Chương 71: Thương Ý!
Cửu Long
04/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Thiên hạ pháp bảo hay linh bảo, huyền bảo cho dù mạnh yếu thế nào vẫn có tính tương xung, tương khắc.
Dị Phong Hỗn Nguyên Bình của Tống Quân chứa Hắc Phong Ma Sát, là thiên địa kỳ vật gió độc. Đối với Bất Tử Thụ không gây ảnh hưởng bất lợi. Nhưng gió có thể thổi bật cây, đấy chính là tính tương xung.
Tản Thiên Tiễn bị Hắc Phong Ma Sát dẫn dụ, quay ngược lại kích sát Nguyên Phục. Thế công mãnh liệt vô bì.
Nguyên Phục sử Dĩ Khí Ngự Vật, trong cơ thể linh lực gần như khô kiệt. Mắt thấy bảo bối quay trở lại thì kinh hãi, thốt lên:
- Thôi! Lần này chết ta rồi.
Tuy nói lời buông xuôi như thế, nhưng hắn thân thể vẫn theo bản năng né đi. Ngọn Tản Thiên Tiễn vốn được dùng linh lực kích phát. Nào phải ném đi như ám khí thông thường như lúc trước nữa đâu?
Nguyên Phục phản ứng tuy nhanh, nhưng vẫn bị đâm xuyên bắp đùi. Máu tươi trào ra thấm ướt cả ống quần. Thế bay ngọn tiễn chưa dừng lại ở đó, đâm sâu vào lòng đất phát ra tiếng nổ rung trời. Một cái hố sâu hoắm ngay lập tức xuất hiện phía sau lưng Nguyên Phục. Nhưng hắn không kịp nghĩ ngợi nhiều, bởi Tống Quân đã thi pháp kích xạ thêm mấy thanh băng kiếm bắn tới.
Tu sĩ so tài, cái hay ở chỗ trong việc lợi dụng thế mạnh bản thân. Tống Quân là Luyện Pháp tu sĩ, không giỏi cận chiến, y cũng biết Nguyên Phục một tay thương pháp ghê gớm tuyệt luân. Nếu tiếp cận gần, cho dù mình có Lĩnh Vực thì phần thắng cũng không lớn. Cho nên trước khi Băng Phong Thiên Lý hoàn thành, y chỉ dám đứng phía trên thi triển pháp thuật.
(Từ nay đổi Luyện Khí tu sĩ sang Luyện Pháp tu sĩ.)
Nguyên Phục biết hôm nay đã tới lúc sống chết trước mắt, đâu dám có chút nào sơ sót, lập tức rút thương ra hết sức chống cự.
Tâm thế của hắn bây giờ có phần giống với Ngọc Thiên Cuồng. Tiến không được, lùi cũng chẳng xong. Chính cái cuồng vọng vô tri khiến hắn rơi vào bước đường này, không trách ai được.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục một hơi đánh ra trăm đường thương pháp. Băng kiếm của Tống Quân không có cái nào chạm tới hắn một cái góc áo.
Nhưng chừng đấy thời gian cũng đủ rồi, Băng Phong Thiên Lý đã bao phủ khắp kết giới. Nguyên Phục chỉ cảm thấy hô hấp trì trệ, mỗi một cái thở ra hít vào cũng khiến khoang ngực lạnh buốt.
Tống Quân đứng trên cao, khoé miệng ngoác ra, cười lớn nói:
- Mi hôm nay phải chết ở đây.
Nói rồi cũng không thi triển thuật pháp kích sát tiếp, mà dõi mắt quan sát. Y muốn tận mắt chứng kiến Nguyên Phục sờ sờ bị hóa thành băng điêu.
…
Đây lại nói về Nguyên Phục, toàn thân đầy sương trắng, sớm đã không nói thành lời. Chỉ có điều, tu vi bây giờ của hắn đã tới Khí Thôn cảnh. Nhục thân so với lúc ở bên trong Luyện Ngục đã cường hoành hơn gấp nhiều lần, nên mới chống chọi được lâu như vậy.
Hắn cũng đã thử nhiều biện pháp, như mở ra tử địa. Hay tám cổng Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công, thậm chí Huyết Liên Nộ Hỏa cũng đã thử. Nhưng tất cả đều không có tác dụng. Khí lạnh này không chỉ đến từ linh lực diễn hoá, mà kèm theo là Dị Hoả.
Nguyên Phục suy nghĩ rất nhanh, liệt kê ra tất cả những đồ vật. Cuối cùng linh thức hắn dừng lại ở chậu máu của Long Kiệt, nằm bên trong túi trữ vật.
Long Huyết? Hóa Thần Long Huyết!?
…
Khi cảm nhận được không khí lạnh, cơ thể con người sẽ tự phản ứng chống lại. Đấy gọi là phản ứng tự vệ vô thức. Đối với tu sĩ, phản ứng này nhanh nhạy hơn gấp ngàn lần.
Bằng cách chuyển máu tránh xa những bộ phận nhô ra bên ngoài. Sự co mạch sẽ giúp giới hạn lượng nhiệt của cơ thể thất thoát ra ngoài.
Điều Nguyên Phục cần bây giờ, không phải là đối kháng với Hàn Băng lĩnh vực của Tống Quân. Mà chính là tăng lượng nhiệt bên trong cơ thể, khiến cơ thể không bị chết cóng.
Cái này điều kiện, bây giờ chỉ có Long Huyết mới làm được. Bất quá, cấp bậc Hoá Thần máu nào phải nho nhỏ một tên Khí Cảnh có thể chống đỡ đâu? Hơn nữa, đây còn là máu yêu thú có hay không hấp thu được còn chưa biết.
Nguyên Phục tâm lý tính toán, đằng nào cũng con đường chết. Mình đã từng nói với Lý Công Thăng nếu tiến không được, lùi không xong. Hà cớ chi không làm lớn một phen, dù có chết cũng không hối hận đã sống kiếp này!
Ý nghĩ của hắn vừa xong, trong linh đài một mảnh thanh minh. Dường như võ đạo chi tâm từ hồi làm võ lâm phàm tục đã mất lại một lần nữa nổi lên.
Sở học của Nguyên Phục quá tạp, đạo tâm cũng theo đó mà không thuần.
Ngọc Thiên Cuồng mới đầu gặp hắn liền nói điều này. Long Kiệt trong Tước Long trận cũng có nói qua. Nhưng lúc đó tình huống, Nguyên Phục không để ý được nhiều như vậy. Có điều, hiện tại lâm nguy thời khắc, linh đài phát ra cộng hưởng. Khiến hắn thoáng chút ngây ra.
Kẻ dùng thương cũng như người làm tướng, có thể mưu mô xảo quyệt, có thể cùng hung cực ác. Nhưng một khi đã lựa chọn việc gì thì chỉ có tiến, không thể lùi.
Đấy chính là Đạo của kẻ dùng Thương!
Luyện Thể tu trên bản chất là thăng hoa của võ học, Nguyên Phục trước đây ở phàm tục lăn lộn học võ chính vì muốn sống sót, muốn thành thiên hạ đệ nhất.
Nhưng từ khi tu tiên, mục tiêu của hắn là gì? Tu tiên là vì cái gì?
Vì trường sinh? Vì khám phá thế giới?
Cũng đúng mà cũng không đúng. Nếu muốn, hắn còn chui vào mớ hỗn độn này làm cái gì?
Nếu không phải bị người xem như quân cờ… Đúng rồi, hắn chán ghét bị khống chế, bị xem như quân cờ. Kể cả hệ thống này cũng vậy! Đó là cảm giác không phải bản thân ý muốn, không phải điều mà bản thân hướng tới.
Nếu các ngươi đã muốn làm người chấp cờ, vậy để quân cờ này cho các ngươi một niềm vui lớn!
Từ cảm giác khó chịu, tới sự không cam lòng rồi chuyển biến thành phẫn nộ. Và cuối cùng lại hoá thành một cỗ ý chí mãnh liệt nảy sinh.
Nguyên Phục không giải thích được ý niệm huyền diệu này, trong đầu Trường Không Xuyên Vân Kích bỗng dưng diễn hoá trăm ngàn lần.
Cuối cùng một thức qua đi, Nguyên Phục rốt cuộc cũng hiểu. Trường Không Xuyên Vân kích không phải chỉ là thương pháp, mà đây chính là ý niệm phá tan ràng buộc. Cũng chính là nghĩa của hai từ Xuyên Vân - Phá Mây thấy ánh mặt trời đó vậy!
Trường Không thương ý!
Nguyên Phục trong lúc sống chết cận kề lĩnh ngộ ra Thương Ý. Nhất thời, một cỗ sóng linh hồn ba động tràn ra.
Linh đài bên trong Huyết Liên Nộ Hoả cũng theo đó dị động, trước trán Nguyên Phục bỗng dưng xuất hiện một cây thương dài. Nó màu xám tựa tro, đầu thương dẹt mỏng hình dáng như hạt lúa kiều, sống cao, lưỡi mỏng. Điều kỳ lạ là thanh trường thương này chỉ là hư huyễn không bị Hàn Băng Lĩnh Vực ảnh hưởng.
Tống Quân đứng tít trên cao thấy thanh thương kia vừa xuất hiện. Hai mắt y vừa nhìn tới, bất giác cảm thấy đau nhói tột cùng, tựa như bị người ta cầm kim châm đâm vào.
Y hú lên một tiếng dài, văng vẳng khắp vùng. Chỉ thấy hai mắt Tống Quân không ngừng chảy ra huyết lệ, y hãi kinh ngón tay chỉ thẳng xuống quát lớn:
- Đây là gì…
Nhưng y còn chưa kịp nói hết câu thì cây thương trước trán Nguyên Phục đã hoá thành một đạo hào quang bắn tới. Nó trên thân không phát ra tiếng gió, nhưng tốc độ nhanh tới lạ kỳ.
Tống Quân mặc dù không biết vật kia làm sao xuất hiện. Tuy nhiên khi y nhìn vào mà đã khiến hai mắt suýt mù, cũng đủ hiểu trường thương này đánh vào linh hồn.
Nghĩ thế, Tống Quân giơ ống tay áo vuốt đi máu hai bên mắt còn đang chảy, rồi kế đó pháp chú bấm liên hồi. Từ trên trán, một con huyền điểu màu xanh dương, to chỉ bằng cái nắm tay bất ngờ bay ra. Nó kêu ré lên, rồi độn không đón đầu ngọn thương.
Nào ngờ Trường Không thương ý đang bay giữa chừng bỗng nhiên xoáy tít như mũi khoan. Chính là chiêu Diệu Sí Kích Vân mà Nguyên Phục từng thi triển trong Tước Long Trận.
Huyền Điểu cự không nổi, bị đâm xuyên hoá thành viên ngọc bội rơi xuống đất. Chỉ thấy trên miếng ngọc bóng loáng, nay lại xuất hiện một lỗ thủng. Vết nứt như mạng nhện lan tràn ra xung quanh.
Tống Quân mất món này Huyền Bảo, khoé miệng trào máu tươi. Từng giọt máu đỏ hồng nhập vào trong kết giới ngay lập tức hoá thành băng, lẻ tẻ rơi xuống đất. Y không kịp kinh hãi, bởi vì ngọn thương thế bay vẫn không ngừng lao thẳng tới.
Đoạn y gầm lên một tiếng, há miệng phun ra Nguyên Anh. Chỉ thấy đó là một tiểu nhân màu trắng ngà, cầm trên tay thanh kiếm. Tống Quân bấm niệm pháp quyết, cắn ngón tay bật ra cả máu vẽ trên không trung mấy cái rồi điểm vào đầu Nguyên Anh. Đồng thời, lại lấy trong túi ra thêm một món Pháp Bảo hình cái chung. Chung này không to, quanh bốn góc hoạ bốn con linh hạc. Gọi bằng Trấn Hồn Chung.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra nhanh cực kỳ, Tống Quân cầm cây Trấn Hồn chung lắc liên hồi. Tiếng ông ông vang động khắp chốn. Tiểu Nguyên Anh dường như bị đánh thức, bất ngờ hai mắt mở ra trợn lên trừng trừng. Một cỗ uy thế không kém gì Trường Không thương ý của Nguyên Phục tràn ra.
Nhất thời, ngọn thương cùng tiểu Nguyên Anh đụng vào nhau. Ở trên không trung phát ra ánh sáng chói mắt. Điều kỳ dị là, cú va chạm này lại không phát ra bất cứ chút âm thanh nào, chỉ có Nguyên Phục cùng Tống Quân mới hiểu sự nguy hiểm trong đó.
Ánh sáng qua đi, khung cảnh dần hiện lên trước mắt hai người. Chỉ thấy bây giờ Trường Không thương ý của Nguyên Phục biến đâu mất không thấy. Chỉ lưu lại tiểu Nguyên Anh sừng sững đứng đó, trên thân nó tiểu kiếm vỡ vụn, một cánh tay cũng hóa thành từng điểm sáng li ti, biến mất vào trong không khí.
Cả Nguyên Phục cùng Tống Quân không hẹn mà cùng ôm đầu rên ư ử, khí tức trên thân hạ xuống cấp tốc.
Chỉ bất quá, Nguyên Phục đứng trong Lĩnh Vực, sớm đã tính tới chuyện này. Nhân cơ hội đối phương suy yếu, khiến Hàn Băng Chân Hoả thoáng chút thả lỏng liền mở túi lấy ra một giọt Hóa Thần Long huyết. Hắn không do dự cho luôn vào trong miệng.
Trận chiến này, là tử chiến. Cũng là thành Đạo chi chiến!
—
Thiên hạ pháp bảo hay linh bảo, huyền bảo cho dù mạnh yếu thế nào vẫn có tính tương xung, tương khắc.
Dị Phong Hỗn Nguyên Bình của Tống Quân chứa Hắc Phong Ma Sát, là thiên địa kỳ vật gió độc. Đối với Bất Tử Thụ không gây ảnh hưởng bất lợi. Nhưng gió có thể thổi bật cây, đấy chính là tính tương xung.
Tản Thiên Tiễn bị Hắc Phong Ma Sát dẫn dụ, quay ngược lại kích sát Nguyên Phục. Thế công mãnh liệt vô bì.
Nguyên Phục sử Dĩ Khí Ngự Vật, trong cơ thể linh lực gần như khô kiệt. Mắt thấy bảo bối quay trở lại thì kinh hãi, thốt lên:
- Thôi! Lần này chết ta rồi.
Tuy nói lời buông xuôi như thế, nhưng hắn thân thể vẫn theo bản năng né đi. Ngọn Tản Thiên Tiễn vốn được dùng linh lực kích phát. Nào phải ném đi như ám khí thông thường như lúc trước nữa đâu?
Nguyên Phục phản ứng tuy nhanh, nhưng vẫn bị đâm xuyên bắp đùi. Máu tươi trào ra thấm ướt cả ống quần. Thế bay ngọn tiễn chưa dừng lại ở đó, đâm sâu vào lòng đất phát ra tiếng nổ rung trời. Một cái hố sâu hoắm ngay lập tức xuất hiện phía sau lưng Nguyên Phục. Nhưng hắn không kịp nghĩ ngợi nhiều, bởi Tống Quân đã thi pháp kích xạ thêm mấy thanh băng kiếm bắn tới.
Tu sĩ so tài, cái hay ở chỗ trong việc lợi dụng thế mạnh bản thân. Tống Quân là Luyện Pháp tu sĩ, không giỏi cận chiến, y cũng biết Nguyên Phục một tay thương pháp ghê gớm tuyệt luân. Nếu tiếp cận gần, cho dù mình có Lĩnh Vực thì phần thắng cũng không lớn. Cho nên trước khi Băng Phong Thiên Lý hoàn thành, y chỉ dám đứng phía trên thi triển pháp thuật.
(Từ nay đổi Luyện Khí tu sĩ sang Luyện Pháp tu sĩ.)
Nguyên Phục biết hôm nay đã tới lúc sống chết trước mắt, đâu dám có chút nào sơ sót, lập tức rút thương ra hết sức chống cự.
Tâm thế của hắn bây giờ có phần giống với Ngọc Thiên Cuồng. Tiến không được, lùi cũng chẳng xong. Chính cái cuồng vọng vô tri khiến hắn rơi vào bước đường này, không trách ai được.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục một hơi đánh ra trăm đường thương pháp. Băng kiếm của Tống Quân không có cái nào chạm tới hắn một cái góc áo.
Nhưng chừng đấy thời gian cũng đủ rồi, Băng Phong Thiên Lý đã bao phủ khắp kết giới. Nguyên Phục chỉ cảm thấy hô hấp trì trệ, mỗi một cái thở ra hít vào cũng khiến khoang ngực lạnh buốt.
Tống Quân đứng trên cao, khoé miệng ngoác ra, cười lớn nói:
- Mi hôm nay phải chết ở đây.
Nói rồi cũng không thi triển thuật pháp kích sát tiếp, mà dõi mắt quan sát. Y muốn tận mắt chứng kiến Nguyên Phục sờ sờ bị hóa thành băng điêu.
…
Đây lại nói về Nguyên Phục, toàn thân đầy sương trắng, sớm đã không nói thành lời. Chỉ có điều, tu vi bây giờ của hắn đã tới Khí Thôn cảnh. Nhục thân so với lúc ở bên trong Luyện Ngục đã cường hoành hơn gấp nhiều lần, nên mới chống chọi được lâu như vậy.
Hắn cũng đã thử nhiều biện pháp, như mở ra tử địa. Hay tám cổng Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công, thậm chí Huyết Liên Nộ Hỏa cũng đã thử. Nhưng tất cả đều không có tác dụng. Khí lạnh này không chỉ đến từ linh lực diễn hoá, mà kèm theo là Dị Hoả.
Nguyên Phục suy nghĩ rất nhanh, liệt kê ra tất cả những đồ vật. Cuối cùng linh thức hắn dừng lại ở chậu máu của Long Kiệt, nằm bên trong túi trữ vật.
Long Huyết? Hóa Thần Long Huyết!?
…
Khi cảm nhận được không khí lạnh, cơ thể con người sẽ tự phản ứng chống lại. Đấy gọi là phản ứng tự vệ vô thức. Đối với tu sĩ, phản ứng này nhanh nhạy hơn gấp ngàn lần.
Bằng cách chuyển máu tránh xa những bộ phận nhô ra bên ngoài. Sự co mạch sẽ giúp giới hạn lượng nhiệt của cơ thể thất thoát ra ngoài.
Điều Nguyên Phục cần bây giờ, không phải là đối kháng với Hàn Băng lĩnh vực của Tống Quân. Mà chính là tăng lượng nhiệt bên trong cơ thể, khiến cơ thể không bị chết cóng.
Cái này điều kiện, bây giờ chỉ có Long Huyết mới làm được. Bất quá, cấp bậc Hoá Thần máu nào phải nho nhỏ một tên Khí Cảnh có thể chống đỡ đâu? Hơn nữa, đây còn là máu yêu thú có hay không hấp thu được còn chưa biết.
Nguyên Phục tâm lý tính toán, đằng nào cũng con đường chết. Mình đã từng nói với Lý Công Thăng nếu tiến không được, lùi không xong. Hà cớ chi không làm lớn một phen, dù có chết cũng không hối hận đã sống kiếp này!
Ý nghĩ của hắn vừa xong, trong linh đài một mảnh thanh minh. Dường như võ đạo chi tâm từ hồi làm võ lâm phàm tục đã mất lại một lần nữa nổi lên.
Sở học của Nguyên Phục quá tạp, đạo tâm cũng theo đó mà không thuần.
Ngọc Thiên Cuồng mới đầu gặp hắn liền nói điều này. Long Kiệt trong Tước Long trận cũng có nói qua. Nhưng lúc đó tình huống, Nguyên Phục không để ý được nhiều như vậy. Có điều, hiện tại lâm nguy thời khắc, linh đài phát ra cộng hưởng. Khiến hắn thoáng chút ngây ra.
Kẻ dùng thương cũng như người làm tướng, có thể mưu mô xảo quyệt, có thể cùng hung cực ác. Nhưng một khi đã lựa chọn việc gì thì chỉ có tiến, không thể lùi.
Đấy chính là Đạo của kẻ dùng Thương!
Luyện Thể tu trên bản chất là thăng hoa của võ học, Nguyên Phục trước đây ở phàm tục lăn lộn học võ chính vì muốn sống sót, muốn thành thiên hạ đệ nhất.
Nhưng từ khi tu tiên, mục tiêu của hắn là gì? Tu tiên là vì cái gì?
Vì trường sinh? Vì khám phá thế giới?
Cũng đúng mà cũng không đúng. Nếu muốn, hắn còn chui vào mớ hỗn độn này làm cái gì?
Nếu không phải bị người xem như quân cờ… Đúng rồi, hắn chán ghét bị khống chế, bị xem như quân cờ. Kể cả hệ thống này cũng vậy! Đó là cảm giác không phải bản thân ý muốn, không phải điều mà bản thân hướng tới.
Nếu các ngươi đã muốn làm người chấp cờ, vậy để quân cờ này cho các ngươi một niềm vui lớn!
Từ cảm giác khó chịu, tới sự không cam lòng rồi chuyển biến thành phẫn nộ. Và cuối cùng lại hoá thành một cỗ ý chí mãnh liệt nảy sinh.
Nguyên Phục không giải thích được ý niệm huyền diệu này, trong đầu Trường Không Xuyên Vân Kích bỗng dưng diễn hoá trăm ngàn lần.
Cuối cùng một thức qua đi, Nguyên Phục rốt cuộc cũng hiểu. Trường Không Xuyên Vân kích không phải chỉ là thương pháp, mà đây chính là ý niệm phá tan ràng buộc. Cũng chính là nghĩa của hai từ Xuyên Vân - Phá Mây thấy ánh mặt trời đó vậy!
Trường Không thương ý!
Nguyên Phục trong lúc sống chết cận kề lĩnh ngộ ra Thương Ý. Nhất thời, một cỗ sóng linh hồn ba động tràn ra.
Linh đài bên trong Huyết Liên Nộ Hoả cũng theo đó dị động, trước trán Nguyên Phục bỗng dưng xuất hiện một cây thương dài. Nó màu xám tựa tro, đầu thương dẹt mỏng hình dáng như hạt lúa kiều, sống cao, lưỡi mỏng. Điều kỳ lạ là thanh trường thương này chỉ là hư huyễn không bị Hàn Băng Lĩnh Vực ảnh hưởng.
Tống Quân đứng tít trên cao thấy thanh thương kia vừa xuất hiện. Hai mắt y vừa nhìn tới, bất giác cảm thấy đau nhói tột cùng, tựa như bị người ta cầm kim châm đâm vào.
Y hú lên một tiếng dài, văng vẳng khắp vùng. Chỉ thấy hai mắt Tống Quân không ngừng chảy ra huyết lệ, y hãi kinh ngón tay chỉ thẳng xuống quát lớn:
- Đây là gì…
Nhưng y còn chưa kịp nói hết câu thì cây thương trước trán Nguyên Phục đã hoá thành một đạo hào quang bắn tới. Nó trên thân không phát ra tiếng gió, nhưng tốc độ nhanh tới lạ kỳ.
Tống Quân mặc dù không biết vật kia làm sao xuất hiện. Tuy nhiên khi y nhìn vào mà đã khiến hai mắt suýt mù, cũng đủ hiểu trường thương này đánh vào linh hồn.
Nghĩ thế, Tống Quân giơ ống tay áo vuốt đi máu hai bên mắt còn đang chảy, rồi kế đó pháp chú bấm liên hồi. Từ trên trán, một con huyền điểu màu xanh dương, to chỉ bằng cái nắm tay bất ngờ bay ra. Nó kêu ré lên, rồi độn không đón đầu ngọn thương.
Nào ngờ Trường Không thương ý đang bay giữa chừng bỗng nhiên xoáy tít như mũi khoan. Chính là chiêu Diệu Sí Kích Vân mà Nguyên Phục từng thi triển trong Tước Long Trận.
Huyền Điểu cự không nổi, bị đâm xuyên hoá thành viên ngọc bội rơi xuống đất. Chỉ thấy trên miếng ngọc bóng loáng, nay lại xuất hiện một lỗ thủng. Vết nứt như mạng nhện lan tràn ra xung quanh.
Tống Quân mất món này Huyền Bảo, khoé miệng trào máu tươi. Từng giọt máu đỏ hồng nhập vào trong kết giới ngay lập tức hoá thành băng, lẻ tẻ rơi xuống đất. Y không kịp kinh hãi, bởi vì ngọn thương thế bay vẫn không ngừng lao thẳng tới.
Đoạn y gầm lên một tiếng, há miệng phun ra Nguyên Anh. Chỉ thấy đó là một tiểu nhân màu trắng ngà, cầm trên tay thanh kiếm. Tống Quân bấm niệm pháp quyết, cắn ngón tay bật ra cả máu vẽ trên không trung mấy cái rồi điểm vào đầu Nguyên Anh. Đồng thời, lại lấy trong túi ra thêm một món Pháp Bảo hình cái chung. Chung này không to, quanh bốn góc hoạ bốn con linh hạc. Gọi bằng Trấn Hồn Chung.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra nhanh cực kỳ, Tống Quân cầm cây Trấn Hồn chung lắc liên hồi. Tiếng ông ông vang động khắp chốn. Tiểu Nguyên Anh dường như bị đánh thức, bất ngờ hai mắt mở ra trợn lên trừng trừng. Một cỗ uy thế không kém gì Trường Không thương ý của Nguyên Phục tràn ra.
Nhất thời, ngọn thương cùng tiểu Nguyên Anh đụng vào nhau. Ở trên không trung phát ra ánh sáng chói mắt. Điều kỳ dị là, cú va chạm này lại không phát ra bất cứ chút âm thanh nào, chỉ có Nguyên Phục cùng Tống Quân mới hiểu sự nguy hiểm trong đó.
Ánh sáng qua đi, khung cảnh dần hiện lên trước mắt hai người. Chỉ thấy bây giờ Trường Không thương ý của Nguyên Phục biến đâu mất không thấy. Chỉ lưu lại tiểu Nguyên Anh sừng sững đứng đó, trên thân nó tiểu kiếm vỡ vụn, một cánh tay cũng hóa thành từng điểm sáng li ti, biến mất vào trong không khí.
Cả Nguyên Phục cùng Tống Quân không hẹn mà cùng ôm đầu rên ư ử, khí tức trên thân hạ xuống cấp tốc.
Chỉ bất quá, Nguyên Phục đứng trong Lĩnh Vực, sớm đã tính tới chuyện này. Nhân cơ hội đối phương suy yếu, khiến Hàn Băng Chân Hoả thoáng chút thả lỏng liền mở túi lấy ra một giọt Hóa Thần Long huyết. Hắn không do dự cho luôn vào trong miệng.
Trận chiến này, là tử chiến. Cũng là thành Đạo chi chiến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.