Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 178: Bất ngờ nảy sinh
Liên Tích Ngưng Mâu
21/10/2021
Vệ Tây Lẫm V: Tranh cãi vô lý, chắc chắn có mưu đồ.
Dựa vào đầu mối tìm được mỗi lúc một nhiều nên Vệ Tây Lẫm có thể khẳng định rằng Đặng Đông và Biên Thành đều là ăn trộm. Tìm từ lầu một lên lầu bốn thì hắn phát hiện ra họ đang ở lầu ba, bèn chạy nhanh tới.
Biên Thành vừa thấy mặt hắn là nhấc chân chạy mất dạng ngay.
Đặng Đông phản ứng chậm hơn nên cười rất ngọt với Vệ Tây Lẫm cũng đồng thời cẩn thận lui về sau.
Vệ Tây Lẫm giơ hai tay với Đặng Đông, lướt qua cô trong khoảng cách hai ba mét: "Yên tâm đi, tôi sẽ không động thủ với con gái." Dù gì đi nữa thì xé bảng tên phụ nữ vẫn rất khó coi, hơn nữa hiện tại là cuối xuân, người ta mặc khá ít đồ mà nếu bất cẩn chút thôi là lộ ra cái gì đấy ngay. Đợi khi nào về, hắn phải bắt Cố Duyên Tranh tặng cho mình cái giải thưởng 'Con người đã kết hôn tự giác nhất' mới được.
Đặng Đông đưa lưng về phía máy quay phim, vẻ lúng túng và khó chịu thoáng qua trong mắt, Vệ Tây Lẫm đang xem thường cô đó à? Thế thì hắn càng muốn tránh cô, cô càng không để hắn như ý. Thoắt đảo con ngươi, cô mỉm cười lộ ra nét giảo hoạt mà quyến rũ với máy quay, sau đó đi về phía Vệ Tây Lẫm và mục tiêu là bảng tên của hắn. Trong tám ngôi sao ở đây, Đặng Đông là người mới nhất và cũng có cấp bậc nghệ sĩ thấp nhất. Thế nên muốn có tỉ lệ lên hình cao ngoại trừ giao lưu với bảy người còn lại thì không còn cách nào khác. Mà trong số họ, Vệ Tây Lẫm đảm đương phần nhan sắc cũng có độ nổi cao nhất nên tất nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu của cô. Dù cho chỉ khoác vai chụp với Vệ Tây Lẫm một tấm thôi cũng đã rất có lợi cho danh tiếng của cô rồi.
Ngũ giác của Vệ Tây Lẫm bén nhạy nên cảm giác được ngay, hắn hét lên: "Tôi và cô cùng bè, cô đuổi tôi làm gì.", đồng thời chạy như điên.
Đặng Đông đuổi mãi không buông, thẳng từ lầu ba lên lầu bốn, chẳng qua đến khi cô đặt chân lên lầu bốn, Vệ Tây Lẫm đã biến mất từ đời nào. Cô dựa vào lan can thở hổn hển, mồ hôi đổ đầm đìa, mắt đầy giận dữ.
Vệ Tây Lẫm đi lòng vòng trong thư viện chừng mười phút đồng hồ, thế là lại bắt gặp Biên Thành. Nhân lúc anh ta chưa kịp trốn, hắn nói ngay tắp lự: "Biên Thành, tôi biết anh là ăn trộm, tôi tìm được vũ khí bí mật của ăn trộm này."
Biên Thành dao động, chậm rãi đến gần: "Thật ư?"
Vệ Tây Lẫm giơ thẳng bản hình ghép lên cho anh ta nhìn: "Đương nhiên là thật, tôi ở phe của anh. Chúng ta có thể dùng vũ khí này đối phó với cảnh sát."
Bấy giờ, Biên Thành mới buông lỏng phòng bị rồi đi nhanh tới nhận lấy bản hình ghép.
"Diệu thủ không không? Có thể trộm vũ khí bí mật của cảnh sát? Vũ khí bí mật của cảnh sát là cái gì?"
Vệ Tây Lẫm lắc đầu tỏ ý không biết.
"Lúc ấy đội đỏ nhận được một đầu mối là số ăn trộm nhiều hơn cảnh sát hai người. Anh biết chuyện này không?"
Biên Thành nói: "Bây giờ biết rồi, nói cách khác ăn trộm là năm người, cảnh sát là ba người?"
Vệ Tây Lẫm khẳng định: "Đúng."
Biên Thành có qua có lại: "Đội lam chúng tôi thì có đầu mối là một cảnh sát cao không quá mét bảy. Chỉ có Vũ Châu Nhi và Đặng Đông không cao vượt mét bảy thôi, cho nên trong hai người họ nhất định có một người là cảnh sát."
Vệ Tây Lẫm nói: "Tôi còn tìm được một đầu mối là 'Một cảnh sát có duyên với hãng Mỹ Tư", vậy nên ——"
Biên Thành bật thốt lên: "Vũ Châu Nhi là cảnh sát?" Vũ Châu Nhi là đại diện phát ngôn phấn dưỡng da Mỹ Tư.
Vệ Tây Lẫm cười gật đầu: "Chính là cô ấy. Chúng ta có thể tìm thêm đầu mối liên quan đến thân phận những người khác. Nói không chừng có người đã biết thân phận của chúng ta rồi. Cho nên chúng ta phải ra tay trước, xé Vũ Châu Nhi rồi nói sau."
"Được, đi thôi!" Biên Thành lăm le: "Nếu như vũ khí bí mật của cảnh sát đang ở chỗ Vũ Châu Nhi thì càng tốt, chúng ta có thể dùng 'diệu thủ không không' trộm nó đi luôn."
"Chúng ta xuống lầu một tìm thử." Vệ Tây Lẫm đề nghị.
Biên Thành không ý kiến, anh ta hồi hộp muốn thử xem mùi vị xé bảng tên như nào.
Ở sau lưng anh ta, Vệ Tây Lẫm cười sâu xa nhưng cất giọng lại chứa chút chần chừ: "Chúng ta thật sự phải ra tay với phụ nữ ư?"
Biên Thành chỉ do dự một giây, sau đó nắm quyền, nghiêm nghị nói: "Phải, vì vinh quang của ăn trộm mà!"
Vệ Tây Lẫm giần giật khóe môi: "Ừ."
Năm phút sau, hai người bắt gặp Vũ Châu Nhi đang uống nước ở lầu một.
Vũ Châu Nhi vừa nhìn thấy họ là trợn tròn con mắt, định đứng dậy chạy ngay nhưng lại bị Vệ Tây Lẫm và Biên Thành bao vây một trước một sau.
Vũ Châu Nhi vừa né vừa tỏ vẻ đáng thương: "Các người nhất định phải ra tay với một phụ nữ không tấc sắt trong tay như tôi sao?"
"Vì vinh quang của ăn trộm!" Biên Thành lẫm liệt hô rồi vọt tới chỗ Vũ Châu Nhi, cột cánh tay cô lại. Nhờ ưu thế chiều cao, anh ta có thể dễ dàng xé được bảng tên của cô. Anh ta lộ vẻ vui mừng, đang định động thủ thì bỗng có cảm giác áo bị kéo đi, ngay sau đó "roẹt" một tiếng, bảng tên bị xé!
Vũ Châu Nhi tránh được một kiếp, nhanh trí lùi về sau, chớp mắt mờ mịt.
Biên Thành nhìn chằm chằm Vệ Tây Lẫm với vẻ mặt đưa đám: "Cậu, cậu..."
Vệ Tây Lẫm xấu hổ nói: "Xin lỗi nhé, chúng ta đã định trước là không đi cùng đường."
"Biên Thành, OUT!" Tiếng loa tàn khốc gọi người áo đen đến.
Vệ Tây Lẫm cười tủm tỉm cầm hình ghép trong tay Biên Thành về.
Mặc dù Biên Thành bị Vệ Tây Lẫm xé nhưng Vũ Châu Nhi vẫn không dám đặt lòng tin vào Vệ Tây Lẫm, thế nên gượng cười một tiếng liền chạy.
Vệ Tây Lẫm không để ý lắm, hắn nhàn nhã ngân nga hát, không nhanh không chậm tìm mục tiêu kế tiếp.
Chuyên viên quay phim bất đắc dĩ lắc đầu bội phục, anh ta quay nhiều tập [Chạy mau nào, anh em] vậy rồi, nhưng Vệ Tây Lẫm là ngôi sao duy nhất anh ta gặp rất biết cách chơi, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ thú vui của trò chơi nữa
Đột nhiên, loa phát thanh vang lên lần nữa.
"Vũ Châu Nhi, out!"
Bước chân Vệ Tây Lẫm hơi dừng, vẻ mặt cứng lại, nhịp bước tăng nhanh.
Lầu hai, Đặng Đông và Bách Lâm phất tay với Vũ Châu Nhi đang bị người áo đen lôi đi, cười híp mắt nói: "Đi thong thả nhé."
Cùng lúc đó tại lầu hai, Triệu Dung Nhược núp ở phòng báo chí căng thẳng trực lau mồ hôi: "Vậy là bây giờ chỉ còn lại một mình tôi là cảnh sát thôi đó hả? Trời ạ, một mình tôi làm sao mà chiến được với ba người họ chứ? Mặc dù tôi có vũ khí bí mật."
Anh ta giơ tay về phía ống kính, một khẩu súng lục nghiễm nhiên trong tay.
"Nhưng mà bên ăn trộm cũng có vũ khí bí mật mà, không biết có phải là khắc tinh của vũ khí bí mật của tôi không."
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Triệu Dung Nhược lặng lẽ thò đầu ra nhưng chẳng ngờ rằng đúng lúc này Vệ Tây Lẫm cũng ra khỏi thang máy, hai người đối mặt chính diện.
Triệu Dung Nhược lập tức chỉ súng vào Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm sợ hết hồn, xoay người chạy lên lầu.
Triệu Dung Nhược lo rằng đó là hành động dụ mình vào bẫy của hắn, nên do dự đôi chút rồi không đuổi theo nữa.
Đặng Đông và Bách Lâm chạy về phía Vệ Tây Lẫm, nụ cười thiện ý treo trên cả hai gương mặt.
"Tây Lẫm, chúng tôi biết cậu cũng là người của chúng tôi. Cảnh sát chỉ còn lại mình Triệu Dung Nhược. Bây giờ, chúng ta cùng đi tìm anh ấy, được không?"
Vệ Tây Lẫm cũng bày ra nụ cười hữu hảo: "Được."
Đặng Đông và Bách Lâm như vô tình một trái một phải đi cạnh hắn.
Vệ Tây Lẫm dường như không nhận ra.
Bách Lâm và hắn bắt đầu trò chuyện câu được câu không, Đặng Đông bất tri bất giác tụt lại đằng sau.
Vệ Tây Lẫm rất tự nhiên dẫn họ đến vị trí của Triệu Dung Nhược. Nếu hắn đoán không lầm, Triệu Dung Nhược đã biết hắn, Đặng Đông và Bách Lâm đều là ăn trộm, cho nên mới ẩn núp không dám đi ra. Do vậy, chỉ khi Triệu Dung Nhược tận mắt nhìn thấy Bách Lâm và Đặng Đông đối phó hắn, anh ta mới có thể tin rằng hai người họ là cùng hội cùng thuyền.
Bách Lâm và Đặng Đông đang tính kế Vệ Tây Lẫm nên không hề nhận ra được suy nghĩ này của hắn.
Chỉ chốc lát sau, mấy người đã lên đến lầu hai.
Đặng Đông xác nhận Vệ Tây Lẫm hoàn toàn không đề phòng cô và Bách Lâm, liền đánh úp về phía lưng của Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm cảm ứng được làn gió phía sau, nhanh chóng nhảy lên trước mấy bước, tránh được tay Đặng Đông. Bách Lâm và Đặng Đông vô cùng ăn ý, cùng nhào về phía Vệ Tây Lẫm ngay.
Vệ Tây Lẫm né tránh linh hoạt, kéo dài thời gian, thỉnh thoảng còn liếc về phía chỗ núp của Triệu Dung Nhược. Sau khi thấy Triệu Dung Nhược rốt cuộc lặng lẽ thò đầu ra, hắn mới chiến với Bách Lâm.
Đặng Đông cũng rất hăng máu, cô mặc kệ mái tóc đã bù xù từ lâu, còn thừa dịp Vệ Tây Lẫm và Bách Lâm đang quấn lấy nhau mà níu bảng tên của Vệ Tây Lẫm, kéo thật mạnh!
Dưới bảng tên của Vệ Tây Lẫm vẫn còn một bảng tên nhỏ.
Trên bảng tên lớn viết "Ăn trộm", còn trên bảng tên nhỏ thì viết "Cảnh sát"!
"Cậu là nằm vùng?" Đặng Đông bừng tỉnh hiểu ra, kinh hô.
"Pằng!"
Tiếng súng rốt cuộc vang lên!
Một viên đạn kích trúng ngực Đặng Đông, để lại trên áo một mảng màu trắng.
"Đặng Đông, out!"
Radio không tuyên bố Vệ Tây Lẫm out, nói cách khác thân phận ăn trộm của Vệ Tây Lẫm đã 'chết' nhưng thân phận cảnh sát vẫn còn.
Triệu Dung Nhược nhanh chóng chạy tới, cười nhìn Vệ Tây Lẫm. Lúc này anh ta đã rõ, lúc trước gặp nhau, Vệ Tây Lẫm là cố tình bỏ qua cho anh ta, tạo điều kiện để anh ta mai phục đội ăn trộm dễ hơn.
Đặng Đông out rồi, Bách Lâm chỉ có thể lấy một chọi hai nhưng đương nhiên không thể địch lại, cuối cùng bị Vệ Tây Lẫm và Triệu Dung Nhược hợp tác xé bảng tên.
Đội ngũ cảnh sát chiến thắng!
Tám ngôi sao tập hợp ở sân trước của thư viện, đạo diễn tuyên bố kết quả cuối cùng.
"Chúc mừng đội ngũ cảnh sát chiến thắng! Vệ Tây Lẫm, Triệu Dung Nhược, Hạ Phong và Vũ Châu Nhi nhận được mô hình lầu Hoàng Hạc bằng vàng!"
Bốn lầu Hoàng Hạc vàng chói, xinh xắn mà tinh xảo, rất có giá trị sưu tầm. Bốn 'cảnh sát' vui vẻ hoan hô.
"Đồng thời, để cảm ơn tám nghệ sĩ đã vất vả vì hôm nay, chúng tôi còn chuẩn bị cho mỗi người một phần quà tinh mỹ —— Lan Quân tử ba màu được trồng trong vườn bách thảo Hán Vũ, cùng một cây có thể ra ba sắc hoa trắng, vàng và đỏ!"
Nhân viên công tác đem tám chậu hoa nhỏ nhắn, đáng yêu ra, tám minh tinh vui vẻ nhận lấy.
Đợt quay show này đến đây là hết.
Tổ tiết mục mời tám ngôi sao ra ngoài ăn khuya rồi chụp chung một tấm ảnh, sau đó giải tán mà không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì. Vệ Tây Lẫm đành tự nhủ mình đã nghĩ quá lên khi nghi ngờ đám người Hạ Phong có âm mưu ngầm.
Lúc này đã hơn mười hơn một giờ.
Ở khách sạn một đêm, ăn sáng xong ngày hôm sau, ekip của Vệ Tây Lẫm lên đường trở về Đế Kinh.
"Đến sân bay."
Vệ Tây Lẫm bảo tài xế một câu rồi lấy điện thoại ra khoe khoang giải thưởng hắn nhận được:
Vệ Tây Lẫm V: Lầu Hoàng Hạc bằng vàng ròng nè, dù anh có hâm mộ, em cũng không đưa anh đâu. @Cố Duyên Tranh [Hình ảnh Lầu Hoàng Hạc bằng vàng]
Cố Duyên Tranh trả lời rất nhanh.
Cố Duyên Tranh V: Mỳ Ý được làm thuần thủ công nè, nếu như em muốn ăn... tôi sẽ cho em ăn. [Hình ảnh Mỳ Ý hương sắc đầy đủ]
Đang lúc ấy thì, có chuyện ngoài ý muốn nảy sinh.
Tiếng thắng xe nhọn hoắt chói tai vang lên, Vệ Tây Lẫm suýt nữa đập vào lưng ghế dựa hàng trước, hắn cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Từ Chấn ngưng trọng đáp: "Hình như đụng phải người."
Vệ Tây Lẫm khẽ biến sắc: "Mau xuống xe nhìn xem."
Dựa vào đầu mối tìm được mỗi lúc một nhiều nên Vệ Tây Lẫm có thể khẳng định rằng Đặng Đông và Biên Thành đều là ăn trộm. Tìm từ lầu một lên lầu bốn thì hắn phát hiện ra họ đang ở lầu ba, bèn chạy nhanh tới.
Biên Thành vừa thấy mặt hắn là nhấc chân chạy mất dạng ngay.
Đặng Đông phản ứng chậm hơn nên cười rất ngọt với Vệ Tây Lẫm cũng đồng thời cẩn thận lui về sau.
Vệ Tây Lẫm giơ hai tay với Đặng Đông, lướt qua cô trong khoảng cách hai ba mét: "Yên tâm đi, tôi sẽ không động thủ với con gái." Dù gì đi nữa thì xé bảng tên phụ nữ vẫn rất khó coi, hơn nữa hiện tại là cuối xuân, người ta mặc khá ít đồ mà nếu bất cẩn chút thôi là lộ ra cái gì đấy ngay. Đợi khi nào về, hắn phải bắt Cố Duyên Tranh tặng cho mình cái giải thưởng 'Con người đã kết hôn tự giác nhất' mới được.
Đặng Đông đưa lưng về phía máy quay phim, vẻ lúng túng và khó chịu thoáng qua trong mắt, Vệ Tây Lẫm đang xem thường cô đó à? Thế thì hắn càng muốn tránh cô, cô càng không để hắn như ý. Thoắt đảo con ngươi, cô mỉm cười lộ ra nét giảo hoạt mà quyến rũ với máy quay, sau đó đi về phía Vệ Tây Lẫm và mục tiêu là bảng tên của hắn. Trong tám ngôi sao ở đây, Đặng Đông là người mới nhất và cũng có cấp bậc nghệ sĩ thấp nhất. Thế nên muốn có tỉ lệ lên hình cao ngoại trừ giao lưu với bảy người còn lại thì không còn cách nào khác. Mà trong số họ, Vệ Tây Lẫm đảm đương phần nhan sắc cũng có độ nổi cao nhất nên tất nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu của cô. Dù cho chỉ khoác vai chụp với Vệ Tây Lẫm một tấm thôi cũng đã rất có lợi cho danh tiếng của cô rồi.
Ngũ giác của Vệ Tây Lẫm bén nhạy nên cảm giác được ngay, hắn hét lên: "Tôi và cô cùng bè, cô đuổi tôi làm gì.", đồng thời chạy như điên.
Đặng Đông đuổi mãi không buông, thẳng từ lầu ba lên lầu bốn, chẳng qua đến khi cô đặt chân lên lầu bốn, Vệ Tây Lẫm đã biến mất từ đời nào. Cô dựa vào lan can thở hổn hển, mồ hôi đổ đầm đìa, mắt đầy giận dữ.
Vệ Tây Lẫm đi lòng vòng trong thư viện chừng mười phút đồng hồ, thế là lại bắt gặp Biên Thành. Nhân lúc anh ta chưa kịp trốn, hắn nói ngay tắp lự: "Biên Thành, tôi biết anh là ăn trộm, tôi tìm được vũ khí bí mật của ăn trộm này."
Biên Thành dao động, chậm rãi đến gần: "Thật ư?"
Vệ Tây Lẫm giơ thẳng bản hình ghép lên cho anh ta nhìn: "Đương nhiên là thật, tôi ở phe của anh. Chúng ta có thể dùng vũ khí này đối phó với cảnh sát."
Bấy giờ, Biên Thành mới buông lỏng phòng bị rồi đi nhanh tới nhận lấy bản hình ghép.
"Diệu thủ không không? Có thể trộm vũ khí bí mật của cảnh sát? Vũ khí bí mật của cảnh sát là cái gì?"
Vệ Tây Lẫm lắc đầu tỏ ý không biết.
"Lúc ấy đội đỏ nhận được một đầu mối là số ăn trộm nhiều hơn cảnh sát hai người. Anh biết chuyện này không?"
Biên Thành nói: "Bây giờ biết rồi, nói cách khác ăn trộm là năm người, cảnh sát là ba người?"
Vệ Tây Lẫm khẳng định: "Đúng."
Biên Thành có qua có lại: "Đội lam chúng tôi thì có đầu mối là một cảnh sát cao không quá mét bảy. Chỉ có Vũ Châu Nhi và Đặng Đông không cao vượt mét bảy thôi, cho nên trong hai người họ nhất định có một người là cảnh sát."
Vệ Tây Lẫm nói: "Tôi còn tìm được một đầu mối là 'Một cảnh sát có duyên với hãng Mỹ Tư", vậy nên ——"
Biên Thành bật thốt lên: "Vũ Châu Nhi là cảnh sát?" Vũ Châu Nhi là đại diện phát ngôn phấn dưỡng da Mỹ Tư.
Vệ Tây Lẫm cười gật đầu: "Chính là cô ấy. Chúng ta có thể tìm thêm đầu mối liên quan đến thân phận những người khác. Nói không chừng có người đã biết thân phận của chúng ta rồi. Cho nên chúng ta phải ra tay trước, xé Vũ Châu Nhi rồi nói sau."
"Được, đi thôi!" Biên Thành lăm le: "Nếu như vũ khí bí mật của cảnh sát đang ở chỗ Vũ Châu Nhi thì càng tốt, chúng ta có thể dùng 'diệu thủ không không' trộm nó đi luôn."
"Chúng ta xuống lầu một tìm thử." Vệ Tây Lẫm đề nghị.
Biên Thành không ý kiến, anh ta hồi hộp muốn thử xem mùi vị xé bảng tên như nào.
Ở sau lưng anh ta, Vệ Tây Lẫm cười sâu xa nhưng cất giọng lại chứa chút chần chừ: "Chúng ta thật sự phải ra tay với phụ nữ ư?"
Biên Thành chỉ do dự một giây, sau đó nắm quyền, nghiêm nghị nói: "Phải, vì vinh quang của ăn trộm mà!"
Vệ Tây Lẫm giần giật khóe môi: "Ừ."
Năm phút sau, hai người bắt gặp Vũ Châu Nhi đang uống nước ở lầu một.
Vũ Châu Nhi vừa nhìn thấy họ là trợn tròn con mắt, định đứng dậy chạy ngay nhưng lại bị Vệ Tây Lẫm và Biên Thành bao vây một trước một sau.
Vũ Châu Nhi vừa né vừa tỏ vẻ đáng thương: "Các người nhất định phải ra tay với một phụ nữ không tấc sắt trong tay như tôi sao?"
"Vì vinh quang của ăn trộm!" Biên Thành lẫm liệt hô rồi vọt tới chỗ Vũ Châu Nhi, cột cánh tay cô lại. Nhờ ưu thế chiều cao, anh ta có thể dễ dàng xé được bảng tên của cô. Anh ta lộ vẻ vui mừng, đang định động thủ thì bỗng có cảm giác áo bị kéo đi, ngay sau đó "roẹt" một tiếng, bảng tên bị xé!
Vũ Châu Nhi tránh được một kiếp, nhanh trí lùi về sau, chớp mắt mờ mịt.
Biên Thành nhìn chằm chằm Vệ Tây Lẫm với vẻ mặt đưa đám: "Cậu, cậu..."
Vệ Tây Lẫm xấu hổ nói: "Xin lỗi nhé, chúng ta đã định trước là không đi cùng đường."
"Biên Thành, OUT!" Tiếng loa tàn khốc gọi người áo đen đến.
Vệ Tây Lẫm cười tủm tỉm cầm hình ghép trong tay Biên Thành về.
Mặc dù Biên Thành bị Vệ Tây Lẫm xé nhưng Vũ Châu Nhi vẫn không dám đặt lòng tin vào Vệ Tây Lẫm, thế nên gượng cười một tiếng liền chạy.
Vệ Tây Lẫm không để ý lắm, hắn nhàn nhã ngân nga hát, không nhanh không chậm tìm mục tiêu kế tiếp.
Chuyên viên quay phim bất đắc dĩ lắc đầu bội phục, anh ta quay nhiều tập [Chạy mau nào, anh em] vậy rồi, nhưng Vệ Tây Lẫm là ngôi sao duy nhất anh ta gặp rất biết cách chơi, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ thú vui của trò chơi nữa
Đột nhiên, loa phát thanh vang lên lần nữa.
"Vũ Châu Nhi, out!"
Bước chân Vệ Tây Lẫm hơi dừng, vẻ mặt cứng lại, nhịp bước tăng nhanh.
Lầu hai, Đặng Đông và Bách Lâm phất tay với Vũ Châu Nhi đang bị người áo đen lôi đi, cười híp mắt nói: "Đi thong thả nhé."
Cùng lúc đó tại lầu hai, Triệu Dung Nhược núp ở phòng báo chí căng thẳng trực lau mồ hôi: "Vậy là bây giờ chỉ còn lại một mình tôi là cảnh sát thôi đó hả? Trời ạ, một mình tôi làm sao mà chiến được với ba người họ chứ? Mặc dù tôi có vũ khí bí mật."
Anh ta giơ tay về phía ống kính, một khẩu súng lục nghiễm nhiên trong tay.
"Nhưng mà bên ăn trộm cũng có vũ khí bí mật mà, không biết có phải là khắc tinh của vũ khí bí mật của tôi không."
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Triệu Dung Nhược lặng lẽ thò đầu ra nhưng chẳng ngờ rằng đúng lúc này Vệ Tây Lẫm cũng ra khỏi thang máy, hai người đối mặt chính diện.
Triệu Dung Nhược lập tức chỉ súng vào Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm sợ hết hồn, xoay người chạy lên lầu.
Triệu Dung Nhược lo rằng đó là hành động dụ mình vào bẫy của hắn, nên do dự đôi chút rồi không đuổi theo nữa.
Đặng Đông và Bách Lâm chạy về phía Vệ Tây Lẫm, nụ cười thiện ý treo trên cả hai gương mặt.
"Tây Lẫm, chúng tôi biết cậu cũng là người của chúng tôi. Cảnh sát chỉ còn lại mình Triệu Dung Nhược. Bây giờ, chúng ta cùng đi tìm anh ấy, được không?"
Vệ Tây Lẫm cũng bày ra nụ cười hữu hảo: "Được."
Đặng Đông và Bách Lâm như vô tình một trái một phải đi cạnh hắn.
Vệ Tây Lẫm dường như không nhận ra.
Bách Lâm và hắn bắt đầu trò chuyện câu được câu không, Đặng Đông bất tri bất giác tụt lại đằng sau.
Vệ Tây Lẫm rất tự nhiên dẫn họ đến vị trí của Triệu Dung Nhược. Nếu hắn đoán không lầm, Triệu Dung Nhược đã biết hắn, Đặng Đông và Bách Lâm đều là ăn trộm, cho nên mới ẩn núp không dám đi ra. Do vậy, chỉ khi Triệu Dung Nhược tận mắt nhìn thấy Bách Lâm và Đặng Đông đối phó hắn, anh ta mới có thể tin rằng hai người họ là cùng hội cùng thuyền.
Bách Lâm và Đặng Đông đang tính kế Vệ Tây Lẫm nên không hề nhận ra được suy nghĩ này của hắn.
Chỉ chốc lát sau, mấy người đã lên đến lầu hai.
Đặng Đông xác nhận Vệ Tây Lẫm hoàn toàn không đề phòng cô và Bách Lâm, liền đánh úp về phía lưng của Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm cảm ứng được làn gió phía sau, nhanh chóng nhảy lên trước mấy bước, tránh được tay Đặng Đông. Bách Lâm và Đặng Đông vô cùng ăn ý, cùng nhào về phía Vệ Tây Lẫm ngay.
Vệ Tây Lẫm né tránh linh hoạt, kéo dài thời gian, thỉnh thoảng còn liếc về phía chỗ núp của Triệu Dung Nhược. Sau khi thấy Triệu Dung Nhược rốt cuộc lặng lẽ thò đầu ra, hắn mới chiến với Bách Lâm.
Đặng Đông cũng rất hăng máu, cô mặc kệ mái tóc đã bù xù từ lâu, còn thừa dịp Vệ Tây Lẫm và Bách Lâm đang quấn lấy nhau mà níu bảng tên của Vệ Tây Lẫm, kéo thật mạnh!
Dưới bảng tên của Vệ Tây Lẫm vẫn còn một bảng tên nhỏ.
Trên bảng tên lớn viết "Ăn trộm", còn trên bảng tên nhỏ thì viết "Cảnh sát"!
"Cậu là nằm vùng?" Đặng Đông bừng tỉnh hiểu ra, kinh hô.
"Pằng!"
Tiếng súng rốt cuộc vang lên!
Một viên đạn kích trúng ngực Đặng Đông, để lại trên áo một mảng màu trắng.
"Đặng Đông, out!"
Radio không tuyên bố Vệ Tây Lẫm out, nói cách khác thân phận ăn trộm của Vệ Tây Lẫm đã 'chết' nhưng thân phận cảnh sát vẫn còn.
Triệu Dung Nhược nhanh chóng chạy tới, cười nhìn Vệ Tây Lẫm. Lúc này anh ta đã rõ, lúc trước gặp nhau, Vệ Tây Lẫm là cố tình bỏ qua cho anh ta, tạo điều kiện để anh ta mai phục đội ăn trộm dễ hơn.
Đặng Đông out rồi, Bách Lâm chỉ có thể lấy một chọi hai nhưng đương nhiên không thể địch lại, cuối cùng bị Vệ Tây Lẫm và Triệu Dung Nhược hợp tác xé bảng tên.
Đội ngũ cảnh sát chiến thắng!
Tám ngôi sao tập hợp ở sân trước của thư viện, đạo diễn tuyên bố kết quả cuối cùng.
"Chúc mừng đội ngũ cảnh sát chiến thắng! Vệ Tây Lẫm, Triệu Dung Nhược, Hạ Phong và Vũ Châu Nhi nhận được mô hình lầu Hoàng Hạc bằng vàng!"
Bốn lầu Hoàng Hạc vàng chói, xinh xắn mà tinh xảo, rất có giá trị sưu tầm. Bốn 'cảnh sát' vui vẻ hoan hô.
"Đồng thời, để cảm ơn tám nghệ sĩ đã vất vả vì hôm nay, chúng tôi còn chuẩn bị cho mỗi người một phần quà tinh mỹ —— Lan Quân tử ba màu được trồng trong vườn bách thảo Hán Vũ, cùng một cây có thể ra ba sắc hoa trắng, vàng và đỏ!"
Nhân viên công tác đem tám chậu hoa nhỏ nhắn, đáng yêu ra, tám minh tinh vui vẻ nhận lấy.
Đợt quay show này đến đây là hết.
Tổ tiết mục mời tám ngôi sao ra ngoài ăn khuya rồi chụp chung một tấm ảnh, sau đó giải tán mà không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì. Vệ Tây Lẫm đành tự nhủ mình đã nghĩ quá lên khi nghi ngờ đám người Hạ Phong có âm mưu ngầm.
Lúc này đã hơn mười hơn một giờ.
Ở khách sạn một đêm, ăn sáng xong ngày hôm sau, ekip của Vệ Tây Lẫm lên đường trở về Đế Kinh.
"Đến sân bay."
Vệ Tây Lẫm bảo tài xế một câu rồi lấy điện thoại ra khoe khoang giải thưởng hắn nhận được:
Vệ Tây Lẫm V: Lầu Hoàng Hạc bằng vàng ròng nè, dù anh có hâm mộ, em cũng không đưa anh đâu. @Cố Duyên Tranh [Hình ảnh Lầu Hoàng Hạc bằng vàng]
Cố Duyên Tranh trả lời rất nhanh.
Cố Duyên Tranh V: Mỳ Ý được làm thuần thủ công nè, nếu như em muốn ăn... tôi sẽ cho em ăn. [Hình ảnh Mỳ Ý hương sắc đầy đủ]
Đang lúc ấy thì, có chuyện ngoài ý muốn nảy sinh.
Tiếng thắng xe nhọn hoắt chói tai vang lên, Vệ Tây Lẫm suýt nữa đập vào lưng ghế dựa hàng trước, hắn cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Từ Chấn ngưng trọng đáp: "Hình như đụng phải người."
Vệ Tây Lẫm khẽ biến sắc: "Mau xuống xe nhìn xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.