Chương 1437: Nam Thịnh, Mùa Thu Loạn Thế(10)
Nấm Hương Xào
16/02/2024
Trong mắt Hàn phu nhân tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Người phụ nữ tóc tai rối loạn, gò má tái nhợt, dường như chỉ sau một đêm già đi mười mấy tuổi trước mặt này thực sự là mẹ cô ta sao?
Trong trí nhớ của Hàn phu nhân, mẹ cô ta uy nghiêm nhưng vẫn dịu dàng, bên ngoài đoan trang độ lượng, bên trong hiền lành chững chạc, xử lý trên dưới Đào thị gọn gàng ngăn nắp, trên có cha, dưới có người làm, không ai là không tôn kính mẹ. Mẹ cũng xinh đẹp gọn gàng sống hơn nửa đời người, đi đến đâu đều được người ta khen ngợi, bất kể là xuất thân, dung mạo, học thức, tu dưỡng... không có chỗ nào không tốt!
Tóc mai của mẹ luôn luôn chỉnh tề, trâm ngọc xanh biếc quý giá cài trên tóc, đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Dưới sự dạy dỗ của mẹ, Hàn phu nhân bất tri bất giác khắc sâu hình tượng của mẹ vào lòng.
Hôm nay, người mẹ luôn luôn hoàn mỹ lại giống như một người phụ nữ đanh đá xông lên đánh cô ta, hành động này đã hoàn toàn phá hủy hình tượng người mẹ hoàn mỹ trong lòng Hàn phu nhân. Bởi vì quá kinh ngạc và sợ hãi, cô ta nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, chỉ biết đưa tay lên ôm nửa bên mặt bị đánh sưng.
“M... Mẫu thân...” Hàn phu nhân lui lại hai bước, ánh mắt tràn đầy đau lòng nhìn Đào phu nhân: “Con gái làm chuyện đó khi nào chứ?”
Hàn phu nhân thấy mình cực kỳ oan uổng, một người có tính tình luôn kiêu ngạo như cô ta lại có vẻ vô cùng yếu ớt và bất lực trước mặt mẹ mình.
Cũng bởi vì quá giận dữ nên Đào phu nhân mới đánh một cái tát kia, dù hơi hối hận vì đã nhất thời xúc động, nhưng sao bà ta có thể xin lỗi con gái được?
Ngoài ra, trong lòng bà ta cũng nhận định Hàn phu nhân là loại người ăn cây táo rào cây sung rồi.
Nếu không phải thì tại sao cô ta không hòa ly vào lúc khác mà lại chọn đúng thời điểm nhạy cảm quan trọng này?
Xương gò má của Đào phu nhân khá cao, trán hơi hẹp, da thịt lại không nở nang, toàn bộ gương mặt nhìn có vẻ hơi hà khắc.
Bình thường còn dùng son phấn để che khuyết điểm, nhưng lúc này không còn điều kiện làm việc đó, vẻ mặt Đào phu nhân lại hung dữ nên trông cực kỳ xa lạ.
Nghe Hàn phu nhân tủi thân giải thích, không đợi Đào phu nhân mở miệng, con dâu đã nói chen vào.
“Ý ngươi là mẫu thân đổ oan cho ngươi à?”
Trong gia đình, Đào phu nhân rất có bản lĩnh, con trai con gái đều được sinh ra và lớn lên khỏe mạnh, tuy cũng có con của thiếp thất nhưng muốn yên ổn thì phải xem sắc mặt bà ta mà sống.
Người vừa lên tiếng là con dâu út, cô này về làm dâu chưa được một năm.
Cô ta vốn tưởng vào được Đào phủ thì có thể giúp đỡ được người nhà, không ngờ mới hơn nửa năm mà đã thấy tai họa ập đến nhà chồng rồi.
Giàu sang chẳng thấy đâu, chỉ thấy bây giờ biến thành tù nhân, khỏi phải nói trong lòng tức giận đến mức nào.
Cô ta sẽ không trách cứ Đào thị lòng tham không đáy, độc quyền buôn bán muối, chỉ có thể trút lửa giận vào Hàn phu nhân hòa ly về nhà kia.
Trước khi Hàn phu nhân tới đây, đám chị em dâu các cô nói vài ba câu liền đổ hết lửa giận vào Hàn phu nhân.
Nếu không phải như vậy thì Đào phu nhân làm sao có thể vừa nhìn thấy con gái đã bước nhanh tới, cho con gái một cái tát ngay trước mặt mọi người được.
“Ta vốn dĩ luôn trong sạch.” Hàn phu nhân nói: “Việc Liễu Hi làm đâu có liên quan gì đến ta?”
“Hòa ly không rõ ràng.” Một người chị dâu nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì cô về nhà mẹ nên tai họa mới ập đến nhà chúng ta hay sao?”
Hàn phu nhân cũng nổi giận, nói huỵch toẹt ra: “Các ngươi già mồm át lẽ phải, Liễu Hi đối phó với Đào phủ chẳng lẽ không phải vì vụ buôn muối ư?”
Mặc dù là tiểu thư không bước chân ra ngoài nhưng Hàn phu nhân không hề ngu dốt.
Cô ta biết lý do tại sao Khương Bồng Cơ đối phó với Đào phủ, chẳng phải là do Đào phủ ỷ vào quyền thế chiếm đoạt buôn bán muối hay sao? Nhưng mà Khương Bồng Cơ không dám nói ra sự thật cho nên chỉ định ra các loại tội danh như “mưu đồ tạo phản”. Nhưng không ngờ những tội danh đó của đám người Đào thị đều là thật. Hàn phu nhân là phụ nữ trong nhà nên không biết những chuyện bọn họ làm mà thôi.
Cô ta vừa dứt lời, Đào phu nhân vốn hơi nguôi giận lại cho Hàn phu nhân một cái tát vang dội.
“Đứa con gái tai ương!” Đào phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Đào thị chiếm đoạt ngành muối quá lâu, lâu đến mức bọn họ đã coi nó là tài sản riêng rồi.
Câu nói kia của Hàn phu nhân không khác nào nói trắng ra dã tâm và sự tham lam của Đào thị, làm sao Đào phu nhân có thể không nổi giận chứ?
Liên tiếp bị tát mạnh hai cái, khóe miệng Hàn phu nhân rỉ máu, hai gò má sưng lên, trông vô cùng chật vật.
“Mẫu thân... Tại sao mẫu thân lại như vậy? Con gái đã làm sai chuyện gì?”
Cuối cùng, Hàn phu nhân không kìm được mà rơi lệ, trong miệng tràn ngập mùi tanh khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.
Những người trước mặt đều là người nhà của cô ta, mẹ là người bề trên mà cô ta tôn kính và ỷ lại, nhưng hôm nay, cô ta không nhận ra mẹ mình nữa.
Đào phu nhân vẫn chưa hết giận, bà ta quát lên: “Cút! Đào thị không có đứa con gái bất hiếu như thế!”
Tiếng ồn ào bên nữ quyến quấy rầy các nữ binh trông chừng họ, sau khi đi vào xem xét, họ lập tức báo cáo lên cấp trên.
Tạ Tắc dẫn người đến, nữ quyến bên trong thấy người khác phái thì nhao nhao lên như rơi vào vòng vây của địch vậy.
Ở thời cổ đại, một khi phụ nữ bị giam vào ngục, hầu như đều không giữ được trong sạch, rất nhiều lính cai ngục độc ác nổi lòng xấu xa, ức hiếp nữ tù binh.
Nhưng mà lần này là nữ binh tạm thời trông chừng họ, ít nhiều gì cũng mang lại cảm giác an toàn.
Bây giờ lại thấy một đám đàn ông đến, tinh thần lập tức căng thẳng.
Tạ Tắc dẫn người tới, quan sát xung quanh một lượt thì phát hiện dáng vẻ chật vật của Hàn phu nhân, bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.
“Người đâu, mở cửa ra!”
Tạ Tắc nói với Hàn phu nhân: “Lúc nãy là do mạt tướng suy nghĩ không chu toàn, để phu nhân ở chung một phòng với đám điêu dân này, mong phu nhân thứ tội.”
Vốn tưởng rằng Hàn phu nhân là con gái của Đào phu nhân, ở chung một chỗ sẽ không xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa vào đã bị đánh rồi.
Dù Hàn phu nhân đã hòa ly với Hàn Úc, nhưng không phải ai cũng có tư cách hạ thấp thể diện của cô ta.
Hàn phu nhân nhìn Tạ Tắc chằm chằm, ánh mắt liếc qua những nữ quyến khác trong phòng, lại nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của mẹ mình, bỗng nhiên, cô ta giơ tay lên che mặt, nức nở chạy ra ngoài. Tạ Tắc ngượng ngùng, phái người chuẩn bị phòng giam riêng sạch sẽ cho Hàn phu nhân.
Tạ Tắc hỏi Hàn phu nhân: “Chờ xử lý xong chuyện ở đây, mạt tướng hộ tống phu nhân trở về nhé?”
Hàn phu nhân đáp: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, quay về để cho người ta chê cười sao?”
Tạ Tắc nói: “Tuy phu nhân và tiên sinh đã hết duyên, nhưng vẫn là mẹ ruột của hai vị tiểu lang quân.”
Hắn nói xong, Hàn phu nhân càng khóc thương tâm hơn, dường như muốn trút hết những uất ức mấy ngày qua ra ngoài vậy.
Ở góc độ của người xem livestream, Hàn phu nhân đã tự tay hủy hoại mọi thứ, giờ có thể trách ai đây?
Tạ Tắc lo Hàn phu nhân cảm thấy bế tắc nghĩ quẩn, cố ý sắp xếp nữ binh trông coi cẩn thận, tránh cô ta làm chuyện dại dột.
Tạ Tắc bắt toàn bộ người liên quan và tịch thu tất cả tài sản của các nhà.
Khi hắn nhìn thấy sổ sách việc buôn bán muối hàng năm của các nhà, chỉ xem qua các con số thôi mà hắn đã không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Chủ công nhà mình vô cùng khoan dung độ lượng với tướng sĩ, chi phí quân sự phân phát hàng năm đều là những con số rất lớn, còn chưa tính cả phí chi cho việc cứu trợ cho người nhà của những chiến sĩ đã hy sinh trên mặt trận. Nếu có bảng xếp hạng chi phí quân sự mà các chư hầu phân phát, chủ công nhà mình nhất định có thể đứng vị trí đầu bảng, bỏ xa vị trí thứ hai một khoảng lớn.
Xem xong sổ sách thì hắn mới biết câu “còn non và xanh lắm” mà chủ công hay nói là ý gì.
Quả thật, hắn còn “non và xanh lắm”.
Người phụ nữ tóc tai rối loạn, gò má tái nhợt, dường như chỉ sau một đêm già đi mười mấy tuổi trước mặt này thực sự là mẹ cô ta sao?
Trong trí nhớ của Hàn phu nhân, mẹ cô ta uy nghiêm nhưng vẫn dịu dàng, bên ngoài đoan trang độ lượng, bên trong hiền lành chững chạc, xử lý trên dưới Đào thị gọn gàng ngăn nắp, trên có cha, dưới có người làm, không ai là không tôn kính mẹ. Mẹ cũng xinh đẹp gọn gàng sống hơn nửa đời người, đi đến đâu đều được người ta khen ngợi, bất kể là xuất thân, dung mạo, học thức, tu dưỡng... không có chỗ nào không tốt!
Tóc mai của mẹ luôn luôn chỉnh tề, trâm ngọc xanh biếc quý giá cài trên tóc, đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Dưới sự dạy dỗ của mẹ, Hàn phu nhân bất tri bất giác khắc sâu hình tượng của mẹ vào lòng.
Hôm nay, người mẹ luôn luôn hoàn mỹ lại giống như một người phụ nữ đanh đá xông lên đánh cô ta, hành động này đã hoàn toàn phá hủy hình tượng người mẹ hoàn mỹ trong lòng Hàn phu nhân. Bởi vì quá kinh ngạc và sợ hãi, cô ta nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, chỉ biết đưa tay lên ôm nửa bên mặt bị đánh sưng.
“M... Mẫu thân...” Hàn phu nhân lui lại hai bước, ánh mắt tràn đầy đau lòng nhìn Đào phu nhân: “Con gái làm chuyện đó khi nào chứ?”
Hàn phu nhân thấy mình cực kỳ oan uổng, một người có tính tình luôn kiêu ngạo như cô ta lại có vẻ vô cùng yếu ớt và bất lực trước mặt mẹ mình.
Cũng bởi vì quá giận dữ nên Đào phu nhân mới đánh một cái tát kia, dù hơi hối hận vì đã nhất thời xúc động, nhưng sao bà ta có thể xin lỗi con gái được?
Ngoài ra, trong lòng bà ta cũng nhận định Hàn phu nhân là loại người ăn cây táo rào cây sung rồi.
Nếu không phải thì tại sao cô ta không hòa ly vào lúc khác mà lại chọn đúng thời điểm nhạy cảm quan trọng này?
Xương gò má của Đào phu nhân khá cao, trán hơi hẹp, da thịt lại không nở nang, toàn bộ gương mặt nhìn có vẻ hơi hà khắc.
Bình thường còn dùng son phấn để che khuyết điểm, nhưng lúc này không còn điều kiện làm việc đó, vẻ mặt Đào phu nhân lại hung dữ nên trông cực kỳ xa lạ.
Nghe Hàn phu nhân tủi thân giải thích, không đợi Đào phu nhân mở miệng, con dâu đã nói chen vào.
“Ý ngươi là mẫu thân đổ oan cho ngươi à?”
Trong gia đình, Đào phu nhân rất có bản lĩnh, con trai con gái đều được sinh ra và lớn lên khỏe mạnh, tuy cũng có con của thiếp thất nhưng muốn yên ổn thì phải xem sắc mặt bà ta mà sống.
Người vừa lên tiếng là con dâu út, cô này về làm dâu chưa được một năm.
Cô ta vốn tưởng vào được Đào phủ thì có thể giúp đỡ được người nhà, không ngờ mới hơn nửa năm mà đã thấy tai họa ập đến nhà chồng rồi.
Giàu sang chẳng thấy đâu, chỉ thấy bây giờ biến thành tù nhân, khỏi phải nói trong lòng tức giận đến mức nào.
Cô ta sẽ không trách cứ Đào thị lòng tham không đáy, độc quyền buôn bán muối, chỉ có thể trút lửa giận vào Hàn phu nhân hòa ly về nhà kia.
Trước khi Hàn phu nhân tới đây, đám chị em dâu các cô nói vài ba câu liền đổ hết lửa giận vào Hàn phu nhân.
Nếu không phải như vậy thì Đào phu nhân làm sao có thể vừa nhìn thấy con gái đã bước nhanh tới, cho con gái một cái tát ngay trước mặt mọi người được.
“Ta vốn dĩ luôn trong sạch.” Hàn phu nhân nói: “Việc Liễu Hi làm đâu có liên quan gì đến ta?”
“Hòa ly không rõ ràng.” Một người chị dâu nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì cô về nhà mẹ nên tai họa mới ập đến nhà chúng ta hay sao?”
Hàn phu nhân cũng nổi giận, nói huỵch toẹt ra: “Các ngươi già mồm át lẽ phải, Liễu Hi đối phó với Đào phủ chẳng lẽ không phải vì vụ buôn muối ư?”
Mặc dù là tiểu thư không bước chân ra ngoài nhưng Hàn phu nhân không hề ngu dốt.
Cô ta biết lý do tại sao Khương Bồng Cơ đối phó với Đào phủ, chẳng phải là do Đào phủ ỷ vào quyền thế chiếm đoạt buôn bán muối hay sao? Nhưng mà Khương Bồng Cơ không dám nói ra sự thật cho nên chỉ định ra các loại tội danh như “mưu đồ tạo phản”. Nhưng không ngờ những tội danh đó của đám người Đào thị đều là thật. Hàn phu nhân là phụ nữ trong nhà nên không biết những chuyện bọn họ làm mà thôi.
Cô ta vừa dứt lời, Đào phu nhân vốn hơi nguôi giận lại cho Hàn phu nhân một cái tát vang dội.
“Đứa con gái tai ương!” Đào phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Đào thị chiếm đoạt ngành muối quá lâu, lâu đến mức bọn họ đã coi nó là tài sản riêng rồi.
Câu nói kia của Hàn phu nhân không khác nào nói trắng ra dã tâm và sự tham lam của Đào thị, làm sao Đào phu nhân có thể không nổi giận chứ?
Liên tiếp bị tát mạnh hai cái, khóe miệng Hàn phu nhân rỉ máu, hai gò má sưng lên, trông vô cùng chật vật.
“Mẫu thân... Tại sao mẫu thân lại như vậy? Con gái đã làm sai chuyện gì?”
Cuối cùng, Hàn phu nhân không kìm được mà rơi lệ, trong miệng tràn ngập mùi tanh khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.
Những người trước mặt đều là người nhà của cô ta, mẹ là người bề trên mà cô ta tôn kính và ỷ lại, nhưng hôm nay, cô ta không nhận ra mẹ mình nữa.
Đào phu nhân vẫn chưa hết giận, bà ta quát lên: “Cút! Đào thị không có đứa con gái bất hiếu như thế!”
Tiếng ồn ào bên nữ quyến quấy rầy các nữ binh trông chừng họ, sau khi đi vào xem xét, họ lập tức báo cáo lên cấp trên.
Tạ Tắc dẫn người đến, nữ quyến bên trong thấy người khác phái thì nhao nhao lên như rơi vào vòng vây của địch vậy.
Ở thời cổ đại, một khi phụ nữ bị giam vào ngục, hầu như đều không giữ được trong sạch, rất nhiều lính cai ngục độc ác nổi lòng xấu xa, ức hiếp nữ tù binh.
Nhưng mà lần này là nữ binh tạm thời trông chừng họ, ít nhiều gì cũng mang lại cảm giác an toàn.
Bây giờ lại thấy một đám đàn ông đến, tinh thần lập tức căng thẳng.
Tạ Tắc dẫn người tới, quan sát xung quanh một lượt thì phát hiện dáng vẻ chật vật của Hàn phu nhân, bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.
“Người đâu, mở cửa ra!”
Tạ Tắc nói với Hàn phu nhân: “Lúc nãy là do mạt tướng suy nghĩ không chu toàn, để phu nhân ở chung một phòng với đám điêu dân này, mong phu nhân thứ tội.”
Vốn tưởng rằng Hàn phu nhân là con gái của Đào phu nhân, ở chung một chỗ sẽ không xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa vào đã bị đánh rồi.
Dù Hàn phu nhân đã hòa ly với Hàn Úc, nhưng không phải ai cũng có tư cách hạ thấp thể diện của cô ta.
Hàn phu nhân nhìn Tạ Tắc chằm chằm, ánh mắt liếc qua những nữ quyến khác trong phòng, lại nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của mẹ mình, bỗng nhiên, cô ta giơ tay lên che mặt, nức nở chạy ra ngoài. Tạ Tắc ngượng ngùng, phái người chuẩn bị phòng giam riêng sạch sẽ cho Hàn phu nhân.
Tạ Tắc hỏi Hàn phu nhân: “Chờ xử lý xong chuyện ở đây, mạt tướng hộ tống phu nhân trở về nhé?”
Hàn phu nhân đáp: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, quay về để cho người ta chê cười sao?”
Tạ Tắc nói: “Tuy phu nhân và tiên sinh đã hết duyên, nhưng vẫn là mẹ ruột của hai vị tiểu lang quân.”
Hắn nói xong, Hàn phu nhân càng khóc thương tâm hơn, dường như muốn trút hết những uất ức mấy ngày qua ra ngoài vậy.
Ở góc độ của người xem livestream, Hàn phu nhân đã tự tay hủy hoại mọi thứ, giờ có thể trách ai đây?
Tạ Tắc lo Hàn phu nhân cảm thấy bế tắc nghĩ quẩn, cố ý sắp xếp nữ binh trông coi cẩn thận, tránh cô ta làm chuyện dại dột.
Tạ Tắc bắt toàn bộ người liên quan và tịch thu tất cả tài sản của các nhà.
Khi hắn nhìn thấy sổ sách việc buôn bán muối hàng năm của các nhà, chỉ xem qua các con số thôi mà hắn đã không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Chủ công nhà mình vô cùng khoan dung độ lượng với tướng sĩ, chi phí quân sự phân phát hàng năm đều là những con số rất lớn, còn chưa tính cả phí chi cho việc cứu trợ cho người nhà của những chiến sĩ đã hy sinh trên mặt trận. Nếu có bảng xếp hạng chi phí quân sự mà các chư hầu phân phát, chủ công nhà mình nhất định có thể đứng vị trí đầu bảng, bỏ xa vị trí thứ hai một khoảng lớn.
Xem xong sổ sách thì hắn mới biết câu “còn non và xanh lắm” mà chủ công hay nói là ý gì.
Quả thật, hắn còn “non và xanh lắm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.