Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 132
Vân Tam Tam
22/07/2019
Đó là,
Một thanh âm sạch sẽ đến mức không có chút tạp chất nào trong đó, mặc dù có ba phần giễu cợt, lại vô tình để lộ ra lãnh ý của người nói.
Có điều lúc này, trong phòng không có một ai đáp lại ——
“Á….” Trên bàn mổ.
Triệu Thành Nam giãy giụa, cột băng lạnh thấu xương vẫn nằm trong lồng ngực gã, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương.
Từng giọt từng giọt, nhỏ trên đất.
Con ngươi gã trợn to, lòng bàn tay bắt đầu khởi động dị năng.
Nhưng mà, Vân Khuynh nhìn thấy hành động của gã thì cười lạnh, lật bàn tay.
“Rầm ——”
Đau đớn quá mức, Triệu Thành Nam trước mắt tối sầm, lịm đi.
“Phụt.”
Một giây tiếp theo.
Vân Khuynh dứt khoát rút cột băng ra, chộp lấy người đàn ông đang hôn mê mới đảo mắt nhìn lại ——
Chớp chớp mắt, đối diện với cặp mắt trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm kia.
Người đàn ông có vóc người cao lớn đang lười biếng tựa lên khung cửa, chăm chú đánh giá nàng.
Đường nét của hắn vô cùng rõ ràng, ngũ quan cực kì tuấn tú, khí chất tuyệt vời.
Giây phút đó, hắn khoác trên mình chiếc áo khoác dài trắng, tựa như mang theo ánh sáng nhu hòa, càng thể hiện sự sạch sẽ tốt đẹp.
Nhưng mà, dù cho ai lần đầu thấy hắn, phần lớn sẽ không thể thưởng thức nổi.
Bời vì, hết sức dị ——
Quá mức hoàn mĩ, ngược lại lại có cảm giác không giống người thật, càng giống kiểu… được chế tạo ra hơn.
Vân Khuynh cảm thấy lạnh, bị hắn nhìn như thế, bỗng nhiên sinh ra cảm giác rét lạnh vô hình.
“Tiến sĩ Lục…”
Vài giây sau.
Cuối cùng Vân Khuynh cũng phá vỡ sự yên lặng:”Rất vui được gặp.”
Nàng cong môi, cười yếu ớt chào hỏi người đàn ông, đồng thời nhớ lại thông tin của thế giới ——
Trong thế giới nguyên bản có ghi lại, trước khi Lục Tiêu trở thành vua tang thi…
Không hề có dị năng?!
Vân Khuynh không thể không chau mày.
Không thể nào.
Nàng có thể cảm nhận được đối phương rõ ràng vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, năng lực dường như có thể khắc chế được nàng?
Nhân vật như này, là người yêu nhà mình thật à?
Vân Khuynh thầm giật mình, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo nhìn vào đối phương như cũ, không có lấy nửa ý hoảng loạn nào ——
Dù cho vị tiến sĩ nào kia đang dùng ánh mắt nghiên cứu chuột bạch nhìn nàng.
Bên cửa.
Lục Tiêu không đáp lời.
Hắn híp híp mắt, hiếm lạ hứng thú liếc nhìn phòng thí nghiệm mà quỷ một chút.
Sinh vật loài người đang bị cột băng đâm ngực máu me be bét vẫn đang nằm trên bàn mổ.
Còn vật thí nghiệm của hắn hai tay đầy máu, nhìn như con dê nhỏ, không chút gợn sóng đối mặt với hắn.
Ái chà.
Lục Tiêu cong môi tiêu chuẩn, cổ họng tựa hồ phát ra tiếng cười khẽ, bước chân ngạo mạn lại có quy luật đi về trong phòng.
“Chỗ này…”
Cuối cùng, hắn nhìn Triệu Thành Nam, chậm chạp mở miệng: “Xiên lệch 0.2mm.”
Giọng nói thanh thanh nhàn nhạt lại sạch sẽ, kết luận nghiêm túc.
Giây tiếp theo.
Dao giải phẫu phát ra tia sáng lạnh lẽo bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Lục Tiêu lại nheo mắt, nhìn người đang nằm trên bàn mổ, dường như đang suy nghĩ gì đó ——
Liệu có nên xiên thêm nhát nữa không nhỉ?!
Vân Khuynh khẽ run, còn chưa kịp phản ứng…
Thoáng chốc, Lục Tiêu thu dao lại, buồn tẻ đáp,
“Thôi!”
Hắn chán ghét nhìn Triệu Thành Nam bị vứt một bên, cao giọng gọi: “Người đâu!”
“Tiến sĩ Lục…”
Ngoài cửa, các trợ thủ núp nãy giờ ở bên ngoài mới nơm nớp lo sợ đi vào trong phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét, ngạc nhiên.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tới cứu người cuối cùng lại bị người được cứu biến thành như này?
Nhất thời, ngu luôn.
Cho tới khi thanh âm lãnh đạm vang lên: “Quăng hắn đi!”
Mấy trợ thủ run người, bận rộn thu dọn hiện trường.
Mười giây, xử lý sạch sẽ cả người lẫn vết máu.
“Chờ đã.”
Đến lúc kéo người đi, Vân Khuynh bỗng nhổm dậy, chặn động tác của họ lại.
Nàng nâng mắt, nhìn Lục Tiêu.
“Hắn là người có dị năng không gian. Hơn nữa, còn có thể tiến vào trong không gian đó.”
Trừ không gian ngọc bội ra, trong thế giới này cũng có hệ dị năng không gian, chia làm hai loại.
Một là có thể tiếp xúc với không gian công kích, một là không gian phụ trợ tùy thân, nhưng cái thứ hai chỉ có thể là không gian trong tiềm thức, không thể đi vào được.
Nhưng ngọc bội đã bị Triệu Thành Nam trích máu nhận chủ sử dụng.
Nếu như quăng gã đi bây giờ, gã vừa tỉnh liền chui vào không gian, kiểu gì cũng sẽ trốn được.
Vì vậy.
Cho dù người đàn ông trước mắt không hề quan tâm, Vân Khuynh đắn đo mãi vẫn nói ra dị năng của Triệu Thành Nam.
Nàng nghĩ, theo như đam mê nghiên cứu của Lục Tiêu, sau khi nghe hẳn là sẽ đề phòng…
Không ngờ rằng.
Giây sau.
Người đàn ông tuấn tú kia thờ ơ cụp mắt, điềm đạm nhìn đám trợ thủ.
“Đứng đấy làm gì? Đem đi!”
“Dạ?”
Đám trợ thủ nghe được dị năng của Triệu Thành Nam cũng hơi chần chờ, nhưng thấy ánh mắt đen thui của Lục Tiêu liền sợ hãi.
“À… vâng!”
Nói xong, bọn họ vòng qua người Vân Khuynh, trói người còn đang chảy máu kia lại, đem đi.
“Chờ…” Vân Khuynh nhíu mày, định cản lại lần nữa.
Chớp mắt.
Lưỡi dao chợt lóe.
Chờ tới khi nàng kịp phản ứng lại, trên cổ đã cảm giác được sự lạnh lẽo như băng.
Nhanh thật…
Vân Khuynh cụp mắt, nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương đã bị kiềm lại.
Lưỡi dao sắc bén đặt ở vị trí động mạch, Lục Tiêu híp mắt, mũi dao khẽ lướt qua mạch máu của cô.
Ở loại tư thế như này, cơ thể hai người không khỏi sát lại với nhau.
Nàng đứng yên, hơi kinh ngạc cảm nhận nhiệt độ của đối phương…
Sao lại ấm áp đến như vậy.
Còn hắn lại hứng thú nhìn mạch đập của cô, động dao, tạo thành vết cắt trên da thịt trắng nõn.
Một giọt máu nhỏ rỉ ra, thoáng chốc, miệng vết thương nhỏ xíu lại khép lại, chỉ để lại một vết như sợi chỉ đỏ xinh đẹp, nở rộ nơi cổ.
Hắn khống chế lực đạo vô cùng chuẩn, Vân Khuynh thậm chí còn chẳng thấy đau.
Vì vậy, đối phó với con hàng mơ hồ này, nàng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, mặc hắn làm gì thì làm.
Ánh mắt của Lục Tiêu hơi tối đi.
Loại vật thí nghiệm của thế đùa giỡn đi đùa giỡn lại như này… quá hợp ý hắn.
Hơn nữa…
Người đàn ông một tay khẽ nhấn dao lên cần cổ nhỏ bé của cô gái, một tay khẽ nhích ngón, thăm dò động mạch của nàng.
Không có sợ hãi.
Cả nhiệt độ lẫn nhịp tim đều bình thường…
Hắn chưa từng gặp loại hình như này bao giờ.
Môi cong một đường cong hoàn mĩ, khẽ nhớ lại hạng mục nghiên cứu hiếm thấy lúc trước ——
Rốt cuộc làm như nào mới phá được kiểu vật thí nghiệm quý giá như này…
Lục Tiêu thu dao, đôi mắt sâu hun hút vẫn chuyên chú đánh giá cô gái, dần dần hiện lên sự cuồng nhiệt khó tả.
Mà Vân Khuynh vừa được buông ra mới khẽ cúi đầu, phát hiện trên cổ mình lại xuất hiện thêm một vệt máu nữa ——
Đúng là thẳng không đấu lại được cong.
Vân Khuynh: “…”
Thật ra theo như kế hoạch nguyên bản của nàng, Triệu Thành Nam hẳn phải bị đem đi làm vật thí nghiệm, làm tiền đặt cược cho việc hợp tác của căn cứ Giang Nam.
Vấn đề là, Vân Khuynh không ngờ tới…
Lục Tiêu còn hứng thú với mình hơn cả Triệu Thành Nam.
Đáng tiếc, trên phương diện vật thí nghiệm.
Nàng hạ mắt, thầm thở dài, chẳng biết nên trao đổi như nào với vị người yêu mơ hồ kiêm phản diện tiên sinh này như nào.
Giây tiếp theo.
Vậy mà Lục Tiêu lại mở miệng trước.
“Lại đây.”
Hả?!
Vân Khuynh khẽ run, người nào kia vậy mà không nhịn được tiến lên trước, thoáng chốc…
Bế nàng lên?!
————————————————
P/s: bổ sung, năm mới zui zẻ.
—— Kịch nhỏ dịp nguyên đán: Liên quan tới việc chọn vật thí nghiệm.
Lục Tiêu: Tôi đây rất có nguyên tắc đây nhé!
Khuynh Khuynh: Nguyên tắc gì thế?
Lục Tiêu: Nhìn không ưa thì không thèm,
Triệu tra nam: …huhu
Một thanh âm sạch sẽ đến mức không có chút tạp chất nào trong đó, mặc dù có ba phần giễu cợt, lại vô tình để lộ ra lãnh ý của người nói.
Có điều lúc này, trong phòng không có một ai đáp lại ——
“Á….” Trên bàn mổ.
Triệu Thành Nam giãy giụa, cột băng lạnh thấu xương vẫn nằm trong lồng ngực gã, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương.
Từng giọt từng giọt, nhỏ trên đất.
Con ngươi gã trợn to, lòng bàn tay bắt đầu khởi động dị năng.
Nhưng mà, Vân Khuynh nhìn thấy hành động của gã thì cười lạnh, lật bàn tay.
“Rầm ——”
Đau đớn quá mức, Triệu Thành Nam trước mắt tối sầm, lịm đi.
“Phụt.”
Một giây tiếp theo.
Vân Khuynh dứt khoát rút cột băng ra, chộp lấy người đàn ông đang hôn mê mới đảo mắt nhìn lại ——
Chớp chớp mắt, đối diện với cặp mắt trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm kia.
Người đàn ông có vóc người cao lớn đang lười biếng tựa lên khung cửa, chăm chú đánh giá nàng.
Đường nét của hắn vô cùng rõ ràng, ngũ quan cực kì tuấn tú, khí chất tuyệt vời.
Giây phút đó, hắn khoác trên mình chiếc áo khoác dài trắng, tựa như mang theo ánh sáng nhu hòa, càng thể hiện sự sạch sẽ tốt đẹp.
Nhưng mà, dù cho ai lần đầu thấy hắn, phần lớn sẽ không thể thưởng thức nổi.
Bời vì, hết sức dị ——
Quá mức hoàn mĩ, ngược lại lại có cảm giác không giống người thật, càng giống kiểu… được chế tạo ra hơn.
Vân Khuynh cảm thấy lạnh, bị hắn nhìn như thế, bỗng nhiên sinh ra cảm giác rét lạnh vô hình.
“Tiến sĩ Lục…”
Vài giây sau.
Cuối cùng Vân Khuynh cũng phá vỡ sự yên lặng:”Rất vui được gặp.”
Nàng cong môi, cười yếu ớt chào hỏi người đàn ông, đồng thời nhớ lại thông tin của thế giới ——
Trong thế giới nguyên bản có ghi lại, trước khi Lục Tiêu trở thành vua tang thi…
Không hề có dị năng?!
Vân Khuynh không thể không chau mày.
Không thể nào.
Nàng có thể cảm nhận được đối phương rõ ràng vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, năng lực dường như có thể khắc chế được nàng?
Nhân vật như này, là người yêu nhà mình thật à?
Vân Khuynh thầm giật mình, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo nhìn vào đối phương như cũ, không có lấy nửa ý hoảng loạn nào ——
Dù cho vị tiến sĩ nào kia đang dùng ánh mắt nghiên cứu chuột bạch nhìn nàng.
Bên cửa.
Lục Tiêu không đáp lời.
Hắn híp híp mắt, hiếm lạ hứng thú liếc nhìn phòng thí nghiệm mà quỷ một chút.
Sinh vật loài người đang bị cột băng đâm ngực máu me be bét vẫn đang nằm trên bàn mổ.
Còn vật thí nghiệm của hắn hai tay đầy máu, nhìn như con dê nhỏ, không chút gợn sóng đối mặt với hắn.
Ái chà.
Lục Tiêu cong môi tiêu chuẩn, cổ họng tựa hồ phát ra tiếng cười khẽ, bước chân ngạo mạn lại có quy luật đi về trong phòng.
“Chỗ này…”
Cuối cùng, hắn nhìn Triệu Thành Nam, chậm chạp mở miệng: “Xiên lệch 0.2mm.”
Giọng nói thanh thanh nhàn nhạt lại sạch sẽ, kết luận nghiêm túc.
Giây tiếp theo.
Dao giải phẫu phát ra tia sáng lạnh lẽo bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Lục Tiêu lại nheo mắt, nhìn người đang nằm trên bàn mổ, dường như đang suy nghĩ gì đó ——
Liệu có nên xiên thêm nhát nữa không nhỉ?!
Vân Khuynh khẽ run, còn chưa kịp phản ứng…
Thoáng chốc, Lục Tiêu thu dao lại, buồn tẻ đáp,
“Thôi!”
Hắn chán ghét nhìn Triệu Thành Nam bị vứt một bên, cao giọng gọi: “Người đâu!”
“Tiến sĩ Lục…”
Ngoài cửa, các trợ thủ núp nãy giờ ở bên ngoài mới nơm nớp lo sợ đi vào trong phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét, ngạc nhiên.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tới cứu người cuối cùng lại bị người được cứu biến thành như này?
Nhất thời, ngu luôn.
Cho tới khi thanh âm lãnh đạm vang lên: “Quăng hắn đi!”
Mấy trợ thủ run người, bận rộn thu dọn hiện trường.
Mười giây, xử lý sạch sẽ cả người lẫn vết máu.
“Chờ đã.”
Đến lúc kéo người đi, Vân Khuynh bỗng nhổm dậy, chặn động tác của họ lại.
Nàng nâng mắt, nhìn Lục Tiêu.
“Hắn là người có dị năng không gian. Hơn nữa, còn có thể tiến vào trong không gian đó.”
Trừ không gian ngọc bội ra, trong thế giới này cũng có hệ dị năng không gian, chia làm hai loại.
Một là có thể tiếp xúc với không gian công kích, một là không gian phụ trợ tùy thân, nhưng cái thứ hai chỉ có thể là không gian trong tiềm thức, không thể đi vào được.
Nhưng ngọc bội đã bị Triệu Thành Nam trích máu nhận chủ sử dụng.
Nếu như quăng gã đi bây giờ, gã vừa tỉnh liền chui vào không gian, kiểu gì cũng sẽ trốn được.
Vì vậy.
Cho dù người đàn ông trước mắt không hề quan tâm, Vân Khuynh đắn đo mãi vẫn nói ra dị năng của Triệu Thành Nam.
Nàng nghĩ, theo như đam mê nghiên cứu của Lục Tiêu, sau khi nghe hẳn là sẽ đề phòng…
Không ngờ rằng.
Giây sau.
Người đàn ông tuấn tú kia thờ ơ cụp mắt, điềm đạm nhìn đám trợ thủ.
“Đứng đấy làm gì? Đem đi!”
“Dạ?”
Đám trợ thủ nghe được dị năng của Triệu Thành Nam cũng hơi chần chờ, nhưng thấy ánh mắt đen thui của Lục Tiêu liền sợ hãi.
“À… vâng!”
Nói xong, bọn họ vòng qua người Vân Khuynh, trói người còn đang chảy máu kia lại, đem đi.
“Chờ…” Vân Khuynh nhíu mày, định cản lại lần nữa.
Chớp mắt.
Lưỡi dao chợt lóe.
Chờ tới khi nàng kịp phản ứng lại, trên cổ đã cảm giác được sự lạnh lẽo như băng.
Nhanh thật…
Vân Khuynh cụp mắt, nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương đã bị kiềm lại.
Lưỡi dao sắc bén đặt ở vị trí động mạch, Lục Tiêu híp mắt, mũi dao khẽ lướt qua mạch máu của cô.
Ở loại tư thế như này, cơ thể hai người không khỏi sát lại với nhau.
Nàng đứng yên, hơi kinh ngạc cảm nhận nhiệt độ của đối phương…
Sao lại ấm áp đến như vậy.
Còn hắn lại hứng thú nhìn mạch đập của cô, động dao, tạo thành vết cắt trên da thịt trắng nõn.
Một giọt máu nhỏ rỉ ra, thoáng chốc, miệng vết thương nhỏ xíu lại khép lại, chỉ để lại một vết như sợi chỉ đỏ xinh đẹp, nở rộ nơi cổ.
Hắn khống chế lực đạo vô cùng chuẩn, Vân Khuynh thậm chí còn chẳng thấy đau.
Vì vậy, đối phó với con hàng mơ hồ này, nàng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, mặc hắn làm gì thì làm.
Ánh mắt của Lục Tiêu hơi tối đi.
Loại vật thí nghiệm của thế đùa giỡn đi đùa giỡn lại như này… quá hợp ý hắn.
Hơn nữa…
Người đàn ông một tay khẽ nhấn dao lên cần cổ nhỏ bé của cô gái, một tay khẽ nhích ngón, thăm dò động mạch của nàng.
Không có sợ hãi.
Cả nhiệt độ lẫn nhịp tim đều bình thường…
Hắn chưa từng gặp loại hình như này bao giờ.
Môi cong một đường cong hoàn mĩ, khẽ nhớ lại hạng mục nghiên cứu hiếm thấy lúc trước ——
Rốt cuộc làm như nào mới phá được kiểu vật thí nghiệm quý giá như này…
Lục Tiêu thu dao, đôi mắt sâu hun hút vẫn chuyên chú đánh giá cô gái, dần dần hiện lên sự cuồng nhiệt khó tả.
Mà Vân Khuynh vừa được buông ra mới khẽ cúi đầu, phát hiện trên cổ mình lại xuất hiện thêm một vệt máu nữa ——
Đúng là thẳng không đấu lại được cong.
Vân Khuynh: “…”
Thật ra theo như kế hoạch nguyên bản của nàng, Triệu Thành Nam hẳn phải bị đem đi làm vật thí nghiệm, làm tiền đặt cược cho việc hợp tác của căn cứ Giang Nam.
Vấn đề là, Vân Khuynh không ngờ tới…
Lục Tiêu còn hứng thú với mình hơn cả Triệu Thành Nam.
Đáng tiếc, trên phương diện vật thí nghiệm.
Nàng hạ mắt, thầm thở dài, chẳng biết nên trao đổi như nào với vị người yêu mơ hồ kiêm phản diện tiên sinh này như nào.
Giây tiếp theo.
Vậy mà Lục Tiêu lại mở miệng trước.
“Lại đây.”
Hả?!
Vân Khuynh khẽ run, người nào kia vậy mà không nhịn được tiến lên trước, thoáng chốc…
Bế nàng lên?!
————————————————
P/s: bổ sung, năm mới zui zẻ.
—— Kịch nhỏ dịp nguyên đán: Liên quan tới việc chọn vật thí nghiệm.
Lục Tiêu: Tôi đây rất có nguyên tắc đây nhé!
Khuynh Khuynh: Nguyên tắc gì thế?
Lục Tiêu: Nhìn không ưa thì không thèm,
Triệu tra nam: …huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.