Chương 421: Xây dựng lại huyện tượng dương (5)
Nấm Hương Xào
29/10/2018
[Diêm Bán Cô Bé]: Cái này trích trên mạng: Hộp gió là công cụ dùng để
tạo gió thổi lửa trong luyện kim. Trong “Lão Tử” có ghi, giữa trời đất
này, chẳng lẽ chỉ có hộp gió thôi sao? Thời Hán khai quật được tượng
đất, hộp gió có ba vòng gỗ, hai tấm ván tròn, bên ngoài phủ da thuộc.
Nguyên lý hoạt động giống ống bễ, nhưng không dễ dùng bằng ống bễ, bằng
không người ta đã không trả lời như thế này.
[Diêm Bán Cô Bé]: Tui lên mạng tìm, thấy bảo ống bễ theo kiểu hai pít-tông là phát minh quan trọng trên phương diện kỹ thuật thông gió của nước Hoa, chắc chắc là cao cấp hơn cái hộp gió!
Nếu chỉ mình Khương Bồng Cơ nghiên cứu cái này, nói không chừng cô phải lãng phí không ít thời gian, nhưng có khán giả giúp đỡ nên bớt được không ít khó khăn.
Ống bễ kiểu hai pít-tông?
Khương Bồng Cơ trầm ngâm suy nghĩ.
Trong não cô bây giờ không phải là ống bễ gì gì đó mà là nội dung bài giảng của môn máy móc cơ sở.
Nếu như ống bễ xuất phát từ hộp gió, vậy thì hai cái này chắc có đặc tính chung gì đó.
Cô hỏi ông lão ở xưởng xem có hộp gió hay không, rồi bắt đầu lật qua lật lại nghiên cứu cái hộp gió dưới ánh mắt kinh ngạc của ông.
“Ồ, đại khái cũng có manh mối rồi… chắc có lẽ có thể nâng cao nhiệt độ trong lò nung lên đến điều kiện thích hợp để nung gạch.”
Ông lão thấy cô ngồi dưới đất, trải một tờ giấy mới ra, cầm một cục than lên viết viết vẽ vẽ, vẻ mặt còn được coi là bình tĩnh của ông lập tức nứt toác. Không ngờ ngài lại là một huyện lệnh không đứng đắn như vậy! Không nghiêm túc làm việc mà lại mân mê mấy thứ này?
Khán giả cũng tỏ vẻ, cô không ngoan ngoãn đi tranh giành thiên hạ, trốn ở đây định phát minh cái gì?
Streamer còn cướp cần câu cơm của người ta nữa, Mặc Gia Cự Tử* sẽ khóc cho cô xem đấy, cô có tin không?
*Người đứng đầu trường phái học thuật Mặc Gia.
Khương Bồng Cơ còn đang nghiên cứu thứ “kỳ kỹ dâm xảo” trong mắt người khác, thì mấy thuộc hạ của cô đã bận sắp phát điên rồi.
La Việt dẫn năm trăm cấm quân đi tuần tra, không chỉ đề phòng sự uy hiếp từ bên ngoài mà còn phải chú ý đến trật tự trị an trong thành.
Sự thật chứng minh Khương Bồng Cơ có khả năng dự đoán trước, La Việt bắt liền một lúc bốn năm tên buôn người đang định bắt cóc trẻ con. Lúc đầu hắn còn duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, sai lính bắt những tên buôn người vi phạm pháp luật lại, cứ y theo luật đánh cho một trận, phạt một khoản.
Sau rồi thì cứ thế bắt người tống vào đại lao của phủ huyện lệnh, nếu không có người ngăn cản, có khi hắn đã rút đao chém người luôn rồi!
Không nhìn thấy người ta đang bận tối mắt tối mũi ra à? Thế mà vẫn còn những thằng không có mắt đi bắt cóc trẻ con, làm công việc lại tăng thêm!
La Việt tăng ca mệt gần chết tỏ vẻ, bất kỳ tên côn đồ trộm cắp nào quấy rối trật tự trị an trong huyện đều đáng chết!
Thực ra thì tình hình của La Việt vẫn còn ổn, những người khác mới gọi là thê thảm.
Kỳ Quan Nhượng từ trước đến nay vẫn không thích nổi bật, nhưng việc đăng ký hộ tịch không phải là việc nhỏ, anh ta không thể không nghiêm túc xử lý.
Tính toán đâu ra đấy thì cũng phải năm mươi, sáu mươi nghìn dân, mỗi người đều đăng ký, anh phải làm đến bao giờ chứ?
Sau hai ngày trải qua trong đau khổ, Kỳ Quan Nhượng chẳng cần phong độ nữa, suýt chút nữa thì gào lên với Khương Bồng Cơ.
Cần người! Cần người! Cần người!
Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần.
Nhưng mà dân chúng bây giờ trăm người thì đến chín mươi chín là mù chữ, chứ đừng nói đến chuyện biết viết, cô đi đâu tìm người biết chữ cho anh ta bây giờ?
Kỳ Quan Nhượng trợn trừng đôi mắt đỏ quạch toàn tia máu lên nhìn cô, phong độ quăng ra sọt rác hết.
“Ta không cần biết, chủ công phải kiếm người cho ta, bằng không ta chết cho ngài xem.”
Khương Bồng Cơ không dám đoán cái vị trước mặt cô đã tu tiên đến cảnh giới nào.
Để tránh ép Kỳ Quan Nhượng phát điên, Khương Bồng Cơ chỉ đành nghĩ cách.
Có lẽ được trời cao chăm sóc, cô nhìn thấy Đạp Tuyết bưng trà đến cho mình, linh cảm đột nhiên kéo đến.
Cô kích động nói: “Có người rồi!”
“Ai?”
Khương Bồng Cơ nói: “Chẳng phải hậu viện trong phủ vẫn còn mấy nữ lang đang ở đó sao, bọn họ đều có xuất thân không tầm thường, nếu như không có Thanh Y Quân đánh cướp thì bọn họ cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Tạm không nói đến có bao nhiêu tài hoa, ta nghĩ chắc bọn họ cũng biết viết. Mời mấy người làm văn thư cho huynh, giúp huynh đăng ký?”
Kỳ Quan Nhượng cau mày, nói: “Được.
Những cô gái đó trước khi gặp nạn đều là con gái nhà giàu trong huyện Tượng Dương.
Tục ngữ có câu, nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái, các cô gái ấy đều biết chữ, giúp chuyện đăng ký hộ tịch không thành vấn đề.
Nhưng việc này vẫn phải hỏi ý kiến của bọn họ.
May là huyện Tượng Dương nằm ở phía Bắc Đông Khánh, vẫn chưa bị ảnh hưởng của Trung Chiếu, chuyện con gái xuất đầu lộ diện cũng chẳng làm sao.
Nghe xong chuyện này, các cô gái quay ra nhìn nhau.
Sau một lúc do dự, có chín người đồng ý giúp đỡ, những người khác hoặc thấy mệt mỏi hoặc thấy mất giá khi phải giao tiếp với dân thường.
Đối với chuyện này, Kỳ Quan Nhượng cũng chẳng thèm tỏ thái độ.
Anh ta sai người chuẩn bị trang phục nam giới cho chín cô gái, bảo bọn họ hóa trang trông thô kệch hơn một chút, rồi lôi đi làm việc luôn.
Khương Bồng Cơ còn chưa kịp thở phào một hơi thì Phong Cẩn đã u oán xuất hiện, anh chẳng nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Bồng Cơ chột dạ: “Hoài Du hết bận rồi à?”
Hai mắt Phong Cẩn đen sì như gấu trúc, bọng mắt to đùng, mấy ngày liền chỉ ngủ được một canh giờ.
“Đã ba ngày rồi Cẩn chưa được gặp Trường Sinh và Tĩnh Nhàn.”
Bận đến mức không còn thời gian đi gặp vợ với con gái, chủ công, ngài nói xem câu này có đau lòng không?
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ vô tội: “Bên ta cũng đâu có người.”
“Một khóc, hai gào, ba thắt cổ. Chủ công, Cẩn cũng không muốn ăn vạ đến mức khó coi như Văn Chứng đâu.”
Phong Cẩn u oán nói, khán giả thấy mà xót hết cả ruột, không ngừng ném đá cái tên Khương lột da này!
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Nhìn đi, nhìn đi, Streamer, nhìn xem cô đã tạo ra cái nghiệt gì này!
[Cực Kỳ Hiếu Chiến]: Rõ ràng là con cháu thế gia nho nhã, mà bị ép đến mức nói ra câu một khóc, hai gào, ba thắt cổ, đúng là thảm kịch nhân gian.
[Hàn Vũ Đồng]: Không nói nữa, Streamer, lẽ nào cô nhẫn tâm nhìn Phong cục cưng lấy bún treo cổ chết trước mặt cô?
[Dê Bay Bay]: Chẳng phải ở hậu viện vẫn còn mười mấy cô gái đó sao, hỏi bọn họ đi. Tất cả đều biết chữ mà, chẳng lẽ Streamer có thể nhẫn nại nhìn bọn họ ăn cơm của cô mà không làm gì à? Đó đều là cơm gạo trắng bóng đấy, không phải từ trên trời rơi xuống đâu, tiền cả đấy! Tuyệt đối không thể để yên được! Uy hiếp, ép buộc, dụ dỗ, nhất định phải làm! Bọn họ không chịu làm, người thiệt là mưu sĩ của cô đó.
Phong Cẩn u oán nói: “Hôm qua Tĩnh Nhàn sai người đưa thư đến, nói là Trường Sinh nhớ cha…”
Khương Bồng Cơ nghẹn nửa ngày mới bật ra được một câu: “Để ta thử xem…”
Đợi đến lúc tiễn Phong Cẩn đi rồi, Khương Bồng Cơ chưa kịp thở phào một hơi thì bên ngoài lại có người báo Mạnh Hồn đến rồi.
“Bên này thật sự là hết người rồi mà! Không tin ngươi đến hậu viện xem xem!”
Mạnh Hồn ngẩn tò te, nói: “Cái gì mà hậu viện không có người cơ ạ?”
Khương Bồng Cơ ho khẽ, nói: “Không có gì!”
Thế rồi Mạnh Hồn mới bắt đầu báo cáo tiến độ công việc hai ngày nay.
Nếu nói về thảm thì Mạnh Hồn thảm nhất, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi.
Mỗi ngày ngủ không đến một canh giờ, cho dù ăn cơm cũng phải vừa đi vừa ăn.
Nhưng mà tính ông thật thà, làm việc gì cũng cắm đầu cắm cổ làm, có khổ mấy cũng không hé răng than vãn.
Báo cáo công việc xong, ông lại tiếp tục trở về cương vị làm việc tiếp.
Khương Bồng Cơ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ăn mấy cái màn thầu lót bụng, bảo Đạp Tuyết mang một chậu nước nóng đến, vừa rửa chân vừa chọc mấy cái bọng nước trên chân.
Guốc gỗ dễ hỏng, giày rơm đi cộm chân, mấy ngày hôm nay cô leo lên leo xuống, mệt bở cả người.
Đúng lúc này, ngoài cửa thông báo Từ Kha đến.
Khương Bồng Cơ: “…”
Không chỉ có cô cạn lời mà khán giả xem livestream lại càng cười tợn, tất cả đều xúm lại bảo đây là quả báo của cô đấy.
[Say Chém Bạch Xà Canh]: Streamer rác rưởi, bóc lột nhân viên, quả báo đấy!
[Diêm Bán Cô Bé]: Tui lên mạng tìm, thấy bảo ống bễ theo kiểu hai pít-tông là phát minh quan trọng trên phương diện kỹ thuật thông gió của nước Hoa, chắc chắc là cao cấp hơn cái hộp gió!
Nếu chỉ mình Khương Bồng Cơ nghiên cứu cái này, nói không chừng cô phải lãng phí không ít thời gian, nhưng có khán giả giúp đỡ nên bớt được không ít khó khăn.
Ống bễ kiểu hai pít-tông?
Khương Bồng Cơ trầm ngâm suy nghĩ.
Trong não cô bây giờ không phải là ống bễ gì gì đó mà là nội dung bài giảng của môn máy móc cơ sở.
Nếu như ống bễ xuất phát từ hộp gió, vậy thì hai cái này chắc có đặc tính chung gì đó.
Cô hỏi ông lão ở xưởng xem có hộp gió hay không, rồi bắt đầu lật qua lật lại nghiên cứu cái hộp gió dưới ánh mắt kinh ngạc của ông.
“Ồ, đại khái cũng có manh mối rồi… chắc có lẽ có thể nâng cao nhiệt độ trong lò nung lên đến điều kiện thích hợp để nung gạch.”
Ông lão thấy cô ngồi dưới đất, trải một tờ giấy mới ra, cầm một cục than lên viết viết vẽ vẽ, vẻ mặt còn được coi là bình tĩnh của ông lập tức nứt toác. Không ngờ ngài lại là một huyện lệnh không đứng đắn như vậy! Không nghiêm túc làm việc mà lại mân mê mấy thứ này?
Khán giả cũng tỏ vẻ, cô không ngoan ngoãn đi tranh giành thiên hạ, trốn ở đây định phát minh cái gì?
Streamer còn cướp cần câu cơm của người ta nữa, Mặc Gia Cự Tử* sẽ khóc cho cô xem đấy, cô có tin không?
*Người đứng đầu trường phái học thuật Mặc Gia.
Khương Bồng Cơ còn đang nghiên cứu thứ “kỳ kỹ dâm xảo” trong mắt người khác, thì mấy thuộc hạ của cô đã bận sắp phát điên rồi.
La Việt dẫn năm trăm cấm quân đi tuần tra, không chỉ đề phòng sự uy hiếp từ bên ngoài mà còn phải chú ý đến trật tự trị an trong thành.
Sự thật chứng minh Khương Bồng Cơ có khả năng dự đoán trước, La Việt bắt liền một lúc bốn năm tên buôn người đang định bắt cóc trẻ con. Lúc đầu hắn còn duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, sai lính bắt những tên buôn người vi phạm pháp luật lại, cứ y theo luật đánh cho một trận, phạt một khoản.
Sau rồi thì cứ thế bắt người tống vào đại lao của phủ huyện lệnh, nếu không có người ngăn cản, có khi hắn đã rút đao chém người luôn rồi!
Không nhìn thấy người ta đang bận tối mắt tối mũi ra à? Thế mà vẫn còn những thằng không có mắt đi bắt cóc trẻ con, làm công việc lại tăng thêm!
La Việt tăng ca mệt gần chết tỏ vẻ, bất kỳ tên côn đồ trộm cắp nào quấy rối trật tự trị an trong huyện đều đáng chết!
Thực ra thì tình hình của La Việt vẫn còn ổn, những người khác mới gọi là thê thảm.
Kỳ Quan Nhượng từ trước đến nay vẫn không thích nổi bật, nhưng việc đăng ký hộ tịch không phải là việc nhỏ, anh ta không thể không nghiêm túc xử lý.
Tính toán đâu ra đấy thì cũng phải năm mươi, sáu mươi nghìn dân, mỗi người đều đăng ký, anh phải làm đến bao giờ chứ?
Sau hai ngày trải qua trong đau khổ, Kỳ Quan Nhượng chẳng cần phong độ nữa, suýt chút nữa thì gào lên với Khương Bồng Cơ.
Cần người! Cần người! Cần người!
Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần.
Nhưng mà dân chúng bây giờ trăm người thì đến chín mươi chín là mù chữ, chứ đừng nói đến chuyện biết viết, cô đi đâu tìm người biết chữ cho anh ta bây giờ?
Kỳ Quan Nhượng trợn trừng đôi mắt đỏ quạch toàn tia máu lên nhìn cô, phong độ quăng ra sọt rác hết.
“Ta không cần biết, chủ công phải kiếm người cho ta, bằng không ta chết cho ngài xem.”
Khương Bồng Cơ không dám đoán cái vị trước mặt cô đã tu tiên đến cảnh giới nào.
Để tránh ép Kỳ Quan Nhượng phát điên, Khương Bồng Cơ chỉ đành nghĩ cách.
Có lẽ được trời cao chăm sóc, cô nhìn thấy Đạp Tuyết bưng trà đến cho mình, linh cảm đột nhiên kéo đến.
Cô kích động nói: “Có người rồi!”
“Ai?”
Khương Bồng Cơ nói: “Chẳng phải hậu viện trong phủ vẫn còn mấy nữ lang đang ở đó sao, bọn họ đều có xuất thân không tầm thường, nếu như không có Thanh Y Quân đánh cướp thì bọn họ cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Tạm không nói đến có bao nhiêu tài hoa, ta nghĩ chắc bọn họ cũng biết viết. Mời mấy người làm văn thư cho huynh, giúp huynh đăng ký?”
Kỳ Quan Nhượng cau mày, nói: “Được.
Những cô gái đó trước khi gặp nạn đều là con gái nhà giàu trong huyện Tượng Dương.
Tục ngữ có câu, nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái, các cô gái ấy đều biết chữ, giúp chuyện đăng ký hộ tịch không thành vấn đề.
Nhưng việc này vẫn phải hỏi ý kiến của bọn họ.
May là huyện Tượng Dương nằm ở phía Bắc Đông Khánh, vẫn chưa bị ảnh hưởng của Trung Chiếu, chuyện con gái xuất đầu lộ diện cũng chẳng làm sao.
Nghe xong chuyện này, các cô gái quay ra nhìn nhau.
Sau một lúc do dự, có chín người đồng ý giúp đỡ, những người khác hoặc thấy mệt mỏi hoặc thấy mất giá khi phải giao tiếp với dân thường.
Đối với chuyện này, Kỳ Quan Nhượng cũng chẳng thèm tỏ thái độ.
Anh ta sai người chuẩn bị trang phục nam giới cho chín cô gái, bảo bọn họ hóa trang trông thô kệch hơn một chút, rồi lôi đi làm việc luôn.
Khương Bồng Cơ còn chưa kịp thở phào một hơi thì Phong Cẩn đã u oán xuất hiện, anh chẳng nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Bồng Cơ chột dạ: “Hoài Du hết bận rồi à?”
Hai mắt Phong Cẩn đen sì như gấu trúc, bọng mắt to đùng, mấy ngày liền chỉ ngủ được một canh giờ.
“Đã ba ngày rồi Cẩn chưa được gặp Trường Sinh và Tĩnh Nhàn.”
Bận đến mức không còn thời gian đi gặp vợ với con gái, chủ công, ngài nói xem câu này có đau lòng không?
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ vô tội: “Bên ta cũng đâu có người.”
“Một khóc, hai gào, ba thắt cổ. Chủ công, Cẩn cũng không muốn ăn vạ đến mức khó coi như Văn Chứng đâu.”
Phong Cẩn u oán nói, khán giả thấy mà xót hết cả ruột, không ngừng ném đá cái tên Khương lột da này!
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Nhìn đi, nhìn đi, Streamer, nhìn xem cô đã tạo ra cái nghiệt gì này!
[Cực Kỳ Hiếu Chiến]: Rõ ràng là con cháu thế gia nho nhã, mà bị ép đến mức nói ra câu một khóc, hai gào, ba thắt cổ, đúng là thảm kịch nhân gian.
[Hàn Vũ Đồng]: Không nói nữa, Streamer, lẽ nào cô nhẫn tâm nhìn Phong cục cưng lấy bún treo cổ chết trước mặt cô?
[Dê Bay Bay]: Chẳng phải ở hậu viện vẫn còn mười mấy cô gái đó sao, hỏi bọn họ đi. Tất cả đều biết chữ mà, chẳng lẽ Streamer có thể nhẫn nại nhìn bọn họ ăn cơm của cô mà không làm gì à? Đó đều là cơm gạo trắng bóng đấy, không phải từ trên trời rơi xuống đâu, tiền cả đấy! Tuyệt đối không thể để yên được! Uy hiếp, ép buộc, dụ dỗ, nhất định phải làm! Bọn họ không chịu làm, người thiệt là mưu sĩ của cô đó.
Phong Cẩn u oán nói: “Hôm qua Tĩnh Nhàn sai người đưa thư đến, nói là Trường Sinh nhớ cha…”
Khương Bồng Cơ nghẹn nửa ngày mới bật ra được một câu: “Để ta thử xem…”
Đợi đến lúc tiễn Phong Cẩn đi rồi, Khương Bồng Cơ chưa kịp thở phào một hơi thì bên ngoài lại có người báo Mạnh Hồn đến rồi.
“Bên này thật sự là hết người rồi mà! Không tin ngươi đến hậu viện xem xem!”
Mạnh Hồn ngẩn tò te, nói: “Cái gì mà hậu viện không có người cơ ạ?”
Khương Bồng Cơ ho khẽ, nói: “Không có gì!”
Thế rồi Mạnh Hồn mới bắt đầu báo cáo tiến độ công việc hai ngày nay.
Nếu nói về thảm thì Mạnh Hồn thảm nhất, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi.
Mỗi ngày ngủ không đến một canh giờ, cho dù ăn cơm cũng phải vừa đi vừa ăn.
Nhưng mà tính ông thật thà, làm việc gì cũng cắm đầu cắm cổ làm, có khổ mấy cũng không hé răng than vãn.
Báo cáo công việc xong, ông lại tiếp tục trở về cương vị làm việc tiếp.
Khương Bồng Cơ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ăn mấy cái màn thầu lót bụng, bảo Đạp Tuyết mang một chậu nước nóng đến, vừa rửa chân vừa chọc mấy cái bọng nước trên chân.
Guốc gỗ dễ hỏng, giày rơm đi cộm chân, mấy ngày hôm nay cô leo lên leo xuống, mệt bở cả người.
Đúng lúc này, ngoài cửa thông báo Từ Kha đến.
Khương Bồng Cơ: “…”
Không chỉ có cô cạn lời mà khán giả xem livestream lại càng cười tợn, tất cả đều xúm lại bảo đây là quả báo của cô đấy.
[Say Chém Bạch Xà Canh]: Streamer rác rưởi, bóc lột nhân viên, quả báo đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.