Chương 1436: Nam Thịnh, Mùa Thu Loạn Thế(9)
Nấm Hương Xào
16/02/2024
Không giống với “gió tanh mưa máu” ở Chương Châu, Hoàn Châu bên này yên bình hơn nhiều.
Khương Bồng Cơ tùy tiện tìm một lý do đưa hai thứ “hàng nhái” về quê đầu thai, hạ lệnh cho cấp dưới thu lưới bắt cá.
“Đào thị đã ‘bay nhảy’ quá lâu rồi.” Khương Bồng Cơ ngậm một cây tăm nhỏ bằng trúc, thái độ như chủ tịch bá đạo: “Trời lạnh rồi, nên phá sản thôi.”
Đám người Dương Tư không dị nghị chút nào, dù sao thì chủ công “lên cơn” không đáng tin cũng không phải lần một lần hai.
Trái lại, Lý Uân còn thành thật, chỉ ra lỗi sai trong lời nói của Khương Bồng Cơ.
“Chủ công, cày bừa vụ xuân vừa mới qua, thời tiết sẽ nóng dần lên.”
Khương Bồng Cơ âm thầm liếc anh một cái, nói với vẻ tang thương: “Hán Mỹ, giữa ta và huynh có sự khác biệt giữa hai thế hệ, thậm chí ngay cả ‘trend’ của giới trẻ cũng không hiểu.”
Lý Uân: “...”
Đúng là anh lớn hơn chủ công mấy tuổi, nhưng cũng không khoa trương đến mức “khác biệt thế hệ” chứ?
Dương Tư cười chế nhạo: “Quả thật trông Hán Mỹ không giống người trẻ tuổi chút nào.”
Lý Uân không hiểu gì hết, bỗng dưng anh có ảo giác rằng mình đã trở nên lạc hậu rồi.
Dương Tư nói: “Chẳng phải mới đây, Tái Trì Cư Sĩ đã xuất bản một quyển tiểu thuyết mới hay sao? Trong sách có một câu ‘trời lạnh rồi, làm Vương thị phá sản đi’, nghe câu này thì thấy rất quái dị nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm thì lại thấy nó rất thú vị. Không ngờ chủ công cũng ủng hộ Tái Trì Cư Sĩ, yêu thích sách của hắn.”
Khương Bồng Cơ nói: “Tái Trì Cư Sĩ á? Tất nhiên là thích rồi, từ đầu đến cuối đều rất yêu thích.”
Nói tới chuyện này, quyển sách mới của Vệ Từ do chính tay cô và anh cùng nhau viết mà.
Chỉ là, cô chỉ đóng góp duy nhất một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì tới tiểu thuyết nhưng lại kết hợp được một cách kỳ diệu, tạo ra sự thú vị và vô cùng hài hước, đó là “trời lạnh rồi, làm Vương thị phá sản đi”.
Cô cảm thấy câu nói đó từng từ từng chữ đều hài hước và thông minh, không ngờ Vệ Từ lại tỏ vẻ chê bai.
“Ài, Tử Hiếu, huynh không thương ta rồi.”
Khương Bồng Cơ đứng bên cạnh Vệ Từ, tha thiết nhìn anh, hy vọng anh thêm câu nói kia vào sách.
Vệ Từ hết cách với cô, cuối cùng vứt vũ khí áo giáp đầu hàng. Bởi vậy, câu nói này được người đời sau coi là ngôn ngữ mạng hồi đầu, còn được ghi chép lại trong sử sách, trên đầu Vệ Từ ngoại trừ có dòng “ông tổ của trường phái tả thực lột trần bóng tối” ra, còn có thêm biệt danh “Từ nghịch ngợm” nữa, bởi vì những tác phẩm sau này của anh ngày càng có nhiều câu vừa thú vị lại vừa nhây xuất hiện, có thể nói là người phóng khoáng lạc quan trên “internet của thời cổ đại”.
Vệ Từ: “...”
Không phải ta, ta không làm, đừng có nói bậy bạ!
Đám người Đào thị vui vẻ chờ đợi tin tốt truyền tới, nào ngờ tin tốt không tới, ngược lại tin dữ liên tục truyền đến.
Khi sĩ tộc cường hào ác bá chiếm đoạt đất đai của dân chúng, chắc chắn tay chân không trong sạch, chỉ cần Khương Bồng Cơ tra xét nghiêm thì sẽ tra ra tất cả những gì bọn họ đã làm.
Bởi vì trong tộc có nhiều thành viên, cấp độ tư chất không ngang bằng nhau nên chuyện con cháu Đào thị làm ra việc khiến người người oán trách cũng không lạ gì.
Bất kể là ai làm thì trách nhiệm cuối cùng vẫn tính hết lên đầu toàn bộ tông tộc.
Khương Bồng Cơ không hề dùng tội danh buôn lậu muối để gây khó dễ cho Đào thị, ngược lại dùng những tội danh khác không liên quan đến buôn bán muối.
Dù như vậy, nhưng kết quả vẫn nhổ được củ cà rốt ra khỏi mặt đất, có đến ba mươi tội danh khác nhau bị phát hiện.
Đào thị được coi là gia tộc đứng đầu tập đoàn lợi ích, hưởng thụ cái tốt nhiều nhất nhưng tội danh bị tra ra cũng nhiều nhất.
Khương Bồng Cơ quyết tâm làm mạnh tay, nên dĩ nhiên sẽ không để bọn họ có thời gian kịp phản ứng và chạy trốn.
Đám người Đào thị nuôi không ít binh lính, nhưng phần lớn đều chưa thực chiến bao giờ, trông cường tráng vạm vỡ nhưng chỉ hù dọa được dân thường mà thôi, nếu đấu với quân tinh nhuệ dưới trướng Khương Bồng Cơ thì chẳng khác nào đi “nộp mạng” tập thể. Gần như không tốn nhiều thời gian đã bao vây được phủ của Đào thị, những tộc nhân và tôi tớ không rõ sự tình thì tinh thần hoang mang, tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ vang vọng bay vào trong sân viện, vọng đến tai Hàn phu nhân. Hàn phu nhân ở nhà trong, hầu như không bước chân ra khỏi cửa, lúc này cũng bị kinh động, vẻ mặt càng lo lắng.
Cô ta hỏi thị nữ luôn hầu hạ bên mình: “Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Thị nữ khóc lóc kể lể, không biết là khóc cho tiền đồ của chủ nhân hay là khóc vì cái mạng nhỏ của mình nữa.
“Nghe nói là Lan Đình Công phái binh lính tới tịch thu tài sản ạ. Phu nhân, bây giờ nên làm gì ạ?”
Hàn phu nhân nghe thị nữ nói vậy thì chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng “ong ong”, tựa như có thứ gì đó nổ liên tiếp, nổ tới nỗi hai tai cô ta không nghe thấy gì nữa.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lấy lại được bình tĩnh.
“Cái gì mà tịch thu tài sản?”
Thị nữ cũng không rõ, nhưng Đào thị bị bao vây là sự thật không thể chối cãi.
Vẻ mặt Hàn phu nhân thay đổi rất nhanh, cô ta đứng dậy khỏi ghế, đang định đi ra ngoài thì nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Đi ra cửa xem thì thấy từng tốp binh lính mặc giáp cầm thương đi vào trong.
“Láo xược!”
Lửa giận trong ngực Hàn phu nhân bộc phát, không kiềm chế được, cô ta hô lớn, quát mắng hành vi của những binh lính càn quấy đến bắt người này.
“Ai cho phép các ngươi tự tiện vào trong này?”
Tiểu binh dẫn đầu khách sáo hỏi cô ta: “Không biết vị phu nhân này là ai? Là khách ở đây hay là người nhà Đào thị?”
Hàn phu nhân không đáp mà hỏi ngược lại: “Tại sao các ngươi lại tự tiện đi vào đây?”
Tiểu binh dẫn đầu đáp: “Đào thị có ý đồ mưu phản, mưu hại châu mục, tiểu nhân đang phụng mệnh bắt giữ phạm nhân.”
Hàn phu nhân nghe hắn nói xong thì suýt nữa tức chết.
“Muốn gán tội thì lo gì không tìm được cớ.” Cô ta nhịn xuống mùi tanh nơi cổ họng, trách cứ nói: “Từng thế hệ Đào thị đều ở đây, kinh doanh mấy đời mới có được gia cảnh như ngày hôm nay, trải qua loạn thế mà không sụp đổ, sao có thể có ý đồ mưu phản vào lúc quan trọng này được chứ, rõ ràng là Liễu Lan Đình tham lam nhòm ngó tài sản của người khác, thừa dịp mượn cớ để đoạt tài sản! Kẻ hung ác nhất trên thế gian này là quân trộm cướp, không phải Liễu Lan Đình thì còn ai vào đây, các ngươi cũng là loại người nối giáo cho giặc!”
Ban đầu, binh lính vẫn còn khách sáo, nói là tịch thu tài sản nhưng cũng không dùng vũ lực, không có hành vi đánh đập đối với người nhà Đào thị.
So với những trường hợp trước đây thì bọn họ làm vậy đã là lễ độ lịch sự rồi.
Không ngờ lịch sự như thế mà vẫn bị mắng xối xả, chửi cho mất mặt như vậy.
Nếu chỉ mắng bọn họ thì không sao, nhưng người đàn bà điên này còn dám mắng cả chủ công.
Có thể nhẫn nhưng không thể nhịn!
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, bắt hết!
Hàn phu nhân chỉ là người phụ nữ bình thường, làm sao đọ sức được với đàn ông trưởng thành?
Hai bên đang không ngừng tranh chấp thì giọng nói của Tạ Tắc truyền tới.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy? Quên lời chủ công dặn dò rằng không được bạo lực với phụ nữ rồi sao?”
Mọi người dừng tay, hành lễ với Tạ Tắc.
Tạ Tắc biết Hàn phu nhân, nể mặt Hàn Úc, hắn trịnh trọng thi lễ với cô ta.
“Phu nhân đừng ngăn trở mạt tướng làm việc, tội danh của Đào thị là thật, có bằng chứng rõ ràng.”
Hàn phu nhân vẫn cố chấp với ý kiến của mình, làm sao chịu nghe khuyên giải?
Bất đắc dĩ, Tạ Tắc đành phải dùng người nhà Đào thị ra ép Hàn phu nhân phối hợp, khiến Hàn phu nhân tức giận đến mức mặt mũi xanh mét.
Tạ Tắc cũng không biết phải làm sao, toàn phủ trên dưới, trừ Hàn phu nhân ra, hắn chẳng cần để ý đến ý kiến của ai hết, không nghe lời thì trực tiếp trói lại dẫn đi. Nhưng hắn đâu thể dùng bạo lực với Hàn phu nhân? Dù gì thì Hàn phu nhân cũng từng là vợ cả của Hàn Úc tiên sinh.
Vuốt mặt phải nể mũi, Tạ Tắc không thể vô lễ với Hàn phu nhân được.
Hàn phu nhân bị đưa đến chỗ nữ quyến, mấy người chị dâu, em dâu đều nhìn cô ta bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
Bọn họ không hề quên rằng sau khi Hàn phu nhân về nhà mẹ đẻ mới xảy ra chuyện.
Càng khiến Hàn phu nhân bất ngờ là khi cô ta vừa mới bị đưa vào giam, còn chưa kịp hỏi thăm mẹ ra sao, mẹ cô ta đã chủ động tiến lên cho cô ta một cái tát. Cái tát này khiến tai phải của cô ta ù đi, có thể dùng mắt thường nhìn thấy gò má cô ta nhanh chóng sưng lên.
“Ngươi đúng là đồ xui xẻo!” Mẹ cô ta mắng chửi: “Đó đâu phải là hòa ly về nhà chứ, rõ ràng là quay về làm nội gián, mưu hại Đào thị mà!”
Khương Bồng Cơ tùy tiện tìm một lý do đưa hai thứ “hàng nhái” về quê đầu thai, hạ lệnh cho cấp dưới thu lưới bắt cá.
“Đào thị đã ‘bay nhảy’ quá lâu rồi.” Khương Bồng Cơ ngậm một cây tăm nhỏ bằng trúc, thái độ như chủ tịch bá đạo: “Trời lạnh rồi, nên phá sản thôi.”
Đám người Dương Tư không dị nghị chút nào, dù sao thì chủ công “lên cơn” không đáng tin cũng không phải lần một lần hai.
Trái lại, Lý Uân còn thành thật, chỉ ra lỗi sai trong lời nói của Khương Bồng Cơ.
“Chủ công, cày bừa vụ xuân vừa mới qua, thời tiết sẽ nóng dần lên.”
Khương Bồng Cơ âm thầm liếc anh một cái, nói với vẻ tang thương: “Hán Mỹ, giữa ta và huynh có sự khác biệt giữa hai thế hệ, thậm chí ngay cả ‘trend’ của giới trẻ cũng không hiểu.”
Lý Uân: “...”
Đúng là anh lớn hơn chủ công mấy tuổi, nhưng cũng không khoa trương đến mức “khác biệt thế hệ” chứ?
Dương Tư cười chế nhạo: “Quả thật trông Hán Mỹ không giống người trẻ tuổi chút nào.”
Lý Uân không hiểu gì hết, bỗng dưng anh có ảo giác rằng mình đã trở nên lạc hậu rồi.
Dương Tư nói: “Chẳng phải mới đây, Tái Trì Cư Sĩ đã xuất bản một quyển tiểu thuyết mới hay sao? Trong sách có một câu ‘trời lạnh rồi, làm Vương thị phá sản đi’, nghe câu này thì thấy rất quái dị nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm thì lại thấy nó rất thú vị. Không ngờ chủ công cũng ủng hộ Tái Trì Cư Sĩ, yêu thích sách của hắn.”
Khương Bồng Cơ nói: “Tái Trì Cư Sĩ á? Tất nhiên là thích rồi, từ đầu đến cuối đều rất yêu thích.”
Nói tới chuyện này, quyển sách mới của Vệ Từ do chính tay cô và anh cùng nhau viết mà.
Chỉ là, cô chỉ đóng góp duy nhất một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì tới tiểu thuyết nhưng lại kết hợp được một cách kỳ diệu, tạo ra sự thú vị và vô cùng hài hước, đó là “trời lạnh rồi, làm Vương thị phá sản đi”.
Cô cảm thấy câu nói đó từng từ từng chữ đều hài hước và thông minh, không ngờ Vệ Từ lại tỏ vẻ chê bai.
“Ài, Tử Hiếu, huynh không thương ta rồi.”
Khương Bồng Cơ đứng bên cạnh Vệ Từ, tha thiết nhìn anh, hy vọng anh thêm câu nói kia vào sách.
Vệ Từ hết cách với cô, cuối cùng vứt vũ khí áo giáp đầu hàng. Bởi vậy, câu nói này được người đời sau coi là ngôn ngữ mạng hồi đầu, còn được ghi chép lại trong sử sách, trên đầu Vệ Từ ngoại trừ có dòng “ông tổ của trường phái tả thực lột trần bóng tối” ra, còn có thêm biệt danh “Từ nghịch ngợm” nữa, bởi vì những tác phẩm sau này của anh ngày càng có nhiều câu vừa thú vị lại vừa nhây xuất hiện, có thể nói là người phóng khoáng lạc quan trên “internet của thời cổ đại”.
Vệ Từ: “...”
Không phải ta, ta không làm, đừng có nói bậy bạ!
Đám người Đào thị vui vẻ chờ đợi tin tốt truyền tới, nào ngờ tin tốt không tới, ngược lại tin dữ liên tục truyền đến.
Khi sĩ tộc cường hào ác bá chiếm đoạt đất đai của dân chúng, chắc chắn tay chân không trong sạch, chỉ cần Khương Bồng Cơ tra xét nghiêm thì sẽ tra ra tất cả những gì bọn họ đã làm.
Bởi vì trong tộc có nhiều thành viên, cấp độ tư chất không ngang bằng nhau nên chuyện con cháu Đào thị làm ra việc khiến người người oán trách cũng không lạ gì.
Bất kể là ai làm thì trách nhiệm cuối cùng vẫn tính hết lên đầu toàn bộ tông tộc.
Khương Bồng Cơ không hề dùng tội danh buôn lậu muối để gây khó dễ cho Đào thị, ngược lại dùng những tội danh khác không liên quan đến buôn bán muối.
Dù như vậy, nhưng kết quả vẫn nhổ được củ cà rốt ra khỏi mặt đất, có đến ba mươi tội danh khác nhau bị phát hiện.
Đào thị được coi là gia tộc đứng đầu tập đoàn lợi ích, hưởng thụ cái tốt nhiều nhất nhưng tội danh bị tra ra cũng nhiều nhất.
Khương Bồng Cơ quyết tâm làm mạnh tay, nên dĩ nhiên sẽ không để bọn họ có thời gian kịp phản ứng và chạy trốn.
Đám người Đào thị nuôi không ít binh lính, nhưng phần lớn đều chưa thực chiến bao giờ, trông cường tráng vạm vỡ nhưng chỉ hù dọa được dân thường mà thôi, nếu đấu với quân tinh nhuệ dưới trướng Khương Bồng Cơ thì chẳng khác nào đi “nộp mạng” tập thể. Gần như không tốn nhiều thời gian đã bao vây được phủ của Đào thị, những tộc nhân và tôi tớ không rõ sự tình thì tinh thần hoang mang, tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ vang vọng bay vào trong sân viện, vọng đến tai Hàn phu nhân. Hàn phu nhân ở nhà trong, hầu như không bước chân ra khỏi cửa, lúc này cũng bị kinh động, vẻ mặt càng lo lắng.
Cô ta hỏi thị nữ luôn hầu hạ bên mình: “Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Thị nữ khóc lóc kể lể, không biết là khóc cho tiền đồ của chủ nhân hay là khóc vì cái mạng nhỏ của mình nữa.
“Nghe nói là Lan Đình Công phái binh lính tới tịch thu tài sản ạ. Phu nhân, bây giờ nên làm gì ạ?”
Hàn phu nhân nghe thị nữ nói vậy thì chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng “ong ong”, tựa như có thứ gì đó nổ liên tiếp, nổ tới nỗi hai tai cô ta không nghe thấy gì nữa.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lấy lại được bình tĩnh.
“Cái gì mà tịch thu tài sản?”
Thị nữ cũng không rõ, nhưng Đào thị bị bao vây là sự thật không thể chối cãi.
Vẻ mặt Hàn phu nhân thay đổi rất nhanh, cô ta đứng dậy khỏi ghế, đang định đi ra ngoài thì nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Đi ra cửa xem thì thấy từng tốp binh lính mặc giáp cầm thương đi vào trong.
“Láo xược!”
Lửa giận trong ngực Hàn phu nhân bộc phát, không kiềm chế được, cô ta hô lớn, quát mắng hành vi của những binh lính càn quấy đến bắt người này.
“Ai cho phép các ngươi tự tiện vào trong này?”
Tiểu binh dẫn đầu khách sáo hỏi cô ta: “Không biết vị phu nhân này là ai? Là khách ở đây hay là người nhà Đào thị?”
Hàn phu nhân không đáp mà hỏi ngược lại: “Tại sao các ngươi lại tự tiện đi vào đây?”
Tiểu binh dẫn đầu đáp: “Đào thị có ý đồ mưu phản, mưu hại châu mục, tiểu nhân đang phụng mệnh bắt giữ phạm nhân.”
Hàn phu nhân nghe hắn nói xong thì suýt nữa tức chết.
“Muốn gán tội thì lo gì không tìm được cớ.” Cô ta nhịn xuống mùi tanh nơi cổ họng, trách cứ nói: “Từng thế hệ Đào thị đều ở đây, kinh doanh mấy đời mới có được gia cảnh như ngày hôm nay, trải qua loạn thế mà không sụp đổ, sao có thể có ý đồ mưu phản vào lúc quan trọng này được chứ, rõ ràng là Liễu Lan Đình tham lam nhòm ngó tài sản của người khác, thừa dịp mượn cớ để đoạt tài sản! Kẻ hung ác nhất trên thế gian này là quân trộm cướp, không phải Liễu Lan Đình thì còn ai vào đây, các ngươi cũng là loại người nối giáo cho giặc!”
Ban đầu, binh lính vẫn còn khách sáo, nói là tịch thu tài sản nhưng cũng không dùng vũ lực, không có hành vi đánh đập đối với người nhà Đào thị.
So với những trường hợp trước đây thì bọn họ làm vậy đã là lễ độ lịch sự rồi.
Không ngờ lịch sự như thế mà vẫn bị mắng xối xả, chửi cho mất mặt như vậy.
Nếu chỉ mắng bọn họ thì không sao, nhưng người đàn bà điên này còn dám mắng cả chủ công.
Có thể nhẫn nhưng không thể nhịn!
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, bắt hết!
Hàn phu nhân chỉ là người phụ nữ bình thường, làm sao đọ sức được với đàn ông trưởng thành?
Hai bên đang không ngừng tranh chấp thì giọng nói của Tạ Tắc truyền tới.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy? Quên lời chủ công dặn dò rằng không được bạo lực với phụ nữ rồi sao?”
Mọi người dừng tay, hành lễ với Tạ Tắc.
Tạ Tắc biết Hàn phu nhân, nể mặt Hàn Úc, hắn trịnh trọng thi lễ với cô ta.
“Phu nhân đừng ngăn trở mạt tướng làm việc, tội danh của Đào thị là thật, có bằng chứng rõ ràng.”
Hàn phu nhân vẫn cố chấp với ý kiến của mình, làm sao chịu nghe khuyên giải?
Bất đắc dĩ, Tạ Tắc đành phải dùng người nhà Đào thị ra ép Hàn phu nhân phối hợp, khiến Hàn phu nhân tức giận đến mức mặt mũi xanh mét.
Tạ Tắc cũng không biết phải làm sao, toàn phủ trên dưới, trừ Hàn phu nhân ra, hắn chẳng cần để ý đến ý kiến của ai hết, không nghe lời thì trực tiếp trói lại dẫn đi. Nhưng hắn đâu thể dùng bạo lực với Hàn phu nhân? Dù gì thì Hàn phu nhân cũng từng là vợ cả của Hàn Úc tiên sinh.
Vuốt mặt phải nể mũi, Tạ Tắc không thể vô lễ với Hàn phu nhân được.
Hàn phu nhân bị đưa đến chỗ nữ quyến, mấy người chị dâu, em dâu đều nhìn cô ta bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
Bọn họ không hề quên rằng sau khi Hàn phu nhân về nhà mẹ đẻ mới xảy ra chuyện.
Càng khiến Hàn phu nhân bất ngờ là khi cô ta vừa mới bị đưa vào giam, còn chưa kịp hỏi thăm mẹ ra sao, mẹ cô ta đã chủ động tiến lên cho cô ta một cái tát. Cái tát này khiến tai phải của cô ta ù đi, có thể dùng mắt thường nhìn thấy gò má cô ta nhanh chóng sưng lên.
“Ngươi đúng là đồ xui xẻo!” Mẹ cô ta mắng chửi: “Đó đâu phải là hòa ly về nhà chứ, rõ ràng là quay về làm nội gián, mưu hại Đào thị mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.