Chương 1359: Đánh Hoàng Tung, Thống Nhất Đông Khánh (50)
Nấm Hương Xào
20/01/2024
Hoàng Tung cảm thấy gần đây số lần than thở đã gần bằng nửa đời người, anh ta rầu rĩ sắp ngốc luôn rồi.
Trình Tĩnh nói: “Liễu Hi để trọng binh ở Hoàn Châu, Hoài Giới muốn công thành nhưng độ khó quá cao, xin chủ công kiên nhẫn chờ đợi.”
Hoàng Tung nói: “Ta cũng biết chứ…”
Hoàn Châu là hang ổ của Khương Bồng Cơ. Dù cô có nhảy nhót khắp nơi nhưng vẫn rất coi trọng hang ổ của mình, nếu lúc cô nhảy nhót trở về phát hiện hang ổ của mình bị người khác cướp mất thì không nhức trứng mới là lạ.
Nếu như Vệ Từ biết được suy nghĩ của hai người này chắc sẽ cười hụt hơi mất.
Bệ hạ nhà anh kiếp trước quả thật là như vậy, hăng hái đánh giặc ở tiền tuyến, hang ổ của cô suýt chút nữa bị Kỳ Quan Nhượng cướp mất.
Nếu không phải trở về kịp thời, thêm nữa chủ cũ của Kỳ Quan Nhượng lại là một kẻ cố chấp ngu ngục thì quả thật cô không giữ lại được địa bàn của mình.
Cho dù như vậy cô cũng bị mất không ít lãnh địa.
[Chú cá nóc giận dữ.JPG]
Kiếp này, Khương Bồng Cơ để Kỳ Quan Nhượng ở lại giữ hang ổ cho mình, còn bản thân thì mang binh đi đánh giặc, đây có tính là một loại “báo ứng tuần hoàn” hay không?
Năng lực phòng thủ của Kỳ Quan Nhượng mạnh như thế nào cơ chứ? Nhớ năm đó, Khương Bồng Cơ mới chiếm được huyện Tượng Dương, quân đội dưới trướng còn ít, Thanh Y Quân phái mấy nghìn binh mã tấn công huyện Tượng Dương, Kỳ Quan Nhượng ở trong thành phòng thủ, không để cho Thanh Y Quân chiếm được chút lợi ích nào.
Sáu, bảy năm sau, Kỳ Quan Nhượng cũng ngày càng lão luyện chững chạc hơn so với trước kia.
Nếu so sánh với Kỳ Quan Nhượng thì Phong Giác có vẻ non hơn, kinh nghiệm cũng ít hơn Kỳ Quan Nhượng đa mưu túc trí một chút nhưng chênh lệch không quá lớn.
Trong tình cảnh năng lực của hai người không chênh quá nhiều, binh mã dưới trướng là điều kiện quyết định để phân chia thắng thua.
Binh mã hai bên một công một thủ, phương thức tác chiến của thế thủ có tư chất cao hơn thế công.
Kỳ Quan Nhượng lại phòng thủ ổn định ở quan ải của Hoàn Châu, để đề phòng Phong Giác tấn công đánh lén vào các con đường quan trọng, anh ta cử binh lính phòng thủ nghiêm ngặt, không cho địch tiến quân.
Anh ta thay đổi tác phong quỷ quái thường ngày, phòng thủ bốn bề sóng yên biển lặng, bất kể Phong Giác dùng mánh khóe gì, Kỳ Quan Nhượng vẫn sừng sững bất động.
Phong Giác muốn dùng kế lừa binh mã của anh ta ư?
Kỳ Quan Nhượng vẫn thờ ơ, căn bản không mắc lừa.
Phong Giác trực tiếp xuất binh đánh giặc?
Vậy thì vừa hay, tư chất của binh mã hai bên chênh lệch quá lớn, quân địch đánh tới chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.
Phong Giác từng thử dùng thủ đoạn khác, có điều Kỳ Quan Nhượng gặp chiêu phá chiêu, toàn bộ phòng tuyến của Hoàn Châu được Kỳ Quan Nhượng phòng thủ chặt chẽ đến mức một con ruồi cũng không lọt qua được, liên tiếp mấy tháng cho Phong Giác ăn “canh bế môn*”. Mạnh mẽ tấn công không được, dụ dỗ xuất binh cũng không mắc lừa, quá khó đối phó!
* Có nghĩa là Phong Giác bị chặn ngoài cửa thành, công kiểu gì cũng không vào được.
Cũng may người thua thiệt là Phong Giác, nếu đổi lại là một người thiếu kiên nhẫn thì có lẽ hắn đã sớm lật bàn chửi cha mắng mẹ rồi.
Phong Giác nhận được tin đại ca Phong Khuê nhà mình từng tới tiền tuyến một thời gian ngắn.
“Đại ca tới tiền tuyến làm gì?”
Phong Giác không nhịn được nghi ngờ, có lẽ nào…
Đại ca đầu quân cho Liễu Hi rồi?
Nghĩ đến khả năng này, theo bản năng Phong Giác lắc đầu loại bỏ ý nghĩ đó, theo cách làm việc của Phong thị, đại ca Phong Khuê không thể đầu quân vào lúc này.
Vì chuyện này mà Phong Giác lo lắng trằn trọc, ai ngờ Phong Khuê chỉ ở tiền tuyến hai ngày rồi đi.
Phong Giác: “…”
Trong hồ lô Kỳ Quan Nhượng bán thuốc gì vậy?
Sau khi cử thám tử đi thu thập tin tức nhiều lần, rốt cuộc Phong Giác đã biết lý do Phong Khuê xuất hiện ở tiền tuyến.
Bởi vì một bức thư!
Nghe nói bức thư này là thư Phong Khuê viết cho tam đệ Phong Giác, trong thư viết anh ta tự nguyện dẫn Phong thị quy thuận Hoàng Tung, nội ứng ngoại hợp giúp Hoàng Tung làm việc. Mục đích Phong Khuê tới tiền tuyến chỉ để giải thích với Kỳ Quan Nhượng, biểu thị trong sạch.
Phong Giác chết lặng, đầu óc anh ta không hề có vấn đề, làm sao có thể âm thầm khuyên đại ca dẫn Phong thị quy thuận Hoàng Tung chứ?
Nếu Phong Giác thật sự muốn làm vậy thì đại ca nhà anh ta là người đầu tiên đuổi anh ta ra khỏi gia tộc, sau đó bán anh ta cho Kỳ Quan Nhượng.
Phong Giác phản nghịch thì phản nghịch nhưng cũng không phải loại người không nhận người nhà, làm sao có thể đúng lúc Hoàng Tung yếu thế khuyên gia tộc phản bội Khương Bồng Cơ? Gia tộc sẽ không đồng ý, chuyện này rủi ro quá lớn, ai lại nguyện ý mạo hiểm đây? Phong Giác làm vậy khác nào hại toàn bộ Phong thị.
Vì vậy, sự xuất hiện của bức thư này khiến người ta khá tò mò.
Theo thuyết âm mưu, nói không chừng là Kỳ Quan Nhượng tự biên tự diễn, nhân cơ hội dò xét thái độ và lập trường của Phong thị.
Phong Giác không biết chuyện xưa phức tạp của Đạp Tuyết và cả nhà Liễu Hi cho nên phỏng đoán của anh ta hoàn toàn hợp logic.
“Tâm địa tên Kỳ Quan Nhượng này quả thực rất đen tối.”
Kỳ Quan Nhượng: “…”
Bỗng dưng lại bị đổ oan!
Ngày lại qua ngày, thu hoạch vụ mùa ngày càng đến gần, Phong Giác vẫn không có tiến triển gì mang tính đột phá.
Lần thành công nhất là công phá được cửa thành của quan ải, không ngờ phe địch không sợ hy sinh, dùng thân thể để ngăn cản, tranh thủ thời gian một nén nhang, mấy trăm xe đao* chặn cửa. Phong Giác thấy vậy, ngoài than thở ra thì không có phản ứng nào khác. Nhìn qua binh mã phe mình, tinh thần lúc lên cao khi xuống thấp, lại nhìn sang binh mã nhà người ta, dù phòng tuyến bị phá bọn họ cũng không chạy trốn, không có ý định lùi bước, ngược lại càng đánh càng hăng.
* Xe đao: Một loại vũ khí dùng để thủ thành.
Phong Giác sinh ra ý niệm mãnh liệt chưa từng có trước đó, so người với người, thật tức chết anh ta mà, thật muốn đem những người này về huấn luyện lại từ đầu.
Ở tiền tuyến không tiện truyền tin, truyền qua tay nhiều người, cuối cùng mật thư của Kỳ Quan Nhượng cũng đến tay Khương Bồng Cơ.
Cô kiểm tra thư có còn nguyên sáp niêm phong hay không, sau đó mới lấy mật thư bên trong ra.
“Đạp Tuyết?”
Khương Bồng Cơ nhanh chóng đọc xong thư, trong đầu hiện lên hình dáng Đạp Tuyết đã bao năm không gặp.
Năm đó cô phát hiện Đạp Tuyết có biểu hiện bất thường bèn dứt khoát để cô ta ngay trước mắt để giám thị, sau đó lại đuổi cô ta về bên cạnh Liễu Xa.
Liễu Xa làm mai cho Đạp Tuyết, gả cô ta cho một hộ gia đình có gia cảnh tốt.
Nói thẳng ra thì Đạp Tuyết chỉ là một người bình thường, là một quân cờ bị hệ thống chủ mượn tay Liễu Xa thao túng, dù gì cô ta cũng từng chăm sóc Liễu Hi và Khương Bồng Cơ vài năm. Chỉ cần cô ta không mắc tội lỗi gì không thể tha thứ thì Khương Bồng Cơ cũng đồng ý tha cho cô ta một con đường sống, để cô ta “thọ hết chết già”.
Ai mà ngờ…
Đạp Tuyết lại chọn đâm đầu vào chỗ chết.
Thật là u mê không chịu tỉnh ngộ.
Đáy mắt Khương Bồng Cơ thoáng qua chút chán ghét. Nếu không có Kỳ Quan Nhượng, bức thư này của Đạp Tuyết mà bị lộ ra ngoài thì không chỉ ly gián quan hệ giữa cô và Phong thị mà còn làm cô xích mích với Liễu Xa. Đồng thời, tấm bản đồ Đạp Tuyết lén truyền ra kia sẽ khiến phòng tuyến của Hoàn Châu bị tổn hại nghiêm trọng.
Cô đọc thư xong thì thiêu luôn.
Thư vừa mới thành tro tàn thì bên ngoài có tiếng bẩm báo Vệ Từ tới.
“Để cho Tử Hiếu vào đi.”
Vệ Từ mang theo hộp đồ ăn, lúc này Khương Bồng Cơ mới nhớ ra đã đến giờ ăn trưa rồi.
“Chủ công đốt cái gì vậy?”
Vệ Từ ngửi thấy mùi là lạ trong không khí sau khi lá thư kia bị đốt, thuận miệng hỏi một câu.
Khương Bồng Cơ nói: “Mật báo từ tiền tuyến truyền tới.”
Vệ Từ liếc mắt nhìn sắc mặt Khương Bồng Cơ, u ám hơn so với ngày thường, trong lòng anh đã đoán được lý do.
“Chẳng lẽ bên phía Hoàn Châu…”
Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Không phải, không phải chuyện đánh giặc.”
Vệ Từ nghe xong thì không hỏi nữa, anh bày từng khay đồ ăn ra, một chay một mặn một canh, khay cuối cùng là cơm trắng nóng hổi.
“Nhân lúc còn nóng, chủ công ăn đi.”
Khương Bồng Cơ bắt đầu ăn cơm, tâm trạng phiền não nhờ món ngon mà biến mất.
“Tay nghề của Tử Hiếu càng ngày càng lên nha, nhưng mà thức ăn lại ít đi, không đủ dùng với cơm.”
Vệ Từ nói: “Chủ công thường xuyên nói sắc đẹp có thể làm no bụng, chẳng lẽ nhìn còn không so được với chỗ đồ ăn kia sao?”
Động tác và cơm của Khương Bồng Cơ khựng lại.
Không ngờ huynh lại “có kinh nghiệm” như vậy đó!
Trình Tĩnh nói: “Liễu Hi để trọng binh ở Hoàn Châu, Hoài Giới muốn công thành nhưng độ khó quá cao, xin chủ công kiên nhẫn chờ đợi.”
Hoàng Tung nói: “Ta cũng biết chứ…”
Hoàn Châu là hang ổ của Khương Bồng Cơ. Dù cô có nhảy nhót khắp nơi nhưng vẫn rất coi trọng hang ổ của mình, nếu lúc cô nhảy nhót trở về phát hiện hang ổ của mình bị người khác cướp mất thì không nhức trứng mới là lạ.
Nếu như Vệ Từ biết được suy nghĩ của hai người này chắc sẽ cười hụt hơi mất.
Bệ hạ nhà anh kiếp trước quả thật là như vậy, hăng hái đánh giặc ở tiền tuyến, hang ổ của cô suýt chút nữa bị Kỳ Quan Nhượng cướp mất.
Nếu không phải trở về kịp thời, thêm nữa chủ cũ của Kỳ Quan Nhượng lại là một kẻ cố chấp ngu ngục thì quả thật cô không giữ lại được địa bàn của mình.
Cho dù như vậy cô cũng bị mất không ít lãnh địa.
[Chú cá nóc giận dữ.JPG]
Kiếp này, Khương Bồng Cơ để Kỳ Quan Nhượng ở lại giữ hang ổ cho mình, còn bản thân thì mang binh đi đánh giặc, đây có tính là một loại “báo ứng tuần hoàn” hay không?
Năng lực phòng thủ của Kỳ Quan Nhượng mạnh như thế nào cơ chứ? Nhớ năm đó, Khương Bồng Cơ mới chiếm được huyện Tượng Dương, quân đội dưới trướng còn ít, Thanh Y Quân phái mấy nghìn binh mã tấn công huyện Tượng Dương, Kỳ Quan Nhượng ở trong thành phòng thủ, không để cho Thanh Y Quân chiếm được chút lợi ích nào.
Sáu, bảy năm sau, Kỳ Quan Nhượng cũng ngày càng lão luyện chững chạc hơn so với trước kia.
Nếu so sánh với Kỳ Quan Nhượng thì Phong Giác có vẻ non hơn, kinh nghiệm cũng ít hơn Kỳ Quan Nhượng đa mưu túc trí một chút nhưng chênh lệch không quá lớn.
Trong tình cảnh năng lực của hai người không chênh quá nhiều, binh mã dưới trướng là điều kiện quyết định để phân chia thắng thua.
Binh mã hai bên một công một thủ, phương thức tác chiến của thế thủ có tư chất cao hơn thế công.
Kỳ Quan Nhượng lại phòng thủ ổn định ở quan ải của Hoàn Châu, để đề phòng Phong Giác tấn công đánh lén vào các con đường quan trọng, anh ta cử binh lính phòng thủ nghiêm ngặt, không cho địch tiến quân.
Anh ta thay đổi tác phong quỷ quái thường ngày, phòng thủ bốn bề sóng yên biển lặng, bất kể Phong Giác dùng mánh khóe gì, Kỳ Quan Nhượng vẫn sừng sững bất động.
Phong Giác muốn dùng kế lừa binh mã của anh ta ư?
Kỳ Quan Nhượng vẫn thờ ơ, căn bản không mắc lừa.
Phong Giác trực tiếp xuất binh đánh giặc?
Vậy thì vừa hay, tư chất của binh mã hai bên chênh lệch quá lớn, quân địch đánh tới chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.
Phong Giác từng thử dùng thủ đoạn khác, có điều Kỳ Quan Nhượng gặp chiêu phá chiêu, toàn bộ phòng tuyến của Hoàn Châu được Kỳ Quan Nhượng phòng thủ chặt chẽ đến mức một con ruồi cũng không lọt qua được, liên tiếp mấy tháng cho Phong Giác ăn “canh bế môn*”. Mạnh mẽ tấn công không được, dụ dỗ xuất binh cũng không mắc lừa, quá khó đối phó!
* Có nghĩa là Phong Giác bị chặn ngoài cửa thành, công kiểu gì cũng không vào được.
Cũng may người thua thiệt là Phong Giác, nếu đổi lại là một người thiếu kiên nhẫn thì có lẽ hắn đã sớm lật bàn chửi cha mắng mẹ rồi.
Phong Giác nhận được tin đại ca Phong Khuê nhà mình từng tới tiền tuyến một thời gian ngắn.
“Đại ca tới tiền tuyến làm gì?”
Phong Giác không nhịn được nghi ngờ, có lẽ nào…
Đại ca đầu quân cho Liễu Hi rồi?
Nghĩ đến khả năng này, theo bản năng Phong Giác lắc đầu loại bỏ ý nghĩ đó, theo cách làm việc của Phong thị, đại ca Phong Khuê không thể đầu quân vào lúc này.
Vì chuyện này mà Phong Giác lo lắng trằn trọc, ai ngờ Phong Khuê chỉ ở tiền tuyến hai ngày rồi đi.
Phong Giác: “…”
Trong hồ lô Kỳ Quan Nhượng bán thuốc gì vậy?
Sau khi cử thám tử đi thu thập tin tức nhiều lần, rốt cuộc Phong Giác đã biết lý do Phong Khuê xuất hiện ở tiền tuyến.
Bởi vì một bức thư!
Nghe nói bức thư này là thư Phong Khuê viết cho tam đệ Phong Giác, trong thư viết anh ta tự nguyện dẫn Phong thị quy thuận Hoàng Tung, nội ứng ngoại hợp giúp Hoàng Tung làm việc. Mục đích Phong Khuê tới tiền tuyến chỉ để giải thích với Kỳ Quan Nhượng, biểu thị trong sạch.
Phong Giác chết lặng, đầu óc anh ta không hề có vấn đề, làm sao có thể âm thầm khuyên đại ca dẫn Phong thị quy thuận Hoàng Tung chứ?
Nếu Phong Giác thật sự muốn làm vậy thì đại ca nhà anh ta là người đầu tiên đuổi anh ta ra khỏi gia tộc, sau đó bán anh ta cho Kỳ Quan Nhượng.
Phong Giác phản nghịch thì phản nghịch nhưng cũng không phải loại người không nhận người nhà, làm sao có thể đúng lúc Hoàng Tung yếu thế khuyên gia tộc phản bội Khương Bồng Cơ? Gia tộc sẽ không đồng ý, chuyện này rủi ro quá lớn, ai lại nguyện ý mạo hiểm đây? Phong Giác làm vậy khác nào hại toàn bộ Phong thị.
Vì vậy, sự xuất hiện của bức thư này khiến người ta khá tò mò.
Theo thuyết âm mưu, nói không chừng là Kỳ Quan Nhượng tự biên tự diễn, nhân cơ hội dò xét thái độ và lập trường của Phong thị.
Phong Giác không biết chuyện xưa phức tạp của Đạp Tuyết và cả nhà Liễu Hi cho nên phỏng đoán của anh ta hoàn toàn hợp logic.
“Tâm địa tên Kỳ Quan Nhượng này quả thực rất đen tối.”
Kỳ Quan Nhượng: “…”
Bỗng dưng lại bị đổ oan!
Ngày lại qua ngày, thu hoạch vụ mùa ngày càng đến gần, Phong Giác vẫn không có tiến triển gì mang tính đột phá.
Lần thành công nhất là công phá được cửa thành của quan ải, không ngờ phe địch không sợ hy sinh, dùng thân thể để ngăn cản, tranh thủ thời gian một nén nhang, mấy trăm xe đao* chặn cửa. Phong Giác thấy vậy, ngoài than thở ra thì không có phản ứng nào khác. Nhìn qua binh mã phe mình, tinh thần lúc lên cao khi xuống thấp, lại nhìn sang binh mã nhà người ta, dù phòng tuyến bị phá bọn họ cũng không chạy trốn, không có ý định lùi bước, ngược lại càng đánh càng hăng.
* Xe đao: Một loại vũ khí dùng để thủ thành.
Phong Giác sinh ra ý niệm mãnh liệt chưa từng có trước đó, so người với người, thật tức chết anh ta mà, thật muốn đem những người này về huấn luyện lại từ đầu.
Ở tiền tuyến không tiện truyền tin, truyền qua tay nhiều người, cuối cùng mật thư của Kỳ Quan Nhượng cũng đến tay Khương Bồng Cơ.
Cô kiểm tra thư có còn nguyên sáp niêm phong hay không, sau đó mới lấy mật thư bên trong ra.
“Đạp Tuyết?”
Khương Bồng Cơ nhanh chóng đọc xong thư, trong đầu hiện lên hình dáng Đạp Tuyết đã bao năm không gặp.
Năm đó cô phát hiện Đạp Tuyết có biểu hiện bất thường bèn dứt khoát để cô ta ngay trước mắt để giám thị, sau đó lại đuổi cô ta về bên cạnh Liễu Xa.
Liễu Xa làm mai cho Đạp Tuyết, gả cô ta cho một hộ gia đình có gia cảnh tốt.
Nói thẳng ra thì Đạp Tuyết chỉ là một người bình thường, là một quân cờ bị hệ thống chủ mượn tay Liễu Xa thao túng, dù gì cô ta cũng từng chăm sóc Liễu Hi và Khương Bồng Cơ vài năm. Chỉ cần cô ta không mắc tội lỗi gì không thể tha thứ thì Khương Bồng Cơ cũng đồng ý tha cho cô ta một con đường sống, để cô ta “thọ hết chết già”.
Ai mà ngờ…
Đạp Tuyết lại chọn đâm đầu vào chỗ chết.
Thật là u mê không chịu tỉnh ngộ.
Đáy mắt Khương Bồng Cơ thoáng qua chút chán ghét. Nếu không có Kỳ Quan Nhượng, bức thư này của Đạp Tuyết mà bị lộ ra ngoài thì không chỉ ly gián quan hệ giữa cô và Phong thị mà còn làm cô xích mích với Liễu Xa. Đồng thời, tấm bản đồ Đạp Tuyết lén truyền ra kia sẽ khiến phòng tuyến của Hoàn Châu bị tổn hại nghiêm trọng.
Cô đọc thư xong thì thiêu luôn.
Thư vừa mới thành tro tàn thì bên ngoài có tiếng bẩm báo Vệ Từ tới.
“Để cho Tử Hiếu vào đi.”
Vệ Từ mang theo hộp đồ ăn, lúc này Khương Bồng Cơ mới nhớ ra đã đến giờ ăn trưa rồi.
“Chủ công đốt cái gì vậy?”
Vệ Từ ngửi thấy mùi là lạ trong không khí sau khi lá thư kia bị đốt, thuận miệng hỏi một câu.
Khương Bồng Cơ nói: “Mật báo từ tiền tuyến truyền tới.”
Vệ Từ liếc mắt nhìn sắc mặt Khương Bồng Cơ, u ám hơn so với ngày thường, trong lòng anh đã đoán được lý do.
“Chẳng lẽ bên phía Hoàn Châu…”
Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Không phải, không phải chuyện đánh giặc.”
Vệ Từ nghe xong thì không hỏi nữa, anh bày từng khay đồ ăn ra, một chay một mặn một canh, khay cuối cùng là cơm trắng nóng hổi.
“Nhân lúc còn nóng, chủ công ăn đi.”
Khương Bồng Cơ bắt đầu ăn cơm, tâm trạng phiền não nhờ món ngon mà biến mất.
“Tay nghề của Tử Hiếu càng ngày càng lên nha, nhưng mà thức ăn lại ít đi, không đủ dùng với cơm.”
Vệ Từ nói: “Chủ công thường xuyên nói sắc đẹp có thể làm no bụng, chẳng lẽ nhìn còn không so được với chỗ đồ ăn kia sao?”
Động tác và cơm của Khương Bồng Cơ khựng lại.
Không ngờ huynh lại “có kinh nghiệm” như vậy đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.