Chương 1435: Nam Thịnh, Mùa Thu Loạn Thế(8)
Nấm Hương Xào
16/02/2024
Đúng như những gì Khương Bồng Cơ dự đoán, lúc này ở Chương Châu cũng đang lan truyền những lời đồn tương tự.
Lực sát thương của tin đồn này quá lớn, tốc độ lan truyền nhanh chóng như mầm bệnh, cuối cùng cũng kinh động tới hai vị phu nhân sống ở hậu trạch.
Dương Đào cưới em gái của Nhan Lâm, Nhan Lâm cũng cưới một cô em gái mà Dương Đào yêu thương nhất, quan hệ của hai người không phải huynh đệ mà còn hơn cả huynh đệ, điều này cũng khiến cho quan hệ của hai vị phu nhân trong nhà rất hòa hợp, bình thường gọi nhau là chị em. Nhan Lâm giúp đỡ Dương Đào tham gia liên minh Nam Thịnh chống lại bốn bộ tộc Nam Man, hai vị phu nhân không tiện ra tiền tuyến, tất nhiên sẽ ở lại hậu phương an toàn nhất, đợi phu quân của bọn họ chiến thắng trở về.
Phụ nữ ở nhà cũng chẳng có mấy chuyện thú vui, thường ngày, hai người thường ngồi với nhau uống trà, nói chuyện phiếm, rất có cảm giác năm tháng yên bình. Em gái của Nhan Lâm là Nhan Thư Yểu có tướng mạo giống huynh trưởng, chỉ cần hóa trang một chút thì cũng là một con người phong lưu khác thường. Mặc dù em gái của Dương Đào là con của thiếp, nhưng bề ngoài vô cùng xinh đẹp, tính cách lại lấy được lòng yêu thích của Dương Kiển. Dù là con thiếp, nhưng đãi ngộ chẳng khác nào con vợ cả.
Nhan Lâm không phải người coi trọng xuất thân, anh ta không vì xuất thân của vợ mình mà lạnh nhạt với cô, hai vợ chồng cũng rất tôn trọng nhau.
Dân chúng Chương Châu vẫn luôn nói đôi vợ chồng này đều là thần tiên trên trời, bên nam khôi ngô thông minh, bên nữ xinh đẹp hiền lành, nam tài nữ sắc chân chính, thần tiên quyến lữ. Có điều, mấy ngày gần đây, dư luận lại có chút đổi chiều, lời đồi đãi nhảm nhí bên ngoài đã truyền tới tai hai vị phu nhân.
Chuyện này còn là do một thị nữ nào đó vô tình làm đổ chén trà, suýt nữa làm Dương Nhu Gia bị bỏng nói ra.
Nhan Thư Yểu nhíu mày, chất vấn thị nữ, nói: “Bình thường ngươi làm việc đều rất cẩn thận, tại sao hôm nay lại lơ ngơ vụng về như thế?”
Đừng nhìn Nhan Thư Yểu tuổi không lớn, nhưng làm việc vô cùng thận trọng, cũng có bản lĩnh dạy bảo người dưới, tôi tớ không có ai dám lười biếng, lề mề hết.
Tiếng nói của cô không nặng, nhưng thị nữ lại quỳ bộp xuống mà cầu xin tha thứ.
Bởi vì Dương Nhu Gia không bị thương, Nhan Thư Yểu lại không phải người ác độc, cho nên chỉ muốn giơ cao đánh khẽ, phạt nhẹ thôi là được.
Ai ngờ thị nữ miệng mồm bép xép, vô ý nói lỡ miệng, thu hút sự chú ý của hai người.
“Lời đồn bên ngoài nào vậy?” Nhan Thư Yểu hỏi.
Thị nữ nghẹn họng, ấp úng nói: “Mấy ngày gần đây, bên ngoài có một tin đồn nói... nói...”
Một hồi lâu mà thị nữ vẫn chưa nói xong một câu, nhưng nhìn vẻ mặt của thị nữ thì chắc hẳn lời đồn này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhan Thư Yểu phái người dẫn thị nữ xuống ăn năn và phạt gậy, sau đó liền gọi tâm phúc của mình ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Nếu như là việc nhỏ thì thôi, nếu là chuyện lớn thì cô không thể phớt lờ.
“Mọi ngày, muội muội có nghe thấy tin đồn nào không?”
So với Nhan Thư Yểu hay ở nhà, tần suất Dương Nhu Gia tham gia hoạt động bên ngoài cao hơn một chút, có lẽ cô đã nghe qua tiếng gió nào đó.
Dương Nhu Gia lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Chẳng bao lâu sau, tâm phúc của Nhan Thư Yểu chạy về với khuôn mặt sợ hãi, dáng vẻ vội vàng lại hoảng hốt.
“Phu nhân, phu nhân... Quả thật có kẻ xấu tung lời đồn nhảm, ác ý vu khống lão gia.”
Nhan Thư Yểu nói: “Ma ma đừng gấp, có chuyện gì cứ từ từ nói thôi.”
Ma ma bồi giá hít thở cho xuôi rồi vội vàng nói: “Vừa rồi, lão nô đi thăm dò tin tức, nghe thấy có người vu hãm lão gia và đại lang!”
Nhan Thư Yểu kinh ngạc: “Vu hãm phu quân và huynh trưởng? Ai lại to gan như vậy?”
Ma ma bồi giá kể lại toàn bộ những nội dung mà mình vừa mới nghe được, khiến khuôn mặt cười của Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia đen sì.
Ở Hoàn Châu, Đào thị tung ra tin tức Dương Đào dùng kẻ giả mạo làm nhục Khương Bồng Cơ, trò cũ dùng lại, tình hình tương tự cũng xảy ra ở Chương Châu.
Lan Đình Công Liễu Hi say rượu trong một buổi tiệc nào đó, trong khi chuếnh choáng mông lung, cô chế nhạo đồng tính nam, còn lấy Dương Đào và Nhan Lâm ra làm ví dụ.
“Dương Kiển Chương Châu cũng là một trang hảo hán, ai ngờ con trai độc đinh dưới gối Dương Đào lại là một thằng nhóc hoang đàng, bên ngoài tô son nạm ngọc, bên trong thối rữa.”
Mọi người khó hiểu, Dương Đào hoang đàng chỗ nào cơ?
Dưới sự truy hỏi, Lan Đình Công lại nói: “Anh ta và Nhan Lâm, bên ngoài tuyên bố là huynh đệ, thật ra lại là khế huynh đệ. Hai người đều lấy em gái của người kia, thế mà bọn họ cũng không thấy ghê tởm. Nghe nói hai vị phu nhân đều là quốc sắc thiên hương, không biết bị trượng phu lạnh nhạt, cảm giác phòng không một mình như thế nào?”
Lời này nếu như nói ra từ miệng người bình thường thì chắc đã toi đời rồi, nhưng người nói ra lại là Lan Đình Công Liễu Hi.
Độ chân thực của tin đồn còn hơn cả ngọc trai!
Sau ba tuần rượu, Lan Đình Công đã say mèm rồi, cô lại nói lời ngông cuồng, ngay trước mặt mọi người mà tỏ ra khinh thường, nói: “Đám Dương Đào đoạn tụ, không biết hai vị phu nhân vô cùng cô đơn, có phải cũng cọ kính tìm niềm vui không? Cái nhà này đúng là buồn cười thật đấy, lão Dương Kiển chết không nhắm mắt rồi.”
Cọ kính là cái gì?
Hai người đàn ông yêu nhau gọi là đoạn tụ, hai cô gái yêu nhau gọi là cọ kính. Hai cô gái tóc mai vành tai chạm nhau, vuốt ve thân thể để thỏa mãn. Bởi vì cấu tạo thân thể của phụ nữ nên hai người yêu nhau tựa như đặt một cái gương ở giữa, cho nên phụ nữ yêu nhau đồng tính mới được gọi là cọ kính.
Lan Đình Công không chỉ phát ngôn bừa bãi ở tiệc rượu mà ngày hôm sau tỉnh rượu còn phái người tìm kiếm ở khắp nơi, tìm ra hai người trông giống như Dương Đào và Nhan Lâm, nói ngay trước mặt mọi người: “Trước kia, ta mới chỉ nghe đoạn tụ là gì, nhưng vẫn chưa từng được thấy. Các ngươi không ngại thì cởi đồ biểu diễn ngay trước mặt mọi người, để ta được mở mang tầm mắt. Vui một mình không bằng cùng vui, các ngươi biểu diễn trước mặt ta xong rồi, còn phải ra bên ngoài biểu diễn cho dân chúng xem xem đoạn tụ là thế nào.”
Dứt lời, hai tên giả mạo cao cấp cởi đồ vuốt ve nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, làm chuyện giường chiếu trước mặt mọi người, cực kỳ vui vẻ.
Không chỉ vậy, bọn họ còn bị chuốc thuốc, đưa ra ngoài đường cho mọi người quan sát.
Hai người làm trò hề ngay giữa đường, giống như súc sinh chỉ biết giao hợp, tình hình cụ thể thế nào, người khác không dám nhìn!
...
Đợi khi ma ma bồi giá úp mở nói xong lời đồn, hai vị phu nhân trẻ tuổi suýt nữa tức đến mức ngất xỉu.
“Ngày thường vẫn nghe phu quân nói tới Liễu Hi, nói rằng cô ta là một người quang minh lỗi lạc, phóng khoáng tiêu sái, không ngờ phu quân đã nhìn sai người rồi, cô ta đúng là một kẻ vô liêm sỉ, không bằng súc vật!” Nhan Thư Yểu thở lại bình thường, sắc mặt trắng bệch, bụng còn đau âm ỉ.
Ma ma bồi giá thấy vậy, bèn vội vàng gọi thầy lang, kê một thang thuốc an thai thì mới ổn lại được.
Dương Nhu Gia cũng tức giận đến mức xanh mặt, có điều, cô càng lo cho sức khỏe của Nhan Thư Yểu hơn.
Đối phương không chỉ là bạn thân của mình mà còn là chị dâu kiêm em chồng!
Dương Nhu Gia chất vấn: “Chuyện này huyên náo tới vậy, vì sao trước đây ta lại chẳng nghe thấy chút phong thanh nào?”
“Việc này còn chưa rõ, nên không dám đưa ra trước mặt hai vị phu nhân.”
Khuôn mặt Nhan Thư Yểu tái nhợt, hỏi: “Tin đồn này được truyền tới từ chỗ nào thế?”
Truy hỏi cẩn thận, hai người mới phát hiện ngọn nguồn của lời đồn này là từ một người tự xưng là thương nhân từ Hoàn Châu đến Chương Châu để làm ăn.
“Chuyện này không đúng lắm.” Nhan Thư Yểu lắc đầu nói: “Từ Hoàn Châu đến Chương Châu đường xá xa xôi, chẳng lẽ tên thương nhân này lại bỏ qua cả lễ tết, vội vã đưa hàng hóa lên đường? Hiện giờ, vụ cày bừa mùa xuân vừa mới qua, hai địa phương đều không có mối làm ăn nào đáng làm, bọn họ tìm cớ thế này vô cùng mâu thuẫn...”
Dương Nhu Gia vừa nghe cô nói vậy, lửa giận tiêu đi không ít, nói với người quản sự: “Hay là cứ giam mấy người đó trước đã, thẩm vấn cẩn thận một hồi xem sao, xem xem rốt cuộc là ai đứng sau lưng bọn chúng sai sử. Ta không tin miệng của bọn chúng có thể cứng hơn dụng cụ tra tấn trong nhà lao!”
Nhan Thư Yểu nói: “Việc cấp bách trước mắt là phải kiểm soát lời đồn đã.”
Lực sát thương của tin đồn này quá lớn, tốc độ lan truyền nhanh chóng như mầm bệnh, cuối cùng cũng kinh động tới hai vị phu nhân sống ở hậu trạch.
Dương Đào cưới em gái của Nhan Lâm, Nhan Lâm cũng cưới một cô em gái mà Dương Đào yêu thương nhất, quan hệ của hai người không phải huynh đệ mà còn hơn cả huynh đệ, điều này cũng khiến cho quan hệ của hai vị phu nhân trong nhà rất hòa hợp, bình thường gọi nhau là chị em. Nhan Lâm giúp đỡ Dương Đào tham gia liên minh Nam Thịnh chống lại bốn bộ tộc Nam Man, hai vị phu nhân không tiện ra tiền tuyến, tất nhiên sẽ ở lại hậu phương an toàn nhất, đợi phu quân của bọn họ chiến thắng trở về.
Phụ nữ ở nhà cũng chẳng có mấy chuyện thú vui, thường ngày, hai người thường ngồi với nhau uống trà, nói chuyện phiếm, rất có cảm giác năm tháng yên bình. Em gái của Nhan Lâm là Nhan Thư Yểu có tướng mạo giống huynh trưởng, chỉ cần hóa trang một chút thì cũng là một con người phong lưu khác thường. Mặc dù em gái của Dương Đào là con của thiếp, nhưng bề ngoài vô cùng xinh đẹp, tính cách lại lấy được lòng yêu thích của Dương Kiển. Dù là con thiếp, nhưng đãi ngộ chẳng khác nào con vợ cả.
Nhan Lâm không phải người coi trọng xuất thân, anh ta không vì xuất thân của vợ mình mà lạnh nhạt với cô, hai vợ chồng cũng rất tôn trọng nhau.
Dân chúng Chương Châu vẫn luôn nói đôi vợ chồng này đều là thần tiên trên trời, bên nam khôi ngô thông minh, bên nữ xinh đẹp hiền lành, nam tài nữ sắc chân chính, thần tiên quyến lữ. Có điều, mấy ngày gần đây, dư luận lại có chút đổi chiều, lời đồi đãi nhảm nhí bên ngoài đã truyền tới tai hai vị phu nhân.
Chuyện này còn là do một thị nữ nào đó vô tình làm đổ chén trà, suýt nữa làm Dương Nhu Gia bị bỏng nói ra.
Nhan Thư Yểu nhíu mày, chất vấn thị nữ, nói: “Bình thường ngươi làm việc đều rất cẩn thận, tại sao hôm nay lại lơ ngơ vụng về như thế?”
Đừng nhìn Nhan Thư Yểu tuổi không lớn, nhưng làm việc vô cùng thận trọng, cũng có bản lĩnh dạy bảo người dưới, tôi tớ không có ai dám lười biếng, lề mề hết.
Tiếng nói của cô không nặng, nhưng thị nữ lại quỳ bộp xuống mà cầu xin tha thứ.
Bởi vì Dương Nhu Gia không bị thương, Nhan Thư Yểu lại không phải người ác độc, cho nên chỉ muốn giơ cao đánh khẽ, phạt nhẹ thôi là được.
Ai ngờ thị nữ miệng mồm bép xép, vô ý nói lỡ miệng, thu hút sự chú ý của hai người.
“Lời đồn bên ngoài nào vậy?” Nhan Thư Yểu hỏi.
Thị nữ nghẹn họng, ấp úng nói: “Mấy ngày gần đây, bên ngoài có một tin đồn nói... nói...”
Một hồi lâu mà thị nữ vẫn chưa nói xong một câu, nhưng nhìn vẻ mặt của thị nữ thì chắc hẳn lời đồn này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhan Thư Yểu phái người dẫn thị nữ xuống ăn năn và phạt gậy, sau đó liền gọi tâm phúc của mình ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Nếu như là việc nhỏ thì thôi, nếu là chuyện lớn thì cô không thể phớt lờ.
“Mọi ngày, muội muội có nghe thấy tin đồn nào không?”
So với Nhan Thư Yểu hay ở nhà, tần suất Dương Nhu Gia tham gia hoạt động bên ngoài cao hơn một chút, có lẽ cô đã nghe qua tiếng gió nào đó.
Dương Nhu Gia lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Chẳng bao lâu sau, tâm phúc của Nhan Thư Yểu chạy về với khuôn mặt sợ hãi, dáng vẻ vội vàng lại hoảng hốt.
“Phu nhân, phu nhân... Quả thật có kẻ xấu tung lời đồn nhảm, ác ý vu khống lão gia.”
Nhan Thư Yểu nói: “Ma ma đừng gấp, có chuyện gì cứ từ từ nói thôi.”
Ma ma bồi giá hít thở cho xuôi rồi vội vàng nói: “Vừa rồi, lão nô đi thăm dò tin tức, nghe thấy có người vu hãm lão gia và đại lang!”
Nhan Thư Yểu kinh ngạc: “Vu hãm phu quân và huynh trưởng? Ai lại to gan như vậy?”
Ma ma bồi giá kể lại toàn bộ những nội dung mà mình vừa mới nghe được, khiến khuôn mặt cười của Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia đen sì.
Ở Hoàn Châu, Đào thị tung ra tin tức Dương Đào dùng kẻ giả mạo làm nhục Khương Bồng Cơ, trò cũ dùng lại, tình hình tương tự cũng xảy ra ở Chương Châu.
Lan Đình Công Liễu Hi say rượu trong một buổi tiệc nào đó, trong khi chuếnh choáng mông lung, cô chế nhạo đồng tính nam, còn lấy Dương Đào và Nhan Lâm ra làm ví dụ.
“Dương Kiển Chương Châu cũng là một trang hảo hán, ai ngờ con trai độc đinh dưới gối Dương Đào lại là một thằng nhóc hoang đàng, bên ngoài tô son nạm ngọc, bên trong thối rữa.”
Mọi người khó hiểu, Dương Đào hoang đàng chỗ nào cơ?
Dưới sự truy hỏi, Lan Đình Công lại nói: “Anh ta và Nhan Lâm, bên ngoài tuyên bố là huynh đệ, thật ra lại là khế huynh đệ. Hai người đều lấy em gái của người kia, thế mà bọn họ cũng không thấy ghê tởm. Nghe nói hai vị phu nhân đều là quốc sắc thiên hương, không biết bị trượng phu lạnh nhạt, cảm giác phòng không một mình như thế nào?”
Lời này nếu như nói ra từ miệng người bình thường thì chắc đã toi đời rồi, nhưng người nói ra lại là Lan Đình Công Liễu Hi.
Độ chân thực của tin đồn còn hơn cả ngọc trai!
Sau ba tuần rượu, Lan Đình Công đã say mèm rồi, cô lại nói lời ngông cuồng, ngay trước mặt mọi người mà tỏ ra khinh thường, nói: “Đám Dương Đào đoạn tụ, không biết hai vị phu nhân vô cùng cô đơn, có phải cũng cọ kính tìm niềm vui không? Cái nhà này đúng là buồn cười thật đấy, lão Dương Kiển chết không nhắm mắt rồi.”
Cọ kính là cái gì?
Hai người đàn ông yêu nhau gọi là đoạn tụ, hai cô gái yêu nhau gọi là cọ kính. Hai cô gái tóc mai vành tai chạm nhau, vuốt ve thân thể để thỏa mãn. Bởi vì cấu tạo thân thể của phụ nữ nên hai người yêu nhau tựa như đặt một cái gương ở giữa, cho nên phụ nữ yêu nhau đồng tính mới được gọi là cọ kính.
Lan Đình Công không chỉ phát ngôn bừa bãi ở tiệc rượu mà ngày hôm sau tỉnh rượu còn phái người tìm kiếm ở khắp nơi, tìm ra hai người trông giống như Dương Đào và Nhan Lâm, nói ngay trước mặt mọi người: “Trước kia, ta mới chỉ nghe đoạn tụ là gì, nhưng vẫn chưa từng được thấy. Các ngươi không ngại thì cởi đồ biểu diễn ngay trước mặt mọi người, để ta được mở mang tầm mắt. Vui một mình không bằng cùng vui, các ngươi biểu diễn trước mặt ta xong rồi, còn phải ra bên ngoài biểu diễn cho dân chúng xem xem đoạn tụ là thế nào.”
Dứt lời, hai tên giả mạo cao cấp cởi đồ vuốt ve nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, làm chuyện giường chiếu trước mặt mọi người, cực kỳ vui vẻ.
Không chỉ vậy, bọn họ còn bị chuốc thuốc, đưa ra ngoài đường cho mọi người quan sát.
Hai người làm trò hề ngay giữa đường, giống như súc sinh chỉ biết giao hợp, tình hình cụ thể thế nào, người khác không dám nhìn!
...
Đợi khi ma ma bồi giá úp mở nói xong lời đồn, hai vị phu nhân trẻ tuổi suýt nữa tức đến mức ngất xỉu.
“Ngày thường vẫn nghe phu quân nói tới Liễu Hi, nói rằng cô ta là một người quang minh lỗi lạc, phóng khoáng tiêu sái, không ngờ phu quân đã nhìn sai người rồi, cô ta đúng là một kẻ vô liêm sỉ, không bằng súc vật!” Nhan Thư Yểu thở lại bình thường, sắc mặt trắng bệch, bụng còn đau âm ỉ.
Ma ma bồi giá thấy vậy, bèn vội vàng gọi thầy lang, kê một thang thuốc an thai thì mới ổn lại được.
Dương Nhu Gia cũng tức giận đến mức xanh mặt, có điều, cô càng lo cho sức khỏe của Nhan Thư Yểu hơn.
Đối phương không chỉ là bạn thân của mình mà còn là chị dâu kiêm em chồng!
Dương Nhu Gia chất vấn: “Chuyện này huyên náo tới vậy, vì sao trước đây ta lại chẳng nghe thấy chút phong thanh nào?”
“Việc này còn chưa rõ, nên không dám đưa ra trước mặt hai vị phu nhân.”
Khuôn mặt Nhan Thư Yểu tái nhợt, hỏi: “Tin đồn này được truyền tới từ chỗ nào thế?”
Truy hỏi cẩn thận, hai người mới phát hiện ngọn nguồn của lời đồn này là từ một người tự xưng là thương nhân từ Hoàn Châu đến Chương Châu để làm ăn.
“Chuyện này không đúng lắm.” Nhan Thư Yểu lắc đầu nói: “Từ Hoàn Châu đến Chương Châu đường xá xa xôi, chẳng lẽ tên thương nhân này lại bỏ qua cả lễ tết, vội vã đưa hàng hóa lên đường? Hiện giờ, vụ cày bừa mùa xuân vừa mới qua, hai địa phương đều không có mối làm ăn nào đáng làm, bọn họ tìm cớ thế này vô cùng mâu thuẫn...”
Dương Nhu Gia vừa nghe cô nói vậy, lửa giận tiêu đi không ít, nói với người quản sự: “Hay là cứ giam mấy người đó trước đã, thẩm vấn cẩn thận một hồi xem sao, xem xem rốt cuộc là ai đứng sau lưng bọn chúng sai sử. Ta không tin miệng của bọn chúng có thể cứng hơn dụng cụ tra tấn trong nhà lao!”
Nhan Thư Yểu nói: “Việc cấp bách trước mắt là phải kiểm soát lời đồn đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.