Chương 1443: Nam Thịnh, Mùa Thu Loạn Thế(16)
Nấm Hương Xào
16/02/2024
Thiếu niên lại nói: “Phần lớn thi thể của quân Nam Man bị giết hàng loạt lúc trước đều bị ném xuống sông. Hiện tại khí trời nóng bức, thi thể bị phân hủy rất nhanh, vật gây hại tất nhiên sẽ sinh sôi trong nước. Học sinh không biết... đây có phải nguyên nhân dẫn đến việc dịch bệnh lan tràn trong hai quân hay không?”
Hoa Uyên hỏi cậu ta: “Thiếu chủ nghĩ như vậy sao?”
“Nếu không phải như vậy thì tại sao mấy ngày gần đây, phụ thân và tiên sinh đều phải đun sôi nước rồi mới uống?”
Cậu không thể không nghi ngờ, cục diện hiện tại đều do Hoa Uyên tính toán trước.
Có những lời trước làm bước đệm, những lời kế tiếp của thiếu niên liền dễ dàng nói ra hơn.
Cậu tiếp tục nói: “Lúc trước, quân liên minh xa lánh phụ thân, doanh trại được cấp cho cũng không tốt, chư vị tướng quân rất bất bình, tiên sinh biết rõ doanh trại quân ta cách nguồn nước khá xa, lấy nước không dễ dàng, vì sao không nói hai lời đã đồng ý, còn phái người đi thông mấy cái giếng liền?”
Lý do mà Hoa Uyên đưa ra rất chính đáng.
Đại địch trước mặt, quân ta nên lấy đại cục làm trọng, chút chuyện nhỏ này không đáng để phá vỡ mối quan hệ, ảnh hưởng đến sự hòa thuận.
Bây giờ vừa nghĩ lại thì bỗng thấy chuyện này thật khủng khiếp.
Phần lớn nước mà binh lính của An Thôi uống đều được lấy từ nước giếng, một nửa là lấy từ nước sông, binh lính mắc bệnh ít hơn nhiều so với binh lính của những chư hầu khác.
Thiếu niên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt phức tạp.
“Trước kia... người đề nghị tàn sát toàn bộ số tù binh bốn bộ Nam Man cũng là tiên sinh, chẳng lẽ đây là ván cờ mà tiên sinh đã dự tính trước?”
Ở thời cổ đại, khi đánh giặc, thi thể luôn được xử lý rất bạo lực.
Hoặc là đào hố chôn, hoặc là trực tiếp ném xuống sông làm mồi cho cá, còn có nơi trực tiếp vứt xác nơi đồng hoang.
Mỗi lần Khương Bồng Cơ đánh giặc thì đều phải thiêu hủy thi thể cả hai phe địch ta, người dưới trướng đều cảm thấy cô ăn no bụng không có chuyện gì làm nên tự bôi nhọ danh tiếng của bản thân. Khiến hài cốt của quân địch không còn thì cũng thôi, nhưng ngay cả thi thể của người mình cũng đốt, tâm địa của chủ công thật là độc ác mà!
Bây giờ xem ra vị tiên sinh trước mặt này cũng không khác gì Khương Bồng Cơ.
Hoa Uyên khẽ cười, nói: “Đó là lỗi lầm mà bọn họ phải chịu, không liên quan đến người ngoài, chẳng qua là ta thuận theo tình thế mà làm việc, không có mưu tính gì cả.”
Thiếu niên không nhịn được run cầm cập, Hoa Uyên tiếp tục nói: “Vốn tưởng rằng giặc Nam Man là châu chấu sau mùa thu, bay nhảy không được bao lâu, ai ngờ bọn chúng lại là ‘bách túc chi trùng, tử nhi bất cương*’, chết rồi vẫn có thể gây tai họa, lại còn khiến người khác phải nghĩ biện pháp đối phó.”
* Mặc dù người Nam Man đã thất bại, sức mạnh và ảnh hưởng vẫn tồn tại.
Thiếu niên hỏi gã: “Vậy, vậy còn quân liên minh thì sao? Giặc Nam Man chết thì không có gì đáng tiếc, nhưng còn binh sĩ của quân liên minh…”
Ánh mắt Hoa Uyên nhìn thiếu niên mang theo vài phần thất vọng.
“Chẳng phải vì chủ công và thiếu chủ hay sao?” Gã nói: “Giặc Nam Man một khi bị diệt vong, quân liên minh còn có thể duy trì được hiện trạng như bây giờ? Thiếu chủ đừng ngại tham khảo liên minh Hoàng Thủy ở Đông Khánh, trong thời kỳ liên minh, bọn họ lục đục với nhau, ngươi chết ta sống. Thế lực chư hầu của chủ công ở Nam Thịnh không tính là mạnh, nhưng nếu muốn sống sót ở thời loạn thế, đương nhiên không thể để quân địch nắm được cơ hội. Hiện tại chính là cơ hội tốt!”
Suy nghĩa trong đầu thiếu niên trở nên rối bời.
Hoa Uyên âm thầm lắc đầu, chư hầu đấu đá nhau không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, do thế lực bên ngoài nên quân liên minh mới đoàn kết lại với nhau, nhưng một khi thế lực đó biến mất, tất nhiên sẽ bắt đầu đấu đá nội bộ. Lương thảo của An Thôi nhiều hơn của những chư hầu khác, người ngoài làm sao có thể để hắn khuếch trương thế lực?
Chỉ có cách ra tay trước để chiếm lợi thế thì mới không bị đánh bại.
Ngày hôm sau, thiếu niên lại phát hiện Hoa Uyên dồn hết tâm trí kết giao với Nhan Lâm - mưu sĩ dưới trướng Dương Đào, còn “vô tình” tiết lộ nguyên nhân dẫn đến tình hình bệnh dịch.
Thiếu niên càng thấy khó hiểu, một ngày trước, Hoa Uyên tiên sinh còn nói phải làm suy yếu, đánh lén sau lưng, vì sao đến ngày thứ hai lại đi giúp Dương Đào rồi?
Hoa Uyên cười nhạt.
“Nếu Dương Đào chết, ai đi chống lại dã tâm bừng bừng của Liễu Hi đây?”
Nam Thịnh và Đông Khánh chỉ cách nhau một Dương Đào mà thôi.
Đối với An Thôi mà nói, sức uy hiếp của Khương Bồng Cơ lớn hơn Dương Đào rất nhiều. Bởi vì bị thế lực bốn bộ Nam Man chà đạp, Nam Thịnh sớm đã tổn thương nguyên khí nặng nề, mặc dù Đông Khánh cũng yếu ớt, nhưng cơ bản đã được Khương Bồng Cơ thống nhất rồi, cô vừa tu dưỡng, vừa luyện binh mấy năm, đánh Nam Thịnh còn khó sao?
Sự tồn tại của Dương Đào rất cần thiết, vào thời khắc mấu chốt có thể tranh thủ kéo dài thời gian giúp An Thôi.
Bốn bộ Nam Man có y thuật lạc hậu, hậu cần trong doanh trại lại thô sơ, căn bản không chống đỡ được sự tàn phá của ôn dịch.
Đợi giữa hè trôi qua, thời tiết chuyển lạnh, số người bốn bộ Nam Man bị bệnh dịch lấy mạng đạt tới hai trăm nghìn.
Tình hình của quân liên minh bên này tốt hơn một chút, Dương Đào bên kia tìm được nguyên nhân dẫn tới bệnh dịch, quân y ngăn chặn nguồn truyền nhiễm, dần dần khống chế được tình hình bệnh dịch.
Mặc dù như vậy, nhưng tổn thất của quân liên minh vẫn khá lớn, chỉ có hai nhà chư hầu An Thôi và Dương Đào giữ được sức mạnh.
Trong lúc chư hầu ở Nam Thịnh lục đục với nhau, đề phòng lẫn nhau thì Khương Bồng Cơ cũng bận bịu không ngừng.
Nhờ đám người Đào thị “vô tư cống hiến” nên Khương Bồng Cơ lại biến thành người có tiền.
Thứ đồ vật như tiền chỉ khi đem ra sử dụng thì mới có thể kiếm thêm về, chứ cất vào kho thì sẽ bị bụi bặm bao phủ mà mục nát.
Sau khi bắt tay vào thực hiện ý định này, cô lập tức làm mấy chục hạng mục xây dựng, nhỏ thì có xây nhà, sửa đường dành cho xe chạy, lớn thì có thi công hồ chứa nước, tu sửa đường sông, khai khẩn ruộng đất hoang... Không chỉ thu hút những người gặp cảnh thiên tai không chỗ nương tựa, phải lưu lạc đất khách quê người, tăng cường an ninh trật tự, mà còn có thể cung cấp cho người dân rất nhiều công ăn việc làm.
Chỉ cần có việc để làm, kiếm ra tiền, thì còn ai rảnh rỗi mà đi gây chuyện tạo phản nữa?
Nhưng đám cá muối lại phàn nàn, bọn họ đã quen thấy Khương Bồng Cơ Nam chinh Bắc chiến, mỗi ngày không phải là đánh giặc thì chính là đang trên đường đi đánh giặc rồi.
Hiện tại thì sao?
Nội dung livestream từ đấu tranh nảy lửa biến thành làm ruộng.
Streamer chọc trời chọc đất giờ yên ổn ngồi ở nhà kinh doanh, thật không giống Streamer mà bọn họ từng biết chút nào!
Mặc kệ hội cá mặn gào thét thế nào, Khương Bồng Cơ vẫn tiếp tục thờ ơ, tiếp tục tiêu tiền như nước.
Nói đến “rải tiền”, không thể không nhắc đến phân viện của thư viện Kim Lân.
Năm ngoái khi mở rộng việc chiêu mộ học sinh, Khương Bồng Cơ đã lợi dụng chức quyền để ngầm cho phép con cái phú thương vào học tại thư viện Kim Lân, số người không nhiều nhưng những học sinh đó đều được chọn lọc kỹ càng. Những đứa trẻ này theo học ở thư viện Kim Lân gần một năm, hiệu quả học tập thể hiện rõ rệt.
Ngày càng có nhiều người lén đi hỏi thăm bao giờ thì thư viện Kim Lân tiếp tục mở rộng tuyển sinh, bọn họ sẽ tranh thủ cơ hội xin cho con mình vào học.
Khương Bồng Cơ thấy thời khắc quan trọng đã đến, thuận theo tình hình mà đề xuất xây dựng thêm thư viện Kim Lân, thành lập hai phân viện.
Thư viện Kim Lân là tâm huyết của Phong Nhân, Trình Thừa và Uyên Kính, cô muốn xây dựng thêm thì tất nhiên sẽ tìm bọn họ đến để trao đổi bàn bạc. Ba vị đại lão không có dị nghị gì, vài năm gần đây, thư viện đã tìm ra một bộ phương pháp dạy học khá hoàn thiện, thành lập phân viện không thành vấn đề.
Khương Bồng Cơ cười, nói: “Chư vị tiên sinh thấu tình đạt lý như vậy, học trò trong thiên hạ thật may mắn.”
Uyên Kính tiên sinh trêu đùa nói: “Theo lão phu, sự hào phóng rộng rãi của Lan Đình Công mới là may mắn của học trò trong thiên hạ.”
Thư viện Kim Lân là loại đơn vị trường học không có thu nhập, đồng phục của học sinh, bài thi, bút, mực, chi tiêu hàng ngày và tiền lương của các phu tử đều do chính quyền bỏ tiền ra, ngày lễ, ngày Tết còn có quà. Đất để xây thư viện, kiến trúc đều do Khương Bồng Cơ chi tiền.
Nhìn vào đấy, không nghi ngờ gì nữa, Khương Bồng Cơ chính là thổ hào!
“Nhắc tới chuyện này, ta có chuyện muốn bàn bạc với mấy vị tiên sinh. Hiện tại ngân khố sung túc, xây dăm ba phân viện không thành vấn đề, nhưng... đây cũng không phải kế hoạch lâu dài để duy trì hoạt động của thư viện. Ta có một kế hoạch muốn tham khảo ý kiến của các vị tiên sinh.”
Nhóm người Phong Nhân nghe xong, trong lòng người nào người nấy đều giật thót.
Lời này có ý gì?
Chẳng lẽ muốn đổi thành mô hình thư viện tự cấp tự túc?
Học sinh đều có xuất thân nghèo khổ, căn bản không thể trả nổi học phí quá cao, chứ nói gì đến đồ dùng học tập.
Hoa Uyên hỏi cậu ta: “Thiếu chủ nghĩ như vậy sao?”
“Nếu không phải như vậy thì tại sao mấy ngày gần đây, phụ thân và tiên sinh đều phải đun sôi nước rồi mới uống?”
Cậu không thể không nghi ngờ, cục diện hiện tại đều do Hoa Uyên tính toán trước.
Có những lời trước làm bước đệm, những lời kế tiếp của thiếu niên liền dễ dàng nói ra hơn.
Cậu tiếp tục nói: “Lúc trước, quân liên minh xa lánh phụ thân, doanh trại được cấp cho cũng không tốt, chư vị tướng quân rất bất bình, tiên sinh biết rõ doanh trại quân ta cách nguồn nước khá xa, lấy nước không dễ dàng, vì sao không nói hai lời đã đồng ý, còn phái người đi thông mấy cái giếng liền?”
Lý do mà Hoa Uyên đưa ra rất chính đáng.
Đại địch trước mặt, quân ta nên lấy đại cục làm trọng, chút chuyện nhỏ này không đáng để phá vỡ mối quan hệ, ảnh hưởng đến sự hòa thuận.
Bây giờ vừa nghĩ lại thì bỗng thấy chuyện này thật khủng khiếp.
Phần lớn nước mà binh lính của An Thôi uống đều được lấy từ nước giếng, một nửa là lấy từ nước sông, binh lính mắc bệnh ít hơn nhiều so với binh lính của những chư hầu khác.
Thiếu niên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt phức tạp.
“Trước kia... người đề nghị tàn sát toàn bộ số tù binh bốn bộ Nam Man cũng là tiên sinh, chẳng lẽ đây là ván cờ mà tiên sinh đã dự tính trước?”
Ở thời cổ đại, khi đánh giặc, thi thể luôn được xử lý rất bạo lực.
Hoặc là đào hố chôn, hoặc là trực tiếp ném xuống sông làm mồi cho cá, còn có nơi trực tiếp vứt xác nơi đồng hoang.
Mỗi lần Khương Bồng Cơ đánh giặc thì đều phải thiêu hủy thi thể cả hai phe địch ta, người dưới trướng đều cảm thấy cô ăn no bụng không có chuyện gì làm nên tự bôi nhọ danh tiếng của bản thân. Khiến hài cốt của quân địch không còn thì cũng thôi, nhưng ngay cả thi thể của người mình cũng đốt, tâm địa của chủ công thật là độc ác mà!
Bây giờ xem ra vị tiên sinh trước mặt này cũng không khác gì Khương Bồng Cơ.
Hoa Uyên khẽ cười, nói: “Đó là lỗi lầm mà bọn họ phải chịu, không liên quan đến người ngoài, chẳng qua là ta thuận theo tình thế mà làm việc, không có mưu tính gì cả.”
Thiếu niên không nhịn được run cầm cập, Hoa Uyên tiếp tục nói: “Vốn tưởng rằng giặc Nam Man là châu chấu sau mùa thu, bay nhảy không được bao lâu, ai ngờ bọn chúng lại là ‘bách túc chi trùng, tử nhi bất cương*’, chết rồi vẫn có thể gây tai họa, lại còn khiến người khác phải nghĩ biện pháp đối phó.”
* Mặc dù người Nam Man đã thất bại, sức mạnh và ảnh hưởng vẫn tồn tại.
Thiếu niên hỏi gã: “Vậy, vậy còn quân liên minh thì sao? Giặc Nam Man chết thì không có gì đáng tiếc, nhưng còn binh sĩ của quân liên minh…”
Ánh mắt Hoa Uyên nhìn thiếu niên mang theo vài phần thất vọng.
“Chẳng phải vì chủ công và thiếu chủ hay sao?” Gã nói: “Giặc Nam Man một khi bị diệt vong, quân liên minh còn có thể duy trì được hiện trạng như bây giờ? Thiếu chủ đừng ngại tham khảo liên minh Hoàng Thủy ở Đông Khánh, trong thời kỳ liên minh, bọn họ lục đục với nhau, ngươi chết ta sống. Thế lực chư hầu của chủ công ở Nam Thịnh không tính là mạnh, nhưng nếu muốn sống sót ở thời loạn thế, đương nhiên không thể để quân địch nắm được cơ hội. Hiện tại chính là cơ hội tốt!”
Suy nghĩa trong đầu thiếu niên trở nên rối bời.
Hoa Uyên âm thầm lắc đầu, chư hầu đấu đá nhau không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, do thế lực bên ngoài nên quân liên minh mới đoàn kết lại với nhau, nhưng một khi thế lực đó biến mất, tất nhiên sẽ bắt đầu đấu đá nội bộ. Lương thảo của An Thôi nhiều hơn của những chư hầu khác, người ngoài làm sao có thể để hắn khuếch trương thế lực?
Chỉ có cách ra tay trước để chiếm lợi thế thì mới không bị đánh bại.
Ngày hôm sau, thiếu niên lại phát hiện Hoa Uyên dồn hết tâm trí kết giao với Nhan Lâm - mưu sĩ dưới trướng Dương Đào, còn “vô tình” tiết lộ nguyên nhân dẫn đến tình hình bệnh dịch.
Thiếu niên càng thấy khó hiểu, một ngày trước, Hoa Uyên tiên sinh còn nói phải làm suy yếu, đánh lén sau lưng, vì sao đến ngày thứ hai lại đi giúp Dương Đào rồi?
Hoa Uyên cười nhạt.
“Nếu Dương Đào chết, ai đi chống lại dã tâm bừng bừng của Liễu Hi đây?”
Nam Thịnh và Đông Khánh chỉ cách nhau một Dương Đào mà thôi.
Đối với An Thôi mà nói, sức uy hiếp của Khương Bồng Cơ lớn hơn Dương Đào rất nhiều. Bởi vì bị thế lực bốn bộ Nam Man chà đạp, Nam Thịnh sớm đã tổn thương nguyên khí nặng nề, mặc dù Đông Khánh cũng yếu ớt, nhưng cơ bản đã được Khương Bồng Cơ thống nhất rồi, cô vừa tu dưỡng, vừa luyện binh mấy năm, đánh Nam Thịnh còn khó sao?
Sự tồn tại của Dương Đào rất cần thiết, vào thời khắc mấu chốt có thể tranh thủ kéo dài thời gian giúp An Thôi.
Bốn bộ Nam Man có y thuật lạc hậu, hậu cần trong doanh trại lại thô sơ, căn bản không chống đỡ được sự tàn phá của ôn dịch.
Đợi giữa hè trôi qua, thời tiết chuyển lạnh, số người bốn bộ Nam Man bị bệnh dịch lấy mạng đạt tới hai trăm nghìn.
Tình hình của quân liên minh bên này tốt hơn một chút, Dương Đào bên kia tìm được nguyên nhân dẫn tới bệnh dịch, quân y ngăn chặn nguồn truyền nhiễm, dần dần khống chế được tình hình bệnh dịch.
Mặc dù như vậy, nhưng tổn thất của quân liên minh vẫn khá lớn, chỉ có hai nhà chư hầu An Thôi và Dương Đào giữ được sức mạnh.
Trong lúc chư hầu ở Nam Thịnh lục đục với nhau, đề phòng lẫn nhau thì Khương Bồng Cơ cũng bận bịu không ngừng.
Nhờ đám người Đào thị “vô tư cống hiến” nên Khương Bồng Cơ lại biến thành người có tiền.
Thứ đồ vật như tiền chỉ khi đem ra sử dụng thì mới có thể kiếm thêm về, chứ cất vào kho thì sẽ bị bụi bặm bao phủ mà mục nát.
Sau khi bắt tay vào thực hiện ý định này, cô lập tức làm mấy chục hạng mục xây dựng, nhỏ thì có xây nhà, sửa đường dành cho xe chạy, lớn thì có thi công hồ chứa nước, tu sửa đường sông, khai khẩn ruộng đất hoang... Không chỉ thu hút những người gặp cảnh thiên tai không chỗ nương tựa, phải lưu lạc đất khách quê người, tăng cường an ninh trật tự, mà còn có thể cung cấp cho người dân rất nhiều công ăn việc làm.
Chỉ cần có việc để làm, kiếm ra tiền, thì còn ai rảnh rỗi mà đi gây chuyện tạo phản nữa?
Nhưng đám cá muối lại phàn nàn, bọn họ đã quen thấy Khương Bồng Cơ Nam chinh Bắc chiến, mỗi ngày không phải là đánh giặc thì chính là đang trên đường đi đánh giặc rồi.
Hiện tại thì sao?
Nội dung livestream từ đấu tranh nảy lửa biến thành làm ruộng.
Streamer chọc trời chọc đất giờ yên ổn ngồi ở nhà kinh doanh, thật không giống Streamer mà bọn họ từng biết chút nào!
Mặc kệ hội cá mặn gào thét thế nào, Khương Bồng Cơ vẫn tiếp tục thờ ơ, tiếp tục tiêu tiền như nước.
Nói đến “rải tiền”, không thể không nhắc đến phân viện của thư viện Kim Lân.
Năm ngoái khi mở rộng việc chiêu mộ học sinh, Khương Bồng Cơ đã lợi dụng chức quyền để ngầm cho phép con cái phú thương vào học tại thư viện Kim Lân, số người không nhiều nhưng những học sinh đó đều được chọn lọc kỹ càng. Những đứa trẻ này theo học ở thư viện Kim Lân gần một năm, hiệu quả học tập thể hiện rõ rệt.
Ngày càng có nhiều người lén đi hỏi thăm bao giờ thì thư viện Kim Lân tiếp tục mở rộng tuyển sinh, bọn họ sẽ tranh thủ cơ hội xin cho con mình vào học.
Khương Bồng Cơ thấy thời khắc quan trọng đã đến, thuận theo tình hình mà đề xuất xây dựng thêm thư viện Kim Lân, thành lập hai phân viện.
Thư viện Kim Lân là tâm huyết của Phong Nhân, Trình Thừa và Uyên Kính, cô muốn xây dựng thêm thì tất nhiên sẽ tìm bọn họ đến để trao đổi bàn bạc. Ba vị đại lão không có dị nghị gì, vài năm gần đây, thư viện đã tìm ra một bộ phương pháp dạy học khá hoàn thiện, thành lập phân viện không thành vấn đề.
Khương Bồng Cơ cười, nói: “Chư vị tiên sinh thấu tình đạt lý như vậy, học trò trong thiên hạ thật may mắn.”
Uyên Kính tiên sinh trêu đùa nói: “Theo lão phu, sự hào phóng rộng rãi của Lan Đình Công mới là may mắn của học trò trong thiên hạ.”
Thư viện Kim Lân là loại đơn vị trường học không có thu nhập, đồng phục của học sinh, bài thi, bút, mực, chi tiêu hàng ngày và tiền lương của các phu tử đều do chính quyền bỏ tiền ra, ngày lễ, ngày Tết còn có quà. Đất để xây thư viện, kiến trúc đều do Khương Bồng Cơ chi tiền.
Nhìn vào đấy, không nghi ngờ gì nữa, Khương Bồng Cơ chính là thổ hào!
“Nhắc tới chuyện này, ta có chuyện muốn bàn bạc với mấy vị tiên sinh. Hiện tại ngân khố sung túc, xây dăm ba phân viện không thành vấn đề, nhưng... đây cũng không phải kế hoạch lâu dài để duy trì hoạt động của thư viện. Ta có một kế hoạch muốn tham khảo ý kiến của các vị tiên sinh.”
Nhóm người Phong Nhân nghe xong, trong lòng người nào người nấy đều giật thót.
Lời này có ý gì?
Chẳng lẽ muốn đổi thành mô hình thư viện tự cấp tự túc?
Học sinh đều có xuất thân nghèo khổ, căn bản không thể trả nổi học phí quá cao, chứ nói gì đến đồ dùng học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.