Chương 72: Song Long Triều Phụng.
Cửu Long
04/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Long Huyết vừa vào miệng lập tức tan ra, Nguyên Phục chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới nóng bừng. Tựa như đang nằm trong lò thiêu.
Hóa thần cấp bậc máu huyết, chỉ riêng linh lực ẩn chứa trong đó đã cực kỳ cuồng bạo. Chớ nói chi tới Yêu Thú chuyên tu nhục thân?
Giọt máu đó khiến hắn trong đan điền tám đạo linh lực quay như chong chóng. Linh lực dư thừa tràn tiếp qua đường máu, khiến huyết mạch Nguyên Phục sôi trào rồi bùng cháy đỏ rực lên. Nhìn từ bên ngoài, hắn lúc này huyết khí tỏa ra tựa như màu của lá thu vàng héo úa, chuẩn bị lìa cành.
Tống Quân cảm nhận được Lĩnh Vực của mình chẳng khác nào tảng băng đặt trên chảo nóng, đã bắt đầu tan rã, không khỏi hoảng sợ gầm lên:
- Mi điên rồi! Nếu làm thế này, dù có giết được ta thì mi cũng đừng hòng sống được!
Nguyên Phục lúc này có quan tâm gì được nữa đâu? Hai mắt đỏ ngầu, gằn giọng đáp:
- Nói nhiều quá, xem thương đây!
Lời vừa dứt, Điểu Vân Phá Hồn Thương đang cầm trong tay kêu vút lên một tiếng, nhằm mặt Tống Quân mà ném thẳng tới. Đấy chính là Kích Kỳ Hậu thương pháp.
Trong võ học, kẻ dùng thương trừ khi tình thế bất đắc dĩ mới phải ném thương đi. Bởi vì một khi trên tay không còn binh khí, thì chẳng khác nào cá trên thớt mặc cho địch thủ dày vò.
Nhưng “Kích Kỳ Hậu” lại là một môn thương pháp đặc biệt, thương vừa rời tay thì thân hình cũng theo đó mà lướt theo. “Kích Kỳ” hiểu nôm na tức là ra đòn trước chiếm lấy tiên cơ, còn “Hậu” nghĩa là hậu phát chế nhân.
Mặc dù thương đã rời khỏi tay, lại không có nghĩa đã rời khỏi phạm vi khống chế. Điều này cũng tương tự như môn “Bách Bộ Phi Kiếm” trong kiếm thuật đó vậy!
Chỉ thấy trên không trung lúc này có đạo ánh sáng vạch ra, Điểu Vân Phá Hồn Thương chẳng khác nào thần điểu kêu ré lên, xé rách bức tường âm thanh. Thế đi không những hung mãnh mà tốc độ cũng nhanh tới kinh khiếp.
Tống Quân kinh nghiệm đấu pháp lão luyện, tuy trong bụng một mảnh hãi hùng nhưng lòng tự tôn không cho phép y thừa nhận mình thua đối phương. Mắt thấy trường thương xuyên qua Lĩnh Vực bắn tới thiệt lẹ, y toan dùng độn thuật né đi.
Nào ngờ, Kích Kỳ Hậu không chỉ trước chiếm tiên cơ, hậu phát chế nhân, mà còn khoá chặt y trên dưới khí tức. Làm cho Tống Quân muốn lùi mà chẳng được.
Tống Quân biến sắc, ý nghĩ trong đầu lướt qua rất nhanh, cuối cùng cắn răng rút từ trong túi trữ vật là một món bửu bối khác. Vật này là hai món binh khí nhìn như thiết giản, phía đằng chuôi khắc đầu rồng, chính là một đôi Sa Long Cương. Y vạch một đường trên tay, khiến cho máu nhuộm đỏ hai cây thiết giản, xong rồi liệng đi.
Chỉ thấy bầu trời đen thui bỗng nhiên phát ra hai luồng ánh sáng loá mắt. Mỗi một cây Sa Long Cương bất ngờ hóa thành một đầu thần long giương nanh múa vuốt. Hai con Sa Long ấy gầm lớn, cuộn vào nhau rồi lao xuống đón đầu Điểu Vân Thương.
Thường nói, bá chủ bầu trời là Long. Nhưng mấy ai biết được trong truyền thuyết, phía tây có Kim Sí Điểu, cánh rộng tới ngàn trượng, móng sắc như kim cương, chuyên lấy rồng làm thức ăn. Còn phía đông hải có Côn Bằng, lưng chứa được cả phiến thiên địa, to lớn không biết đằng nào mà lần, cũng ăn rồng như cơm bữa.
Mỗi bảo bối đều có uy năng riêng, ngọn Điểu Vân Phá Hồn Thương là lấy xương cốt của giống Kim Bằng mà chế thành, cách đây không lâu lại mổ qua thịt Rồng. Bấy giờ trên thân nó mang sát long khí cực nặng, nay thấy Long Khí trước mặt thì hung tính nổi lên. Cũng hoá thành con cự Điểu vồ thẳng tới. Lúc này, nhìn vào cự điểu toàn thân tràn đầy Trường Không thương ý, lấp lánh ánh quang, chẳng khác nào một con Phụng Hoàng.
Nhất thời, hai long một phụng quần nhau trên không trung, phát ra từng đợt tiếng nổ trầm muộn. Uy thế toả ra khiến Cẩm Ngân đứng ngoài quan chiến cũng hãi hùng khiếp vía.
Một cái Khí Thôn cảnh tuy ghê gớm hơn Kim Đan gấp mấy lần, nhưng để so với Nguyên Anh tu sĩ thì đâu chỉ kém một bậc?
Thế mà giờ đây thì sao?
Nguyên Phục không chỉ treo lên đánh Tống Quân, mà còn khiến gã lấy ra áp hòm bảo bối.
Trận chiến này qua đi, Nguyên Phục danh tiếng nhất định vang vọng khắp bốn bể. Hơn nữa, đoạn này khoảnh khắc sẽ được người đời truyền tụ, nguyên cái câu “Song Long Triều Phụng” cũng từ đó mà ra.
…
Nhắc tới, Kim Bằng thích ăn nhất là thịt rồng, đã khắc sâu vào trong xương tủy, đã từng nếm qua máu rồng sao chịu lép vế cho được? Hai con Sa Long bị mổ lỗ chỗ vô vàn lỗ thủng, khí linh nát tươm hóa thành chân thân thiết giản rơi lịch bịch xuống đất.
Bất quá chừng ấy thời gian cũng đủ cho Tống Quân khí cơ giải toả, trường thương muốn tiếp tục đâm tới cũng khó mà chính xác được. Chỉ có điều, y trong lòng đã nảy sinh thoái ý, một tay giang ra thu hồi Dị Hoả. Đồng thời dưới chân chẳng biết từ lúc nào đã có một đôi Song Luân, nhìn tựa như con quay.
Nguyên Phục không nghĩ thằng này trên thân nhiều bảo bối thế. Mà lại toàn đi đôi với cặp, mắt thấy Song Luân xuất hiện liền đoán được ý đồ đối phương, liền giận quát:
- Chạy đâu cho thoát!
Lời vừa dứt, ngón tay ngoắc nhẹ, ngọn thương đang xoay vần liền khựng lại, bật ngược trở về trong tay.
Thương pháp có: Nhất tiệt, nhị tiến, tam lan, tứ triền, ngũ nã, lục trực. Một chiêu “Tung Hoành Tứ Hải” trong “Hoành Quán Bát Phương” thương pháp thuận thế đánh ra. Vừa nãy “Diệu Sí Kích Vân” là “Nhị tiến” còn “Tung Hoành Tứ Hải” là “Tam lan”, trước sau chiêu thức mượt mà tựa mây trôi nước chảy.
Trong cơ thể Nguyên Phục dư thừa linh lực quá nhiều, một chiêu tam lan này uy lực so trước đây phải gấp mấy chục lần. Bốn đường thương khí càn quét mà qua, chẻ bầu trời mây đen thành bốn phần như cắt bánh. Ánh trăng cũng theo đó mà lờ mờ chiếu rọi vào.
Tống Quân còn chưa kịp kích phát Song Luân bỏ trốn thì đã phải tránh đông né tây. Bất ngờ, trong bụng y chẳng hiểu từ bao giờ đã nổi lên một tia giận dữ. Y nghĩ tới mình đường đường là Đạo Tử, nay bại dưới kẻ vô danh tiểu tốt thì còn mặt mũi nào mà trở về tông môn. Càng nghĩ càng giận, hai mắt Tống Quân hằm hằm nhìn xuống, quát lớn:
- Mi được lắm! Hôm nay không phải ta chết thì mi vong.
Nói dứt lời tế ra bảo kiếm độn không đánh tới.
Nguyên Phục khoé miệng nhếch lên, cười thầm trong bụng. Hắn thủ đoạn tấn công có thừa, nhưng muốn giữ chân kẻ địch. Ngoại trừ hai cây Long Tu còn chưa luyện thành pháp bảo ra, thì không còn phương án nào khác.
May thay, Nộ Hỏa chứa trong linh đài có thể dẫn dắt tâm thần của đối phương. Phương án này có cái hay cũng có cái dở, nếu gặp người tu vi cao gấp nhiều lần bản thân. Nộ hoả nhiễm lên đối phương, không những lợi người mà còn hại mình. Chỉ có điều, Tống Quân bây giờ bảo bối dùng hết, Dị Hoả cũng không có tác dụng, tâm thần theo đó cũng xuất hiện lỗ hổng.
Còn về chuyện Nguyên Phục làm sao gắn nộ hoả lên người đối phương?
Đấy lại phải nhắc lại, lúc hắn kích phát Trường Không thương ý, cùng lúc cũng nhiễm lên đấy một tia nộ hoả.
Đợi, chính là khoảnh khắc này!
…
Quả nhiên, Tống Quân lây nhiễm nộ hỏa, thoái ý mới vừa xuất hiện liền bị lửa giận trùm lên. Không để ý Nguyên Phục là Luyện Thể tu sĩ mà lao vào cận công.
Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục nâng trường thương lên ngang ngực, đứng vào thế của chiêu “Hàn Ý Ngân Tinh”. Khi Tống Quân đã vào khoảng cách nhất định, mũi thương rung nhẹ, phát ra thanh âm như tiếng sáo kêu.
Cái gọi là Hàn Ý, tức là thương chưa xuất mà đã cảm nhận được ý lạnh của mũi thương. Lúc này Nguyên Phục sát khí thịnh vượng, đầu mũi thương Huyết Liên Nộ Hỏa bừng lên, một phát đâm ra như muốn xé toạc cả không gian.
Tống Quân hự lên một tiếng, cơn đau khiến y lấy lại thanh tĩnh. Cảm nhận được trước ngực mũi thương, Nguyên Anh bị thương ý xoắn nát, linh đài bị ba luồng hỏa diễm xâm phạm. Y biết lần này mình xong thật rồi, khóe miệng trào máu tươi, khàn giọng hỏi:
- Ngươi… ngươi làm sao ô nhiễm ta tâm thần!?
Nguyên Phục hừ nhẹ không đáp, kẻ chết tới nơi không cần biết nhiều như vậy.
Thấy thái độ của Nguyên Phục như thế, Tống Quân không khỏi tự giễu, lẩm bẩm:
- Được lắm… được lắm… Tống Quân ta tung hoành thiên hạ bao nhiêu lâu, không nghĩ được rằng sẽ chết dưới tay một kẻ vô danh tiểu tốt.
Nói tới đây, Tống Quân ngừng lại, ánh mắt biến ảo bất chợt. Nguyên Phục giận nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó đám tu sĩ này quả thực sống dai. Đâm nát Nguyên Anh, ô nhiễm thần hồn mà vẫn chưa tuyệt mệnh.
Chỉ nghe, Tống Quân giọng nói trở nên cao vút, chất chứa phẫn nộ cùng không cam lòng:
- Ta có chết, cũng phải kéo mi theo cùng!
Dứt lời, Dị Hỏa trong cơ thể y bạo động, linh lực đang tản mát xung quanh bỗng nhiên hội tụ vào cơ thể Tống Quân.
Nguyên Phục nhìn là biết ngay đối phương muốn tự bạo. Thân hình thoắt cái đã nhảy lùi về sau, cũng không thèm ngoảnh đầu lại coi. Bộ pháp “Hoá Địa Vi Kinh” thi triển tới cực hạn, cơ thể hắn mặc dù trải qua trận tử chiến nhưng linh lực dư thừa còn quá nhiều.
Bộ pháp này vốn dùng trong chiến đấu chứ không phải chạy đường trường, bị hắn khiên cưỡng dùng gấp ba lần linh lực. Tốc độ so với Độn Thuật chỉ có hơn chứ không kém.
Thoắt một cái, Nguyên Phục đã chạy ra khỏi phạm vi kết giới lúc trước. Nhưng linh tính vẫn báo động nguy hiểm không dừng. Hắn biết bằng với tốc độ kiểu này, muốn thoát là điều viển vông.
Nghĩ thế, hắn dừng cước bộ quay ngược trở về. Nhân cơ hội Tống Quân chưa hoàn thành quá trình tự bạo, một bàn tay chộp thẳng vào đầu đối phương. Khí Thôn cảnh uy thế tràn ra, hình thành nên một vùng nhỏ Tử Địa. Đồng thời Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công lập tức thi triển.
Thiên Địa không lối đi, vậy ta sẽ tự tìm đường.
Nguyên Phục hôm nay, muốn bước vào Luyện Thể - Thần cảnh!
—
Long Huyết vừa vào miệng lập tức tan ra, Nguyên Phục chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới nóng bừng. Tựa như đang nằm trong lò thiêu.
Hóa thần cấp bậc máu huyết, chỉ riêng linh lực ẩn chứa trong đó đã cực kỳ cuồng bạo. Chớ nói chi tới Yêu Thú chuyên tu nhục thân?
Giọt máu đó khiến hắn trong đan điền tám đạo linh lực quay như chong chóng. Linh lực dư thừa tràn tiếp qua đường máu, khiến huyết mạch Nguyên Phục sôi trào rồi bùng cháy đỏ rực lên. Nhìn từ bên ngoài, hắn lúc này huyết khí tỏa ra tựa như màu của lá thu vàng héo úa, chuẩn bị lìa cành.
Tống Quân cảm nhận được Lĩnh Vực của mình chẳng khác nào tảng băng đặt trên chảo nóng, đã bắt đầu tan rã, không khỏi hoảng sợ gầm lên:
- Mi điên rồi! Nếu làm thế này, dù có giết được ta thì mi cũng đừng hòng sống được!
Nguyên Phục lúc này có quan tâm gì được nữa đâu? Hai mắt đỏ ngầu, gằn giọng đáp:
- Nói nhiều quá, xem thương đây!
Lời vừa dứt, Điểu Vân Phá Hồn Thương đang cầm trong tay kêu vút lên một tiếng, nhằm mặt Tống Quân mà ném thẳng tới. Đấy chính là Kích Kỳ Hậu thương pháp.
Trong võ học, kẻ dùng thương trừ khi tình thế bất đắc dĩ mới phải ném thương đi. Bởi vì một khi trên tay không còn binh khí, thì chẳng khác nào cá trên thớt mặc cho địch thủ dày vò.
Nhưng “Kích Kỳ Hậu” lại là một môn thương pháp đặc biệt, thương vừa rời tay thì thân hình cũng theo đó mà lướt theo. “Kích Kỳ” hiểu nôm na tức là ra đòn trước chiếm lấy tiên cơ, còn “Hậu” nghĩa là hậu phát chế nhân.
Mặc dù thương đã rời khỏi tay, lại không có nghĩa đã rời khỏi phạm vi khống chế. Điều này cũng tương tự như môn “Bách Bộ Phi Kiếm” trong kiếm thuật đó vậy!
Chỉ thấy trên không trung lúc này có đạo ánh sáng vạch ra, Điểu Vân Phá Hồn Thương chẳng khác nào thần điểu kêu ré lên, xé rách bức tường âm thanh. Thế đi không những hung mãnh mà tốc độ cũng nhanh tới kinh khiếp.
Tống Quân kinh nghiệm đấu pháp lão luyện, tuy trong bụng một mảnh hãi hùng nhưng lòng tự tôn không cho phép y thừa nhận mình thua đối phương. Mắt thấy trường thương xuyên qua Lĩnh Vực bắn tới thiệt lẹ, y toan dùng độn thuật né đi.
Nào ngờ, Kích Kỳ Hậu không chỉ trước chiếm tiên cơ, hậu phát chế nhân, mà còn khoá chặt y trên dưới khí tức. Làm cho Tống Quân muốn lùi mà chẳng được.
Tống Quân biến sắc, ý nghĩ trong đầu lướt qua rất nhanh, cuối cùng cắn răng rút từ trong túi trữ vật là một món bửu bối khác. Vật này là hai món binh khí nhìn như thiết giản, phía đằng chuôi khắc đầu rồng, chính là một đôi Sa Long Cương. Y vạch một đường trên tay, khiến cho máu nhuộm đỏ hai cây thiết giản, xong rồi liệng đi.
Chỉ thấy bầu trời đen thui bỗng nhiên phát ra hai luồng ánh sáng loá mắt. Mỗi một cây Sa Long Cương bất ngờ hóa thành một đầu thần long giương nanh múa vuốt. Hai con Sa Long ấy gầm lớn, cuộn vào nhau rồi lao xuống đón đầu Điểu Vân Thương.
Thường nói, bá chủ bầu trời là Long. Nhưng mấy ai biết được trong truyền thuyết, phía tây có Kim Sí Điểu, cánh rộng tới ngàn trượng, móng sắc như kim cương, chuyên lấy rồng làm thức ăn. Còn phía đông hải có Côn Bằng, lưng chứa được cả phiến thiên địa, to lớn không biết đằng nào mà lần, cũng ăn rồng như cơm bữa.
Mỗi bảo bối đều có uy năng riêng, ngọn Điểu Vân Phá Hồn Thương là lấy xương cốt của giống Kim Bằng mà chế thành, cách đây không lâu lại mổ qua thịt Rồng. Bấy giờ trên thân nó mang sát long khí cực nặng, nay thấy Long Khí trước mặt thì hung tính nổi lên. Cũng hoá thành con cự Điểu vồ thẳng tới. Lúc này, nhìn vào cự điểu toàn thân tràn đầy Trường Không thương ý, lấp lánh ánh quang, chẳng khác nào một con Phụng Hoàng.
Nhất thời, hai long một phụng quần nhau trên không trung, phát ra từng đợt tiếng nổ trầm muộn. Uy thế toả ra khiến Cẩm Ngân đứng ngoài quan chiến cũng hãi hùng khiếp vía.
Một cái Khí Thôn cảnh tuy ghê gớm hơn Kim Đan gấp mấy lần, nhưng để so với Nguyên Anh tu sĩ thì đâu chỉ kém một bậc?
Thế mà giờ đây thì sao?
Nguyên Phục không chỉ treo lên đánh Tống Quân, mà còn khiến gã lấy ra áp hòm bảo bối.
Trận chiến này qua đi, Nguyên Phục danh tiếng nhất định vang vọng khắp bốn bể. Hơn nữa, đoạn này khoảnh khắc sẽ được người đời truyền tụ, nguyên cái câu “Song Long Triều Phụng” cũng từ đó mà ra.
…
Nhắc tới, Kim Bằng thích ăn nhất là thịt rồng, đã khắc sâu vào trong xương tủy, đã từng nếm qua máu rồng sao chịu lép vế cho được? Hai con Sa Long bị mổ lỗ chỗ vô vàn lỗ thủng, khí linh nát tươm hóa thành chân thân thiết giản rơi lịch bịch xuống đất.
Bất quá chừng ấy thời gian cũng đủ cho Tống Quân khí cơ giải toả, trường thương muốn tiếp tục đâm tới cũng khó mà chính xác được. Chỉ có điều, y trong lòng đã nảy sinh thoái ý, một tay giang ra thu hồi Dị Hoả. Đồng thời dưới chân chẳng biết từ lúc nào đã có một đôi Song Luân, nhìn tựa như con quay.
Nguyên Phục không nghĩ thằng này trên thân nhiều bảo bối thế. Mà lại toàn đi đôi với cặp, mắt thấy Song Luân xuất hiện liền đoán được ý đồ đối phương, liền giận quát:
- Chạy đâu cho thoát!
Lời vừa dứt, ngón tay ngoắc nhẹ, ngọn thương đang xoay vần liền khựng lại, bật ngược trở về trong tay.
Thương pháp có: Nhất tiệt, nhị tiến, tam lan, tứ triền, ngũ nã, lục trực. Một chiêu “Tung Hoành Tứ Hải” trong “Hoành Quán Bát Phương” thương pháp thuận thế đánh ra. Vừa nãy “Diệu Sí Kích Vân” là “Nhị tiến” còn “Tung Hoành Tứ Hải” là “Tam lan”, trước sau chiêu thức mượt mà tựa mây trôi nước chảy.
Trong cơ thể Nguyên Phục dư thừa linh lực quá nhiều, một chiêu tam lan này uy lực so trước đây phải gấp mấy chục lần. Bốn đường thương khí càn quét mà qua, chẻ bầu trời mây đen thành bốn phần như cắt bánh. Ánh trăng cũng theo đó mà lờ mờ chiếu rọi vào.
Tống Quân còn chưa kịp kích phát Song Luân bỏ trốn thì đã phải tránh đông né tây. Bất ngờ, trong bụng y chẳng hiểu từ bao giờ đã nổi lên một tia giận dữ. Y nghĩ tới mình đường đường là Đạo Tử, nay bại dưới kẻ vô danh tiểu tốt thì còn mặt mũi nào mà trở về tông môn. Càng nghĩ càng giận, hai mắt Tống Quân hằm hằm nhìn xuống, quát lớn:
- Mi được lắm! Hôm nay không phải ta chết thì mi vong.
Nói dứt lời tế ra bảo kiếm độn không đánh tới.
Nguyên Phục khoé miệng nhếch lên, cười thầm trong bụng. Hắn thủ đoạn tấn công có thừa, nhưng muốn giữ chân kẻ địch. Ngoại trừ hai cây Long Tu còn chưa luyện thành pháp bảo ra, thì không còn phương án nào khác.
May thay, Nộ Hỏa chứa trong linh đài có thể dẫn dắt tâm thần của đối phương. Phương án này có cái hay cũng có cái dở, nếu gặp người tu vi cao gấp nhiều lần bản thân. Nộ hoả nhiễm lên đối phương, không những lợi người mà còn hại mình. Chỉ có điều, Tống Quân bây giờ bảo bối dùng hết, Dị Hoả cũng không có tác dụng, tâm thần theo đó cũng xuất hiện lỗ hổng.
Còn về chuyện Nguyên Phục làm sao gắn nộ hoả lên người đối phương?
Đấy lại phải nhắc lại, lúc hắn kích phát Trường Không thương ý, cùng lúc cũng nhiễm lên đấy một tia nộ hoả.
Đợi, chính là khoảnh khắc này!
…
Quả nhiên, Tống Quân lây nhiễm nộ hỏa, thoái ý mới vừa xuất hiện liền bị lửa giận trùm lên. Không để ý Nguyên Phục là Luyện Thể tu sĩ mà lao vào cận công.
Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục nâng trường thương lên ngang ngực, đứng vào thế của chiêu “Hàn Ý Ngân Tinh”. Khi Tống Quân đã vào khoảng cách nhất định, mũi thương rung nhẹ, phát ra thanh âm như tiếng sáo kêu.
Cái gọi là Hàn Ý, tức là thương chưa xuất mà đã cảm nhận được ý lạnh của mũi thương. Lúc này Nguyên Phục sát khí thịnh vượng, đầu mũi thương Huyết Liên Nộ Hỏa bừng lên, một phát đâm ra như muốn xé toạc cả không gian.
Tống Quân hự lên một tiếng, cơn đau khiến y lấy lại thanh tĩnh. Cảm nhận được trước ngực mũi thương, Nguyên Anh bị thương ý xoắn nát, linh đài bị ba luồng hỏa diễm xâm phạm. Y biết lần này mình xong thật rồi, khóe miệng trào máu tươi, khàn giọng hỏi:
- Ngươi… ngươi làm sao ô nhiễm ta tâm thần!?
Nguyên Phục hừ nhẹ không đáp, kẻ chết tới nơi không cần biết nhiều như vậy.
Thấy thái độ của Nguyên Phục như thế, Tống Quân không khỏi tự giễu, lẩm bẩm:
- Được lắm… được lắm… Tống Quân ta tung hoành thiên hạ bao nhiêu lâu, không nghĩ được rằng sẽ chết dưới tay một kẻ vô danh tiểu tốt.
Nói tới đây, Tống Quân ngừng lại, ánh mắt biến ảo bất chợt. Nguyên Phục giận nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó đám tu sĩ này quả thực sống dai. Đâm nát Nguyên Anh, ô nhiễm thần hồn mà vẫn chưa tuyệt mệnh.
Chỉ nghe, Tống Quân giọng nói trở nên cao vút, chất chứa phẫn nộ cùng không cam lòng:
- Ta có chết, cũng phải kéo mi theo cùng!
Dứt lời, Dị Hỏa trong cơ thể y bạo động, linh lực đang tản mát xung quanh bỗng nhiên hội tụ vào cơ thể Tống Quân.
Nguyên Phục nhìn là biết ngay đối phương muốn tự bạo. Thân hình thoắt cái đã nhảy lùi về sau, cũng không thèm ngoảnh đầu lại coi. Bộ pháp “Hoá Địa Vi Kinh” thi triển tới cực hạn, cơ thể hắn mặc dù trải qua trận tử chiến nhưng linh lực dư thừa còn quá nhiều.
Bộ pháp này vốn dùng trong chiến đấu chứ không phải chạy đường trường, bị hắn khiên cưỡng dùng gấp ba lần linh lực. Tốc độ so với Độn Thuật chỉ có hơn chứ không kém.
Thoắt một cái, Nguyên Phục đã chạy ra khỏi phạm vi kết giới lúc trước. Nhưng linh tính vẫn báo động nguy hiểm không dừng. Hắn biết bằng với tốc độ kiểu này, muốn thoát là điều viển vông.
Nghĩ thế, hắn dừng cước bộ quay ngược trở về. Nhân cơ hội Tống Quân chưa hoàn thành quá trình tự bạo, một bàn tay chộp thẳng vào đầu đối phương. Khí Thôn cảnh uy thế tràn ra, hình thành nên một vùng nhỏ Tử Địa. Đồng thời Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công lập tức thi triển.
Thiên Địa không lối đi, vậy ta sẽ tự tìm đường.
Nguyên Phục hôm nay, muốn bước vào Luyện Thể - Thần cảnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.