Chương 423: Xây dựng lại huyện tượng dương (7)
Nấm Hương Xào
29/10/2018
Khương Bồng Cơ không thích chửi thề, từ trước đến nay cô luôn theo nguyên tắc, đánh được thì không phải nói mồm.
Từ khi mở livestream đến nay, kẻ được hưởng đãi ngộ cao như thế này dường như chỉ có mỗi Thanh Y Quân.
Rốt cuộc cái lũ Thanh Y Quân này có bản lĩnh gì mà khiến Khương Bồng Cơ tức đến mức chửi thề?
Khán giả trong kênh livestream cũng tức điên. Nhưng phần nhiều mọi người đều tỏ ra lo lắng, mong Khương Bồng Cơ có thể bình tĩnh một chút, đừng để cơn tức làm lu mờ lý trí.
Thanh Y Quân thì đánh lúc nào cũng được, nếu bây giờ không ổn định được tình hình nói không chừng sẽ rơi vào cục diện thất bại hoàn toàn.
Toàn bộ huyện Tượng Dương đang trong tiến trình xây dựng lại, tuy rằng chỉ mới bắt đầu mấy ngày nhưng nó đã hiện lên vẻ phồn vinh thịnh vượng.
Khán giả có thể tưởng tượng ra, nếu để qua một khoảng thời gian nữa, nói không chừng cả tòa thành này sẽ tỏa sáng bừng bừng sức sống.
[Lão Đại Đồ Mi]: Bình tĩnh, tuyệt đối phải bình tĩnh nha Streamer, đừng để một phút xốc nổi mà khiến sau này phải hối hận.
[Bộ Tin Tức]: Đúng thế, đúng thế, món nợ của Thanh Y Quân tính lúc nào cũng được, Streamer đừng kích động.
[Không Muốn Update Chỉ Muốn Chết]: Kích động là ma quỷ! Ai đó đến kiềm chế Streamer lại đi!
Ngoài ra cũng có người gào lên, kẻ thì do ác ý, người thì do giận quá mất khôn.
[Số Ăn Chay]: Sợ cái gì? Chẳng lẽ cứ sợ sệt như thế à? Thanh Y Quân leo cả lên đầu Streamer rồi, đám khốn nạn táng tận lương tâm đó đáng chết! Nếu như lần này Streamer mà thờ ơ không quản, mọi người đoán xem hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào? Quả đúng bộ khúc là tư binh, tất cả đều là nô tịch, nhưng bọn họ cũng vào sinh ra tử vì Streamer mà. Nếu Streamer không dẫn người đi cứu, sau này ai còn chịu đi chết vì Streamer nữa?
[Không Cần Hòa Thị Bích Nữa]: Chẳng phải Thanh Y Quân muốn cứu giúp dân chúng sao? Bộ khúc của Streamer cứu bao nhiêu dân chúng ở quận Phụng Ấp như thế, vậy mà Thanh Y Quân đang làm cái gì? Cướp bóc, đốt nhà, giết người, hãm hiếp dân chúng ở huyện Tượng Dương, thấy Cửu Tướng quân bị diệt liền trút giận lên hai nghìn bộ khúc ở quận Phụng Ấp, đúng là bọn súc sinh!
Bây giờ Khương Bồng Cơ đã không còn tâm trạng để xem bình luận trên màn hình nữa rồi.
Cô nhìn người truyền tin với vẻ mặt nặng nề, đôi môi mím lại, bầu không khí xung quanh cô tràn ngập máu tanh và hung hãn. Cho dù dáng vẻ của cô bây giờ rất sạch sẽ nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác cả người cô nhuộm đầy máu, như thể sứ giả câu hồn bò ra từ địa ngục.
“Nhân viên kỹ thuật” trông coi lò gạch bên cạnh run cầm cập, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Ta chưa đến gây sự với bọn chúng mà bọn chúng lại tự vác xác đến tận cửa. Vừa hay, ở đây đang thiếu người làm.”
Không biết đã kìm nén bao lâu, giọng nói vốn trong trẻo của cô giờ trở nên khàn khàn, nghe cực kỳ khó chịu.
Khương Bồng Cơ nói với lính truyền tin: “Triệu tập mấy vị tiên sinh, gọi Mạnh giáo đầu và La giáo đầu đến, mở cuộc họp.”
Ba chữ cuối cùng gần như là bật từ trong kẽ răng ra, tràn ngập sát ý.
Mấy người Kỳ Quan Nhượng lần lượt chạy đến phủ huyện lệnh, vừa bước chân vào cửa đã trông thấy Khương Bồng Cơ ngồi trên vị trí chủ trì, khí thế xung quanh cô dồn nén đầy áp lực.
“Chủ công, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỳ Quan Nhượng đến sớm nhất, nhưng tính anh ta vốn dĩ không thích gây sự chú ý, bèn chọn một vị trí tương đối khuất ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống liền nhìn thấy mấy người Phong Cẩn lần lượt bước vào, trên gương mặt họ hiện lên vẻ mệt mỏi xen nghi ngờ.
Từ sau cuộc họp phân chia nhiệm vụ lần trước, bọn họ chưa từng tụ tập đầy đủ thế này.
Chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra rồi.
Trong đầu bọn họ đồng loạt hiện lên suy nghĩ như vậy.
Khương Bồng Cơ không trả lời câu hỏi của Kỳ Quan Nhượng, chỉ ra hiệu cho mấy người bọn họ ngồi xuống trước đã, sau đó mới cho người lính truyền tin nọ vào.
Giọng cô khàn khàn: “Ngươi thuật lại những gì ngươi vừa nói cho mấy vị tiên sinh nghe.”
Thấy giọng nói của Khương Bồng Cơ trở nên như vậy, tất cả đều rùng mình.
Bọn họ ăn ý chuyển tầm mắt về phía người lính truyền tin, càng nghe càng cảm thấy nặng nề.
Lính truyền tin nói: “Sáng sớm hôm nay, có một binh sĩ bị thương rất nghiêm trọng từ ngoài thành đến, sau khi kiểm tra thì phát hiện là thuộc bộ khúc của chủ công. Anh ta bị thương rất nặng, chỉ kịp nói một câu ‘Thanh Y Quân tấn công quận Phụng Ấp, nửa đêm tập kích bộ khúc, tàn sát dân chúng’ rồi ngất đi, bây giờ vẫn đang trong thời kỳ nguy hiểm.”
Nửa đêm tập kích bộ khúc?
Tàn sát dân chúng?
Nhóm Phong Cẩn nghe xong mà lặng cả người.
Kỳ Quan Nhượng siết chặt cái quạt trong tay, đây chính là ba nghìn bộ khúc lúc đầu anh ta dẫn khỏi Sùng Châu.
Một nghìn người trong số đó đi theo anh ta tiếp ứng Khương Bồng Cơ, còn hai nghìn người ở lại quận Phụng Ấp để cứu hộ dân chúng gặp thiên tai.
Tình hình bên quận Phụng Ấp khá là nghiêm trọng, cho nên sau khi Khương Bồng Cơ làm chủ huyện Tượng Dương rồi vẫn chưa điều binh về.
Nhưng không ai ngờ được lũ Thanh Y Quân lại nhỏ mọn đến vậy.
Nghe tin Cửu Tướng quân bị giết, chúng liền nhân lúc quận Phụng Ấp không phòng bị, nửa đêm đột kích vào khu dành cho người bị thương của bộ khúc.
Ngay lập tức, cả phủ chìm trong bầu không khí nặng nề.
Một lúc sau, Khương Bồng Cơ lại nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên bên ngoài, một người lính truyền tin nữa tiến vào.
“Chủ công, bộ khúc truyền tin kia đã tỉnh rồi ạ.”
Khương Bồng Cơ nói: “Sai người đưa anh ta đến đây.”
Không lâu sau, hai người khiêng một cái cáng đi vào, trên cáng là bộ khúc cả người đầy máu me.
Anh ta thoi thóp thở, thấy Khương Bồng Cơ lại gần, trong đôi mắt xám xịt vô thần chợt lóe sáng, hai hàng nước mắt đục ngầu chảy ra, nói với vẻ nặng nhọc: “Lang, lang quân… Thanh… Y… Quân… lũ súc sinh đó, nửa đên đột kích… rất nhiều… anh em đều… bị thương… bây giờ sống chết không rõ… Lang quân… nhất định phải đi cứu bọn họ…”
Khương Bồng Cơ nghiến răng nói: “Ta sẽ đưa bọn họ trở về, không thiếu một ai!”
Nghe được lời hứa của cô, khóe miệng của bộ khúc nọ run rẩy, ánh mắt lưu luyến và nuối tiếc mờ dần.
Một lúc sau, Phong Cẩn đưa tay lên dò xét hơi thở của đối phương, sau đó lại bắt mạch.
Anh thấp giọng nói: “Anh ta đi rồi.”
Khương Bồng Cơ cắn môi, kìm nén sát ý trong lòng: “Khiêng anh ta xuống, chôn cất cho thỏa đáng.”
Những bộ khúc này, ngoại trừ gia đinh cô mua về lúc đầu cùng với lính của Mạnh Hồn, còn lại căn bản đều xuất thân từ thổ phỉ.
Mới đầu bọn họ phục tùng Khương Bồng Cơ là vì sống sót, nhưng lâu dần, bọn họ tìm được cảm giác được làm một người đường đường chính chính, trái tim tràn đầy nhiệt huyết. Cho dù có là thổ phỉ, bọn họ cũng là thổ phỉ có tư tưởng, nguyện vào sinh ra tử vì tri kỷ.
Tình cảm đến từ hai phía, bọn họ trung thành với Khương Bồng Cơ, cô đương nhiên cũng sẽ trân trọng bọn họ.
Khương Bồng Cơ nhắm mắt lại, khi cô mở mắt ra chỉ còn sự bình tĩnh.
Cô nhìn theo cái cáng được khiêng xuống, giọng nói bình thản: “Ta muốn xuất binh cứu người.”
Phong Cẩn mấp máy môi định lên tiếng, nhưng một lúc sau mới nói lên lời: “Tâm trạng của chủ công, Cẩn có thể hiểu được, bây giờ cũng không thể ngăn cản được. Cẩn hy vọng chủ công hiểu, xuất binh vào lúc này có nghĩa là như thế nào. Huyện Tượng Dương còn đang trong công cuộc khôi phục, yếu ớt không chịu nổi một đòn tấn công. Nếu như chủ công dẫn người đi cứu viện, e là…”
Khương Bồng Cơ đáp: “Ta biết như thế là rất mạo hiểm, nhưng ta không thể để bất kỳ ai đi theo ta hiểu nhầm rằng ta sẽ vứt bỏ bọn họ vào đúng thời khắc quan trọng nhất. Ta sẽ không vứt bỏ bất kỳ ai, cho dù chỉ là một bộ khúc nho nhỏ thì cũng chính là bộ khúc của Liễu Hi ta.”
Từ khi mở livestream đến nay, kẻ được hưởng đãi ngộ cao như thế này dường như chỉ có mỗi Thanh Y Quân.
Rốt cuộc cái lũ Thanh Y Quân này có bản lĩnh gì mà khiến Khương Bồng Cơ tức đến mức chửi thề?
Khán giả trong kênh livestream cũng tức điên. Nhưng phần nhiều mọi người đều tỏ ra lo lắng, mong Khương Bồng Cơ có thể bình tĩnh một chút, đừng để cơn tức làm lu mờ lý trí.
Thanh Y Quân thì đánh lúc nào cũng được, nếu bây giờ không ổn định được tình hình nói không chừng sẽ rơi vào cục diện thất bại hoàn toàn.
Toàn bộ huyện Tượng Dương đang trong tiến trình xây dựng lại, tuy rằng chỉ mới bắt đầu mấy ngày nhưng nó đã hiện lên vẻ phồn vinh thịnh vượng.
Khán giả có thể tưởng tượng ra, nếu để qua một khoảng thời gian nữa, nói không chừng cả tòa thành này sẽ tỏa sáng bừng bừng sức sống.
[Lão Đại Đồ Mi]: Bình tĩnh, tuyệt đối phải bình tĩnh nha Streamer, đừng để một phút xốc nổi mà khiến sau này phải hối hận.
[Bộ Tin Tức]: Đúng thế, đúng thế, món nợ của Thanh Y Quân tính lúc nào cũng được, Streamer đừng kích động.
[Không Muốn Update Chỉ Muốn Chết]: Kích động là ma quỷ! Ai đó đến kiềm chế Streamer lại đi!
Ngoài ra cũng có người gào lên, kẻ thì do ác ý, người thì do giận quá mất khôn.
[Số Ăn Chay]: Sợ cái gì? Chẳng lẽ cứ sợ sệt như thế à? Thanh Y Quân leo cả lên đầu Streamer rồi, đám khốn nạn táng tận lương tâm đó đáng chết! Nếu như lần này Streamer mà thờ ơ không quản, mọi người đoán xem hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào? Quả đúng bộ khúc là tư binh, tất cả đều là nô tịch, nhưng bọn họ cũng vào sinh ra tử vì Streamer mà. Nếu Streamer không dẫn người đi cứu, sau này ai còn chịu đi chết vì Streamer nữa?
[Không Cần Hòa Thị Bích Nữa]: Chẳng phải Thanh Y Quân muốn cứu giúp dân chúng sao? Bộ khúc của Streamer cứu bao nhiêu dân chúng ở quận Phụng Ấp như thế, vậy mà Thanh Y Quân đang làm cái gì? Cướp bóc, đốt nhà, giết người, hãm hiếp dân chúng ở huyện Tượng Dương, thấy Cửu Tướng quân bị diệt liền trút giận lên hai nghìn bộ khúc ở quận Phụng Ấp, đúng là bọn súc sinh!
Bây giờ Khương Bồng Cơ đã không còn tâm trạng để xem bình luận trên màn hình nữa rồi.
Cô nhìn người truyền tin với vẻ mặt nặng nề, đôi môi mím lại, bầu không khí xung quanh cô tràn ngập máu tanh và hung hãn. Cho dù dáng vẻ của cô bây giờ rất sạch sẽ nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác cả người cô nhuộm đầy máu, như thể sứ giả câu hồn bò ra từ địa ngục.
“Nhân viên kỹ thuật” trông coi lò gạch bên cạnh run cầm cập, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Ta chưa đến gây sự với bọn chúng mà bọn chúng lại tự vác xác đến tận cửa. Vừa hay, ở đây đang thiếu người làm.”
Không biết đã kìm nén bao lâu, giọng nói vốn trong trẻo của cô giờ trở nên khàn khàn, nghe cực kỳ khó chịu.
Khương Bồng Cơ nói với lính truyền tin: “Triệu tập mấy vị tiên sinh, gọi Mạnh giáo đầu và La giáo đầu đến, mở cuộc họp.”
Ba chữ cuối cùng gần như là bật từ trong kẽ răng ra, tràn ngập sát ý.
Mấy người Kỳ Quan Nhượng lần lượt chạy đến phủ huyện lệnh, vừa bước chân vào cửa đã trông thấy Khương Bồng Cơ ngồi trên vị trí chủ trì, khí thế xung quanh cô dồn nén đầy áp lực.
“Chủ công, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỳ Quan Nhượng đến sớm nhất, nhưng tính anh ta vốn dĩ không thích gây sự chú ý, bèn chọn một vị trí tương đối khuất ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống liền nhìn thấy mấy người Phong Cẩn lần lượt bước vào, trên gương mặt họ hiện lên vẻ mệt mỏi xen nghi ngờ.
Từ sau cuộc họp phân chia nhiệm vụ lần trước, bọn họ chưa từng tụ tập đầy đủ thế này.
Chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra rồi.
Trong đầu bọn họ đồng loạt hiện lên suy nghĩ như vậy.
Khương Bồng Cơ không trả lời câu hỏi của Kỳ Quan Nhượng, chỉ ra hiệu cho mấy người bọn họ ngồi xuống trước đã, sau đó mới cho người lính truyền tin nọ vào.
Giọng cô khàn khàn: “Ngươi thuật lại những gì ngươi vừa nói cho mấy vị tiên sinh nghe.”
Thấy giọng nói của Khương Bồng Cơ trở nên như vậy, tất cả đều rùng mình.
Bọn họ ăn ý chuyển tầm mắt về phía người lính truyền tin, càng nghe càng cảm thấy nặng nề.
Lính truyền tin nói: “Sáng sớm hôm nay, có một binh sĩ bị thương rất nghiêm trọng từ ngoài thành đến, sau khi kiểm tra thì phát hiện là thuộc bộ khúc của chủ công. Anh ta bị thương rất nặng, chỉ kịp nói một câu ‘Thanh Y Quân tấn công quận Phụng Ấp, nửa đêm tập kích bộ khúc, tàn sát dân chúng’ rồi ngất đi, bây giờ vẫn đang trong thời kỳ nguy hiểm.”
Nửa đêm tập kích bộ khúc?
Tàn sát dân chúng?
Nhóm Phong Cẩn nghe xong mà lặng cả người.
Kỳ Quan Nhượng siết chặt cái quạt trong tay, đây chính là ba nghìn bộ khúc lúc đầu anh ta dẫn khỏi Sùng Châu.
Một nghìn người trong số đó đi theo anh ta tiếp ứng Khương Bồng Cơ, còn hai nghìn người ở lại quận Phụng Ấp để cứu hộ dân chúng gặp thiên tai.
Tình hình bên quận Phụng Ấp khá là nghiêm trọng, cho nên sau khi Khương Bồng Cơ làm chủ huyện Tượng Dương rồi vẫn chưa điều binh về.
Nhưng không ai ngờ được lũ Thanh Y Quân lại nhỏ mọn đến vậy.
Nghe tin Cửu Tướng quân bị giết, chúng liền nhân lúc quận Phụng Ấp không phòng bị, nửa đêm đột kích vào khu dành cho người bị thương của bộ khúc.
Ngay lập tức, cả phủ chìm trong bầu không khí nặng nề.
Một lúc sau, Khương Bồng Cơ lại nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên bên ngoài, một người lính truyền tin nữa tiến vào.
“Chủ công, bộ khúc truyền tin kia đã tỉnh rồi ạ.”
Khương Bồng Cơ nói: “Sai người đưa anh ta đến đây.”
Không lâu sau, hai người khiêng một cái cáng đi vào, trên cáng là bộ khúc cả người đầy máu me.
Anh ta thoi thóp thở, thấy Khương Bồng Cơ lại gần, trong đôi mắt xám xịt vô thần chợt lóe sáng, hai hàng nước mắt đục ngầu chảy ra, nói với vẻ nặng nhọc: “Lang, lang quân… Thanh… Y… Quân… lũ súc sinh đó, nửa đên đột kích… rất nhiều… anh em đều… bị thương… bây giờ sống chết không rõ… Lang quân… nhất định phải đi cứu bọn họ…”
Khương Bồng Cơ nghiến răng nói: “Ta sẽ đưa bọn họ trở về, không thiếu một ai!”
Nghe được lời hứa của cô, khóe miệng của bộ khúc nọ run rẩy, ánh mắt lưu luyến và nuối tiếc mờ dần.
Một lúc sau, Phong Cẩn đưa tay lên dò xét hơi thở của đối phương, sau đó lại bắt mạch.
Anh thấp giọng nói: “Anh ta đi rồi.”
Khương Bồng Cơ cắn môi, kìm nén sát ý trong lòng: “Khiêng anh ta xuống, chôn cất cho thỏa đáng.”
Những bộ khúc này, ngoại trừ gia đinh cô mua về lúc đầu cùng với lính của Mạnh Hồn, còn lại căn bản đều xuất thân từ thổ phỉ.
Mới đầu bọn họ phục tùng Khương Bồng Cơ là vì sống sót, nhưng lâu dần, bọn họ tìm được cảm giác được làm một người đường đường chính chính, trái tim tràn đầy nhiệt huyết. Cho dù có là thổ phỉ, bọn họ cũng là thổ phỉ có tư tưởng, nguyện vào sinh ra tử vì tri kỷ.
Tình cảm đến từ hai phía, bọn họ trung thành với Khương Bồng Cơ, cô đương nhiên cũng sẽ trân trọng bọn họ.
Khương Bồng Cơ nhắm mắt lại, khi cô mở mắt ra chỉ còn sự bình tĩnh.
Cô nhìn theo cái cáng được khiêng xuống, giọng nói bình thản: “Ta muốn xuất binh cứu người.”
Phong Cẩn mấp máy môi định lên tiếng, nhưng một lúc sau mới nói lên lời: “Tâm trạng của chủ công, Cẩn có thể hiểu được, bây giờ cũng không thể ngăn cản được. Cẩn hy vọng chủ công hiểu, xuất binh vào lúc này có nghĩa là như thế nào. Huyện Tượng Dương còn đang trong công cuộc khôi phục, yếu ớt không chịu nổi một đòn tấn công. Nếu như chủ công dẫn người đi cứu viện, e là…”
Khương Bồng Cơ đáp: “Ta biết như thế là rất mạo hiểm, nhưng ta không thể để bất kỳ ai đi theo ta hiểu nhầm rằng ta sẽ vứt bỏ bọn họ vào đúng thời khắc quan trọng nhất. Ta sẽ không vứt bỏ bất kỳ ai, cho dù chỉ là một bộ khúc nho nhỏ thì cũng chính là bộ khúc của Liễu Hi ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.