Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 133
Vân Tam Tam
22/07/2019
Vân Khuynh con ngươi co lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Tiêu ôm vào ngực.
Giây phút tiếp xúc với nhau nàng mới cảm nhận được cơ thể gầy nhom của hắn lại kiên cố và ấm áp đến thế.
Khí tức sạch sẽ đến tận cùng bao quanh thân nàng, hắn cẩn thận ôm lấy, tư thế mập mờ, cúi người…
Nhẹ nhàng đặt cô gái lên bàn mổ.
Vân Khuynh: “….”
Nàng cũng hiểu, Lục Tiêu hoàn toàn coi nàng là vật thí nghiệm để xử lý.
Vân Khuynh đang suy tư, lòng bàn tay khẽ ngưng tụ hơi nước, định dọn dẹp sạch đống vết máu còn sót lại.
Nhưng mà.
Tiến sĩ Lục nào đó nhíu mày anh tuấn, nghiêm túc nói: “Đừng động.”
Giây sau.
Người đàn ông đứng yên bên bàn mổ, cúi đầu, thỉnh thoảng đưa tay táy máy ổn định cô gái.
Tiếp theo, Lục Tiêu xoay người, không biết moi dụng cụ khử độc ở đâu ra, nhìn về phía vật thí nghiệm của hắn, chuẩn bị “thi công.”
“Ớ, chờ đã.”
Vân Khuynh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà đứng dậy: “Này, anh… đang định xử lý tôi đấy à?”
(editor: edit đến đây cứ ngồi tưởng tượng không biết sau này bác Lục định xin lỗi người yêu như nào, đối xử như này =))) mặc niệm cho tiến sĩ Lục)
Lục Tiêu kinh ngạc liếc nàng một cái: “Đương nhiên rồi.”
Hắn nói như chuyện đương nhiên, thoáng chốc lại nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Cô yên tâm đi, tôi chưa bao giờ hạ đao nhầm.”
Người đàn ông nghiêm túc đảm bảo, trong đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Khuynh kia, ẩn sâu sự cuồng nhiệt.
Đối mặt với vật thí nghiệm hợp ý như này, hắn chắc chắn sẽ không phạm một sai lầm nào.
À.
Không biết giới hạn chịu đựng của đối phương là bao nhiêu. Liệu có nên thử không dùng thuốc mê không ta?
Tiến sĩ Lục đánh giá cô gái, trong não đã nghĩ ra 7749 phương án thí nghiệm.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Vân Khuynh lạnh người.
Không được!
Nhất định phải xóa bỏ ý nghĩ định giải phẫu mình trong não người kia.
Chớp mắt.
Nàng động não, đột nhiên cười khẽ nói.
“Tiến sĩ Lục nhìn trúng khả năng tự hồi phục của tôi, định dùng cái này để nghiên cứu thuốc chữa ư?”
Ánh mắt của Lục Tiêu bỗng chốc ảm đạm.
Vân Khuynh tỉnh bơ đối mặt với đối phương, lại nói.
“Nếu như anh định nghiên cứu cái này…” Cô cười giễu.
“Tôi có thể nói thẳng công thức mạch ADN của năng lực này cho anh.”
“Ý cô là gì?”
Lục Tiêu nhếch môi mỏng, giọng nói lại mang theo áp lực lạnh lẽo.
“À,” Vân Khuynh cười xòa, “Tiến sĩ Lục nghe không hiểu thật à?”
Một giây sau.
Nàng nâng mắt, trực tiếp đối mặt với người đàn ông kia: “…Tôi đã bị thí nghiệm qua từ lâu rồi.”
Không gian tĩnh mịch.
Lục Tiêu thần sắc khó lường, không biết là có tin hay không.
Mà Vân Khuynh khẽ hạ mắt, đầu óc thanh tỉnh ——
Quả thực là như vậy.
Hôm nay, cái thân thể này chưa bị giải phẫu.
Nhưng cơn ác mộng kinh hoàng mà “Tống Vân Khuynh” nguyên bản từng trải qua đã đánh động đến nàng, sao lại không hiểu cảm giác đau khổ đó được?
Mà vị nữ bác sĩ thiên tài Tô Mân kia quả thực đã nghiên cứu ra công thức phân tử của khả năng tự chữa bệnh của nguyên chủ, chẳng qua chưa kịp chuyển hóa thành thuốc thì đã quá tay giết chết nguyên chủ mà thôi.
Sau đó, Triệu Thành Nam dâng hiến một không gian tốt hơn trước, nguyên chủ – người lấy mạng đổi lại một dãy công thức phân tử ADN, cuối cùng thành trò cười.
Không ngờ bây giờ… lại thành lý do để nàng đối phó lại Lục Tiêu.
Vân Khuynh thầm thở dài, nâng mắt lên, thần sắc trống rỗng.
“Sao vậy, tiến sĩ Lục không tin à?”
Hàng mi của nàng khẽ rung, lạnh lùng tuôn một tràng chuỗi công thức ADN của Tô Mân trước đây ra…
“Đừng nói nữa!”
Rốt cuộc, Lục Tiêu cũng lãnh đạm mở miệng.
Ngay sau đó.
Lưỡi dao lạnh lẽo lại đột nhiên lóe lên, phương thức quỷ dị quen thuộc.
Bất quá, lần này lại cắt…
Đồng phục bệnh nhân trên người thành mấy phần?!
“Anh…”
Vân Khuynh siết chặt lòng bàn tay, mấy miếng vải trên người cũng lung lay muốn trượt xuống đất theo.
Cả cơ thể dường như lộ ra ngoài, còn có… lọt vào trong mắt của người nào kia.
Vân Khuynh âm thầm cắn môi, dị năng toàn thân sôi trào, khắc chế cảm xúc kích động kia xuống ——
Nếu như không vì cảm giác của Lục Tiêu giống với người yêu nhà mình, nàng chắc chắn đã xông lên liều chết tương nhau một trận …
Trên bản mổ chật hẹp.
Trong khoảnh khắc hơi thở của hai người gần kề, Vân Khuynh xốc mắt, nhìn con ngươi đang rủ xuống của Lục Tiêu, sạch sẽ nghiêm túc.
Nàng run sợ.
Khắc sau, đối phương đặt dao giải phẫu lên cổ nàng, một đường quẹt xuống xương quai xanh, ngực, bụng…
“Nói đi.” Giọng Lục Tiêu hàn lạnh: “Cô bị hạ dao như thế nào?”
Vậy mà lại hỏi về quá trình “bị thí nghiệm” của ‘cô’.
Vân Khuynh thầm thở phào, cố gắng không để ý tới hình tượng lúc này của bản thân.
Giây tiếp theo.
Nàng cười nhẹ thành tiếng, đầu ngón tay xoay chuyển, trực tiếp nắm lấy dao giải phẫu đang chuyển động của hắn.
Lục Tiêu dừng động tác, nheo mắt.
Vân Khuynh hoàn toàn bình tĩnh lại, ngón tay thon dài của nàng kẹp lấy lưỡi dao lạnh sắc, chủ động quẹt lên người.
“Bắt đầu mổ từ ngực, đến lồng ngực…”
Cô gái bình tĩnh miêu tả quá trình giải phẫu đầy máu, nhớ lại sự đau đớn trong giấc mơ, thần sắc không chút sợ hãi hoang mang.
Mà trong lúc nàng hạ thủ, không hề khống chế lực đạo, nhiều lúc còn cắt đứt da thịt, lại lập tức liền lại.
Cuối cùng, chỉ còn vết máu loang lổ.
Rốt cục.
Người đàn ông tuấn tú khẽ động tay, thu dao giải phẫu lại.
“Được rồi.”
Lục Tiêu lạnh giọng cắt ngang.
Trong nháy mắt.
Sự bạo ngược cục súc không biết nảy nở từ đâu phát ra.
Hiếm có khi mới tìm được vật thí nghiệm hợp ý như vậy, cuối cùng lại bị người khác nhanh chân hốt mất!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ trống rỗng như vậy, sợ rằng đã đánh mất trạng thái ban đầu.
Lục Tiêu bình tĩnh nhìn Vân Khuynh, ánh mắt trong suốt, môi mỏng khẽ nhếch.
Nhưng quanh thân hắn là khí tức âm lãnh cổ quái.
Vân Khuynh giờ tay sửa sang lại quần áo nát tươm, vẻ mặt dửng dưng.
“Có điều dù đã có công thức phân tử nhưng nghiên cứu sau này vẫn cần phải có tiêu bản huyết dịch chứ?”
Cô nhìn người đàn ông không nói gì, cong môi: “Tôi tình nguyện cung cấp cho anh.”
Tóm lại, cứ không giải phẫu là OK.
… Nụ cười trên môi Lục Tiêu càng sâu thêm.
Thú vị.
Trong chớp mắt kia, hắn rõ ràng hiện ra sự nhu hòa.
Mặc dù theo logic mà nói, biểu hiện của nàng hoàn toàn kín kẽ, không hề có sơ hở.
Hơn nữa, đây là lần đầu hắn gặp được một vật thí nghiệm thú vị như thế… Hay có thể nói, một “Người” thú vị.
Ít nhất giữ con bé này lại quan sát mà không giải phẫu ngay, Lục Tiêu thấy hẳn còn thú vị hơn.
Thế nên.
Hắn liếc nàng một cái, đồng ý.
“Đã như vậy, sau này… cô làm trợ lý cho tôi đi.”
?!
Vân Khuynh ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ đưa ra yêu cầu như thế.
Có điều, như vậy, càng dễ cho nàng tiếp cận hơn.
“Được thôi.”
Cô gái cười đáp ứng, đôi mắt tỏa sáng.
Lục Tiêu híp mắt, ngồi dậy, cất dụng cụ khử trùng đi.
Cơ mà.
Khi ánh mắt của hắn liếc qua một đống dụng cụ, bỗng nhiên dừng lại.
Cuối cùng.
Dừng lại trên một cái bình thủy tinh ngâm đầu tang thi.
Một cái đầu xanh trắng ngâm trong dung dịch formalin, răng nanh bén nhọn cộng thêm quả da mặt bị ăn mòn càng thêm kinh dị.
Nhưng mà…
Vài giây sau.
Lục Tiêu nheo mắt, quay đầu nhìn cô gái trong trẻo phía sau.
“Trợ lý tiểu thư mới nhậm chức… cô không có gì muốn nói à?”
————————————————
P/s. Bị tóm rồi hehe ~
Giây phút tiếp xúc với nhau nàng mới cảm nhận được cơ thể gầy nhom của hắn lại kiên cố và ấm áp đến thế.
Khí tức sạch sẽ đến tận cùng bao quanh thân nàng, hắn cẩn thận ôm lấy, tư thế mập mờ, cúi người…
Nhẹ nhàng đặt cô gái lên bàn mổ.
Vân Khuynh: “….”
Nàng cũng hiểu, Lục Tiêu hoàn toàn coi nàng là vật thí nghiệm để xử lý.
Vân Khuynh đang suy tư, lòng bàn tay khẽ ngưng tụ hơi nước, định dọn dẹp sạch đống vết máu còn sót lại.
Nhưng mà.
Tiến sĩ Lục nào đó nhíu mày anh tuấn, nghiêm túc nói: “Đừng động.”
Giây sau.
Người đàn ông đứng yên bên bàn mổ, cúi đầu, thỉnh thoảng đưa tay táy máy ổn định cô gái.
Tiếp theo, Lục Tiêu xoay người, không biết moi dụng cụ khử độc ở đâu ra, nhìn về phía vật thí nghiệm của hắn, chuẩn bị “thi công.”
“Ớ, chờ đã.”
Vân Khuynh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà đứng dậy: “Này, anh… đang định xử lý tôi đấy à?”
(editor: edit đến đây cứ ngồi tưởng tượng không biết sau này bác Lục định xin lỗi người yêu như nào, đối xử như này =))) mặc niệm cho tiến sĩ Lục)
Lục Tiêu kinh ngạc liếc nàng một cái: “Đương nhiên rồi.”
Hắn nói như chuyện đương nhiên, thoáng chốc lại nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Cô yên tâm đi, tôi chưa bao giờ hạ đao nhầm.”
Người đàn ông nghiêm túc đảm bảo, trong đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Khuynh kia, ẩn sâu sự cuồng nhiệt.
Đối mặt với vật thí nghiệm hợp ý như này, hắn chắc chắn sẽ không phạm một sai lầm nào.
À.
Không biết giới hạn chịu đựng của đối phương là bao nhiêu. Liệu có nên thử không dùng thuốc mê không ta?
Tiến sĩ Lục đánh giá cô gái, trong não đã nghĩ ra 7749 phương án thí nghiệm.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Vân Khuynh lạnh người.
Không được!
Nhất định phải xóa bỏ ý nghĩ định giải phẫu mình trong não người kia.
Chớp mắt.
Nàng động não, đột nhiên cười khẽ nói.
“Tiến sĩ Lục nhìn trúng khả năng tự hồi phục của tôi, định dùng cái này để nghiên cứu thuốc chữa ư?”
Ánh mắt của Lục Tiêu bỗng chốc ảm đạm.
Vân Khuynh tỉnh bơ đối mặt với đối phương, lại nói.
“Nếu như anh định nghiên cứu cái này…” Cô cười giễu.
“Tôi có thể nói thẳng công thức mạch ADN của năng lực này cho anh.”
“Ý cô là gì?”
Lục Tiêu nhếch môi mỏng, giọng nói lại mang theo áp lực lạnh lẽo.
“À,” Vân Khuynh cười xòa, “Tiến sĩ Lục nghe không hiểu thật à?”
Một giây sau.
Nàng nâng mắt, trực tiếp đối mặt với người đàn ông kia: “…Tôi đã bị thí nghiệm qua từ lâu rồi.”
Không gian tĩnh mịch.
Lục Tiêu thần sắc khó lường, không biết là có tin hay không.
Mà Vân Khuynh khẽ hạ mắt, đầu óc thanh tỉnh ——
Quả thực là như vậy.
Hôm nay, cái thân thể này chưa bị giải phẫu.
Nhưng cơn ác mộng kinh hoàng mà “Tống Vân Khuynh” nguyên bản từng trải qua đã đánh động đến nàng, sao lại không hiểu cảm giác đau khổ đó được?
Mà vị nữ bác sĩ thiên tài Tô Mân kia quả thực đã nghiên cứu ra công thức phân tử của khả năng tự chữa bệnh của nguyên chủ, chẳng qua chưa kịp chuyển hóa thành thuốc thì đã quá tay giết chết nguyên chủ mà thôi.
Sau đó, Triệu Thành Nam dâng hiến một không gian tốt hơn trước, nguyên chủ – người lấy mạng đổi lại một dãy công thức phân tử ADN, cuối cùng thành trò cười.
Không ngờ bây giờ… lại thành lý do để nàng đối phó lại Lục Tiêu.
Vân Khuynh thầm thở dài, nâng mắt lên, thần sắc trống rỗng.
“Sao vậy, tiến sĩ Lục không tin à?”
Hàng mi của nàng khẽ rung, lạnh lùng tuôn một tràng chuỗi công thức ADN của Tô Mân trước đây ra…
“Đừng nói nữa!”
Rốt cuộc, Lục Tiêu cũng lãnh đạm mở miệng.
Ngay sau đó.
Lưỡi dao lạnh lẽo lại đột nhiên lóe lên, phương thức quỷ dị quen thuộc.
Bất quá, lần này lại cắt…
Đồng phục bệnh nhân trên người thành mấy phần?!
“Anh…”
Vân Khuynh siết chặt lòng bàn tay, mấy miếng vải trên người cũng lung lay muốn trượt xuống đất theo.
Cả cơ thể dường như lộ ra ngoài, còn có… lọt vào trong mắt của người nào kia.
Vân Khuynh âm thầm cắn môi, dị năng toàn thân sôi trào, khắc chế cảm xúc kích động kia xuống ——
Nếu như không vì cảm giác của Lục Tiêu giống với người yêu nhà mình, nàng chắc chắn đã xông lên liều chết tương nhau một trận …
Trên bản mổ chật hẹp.
Trong khoảnh khắc hơi thở của hai người gần kề, Vân Khuynh xốc mắt, nhìn con ngươi đang rủ xuống của Lục Tiêu, sạch sẽ nghiêm túc.
Nàng run sợ.
Khắc sau, đối phương đặt dao giải phẫu lên cổ nàng, một đường quẹt xuống xương quai xanh, ngực, bụng…
“Nói đi.” Giọng Lục Tiêu hàn lạnh: “Cô bị hạ dao như thế nào?”
Vậy mà lại hỏi về quá trình “bị thí nghiệm” của ‘cô’.
Vân Khuynh thầm thở phào, cố gắng không để ý tới hình tượng lúc này của bản thân.
Giây tiếp theo.
Nàng cười nhẹ thành tiếng, đầu ngón tay xoay chuyển, trực tiếp nắm lấy dao giải phẫu đang chuyển động của hắn.
Lục Tiêu dừng động tác, nheo mắt.
Vân Khuynh hoàn toàn bình tĩnh lại, ngón tay thon dài của nàng kẹp lấy lưỡi dao lạnh sắc, chủ động quẹt lên người.
“Bắt đầu mổ từ ngực, đến lồng ngực…”
Cô gái bình tĩnh miêu tả quá trình giải phẫu đầy máu, nhớ lại sự đau đớn trong giấc mơ, thần sắc không chút sợ hãi hoang mang.
Mà trong lúc nàng hạ thủ, không hề khống chế lực đạo, nhiều lúc còn cắt đứt da thịt, lại lập tức liền lại.
Cuối cùng, chỉ còn vết máu loang lổ.
Rốt cục.
Người đàn ông tuấn tú khẽ động tay, thu dao giải phẫu lại.
“Được rồi.”
Lục Tiêu lạnh giọng cắt ngang.
Trong nháy mắt.
Sự bạo ngược cục súc không biết nảy nở từ đâu phát ra.
Hiếm có khi mới tìm được vật thí nghiệm hợp ý như vậy, cuối cùng lại bị người khác nhanh chân hốt mất!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ trống rỗng như vậy, sợ rằng đã đánh mất trạng thái ban đầu.
Lục Tiêu bình tĩnh nhìn Vân Khuynh, ánh mắt trong suốt, môi mỏng khẽ nhếch.
Nhưng quanh thân hắn là khí tức âm lãnh cổ quái.
Vân Khuynh giờ tay sửa sang lại quần áo nát tươm, vẻ mặt dửng dưng.
“Có điều dù đã có công thức phân tử nhưng nghiên cứu sau này vẫn cần phải có tiêu bản huyết dịch chứ?”
Cô nhìn người đàn ông không nói gì, cong môi: “Tôi tình nguyện cung cấp cho anh.”
Tóm lại, cứ không giải phẫu là OK.
… Nụ cười trên môi Lục Tiêu càng sâu thêm.
Thú vị.
Trong chớp mắt kia, hắn rõ ràng hiện ra sự nhu hòa.
Mặc dù theo logic mà nói, biểu hiện của nàng hoàn toàn kín kẽ, không hề có sơ hở.
Hơn nữa, đây là lần đầu hắn gặp được một vật thí nghiệm thú vị như thế… Hay có thể nói, một “Người” thú vị.
Ít nhất giữ con bé này lại quan sát mà không giải phẫu ngay, Lục Tiêu thấy hẳn còn thú vị hơn.
Thế nên.
Hắn liếc nàng một cái, đồng ý.
“Đã như vậy, sau này… cô làm trợ lý cho tôi đi.”
?!
Vân Khuynh ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ đưa ra yêu cầu như thế.
Có điều, như vậy, càng dễ cho nàng tiếp cận hơn.
“Được thôi.”
Cô gái cười đáp ứng, đôi mắt tỏa sáng.
Lục Tiêu híp mắt, ngồi dậy, cất dụng cụ khử trùng đi.
Cơ mà.
Khi ánh mắt của hắn liếc qua một đống dụng cụ, bỗng nhiên dừng lại.
Cuối cùng.
Dừng lại trên một cái bình thủy tinh ngâm đầu tang thi.
Một cái đầu xanh trắng ngâm trong dung dịch formalin, răng nanh bén nhọn cộng thêm quả da mặt bị ăn mòn càng thêm kinh dị.
Nhưng mà…
Vài giây sau.
Lục Tiêu nheo mắt, quay đầu nhìn cô gái trong trẻo phía sau.
“Trợ lý tiểu thư mới nhậm chức… cô không có gì muốn nói à?”
————————————————
P/s. Bị tóm rồi hehe ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.