Chương 1406: Tính Sổ Sau (1)
Nấm Hương Xào
27/01/2024
Ởtrình độ nào đó thì có thể nói Khương Bồng Cơ và Nhiếp Tuân xem như là người cùng đường.
Vì quá lý tính nên có vẻ bạc tình.
Người ngoài nhìn vào, Cổ Trăn làm chức mẹ kế này rất xứng, dường như mỗi năm đều viết rất nhiều thư để ân cần hỏi thăm.
Nếu không phải là Khương Bồng Cơ mà là người khác thì đã sớm bị Cổ Trăn làm cho cảm động, hâm nóng cả trái tim rồi.
Khương Bồng Cơ lại là ngoại lệ, cô không để ý người ngoài hình dung cô bằng hai chữ “bạc tình”. Mặc kệ mấy năm nay Cổ Trăn có quan tâm cô thế nào, trái tim cô chưa hề cảm động dù chỉ một chút. Vì cô rất rõ, quan hệ giữa cô và Cổ Trăn chỉ là một đóa hoa nhựa, nhìn thì đẹp nhưng thực chất lại là đồ giả.
Thật thì không giả được, giả thì không thật được.
Cổ Trăn biết Khương Bồng Cơ không phải Liễu Hi mà bà ta nuôi nấng trưởng thành, vậy thì những lời hỏi han ân cần kia được bao nhiêu phần thật lòng?
Khương Bồng Cơ có giống một đứa trẻ ấu trĩ lúc nhỏ thì thiếu dinh dưỡng, lớn lên thì thiếu tình yêu không?
Cổ Trăn và cô không thân không thích, sao cô có thể xem thân nhân của người khác thành thân nhân của mình được?
Nếu thật sự bị cảm động, đâm đầu vào thì mới thật là ngu ngốc.
Nếu nói về quan hệ giữa cô và Cổ Trăn, nhiều lắm thì cũng chỉ là đồng minh mà thôi.
Cô cho Cổ Trăn hưởng thụ “đại tạo hóa”, Cổ Trăn che giấu thân phận giúp cô, ai cũng có nhu cầu của mình, phối hợp ăn ý.
Ngoài giao dịch này ra, bọn họ có thể có mấy phần tình cảm thật lòng?
Ngoài mặt thì Khương Bồng Cơ không thể hiện, nghe người ta báo cáo phân trần, trong lòng không kìm được ngáp dài.
Sau khi nghe xong, cô nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cuối năm bận rộn nhiều việc, mong chư quân lo toan nhiều chút, cố gắng hết sức để có thể nghỉ ngơi sớm.”
Đám người lọc lõi như Kỳ Quan Nhượng không nhịn được mà giật khóe miệng, tỏ vẻ “quả nhiên là thế”.
Đám người Dương Tư thì càng to gan hơn, không nhịn được tỏ ra khinh bỉ.
Năm nào cũng nói những lời này, cũ mềm cả rồi, chẳng có gì mới mẻ. Năm nào cũng dùng những chiêu này, xin mời ra chiêu mới đi.
Cho dù là người mới gia nhập một năm như Hàn Úc cũng không nhịn được thở dài.
Anh ta bị lừa một lần rồi, sao có thể bị lần thứ hai được?
Nào ngờ, Khương Bồng Cơ cảm thấy cô có thể chơi chiêu này đến lúc cô nghỉ hưu luôn.
Cô đã tính ngày ngày tăng ca trong thời gian chấp chính rồi, một đám thủ hạ còn nghĩ tới việc nghỉ cuối năm sao?
Ha ha, mơ đi.
Sau khi tan họp, Khương Bồng Cơ chuẩn bị dẫn người đi tuần tra.
Cô nỗ lực nhiều năm như vậy, không tỉ mỉ quan sát lãnh địa của mình thay đổi và tiến bộ thế nào thì cảm giác thành tựu của mình đâu thể thỏa mãn được.
“Chủ công.”
Mọi người lục tục rời đi, chỉ có Kỳ Quan Nhượng có chuyện bẩm cáo nên mới ở lại.
Khương Bồng Cơ nói: “Ừm?”
“Đạp Tuyết nương tử đến bây giờ vẫn đang bị giam, chờ chủ công xử lý.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công có muốn đi xem thử không?”
“Cô ta cũng là người đáng thương. Nhưng ai bảo kẻ đáng thương lại có điểm đáng hận chứ? Tốt xấu gì thì cũng từng là chủ tớ, ta đi tiễn cô ta một đoạn, thành toàn cho phần tình nghĩa này.” Cô đứng dậy, phất tay áo một cái, nói với Kỳ Quan Nhượng: “Văn Chứng, đi thôi, cùng đi xem thử.”
Kỳ Quan Nhượng không yên tâm nên dặn dò: “Vị Đạp Tuyết nương tử kia hơi cổ quái, chủ công không thể đến quá gần.”
Tướng mạo của Đạp Tuyết cũng không được xem là tuyệt phẩm, nhưng đôi mắt câu hồn kia lại hơi tà khí, trước đây có không ít binh sĩ bị ảnh hưởng.
Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên ta biết cô ta có hơi cổ quái, ban đầu định tha cho cô ta một lần, ai ngờ cô ta lại tự tìm đường chết.”
Ban đầu, cô nghĩ rằng Đạp Tuyết là gián điệp hai mang, sau đó mới biết là gián điệp tận ba mang.
Một mặt bị hệ thống chủ xui khiến, một mặt nghe lệnh Liễu Xa, đồng thời lại là tai mắt ở Liễu phủ của người phụ nữ xuyên không kia.
Đương nhiên, loại thân phận cuối cùng là để che giấu cho hai cái còn lại.
Đoán rằng Đạp Tuyết cũng không biết sau lưng mình có nhiều boss như vậy, càng không biết mình bị bọn chúng lợi dụng làm những chuyện gì.
Khương Bồng Cơ nghĩ đây chắc cũng là cực hạn của Đạp Tuyết rồi, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại thì cô thấy mình vẫn còn bỏ sót một người.
Về việc vì sao lại sót người này thì cũng là vì tính cách Khương Bồng Cơ quá tự phụ.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, nói không chừng lại có tiến triển khác.
“Đạp Tuyết, nhiều năm không gặp nhỉ.”
Đạp Tuyết bị Kỳ Quan Nhượng chuyển từ một phòng tối sang một phòng tối khác được canh phòng nghiêm ngặt hơn. Thời gian dài không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, da dẻ cô ta trở nên tái nhợt và thiếu sinh khí, cả người dường như gầy đi mấy vòng, gần như có thể nhìn thấy đường gân xanh dưới lớp da mỏng đó.
Hốc mắt cô ta thâm đen, có thể thấy rõ là người đã mất ngủ trong thời gian dài, sắc mặt mệt mỏi và uể oải.
Lúc cửa phòng tối được mở ra, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu vào khiến người đã lâu không được nhìn thấy ánh sáng như Đạp Tuyết cảm thấy không thoải mái.
Cô ta giơ tay lên trước mắt để chắn ánh mặt trời, nhìn Khương Bồng Cơ đang đứng ở phía ngược chiều ánh sáng.
“Ha ha, lang quân à.”
Đạp Tuyết thay đổi vẻ ngoan ngoãn của trước đây, ánh mắt mang theo vài phần vẩn đục tàn khốc.
Vừa nghĩ đến những khổ sở phải chịu thời gian qua, cô ta càng hận Khương Bồng Cơ hơn.
Khương Bồng Cơ nói: “Lang quân? Ta nghe Văn Chứng nói, trước đây, ngươi không nói như vậy đâu.”
Đạp Tuyết quái gở nói: “Ngươi chỉ là một cô hồn dã quỷ, người mà ta gọi đương nhiên không phải ngươi rồi, mà là lang quân đáng thương bị người khác chiếm mất cơ thể.”
“Có phải là chiếm mất cơ thể hay không thì điểm này cũng khó mà nói nhỉ?” Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, cười nói: “Ngược lại là các ngươi, người nào người nấy cũng tính kế ta. Kiếp trước, ta đào mộ tổ tiên nhà các ngươi hay là bật nóc quan tài lướt sóng trên mộ tổ tiên nhà các ngươi? Các ngươi thật sự nghĩ ta dễ bắt nạt à?”
Cho dù đã qua nhiều năm rồi, Khương Bồng Cơ vẫn nhớ chuyện lúc vừa mới xuyên không đến.
Có một nỗi băn khoăn luôn bị người ta xem nhẹ nhưng trước sau vẫn tồn tại.
Vì sao Liễu Hi lại chết?
Theo lời hệ thống nói thì do va phải đầu mà chết, bị thổ phỉ hăm dọa đến mức kinh hoảng rồi bị sốt cao, không chịu được mà chết.
Cách nói này cũng có cơ sở, nhưng Khương Bồng cơ lại cảm thấy hơi bất thường.
Lúc cô tỉnh dậy trong cơ thể của Liễu Hi, nhiệt độ cơ thể lúc đó bình thường.
Nói cách khác, lúc cô đến cách lúc Liễu Hi chết rất gần.
Người tương lai định nghĩa cái chết là chết về tinh thần, tinh thần lực hoàn toàn tiêu tan. Khương Bồng cơ là cao thủ não vực cực hạn nên cảm nhận về năng lượng tinh thần của cô đương nhiên cũng vô cùng mạnh mẽ. Dù lúc đó, cô vẫn còn yếu ớt nhưng cô thật sự không cảm thấy được một chút tinh thần nào của Liễu Hi còn sót lại cả.
Tinh thần hoàn toàn tiêu tan cần khoảng nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng này cũng đủ để thi thể lạnh rồi.
Hai điểm này mâu thuẫn nhau.
Trừ khi có người lấy đi linh hồn của Liễu Hi trước khi cô có được ý thức.
Nếu như vậy thì rất nhiều manh mối được lộ ra, đây cũng là một trong những lý do khiến Khương Bồng Cơ nghĩ Liễu Hi vẫn còn sống.
Đoạn đối thoại của hai người không hề né tránh Kỳ Quan Nhượng.
Lúc Khương Bồng Cơ thừa nhận, cây quạt trong tay anh ta bỗng nhiên khựng lại một chút rồi lại bình thường.
“Đạp Tuyết, nếu ngươi có thể hợp tác, trả lời ta vài câu hỏi, ta có thể tha cho ngươi.”
Đạp Tuyết cười lạnh: “Ngươi nghĩ rằng làm thế có thể mua chuộc được ta à? Dù ngươi có giết ta, người vẫn sẽ đón ta đến thế giới cực lạc.”
“Trên đời này có thế giới cực lạc hay không thì ta không biết, ta chỉ biết rằng người tính kế ta, sớm muộn gì cũng trở thành vong hồn dưới đao của ta thôi!”
Chưa nói đến chuyện cô chẳng làm gì cả, cho dù kiếp trước cô có đào mộ tổ tiên người ta và giẫm đạp lên, kẻ địch cũng đừng hòng mong cô khoanh tay chịu trói.
Đạp Tuyết nở một nụ cười u ám đầy đắc ý.
Vì quá lý tính nên có vẻ bạc tình.
Người ngoài nhìn vào, Cổ Trăn làm chức mẹ kế này rất xứng, dường như mỗi năm đều viết rất nhiều thư để ân cần hỏi thăm.
Nếu không phải là Khương Bồng Cơ mà là người khác thì đã sớm bị Cổ Trăn làm cho cảm động, hâm nóng cả trái tim rồi.
Khương Bồng Cơ lại là ngoại lệ, cô không để ý người ngoài hình dung cô bằng hai chữ “bạc tình”. Mặc kệ mấy năm nay Cổ Trăn có quan tâm cô thế nào, trái tim cô chưa hề cảm động dù chỉ một chút. Vì cô rất rõ, quan hệ giữa cô và Cổ Trăn chỉ là một đóa hoa nhựa, nhìn thì đẹp nhưng thực chất lại là đồ giả.
Thật thì không giả được, giả thì không thật được.
Cổ Trăn biết Khương Bồng Cơ không phải Liễu Hi mà bà ta nuôi nấng trưởng thành, vậy thì những lời hỏi han ân cần kia được bao nhiêu phần thật lòng?
Khương Bồng Cơ có giống một đứa trẻ ấu trĩ lúc nhỏ thì thiếu dinh dưỡng, lớn lên thì thiếu tình yêu không?
Cổ Trăn và cô không thân không thích, sao cô có thể xem thân nhân của người khác thành thân nhân của mình được?
Nếu thật sự bị cảm động, đâm đầu vào thì mới thật là ngu ngốc.
Nếu nói về quan hệ giữa cô và Cổ Trăn, nhiều lắm thì cũng chỉ là đồng minh mà thôi.
Cô cho Cổ Trăn hưởng thụ “đại tạo hóa”, Cổ Trăn che giấu thân phận giúp cô, ai cũng có nhu cầu của mình, phối hợp ăn ý.
Ngoài giao dịch này ra, bọn họ có thể có mấy phần tình cảm thật lòng?
Ngoài mặt thì Khương Bồng Cơ không thể hiện, nghe người ta báo cáo phân trần, trong lòng không kìm được ngáp dài.
Sau khi nghe xong, cô nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cuối năm bận rộn nhiều việc, mong chư quân lo toan nhiều chút, cố gắng hết sức để có thể nghỉ ngơi sớm.”
Đám người lọc lõi như Kỳ Quan Nhượng không nhịn được mà giật khóe miệng, tỏ vẻ “quả nhiên là thế”.
Đám người Dương Tư thì càng to gan hơn, không nhịn được tỏ ra khinh bỉ.
Năm nào cũng nói những lời này, cũ mềm cả rồi, chẳng có gì mới mẻ. Năm nào cũng dùng những chiêu này, xin mời ra chiêu mới đi.
Cho dù là người mới gia nhập một năm như Hàn Úc cũng không nhịn được thở dài.
Anh ta bị lừa một lần rồi, sao có thể bị lần thứ hai được?
Nào ngờ, Khương Bồng Cơ cảm thấy cô có thể chơi chiêu này đến lúc cô nghỉ hưu luôn.
Cô đã tính ngày ngày tăng ca trong thời gian chấp chính rồi, một đám thủ hạ còn nghĩ tới việc nghỉ cuối năm sao?
Ha ha, mơ đi.
Sau khi tan họp, Khương Bồng Cơ chuẩn bị dẫn người đi tuần tra.
Cô nỗ lực nhiều năm như vậy, không tỉ mỉ quan sát lãnh địa của mình thay đổi và tiến bộ thế nào thì cảm giác thành tựu của mình đâu thể thỏa mãn được.
“Chủ công.”
Mọi người lục tục rời đi, chỉ có Kỳ Quan Nhượng có chuyện bẩm cáo nên mới ở lại.
Khương Bồng Cơ nói: “Ừm?”
“Đạp Tuyết nương tử đến bây giờ vẫn đang bị giam, chờ chủ công xử lý.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công có muốn đi xem thử không?”
“Cô ta cũng là người đáng thương. Nhưng ai bảo kẻ đáng thương lại có điểm đáng hận chứ? Tốt xấu gì thì cũng từng là chủ tớ, ta đi tiễn cô ta một đoạn, thành toàn cho phần tình nghĩa này.” Cô đứng dậy, phất tay áo một cái, nói với Kỳ Quan Nhượng: “Văn Chứng, đi thôi, cùng đi xem thử.”
Kỳ Quan Nhượng không yên tâm nên dặn dò: “Vị Đạp Tuyết nương tử kia hơi cổ quái, chủ công không thể đến quá gần.”
Tướng mạo của Đạp Tuyết cũng không được xem là tuyệt phẩm, nhưng đôi mắt câu hồn kia lại hơi tà khí, trước đây có không ít binh sĩ bị ảnh hưởng.
Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên ta biết cô ta có hơi cổ quái, ban đầu định tha cho cô ta một lần, ai ngờ cô ta lại tự tìm đường chết.”
Ban đầu, cô nghĩ rằng Đạp Tuyết là gián điệp hai mang, sau đó mới biết là gián điệp tận ba mang.
Một mặt bị hệ thống chủ xui khiến, một mặt nghe lệnh Liễu Xa, đồng thời lại là tai mắt ở Liễu phủ của người phụ nữ xuyên không kia.
Đương nhiên, loại thân phận cuối cùng là để che giấu cho hai cái còn lại.
Đoán rằng Đạp Tuyết cũng không biết sau lưng mình có nhiều boss như vậy, càng không biết mình bị bọn chúng lợi dụng làm những chuyện gì.
Khương Bồng Cơ nghĩ đây chắc cũng là cực hạn của Đạp Tuyết rồi, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại thì cô thấy mình vẫn còn bỏ sót một người.
Về việc vì sao lại sót người này thì cũng là vì tính cách Khương Bồng Cơ quá tự phụ.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, nói không chừng lại có tiến triển khác.
“Đạp Tuyết, nhiều năm không gặp nhỉ.”
Đạp Tuyết bị Kỳ Quan Nhượng chuyển từ một phòng tối sang một phòng tối khác được canh phòng nghiêm ngặt hơn. Thời gian dài không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, da dẻ cô ta trở nên tái nhợt và thiếu sinh khí, cả người dường như gầy đi mấy vòng, gần như có thể nhìn thấy đường gân xanh dưới lớp da mỏng đó.
Hốc mắt cô ta thâm đen, có thể thấy rõ là người đã mất ngủ trong thời gian dài, sắc mặt mệt mỏi và uể oải.
Lúc cửa phòng tối được mở ra, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu vào khiến người đã lâu không được nhìn thấy ánh sáng như Đạp Tuyết cảm thấy không thoải mái.
Cô ta giơ tay lên trước mắt để chắn ánh mặt trời, nhìn Khương Bồng Cơ đang đứng ở phía ngược chiều ánh sáng.
“Ha ha, lang quân à.”
Đạp Tuyết thay đổi vẻ ngoan ngoãn của trước đây, ánh mắt mang theo vài phần vẩn đục tàn khốc.
Vừa nghĩ đến những khổ sở phải chịu thời gian qua, cô ta càng hận Khương Bồng Cơ hơn.
Khương Bồng Cơ nói: “Lang quân? Ta nghe Văn Chứng nói, trước đây, ngươi không nói như vậy đâu.”
Đạp Tuyết quái gở nói: “Ngươi chỉ là một cô hồn dã quỷ, người mà ta gọi đương nhiên không phải ngươi rồi, mà là lang quân đáng thương bị người khác chiếm mất cơ thể.”
“Có phải là chiếm mất cơ thể hay không thì điểm này cũng khó mà nói nhỉ?” Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, cười nói: “Ngược lại là các ngươi, người nào người nấy cũng tính kế ta. Kiếp trước, ta đào mộ tổ tiên nhà các ngươi hay là bật nóc quan tài lướt sóng trên mộ tổ tiên nhà các ngươi? Các ngươi thật sự nghĩ ta dễ bắt nạt à?”
Cho dù đã qua nhiều năm rồi, Khương Bồng Cơ vẫn nhớ chuyện lúc vừa mới xuyên không đến.
Có một nỗi băn khoăn luôn bị người ta xem nhẹ nhưng trước sau vẫn tồn tại.
Vì sao Liễu Hi lại chết?
Theo lời hệ thống nói thì do va phải đầu mà chết, bị thổ phỉ hăm dọa đến mức kinh hoảng rồi bị sốt cao, không chịu được mà chết.
Cách nói này cũng có cơ sở, nhưng Khương Bồng cơ lại cảm thấy hơi bất thường.
Lúc cô tỉnh dậy trong cơ thể của Liễu Hi, nhiệt độ cơ thể lúc đó bình thường.
Nói cách khác, lúc cô đến cách lúc Liễu Hi chết rất gần.
Người tương lai định nghĩa cái chết là chết về tinh thần, tinh thần lực hoàn toàn tiêu tan. Khương Bồng cơ là cao thủ não vực cực hạn nên cảm nhận về năng lượng tinh thần của cô đương nhiên cũng vô cùng mạnh mẽ. Dù lúc đó, cô vẫn còn yếu ớt nhưng cô thật sự không cảm thấy được một chút tinh thần nào của Liễu Hi còn sót lại cả.
Tinh thần hoàn toàn tiêu tan cần khoảng nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng này cũng đủ để thi thể lạnh rồi.
Hai điểm này mâu thuẫn nhau.
Trừ khi có người lấy đi linh hồn của Liễu Hi trước khi cô có được ý thức.
Nếu như vậy thì rất nhiều manh mối được lộ ra, đây cũng là một trong những lý do khiến Khương Bồng Cơ nghĩ Liễu Hi vẫn còn sống.
Đoạn đối thoại của hai người không hề né tránh Kỳ Quan Nhượng.
Lúc Khương Bồng Cơ thừa nhận, cây quạt trong tay anh ta bỗng nhiên khựng lại một chút rồi lại bình thường.
“Đạp Tuyết, nếu ngươi có thể hợp tác, trả lời ta vài câu hỏi, ta có thể tha cho ngươi.”
Đạp Tuyết cười lạnh: “Ngươi nghĩ rằng làm thế có thể mua chuộc được ta à? Dù ngươi có giết ta, người vẫn sẽ đón ta đến thế giới cực lạc.”
“Trên đời này có thế giới cực lạc hay không thì ta không biết, ta chỉ biết rằng người tính kế ta, sớm muộn gì cũng trở thành vong hồn dưới đao của ta thôi!”
Chưa nói đến chuyện cô chẳng làm gì cả, cho dù kiếp trước cô có đào mộ tổ tiên người ta và giẫm đạp lên, kẻ địch cũng đừng hòng mong cô khoanh tay chịu trói.
Đạp Tuyết nở một nụ cười u ám đầy đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.