Chương 1434: Nam Thịnh, Mùa Thu Loạn Thế(7)
Nấm Hương Xào
16/02/2024
Lúc nhóm hai người giả mạo đến huyện Tượng Dương, bọn họ còn chưa biết rằng từ lúc mình mới xuất hiện thì đã bị Khương Bồng Cơ theo dõi rồi.
Bọn họ chỉ là người dân bình thường, thỉnh thoảng cũng có lúc mơ tưởng mấy giấc mộng hão huyền, mơ rằng mình có thể bước thẳng lên trời, trở nên xuất sắc.
Sự thật tàn khốc, một người trong bọn họ chỉ là thổ phỉ, người còn lại thì là tiểu nhị phục vụ chạy chân trong quan quán.
Điểm giống nhau giữa bọn họ là có vẻ bề ngoài dễ nhìn, nghiêm chỉnh, mười dặm quanh đây cũng không có ai được như vậy.
Bởi vì từ lúc sinh ra đã có tính tình tham lam nhưng lười biếng, đi làm thổ phỉ thì dựa vào khuôn mặt dễ nhìn, cả gan dụ dỗ phụ nữ của đại đương gia thổ phỉ, trở thành một kẻ chó đội lốt người. Còn người mỗi ngày chầu chực phục vụ ở quan quán kia, vừa đủ tuổi đã được người ta bao về hầu hạ. Gã không cảm thấy làm tiểu quan có gì không tốt, mỗi ngày chỉ cần đón khách đến tiễn khách về, chìm đắm trong chuỗi ngày không cần lao động mà vẫn có thể hưởng thụ phú quý, trong thời loạn có thể sống mà không lo cơm ăn áo mặc đã là tốt lắm rồi, còn kén chọn cái gì nữa?
Vốn tưởng rằng những ngày tháng đó sẽ lặp đi lặp lại mãi, ai ngờ vận mệnh lại bày ra một trò đùa lớn như vậy với bọn họ.
Hai người được sống những ngày còn tươi đẹp hơn cả lúc trước, mặc áo gấm thêu hoa mà cả đời này bọn họ cũng chẳng dám nghĩ đến, chỉ chốc lát đã biến thành công tử nhà giàu trong mắt người khác. Đương nhiên, trên đời này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả, những gì bọn họ đang hưởng thụ đều phải đánh đổi bằng thứ khác.
Khương Bồng Cơ tựa vào cạnh cửa sổ, mắt nhìn xuống dưới, cười nói: “Bề ngoài trông cũng giống đấy. Tuy rằng chỉ là đồ giả cao cấp, nhưng cũng đủ có lòng rồi.”
Lý Uân nói: “Chủ công, thời điểm hai người này đến Tượng Dương rất nhạy cảm, mạt tướng sợ rằng bọn chúng có âm mưu gì khác.”
Khương Bồng Cơ hỏi Lý Uân: “Bọn chúng đều không phải người tập võ, người đi theo bọn chúng cũng chỉ biết múa may tay chân, ngay cả tố chất để làm gián điệp nằm vùng cũng không có. Đừng nói là chỉ có mấy người bọn chúng, cho dù có hàng trăm nghìn người đi nữa, bọn chúng cũng chẳng thể gây ra chuyện gì lớn đâu, Hán Mỹ cứ yên tâm, đợi xem kịch hay đi.”
Cho dù có hoãn lại kế hoạch tấn công Dương Đào, nhưng không có nghĩa là Khương Bồng Cơ chịu bỏ qua.
Đào thị đã giơ hai tay dâng lý do có sẵn lên rồi, cô đâu có lý gì từ chối không nhận đây?
“Kịch hay?”
Trong lòng Lý Uân lộp bộp một trận, anh không hề tin lời chủ công nhà mình nói ra, dù chỉ là nửa chữ cũng không.
“Thật sự không cần bàn bạc thêm với các tiên sinh về việc này sao?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Không cần đâu, chuyện cỏn con như thế này, không cần làm phiền bọn họ đâu.”
Lý Uân cạn lời, anh cảm thấy các vị tiên sinh không sợ phiền phức đâu, bởi vì bọn họ sợ nếu không nhúng tay vào, có thể chủ công sẽ biến chuyện đơn giản thành phức tạp mất.
Cuối cùng, còn không phải nhờ các vị tiên sinh dọn dẹp cục diện rối rắm hộ chủ công sao?
Lúc này, suy nghĩ của khán giả xem livestream và Lý Uân giống nhau hoàn toàn, bọn họ vô cùng đau lòng cho các “tiểu công túa”.
Trực giác của Lý Uân hoàn toàn chính xác, hai tên giả mạo vừa mới đến huyện Tượng Dương chưa được mấy ngày thì lời đồn đầu tiên đã truyền khắp nơi rồi.
Không chỉ truyền đến tai Lý Uân mà còn truyền đến tai đám người Kỳ Quan Nhượng.
Phong Cẩn là người đầu tiên nổi giận, anh tức giận quát: “Khinh người quá đáng!”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Đã điều tra rõ ngọn nguồn của tin đồn chưa?”
Vệ Từ nhíu mày, khuôn mặt đầy sát khí, anh nói: “Ta đã điều tra rồi, người kia tự xưng là thương nhân đi từ Chương Châu tới Hoàn Châu để làm ăn.”
Nhóm thương nhân này lan truyền một tin đồn khiến người dân Hoàn Châu cảm thấy cực kỳ tức giận và xấu hổ!
Chính Trạch Công Dương Đào dạo quanh dân gian nhiều lần, đặc biệt tìm được một cậu thiếu niên có vẻ ngoài cực kì giống với Liễu Châu mục Liễu Hi, ra lệnh cho thiếu niên đó đứng trước toàn thể dân chúng cởi hết áo trong áo ngoài ra, trần truồng đứng trên đài cao, dân chúng có thể đứng xung quanh thiếu niên, nhìn hết từng tấc da thịt trên cơ thể cậu ta.
Dân chúng vây xem xung quanh thấy vậy thì há mồm trợn mắt, trong đám người có vài tên thủy quân được cài sẵn.
Một người nói: “Nghe nói Lan Đình Công Liễu Hi là một cô gái, ngực chắc không phẳng lì như thế đâu.”
Lại thêm một người cao giọng nói: “Nếu là con gái thì đương nhiên bên dưới không có vật kia, càng không có khả năng có con nối dõi!”
Người qua đường vây xem không khỏi chuyển tầm mắt của mình nhìn xuống dưới háng thiếu niên kia, nhìn đến mức khiến tinh thần nó phấn chấn lên.
Lại có người nói thêm: “Nếu Lan Đình Công là đàn ông thì chắc cũng là kiểu như thế này, nhìn thì có vẻ to lớn, không biết nắm lấy thì sẽ có trọng lượng thế nào?”
Thủy quân cố ý dẫn dắt sự chú ý của dân chúng sang vấn đề này, bấy giờ, một người trông giống quan phủ nhưng không biết có phải hay không xuất hiện, đưa ra một đề nghị cực kì sỉ nhục người khác. Người dân đóng ba văn tiền là có thể lên nắm thử xem vật kia thế nào. Đó là đồ tốt mà Lan Đình Công thật sự cũng chưa từng có được!
Người dân thích quấy rối cũng hơi động tâm, nhưng không một ai dám lên làm trước, lúc này đến lượt người được dặn trước lên sân rồi.
Có người mở đầu, những người dân có ý xấu cũng lần lượt đi lên xem xét.
...
Hành động bừa bãi và tởm lợm đến mức độ này mà vẫn có người làm ra được sao?
Nhóm người Phong Cẩn cảm thấy vô cùng tức giận.
Cho dù có lẽ đây chỉ là lời đồn vô căn cứ, nhưng chỉ cần bọn họ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng đã cảm thấy vô cùng nhục nhã rồi, khí huyết ai cũng sôi sục lên, chỉ muốn giết người để xả giận!
Đám người Kỳ Quan Nhượng giận ra mặt, bọn họ chỉ hận không thể ngay lập tức xắn tay áo lên, trái lại, Khương Bồng Cơ lại bình tĩnh thản nhiên.
“Các huynh tức giận như thế làm gì?”
Phong Cẩn nói: “Chủ nhục thần tử, không thể bảo vệ chu toàn cho chủ công, đại trượng phu đâu còn mặt mũi gì đứng ở trên đời?”
Khương Bồng Cơ nói: “Đó chỉ là tin đồn thôi mà, đâu phải là sự thật, não đám Dương Đào bị hơn một ngàn con lừa thay nhau đá mới có thể làm ra chuyện như thế này. Bọn họ và chúng ta cũng có thể xem như không thù không oán, thế cục ở Nam Thịnh lại không ổn định, ai dám gây chuyện với ta trong khoảng thời gian nhạy cảm như thế này chứ?”
Mọi người đều biết điều này, nhưng cơn tức trong lòng vẫn không thể nén xuống được.
Cho dù người tung lời bịa đặt này ra là ai đi nữa thì chuyện này cũng quá sỉ nhục người khác rồi!
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Cái đệt! Ai lại nghĩ ra kế hiểm độc ghê tởm như thế nhỉ, chỉ nghe thôi đã cảm thấy vô cùng hèn hạ rồi!
[Tay Xé Năm Nước]: Ôi trời, chẳng lẽ chuyện này là thật sao? Tố chất tâm lý của bác Streamer mạnh mẽ thật đấy, cô không thấy buồn nôn à?
[Tức Đến Mức Luộc Ếch]: Ai nghĩ ra trò này vậy? Đám antifan trên mạng còn phải bái làm sư phụ! Ác độc thật đấy!
Vệ Từ nói: “Ý của chủ công là?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ban đầu, ta còn tò mò xem đám người Đào thị đó có trò gì hay ho không, một chiêu nham hiểm như thế này, thế mà bọn chúng cũng có thể nghĩ ra nổi. Nếu ta là một người nóng nảy, giờ này chắc đã bị chọc tức từ lâu, không nói hai lời đã dùng thủ đoạn tương tự để báo thù rồi.”
Mọi người: “...”
Hình như chủ công nhà mình có hiểu biết hơi lệch về tính cách của bản thân mình thì phải, nói như kiểu cô chưa bao giờ cáu kỉnh không bằng.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Ta đoán thế này, chắc hẳn bây giờ ở Chương Châu cũng đang lưu truyền lời đồn giống như vậy... Ví dụ như là Lan Đình Công tìm khắp dân gian, muốn tìm hai người trông giống Dương Đào và Nhan Lâm, dùng quyền lực để ép hai người bọn chúng trần truồng đi ra đường, để người khác nhìn ngắm nhỉ?”
“Bọn người Đào thị làm như vậy... là có mục đích gì?”
Lý Uân cảm giác như kiểu một thế giới mới mở ra trước mắt anh vậy, hành động này thô tục đến mức đáng sợ.
Khương Bồng Cơ nói: “Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt một cái là biết lời đồn này chỉ là bịa đặt vô căn cứ, nhưng lời đồn lại khiến người khác khó chịu đến mức này, cho dù là ta hay là Dương Đào thì cũng không thể mỉm cười cho qua được. Chưa nói đến gì khác, dân chúng đồn qua người này rồi người khác, không bao lâu sau, tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện này. Cho dù chúng ta biết chuyện này là giả, nhưng mặt mũi của ta đã bị người khác giẫm đạp lên rồi. Nếu không thể đòi lại công bằng cho người trong cuộc, thì khó tránh khỏi bị nghi là rùa đen rụt cổ.”
Thời đại này không thể so với thế giới của những khán giả đang xem livestream được.
Ở thế giới của khán giả, trạch nam phóng thích tinh túy sinh mệnh trước áp phích của nữ thần, chuyện này có bị người khác biết cũng không có gì đáng kể, cùng lắm thì nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, hai người nhìn nhau mà cười thôi. Nhưng thời đại này lại không giống vậy, tên giả mạo kia có vẻ ngoài giống Liễu Hi cũng chẳng sao, nhưng có người chỉ đích danh hai người họ giống nhau, sau đó còn vừa cởi quần vừa thả chim, lại còn rộng lượng hào phóng để người ta trả tiền ước lượng... Chuyện này là sự sỉ nhục với người trong cuộc!
Sỉ nhục về mặt tinh thần!
Khương Bồng Cơ nhếch môi cười: “Vốn tưởng rằng đám người Đào thị đó sẽ mang đến cho ta niềm vui và hứng thú gì đó khác lạ, không ngờ là bọn chúng lại dùng thủ đoạn rách nát hạ tiện như vậy, giữ lại bọn chúng chỉ làm bẩn mắt thôi, chẳng bằng tiêu diệt hết đi. Bằng không bọn chúng sẽ thật sự cho rằng ta là một con tò he bằng bùn tùy người khác nhào nặn đấy.”
Bọn họ chỉ là người dân bình thường, thỉnh thoảng cũng có lúc mơ tưởng mấy giấc mộng hão huyền, mơ rằng mình có thể bước thẳng lên trời, trở nên xuất sắc.
Sự thật tàn khốc, một người trong bọn họ chỉ là thổ phỉ, người còn lại thì là tiểu nhị phục vụ chạy chân trong quan quán.
Điểm giống nhau giữa bọn họ là có vẻ bề ngoài dễ nhìn, nghiêm chỉnh, mười dặm quanh đây cũng không có ai được như vậy.
Bởi vì từ lúc sinh ra đã có tính tình tham lam nhưng lười biếng, đi làm thổ phỉ thì dựa vào khuôn mặt dễ nhìn, cả gan dụ dỗ phụ nữ của đại đương gia thổ phỉ, trở thành một kẻ chó đội lốt người. Còn người mỗi ngày chầu chực phục vụ ở quan quán kia, vừa đủ tuổi đã được người ta bao về hầu hạ. Gã không cảm thấy làm tiểu quan có gì không tốt, mỗi ngày chỉ cần đón khách đến tiễn khách về, chìm đắm trong chuỗi ngày không cần lao động mà vẫn có thể hưởng thụ phú quý, trong thời loạn có thể sống mà không lo cơm ăn áo mặc đã là tốt lắm rồi, còn kén chọn cái gì nữa?
Vốn tưởng rằng những ngày tháng đó sẽ lặp đi lặp lại mãi, ai ngờ vận mệnh lại bày ra một trò đùa lớn như vậy với bọn họ.
Hai người được sống những ngày còn tươi đẹp hơn cả lúc trước, mặc áo gấm thêu hoa mà cả đời này bọn họ cũng chẳng dám nghĩ đến, chỉ chốc lát đã biến thành công tử nhà giàu trong mắt người khác. Đương nhiên, trên đời này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả, những gì bọn họ đang hưởng thụ đều phải đánh đổi bằng thứ khác.
Khương Bồng Cơ tựa vào cạnh cửa sổ, mắt nhìn xuống dưới, cười nói: “Bề ngoài trông cũng giống đấy. Tuy rằng chỉ là đồ giả cao cấp, nhưng cũng đủ có lòng rồi.”
Lý Uân nói: “Chủ công, thời điểm hai người này đến Tượng Dương rất nhạy cảm, mạt tướng sợ rằng bọn chúng có âm mưu gì khác.”
Khương Bồng Cơ hỏi Lý Uân: “Bọn chúng đều không phải người tập võ, người đi theo bọn chúng cũng chỉ biết múa may tay chân, ngay cả tố chất để làm gián điệp nằm vùng cũng không có. Đừng nói là chỉ có mấy người bọn chúng, cho dù có hàng trăm nghìn người đi nữa, bọn chúng cũng chẳng thể gây ra chuyện gì lớn đâu, Hán Mỹ cứ yên tâm, đợi xem kịch hay đi.”
Cho dù có hoãn lại kế hoạch tấn công Dương Đào, nhưng không có nghĩa là Khương Bồng Cơ chịu bỏ qua.
Đào thị đã giơ hai tay dâng lý do có sẵn lên rồi, cô đâu có lý gì từ chối không nhận đây?
“Kịch hay?”
Trong lòng Lý Uân lộp bộp một trận, anh không hề tin lời chủ công nhà mình nói ra, dù chỉ là nửa chữ cũng không.
“Thật sự không cần bàn bạc thêm với các tiên sinh về việc này sao?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Không cần đâu, chuyện cỏn con như thế này, không cần làm phiền bọn họ đâu.”
Lý Uân cạn lời, anh cảm thấy các vị tiên sinh không sợ phiền phức đâu, bởi vì bọn họ sợ nếu không nhúng tay vào, có thể chủ công sẽ biến chuyện đơn giản thành phức tạp mất.
Cuối cùng, còn không phải nhờ các vị tiên sinh dọn dẹp cục diện rối rắm hộ chủ công sao?
Lúc này, suy nghĩ của khán giả xem livestream và Lý Uân giống nhau hoàn toàn, bọn họ vô cùng đau lòng cho các “tiểu công túa”.
Trực giác của Lý Uân hoàn toàn chính xác, hai tên giả mạo vừa mới đến huyện Tượng Dương chưa được mấy ngày thì lời đồn đầu tiên đã truyền khắp nơi rồi.
Không chỉ truyền đến tai Lý Uân mà còn truyền đến tai đám người Kỳ Quan Nhượng.
Phong Cẩn là người đầu tiên nổi giận, anh tức giận quát: “Khinh người quá đáng!”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Đã điều tra rõ ngọn nguồn của tin đồn chưa?”
Vệ Từ nhíu mày, khuôn mặt đầy sát khí, anh nói: “Ta đã điều tra rồi, người kia tự xưng là thương nhân đi từ Chương Châu tới Hoàn Châu để làm ăn.”
Nhóm thương nhân này lan truyền một tin đồn khiến người dân Hoàn Châu cảm thấy cực kỳ tức giận và xấu hổ!
Chính Trạch Công Dương Đào dạo quanh dân gian nhiều lần, đặc biệt tìm được một cậu thiếu niên có vẻ ngoài cực kì giống với Liễu Châu mục Liễu Hi, ra lệnh cho thiếu niên đó đứng trước toàn thể dân chúng cởi hết áo trong áo ngoài ra, trần truồng đứng trên đài cao, dân chúng có thể đứng xung quanh thiếu niên, nhìn hết từng tấc da thịt trên cơ thể cậu ta.
Dân chúng vây xem xung quanh thấy vậy thì há mồm trợn mắt, trong đám người có vài tên thủy quân được cài sẵn.
Một người nói: “Nghe nói Lan Đình Công Liễu Hi là một cô gái, ngực chắc không phẳng lì như thế đâu.”
Lại thêm một người cao giọng nói: “Nếu là con gái thì đương nhiên bên dưới không có vật kia, càng không có khả năng có con nối dõi!”
Người qua đường vây xem không khỏi chuyển tầm mắt của mình nhìn xuống dưới háng thiếu niên kia, nhìn đến mức khiến tinh thần nó phấn chấn lên.
Lại có người nói thêm: “Nếu Lan Đình Công là đàn ông thì chắc cũng là kiểu như thế này, nhìn thì có vẻ to lớn, không biết nắm lấy thì sẽ có trọng lượng thế nào?”
Thủy quân cố ý dẫn dắt sự chú ý của dân chúng sang vấn đề này, bấy giờ, một người trông giống quan phủ nhưng không biết có phải hay không xuất hiện, đưa ra một đề nghị cực kì sỉ nhục người khác. Người dân đóng ba văn tiền là có thể lên nắm thử xem vật kia thế nào. Đó là đồ tốt mà Lan Đình Công thật sự cũng chưa từng có được!
Người dân thích quấy rối cũng hơi động tâm, nhưng không một ai dám lên làm trước, lúc này đến lượt người được dặn trước lên sân rồi.
Có người mở đầu, những người dân có ý xấu cũng lần lượt đi lên xem xét.
...
Hành động bừa bãi và tởm lợm đến mức độ này mà vẫn có người làm ra được sao?
Nhóm người Phong Cẩn cảm thấy vô cùng tức giận.
Cho dù có lẽ đây chỉ là lời đồn vô căn cứ, nhưng chỉ cần bọn họ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng đã cảm thấy vô cùng nhục nhã rồi, khí huyết ai cũng sôi sục lên, chỉ muốn giết người để xả giận!
Đám người Kỳ Quan Nhượng giận ra mặt, bọn họ chỉ hận không thể ngay lập tức xắn tay áo lên, trái lại, Khương Bồng Cơ lại bình tĩnh thản nhiên.
“Các huynh tức giận như thế làm gì?”
Phong Cẩn nói: “Chủ nhục thần tử, không thể bảo vệ chu toàn cho chủ công, đại trượng phu đâu còn mặt mũi gì đứng ở trên đời?”
Khương Bồng Cơ nói: “Đó chỉ là tin đồn thôi mà, đâu phải là sự thật, não đám Dương Đào bị hơn một ngàn con lừa thay nhau đá mới có thể làm ra chuyện như thế này. Bọn họ và chúng ta cũng có thể xem như không thù không oán, thế cục ở Nam Thịnh lại không ổn định, ai dám gây chuyện với ta trong khoảng thời gian nhạy cảm như thế này chứ?”
Mọi người đều biết điều này, nhưng cơn tức trong lòng vẫn không thể nén xuống được.
Cho dù người tung lời bịa đặt này ra là ai đi nữa thì chuyện này cũng quá sỉ nhục người khác rồi!
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Cái đệt! Ai lại nghĩ ra kế hiểm độc ghê tởm như thế nhỉ, chỉ nghe thôi đã cảm thấy vô cùng hèn hạ rồi!
[Tay Xé Năm Nước]: Ôi trời, chẳng lẽ chuyện này là thật sao? Tố chất tâm lý của bác Streamer mạnh mẽ thật đấy, cô không thấy buồn nôn à?
[Tức Đến Mức Luộc Ếch]: Ai nghĩ ra trò này vậy? Đám antifan trên mạng còn phải bái làm sư phụ! Ác độc thật đấy!
Vệ Từ nói: “Ý của chủ công là?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Ban đầu, ta còn tò mò xem đám người Đào thị đó có trò gì hay ho không, một chiêu nham hiểm như thế này, thế mà bọn chúng cũng có thể nghĩ ra nổi. Nếu ta là một người nóng nảy, giờ này chắc đã bị chọc tức từ lâu, không nói hai lời đã dùng thủ đoạn tương tự để báo thù rồi.”
Mọi người: “...”
Hình như chủ công nhà mình có hiểu biết hơi lệch về tính cách của bản thân mình thì phải, nói như kiểu cô chưa bao giờ cáu kỉnh không bằng.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Ta đoán thế này, chắc hẳn bây giờ ở Chương Châu cũng đang lưu truyền lời đồn giống như vậy... Ví dụ như là Lan Đình Công tìm khắp dân gian, muốn tìm hai người trông giống Dương Đào và Nhan Lâm, dùng quyền lực để ép hai người bọn chúng trần truồng đi ra đường, để người khác nhìn ngắm nhỉ?”
“Bọn người Đào thị làm như vậy... là có mục đích gì?”
Lý Uân cảm giác như kiểu một thế giới mới mở ra trước mắt anh vậy, hành động này thô tục đến mức đáng sợ.
Khương Bồng Cơ nói: “Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt một cái là biết lời đồn này chỉ là bịa đặt vô căn cứ, nhưng lời đồn lại khiến người khác khó chịu đến mức này, cho dù là ta hay là Dương Đào thì cũng không thể mỉm cười cho qua được. Chưa nói đến gì khác, dân chúng đồn qua người này rồi người khác, không bao lâu sau, tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện này. Cho dù chúng ta biết chuyện này là giả, nhưng mặt mũi của ta đã bị người khác giẫm đạp lên rồi. Nếu không thể đòi lại công bằng cho người trong cuộc, thì khó tránh khỏi bị nghi là rùa đen rụt cổ.”
Thời đại này không thể so với thế giới của những khán giả đang xem livestream được.
Ở thế giới của khán giả, trạch nam phóng thích tinh túy sinh mệnh trước áp phích của nữ thần, chuyện này có bị người khác biết cũng không có gì đáng kể, cùng lắm thì nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, hai người nhìn nhau mà cười thôi. Nhưng thời đại này lại không giống vậy, tên giả mạo kia có vẻ ngoài giống Liễu Hi cũng chẳng sao, nhưng có người chỉ đích danh hai người họ giống nhau, sau đó còn vừa cởi quần vừa thả chim, lại còn rộng lượng hào phóng để người ta trả tiền ước lượng... Chuyện này là sự sỉ nhục với người trong cuộc!
Sỉ nhục về mặt tinh thần!
Khương Bồng Cơ nhếch môi cười: “Vốn tưởng rằng đám người Đào thị đó sẽ mang đến cho ta niềm vui và hứng thú gì đó khác lạ, không ngờ là bọn chúng lại dùng thủ đoạn rách nát hạ tiện như vậy, giữ lại bọn chúng chỉ làm bẩn mắt thôi, chẳng bằng tiêu diệt hết đi. Bằng không bọn chúng sẽ thật sự cho rằng ta là một con tò he bằng bùn tùy người khác nhào nặn đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.