Chương 3:
Khinh Hầu
05/09/2024
Trái tim vừa trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy. Cô nhướng mày, định tiến lại gần hỏi rõ về anh ta, nhưng anh bất ngờ giơ tay lên mà không nói một lời.
Cúc Lễ theo bản năng co người phòng thủ, nhưng thay vì bị tấn công, hàng loạt những tờ tiền mặt lả tả bay về phía cô.
Hả?
Cô vội vàng đưa tay ra hứng, nhưng tiền nhiều đến mức cô không thể giữ nổi.
Ngay sau đó, người đàn ông bắt đầu ném ra những thỏi vàng...
m thanh sột soạt của tiền và vàng như tiếng nhạc ngọt ngào dễ chịu vang lên trong tai cô.
A…
Đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì tiền tài từ trên trời rơi xuống, thân thể Cúc Lễ bỗng nhiên chao đảo. Cô giật mình mở mắt, cảnh tượng tiền vàng và người đàn ông trước mắt đã hoàn toàn biến mất.
Cảm giác hụt hẫng và trống rỗng tràn ngập trái tim. Cô phát hiện mình vẫn đang ngồi trên chuyến tàu điện ngầm đang chạy.
Cô chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại người đàn ông và những sự việc vừa xảy ra, nhưng ký ức của cô dần phai nhạt.
Chỉ trong vài giây, cô đã hoàn toàn quên khuôn mặt của người đàn ông trong mộng.
Vài giây sau, mọi hình ảnh trong giấc mơ cũng tan biến như làn khói mờ.
Lòng cô trống trải như bị ai đó nắm lấy trái tim mà bóp nghẹt. Cô ôm lấy ngực, cảm thấy bối rối, mơ hồ. Nhìn xung quanh, cô lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Mọi thứ xung quanh như bị đóng băng, tất cả đều im lặng đến kỳ lạ. Bốn bề tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh nào, điều không thể xảy ra trên một chuyến tàu điện ngầm.
Hít một hơi sâu, cô vẫn không cảm thấy ngột ngạt. Trái tim dần ổn định lại, cô nhìn xung quanh, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người xung quanh cô đều bất động, giống như bị ngưng lại trong thời gian.
Người thì vẫn giữ nguyên động tác nhìn vào điện thoại; người thì ngáp dở dang; người thì đang trò chuyện...
Cúc Lễ vốn dũng cảm, cô cố giữ bình tĩnh, chậm rãi vươn tay định chạm vào người bên cạnh thì... đột nhiên một âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiếng điện thoại của cô rung lên trong túi.
Cô nhanh chóng rút điện thoại ra liền thấy màn hình sáng lên với một khung thoại viền đen nền trắng:
[Hệ thống thư ký đã được liên kết thành công!
Người liên kết: Cúc Lễ
Thân phận: Nhân viên ngoại lai nghèo khổ và lang thang
Tuổi: 23
Ngày sinh: 22/7
Chuyên ngành: Khả năng ngôn ngữ yếu kém và vô dụng.]
Cái quái gì thế này?
“…” Cúc Lễ nhíu mày.
Cái gì mà "nghèo khổ" và "lang thang"?
Cúc Lễ theo bản năng co người phòng thủ, nhưng thay vì bị tấn công, hàng loạt những tờ tiền mặt lả tả bay về phía cô.
Hả?
Cô vội vàng đưa tay ra hứng, nhưng tiền nhiều đến mức cô không thể giữ nổi.
Ngay sau đó, người đàn ông bắt đầu ném ra những thỏi vàng...
m thanh sột soạt của tiền và vàng như tiếng nhạc ngọt ngào dễ chịu vang lên trong tai cô.
A…
Đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì tiền tài từ trên trời rơi xuống, thân thể Cúc Lễ bỗng nhiên chao đảo. Cô giật mình mở mắt, cảnh tượng tiền vàng và người đàn ông trước mắt đã hoàn toàn biến mất.
Cảm giác hụt hẫng và trống rỗng tràn ngập trái tim. Cô phát hiện mình vẫn đang ngồi trên chuyến tàu điện ngầm đang chạy.
Cô chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại người đàn ông và những sự việc vừa xảy ra, nhưng ký ức của cô dần phai nhạt.
Chỉ trong vài giây, cô đã hoàn toàn quên khuôn mặt của người đàn ông trong mộng.
Vài giây sau, mọi hình ảnh trong giấc mơ cũng tan biến như làn khói mờ.
Lòng cô trống trải như bị ai đó nắm lấy trái tim mà bóp nghẹt. Cô ôm lấy ngực, cảm thấy bối rối, mơ hồ. Nhìn xung quanh, cô lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Mọi thứ xung quanh như bị đóng băng, tất cả đều im lặng đến kỳ lạ. Bốn bề tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh nào, điều không thể xảy ra trên một chuyến tàu điện ngầm.
Hít một hơi sâu, cô vẫn không cảm thấy ngột ngạt. Trái tim dần ổn định lại, cô nhìn xung quanh, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người xung quanh cô đều bất động, giống như bị ngưng lại trong thời gian.
Người thì vẫn giữ nguyên động tác nhìn vào điện thoại; người thì ngáp dở dang; người thì đang trò chuyện...
Cúc Lễ vốn dũng cảm, cô cố giữ bình tĩnh, chậm rãi vươn tay định chạm vào người bên cạnh thì... đột nhiên một âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiếng điện thoại của cô rung lên trong túi.
Cô nhanh chóng rút điện thoại ra liền thấy màn hình sáng lên với một khung thoại viền đen nền trắng:
[Hệ thống thư ký đã được liên kết thành công!
Người liên kết: Cúc Lễ
Thân phận: Nhân viên ngoại lai nghèo khổ và lang thang
Tuổi: 23
Ngày sinh: 22/7
Chuyên ngành: Khả năng ngôn ngữ yếu kém và vô dụng.]
Cái quái gì thế này?
“…” Cúc Lễ nhíu mày.
Cái gì mà "nghèo khổ" và "lang thang"?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.