Chương 2:
Khinh Hầu
05/09/2024
Bốn năm trôi qua nhanh như chớp mắt, và giờ đây, cô đã tốt nghiệp.
Là con gái trưởng trong gia đình, cuối cùng đã đến lúc cô đứng ra, gánh vác trọng trách cho gia đình!
***
Trên chuyến tàu điện ngầm, Cúc Lễ mệt mỏi thiếp đi, và rồi cô mơ một giấc mộng kỳ lạ:
Trong giấc mơ, cô bước qua một cánh cửa, tiến vào một thế giới phủ đầy sương mù. Từ xa, một người đàn ông cao lớn, mặc đồ đen đang bước nhanh về phía trước.
Cúc Lễ phát hiện rằng dù cô không hề di chuyển, nhưng khoảng cách giữa cô và người đàn ông ấy vẫn giữ nguyên như thể cô và anh ta gắn liền với nhau.
Cô cứ lặng lẽ theo sau, nhìn anh bước tới một cánh cửa trắng và đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức, cả không gian xung quanh anh biến đổi. Mây đen ùn ùn kéo đến, mưa như trút nước, bao phủ lấy anh. Anh đứng yên bất động, dường như bị cuốn vào cơn bão lôi vân mưa rào.
Cúc Lễ cảm nhận được một nỗi đau đớn khôn tả. Cô cuộn tròn người lại, tay ôm ngực, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Cô tin rằng những cảm xúc dữ dội, bi thương mà cô cảm nhận vốn thuộc về anh ta.
Cô vội vàng chạy về phía anh, nhưng dù cô tiến gần tới mức có thể chạm vào anh, anh vẫn đứng yên bất động, không hề nhận ra sự hiện diện của cô. Đôi tay anh siết chặt thành nắm đấm, thân thể run rẩy trước cơn bão dữ dội.
Phía trước anh, bên trong căn phòng là một đôi nam nữ khỏa thân đang cuống quýt tìm cách mặc quần áo. Người phụ nữ quỳ xuống trước chân anh, khóc lóc van xin, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.
Người đàn ông không chút động lòng, anh nhấc chân lên và đạp mạnh vào vai người phụ nữ.
Mây đen, sấm chớp, mưa gió bủa vây, như thể cả thế giới của anh đang sụp đổ trong thảm họa.
Trái tim Cúc Lễ nhói đau. Khi đưa tay lau mặt, cô mới phát hiện mình đã khóc từ lúc nào.
Cô cố gắng đưa tay ra chạm vào anh, nhưng ngay khi bàn tay sắp chạm vào, tất cả cảnh tượng trước mắt bỗng chốc tan biến.
Thế giới lại trở nên mờ mịt trong màn sương dày đặc. Cúc Lễ ngơ ngác nhìn xung quanh, nhận thấy bên cạnh mình xuất hiện một cánh cửa kính.
Không chút do dự, cô đẩy cửa bước vào. Sau cánh cửa là một không gian làm việc sang trọng, tinh tế, và ở cuối căn phòng là một văn phòng cao cấp đầy uy nghi.
Phía sau bàn làm việc, một người đàn ông tuấn tú trong chiếc áo sơ mi đen đang ngồi, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. Trên đầu anh ta có một đám mây đen nhỏ, nhưng đôi mắt sắc bén ấy vẫn dõi theo cô.
Là con gái trưởng trong gia đình, cuối cùng đã đến lúc cô đứng ra, gánh vác trọng trách cho gia đình!
***
Trên chuyến tàu điện ngầm, Cúc Lễ mệt mỏi thiếp đi, và rồi cô mơ một giấc mộng kỳ lạ:
Trong giấc mơ, cô bước qua một cánh cửa, tiến vào một thế giới phủ đầy sương mù. Từ xa, một người đàn ông cao lớn, mặc đồ đen đang bước nhanh về phía trước.
Cúc Lễ phát hiện rằng dù cô không hề di chuyển, nhưng khoảng cách giữa cô và người đàn ông ấy vẫn giữ nguyên như thể cô và anh ta gắn liền với nhau.
Cô cứ lặng lẽ theo sau, nhìn anh bước tới một cánh cửa trắng và đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức, cả không gian xung quanh anh biến đổi. Mây đen ùn ùn kéo đến, mưa như trút nước, bao phủ lấy anh. Anh đứng yên bất động, dường như bị cuốn vào cơn bão lôi vân mưa rào.
Cúc Lễ cảm nhận được một nỗi đau đớn khôn tả. Cô cuộn tròn người lại, tay ôm ngực, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Cô tin rằng những cảm xúc dữ dội, bi thương mà cô cảm nhận vốn thuộc về anh ta.
Cô vội vàng chạy về phía anh, nhưng dù cô tiến gần tới mức có thể chạm vào anh, anh vẫn đứng yên bất động, không hề nhận ra sự hiện diện của cô. Đôi tay anh siết chặt thành nắm đấm, thân thể run rẩy trước cơn bão dữ dội.
Phía trước anh, bên trong căn phòng là một đôi nam nữ khỏa thân đang cuống quýt tìm cách mặc quần áo. Người phụ nữ quỳ xuống trước chân anh, khóc lóc van xin, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.
Người đàn ông không chút động lòng, anh nhấc chân lên và đạp mạnh vào vai người phụ nữ.
Mây đen, sấm chớp, mưa gió bủa vây, như thể cả thế giới của anh đang sụp đổ trong thảm họa.
Trái tim Cúc Lễ nhói đau. Khi đưa tay lau mặt, cô mới phát hiện mình đã khóc từ lúc nào.
Cô cố gắng đưa tay ra chạm vào anh, nhưng ngay khi bàn tay sắp chạm vào, tất cả cảnh tượng trước mắt bỗng chốc tan biến.
Thế giới lại trở nên mờ mịt trong màn sương dày đặc. Cúc Lễ ngơ ngác nhìn xung quanh, nhận thấy bên cạnh mình xuất hiện một cánh cửa kính.
Không chút do dự, cô đẩy cửa bước vào. Sau cánh cửa là một không gian làm việc sang trọng, tinh tế, và ở cuối căn phòng là một văn phòng cao cấp đầy uy nghi.
Phía sau bàn làm việc, một người đàn ông tuấn tú trong chiếc áo sơ mi đen đang ngồi, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. Trên đầu anh ta có một đám mây đen nhỏ, nhưng đôi mắt sắc bén ấy vẫn dõi theo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.