Chương 422: Xây dựng lại huyện tượng dương (6)
Nấm Hương Xào
29/10/2018
Nhìn màn hình toàn chế nhạo, Khương Bồng Cơ cảm thấy tâm trạng mình sắp sụp đổ đến nơi rồi.
[Streamer V]: Nghiêm túc cảnh cáo mọi người, còn chế giễu trẫm nữa, trẫm cáu lên bãi công bây giờ.
Uy hiếp kiểu này đối với khán giả mà nói đúng là quá yếu, bọn họ lại càng chế giễu nhiều hơn.
[Say Chém Bạch Xà Canh]: Hoàng đế Đông Khánh: Trẫm còn chưa ngỏm đâu, cái tên loạn thần tặc tử nhà ngươi thế mà dám tự xưng trẫm.
[Không Nói Bậy]: *Chống cằm*, cảm thấy chuyện Streamer xưng trẫm chỉ là chuyện sớm muộn, bây giờ luyện trước cho quen mồm.
[Thức Ăn Mèo Ở Đây]: Mọi người có muốn cược không, Từ Kha đến để làm gì? Cậu ấy tìm Streamer đòi người hay là báo cáo công tác? Tui thấy trẻ con biết khóc đòi mới có cái ăn, bác Mạnh Hồn hiền quá rồi, chỉ biết cắm đầu vào làm thôi, tui nhìn mà cũng xót hộ. Từ Kha không phải kiểu người cứ im im vậy đâu, 80% là đến ăn vạ rồi.
Quần chúng mở sòng cá cược, Khương Bồng Cơ thả chân xuống, thu dọn công cụ dùng để chọc bọng nước lại.
Chưa đầy hai giây, Từ Kha sải bước vào nhà, chắp tay thi lễ với cô.
Tự dưng Khương Bồng Cơ gai cả người, bất đắc dĩ cười hỏi: “Hiếu Dư cũng thiếu người, đến chỗ ta đòi người à?”
Từ Kha im lặng nhìn cô một cái, sau đó rút một quyển sổ kế toán mới tinh dày cộp trong tay áo ra.
Từ Kha làm quản sự thu chi theo Khương Bồng Cơ bao nhiêu năm nay, đã cực kỳ quen thuộc với việc tính toán sổ sách.
Khương Bồng Cơ trong bụng giật thót một cái, nhận lấy quyển sổ Từ Kha đưa, mở ra xem, suýt chút nữa thì hộc máu.
Lúc này Từ Kha mới nói: “Kha không đến để đòi người.”
Khương Bồng Cơ lặng lẽ xoa dịu tâm trạng kích động của mình, sau đó cúi xuống nhìn số liệu thống kê trong quyển sổ một lần nữa.
Thà ngươi đến đòi người còn hơn!
Từ Kha không hổ là quản sự thu chi mà cô coi trọng, là cao thủ trong phương diện xử lý nội vụ. Nhưng cậu ta tính toán sổ sách cũng quá nhanh nhẹn, trước mắt cô bây giờ là lượng lương thực tiêu hao trong khoảng thời gian này cùng với dự toán chi tiêu cho các hạng mục trong tháng sau. Cô thực tình không biết mình lại nghèo đến mức này đấy.
“Vốn dĩ số lương thực còn có thể cầm cự thêm ba bốn tháng nữa, nhưng tính thêm cả dân chúng của huyện Tượng Dương thì có hơi gay go.” Từ Kha thở dài một hơi, cố ý đè thấp giọng nói: “Thực sự là Kha hết cách rồi, không bột đố gột nên hồ? Cho nên, Kha không cần biết chủ công biến đá thành vàng, hay là đục khoét kho lương của người khác, trộm kho lương của người ta cũng được. Nếu như kho lương không đủ lương thực, người dân làm thuê sẽ cảm thấy bất an.”
Khương Bồng Cơ hít một hơi thật sâu, hỏi: “Hiếu Dư, thông thường trong tình hình này không phải là thuộc hạ sẽ giúp đỡ chủ công sao?”
Từ Kha lườm cô, chỉ chỉ vào đôi mắt đen sì của mình, bình thản bổ thêm nhát đao nữa.
“Nếu như Kha có thuật phân thân, đương nhiên Kha san sẻ gánh nặng, giải quyết khó khăn thay chủ công.” Mặt Từ Kha lạnh tanh: “Nhưng đáng tiếc, Kha chỉ là người bình thường không biết phân thân. Dù có chặt ra làm đôi cũng chẳng ích gì… Chủ công còn muốn nghe cái khác nữa không?”
Chỉ mới đòi lương thực thôi, cậu còn chưa quậy phá đòi người đấy.
Dây thần kinh mặt của Khương Bồng Cơ tí thì đứt phựt, cô hít một hơi thật sâu: “Chuyện lương thực để ta giải quyết.”
Từ Kha cung kính chắp tay, chuẩn bị cáo từ đi về tăng ca tiếp, thuận tiện ngồi đợi lương thực nhập kho.
Khương Bồng Cơ thật sự rất buồn rầu, quay ra ngoài gọi Đạp Tuyết: “Đạp Tuyết, lấy cho ta tí phấn ra đây.”
Mấy cái người này ức hiếp cô da tốt, thức đêm không có quầng thâm hả?
Khán giả nhìn thấy cô tự bôi hai cái quầng thâm đen sì to đùng trên mặt thì đập bàn cười ngã ngửa.
[Ngu Ngu Dạ Thừa]: Ha ha ha – tui cười chết mất, nhìn thấy hai vành mắt đen sì của Từ Kha tui chỉ thấy thương. Streamer rác rưởi bóc lột nhân viên, không cho nghỉ cũng không tăng lương… Nhìn hai cái vành đen bác Streamer tự vẽ đúng là làm trò cười cho mọi người mà? Nữ thần lạnh lùng cao ngạo đâu? Tại sao lại biến thành trò cười thế này!
[Túy Vân Miêu Yêu]: *Chống cằm*, chỉ có mình bạn nhận ra rằng thực ra Streamer cũng bị ép đến mức phát điên rồi sao?
Các thuộc hạ bị công việc ép đến mức phát điên, còn Streamer là bị thuộc hạ ép đến mức phát điên.
Đều là cùng một gốc sinh ra, sao lại bắt nạt nhau thế?
Người ngoài cho rằng Khương Bồng Cơ đang nghịch bùn, không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng khán giả xem livestream đều thấy hết những gì cô đang làm. Nếu nói mấy ngày nay ai là người phí tâm phí sức nhất, thì Khương Bồng Cơ thực sự không thua ai hết. Chẳng qua là vì da cô tốt quá, căn bản là không nhìn ra dấu vết thức đêm, thiệt quá đi mất.
Khương Bồng Cơ tự an ủi tâm trạng sụp đổ, túm lấy khăn lau sạch lớp phấn đen vẽ trên mặt.
Cô quay lại với vẻ lạnh lùng cao ngạo ngày thường, rồi gọi vài bộ khúc đi vận chuyển lương thực.
Tuy rằng Từ Kha không phát hiện ra chân tướng, nhưng quản sự thu chi nhà cô sao dễ bị lừa thế được.
Cậu ta biết Khương Bồng Cơ có cách để lấy được lượng lương thực khổng lồ, chẳng qua là không biết cô làm thế nào mà thôi.
Dùng điểm tích lũy để đổi lấy lương thực trong cửa hàng hệ thống, điều này đối với người ở thời đại viễn cổ mà nói đúng là điều không tưởng.
Khương Bồng Cơ cũng không muốn nói ra cho người khác sợ, đành dứt khoát theo luôn tưởng tượng của Từ Kha, để cậu ta hiểu nhầm mình có khả năng đi lùng kho lương thiên bẩm.
Nhìn các bộ khúc vận chuyển một đợt lương thực từ ngoại thành về chuyển vào kho lương, Khương Bồng Cơ mới buồn ngủ day day đôi mắt nhức mỏi.
Không quản gia thì không biết củi gạo đắt.
Giá mà cô không phải là quý tộc sĩ tử thì tốt, có thể cứ thế xách đao đến nhà sĩ tộc, địa chủ “tống tiền”.
Không cho lương thực là đánh luôn!
“Làm người tốt thật không dễ mà…” Khương Bồng Cơ cảm thán: “Làm chủ công lại càng không dễ.”
Làm xong chuyện này cô còn phải đi nghịch đất tiếp, giám sát tiến độ thi công của lò gạch, thuận tiện mua ít đất bùn từ cửa hàng của hệ thống.
Cô trộn số đất bùn mua từ cửa hàng vào chỗ đất bùn bản địa, theo như kinh nghiệm của các nghệ nhân làm gốm, cả hai đều thích hợp để làm gạch nhưng để tiết kiệm vốn và nhân lực, cô giấu chỗ đất bùn mua từ cửa hàng hệ thống ra một chỗ nào đó ngoài thành, lúc vận chuyển cũng đỡ tốn thời gian.
Nếu đào tất cả số đất bùn ở bản địa lên thì nhân công, tiền vốn lớn, mà lại tốn thời gian, mấy thuộc hạ của cô chắc sẽ quậy cô chết.
Cạnh huyện Tượng Dương là quận Thừa Đức, rất thuận tiện cho việc mua bán than đá, bây giờ đang là mùa hạ nên rất ít khi dùng đến than.
Khương Bồng Cơ lệnh cho người xem xét số than dự trữ trong nhà kho huyện Tượng Dương, phát hiện ra số than bên trong đủ để nung hai mươi lò gạch.
Có đủ người thì dựng một cái lò gạch đơn giản cũng chẳng tốn thời gian mấy.
Lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện ra chủ công nhà bọn họ không nghịch bùn nữa mà quay sang nghịch gỗ.
Thế là đờ đẫn tập thể.
Bề ngoài thì là đang nghịch gỗ nhưng thực chất là Khương Bồng Cơ đang chế tạo ống bễ hai pít-tông, tâm trạng của cô như thế này: “Ta bảo… thật ra không phải ta lười, lại càng không phải đang trốn việc, còn có ai tin tưởng ta không?”
Để chế tạo cái ống bễ chết tiệt đó, cô đã hai ngày không ngủ rồi đấy.
Có khán giả xem livestream làm chứng mà, hai ngày hôm nay cô đã ngắt livestream đâu.
Cô nhìn sang Đạp Tuyết đứng cạnh với vẻ đáng thương, nhưng biểu cảm đáng thương đó lại khiến Đạp Tuyết bật cười.
Đạp Tuyết an ủi cô: “Đợi đến khi gạch của lang quân ra lò rồi, mấy vị tiên sinh sẽ hiểu ra thôi.”
Trái tim bị tổn thương của Khương Bồng Cơ miễn cưỡng được chữa lành.
Tuy có khán giả giúp đỡ, nhưng đối với Khương Bồng Cơ mà nói đây vẫn là một lĩnh vực xa lạ, càng đừng nói đến “nhân viên kỹ thuật” tham gia vào việc này, căn bản là bọn họ còn chưa bao giờ nghe đến gạch. Có thể ra được thành phẩm hay không, kết quả của lò nung gạch thế nào, bọn họ cũng chẳng dám chắc.
Khương Bồng Cơ đợi tin tức của lò nung mà cũng thấp thỏm, căng thẳng.
Nhưng mà, dường như ông trời không để cô yên.
Đúng lúc huyện Tượng Dương đang trong công cuộc gấp rút xây dựng lại, thì tin tức truyền đến khiến cô tức đến mức suýt nữa rút đao chặt người.
“Thanh Y Quân, bắt nạt người khác quá đáng!”
[Streamer V]: Nghiêm túc cảnh cáo mọi người, còn chế giễu trẫm nữa, trẫm cáu lên bãi công bây giờ.
Uy hiếp kiểu này đối với khán giả mà nói đúng là quá yếu, bọn họ lại càng chế giễu nhiều hơn.
[Say Chém Bạch Xà Canh]: Hoàng đế Đông Khánh: Trẫm còn chưa ngỏm đâu, cái tên loạn thần tặc tử nhà ngươi thế mà dám tự xưng trẫm.
[Không Nói Bậy]: *Chống cằm*, cảm thấy chuyện Streamer xưng trẫm chỉ là chuyện sớm muộn, bây giờ luyện trước cho quen mồm.
[Thức Ăn Mèo Ở Đây]: Mọi người có muốn cược không, Từ Kha đến để làm gì? Cậu ấy tìm Streamer đòi người hay là báo cáo công tác? Tui thấy trẻ con biết khóc đòi mới có cái ăn, bác Mạnh Hồn hiền quá rồi, chỉ biết cắm đầu vào làm thôi, tui nhìn mà cũng xót hộ. Từ Kha không phải kiểu người cứ im im vậy đâu, 80% là đến ăn vạ rồi.
Quần chúng mở sòng cá cược, Khương Bồng Cơ thả chân xuống, thu dọn công cụ dùng để chọc bọng nước lại.
Chưa đầy hai giây, Từ Kha sải bước vào nhà, chắp tay thi lễ với cô.
Tự dưng Khương Bồng Cơ gai cả người, bất đắc dĩ cười hỏi: “Hiếu Dư cũng thiếu người, đến chỗ ta đòi người à?”
Từ Kha im lặng nhìn cô một cái, sau đó rút một quyển sổ kế toán mới tinh dày cộp trong tay áo ra.
Từ Kha làm quản sự thu chi theo Khương Bồng Cơ bao nhiêu năm nay, đã cực kỳ quen thuộc với việc tính toán sổ sách.
Khương Bồng Cơ trong bụng giật thót một cái, nhận lấy quyển sổ Từ Kha đưa, mở ra xem, suýt chút nữa thì hộc máu.
Lúc này Từ Kha mới nói: “Kha không đến để đòi người.”
Khương Bồng Cơ lặng lẽ xoa dịu tâm trạng kích động của mình, sau đó cúi xuống nhìn số liệu thống kê trong quyển sổ một lần nữa.
Thà ngươi đến đòi người còn hơn!
Từ Kha không hổ là quản sự thu chi mà cô coi trọng, là cao thủ trong phương diện xử lý nội vụ. Nhưng cậu ta tính toán sổ sách cũng quá nhanh nhẹn, trước mắt cô bây giờ là lượng lương thực tiêu hao trong khoảng thời gian này cùng với dự toán chi tiêu cho các hạng mục trong tháng sau. Cô thực tình không biết mình lại nghèo đến mức này đấy.
“Vốn dĩ số lương thực còn có thể cầm cự thêm ba bốn tháng nữa, nhưng tính thêm cả dân chúng của huyện Tượng Dương thì có hơi gay go.” Từ Kha thở dài một hơi, cố ý đè thấp giọng nói: “Thực sự là Kha hết cách rồi, không bột đố gột nên hồ? Cho nên, Kha không cần biết chủ công biến đá thành vàng, hay là đục khoét kho lương của người khác, trộm kho lương của người ta cũng được. Nếu như kho lương không đủ lương thực, người dân làm thuê sẽ cảm thấy bất an.”
Khương Bồng Cơ hít một hơi thật sâu, hỏi: “Hiếu Dư, thông thường trong tình hình này không phải là thuộc hạ sẽ giúp đỡ chủ công sao?”
Từ Kha lườm cô, chỉ chỉ vào đôi mắt đen sì của mình, bình thản bổ thêm nhát đao nữa.
“Nếu như Kha có thuật phân thân, đương nhiên Kha san sẻ gánh nặng, giải quyết khó khăn thay chủ công.” Mặt Từ Kha lạnh tanh: “Nhưng đáng tiếc, Kha chỉ là người bình thường không biết phân thân. Dù có chặt ra làm đôi cũng chẳng ích gì… Chủ công còn muốn nghe cái khác nữa không?”
Chỉ mới đòi lương thực thôi, cậu còn chưa quậy phá đòi người đấy.
Dây thần kinh mặt của Khương Bồng Cơ tí thì đứt phựt, cô hít một hơi thật sâu: “Chuyện lương thực để ta giải quyết.”
Từ Kha cung kính chắp tay, chuẩn bị cáo từ đi về tăng ca tiếp, thuận tiện ngồi đợi lương thực nhập kho.
Khương Bồng Cơ thật sự rất buồn rầu, quay ra ngoài gọi Đạp Tuyết: “Đạp Tuyết, lấy cho ta tí phấn ra đây.”
Mấy cái người này ức hiếp cô da tốt, thức đêm không có quầng thâm hả?
Khán giả nhìn thấy cô tự bôi hai cái quầng thâm đen sì to đùng trên mặt thì đập bàn cười ngã ngửa.
[Ngu Ngu Dạ Thừa]: Ha ha ha – tui cười chết mất, nhìn thấy hai vành mắt đen sì của Từ Kha tui chỉ thấy thương. Streamer rác rưởi bóc lột nhân viên, không cho nghỉ cũng không tăng lương… Nhìn hai cái vành đen bác Streamer tự vẽ đúng là làm trò cười cho mọi người mà? Nữ thần lạnh lùng cao ngạo đâu? Tại sao lại biến thành trò cười thế này!
[Túy Vân Miêu Yêu]: *Chống cằm*, chỉ có mình bạn nhận ra rằng thực ra Streamer cũng bị ép đến mức phát điên rồi sao?
Các thuộc hạ bị công việc ép đến mức phát điên, còn Streamer là bị thuộc hạ ép đến mức phát điên.
Đều là cùng một gốc sinh ra, sao lại bắt nạt nhau thế?
Người ngoài cho rằng Khương Bồng Cơ đang nghịch bùn, không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng khán giả xem livestream đều thấy hết những gì cô đang làm. Nếu nói mấy ngày nay ai là người phí tâm phí sức nhất, thì Khương Bồng Cơ thực sự không thua ai hết. Chẳng qua là vì da cô tốt quá, căn bản là không nhìn ra dấu vết thức đêm, thiệt quá đi mất.
Khương Bồng Cơ tự an ủi tâm trạng sụp đổ, túm lấy khăn lau sạch lớp phấn đen vẽ trên mặt.
Cô quay lại với vẻ lạnh lùng cao ngạo ngày thường, rồi gọi vài bộ khúc đi vận chuyển lương thực.
Tuy rằng Từ Kha không phát hiện ra chân tướng, nhưng quản sự thu chi nhà cô sao dễ bị lừa thế được.
Cậu ta biết Khương Bồng Cơ có cách để lấy được lượng lương thực khổng lồ, chẳng qua là không biết cô làm thế nào mà thôi.
Dùng điểm tích lũy để đổi lấy lương thực trong cửa hàng hệ thống, điều này đối với người ở thời đại viễn cổ mà nói đúng là điều không tưởng.
Khương Bồng Cơ cũng không muốn nói ra cho người khác sợ, đành dứt khoát theo luôn tưởng tượng của Từ Kha, để cậu ta hiểu nhầm mình có khả năng đi lùng kho lương thiên bẩm.
Nhìn các bộ khúc vận chuyển một đợt lương thực từ ngoại thành về chuyển vào kho lương, Khương Bồng Cơ mới buồn ngủ day day đôi mắt nhức mỏi.
Không quản gia thì không biết củi gạo đắt.
Giá mà cô không phải là quý tộc sĩ tử thì tốt, có thể cứ thế xách đao đến nhà sĩ tộc, địa chủ “tống tiền”.
Không cho lương thực là đánh luôn!
“Làm người tốt thật không dễ mà…” Khương Bồng Cơ cảm thán: “Làm chủ công lại càng không dễ.”
Làm xong chuyện này cô còn phải đi nghịch đất tiếp, giám sát tiến độ thi công của lò gạch, thuận tiện mua ít đất bùn từ cửa hàng của hệ thống.
Cô trộn số đất bùn mua từ cửa hàng vào chỗ đất bùn bản địa, theo như kinh nghiệm của các nghệ nhân làm gốm, cả hai đều thích hợp để làm gạch nhưng để tiết kiệm vốn và nhân lực, cô giấu chỗ đất bùn mua từ cửa hàng hệ thống ra một chỗ nào đó ngoài thành, lúc vận chuyển cũng đỡ tốn thời gian.
Nếu đào tất cả số đất bùn ở bản địa lên thì nhân công, tiền vốn lớn, mà lại tốn thời gian, mấy thuộc hạ của cô chắc sẽ quậy cô chết.
Cạnh huyện Tượng Dương là quận Thừa Đức, rất thuận tiện cho việc mua bán than đá, bây giờ đang là mùa hạ nên rất ít khi dùng đến than.
Khương Bồng Cơ lệnh cho người xem xét số than dự trữ trong nhà kho huyện Tượng Dương, phát hiện ra số than bên trong đủ để nung hai mươi lò gạch.
Có đủ người thì dựng một cái lò gạch đơn giản cũng chẳng tốn thời gian mấy.
Lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện ra chủ công nhà bọn họ không nghịch bùn nữa mà quay sang nghịch gỗ.
Thế là đờ đẫn tập thể.
Bề ngoài thì là đang nghịch gỗ nhưng thực chất là Khương Bồng Cơ đang chế tạo ống bễ hai pít-tông, tâm trạng của cô như thế này: “Ta bảo… thật ra không phải ta lười, lại càng không phải đang trốn việc, còn có ai tin tưởng ta không?”
Để chế tạo cái ống bễ chết tiệt đó, cô đã hai ngày không ngủ rồi đấy.
Có khán giả xem livestream làm chứng mà, hai ngày hôm nay cô đã ngắt livestream đâu.
Cô nhìn sang Đạp Tuyết đứng cạnh với vẻ đáng thương, nhưng biểu cảm đáng thương đó lại khiến Đạp Tuyết bật cười.
Đạp Tuyết an ủi cô: “Đợi đến khi gạch của lang quân ra lò rồi, mấy vị tiên sinh sẽ hiểu ra thôi.”
Trái tim bị tổn thương của Khương Bồng Cơ miễn cưỡng được chữa lành.
Tuy có khán giả giúp đỡ, nhưng đối với Khương Bồng Cơ mà nói đây vẫn là một lĩnh vực xa lạ, càng đừng nói đến “nhân viên kỹ thuật” tham gia vào việc này, căn bản là bọn họ còn chưa bao giờ nghe đến gạch. Có thể ra được thành phẩm hay không, kết quả của lò nung gạch thế nào, bọn họ cũng chẳng dám chắc.
Khương Bồng Cơ đợi tin tức của lò nung mà cũng thấp thỏm, căng thẳng.
Nhưng mà, dường như ông trời không để cô yên.
Đúng lúc huyện Tượng Dương đang trong công cuộc gấp rút xây dựng lại, thì tin tức truyền đến khiến cô tức đến mức suýt nữa rút đao chặt người.
“Thanh Y Quân, bắt nạt người khác quá đáng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.