Chương 4:
Khinh Hầu
05/09/2024
Phần mềm virus sao? Ăn cắp thông tin của cô mà còn viết những điều khiếm nhã như vậy?
Cô tức giận chạm mạnh vào dấu X để đóng khung thoại.
Ngay khi khung thoại biến mất, tiếng ồn ào của chuyến tàu điện ngầm đột ngột ùa vào tai cô như dòng thác.
?
Cúc Lễ ngước lên thì thấy mọi thứ đã trở lại bình thường.
Người trên tàu vẫn đang lặng lẽ giết thời gian, tiếng tàu chạy hòa lẫn với những âm thanh hỗn tạp, tạo nên bầu không khí ngột ngạt và bực bội.
Cúc Lễ siết chặt điện thoại trong tay, trong lòng bối rối, không biết điều gì vừa xảy ra là thực hay mơ.
Tàu điện ngầm giảm tốc độ và dừng lại tại trạm cô cần xuống. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô vội bước xuống theo dòng người.
Cô ngoái đầu lại nhìn qua ô cửa sổ kính của tàu, thấy mọi người trong khoang vẫn đang làm những việc bình thường, không có gì kỳ lạ.
Nhưng trong lòng cô, từng cơn nhói đau như bị kim châm. Cô ôm ngực, khẽ cau mày. Khi đưa tay lên chạm vào mặt, cô phát hiện mình đã rơi nước mắt từ lúc nào.
Lạ thật…
Cô cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó, nhưng dù cố gắng tìm kiếm trong tâm trí, cô vẫn không thể nhớ ra.
Cô lắc đầu, cố xua đi cảm giác kỳ lạ đó. Nhìn xuống chiếc điện thoại, màn hình đã tắt ngấm.
Không chần chừ thêm, cô nhanh chóng băng qua dòng người đông đúc vội vã trở về nhà.
Hôm nay, cậu em trai siêu ngầu của cô đến thăm. Cô cần nhanh chóng mua đồ về để chuẩn bị đón em.
Cúc Lễ thuê một căn hộ cũ ở khu dân cư gần đường Long Dương, Phổ Đông. Vừa về đến nhà, đóng cửa lại, cô phát hiện có người nằm trên ghế sofa trong phòng khách.
Đôi chân dài của người đó cuộn tròn, dường như không vừa vặn với chiếc ghế nhỏ. Cậu ấy gối đầu lên một chiếc gối mềm và đang ngủ ngon lành.
Dù làn da đã rám nắng thành màu nâu nhạt nhưng vẫn không che được những đường nét ngũ quan xuất sắc.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng cửa mở, cửa phòng bên phải bật ra, cô hàng xóm liếc nhìn Cúc Lễ và chớp chớp mắt: "Em trai em ngồi ở phòng khách đợi một lúc rồi ngủ thiếp đi mất."
Nhận thấy Cúc Tĩnh đang ngủ, cô hàng xóm hạ giọng, nhẹ nhàng che miệng nói tiếp.
Cúc Lễ vội cảm ơn bằng giọng nhẹ nhàng.
Ánh mắt của cô hàng xóm lướt từ đôi chân dài đến dáng người chuẩn của Cúc Tĩnh rồi mới miễn cưỡng đóng cửa lại.
Cúc Lễ vào phòng ngủ, ném túi xách lên giường, sau đó quay ra phòng khách nhìn em trai đang nằm trên chiếc sofa không mấy thoải mái.
Cô tức giận chạm mạnh vào dấu X để đóng khung thoại.
Ngay khi khung thoại biến mất, tiếng ồn ào của chuyến tàu điện ngầm đột ngột ùa vào tai cô như dòng thác.
?
Cúc Lễ ngước lên thì thấy mọi thứ đã trở lại bình thường.
Người trên tàu vẫn đang lặng lẽ giết thời gian, tiếng tàu chạy hòa lẫn với những âm thanh hỗn tạp, tạo nên bầu không khí ngột ngạt và bực bội.
Cúc Lễ siết chặt điện thoại trong tay, trong lòng bối rối, không biết điều gì vừa xảy ra là thực hay mơ.
Tàu điện ngầm giảm tốc độ và dừng lại tại trạm cô cần xuống. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô vội bước xuống theo dòng người.
Cô ngoái đầu lại nhìn qua ô cửa sổ kính của tàu, thấy mọi người trong khoang vẫn đang làm những việc bình thường, không có gì kỳ lạ.
Nhưng trong lòng cô, từng cơn nhói đau như bị kim châm. Cô ôm ngực, khẽ cau mày. Khi đưa tay lên chạm vào mặt, cô phát hiện mình đã rơi nước mắt từ lúc nào.
Lạ thật…
Cô cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó, nhưng dù cố gắng tìm kiếm trong tâm trí, cô vẫn không thể nhớ ra.
Cô lắc đầu, cố xua đi cảm giác kỳ lạ đó. Nhìn xuống chiếc điện thoại, màn hình đã tắt ngấm.
Không chần chừ thêm, cô nhanh chóng băng qua dòng người đông đúc vội vã trở về nhà.
Hôm nay, cậu em trai siêu ngầu của cô đến thăm. Cô cần nhanh chóng mua đồ về để chuẩn bị đón em.
Cúc Lễ thuê một căn hộ cũ ở khu dân cư gần đường Long Dương, Phổ Đông. Vừa về đến nhà, đóng cửa lại, cô phát hiện có người nằm trên ghế sofa trong phòng khách.
Đôi chân dài của người đó cuộn tròn, dường như không vừa vặn với chiếc ghế nhỏ. Cậu ấy gối đầu lên một chiếc gối mềm và đang ngủ ngon lành.
Dù làn da đã rám nắng thành màu nâu nhạt nhưng vẫn không che được những đường nét ngũ quan xuất sắc.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng cửa mở, cửa phòng bên phải bật ra, cô hàng xóm liếc nhìn Cúc Lễ và chớp chớp mắt: "Em trai em ngồi ở phòng khách đợi một lúc rồi ngủ thiếp đi mất."
Nhận thấy Cúc Tĩnh đang ngủ, cô hàng xóm hạ giọng, nhẹ nhàng che miệng nói tiếp.
Cúc Lễ vội cảm ơn bằng giọng nhẹ nhàng.
Ánh mắt của cô hàng xóm lướt từ đôi chân dài đến dáng người chuẩn của Cúc Tĩnh rồi mới miễn cưỡng đóng cửa lại.
Cúc Lễ vào phòng ngủ, ném túi xách lên giường, sau đó quay ra phòng khách nhìn em trai đang nằm trên chiếc sofa không mấy thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.