Chương 1410: Tiệc Trà Của Các Phu Nhân(1)
Nấm Hương Xào
28/01/2024
Dù Khương Bồng Cơ đem đến sự thay đổi gì cho thời đại này cũng cần một thời gian dài mới có thể lên men và mở rộng.
Phải có thời gian phát triển, tư tưởng mới mới có thể chậm rãi thay thế tư duy cũ của mọi người.
Nó cần mười mấy năm, thậm chí cả mấy chục năm mới có thể bùng nổ, trước mắt vẫn là tư duy cũ chiếm vị trí chủ đạo.
Trong tư duy cũ mà mọi người vẫn ủng hộ, đàn ông chủ ngoại, kiếm tiền, xã giao, phụ nữ chủ nội, chăm sóc gia đình, nuôi dưỡng con cái, phụng dưỡng cha mẹ.
Nhìn thì như phân công rõ ràng, nhưng thực ra, quan điểm này đã hạn chế tầm mắt và khu vực hoạt động của phụ nữ, khiến tư tưởng “nam tôn nữ ti” càng thêm cắm rễ sâu.
Dù là quý nữ xuất thân sĩ tộc hiển hách, hầu hết cuộc sống vẫn không rời nổi nội trạch, chồng, trưởng bối và con cái.
Ngoài ra, còn có cái gọi là “phu nhân ngoại giao”, các quý phụ đối ngoại, giúp chồng phát triển, củng cố các mối quan hệ.
Trước khi quật khởi ở Hoàn Châu, thần tử dưới trướng Khương Bồng Cơ không nhiều, trong đó, những người vẫn còn độc thân và người dự định cả đời không lập gia đình chiếm đến một nửa.
Sau khi quật khởi, Kim Lân Các đã thu nạp thêm cho Khương Bồng Cơ không ít nhân tài tầng trung, phần lớn bọn họ đều là nhân sĩ đã thành hôn.
Người chồng ra ngoài đánh giặc hoặc quản lý kinh tế địa phương, các phu nhân ở lại Hoàn Châu.
Thời gian dài, họ cũng cảm thấy buồn chán, dần dần bắt đầu qua lại với nhau.
Vòng khuê mật của các phu nhân này lớn nhỏ thế nào đều được quyết định bởi địa vị và quan hệ của chồng họ trên quan trường, quan hệ tốt của chồng mỗi người.
Giao tình của các phu nhân tốt, địa vị của chồng họ cao thì vòng tròn khuê mật của các phu nhân cũng lớn hơn.
Dù trước đó không tốt, một năm bốn mùa tám tiết tích cực qua lại, một tới hai đi, đương nhiên sẽ quen.
Trước khi Khương Bồng Cơ đánh Hoàng Tung, họ đã bắt đầu qua lại, chờ cô đánh giặc xong trở về, tiệc trà đã như trăm hoa đua nở.
Tiệc trà chính là thủ đoạn ngoại giao của các vị phu nhân, nhà ai cần quan hệ tốt, nhà ai nên xa cách, trong lòng họ đều có tính toán cả rồi. Phu nhân Hàn Úc có xuất thân cao quý nhất trong số các vị phu nhân, thủ đoạn lung lạc đương nhiên cũng là cao nhất.
Dù trong bụng không ưa những người phụ nữ xuất thân hèn kém này, dù có ghét bỏ họ thô bỉ ngu xuẩn, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn không sơ suất chút nào.
Tiệc trà của cô ta cũng là tốt nhất, chu đáo nhất cả Hoàn Châu, có phu nhân nhà nào không hâm mộ?
Người ngoài không ai biết quan hệ vợ chồng của cô ta và trượng phu sắp đóng băng, xem cuộc sống của cô ta tinh xảo ưu nhã, đương nhiên sẽ hâm mộ tình cảm sâu đậm của vợ chồng họ, có thể nói là mẫu mực. Hàn phu nhân hưởng thụ cảm giác “sao vây quanh trăng” này, khiến cô ta cảm thấy dường như mình đã quay về quá khứ.
Nhớ lại ngày đó ở quận Chiết, tiệc trà của cô ta không có một ai là dân đen, các phu nhân có địa vị thấp, xuất thân đê tiện còn không có cả tư cách được nhận thiếp mời của cô ta. Bây giờ cô ta phải nhẫn nhịn tiếp nhận một đám phụ nhân trình độ cao thấp không đều, không có tố chất hàm dưỡng gì tham dự tiệc trà của mình.
Nếu chỉ vậy thì đã đành, đám phụ nhân chỉ biết ăn uống ầm ầm này còn thích oán trách chồng mình, kể ra khổ nạn của mình.
Khương Bồng Cơ chạy càng cao, canh đắng của bọn họ càng nhiều.
Đường làm quan của chồng họ lên cao, nước lên thuyền lên, gần như hậu viện nhà nào cũng có thêm một, hai mỹ thiếp có dung mạo cực phẩm.
Mỹ thiếp uy hiếp địa vị chính thất của họ, còn có cả mỹ thiếp có bầu, gần như muốn đứng trên đầu bọn họ mà đi nhẹ đi nặng.
Dường như chư vị phu nhân đều tìm được chủ đề chung, trò chuyện liên miên không dứt, trong lòng Hàn phu nhân căm ghét không chịu nổi.
Phụ nữ thô bỉ như thế, khó trách tuổi già xuống sắc bị chồng ghét bỏ. Đàn ông ấy mà, họ có thể thích mấy bà mặt vàng vọt vừa không có nội hàm lại vừa vô lại hay sao?
“Đêm qua, cái ả lăng loàn kia kêu rên đau bụng, rõ ràng là mình tham lam ăn linh tinh, vậy mà lại ăn vạ, đổ cho ta muốn ra tay với con của ả. Ta làm như vậy để làm gì? Chỉ là một tiểu thiếp ti tiện mà thôi, tưởng mình là ai chứ.”
Ngoài miệng thì nói không để ý, nhưng khăn tay sắp bị cô nàng này vò nát rồi, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Vậy còn đỡ, cái người ở trong hẻm Trường An kia mới thực sự thảm.” Một vị phu nhân thở dài: “Bà bà không ưa, trượng phu cũng không thích, nhìn dáng vẻ ấy xem ra họ muốn nâng đỡ thiếp thất kia thượng vị, ép nàng ta phải hạ mình làm thiếp, thoái vị nhường chức đây... Nàng ta không chịu, nghe nói còn bị bà bà tát ngay trước mặt tôi tớ trong phủ, bị sưng mặt suốt hai, ba ngày đấy. Đêm qua ồn ào lắm, sợ là sẽ làm ầm lên đấy...”
Cuộc sống của những vị phu nhân này rất nhàm chán, để cho đỡ buồn, đương nhiên tiệc trà là cách giết thời gian tốt nhất, họ đều là khách quen ở tiệc trà, đều quen thân nhau cả. Bọn họ vừa nghe đã biết vị phu nhân trong hẻm Trường An kia là ai, đều thổn thức vạn phần, liên tục than đáng thương.
Phu nhân Hàn Úc nghe đầy một tai chuyện bà tám, trong lòng càng buồn bực.
Những người phụ nữ ngu xuẩn này không biết cái gì gọi là “chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài” sao?
Tùy tiện đem chuyện bê bối trong nội trạch đi kể khắp nơi, bị chồng ghét bỏ cũng phải.
Hàn phu nhân định uống một ngụm trà để ép sự khó chịu xuống, chợt nghe bên tai có tiếng một người phụ nữ xa lạ.
Tiếng nói của cô không trong trẻo như vàng anh, lại có vài phần khàn khàn như đàn ông, nào có chút hương vị của phụ nữ?
Cô nói: “Một trượng phu như vậy, bỏ đi cũng được.”
Nghe vậy, các vị phu nhân khác đều nhìn sang. Đó là một người phụ nữ ăn mặc rất mộc mạc, y phục cũng không rực rỡ.
Nếu không phải cô đang ngồi trong bữa tiệc, người ngoài còn tưởng cô là một bà mụ hầu hạ.
“Sao ngươi lại nói vậy?”
“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Một nam nhân thay lòng đổi dạ, nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử đã đành, còn chiều ý thiếp thất làm loạn, để gia đình đầy tà phong oán khí. Nam tử như vậy, cả đời này có thể làm ra được việc gì lớn? Chẳng bằng sớm bỏ đi, tìm người có đầu óc mà tái giá.”
Các vị phu nhân nghe được, ai nấy đều thẹn đỏ mặt.
Bọn họ phàn nàn thì phàn nàn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hòa ly.
Chưa kể đó là chồng của họ mà, nào đến lượt phu nhân của một viên quan nhỏ soi mói?
Một người nói: “Đúng là một người đàn bà đanh đá, càn rỡ.”
“Vừa rồi ta thấy chân phải của vị phu nhân này có tật.” Một vị phu nhân ngồi bên cạnh kia lạnh lùng nói: “Phụ nhân thất khứ có ác tật*, phu nhân phát ngôn bừa bãi ở đây, làm ảnh hưởng đến sự yên bình của gia đình người khác, chẳng bằng nghĩ xem nên làm thế nào để tránh trở thành kẻ bị trượng phu bỏ đấy.”
* Phụ nhân thất khứ: tương đương thất xuất chi điều. Phụ nữ phạm phải bảy lỗi này có thể bị chồng bỏ, trong đó có “ác tật” - cơ thể có khiếm khuyết, đi lại tập tễnh chẳng hạn.
Người này coi như tương đối khách sáo rồi, còn có người trực tiếp chất vấn thân phận của người phụ nữ.
Y phục của người phụ nữ thực sự không giống một phu nhân cao quý, dù là phu nhân nhà ai, đoán chừng cũng chỉ là một viên quan nhỏ thôi.
Phu nhân quan nhỏ nào có tư cách tham gia tiệc trà của tầng lớp này?
Dù tính tình phu nhân Hàn Úc khá đáng ghét, nhưng trí nhớ và năng lực của cô ta vẫn rất xuất chúng trong số các vị phu nhân ở đây.
Dù có hơn trăm vị khách tới, cô ta vẫn có thể gọi chính xác thân phận của đối phương, rồi thân thiết hỏi thăm việc nhà.
Thiệp mời tiệc trà đều do cô ta sai người chuẩn bị, đương nhiên sẽ không xảy ra tình trạng phu nhân của quan lại nhỏ bé không có danh tiếng cũng được mời.
Cô ta cẩn thận nhìn kĩ người phụ nữ này, thử so sánh với danh sách thiệp mời được phát ra.
Tiệc trà của Hàn phu nhân là nổi danh nhất Hoàn Châu. Cô ta là phu nhân của Hàn Úc, đương nhiên không thể thiếu thiệp mời cho nữ quyến của bọn Phong Cẩn. Hầu hết bọn họ đều uyển chuyển từ chối, duy chỉ có một người nhận lời là phu nhân của Hiệu úy Điển Dần... Chẳng lẽ là...
Không đợi Hàn phu nhân lên tiếng hòa giải, phu nhân của Điển Dần không giận mà còn cười, nói rõ ràng: “Không nhọc chư vị lo lắng, nhà ta xưa nay không có người vợ nào bị bỏ cả, chỉ có người chồng bị bỏ thôi. Nếu chàng có hành động gì bất trung, đương nhiên ta sẽ tấu lên chủ công, hạ lệnh hòa ly.”
Chư vị phu nhân buồn cười.
Cái gì mà người chồng bị bỏ? Nói năng kiểu gì vậy?
Phải có thời gian phát triển, tư tưởng mới mới có thể chậm rãi thay thế tư duy cũ của mọi người.
Nó cần mười mấy năm, thậm chí cả mấy chục năm mới có thể bùng nổ, trước mắt vẫn là tư duy cũ chiếm vị trí chủ đạo.
Trong tư duy cũ mà mọi người vẫn ủng hộ, đàn ông chủ ngoại, kiếm tiền, xã giao, phụ nữ chủ nội, chăm sóc gia đình, nuôi dưỡng con cái, phụng dưỡng cha mẹ.
Nhìn thì như phân công rõ ràng, nhưng thực ra, quan điểm này đã hạn chế tầm mắt và khu vực hoạt động của phụ nữ, khiến tư tưởng “nam tôn nữ ti” càng thêm cắm rễ sâu.
Dù là quý nữ xuất thân sĩ tộc hiển hách, hầu hết cuộc sống vẫn không rời nổi nội trạch, chồng, trưởng bối và con cái.
Ngoài ra, còn có cái gọi là “phu nhân ngoại giao”, các quý phụ đối ngoại, giúp chồng phát triển, củng cố các mối quan hệ.
Trước khi quật khởi ở Hoàn Châu, thần tử dưới trướng Khương Bồng Cơ không nhiều, trong đó, những người vẫn còn độc thân và người dự định cả đời không lập gia đình chiếm đến một nửa.
Sau khi quật khởi, Kim Lân Các đã thu nạp thêm cho Khương Bồng Cơ không ít nhân tài tầng trung, phần lớn bọn họ đều là nhân sĩ đã thành hôn.
Người chồng ra ngoài đánh giặc hoặc quản lý kinh tế địa phương, các phu nhân ở lại Hoàn Châu.
Thời gian dài, họ cũng cảm thấy buồn chán, dần dần bắt đầu qua lại với nhau.
Vòng khuê mật của các phu nhân này lớn nhỏ thế nào đều được quyết định bởi địa vị và quan hệ của chồng họ trên quan trường, quan hệ tốt của chồng mỗi người.
Giao tình của các phu nhân tốt, địa vị của chồng họ cao thì vòng tròn khuê mật của các phu nhân cũng lớn hơn.
Dù trước đó không tốt, một năm bốn mùa tám tiết tích cực qua lại, một tới hai đi, đương nhiên sẽ quen.
Trước khi Khương Bồng Cơ đánh Hoàng Tung, họ đã bắt đầu qua lại, chờ cô đánh giặc xong trở về, tiệc trà đã như trăm hoa đua nở.
Tiệc trà chính là thủ đoạn ngoại giao của các vị phu nhân, nhà ai cần quan hệ tốt, nhà ai nên xa cách, trong lòng họ đều có tính toán cả rồi. Phu nhân Hàn Úc có xuất thân cao quý nhất trong số các vị phu nhân, thủ đoạn lung lạc đương nhiên cũng là cao nhất.
Dù trong bụng không ưa những người phụ nữ xuất thân hèn kém này, dù có ghét bỏ họ thô bỉ ngu xuẩn, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn không sơ suất chút nào.
Tiệc trà của cô ta cũng là tốt nhất, chu đáo nhất cả Hoàn Châu, có phu nhân nhà nào không hâm mộ?
Người ngoài không ai biết quan hệ vợ chồng của cô ta và trượng phu sắp đóng băng, xem cuộc sống của cô ta tinh xảo ưu nhã, đương nhiên sẽ hâm mộ tình cảm sâu đậm của vợ chồng họ, có thể nói là mẫu mực. Hàn phu nhân hưởng thụ cảm giác “sao vây quanh trăng” này, khiến cô ta cảm thấy dường như mình đã quay về quá khứ.
Nhớ lại ngày đó ở quận Chiết, tiệc trà của cô ta không có một ai là dân đen, các phu nhân có địa vị thấp, xuất thân đê tiện còn không có cả tư cách được nhận thiếp mời của cô ta. Bây giờ cô ta phải nhẫn nhịn tiếp nhận một đám phụ nhân trình độ cao thấp không đều, không có tố chất hàm dưỡng gì tham dự tiệc trà của mình.
Nếu chỉ vậy thì đã đành, đám phụ nhân chỉ biết ăn uống ầm ầm này còn thích oán trách chồng mình, kể ra khổ nạn của mình.
Khương Bồng Cơ chạy càng cao, canh đắng của bọn họ càng nhiều.
Đường làm quan của chồng họ lên cao, nước lên thuyền lên, gần như hậu viện nhà nào cũng có thêm một, hai mỹ thiếp có dung mạo cực phẩm.
Mỹ thiếp uy hiếp địa vị chính thất của họ, còn có cả mỹ thiếp có bầu, gần như muốn đứng trên đầu bọn họ mà đi nhẹ đi nặng.
Dường như chư vị phu nhân đều tìm được chủ đề chung, trò chuyện liên miên không dứt, trong lòng Hàn phu nhân căm ghét không chịu nổi.
Phụ nữ thô bỉ như thế, khó trách tuổi già xuống sắc bị chồng ghét bỏ. Đàn ông ấy mà, họ có thể thích mấy bà mặt vàng vọt vừa không có nội hàm lại vừa vô lại hay sao?
“Đêm qua, cái ả lăng loàn kia kêu rên đau bụng, rõ ràng là mình tham lam ăn linh tinh, vậy mà lại ăn vạ, đổ cho ta muốn ra tay với con của ả. Ta làm như vậy để làm gì? Chỉ là một tiểu thiếp ti tiện mà thôi, tưởng mình là ai chứ.”
Ngoài miệng thì nói không để ý, nhưng khăn tay sắp bị cô nàng này vò nát rồi, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Vậy còn đỡ, cái người ở trong hẻm Trường An kia mới thực sự thảm.” Một vị phu nhân thở dài: “Bà bà không ưa, trượng phu cũng không thích, nhìn dáng vẻ ấy xem ra họ muốn nâng đỡ thiếp thất kia thượng vị, ép nàng ta phải hạ mình làm thiếp, thoái vị nhường chức đây... Nàng ta không chịu, nghe nói còn bị bà bà tát ngay trước mặt tôi tớ trong phủ, bị sưng mặt suốt hai, ba ngày đấy. Đêm qua ồn ào lắm, sợ là sẽ làm ầm lên đấy...”
Cuộc sống của những vị phu nhân này rất nhàm chán, để cho đỡ buồn, đương nhiên tiệc trà là cách giết thời gian tốt nhất, họ đều là khách quen ở tiệc trà, đều quen thân nhau cả. Bọn họ vừa nghe đã biết vị phu nhân trong hẻm Trường An kia là ai, đều thổn thức vạn phần, liên tục than đáng thương.
Phu nhân Hàn Úc nghe đầy một tai chuyện bà tám, trong lòng càng buồn bực.
Những người phụ nữ ngu xuẩn này không biết cái gì gọi là “chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài” sao?
Tùy tiện đem chuyện bê bối trong nội trạch đi kể khắp nơi, bị chồng ghét bỏ cũng phải.
Hàn phu nhân định uống một ngụm trà để ép sự khó chịu xuống, chợt nghe bên tai có tiếng một người phụ nữ xa lạ.
Tiếng nói của cô không trong trẻo như vàng anh, lại có vài phần khàn khàn như đàn ông, nào có chút hương vị của phụ nữ?
Cô nói: “Một trượng phu như vậy, bỏ đi cũng được.”
Nghe vậy, các vị phu nhân khác đều nhìn sang. Đó là một người phụ nữ ăn mặc rất mộc mạc, y phục cũng không rực rỡ.
Nếu không phải cô đang ngồi trong bữa tiệc, người ngoài còn tưởng cô là một bà mụ hầu hạ.
“Sao ngươi lại nói vậy?”
“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Một nam nhân thay lòng đổi dạ, nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử đã đành, còn chiều ý thiếp thất làm loạn, để gia đình đầy tà phong oán khí. Nam tử như vậy, cả đời này có thể làm ra được việc gì lớn? Chẳng bằng sớm bỏ đi, tìm người có đầu óc mà tái giá.”
Các vị phu nhân nghe được, ai nấy đều thẹn đỏ mặt.
Bọn họ phàn nàn thì phàn nàn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hòa ly.
Chưa kể đó là chồng của họ mà, nào đến lượt phu nhân của một viên quan nhỏ soi mói?
Một người nói: “Đúng là một người đàn bà đanh đá, càn rỡ.”
“Vừa rồi ta thấy chân phải của vị phu nhân này có tật.” Một vị phu nhân ngồi bên cạnh kia lạnh lùng nói: “Phụ nhân thất khứ có ác tật*, phu nhân phát ngôn bừa bãi ở đây, làm ảnh hưởng đến sự yên bình của gia đình người khác, chẳng bằng nghĩ xem nên làm thế nào để tránh trở thành kẻ bị trượng phu bỏ đấy.”
* Phụ nhân thất khứ: tương đương thất xuất chi điều. Phụ nữ phạm phải bảy lỗi này có thể bị chồng bỏ, trong đó có “ác tật” - cơ thể có khiếm khuyết, đi lại tập tễnh chẳng hạn.
Người này coi như tương đối khách sáo rồi, còn có người trực tiếp chất vấn thân phận của người phụ nữ.
Y phục của người phụ nữ thực sự không giống một phu nhân cao quý, dù là phu nhân nhà ai, đoán chừng cũng chỉ là một viên quan nhỏ thôi.
Phu nhân quan nhỏ nào có tư cách tham gia tiệc trà của tầng lớp này?
Dù tính tình phu nhân Hàn Úc khá đáng ghét, nhưng trí nhớ và năng lực của cô ta vẫn rất xuất chúng trong số các vị phu nhân ở đây.
Dù có hơn trăm vị khách tới, cô ta vẫn có thể gọi chính xác thân phận của đối phương, rồi thân thiết hỏi thăm việc nhà.
Thiệp mời tiệc trà đều do cô ta sai người chuẩn bị, đương nhiên sẽ không xảy ra tình trạng phu nhân của quan lại nhỏ bé không có danh tiếng cũng được mời.
Cô ta cẩn thận nhìn kĩ người phụ nữ này, thử so sánh với danh sách thiệp mời được phát ra.
Tiệc trà của Hàn phu nhân là nổi danh nhất Hoàn Châu. Cô ta là phu nhân của Hàn Úc, đương nhiên không thể thiếu thiệp mời cho nữ quyến của bọn Phong Cẩn. Hầu hết bọn họ đều uyển chuyển từ chối, duy chỉ có một người nhận lời là phu nhân của Hiệu úy Điển Dần... Chẳng lẽ là...
Không đợi Hàn phu nhân lên tiếng hòa giải, phu nhân của Điển Dần không giận mà còn cười, nói rõ ràng: “Không nhọc chư vị lo lắng, nhà ta xưa nay không có người vợ nào bị bỏ cả, chỉ có người chồng bị bỏ thôi. Nếu chàng có hành động gì bất trung, đương nhiên ta sẽ tấu lên chủ công, hạ lệnh hòa ly.”
Chư vị phu nhân buồn cười.
Cái gì mà người chồng bị bỏ? Nói năng kiểu gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.