Chương 1354: Đánh Hoàng Tung, Thống Nhất Đông Khánh (45)
Nấm Hương Xào
20/01/2024
Đúng như dự liệu của Mạnh Hằng, trong lòng Khương Bồng Cơ, giá trị lương thực thua xa đội quân tinh nhuệ mà cô đã tiêu tốn nhiều tiền để huấn luyện.
Lương thực không có thì còn có thể trồng lại được, nhiều nhất là mất một năm đã có thể thu hoạch được một vụ, nhưng nếu không có người thì cô đòi ai đây?
Sinh ra một đứa bé, nuôi dưỡng lớn lên đến tuổi có thể đánh trận, không mất mười bảy, mười tám năm thì làm sao có được?
Khương Bồng Cơ cũng coi như giàu có, kho lương thực khắp nơi đều tích trữ đầy đủ chuẩn bị ứng phó cho thời kỳ đặc biệt, thắt lưng buộc bụng chịu đựng một năm không thành vấn đề.
Nếu như thiệt hại số lương thực này có thể đổi lấy sự an toàn của bọn họ, vậy thì đổi thôi!
Cô đổi được!
Đây chính là sức mạnh của thổ hào lắm tiền nhiều của đấy!
Không thiếu tiền, không thiếu lương thực, chỉ thiếu người.
Mọi người đều đoán được suy nghĩ của Khương Bồng Cơ, nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, bọn họ vẫn lo lắng chủ công nhà mình sẽ vì thế mà giận cá chém thớt lên đám người Mạnh Hằng.
Mặc kệ quá trình ra sao, kết quả vẫn là đám người Mạnh Hằng đã đánh mất huyện Trủng Hà, đốt vô số ruộng đồng màu mỡ, phá hủy một triệu thạch lương thực chỉ trong chốc lát.
Nếu như chủ công thật sự muốn truy xét trách nhiệm thì đám người Mạnh Hằng cũng không tính là vô tội.
Suy nghĩ trong đầu Hàn Úc vừa chuyển, anh ta ung dung bình tĩnh, đứng dậy bước ra khỏi hàng nói: “Chủ công, đó là chuyện vui.”
Chuyện vui?
Hai tay Khương Bồng Cơ đan chéo vào nhau chống cằm, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, cau mày nói: “Chuyện vui từ đâu tới? Có cái gì tốt mà chúc mừng.”
Cục diện trước mắt không coi là hỏng bét nhưng cũng không tính là tốt đẹp.
Bị kẻ địch dồn ép đến mức buộc phải thiêu hủy trăm dặm ruộng đồng màu mỡ. Không chỉ kẻ địch đau lòng mà bản thân cũng đau lòng đến nhỏ máu đấy.
Chuyện vui từ đâu tới?
Kiến thức dập khuôn của Khương Bồng Cơ vẫn còn quá ít, thường thường những lúc như thế này, người dám nói “chuyện vui” thì chắc chắn phải ba hoa chích chòe một lúc.
Cô chưa quen thuộc với lối ăn nói này, nhưng mà khán giả cá muối trong kênh livestream lại rất quen thuộc, Hàn Úc vừa mới bước ra khỏi hàng lên tiếng, đám cá muối đã đồng loạt ngồi xuống ghế đẩu, gõ chén đũa chờ Hàn Úc vạch trần câu đố rồi.
Hàn Úc thật sự không phụ lòng mong đợi của bọn họ, trầm giọng phân tích: “Hoàng Tung chia binh đánh mạnh vào quận Hứa, chẳng qua mục đích là vì bên trong quận Hứa sắp đến ngày thu hoạch lương thực chín muồi. Lấy hẻm núi Tam Sơn làm ranh giới, lửa cháy liên tục mấy ngày nay, vô số ruộng đồng màu mỡ bị thiêu rụi, Hoàng Tung hao phí rất nhiều tinh lực nhưng lại chỉ có được một huyện Trủng Hà. Nếu như bây giờ, Hoàng Tung vẫn khăng khăng tấn công hẻm núi Tam Sơn, trừ chuyện phát tiết lửa giận ra thì hắn có thể nhận được cái gì?”
Trong lịch sử, không phải không có ai chỉ vì “tức giận” mà huy động nhân lực, thế nhưng lại chỉ có rất ít, kết quả hầu như cũng chẳng đi về đâu.
Chiến trường như thương trường, ban đầu dốc hết tài nguyên đi đánh giặc, sau khi chiến thắng, chiến lợi phẩm chính là thu hoạch.
Nếu như giá trị chiến lợi phẩm thua xa tài nguyên bỏ ra lúc đánh trận thì đó chính là nhập không bằng xuất, gia sản lớn hơn nữa cũng sẽ trở nên nghèo đói.
Vấn đề là, gia sản Hoàng Tung có to lớn không?
Phần gia sản này có thể chống đỡ cho Hoàng Tung tấn công vào một vùng lãnh địa đã mất đi giá trị sử dụng sao?
Đáp án dĩ nhiên là từ bỏ.
Khương Bồng Cơ chau mày, nói: “Dựa theo tính tình của Bá Cao, anh ta sẽ không chọn mối làm ăn lỗ vốn.”
Nếu như Kham Châu không bị Khương Bồng Cơ và Hoa Uyên phá hoại thì Hoàng Tung có thể xuất binh trút giận. Nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ có thể tính toán tỉ mỉ.
Sóng không dậy nổi thì phải chậm mất một đợt.
Nhìn từ góc độ này thì quân đội của Mạnh Hằng cực kỳ an toàn, bởi vì Hoàng Tung căn bản không có dư thừa tinh lực để đánh chiến với bọn họ.
Hàn Úc nói: “Hoàng Tung bây giờ đang bị tổn thương nguyên khí nặng nề, hậu phương Kham Châu được chỗ này nhưng hỏng chỗ khác, vụ tấn công Hoàn Châu lại không có tiến triển gì, quận Hứa bên này lại chỉ còn một huyện Trủng Hà, gần như đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn còn muốn lật lại thế cờ thì chỉ còn có một con đường... đổi tấn công thành phòng thủ, chờ đợi!”
“Chờ đợi? Chờ đợi cái gì?” Khương Bồng Cơ suy nghĩ một lúc, hỏi dò: “Chờ ngày mùa thu hoạch, thu hoạch lượng lớn lương thực hoa màu từ huyện Trủng Hà sao?”
Huyện Trủng Hà này vẫn khá rộng, vị trí địa lý lại nằm gần dòng sông nhân tạo. Nơi này cũng là địa phương sản xuất lương thực nhiều nhất ở quận Hử.
Dựa theo thống kê năm trước, lương thực đạt khoảng ba triệu thạch, có lương thực thì có thể ổn định được lòng quân, không lo mùa đông đánh trận không có lương thực.
Dù thế nào thì Hoàng Tung cũng không thể vứt bỏ huyện Trủng Hà được.
Hàn Úc gật đầu, nói chắc chắc: “Đúng vậy, khi ngày mùa thu hoạch đến, hắn cần thu hoạch lượng lớn lương thực hoa màu này để cứu vãn toàn bộ thế cờ, nhưng mà chúng ta không cần.”
Chiến sự thay đổi liên tục, trong lúc vô hình, mạng nhỏ Hoàng Tung đã bị buộc vào huyện Trủng Hà, vụ thu hoạch lương thực này rất quan trọng.
Đối với Hoàng Tung mà nói, chúng là thứ để kéo dài tính mạng. Nhưng đối với Khương Bồng Cơ mà nói thì lại chỉ là gân gà, bỏ hay không đều được.
Lúc này, đã đến lượt Hoàng Tung được chỗ này hỏng chỗ kia, phải phòng thủ bị động rồi.
Khương Bồng Cơ hiểu rõ ý của Hàn Úc, mấy phần ác ý thoáng qua trong ánh mắt cô, Hoàng Tung ở nơi xa chợt rùng mình một cái.
Cô cười nói: “Văn Bân, huynh nói rất đúng, đây đúng thật là chuyện vui. Ta chẳng những không nên trách phạt Sĩ Cửu mà ta còn phải ra sức khen thưởng huynh ấy nữa.”
Hàn Úc cứng đờ, chẳng qua anh ta chỉ bước ra nói mấy câu tốt đẹp giúp Mạnh Hằng mà thôi, chứ không phải là tranh công giúp Mạnh Hằng, món nợ này không cần phải ghi lên đầu anh ta đâu.
Hai người nói chuyện qua lại chỉ có mấy câu, không ít khán giả trong kênh livestream tỏ ý không hiểu gì cả, bước ngoặt này đúng là đột ngột, chẳng có điềm báo trước gì.
Lúc này, đến lượt đại biểu của môn Ngữ Văn ra sân.
[Một Trận Chiến Đã Thành Danh]: Có gì khó giải thích đâu? Tình thế trước mắt không có lợi cho Hoàng Tung. Lấy ví dụ như trong trò chơi, bây giờ anh ta bị đạn bay bốn phương tám hướng đánh cho máu chảy tàn phế, chỉ có thể sống tạm chứ không thể rong chơi, phải dựa vào “băng vải” là huyện Trủng Hà này để hồi máu, trở lại bình thường thì mới có cơ hội đi giết Streamer. Trải qua một vòng chiến đấu kịch liệt, quyền chủ động trên chiến trường từ trong tay Hoàng Tung lại chuyển qua cho Streamer, nắm giữ được quyền chủ động thì tất nhiên sẽ nắm giữ được ưu thế. Bây giờ, Streamer hoặc là ổn định sóng gió, tìm đúng thời cơ cho Hoàng Tung một cú trí mạng, hoặc là chủ động tấn công, đánh cho Hoàng Tung không còn cơ hội sử dụng băng vải nữa.
[Tam Anh Chiến Lữ Bố]: Còn có một lựa chọn là đốt cháy băng vải trong tay Hoàng Tung.
Trải qua sự phân tích của mấy vị đại biểu môn Ngữ Văn, đám cá muối cuối cùng cũng gỡ được từng sợi rối.
Nhưng mà...
Đốt cháy băng vải là cái quỷ gì?
Đốt trăm dặm ruộng đồng màu mỡ còn chưa đủ mà còn muốn đốt luôn cả huyện Trủng Hà sao?
Khương Bồng Cơ viết: Có gì không thể?
Biết được đám người Mạnh Hằng phóng hỏa đốt ruộng, Hoàng Tung tức giận đến nỗi cả đêm mất ngủ. Trong lòng anh ta như có lửa đốt cồn cào, đủ loại uất nghẹn.
Một nhãn dán có thể giải thích tâm trạng bây giờ của anh ta một cách hoàn mỹ.
[Kìm nén nước mắt, hoàn toàn không nhịn được, không nhịn được nữa rồi, oa.JPG]
Thế nhưng Hoàng Tung là đàn ông nên không dễ dàng rơi lệ, có nhiều nước mắt hơn nữa cũng phải nuốt vào trong, càng kìm nén càng khó chịu.
Anh ta tức giận đến nỗi đánh mất lý trí, quyết tâm phái Nguyên Xung dẫn binh tấn công hẻm núi Tam Sơn!
Cho dù ruộng đất phía sau hẻm núi Tam Sơn đã không còn giá trị sử dụng, nhưng anh ta vẫn phải lấy lại danh dự!
Nhưng chưa đợi đại quân hoàn thành sứ mệnh thì lính trinh sát hậu phương đã bắt được một nhóm người có hành tung khả nghi, Hoàng Tung sợ đến mức lập tức lấy lại được lý trí.
Trông trang phục của đám người này giống như thương nhân bình thường, nhưng trên xe ba gác lại giấu đá lửa, dầu đen và củi khô được đóng gói thành từng bọc.
Lúc binh lính tuần tra phát hiện bọn họ, đám người này đang bí mật bôi dầu đen lên củi khô, chuẩn bị châm lửa đốt cháy ruộng lúa mạch.
Mùi dầu đen rất hăng, binh lính tuần tra men theo mùi vị khác thường trong gió mà tìm đến nơi.
Nếu không phải mũi binh lính tuần tra nhạy bén và phát hiện kịp thời thì nói không chừng, huyện Trủng Hà cũng sẽ bị thiêu rụi.
Loại dầu đen này một khi đã nhóm lên thì không thể dễ dàng dập tắt được.
Nghĩ lại mấy trăm năm trước, đội kỳ binh Đằng Giáp mà tộc Khương Vu - lão tổ tông của Bắc Cương xây dựng đã bị chính Thừa tướng Hoàng Phủ dùng dầu đen thiêu chết.
Lúc biết được chuyện này, Hoàng Tung lập tức đánh chuông rút binh.
Không thể chọc vào, không thể chọc vào, toàn bộ đám người dưới trướng Liễu Lan Đình đều mẹ nó là kẻ điên.
Đốt đốt đốt, mẹ nó đốt đến nghiện rồi phải không?
Lương thực không có thì còn có thể trồng lại được, nhiều nhất là mất một năm đã có thể thu hoạch được một vụ, nhưng nếu không có người thì cô đòi ai đây?
Sinh ra một đứa bé, nuôi dưỡng lớn lên đến tuổi có thể đánh trận, không mất mười bảy, mười tám năm thì làm sao có được?
Khương Bồng Cơ cũng coi như giàu có, kho lương thực khắp nơi đều tích trữ đầy đủ chuẩn bị ứng phó cho thời kỳ đặc biệt, thắt lưng buộc bụng chịu đựng một năm không thành vấn đề.
Nếu như thiệt hại số lương thực này có thể đổi lấy sự an toàn của bọn họ, vậy thì đổi thôi!
Cô đổi được!
Đây chính là sức mạnh của thổ hào lắm tiền nhiều của đấy!
Không thiếu tiền, không thiếu lương thực, chỉ thiếu người.
Mọi người đều đoán được suy nghĩ của Khương Bồng Cơ, nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, bọn họ vẫn lo lắng chủ công nhà mình sẽ vì thế mà giận cá chém thớt lên đám người Mạnh Hằng.
Mặc kệ quá trình ra sao, kết quả vẫn là đám người Mạnh Hằng đã đánh mất huyện Trủng Hà, đốt vô số ruộng đồng màu mỡ, phá hủy một triệu thạch lương thực chỉ trong chốc lát.
Nếu như chủ công thật sự muốn truy xét trách nhiệm thì đám người Mạnh Hằng cũng không tính là vô tội.
Suy nghĩ trong đầu Hàn Úc vừa chuyển, anh ta ung dung bình tĩnh, đứng dậy bước ra khỏi hàng nói: “Chủ công, đó là chuyện vui.”
Chuyện vui?
Hai tay Khương Bồng Cơ đan chéo vào nhau chống cằm, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, cau mày nói: “Chuyện vui từ đâu tới? Có cái gì tốt mà chúc mừng.”
Cục diện trước mắt không coi là hỏng bét nhưng cũng không tính là tốt đẹp.
Bị kẻ địch dồn ép đến mức buộc phải thiêu hủy trăm dặm ruộng đồng màu mỡ. Không chỉ kẻ địch đau lòng mà bản thân cũng đau lòng đến nhỏ máu đấy.
Chuyện vui từ đâu tới?
Kiến thức dập khuôn của Khương Bồng Cơ vẫn còn quá ít, thường thường những lúc như thế này, người dám nói “chuyện vui” thì chắc chắn phải ba hoa chích chòe một lúc.
Cô chưa quen thuộc với lối ăn nói này, nhưng mà khán giả cá muối trong kênh livestream lại rất quen thuộc, Hàn Úc vừa mới bước ra khỏi hàng lên tiếng, đám cá muối đã đồng loạt ngồi xuống ghế đẩu, gõ chén đũa chờ Hàn Úc vạch trần câu đố rồi.
Hàn Úc thật sự không phụ lòng mong đợi của bọn họ, trầm giọng phân tích: “Hoàng Tung chia binh đánh mạnh vào quận Hứa, chẳng qua mục đích là vì bên trong quận Hứa sắp đến ngày thu hoạch lương thực chín muồi. Lấy hẻm núi Tam Sơn làm ranh giới, lửa cháy liên tục mấy ngày nay, vô số ruộng đồng màu mỡ bị thiêu rụi, Hoàng Tung hao phí rất nhiều tinh lực nhưng lại chỉ có được một huyện Trủng Hà. Nếu như bây giờ, Hoàng Tung vẫn khăng khăng tấn công hẻm núi Tam Sơn, trừ chuyện phát tiết lửa giận ra thì hắn có thể nhận được cái gì?”
Trong lịch sử, không phải không có ai chỉ vì “tức giận” mà huy động nhân lực, thế nhưng lại chỉ có rất ít, kết quả hầu như cũng chẳng đi về đâu.
Chiến trường như thương trường, ban đầu dốc hết tài nguyên đi đánh giặc, sau khi chiến thắng, chiến lợi phẩm chính là thu hoạch.
Nếu như giá trị chiến lợi phẩm thua xa tài nguyên bỏ ra lúc đánh trận thì đó chính là nhập không bằng xuất, gia sản lớn hơn nữa cũng sẽ trở nên nghèo đói.
Vấn đề là, gia sản Hoàng Tung có to lớn không?
Phần gia sản này có thể chống đỡ cho Hoàng Tung tấn công vào một vùng lãnh địa đã mất đi giá trị sử dụng sao?
Đáp án dĩ nhiên là từ bỏ.
Khương Bồng Cơ chau mày, nói: “Dựa theo tính tình của Bá Cao, anh ta sẽ không chọn mối làm ăn lỗ vốn.”
Nếu như Kham Châu không bị Khương Bồng Cơ và Hoa Uyên phá hoại thì Hoàng Tung có thể xuất binh trút giận. Nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ có thể tính toán tỉ mỉ.
Sóng không dậy nổi thì phải chậm mất một đợt.
Nhìn từ góc độ này thì quân đội của Mạnh Hằng cực kỳ an toàn, bởi vì Hoàng Tung căn bản không có dư thừa tinh lực để đánh chiến với bọn họ.
Hàn Úc nói: “Hoàng Tung bây giờ đang bị tổn thương nguyên khí nặng nề, hậu phương Kham Châu được chỗ này nhưng hỏng chỗ khác, vụ tấn công Hoàn Châu lại không có tiến triển gì, quận Hứa bên này lại chỉ còn một huyện Trủng Hà, gần như đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn còn muốn lật lại thế cờ thì chỉ còn có một con đường... đổi tấn công thành phòng thủ, chờ đợi!”
“Chờ đợi? Chờ đợi cái gì?” Khương Bồng Cơ suy nghĩ một lúc, hỏi dò: “Chờ ngày mùa thu hoạch, thu hoạch lượng lớn lương thực hoa màu từ huyện Trủng Hà sao?”
Huyện Trủng Hà này vẫn khá rộng, vị trí địa lý lại nằm gần dòng sông nhân tạo. Nơi này cũng là địa phương sản xuất lương thực nhiều nhất ở quận Hử.
Dựa theo thống kê năm trước, lương thực đạt khoảng ba triệu thạch, có lương thực thì có thể ổn định được lòng quân, không lo mùa đông đánh trận không có lương thực.
Dù thế nào thì Hoàng Tung cũng không thể vứt bỏ huyện Trủng Hà được.
Hàn Úc gật đầu, nói chắc chắc: “Đúng vậy, khi ngày mùa thu hoạch đến, hắn cần thu hoạch lượng lớn lương thực hoa màu này để cứu vãn toàn bộ thế cờ, nhưng mà chúng ta không cần.”
Chiến sự thay đổi liên tục, trong lúc vô hình, mạng nhỏ Hoàng Tung đã bị buộc vào huyện Trủng Hà, vụ thu hoạch lương thực này rất quan trọng.
Đối với Hoàng Tung mà nói, chúng là thứ để kéo dài tính mạng. Nhưng đối với Khương Bồng Cơ mà nói thì lại chỉ là gân gà, bỏ hay không đều được.
Lúc này, đã đến lượt Hoàng Tung được chỗ này hỏng chỗ kia, phải phòng thủ bị động rồi.
Khương Bồng Cơ hiểu rõ ý của Hàn Úc, mấy phần ác ý thoáng qua trong ánh mắt cô, Hoàng Tung ở nơi xa chợt rùng mình một cái.
Cô cười nói: “Văn Bân, huynh nói rất đúng, đây đúng thật là chuyện vui. Ta chẳng những không nên trách phạt Sĩ Cửu mà ta còn phải ra sức khen thưởng huynh ấy nữa.”
Hàn Úc cứng đờ, chẳng qua anh ta chỉ bước ra nói mấy câu tốt đẹp giúp Mạnh Hằng mà thôi, chứ không phải là tranh công giúp Mạnh Hằng, món nợ này không cần phải ghi lên đầu anh ta đâu.
Hai người nói chuyện qua lại chỉ có mấy câu, không ít khán giả trong kênh livestream tỏ ý không hiểu gì cả, bước ngoặt này đúng là đột ngột, chẳng có điềm báo trước gì.
Lúc này, đến lượt đại biểu của môn Ngữ Văn ra sân.
[Một Trận Chiến Đã Thành Danh]: Có gì khó giải thích đâu? Tình thế trước mắt không có lợi cho Hoàng Tung. Lấy ví dụ như trong trò chơi, bây giờ anh ta bị đạn bay bốn phương tám hướng đánh cho máu chảy tàn phế, chỉ có thể sống tạm chứ không thể rong chơi, phải dựa vào “băng vải” là huyện Trủng Hà này để hồi máu, trở lại bình thường thì mới có cơ hội đi giết Streamer. Trải qua một vòng chiến đấu kịch liệt, quyền chủ động trên chiến trường từ trong tay Hoàng Tung lại chuyển qua cho Streamer, nắm giữ được quyền chủ động thì tất nhiên sẽ nắm giữ được ưu thế. Bây giờ, Streamer hoặc là ổn định sóng gió, tìm đúng thời cơ cho Hoàng Tung một cú trí mạng, hoặc là chủ động tấn công, đánh cho Hoàng Tung không còn cơ hội sử dụng băng vải nữa.
[Tam Anh Chiến Lữ Bố]: Còn có một lựa chọn là đốt cháy băng vải trong tay Hoàng Tung.
Trải qua sự phân tích của mấy vị đại biểu môn Ngữ Văn, đám cá muối cuối cùng cũng gỡ được từng sợi rối.
Nhưng mà...
Đốt cháy băng vải là cái quỷ gì?
Đốt trăm dặm ruộng đồng màu mỡ còn chưa đủ mà còn muốn đốt luôn cả huyện Trủng Hà sao?
Khương Bồng Cơ viết: Có gì không thể?
Biết được đám người Mạnh Hằng phóng hỏa đốt ruộng, Hoàng Tung tức giận đến nỗi cả đêm mất ngủ. Trong lòng anh ta như có lửa đốt cồn cào, đủ loại uất nghẹn.
Một nhãn dán có thể giải thích tâm trạng bây giờ của anh ta một cách hoàn mỹ.
[Kìm nén nước mắt, hoàn toàn không nhịn được, không nhịn được nữa rồi, oa.JPG]
Thế nhưng Hoàng Tung là đàn ông nên không dễ dàng rơi lệ, có nhiều nước mắt hơn nữa cũng phải nuốt vào trong, càng kìm nén càng khó chịu.
Anh ta tức giận đến nỗi đánh mất lý trí, quyết tâm phái Nguyên Xung dẫn binh tấn công hẻm núi Tam Sơn!
Cho dù ruộng đất phía sau hẻm núi Tam Sơn đã không còn giá trị sử dụng, nhưng anh ta vẫn phải lấy lại danh dự!
Nhưng chưa đợi đại quân hoàn thành sứ mệnh thì lính trinh sát hậu phương đã bắt được một nhóm người có hành tung khả nghi, Hoàng Tung sợ đến mức lập tức lấy lại được lý trí.
Trông trang phục của đám người này giống như thương nhân bình thường, nhưng trên xe ba gác lại giấu đá lửa, dầu đen và củi khô được đóng gói thành từng bọc.
Lúc binh lính tuần tra phát hiện bọn họ, đám người này đang bí mật bôi dầu đen lên củi khô, chuẩn bị châm lửa đốt cháy ruộng lúa mạch.
Mùi dầu đen rất hăng, binh lính tuần tra men theo mùi vị khác thường trong gió mà tìm đến nơi.
Nếu không phải mũi binh lính tuần tra nhạy bén và phát hiện kịp thời thì nói không chừng, huyện Trủng Hà cũng sẽ bị thiêu rụi.
Loại dầu đen này một khi đã nhóm lên thì không thể dễ dàng dập tắt được.
Nghĩ lại mấy trăm năm trước, đội kỳ binh Đằng Giáp mà tộc Khương Vu - lão tổ tông của Bắc Cương xây dựng đã bị chính Thừa tướng Hoàng Phủ dùng dầu đen thiêu chết.
Lúc biết được chuyện này, Hoàng Tung lập tức đánh chuông rút binh.
Không thể chọc vào, không thể chọc vào, toàn bộ đám người dưới trướng Liễu Lan Đình đều mẹ nó là kẻ điên.
Đốt đốt đốt, mẹ nó đốt đến nghiện rồi phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.