Chương 1442: Nam Thịnh, Mùa Thu Loạn Thế(15)
Nấm Hương Xào
16/02/2024
“Tuy Nam Man hung tàn nhưng cũng không phải là không có giá trị gì.” Lữ Trưng không vui, nói: “Binh lực của chủ công trong các chư hầu không chiếm ưu thế gì, nếu có thể thuần hóa những tù binh này, khiến bọn chúng xông pha chiến đấu cho chủ công thì đó sẽ là một lực lượng giúp đỡ rất lớn. Cho dù bọn chúng không chịu phục vụ cho chủ công thì cũng có thể dùng bọn Man tộc cường tráng này để lao động chân tay như khai thác đá lót đường, khai khẩn ruộng hoang... những việc này đều cần nhân lực.”
Trong thời loạn thế, không phải cứ đánh đấm giỏi là có thể thống trị thiên hạ, còn cần phải xây dựng kinh doanh, dốc hết binh lực đi gây chiến không phải là đạo lý đúng đắn.
Lạm sát tù binh lại là hạ hạ sách.
Trừ phi là tình huống đặc biệt như quân lương của ta thiếu hụt, buộc phải giết tù binh, không thì theo lẽ thường đều sẽ giữ lại để bóc lột giá trị lao động còn lại của bọn chúng. Những việc nặng nhọc đều sắp xếp cho bọn chúng làm, bỏ vốn ít nhất để lấy được lợi nhuận cao nhất.
Cứ thế giết hết tù nhân sẽ dẫn đến việc kẻ địch tương lai sẽ chiến đấu tới cùng, không chịu khuất phục, dù sao thì đầu hàng cũng chết, không bằng chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
Ngoài việc kích động ý chí chiến đấu của kẻ địch ra thì đâu còn tác dụng gì khác?
“Mấy đạo lý này không cần ngươi giảng.” Sau khi “Cát Lâm” nghe xong, môi mỏng cười lạnh: “Ngươi tới từ Đông Khánh, đại quân Bắc Cương chưa kịp tàn sát các nơi đã bị Liễu Hi bóp chết, đương nhiên ngươi không thể cảm nhận được rồi... Nhân dân Nam Thịnh có ai không hận giặc Nam Man đến mức nghiến răng? Để giặc Nam Man còn sống chính là sự bất kính lớn nhất đối với người chết! Đừng nói là hôm nay có năm mươi nghìn tù binh, cho dù là năm trăm nghìn cũng phải giết hết, không cần nương tay. Cha con của ngươi không bị giặc Nam Man chặt đầu buộc trên lưng ngựa để diễu võ dương oai; mẹ và vợ của ngươi không bị giặc Nam Man thay phiên nhau làm nhục, tùy ý giễu cợt. Ngươi chưa từng trải qua những chuyện này, sao ngươi có thể hiểu được nỗi hận nước mất nhà tan?”
Lời này của “Cát Lâm” cũng xem như là lăng nhục rồi, Lữ Trưng không tránh khỏi nổi giận trong lòng.
“Hoa Uyên!” Anh ta tức giận quát.
“Cát Lâm” châm chọc: “Chẳng qua mới vài ba lời, ngươi đã tức giận đến vậy rồi...”
Lữ Trưng không phát hiện sát khí nhàn nhạt trong mắt của đối phương.
Không đợi gã làm gì, Dương Đào cách từ rất xa đã lên tiếng gọi Lữ Trưng, “Cát Lâm” không cam tâm trừng Lữ Trưng một cái.
Trong phút chốc, “Cát Lâm” offline, nhân cách chủ bị đẩy ra ngoài.
Dương Đào nhìn bóng lưng rời đi của Hoa Uyên, nhíu mày nói: “Lữ tiên sinh phải chú ý một chút đấy.”
Lữ Trưng không hiểu: “Chính Trạch Công có ý gì?”
Dương Đào nói: “Vừa nãy, người kia đã có ý muốn giết huynh, nếu không phải ta gọi thì e là...”
Anh ta nói như vậy đương nhiên không phải vì gây hiềm khích.
Con người Dương Đào hào phóng trượng nghĩa, cái gì cũng nhiều, chỉ có tâm cơ là ít.
Đồng tử của Lữ Trưng co rút lại, nghi ngờ: “Dù sao cũng là đồng sự, sao gã có thể to gan trắng trợn giết người được?”
Dương Đào nói: “Cái này khó nói lắm, tên Hoa Uyên kia khiến người khác cảm thấy cổ quái, cứ như là đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy.”
Theo hiểu biết của anh ta, Hoa Uyên là một văn nhân tiêu chuẩn, cưỡi ngựa bắn cung cũng không biết, lấy đâu ra toàn thân sát khí?
Loại sát khí đó chỉ có võ sĩ chinh chiến nhiều năm trên chiến trường mới có được.
Lữ Trưng không nói ra Hoa Uyên bị điên nhưng cũng đã nảy sinh cảnh giác, dù sao không thể suy xét hành vi của kẻ điên theo lẽ thường được.
Trận thắng lớn này đã phân rõ ranh giới giữa liên minh phạt Man và bốn bộ Nam Man.
Liên minh phạt Man càng đánh càng mạnh, còn bốn bộ Nam Man thì dần dần tháo chạy.
Mỗi lần thất bại, bốn bộ Nam Man đều có vài nghìn thanh niên bị bắt làm tù binh, kết cục không có gì khác ngoài chết.
Chiến tranh bước vào giai đoạn khốc liệt nhất, điều mà Lữ Trưng lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Thái độ của liên quân đối với tù nhân đã kích động tinh thần chiến đấu quyết liệt của bốn bộ Nam Man.
Theo gót một lượng lớn thanh niên chết trận, phụ nữ và thiếu niên cũng lên tiền tuyến, không ngờ lại có thể ngăn bước tiến của liên quân.
Cho dù là như vậy, chư hầu liên quân vẫn khư khư cố chấp, kiên trì quyết sách giết sạch tù binh.
Dương Đào thì lại có ý phản đối nhưng lực lượng dưới trướng anh ta hơn nửa là nhân sĩ Nam Thịnh, là chủ công, anh ta không thể bỏ qua ý kiến của bọn họ.
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã giết sạch gần một trăm năm mươi nghìn tù binh Nam Man.
Chớp mắt đã đến giữa hạ.
Thời tiết khắc nghiệt khiến quân sĩ liên minh chịu khổ, quân bốn bộ Nam Man vốn đang ở thế yếu lại càng chiến càng hăng.
Cán cân vốn nghiêng về liên quân giờ lại nhích dần sang bốn bộ Nam Man.
Nhan Lâm rất không lạc quan với tình hình trước mắt.
“Cứ tiếp tục thế này, liên quân cứ cố chấp thì chắc chắn sẽ bị ăn đòn phản pháo của quân bốn bộ Nam Man...”
Sắc mặt Dương Đào nghiêm trọng: “Khó nói lắm... Mấy trận chiến này, số người thương vong của liên quân tăng đột biến, vô cùng bất lợi với quân ta.”
Phong cách tác chiến của bốn bộ Nam Man rất hung tàn, bây giờ lại thêm tinh thần “thấy chết không sờn” nên sức chiến đấu đột nhiên tăng vọt.
Chuyện này lại tạo nên một cục diện rất lúng túng: bốn bộ Nam Man đã tổn thất nặng nề lại càng khó đối phó hơn trước đây.
Có lúc, Dương Đào cũng không rõ, liên quân làm như vậy để được cái gì?
Giết sạch quân Nam Man báo thù cho dân Nam Thịnh, kết quả lại bồi vào thêm vô số tính mạng bất hạnh hơn nữa.
Vận đen của liên quân không chỉ dừng lại ở đó, sau một trận mưa dông, một vài binh sĩ xuất hiện bệnh trạng đau đầu, buồn nôn, ói mửa, tiêu chảy. Ban đầu, quân y còn cho rằng chỉ là một bộ phận nhỏ binh sĩ không hợp thời tiết, sau nhiều ngày, số lượng binh sĩ mắc bệnh càng ngày càng tăng, thậm chí có người bị tiêu chảy đến chết. Mọi người lúc này mới nhận ra bất thường, nhưng bệnh dịch đã lan tràn, rất nhiều người mắc phải...
Bất đắc dĩ phải cách ly các binh sĩ bị bệnh ra một khu riêng để chăm sóc, kết quả, bệnh không đỡ hơn chút nào, ngày nào cũng có người chết.
Không ai biết dịch bệnh bắt nguồn từ đâu!
Không, có một người có lẽ biết.
Hoa Uyên ở trong trướng tránh nắng, đôi mắt lạnh lùng như ngâm trong độc, khiến không khí xung quanh như giảm xuống vài độ.
Nếu Lữ Trưng cũng ở đây thì anh ta sẽ biết bệnh điên của vị đồng nghiệp này lại phát tác rồi.
Đúng thế, nhân cách đang online chính là “huynh trưởng” của bản tôn Hoa Uyên, tên đã lừa Hoàng Tung mấy triệu thạch lương thực.
“Tiên sinh, học sinh đã đọc xong rồi.”
Trong trướng của Hoa Uyên còn có con nối dõi của An Thôi, là thiếu chủ danh chính ngôn thuận.
Thiếu niên nhìn Hoa Uyên, trong mắt có vài phần nghi hoặc: “Tiên sinh, học sinh có một chuyện không hiểu...”
Hoa Uyên nhìn cậu ta, hỏi: “Chuyện gì?”
“Mấy ngày gần đây, tình hình dịch bệnh hoành hành, học sinh nghĩ có khi nào dịch bệnh này có liên quan đến nguồn nước uống trong liên quân không?” Thiếu niên chần chừ nói: “Không chỉ quân ta nhiễm dịch bệnh trên diện rộng mà theo trinh thám bẩm báo, bên bộ lạc Nam Man cũng xuất hiện bệnh trạng tương tự...”
Nếu không phải như vậy thì bốn bộ Nam Man đã sớm nhân cơ hội liên quân bị tổn thất nặng nề mà tấn công rồi.
“Sao con lại nghĩ như vậy?” Hoa Uyên hỏi.
“Trước đây, học sinh đã cùng tiên sinh đến Đông Khánh của Lan Đình Công để thương lượng về việc liên minh.” Thiếu niên nói: “Học sinh phát hiện ở doanh địa của họ, nước uống phải được đun sôi rồi mới dùng, đồ ăn cũng phải được nấu chín rồi mới ăn. Trong doanh trại của thương binh, nước xử lý vết thương cũng được đun sôi nhiều lần... Học sinh từng tò mò hỏi, họ nói đó là quy định mà Lan Đình Công đặt ra. Vì trong nước có vi khuẩn mà mắt thường không thể nhìn thấy nhưng gây hại cho cơ thể người. Một khi vi khuẩn thâm nhập vào cơ thể người thì rất dễ gây ra dịch bệnh...”
Hoa Uyên à một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Trong thời loạn thế, không phải cứ đánh đấm giỏi là có thể thống trị thiên hạ, còn cần phải xây dựng kinh doanh, dốc hết binh lực đi gây chiến không phải là đạo lý đúng đắn.
Lạm sát tù binh lại là hạ hạ sách.
Trừ phi là tình huống đặc biệt như quân lương của ta thiếu hụt, buộc phải giết tù binh, không thì theo lẽ thường đều sẽ giữ lại để bóc lột giá trị lao động còn lại của bọn chúng. Những việc nặng nhọc đều sắp xếp cho bọn chúng làm, bỏ vốn ít nhất để lấy được lợi nhuận cao nhất.
Cứ thế giết hết tù nhân sẽ dẫn đến việc kẻ địch tương lai sẽ chiến đấu tới cùng, không chịu khuất phục, dù sao thì đầu hàng cũng chết, không bằng chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
Ngoài việc kích động ý chí chiến đấu của kẻ địch ra thì đâu còn tác dụng gì khác?
“Mấy đạo lý này không cần ngươi giảng.” Sau khi “Cát Lâm” nghe xong, môi mỏng cười lạnh: “Ngươi tới từ Đông Khánh, đại quân Bắc Cương chưa kịp tàn sát các nơi đã bị Liễu Hi bóp chết, đương nhiên ngươi không thể cảm nhận được rồi... Nhân dân Nam Thịnh có ai không hận giặc Nam Man đến mức nghiến răng? Để giặc Nam Man còn sống chính là sự bất kính lớn nhất đối với người chết! Đừng nói là hôm nay có năm mươi nghìn tù binh, cho dù là năm trăm nghìn cũng phải giết hết, không cần nương tay. Cha con của ngươi không bị giặc Nam Man chặt đầu buộc trên lưng ngựa để diễu võ dương oai; mẹ và vợ của ngươi không bị giặc Nam Man thay phiên nhau làm nhục, tùy ý giễu cợt. Ngươi chưa từng trải qua những chuyện này, sao ngươi có thể hiểu được nỗi hận nước mất nhà tan?”
Lời này của “Cát Lâm” cũng xem như là lăng nhục rồi, Lữ Trưng không tránh khỏi nổi giận trong lòng.
“Hoa Uyên!” Anh ta tức giận quát.
“Cát Lâm” châm chọc: “Chẳng qua mới vài ba lời, ngươi đã tức giận đến vậy rồi...”
Lữ Trưng không phát hiện sát khí nhàn nhạt trong mắt của đối phương.
Không đợi gã làm gì, Dương Đào cách từ rất xa đã lên tiếng gọi Lữ Trưng, “Cát Lâm” không cam tâm trừng Lữ Trưng một cái.
Trong phút chốc, “Cát Lâm” offline, nhân cách chủ bị đẩy ra ngoài.
Dương Đào nhìn bóng lưng rời đi của Hoa Uyên, nhíu mày nói: “Lữ tiên sinh phải chú ý một chút đấy.”
Lữ Trưng không hiểu: “Chính Trạch Công có ý gì?”
Dương Đào nói: “Vừa nãy, người kia đã có ý muốn giết huynh, nếu không phải ta gọi thì e là...”
Anh ta nói như vậy đương nhiên không phải vì gây hiềm khích.
Con người Dương Đào hào phóng trượng nghĩa, cái gì cũng nhiều, chỉ có tâm cơ là ít.
Đồng tử của Lữ Trưng co rút lại, nghi ngờ: “Dù sao cũng là đồng sự, sao gã có thể to gan trắng trợn giết người được?”
Dương Đào nói: “Cái này khó nói lắm, tên Hoa Uyên kia khiến người khác cảm thấy cổ quái, cứ như là đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy.”
Theo hiểu biết của anh ta, Hoa Uyên là một văn nhân tiêu chuẩn, cưỡi ngựa bắn cung cũng không biết, lấy đâu ra toàn thân sát khí?
Loại sát khí đó chỉ có võ sĩ chinh chiến nhiều năm trên chiến trường mới có được.
Lữ Trưng không nói ra Hoa Uyên bị điên nhưng cũng đã nảy sinh cảnh giác, dù sao không thể suy xét hành vi của kẻ điên theo lẽ thường được.
Trận thắng lớn này đã phân rõ ranh giới giữa liên minh phạt Man và bốn bộ Nam Man.
Liên minh phạt Man càng đánh càng mạnh, còn bốn bộ Nam Man thì dần dần tháo chạy.
Mỗi lần thất bại, bốn bộ Nam Man đều có vài nghìn thanh niên bị bắt làm tù binh, kết cục không có gì khác ngoài chết.
Chiến tranh bước vào giai đoạn khốc liệt nhất, điều mà Lữ Trưng lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Thái độ của liên quân đối với tù nhân đã kích động tinh thần chiến đấu quyết liệt của bốn bộ Nam Man.
Theo gót một lượng lớn thanh niên chết trận, phụ nữ và thiếu niên cũng lên tiền tuyến, không ngờ lại có thể ngăn bước tiến của liên quân.
Cho dù là như vậy, chư hầu liên quân vẫn khư khư cố chấp, kiên trì quyết sách giết sạch tù binh.
Dương Đào thì lại có ý phản đối nhưng lực lượng dưới trướng anh ta hơn nửa là nhân sĩ Nam Thịnh, là chủ công, anh ta không thể bỏ qua ý kiến của bọn họ.
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã giết sạch gần một trăm năm mươi nghìn tù binh Nam Man.
Chớp mắt đã đến giữa hạ.
Thời tiết khắc nghiệt khiến quân sĩ liên minh chịu khổ, quân bốn bộ Nam Man vốn đang ở thế yếu lại càng chiến càng hăng.
Cán cân vốn nghiêng về liên quân giờ lại nhích dần sang bốn bộ Nam Man.
Nhan Lâm rất không lạc quan với tình hình trước mắt.
“Cứ tiếp tục thế này, liên quân cứ cố chấp thì chắc chắn sẽ bị ăn đòn phản pháo của quân bốn bộ Nam Man...”
Sắc mặt Dương Đào nghiêm trọng: “Khó nói lắm... Mấy trận chiến này, số người thương vong của liên quân tăng đột biến, vô cùng bất lợi với quân ta.”
Phong cách tác chiến của bốn bộ Nam Man rất hung tàn, bây giờ lại thêm tinh thần “thấy chết không sờn” nên sức chiến đấu đột nhiên tăng vọt.
Chuyện này lại tạo nên một cục diện rất lúng túng: bốn bộ Nam Man đã tổn thất nặng nề lại càng khó đối phó hơn trước đây.
Có lúc, Dương Đào cũng không rõ, liên quân làm như vậy để được cái gì?
Giết sạch quân Nam Man báo thù cho dân Nam Thịnh, kết quả lại bồi vào thêm vô số tính mạng bất hạnh hơn nữa.
Vận đen của liên quân không chỉ dừng lại ở đó, sau một trận mưa dông, một vài binh sĩ xuất hiện bệnh trạng đau đầu, buồn nôn, ói mửa, tiêu chảy. Ban đầu, quân y còn cho rằng chỉ là một bộ phận nhỏ binh sĩ không hợp thời tiết, sau nhiều ngày, số lượng binh sĩ mắc bệnh càng ngày càng tăng, thậm chí có người bị tiêu chảy đến chết. Mọi người lúc này mới nhận ra bất thường, nhưng bệnh dịch đã lan tràn, rất nhiều người mắc phải...
Bất đắc dĩ phải cách ly các binh sĩ bị bệnh ra một khu riêng để chăm sóc, kết quả, bệnh không đỡ hơn chút nào, ngày nào cũng có người chết.
Không ai biết dịch bệnh bắt nguồn từ đâu!
Không, có một người có lẽ biết.
Hoa Uyên ở trong trướng tránh nắng, đôi mắt lạnh lùng như ngâm trong độc, khiến không khí xung quanh như giảm xuống vài độ.
Nếu Lữ Trưng cũng ở đây thì anh ta sẽ biết bệnh điên của vị đồng nghiệp này lại phát tác rồi.
Đúng thế, nhân cách đang online chính là “huynh trưởng” của bản tôn Hoa Uyên, tên đã lừa Hoàng Tung mấy triệu thạch lương thực.
“Tiên sinh, học sinh đã đọc xong rồi.”
Trong trướng của Hoa Uyên còn có con nối dõi của An Thôi, là thiếu chủ danh chính ngôn thuận.
Thiếu niên nhìn Hoa Uyên, trong mắt có vài phần nghi hoặc: “Tiên sinh, học sinh có một chuyện không hiểu...”
Hoa Uyên nhìn cậu ta, hỏi: “Chuyện gì?”
“Mấy ngày gần đây, tình hình dịch bệnh hoành hành, học sinh nghĩ có khi nào dịch bệnh này có liên quan đến nguồn nước uống trong liên quân không?” Thiếu niên chần chừ nói: “Không chỉ quân ta nhiễm dịch bệnh trên diện rộng mà theo trinh thám bẩm báo, bên bộ lạc Nam Man cũng xuất hiện bệnh trạng tương tự...”
Nếu không phải như vậy thì bốn bộ Nam Man đã sớm nhân cơ hội liên quân bị tổn thất nặng nề mà tấn công rồi.
“Sao con lại nghĩ như vậy?” Hoa Uyên hỏi.
“Trước đây, học sinh đã cùng tiên sinh đến Đông Khánh của Lan Đình Công để thương lượng về việc liên minh.” Thiếu niên nói: “Học sinh phát hiện ở doanh địa của họ, nước uống phải được đun sôi rồi mới dùng, đồ ăn cũng phải được nấu chín rồi mới ăn. Trong doanh trại của thương binh, nước xử lý vết thương cũng được đun sôi nhiều lần... Học sinh từng tò mò hỏi, họ nói đó là quy định mà Lan Đình Công đặt ra. Vì trong nước có vi khuẩn mà mắt thường không thể nhìn thấy nhưng gây hại cho cơ thể người. Một khi vi khuẩn thâm nhập vào cơ thể người thì rất dễ gây ra dịch bệnh...”
Hoa Uyên à một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.