Chương 1405: Khải Hoàn Trở Về
Nấm Hương Xào
27/01/2024
Vì những lời nói thật của Nhiếp Tuân, Chu Thanh Ninh đối diện với vị mẹ chồng Cổ Trăn cũng không còn được tự nhiên nữa.
Để không bị lộ, cô chỉ có thể cố gắng giảm tần suất đến phủ thăm hỏi, mỗi lần đến cũng không ở lâu.
Chu Thanh Ninh cũng từng là con gái, là người phụ nữ đã làm mẹ. Người mẹ thật lòng yêu thương con cái như thế nào thì đều thể hiện trên cả hành động và lời nói. Không thể nói người mẹ chồng này làm không tốt, chỉ là cái tốt của bà ta chỉ thể hiện ngoài mặt, khiến người khác cảm thấy không chân thành.
Cổ Trăn không biết tâm tư của Chu Thanh Ninh, mấy ngày nay, bà ta đang buồn rầu vì tiền đồ của Nhiếp Tuân.
Ngặt nỗi, Nhiếp Tuân cứ luôn né tránh không gặp, bà ta cũng không có cách nào tâm sự, dặn dò, dạy dỗ hắn, rất nhiều lời chỉ có thể truyền qua con dâu Chu Thanh Ninh. Hôm nay, bà ta lại nhắc lại chuyện cũ, hy vọng Chu Thanh Ninh có thể khuyên Nhiếp Tuân nhập sĩ. Bà ta cũng hiểu ít nhiều mối khúc mắc trong lòng Nhiếp Tuân. Nhưng hắn là biểu ca của Khương Bồng Cơ, người một nhà thì lấy đâu ra nhiều kiêng kỵ đến vậy, đề bạt hắn chẳng qua chỉ là chuyện vài lời nói thôi.
Chu Thanh Ninh biết Cổ Trăn có ý tốt, nhưng lời của bà ta nghe vẫn cứ cảm thấy hơi chói tai.
Cô không cảm thấy chồng mình bắt buộc phải xuất sĩ, làm một danh sĩ dạy học có đóng góp cũng rất tốt mà, vẫn có thể danh truyền tứ phương được.
Nếu Nhiếp Tuân thật sự muốn xuất sĩ, hắn còn phải dựa vào quan hệ thân thích à?
Lời của mẹ chồng Cổ Trăn nói như chuyện đương nhiên, không những khinh thường cách dùng người anh minh của Lan Đình Công mà còn coi thường Nhiếp Tuân nữa.
Chu Thanh Ninh cũng là một người thông minh, trong lòng không thoải mái nhưng không thể hiện ra ngoài.
Cô giả vờ lơ đễnh nhắc đến phu nhân của Mạnh Hằng.
“Mấy ngày nay, đại tẩu có sang đây không ạ? Mấy ngày trước, đại tẩu có nói là có tấm vải mới, đang định thêu quần áo trẻ em cho Niếp Niếp đấy.”
Niếp Niếp là biệt danh của con gái, mỗi lần gọi nó, nó đều nhìn sang một cách tò mò, vô cùng đáng yêu.
Cổ Trăn nghe cô nhắc đến con dâu trưởng thì vừa đùa với cháu gái vừa cười nói: “Nó không thích tới đây cho lắm, chắc là trong phủ quy tắc nhiều, không quen.”
Chu Thanh Ninh nghe ra vẻ bất mãn trong lời nói của mẹ chồng.
Những người phụ nữ biết tranh đấu trong hậu trạch đều là những người có tâm tư nhạy bén, một câu nói có vẻ như bình thường, thực ra lại ẩn chứa bí mật.
Chu Thanh Ninh đã nghe ra ý ngoài lời của mẹ chồng. Bà chê xuất thân của đại tẩu thấp kém, không hiểu quy tắc đây mà.
Cô lén thăm dò vài câu, kết quả giống hệt như lời của Nhiếp Tuân, thái độ của người mẹ chồng này đối với con trưởng quá lạnh lùng.
Đương nhiên, cái lạnh lùng này cũng có thể hiểu rằng “Xuất thân của con dâu thấp kém thì có sinh ra trưởng tôn cũng không làm bà ta thích.”
Mẹ chồng thì luôn có đặc quyền, vì không thích con dâu mà trút giận lên con trai và cháu nội cũng dễ hiểu.
Từ đó về sau, Chu Thanh Ninh lại càng ít tới nhưng Cổ Trăn vẫn thích bảo cô bế con đến để nói chuyện phiếm với bà ta.
Dần dần, Chu Thanh Ninh phát hiện, người mẹ chồng này càng ngày càng ra vẻ mẹ chồng rồi.
Dù chưa thế nào với cô nhưng giọng điệu và thái độ đã cứng rắn lên không ít.
Loại cứng rắn này không phải là cố ý, mà hoàn toàn biểu lộ trong lúc vô ý.
Nhiếp Tuân nói: “Nàng đến thăm nhạc mẫu hoặc là viết thư giúp nhạc phụ đi, ta giúp nàng tránh bà ấy. Mỗi ngày mặt trời chưa ló dạng đã phải đi thỉnh an rồi, ta nhìn mà xót quá.”
Hắn vốn là người lý trí và mỏng tình, người khác đối xử với hắn thật lòng, hắn cũng sẽ thật lòng báo đáp.
Ban đầu, hắn vốn bị Cổ Trăn làm cho lung lay, nhưng sau khi bình tĩnh xem xét thái độ của bà ta đối với hắn và đại ca thì trái tim vừa mới dao động liền nguội lạnh.
Làm trưởng bối bình thường còn được, mẫu từ tử hiếu gì đó thì hắn không thể miễn cưỡng bản thân mình.
Chu Thanh Ninh nói: “Bà bà sẽ không giận chứ?”
Cô gả cho Nhiếp Tuân lâu như vậy rồi, vẫn chưa làm dâu bao giờ, lúc còn con gái, cô cũng đã từng nghe kể mẹ chồng khó hầu hạ đến thế nào.
“Bà ấy giận gì chứ?” Nhiếp Tuân nói: “Lan Đình Công sắp trở về rồi, đoán chừng cũng chẳng còn tâm tư để ý đến chúng ta đâu.”
Nếu Nhiếp Tuân ngu ngốc một chút, chắc hắn sẽ bị hành động của Cổ Trăn làm cho cảm động. Nhưng tiếc nỗi, hắn quá thông minh nên nhìn thế sự quá mức rõ ràng.
Khương Bồng Cơ dự tính sau Tết sẽ về, nhưng công việc xây dựng đã đi vào quỹ đạo sớm hơn dự tính nên cô về sớm.
Ngày đó vừa hay là hai mươi lăm Tết, là ngày mà thư viện Kim Lân cho nghỉ nửa năm một lần.
Trạch nam như Nhiếp Tuân cũng khó khăn lắm mới ra khỏi nhà một chuyến.
Cả huyện Tượng Dương chìm vào biển cả chúc mừng, mỗi cửa tiệm còn học Tri Khách Trai giảm giá ưu đãi để thu hút khách hàng.
“Người không biết còn tưởng là đón năm mới đấy.”
Nhiếp Tuân khẽ cười một tiếng, ý cười chưa đạt tới đáy mắt đã có phần ngơ ngẩn.
“Có lẽ, chuyện này lòng dân vốn hướng tới.”
Chu Thanh Ninh nhìn “tướng quân” trẻ tuổi thủng thẳng cưỡi ngựa phía xa, giống hệt thiếu niên phóng đãng dưới gốc hoa lê ở Lang Gia năm đó.
Khương Bồng Cơ không mặc trang phục nữ mà vẫn là trang phục chiến binh, trông uy vũ bất phàm, không biết lại khiến bao nhiêu nam nữ si tình.
Chu Thanh Ninh dựa vào cửa sổ, bưng má cảm khái một câu: “Ánh mắt năm xưa của thiếp thật không tệ chút nào...”
Nhiếp Tuân nghe mà thấy sai sai: “Cái gì mà ánh mắt?”
Chu Thanh Ninh cười khúc khích, vừa cười vừa nói: “Có một năm vào tiết hoa nở, phụ thân có ý chọn rể cho thiếp. Thiếp vừa nhìn đã chọn trúng ngài ấy.”
Nhiếp Tuân: “... Ai?”
Tiểu yêu tinh nào?
Chu Thanh Ninh nói: “Phụ thân nói Lan Đình Công và thiếp không xứng đôi, lại không chịu nói nguyên nhân. Sau đó thiếp mới biết được lang quân như ý vốn là nữ.”
Nhiếp Tuân: “...”
“Phì phì...”
Con gái cưng trong lòng phun nước miếng phì phì, nó lén lút lau nước bọt lên y phục của phụ thân.
Chu Thanh Ninh tinh quái, cười nói: “Lẽ nào đến chuyện này mà lang quân cũng muốn ghen tị sao?”
Nhiếp Tuân hít sâu một hơi, bất lực phất tay.
“Không tính toán với phụ nữ!”
Từ “phụ nữ” này chỉ Chu Thanh Ninh hay Khương Bồng Cơ, ai nghĩ gì thì nghĩ thôi.
Một bộ phận binh mã của Khương Bồng Cơ trở về, chuyện này đã gây náo động cả mấy châu.
Đám người Phong Chân lại giận đến mức cắn răng, đón Tết cũng không cho người ta yên ổn. Không phải chủ công có rắp tâm đấy chứ?
Trong lòng mắng nhưng ngoài mặt vẫn phải cười, thật là tức giận!
“Trong thời gian ta không ở Hoàn Châu, có việc gì lớn xảy ra không?”
May là tinh lực của Khương Bồng Cơ hơn người, dù cưỡi ngựa bôn ba đường dài, trên mặt cũng lộ vẻ khá mệt mỏi nhưng tổng thể tinh thần vẫn không tệ.
Đương nhiên là không có, hậu phương và tiền tuyến vẫn luôn duy trì liên lạc bằng thư tín với một tần suất nhất định. Nếu có chuyện gì thì cô đã biết từ lâu rồi.
Nhưng...
Từ Kha nói: “Đại phu nhân đến rồi, bây giờ đang ở trong phủ tại chủ thành.”
Đại phu nhân?
“Thứ dì đến rồi?”
Cô quen gọi Cổ Trăn là “thứ dì”, ý thức được Mạnh Hằng cũng có trong hàng ngũ nghênh đón nên sửa miệng: “Cơ thể của mẫu thân không tốt, bà ấy lại không quen uống thuốc, bệnh tình chẳng thấy đỡ hơn... Sao bà ấy không ở Sùng Châu để phụ thân chăm nom mà lại xa xôi ngàn dặm đến Tượng Dương?”
Từ Kha nói: “Đại phu nhân nghe ngóng được thông tin của Nhiếp Thành Doãn nên đặc biệt nhanh chóng đến để gặp.”
Từ Kha cũng biết ân oán khúc mắc giữa Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân.
Khương Bồng Cơ bình thản “à” một tiếng.
“Thế đã gặp chưa?”
Từ Kha cảm khái nói: “Đại phu nhân lòng dạ từ mẫu, chỉ là Nhiếp Thành Doãn trốn tránh không gặp...”
Khương Bồng Cơ mắt không buồn chớp.
Nghe ý trong lời nói của Từ Kha thì hẳn là trong thời gian ngắn, Cổ Trăn sẽ không đi?
Khương Bồng Cơ lại nói: “Những năm nay Nam chinh Bắc chiến, gần như không đoàn tụ với người nhà để đón năm mới, phận làm con gái, trong lòng thấy áy náy vô cùng. Nhân lúc năm nay mẫu thân cũng ở Tượng Dương, yến tiệc đón Tết năm nay phải tổ chức cho đàng hoàng, không thể để mẫu thân nuối tiếc khi đi xa đến.”
Cả cái Liễu phủ rộng lớn, nếu nói đến người Khương Bồng Cơ không muốn đối đầu nhất thì chính là Cổ Trăn rồi.
Cô không biết phải bình luận người phụ nữ này như thế nào.
Bà ta là người đầu tiên phát hiện Liễu Hi bị tráo đổi linh hồn, nhưng phản ứng lại bình tĩnh nhất.
Hệ thống từng hỏi vì sao kế phu nhân phát hiện ra chuyện không bình thường nhưng vẫn có thể thản nhiên chấp nhận thân phận của cô?
Cô cũng từng nói vì hai người đã thỏa thuận với nhau.
Thỏa thuận gì?
Cô để kế phu nhân hưởng thụ cái gọi là “đại tạo hóa”, còn cô thì tiếp nhận thân phận hợp pháp của Liễu Hi.
Liễu Hi mà bà ta cực khổ nuôi nấng mười hai năm trời lại không bằng một “cô hồn dã quỷ” có thể cho bà ta sự tôn vinh của thái hậu.
Để không bị lộ, cô chỉ có thể cố gắng giảm tần suất đến phủ thăm hỏi, mỗi lần đến cũng không ở lâu.
Chu Thanh Ninh cũng từng là con gái, là người phụ nữ đã làm mẹ. Người mẹ thật lòng yêu thương con cái như thế nào thì đều thể hiện trên cả hành động và lời nói. Không thể nói người mẹ chồng này làm không tốt, chỉ là cái tốt của bà ta chỉ thể hiện ngoài mặt, khiến người khác cảm thấy không chân thành.
Cổ Trăn không biết tâm tư của Chu Thanh Ninh, mấy ngày nay, bà ta đang buồn rầu vì tiền đồ của Nhiếp Tuân.
Ngặt nỗi, Nhiếp Tuân cứ luôn né tránh không gặp, bà ta cũng không có cách nào tâm sự, dặn dò, dạy dỗ hắn, rất nhiều lời chỉ có thể truyền qua con dâu Chu Thanh Ninh. Hôm nay, bà ta lại nhắc lại chuyện cũ, hy vọng Chu Thanh Ninh có thể khuyên Nhiếp Tuân nhập sĩ. Bà ta cũng hiểu ít nhiều mối khúc mắc trong lòng Nhiếp Tuân. Nhưng hắn là biểu ca của Khương Bồng Cơ, người một nhà thì lấy đâu ra nhiều kiêng kỵ đến vậy, đề bạt hắn chẳng qua chỉ là chuyện vài lời nói thôi.
Chu Thanh Ninh biết Cổ Trăn có ý tốt, nhưng lời của bà ta nghe vẫn cứ cảm thấy hơi chói tai.
Cô không cảm thấy chồng mình bắt buộc phải xuất sĩ, làm một danh sĩ dạy học có đóng góp cũng rất tốt mà, vẫn có thể danh truyền tứ phương được.
Nếu Nhiếp Tuân thật sự muốn xuất sĩ, hắn còn phải dựa vào quan hệ thân thích à?
Lời của mẹ chồng Cổ Trăn nói như chuyện đương nhiên, không những khinh thường cách dùng người anh minh của Lan Đình Công mà còn coi thường Nhiếp Tuân nữa.
Chu Thanh Ninh cũng là một người thông minh, trong lòng không thoải mái nhưng không thể hiện ra ngoài.
Cô giả vờ lơ đễnh nhắc đến phu nhân của Mạnh Hằng.
“Mấy ngày nay, đại tẩu có sang đây không ạ? Mấy ngày trước, đại tẩu có nói là có tấm vải mới, đang định thêu quần áo trẻ em cho Niếp Niếp đấy.”
Niếp Niếp là biệt danh của con gái, mỗi lần gọi nó, nó đều nhìn sang một cách tò mò, vô cùng đáng yêu.
Cổ Trăn nghe cô nhắc đến con dâu trưởng thì vừa đùa với cháu gái vừa cười nói: “Nó không thích tới đây cho lắm, chắc là trong phủ quy tắc nhiều, không quen.”
Chu Thanh Ninh nghe ra vẻ bất mãn trong lời nói của mẹ chồng.
Những người phụ nữ biết tranh đấu trong hậu trạch đều là những người có tâm tư nhạy bén, một câu nói có vẻ như bình thường, thực ra lại ẩn chứa bí mật.
Chu Thanh Ninh đã nghe ra ý ngoài lời của mẹ chồng. Bà chê xuất thân của đại tẩu thấp kém, không hiểu quy tắc đây mà.
Cô lén thăm dò vài câu, kết quả giống hệt như lời của Nhiếp Tuân, thái độ của người mẹ chồng này đối với con trưởng quá lạnh lùng.
Đương nhiên, cái lạnh lùng này cũng có thể hiểu rằng “Xuất thân của con dâu thấp kém thì có sinh ra trưởng tôn cũng không làm bà ta thích.”
Mẹ chồng thì luôn có đặc quyền, vì không thích con dâu mà trút giận lên con trai và cháu nội cũng dễ hiểu.
Từ đó về sau, Chu Thanh Ninh lại càng ít tới nhưng Cổ Trăn vẫn thích bảo cô bế con đến để nói chuyện phiếm với bà ta.
Dần dần, Chu Thanh Ninh phát hiện, người mẹ chồng này càng ngày càng ra vẻ mẹ chồng rồi.
Dù chưa thế nào với cô nhưng giọng điệu và thái độ đã cứng rắn lên không ít.
Loại cứng rắn này không phải là cố ý, mà hoàn toàn biểu lộ trong lúc vô ý.
Nhiếp Tuân nói: “Nàng đến thăm nhạc mẫu hoặc là viết thư giúp nhạc phụ đi, ta giúp nàng tránh bà ấy. Mỗi ngày mặt trời chưa ló dạng đã phải đi thỉnh an rồi, ta nhìn mà xót quá.”
Hắn vốn là người lý trí và mỏng tình, người khác đối xử với hắn thật lòng, hắn cũng sẽ thật lòng báo đáp.
Ban đầu, hắn vốn bị Cổ Trăn làm cho lung lay, nhưng sau khi bình tĩnh xem xét thái độ của bà ta đối với hắn và đại ca thì trái tim vừa mới dao động liền nguội lạnh.
Làm trưởng bối bình thường còn được, mẫu từ tử hiếu gì đó thì hắn không thể miễn cưỡng bản thân mình.
Chu Thanh Ninh nói: “Bà bà sẽ không giận chứ?”
Cô gả cho Nhiếp Tuân lâu như vậy rồi, vẫn chưa làm dâu bao giờ, lúc còn con gái, cô cũng đã từng nghe kể mẹ chồng khó hầu hạ đến thế nào.
“Bà ấy giận gì chứ?” Nhiếp Tuân nói: “Lan Đình Công sắp trở về rồi, đoán chừng cũng chẳng còn tâm tư để ý đến chúng ta đâu.”
Nếu Nhiếp Tuân ngu ngốc một chút, chắc hắn sẽ bị hành động của Cổ Trăn làm cho cảm động. Nhưng tiếc nỗi, hắn quá thông minh nên nhìn thế sự quá mức rõ ràng.
Khương Bồng Cơ dự tính sau Tết sẽ về, nhưng công việc xây dựng đã đi vào quỹ đạo sớm hơn dự tính nên cô về sớm.
Ngày đó vừa hay là hai mươi lăm Tết, là ngày mà thư viện Kim Lân cho nghỉ nửa năm một lần.
Trạch nam như Nhiếp Tuân cũng khó khăn lắm mới ra khỏi nhà một chuyến.
Cả huyện Tượng Dương chìm vào biển cả chúc mừng, mỗi cửa tiệm còn học Tri Khách Trai giảm giá ưu đãi để thu hút khách hàng.
“Người không biết còn tưởng là đón năm mới đấy.”
Nhiếp Tuân khẽ cười một tiếng, ý cười chưa đạt tới đáy mắt đã có phần ngơ ngẩn.
“Có lẽ, chuyện này lòng dân vốn hướng tới.”
Chu Thanh Ninh nhìn “tướng quân” trẻ tuổi thủng thẳng cưỡi ngựa phía xa, giống hệt thiếu niên phóng đãng dưới gốc hoa lê ở Lang Gia năm đó.
Khương Bồng Cơ không mặc trang phục nữ mà vẫn là trang phục chiến binh, trông uy vũ bất phàm, không biết lại khiến bao nhiêu nam nữ si tình.
Chu Thanh Ninh dựa vào cửa sổ, bưng má cảm khái một câu: “Ánh mắt năm xưa của thiếp thật không tệ chút nào...”
Nhiếp Tuân nghe mà thấy sai sai: “Cái gì mà ánh mắt?”
Chu Thanh Ninh cười khúc khích, vừa cười vừa nói: “Có một năm vào tiết hoa nở, phụ thân có ý chọn rể cho thiếp. Thiếp vừa nhìn đã chọn trúng ngài ấy.”
Nhiếp Tuân: “... Ai?”
Tiểu yêu tinh nào?
Chu Thanh Ninh nói: “Phụ thân nói Lan Đình Công và thiếp không xứng đôi, lại không chịu nói nguyên nhân. Sau đó thiếp mới biết được lang quân như ý vốn là nữ.”
Nhiếp Tuân: “...”
“Phì phì...”
Con gái cưng trong lòng phun nước miếng phì phì, nó lén lút lau nước bọt lên y phục của phụ thân.
Chu Thanh Ninh tinh quái, cười nói: “Lẽ nào đến chuyện này mà lang quân cũng muốn ghen tị sao?”
Nhiếp Tuân hít sâu một hơi, bất lực phất tay.
“Không tính toán với phụ nữ!”
Từ “phụ nữ” này chỉ Chu Thanh Ninh hay Khương Bồng Cơ, ai nghĩ gì thì nghĩ thôi.
Một bộ phận binh mã của Khương Bồng Cơ trở về, chuyện này đã gây náo động cả mấy châu.
Đám người Phong Chân lại giận đến mức cắn răng, đón Tết cũng không cho người ta yên ổn. Không phải chủ công có rắp tâm đấy chứ?
Trong lòng mắng nhưng ngoài mặt vẫn phải cười, thật là tức giận!
“Trong thời gian ta không ở Hoàn Châu, có việc gì lớn xảy ra không?”
May là tinh lực của Khương Bồng Cơ hơn người, dù cưỡi ngựa bôn ba đường dài, trên mặt cũng lộ vẻ khá mệt mỏi nhưng tổng thể tinh thần vẫn không tệ.
Đương nhiên là không có, hậu phương và tiền tuyến vẫn luôn duy trì liên lạc bằng thư tín với một tần suất nhất định. Nếu có chuyện gì thì cô đã biết từ lâu rồi.
Nhưng...
Từ Kha nói: “Đại phu nhân đến rồi, bây giờ đang ở trong phủ tại chủ thành.”
Đại phu nhân?
“Thứ dì đến rồi?”
Cô quen gọi Cổ Trăn là “thứ dì”, ý thức được Mạnh Hằng cũng có trong hàng ngũ nghênh đón nên sửa miệng: “Cơ thể của mẫu thân không tốt, bà ấy lại không quen uống thuốc, bệnh tình chẳng thấy đỡ hơn... Sao bà ấy không ở Sùng Châu để phụ thân chăm nom mà lại xa xôi ngàn dặm đến Tượng Dương?”
Từ Kha nói: “Đại phu nhân nghe ngóng được thông tin của Nhiếp Thành Doãn nên đặc biệt nhanh chóng đến để gặp.”
Từ Kha cũng biết ân oán khúc mắc giữa Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân.
Khương Bồng Cơ bình thản “à” một tiếng.
“Thế đã gặp chưa?”
Từ Kha cảm khái nói: “Đại phu nhân lòng dạ từ mẫu, chỉ là Nhiếp Thành Doãn trốn tránh không gặp...”
Khương Bồng Cơ mắt không buồn chớp.
Nghe ý trong lời nói của Từ Kha thì hẳn là trong thời gian ngắn, Cổ Trăn sẽ không đi?
Khương Bồng Cơ lại nói: “Những năm nay Nam chinh Bắc chiến, gần như không đoàn tụ với người nhà để đón năm mới, phận làm con gái, trong lòng thấy áy náy vô cùng. Nhân lúc năm nay mẫu thân cũng ở Tượng Dương, yến tiệc đón Tết năm nay phải tổ chức cho đàng hoàng, không thể để mẫu thân nuối tiếc khi đi xa đến.”
Cả cái Liễu phủ rộng lớn, nếu nói đến người Khương Bồng Cơ không muốn đối đầu nhất thì chính là Cổ Trăn rồi.
Cô không biết phải bình luận người phụ nữ này như thế nào.
Bà ta là người đầu tiên phát hiện Liễu Hi bị tráo đổi linh hồn, nhưng phản ứng lại bình tĩnh nhất.
Hệ thống từng hỏi vì sao kế phu nhân phát hiện ra chuyện không bình thường nhưng vẫn có thể thản nhiên chấp nhận thân phận của cô?
Cô cũng từng nói vì hai người đã thỏa thuận với nhau.
Thỏa thuận gì?
Cô để kế phu nhân hưởng thụ cái gọi là “đại tạo hóa”, còn cô thì tiếp nhận thân phận hợp pháp của Liễu Hi.
Liễu Hi mà bà ta cực khổ nuôi nấng mười hai năm trời lại không bằng một “cô hồn dã quỷ” có thể cho bà ta sự tôn vinh của thái hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.