Chương 1409: Mượn Trời Xanh Thêm Trăm Năm (2)
Nấm Hương Xào
28/01/2024
Khương Bồng Cơ bất ngờ ném ra một quả bom lớn, nổ nát Kỳ Quan Nhượng.
Anh ta không đoái hoài đến Vệ Từ nữa, anh ta cấp thiết muốn biết thế giới tương lai như thế nào.
Đừng tin nhiều tiểu thuyết nói trí thông minh của người cổ đại không cao. Thực ra hoàn toàn ngược lại, năng lực tiếp nhận của bọn họ mạnh hơn chúng ta tưởng nhiều.
Cổ nhân mông muội, đúng là còn nhiều điều không rõ, luôn thích lấy quỷ thần ra để giải thích, nên mới có nhiều chuyện thần thoại như vậy.
Đối với Kỳ Quan Nhượng, nội dung mà Khương Bồng Cơ nói vừa vặn đều là thủ đoạn của thần tiên.
Chỉ khác, thần tiên là nhờ vào tiên lực mà cưỡi gió cưỡi mây, mà người tương lai là dựa vào khoa học kỹ thuật, làm được chuyện mà thần tiên cũng không làm nổi.
Sau một hồi miêu tả sơ lược, Kỳ Quan Nhượng lập tức nảy sinh hứng thú lớn lao với bốn chữ “khoa học kỹ thuật”.
Anh ta hỏi: “Nói vậy, phường nghề mộc chính là hình thức ban đầu của ‘khoa học kỹ thuật’ nhỉ?”
Khương Bồng Cơ gật đầu: “Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta vẫn bỏ rất nhiều công sức nâng đỡ đám người Trương Bình, Thiệu Quang, sức tưởng tượng và sức sáng tạo của con người vô cùng lớn.”
Kỳ Quan Nhượng thở dài: “Nghe vậy Nhượng cũng thấy bớt xót mấy chục nghìn xâu rót xuống hàng năm.”
Từ trên xuống dưới phường nghề mộc có tất cả bao nhiêu người chứ?
Tính cả cao tầng là Trương Bình, Thiệu Quang và Bách Nguyệt mới có mấy chục người. Ngoại trừ chi phí nghiên cứu phát minh và đủ thứ phát sinh khác, tiền lương hàng năm của nhân viên bình thường trong khoảng từ trăm xâu đến nghìn xâu. Nhóm người Trương Bình càng không cần nói, lương một năm lên đến chục nghìn xâu, giàu đến chảy cả mỡ!
Chục nghìn xâu là khái niệm gì?
Tương đương với lương khoảng bảy triệu một năm.
Tiền lương của mấy người Kỳ Quan Nhượng khó khăn lắm mới leo lên được một triệu, nếu tính cả tiền thưởng Tết hàng năm, miễn cưỡng mới có thể so sánh với bọn Trương Bình.
Trước kia, họ còn cảm thấy hơi ghen tị.
Nhưng tiền này là từ túi riêng của chủ công bỏ ra, anh ta không tiện can thiệp.
Bây giờ xem ra, số tiền kia không phải nhiều.
Nếu nện tiền vào có thể kích thích “khoa học kỹ thuật” phát triển tới trình độ mà chủ công nói, thì có táng gia bại sản cũng cần nện.
Anh ta không xót tiền. Anh ta bắt đầu xót xa Mặc gia bị mười sáu nước thời loạn ép đánh đến mức phải chia ly tan tác.
Tinh nhuệ của Mặc gia gần như chết hết khi ấy.
Nếu không phải đứt đoạn truyền thừa thì là ở ẩn không ra, Khương Bồng Cơ mời chào mấy năm mới chiêu mộ được mấy người thế hệ sau của Mặc gia.
“Nếu khi còn sống có thể...”
Kỳ Quan Nhượng còn chưa nói xong thì đã bị Khương Bồng Cơ ngắt lời: “Đừng nói là khi còn sống, trong vòng mấy nghìn năm cũng không thể.”
Khoa học kỹ thuật tiến bộ cũng vô dụng, kết cấu căn bản của cả xã hội không thích ứng được.
Khương Bồng Cơ cẩn thận giảng giải cho Kỳ Quan Nhượng tình hình xã hội ở thời đại của mình.
“Một người có thể canh tác đồng ruộng lớn bằng diện tích Đông Khánh. Người của thời đại này có làm được không?”
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu. Anh ta cũng không thể hình dung nổi làm sao một người có thể làm được như vậy, gần như là không thể nào.
“Bước chân quá dài rất dễ kéo đổ trứng.” Khương Bồng Cơ nói: “Dù có khoa học kỹ thuật phát triển cao như vậy, nhưng có bao nhiêu dân chúng biết vận dụng? Bọn họ học được cách vận dụng, nhưng có học được cách tạo ra không? Dù có học được cách tạo ra, nhưng tư tưởng của họ có kịp tiến hóa theo không? Phải mất một khoảng thời gian dài dằng dặc mới tạo ra được một thế giới như vậy. Dù là ta, ta cũng chỉ có thể dẫn mọi người đi tắt được mấy trăm năm mà thôi, tương lai vẫn phải trông chờ vào thế hệ sau. Nóng vội sẽ hỏng việc, một mình ta không thể nào chống lại cả thời đại. Ta chỉ có thể gây dựng nền móng và dẫn đường cho thế hệ sau mà thôi.”
“Trời cao không có mắt, sao lại bất công với chủ công thế?” Kỳ Quan Nhượng nghe xong, trầm mặc thật lâu mới than thở: “Thời gian trăm năm quá ngắn.”
Khương Bồng Cơ cong cong cánh môi mỉm cười, không mảy may tiếc nuối.
Xem phản ứng của Kỳ Quan Nhượng, cô cảm thấy lúc này nên phát BGM “Mượn trời xanh thêm năm trăm năm” mới hợp với tình hình.
Nếu ở kiếp trước, đúng là có một số ít người có thể sống tới năm trăm tuổi, phần lớn tuổi thọ của người bình thường là khoảng trên dưới hai trăm năm mươi năm.
“Nói vậy, mọi hành động của Tử Hiếu đều là theo ý của chủ công sao?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Huynh ấy đang giúp ta, trở thành một người đàn ông không có tiếng tăm gì sau lưng người phụ nữ thành công, rất đáng yêu phải không?”
Kỳ Quan Nhượng á khẩu.
Một lát sau, anh ta hỏi đến một vấn đề khác: “Kiếp trước, Tử Hiếu là nữ tử phải không?”
Khương Bồng Cơ phì cười đáp: “Mặc dù Tử Hiếu rất đẹp, nhưng hành động hay lời nói, nào có phong thái của nữ tử chứ?”
Kỳ Quan Nhượng lại rối bời hỏi: “Ở tương lai, nam phong thịnh hành lắm sao?”
Khương Bồng Cơ: “...”
Đợi đã!!!
Cái gì mà “tương lai nam phong thịnh hành lắm sao?”, Văn Chứng không buồn hỏi đã khẳng định cô là đàn ông à?
“Văn Chứng, ta là nữ, trước kia và hiện tại đều là nữ!”
Thật không hiểu trong đầu những văn nhân này nghĩ cái gì. Vệ Từ nghi ngờ kiếp trước cô là đàn ông, Kỳ Quan Nhượng cũng nghĩ cô là đàn ông.
Không nhìn thấy cô móc ra cái chim lớn hơn của họ, họ sẽ không cam lòng phải không?
Kỳ Quan Nhượng nghe vậy, hít một hơi lạnh.
Không biết anh ta lại nghĩ tới cái quỷ gì đây?
Khương Bồng Cơ không biết, thực ra Kỳ Quan Nhượng đã bắt đầu nghi ngờ thế giới tương lai sẽ từ chế độ phụ hệ quay lại chế độ mẫu hệ.
Chứng cứ rõ ràng đây này.
Nhìn chủ công mạnh mẽ hung dữ, lại nhìn Vệ Từ nhẹ nhàng, dịu dàng.
Ai chủ nội, ai chủ ngoại, liếc một cái là ra ngay còn gì?
Khó trách chủ công lại bỏ rất nhiều công sức nâng đỡ phụ nữ, đều là dự định cho tương lai đây.
Kỳ Quan Nhượng quạt lấy quạt để cây quạt trong tay. Anh ta cần một trận gió lạnh để đầu óc hạ nhiệt một chút.
Trước kia, anh ta định bồi dưỡng con gái Kỳ Quan Tĩnh Tuệ, nhưng bây giờ ngẫm lại, anh ta cảm thấy mình còn cần một tá con gái nữa.
Nếu người ngoài nói những lời này, Kỳ Quan Nhượng sẽ chỉ coi đối phương đang ngủ mơ chưa tỉnh, nhưng người nói là chủ công, là người mà anh ta chưa bao giờ nghi ngờ. Tất cả hành động trước kia của cô đều có thể làm chứng cho sự chân thực của những lời này, đương nhiên là Kỳ Quan Nhượng sẽ tin.
Anh ta lại càng chờ mong thế giới mà cô kể.
Dù không nhìn thấy tương lai rực rỡ, nhưng anh ta vẫn bằng lòng đặt một viên gạch làm nền tảng cho nó.
Kỳ Quan Nhượng quạt rất lâu mới tỉnh táo lại được, hỏi: “Chủ công định ra tay từ đâu?”
Khương Bồng Cơ đáp: “Đại khái là hai điểm.”
Chỉ hai điểm thôi sao?
Có ít quá không?
Kỳ Quan Nhượng vểnh lỗ tai lên để chăm chú lắng nghe.
Khương Bồng Cơ nói: “Thứ nhất là khoa học kỹ thuật. Thứ hai là pháp luật.”
Cổ vũ phát minh sáng tạo đương nhiên là điểm cần phải duy trì cho tương lai rồi, Kỳ Quan Nhượng hiểu. Nhưng vì sao thứ hai lại là pháp luật?
“Hai chữ ‘pháp luật’ nghe thì đơn giản, nhưng thực ra bao quát ngàn vạn.” Khương Bồng Cơ chân thành nói: “Văn Chứng không cảm thấy pháp luật trước loạn thế vẫn luôn sa sút sao? Pháp luật không thể ước thúc hành động của con người, vô tình đã cổ vũ dã tâm bành trướng. Vì pháp luật không kiện toàn, nên có lỗ hổng để chui qua, vì vậy người có tội không bị trừng phạt xứng đáng, xã hội ngày càng đi xuống. Đây là báo hiệu sự bất ổn của giang sơn. Ta coi trọng Văn Bân như vậy, đương nhiên cũng là vì ‘pháp luật’, anh ta là người thích hợp nhất.”
Khương Bồng Cơ và Hàn Úc đều không có ý định vừa ra tay đã làm thật to, mà đi từ chất lượng, từng bước một thăm dò ranh giới cuối cùng.
Người ta hay nói “nước trong quá ắt không có cá”, nhưng hai chữ “pháp luật” không thể chấp nhận được có một khoảng màu xám, hoặc bóng tối không nhìn thấy nổi năm ngón tay.
Hàn Úc giúp đỡ Khương Bồng Cơ lập ra kế hoạch quản lý Trường Dã dài hạn, không để lại chút sơ hở nào cho bọn tham ô, từ đó có thể thấy được tác phong làm việc của anh ta.
Anh ta tình nguyện đề nghị Khương Bồng Cơ tăng lương cho mọi người thật cao, chứ không cố gắng nhân nhượng dù chỉ một chút, để cho các nhân viên có thể chấm mút.
“Văn Bân?” Sắc mặt Kỳ Quan Nhượng hơi sầm lại.
Từ xưa đến nay, người đề xướng cải cách đều không có kết quả tốt, chớ nói gì đến Hàn Úc, anh ta chỉnh đốn pháp luật kỷ cương, có thể sẽ gây tổn hại đến lợi ích của không ít người.
“Ta có thể bảo vệ anh ta, huynh cũng thế.”
Kỳ Quan Nhượng nghe vậy trịnh trọng gật đầu.
Đương nhiên anh ta sẽ làm rồi!
Nếu như Hàn Úc thực sự gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, thì dù có bị thiệt thòi, dù lợi ích của chính mình bị ảnh hưởng, Kỳ Quan Nhượng vẫn sẽ ủng hộ đến cùng.
Anh ta không đoái hoài đến Vệ Từ nữa, anh ta cấp thiết muốn biết thế giới tương lai như thế nào.
Đừng tin nhiều tiểu thuyết nói trí thông minh của người cổ đại không cao. Thực ra hoàn toàn ngược lại, năng lực tiếp nhận của bọn họ mạnh hơn chúng ta tưởng nhiều.
Cổ nhân mông muội, đúng là còn nhiều điều không rõ, luôn thích lấy quỷ thần ra để giải thích, nên mới có nhiều chuyện thần thoại như vậy.
Đối với Kỳ Quan Nhượng, nội dung mà Khương Bồng Cơ nói vừa vặn đều là thủ đoạn của thần tiên.
Chỉ khác, thần tiên là nhờ vào tiên lực mà cưỡi gió cưỡi mây, mà người tương lai là dựa vào khoa học kỹ thuật, làm được chuyện mà thần tiên cũng không làm nổi.
Sau một hồi miêu tả sơ lược, Kỳ Quan Nhượng lập tức nảy sinh hứng thú lớn lao với bốn chữ “khoa học kỹ thuật”.
Anh ta hỏi: “Nói vậy, phường nghề mộc chính là hình thức ban đầu của ‘khoa học kỹ thuật’ nhỉ?”
Khương Bồng Cơ gật đầu: “Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta vẫn bỏ rất nhiều công sức nâng đỡ đám người Trương Bình, Thiệu Quang, sức tưởng tượng và sức sáng tạo của con người vô cùng lớn.”
Kỳ Quan Nhượng thở dài: “Nghe vậy Nhượng cũng thấy bớt xót mấy chục nghìn xâu rót xuống hàng năm.”
Từ trên xuống dưới phường nghề mộc có tất cả bao nhiêu người chứ?
Tính cả cao tầng là Trương Bình, Thiệu Quang và Bách Nguyệt mới có mấy chục người. Ngoại trừ chi phí nghiên cứu phát minh và đủ thứ phát sinh khác, tiền lương hàng năm của nhân viên bình thường trong khoảng từ trăm xâu đến nghìn xâu. Nhóm người Trương Bình càng không cần nói, lương một năm lên đến chục nghìn xâu, giàu đến chảy cả mỡ!
Chục nghìn xâu là khái niệm gì?
Tương đương với lương khoảng bảy triệu một năm.
Tiền lương của mấy người Kỳ Quan Nhượng khó khăn lắm mới leo lên được một triệu, nếu tính cả tiền thưởng Tết hàng năm, miễn cưỡng mới có thể so sánh với bọn Trương Bình.
Trước kia, họ còn cảm thấy hơi ghen tị.
Nhưng tiền này là từ túi riêng của chủ công bỏ ra, anh ta không tiện can thiệp.
Bây giờ xem ra, số tiền kia không phải nhiều.
Nếu nện tiền vào có thể kích thích “khoa học kỹ thuật” phát triển tới trình độ mà chủ công nói, thì có táng gia bại sản cũng cần nện.
Anh ta không xót tiền. Anh ta bắt đầu xót xa Mặc gia bị mười sáu nước thời loạn ép đánh đến mức phải chia ly tan tác.
Tinh nhuệ của Mặc gia gần như chết hết khi ấy.
Nếu không phải đứt đoạn truyền thừa thì là ở ẩn không ra, Khương Bồng Cơ mời chào mấy năm mới chiêu mộ được mấy người thế hệ sau của Mặc gia.
“Nếu khi còn sống có thể...”
Kỳ Quan Nhượng còn chưa nói xong thì đã bị Khương Bồng Cơ ngắt lời: “Đừng nói là khi còn sống, trong vòng mấy nghìn năm cũng không thể.”
Khoa học kỹ thuật tiến bộ cũng vô dụng, kết cấu căn bản của cả xã hội không thích ứng được.
Khương Bồng Cơ cẩn thận giảng giải cho Kỳ Quan Nhượng tình hình xã hội ở thời đại của mình.
“Một người có thể canh tác đồng ruộng lớn bằng diện tích Đông Khánh. Người của thời đại này có làm được không?”
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu. Anh ta cũng không thể hình dung nổi làm sao một người có thể làm được như vậy, gần như là không thể nào.
“Bước chân quá dài rất dễ kéo đổ trứng.” Khương Bồng Cơ nói: “Dù có khoa học kỹ thuật phát triển cao như vậy, nhưng có bao nhiêu dân chúng biết vận dụng? Bọn họ học được cách vận dụng, nhưng có học được cách tạo ra không? Dù có học được cách tạo ra, nhưng tư tưởng của họ có kịp tiến hóa theo không? Phải mất một khoảng thời gian dài dằng dặc mới tạo ra được một thế giới như vậy. Dù là ta, ta cũng chỉ có thể dẫn mọi người đi tắt được mấy trăm năm mà thôi, tương lai vẫn phải trông chờ vào thế hệ sau. Nóng vội sẽ hỏng việc, một mình ta không thể nào chống lại cả thời đại. Ta chỉ có thể gây dựng nền móng và dẫn đường cho thế hệ sau mà thôi.”
“Trời cao không có mắt, sao lại bất công với chủ công thế?” Kỳ Quan Nhượng nghe xong, trầm mặc thật lâu mới than thở: “Thời gian trăm năm quá ngắn.”
Khương Bồng Cơ cong cong cánh môi mỉm cười, không mảy may tiếc nuối.
Xem phản ứng của Kỳ Quan Nhượng, cô cảm thấy lúc này nên phát BGM “Mượn trời xanh thêm năm trăm năm” mới hợp với tình hình.
Nếu ở kiếp trước, đúng là có một số ít người có thể sống tới năm trăm tuổi, phần lớn tuổi thọ của người bình thường là khoảng trên dưới hai trăm năm mươi năm.
“Nói vậy, mọi hành động của Tử Hiếu đều là theo ý của chủ công sao?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Huynh ấy đang giúp ta, trở thành một người đàn ông không có tiếng tăm gì sau lưng người phụ nữ thành công, rất đáng yêu phải không?”
Kỳ Quan Nhượng á khẩu.
Một lát sau, anh ta hỏi đến một vấn đề khác: “Kiếp trước, Tử Hiếu là nữ tử phải không?”
Khương Bồng Cơ phì cười đáp: “Mặc dù Tử Hiếu rất đẹp, nhưng hành động hay lời nói, nào có phong thái của nữ tử chứ?”
Kỳ Quan Nhượng lại rối bời hỏi: “Ở tương lai, nam phong thịnh hành lắm sao?”
Khương Bồng Cơ: “...”
Đợi đã!!!
Cái gì mà “tương lai nam phong thịnh hành lắm sao?”, Văn Chứng không buồn hỏi đã khẳng định cô là đàn ông à?
“Văn Chứng, ta là nữ, trước kia và hiện tại đều là nữ!”
Thật không hiểu trong đầu những văn nhân này nghĩ cái gì. Vệ Từ nghi ngờ kiếp trước cô là đàn ông, Kỳ Quan Nhượng cũng nghĩ cô là đàn ông.
Không nhìn thấy cô móc ra cái chim lớn hơn của họ, họ sẽ không cam lòng phải không?
Kỳ Quan Nhượng nghe vậy, hít một hơi lạnh.
Không biết anh ta lại nghĩ tới cái quỷ gì đây?
Khương Bồng Cơ không biết, thực ra Kỳ Quan Nhượng đã bắt đầu nghi ngờ thế giới tương lai sẽ từ chế độ phụ hệ quay lại chế độ mẫu hệ.
Chứng cứ rõ ràng đây này.
Nhìn chủ công mạnh mẽ hung dữ, lại nhìn Vệ Từ nhẹ nhàng, dịu dàng.
Ai chủ nội, ai chủ ngoại, liếc một cái là ra ngay còn gì?
Khó trách chủ công lại bỏ rất nhiều công sức nâng đỡ phụ nữ, đều là dự định cho tương lai đây.
Kỳ Quan Nhượng quạt lấy quạt để cây quạt trong tay. Anh ta cần một trận gió lạnh để đầu óc hạ nhiệt một chút.
Trước kia, anh ta định bồi dưỡng con gái Kỳ Quan Tĩnh Tuệ, nhưng bây giờ ngẫm lại, anh ta cảm thấy mình còn cần một tá con gái nữa.
Nếu người ngoài nói những lời này, Kỳ Quan Nhượng sẽ chỉ coi đối phương đang ngủ mơ chưa tỉnh, nhưng người nói là chủ công, là người mà anh ta chưa bao giờ nghi ngờ. Tất cả hành động trước kia của cô đều có thể làm chứng cho sự chân thực của những lời này, đương nhiên là Kỳ Quan Nhượng sẽ tin.
Anh ta lại càng chờ mong thế giới mà cô kể.
Dù không nhìn thấy tương lai rực rỡ, nhưng anh ta vẫn bằng lòng đặt một viên gạch làm nền tảng cho nó.
Kỳ Quan Nhượng quạt rất lâu mới tỉnh táo lại được, hỏi: “Chủ công định ra tay từ đâu?”
Khương Bồng Cơ đáp: “Đại khái là hai điểm.”
Chỉ hai điểm thôi sao?
Có ít quá không?
Kỳ Quan Nhượng vểnh lỗ tai lên để chăm chú lắng nghe.
Khương Bồng Cơ nói: “Thứ nhất là khoa học kỹ thuật. Thứ hai là pháp luật.”
Cổ vũ phát minh sáng tạo đương nhiên là điểm cần phải duy trì cho tương lai rồi, Kỳ Quan Nhượng hiểu. Nhưng vì sao thứ hai lại là pháp luật?
“Hai chữ ‘pháp luật’ nghe thì đơn giản, nhưng thực ra bao quát ngàn vạn.” Khương Bồng Cơ chân thành nói: “Văn Chứng không cảm thấy pháp luật trước loạn thế vẫn luôn sa sút sao? Pháp luật không thể ước thúc hành động của con người, vô tình đã cổ vũ dã tâm bành trướng. Vì pháp luật không kiện toàn, nên có lỗ hổng để chui qua, vì vậy người có tội không bị trừng phạt xứng đáng, xã hội ngày càng đi xuống. Đây là báo hiệu sự bất ổn của giang sơn. Ta coi trọng Văn Bân như vậy, đương nhiên cũng là vì ‘pháp luật’, anh ta là người thích hợp nhất.”
Khương Bồng Cơ và Hàn Úc đều không có ý định vừa ra tay đã làm thật to, mà đi từ chất lượng, từng bước một thăm dò ranh giới cuối cùng.
Người ta hay nói “nước trong quá ắt không có cá”, nhưng hai chữ “pháp luật” không thể chấp nhận được có một khoảng màu xám, hoặc bóng tối không nhìn thấy nổi năm ngón tay.
Hàn Úc giúp đỡ Khương Bồng Cơ lập ra kế hoạch quản lý Trường Dã dài hạn, không để lại chút sơ hở nào cho bọn tham ô, từ đó có thể thấy được tác phong làm việc của anh ta.
Anh ta tình nguyện đề nghị Khương Bồng Cơ tăng lương cho mọi người thật cao, chứ không cố gắng nhân nhượng dù chỉ một chút, để cho các nhân viên có thể chấm mút.
“Văn Bân?” Sắc mặt Kỳ Quan Nhượng hơi sầm lại.
Từ xưa đến nay, người đề xướng cải cách đều không có kết quả tốt, chớ nói gì đến Hàn Úc, anh ta chỉnh đốn pháp luật kỷ cương, có thể sẽ gây tổn hại đến lợi ích của không ít người.
“Ta có thể bảo vệ anh ta, huynh cũng thế.”
Kỳ Quan Nhượng nghe vậy trịnh trọng gật đầu.
Đương nhiên anh ta sẽ làm rồi!
Nếu như Hàn Úc thực sự gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, thì dù có bị thiệt thòi, dù lợi ích của chính mình bị ảnh hưởng, Kỳ Quan Nhượng vẫn sẽ ủng hộ đến cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.