Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 177: Xé bảng tên rồi
Liên Tích Ngưng Mâu
21/10/2021
Vệ Tây Lẫm V: Ngày hôm qua tôi tham gia cuộc thi thả bồ câu trong thành phố, kết quả chỉ có mình tôi đi.
Vệ Tây Lẫm giơ cái hộp về phía ống kính, mỉm cười nói: "Cuối cùng thì tối nay có thể ngủ an giấc rồi!"
Mọi người càng buồn cười.
Trò chơi tiếp tục.
Ván thứ hai, đội lam là phe diều hâu.
Đặng Đông là 'gà mẹ'. Cô và Triệu Dung Nhược, Hạ Phong nhất trí cho Vệ Tây Lẫm có tế bào vận động mạnh nhất ở vị trí cuối cùng.
Hướng Thiên Túng làm 'diều hâu', vì thường xuyên rèn luyện nên thể lực rất tốt, chạy cũng rất nhanh. Khẩu lệnh vừa vang lên, anh ta đã chạy về phía đàn 'gà con' như một cơn gió.
Anh ta nhanh thì Vệ Tây Lẫm còn nhanh hơn, chạy kéo theo cả Hạ Phong trước mặt đi. Vì trốn chạy, đàn 'gà con' cong thành một độ cong cực lớn, gần như là giảm một nửa độ dài. Chân trái của Vệ Tây Lẫm quẹt một đường như đánh Thái Cực quyền đến bên cạnh một quả bóng bay, chân phải đứng trụ dưới đất thế là giải quyết xong quả bóng thứ nhất, sau đó không hề ngơi nghỉ mà tiếp tục chạy trốn.
Hướng Thiên Túng bội phục cười to rồi đổi hướng chặn từ dưới lộn lên.
Đàn 'gà con' vội vàng lui về sau.
Vũ Châu Nhi, Biên Thành và Bách Lâm đung đưa quạt lá hô to: "Đội lam cố lên!"
Đội viên hai bên đều chơi rất nhập tâm, tiếng cười vang lên không ngừng.
Nhờ tế bào vận động của Vệ Tây Lẫm, đỏ đội chỉ dùng không tới năm mươi giây đã đạp vỡ hết mười quả bóng, ung dung chiến thắng. Vệ Tây Lẫm cũng ra mồ hôi ướt cả người.
Ván thứ ba, Đặng Đông và Vũ Châu Nhi dùng trò kéo búa bao để quyết định phe 'diều hâu' và phe 'gà con'.
Đặng Đông chiến thắng, đội đỏ làm 'diều hâu'. Vệ Tây Lẫm được vote vào vai trò 'diều hâu' và dễ dàng bắt được ba chú 'gà con'.
Đội đỏ lần nữa lấy được một đầu mối.
"Một ăn trộm đứng hàng thứ hai."
Bốn người Vệ Tây Lẫm, Hạ Phong, Đặng Đông và Triệu Dung Nhược cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Hạ Phong nhìn Vệ Tây Lẫm, mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lộ vẻ cảnh giác: "Đông Đông và Dung Nhược hình như là con một, ở nhà tôi là anh cả, chỉ có Vệ Tây Lẫm cậu..."
Triệu Dung Nhược và Hạ Phong sẽ không tùy tiện để lộ thân phận của mình. Cho nên họ sẽ không dễ để lộ hảo cảm hay ác cảm đối với ăn trộm nên chỉ dùng ánh mắt vô tội tò mò nhìn Vệ Tây Lẫm. Nom vẻ mặt của họ không thể đoán ra điều gì.
Vệ Tây Lẫm kinh ngạc lên tiếng chối: "Tại sao chỉ có thể là tôi? Đạo diễn có nói hàng này là ở nhà đâu, tôi nhớ anh Phong đây từng diễn vai cậu hai mà?"
Triệu Dung Nhược và Đặng Đông lại đánh mắt qua Hạ Phong.
Hạ Phong cười bất đắc dĩ: "Cái đầu mối này cũng có thể nói đến đội viên của đội lam chứ."
Ba người còn lại đều không tỏ ý kiến cho đến khi đạo diễn tuyên bố địa điểm diễn ra cuộc chơi tiếp theo.
Người từng xem [Chạy mau nào, anh em] đều biết sân chơi thứ tư này chính là nơi xé bảng tên, và địa chỉ xé bảng tên lần này là đại học Hán Vũ!
Đại học Hán Vũ là mô hình đại học nghiên cứu tổng hợp đứng đầu Trung Quốc có hơn trăm năm lịch sử. Đó là đại học trọng điểm trực thuộc quản lý của Bộ giáo dục quốc gia và liên kết chặt chẽ với đại học của Pháp, hợp tác đa phương. Còn được tập san uy tín thế giới [Science] tôn vinh là đại học số một nước Hoa. Không chỉ có vậy, đại học Hán Vũ còn là danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong nước tọa tại núi Lạc Già có nước Đông Hồ bao quanh, gồm những dãy nhà mang kiến trúc cung đình cổ xưa tao nhã hòa trộn văn hóa Trung Tây nguy nga, tráng lệ và được coi là khuôn viên đại học đẹp nhất Trung Quốc.
Hoa anh đào của đại học Hán Vũ là một trong những đặc sản đặc biệt được tán thưởng. Đám người Vệ Tây Lẫm tới đúng lúc nhiều đóa anh đào đang độ nở rộ, trắng tựa như mây, hồng tựa sắc gấm. Ở dưới ánh đèn chúng nổi bật như mộng như ảo, đẹp không tả xiết. Nếu như tới vào ban ngày, lại gặp thêm trời mưa thì cảnh sắc sẽ càng đẹp hơn. Mặt đất ẩm ướt phản chiếu sắc trời nhợt nhạt, sóng nước lăn tăn. Cánh hoa bay xuống, rơi trên đất rồi lướt trên vỉa hè như thả bước đi chậm cùng mặt hồ yên ả. Lãng mạn ngập tràn lòng người.
Chiến trường xé bảng tên diễn ra tại thư viện của đại học Hán Vũ. Quần áo của tám ngôi sao đổi thành quần áo thể thao với màu đen thống nhất.
Cuối cùng cũng bắt đầu xé bảng tên rồi, tám người đều lăm le, hồi hộp không chờ nổi.
Không phải do nghĩ nhiều nhưng Vệ Tây Lẫm thật sự cảm thấy bảy thành viên còn lại thỉnh thoảng lại liếc ắt nhòm hắn một lần, có hơi quai quái nên khiến hắn âm thầm phòng bị.
"Khi tìm ra ăn trộm phải bắt bọn họ lại ngay! Chú ý, cảnh sát có vũ khí bí mật, ăn trộm cũng có vũ khí bí mật nhưng phải xem các bạn có thể tìm được không." Đạo diễn cười tủm tỉm nói.
Người áo đen tàn bạo hiện thân, dùng chụp mắt che mắt của tám minh tinh lại rồi đưa bọn họ đi về những hướng khác nhau.
002 cảm thấy cái trò chơi này rất thú vị, bèn chòi ra ngồi trên bả vai Vệ Tây Lẫm : [Lẻ Loi nè, có cần em giúp một tay không?]
Vệ Tây Lẫm buồn cười đáp: [Để cưng giúp thì còn gì vui nữa?]
002 bĩu môi, nó cũng muốn chơi mà. Chẳng qua, bây giờ Lẻ Loi đã có rất nhiều danh vọng, tin chắc rằng không bao lâu nữa là có thể chạm mốc 100.000.000, chỉ cần Lẻ Loi tiêu phí danh vọng vượt qua con số này, nó sẽ có được thật thể. Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!
Chốc lát sau, Vệ Tây Lẫm cảm giác được người áo đen đỡ hắn ngồi xuống một cái ghế.
Đồng thời, hắn còn nghe được âm thanh cẩn trọng đè thấp: "Nam thần này, có thể ký cho tôi cái tên không?"
Vệ Tây Lẫm không ngờ đi quay show cũng gặp được fan của mình, bèn bật cười hào sảng đáp: "Dĩ nhiên có thể."
Lát sau, radio phát ra tiếng của đạo diễn: "Bây giờ các bạn có thể tháo chụp mắt xuống rồi."
Vệ Tây Lẫm tháo chụp mắt xuống và ký tên cho người áo đen trước rồi mới bắt đầu nhìn ngó trái phải. Vị trí hiện tại của hắn là một phòng khách nhỏ, có để một bộ ghế sô pha, một vài giá sách và mấy cái bàn đặt sát vách tường.
Hắn hướng về phía ống kính nói: "Không biết ai là đồng đội của tôi, cũng không biết bây giờ đang ở đâu nữa. Chẳng qua, trước tiên tôi phải tìm đi vũ khí bí mật cái đã. Mặc dù không biết vũ khí bí mật là cái gì nhưng tôi nghĩ chỉ cần tìm được đồ mang ký hiệu 'R' này là được. Cái này tôi tự tin lắm. Thị lực của tôi những 2.0 cơ mà!" Vẻ mặt của hắn hơi đắc ý.
Tìm trong phòng khách nhỏ nhưng không phát hiện gì, Vệ Tây Lẫm quyết định đổi sang nơi khác. Chuyên viên quay phim theo sát hắn.
Ra khỏi phòng khách nhỏ là phòng khách rộng, trần nhà cao gần năm mét. Đưa mắt nhìn quanh thấy số kệ sách nhiều không đếm xuể, tầng nào tầng nấy chen chúc đầy sách làm người ta nhìn mà phát hãi. Trên vách tường có gắn những ô vuông màu đen cỡ siêu lớn và trên mỗi ô là một chữ Hán được khắc ngay ngắn. Chúng xếp thành hàng không theo quy luật gì nhưng vẫn đem đến một loại mỹ cảm vừa sâu vừa sắc, tạo ra bầu không khí học thuật một cách rất tự nhiên.
"Thư viện của đại học Hán Vũ không hề thua kém thư viện của đại học Hoa Thanh chúng tôi chút nào. Nếu như không phải thời gian ngặt nghèo, tôi thật sự sẽ xúc động ngồi tại đây đọc sách luôn đấy." Vệ Tây Lẫm vừa đi về phía trước vừa nói, bỗng nhiên cặp mắt hắn sáng lên: "Có phát hiện!"
Ống kính chuyển động trên dưới trái phải, chuyên viên quay phim không nhìn thấy đồ mà hắn nói.
"Bên kia." Ngón tay Vệ Tây Lẫm chỉ cho chuyên viên quay phim thấy.
Chỉ thấy góc nhỏ của một 'tam giác' lộ ra ở trên nóc giá sách.
Bởi kệ sách quá cao, nên Vệ Tây Lẫm phải dùng thang chữ A leo lên mới có thể thuận lợi lấy được thứ đồ có gắn chữ R dạng phong thư trong mục tiêu, sau đó mở nó ra trước ống kính.
Trong phong thư là một mảnh giấy cứng có hình dáng khác lạ, mảnh giấy có màu trắng nhưng ở trên lại có một vài đường cong màu đen.
"Đây rõ ràng là trò ghép hình rồi. Tìm thêm nữa xem."
Vệ Tây Lẫm thuận tay bỏ mảnh ghép vào trong túi. Mới đi ra ngoài được mấy bước, hắn đã nhìn thấy Hướng Thiên Túng đang đi đến từ một hướng khác.
Hắn nháy mắt xấu xa mấy cái với phía ống kính, thấp giọng nói: "Thiên Túng tới đúng lúc quá, tôi thật sự muốn xin lỗi anh ấy."
Hướng Thiên Túng cũng nhìn thấy Vệ Tây Lẫm. Anh ta không hề biết Vệ Tây Lẫm đã để mắt tới mình thế nên từ xa đã cười, còn đi nhanh đến dò xét: "Tây Lẫm, cậu là cảnh sát hay ăn trộm?"
Vệ Tây Lẫm cong môi: "Cảnh sát, anh thì sao?"
Hướng Thiên Túng lộ vẻ vui mừng: "Tôi cũng là cảnh sát. Nếu như cậu tin tôi, chúng ta có thể hợp tác." Vệ Tây Lẫm không chút do dự: "Vô cùng sẵn lòng."
Hắn đáp lưu loát, làm Hướng Thiên Túng hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó anh ta cười vô lại: "Tôi vừa tìm mãi mà chẳng tìm được gì, cậu có tìm được vật gì không?"
Vệ Tây Lẫm thẳng thắn cầm mảnh ghép hắn tìm được ra: "Tìm được vật này, tạm thời chưa biết nó là cái gì."
Hướng Thiên Túng hơi dừng rồi nhận lấy nhìn một cách rất tự nhiên, anh ta cũng nghĩ đây là một mảnh ghép: "Tôi tìm ở bên kia rồi, không thì chúng ta lên lầu hai thử xem?"
Vệ Tây Lẫm gật đầu.
Hai người một trước một sau lên lầu.
Vừa mới lên lầu, bỗng nhiên 'roẹt' một tiếng. Bảng tên của Hướng Thiên Túng bị Vệ Tây Lẫm xé!
Hướng Thiên Túng bỗng nhiên xoay người, khó tin nhìn chòng chọc Vệ Tây Lẫm, khóc không ra nước mắt: "Tại sao?"
Radio kịp thời mà vô tình phát: "Hướng Thiên Túng, OUT!"
Vệ Tây Lẫm áy náy giơ hai tay lên: "Thật xin lỗi, người anh em."
Người áo đen tuyệt tình không biết chồi ra từ chỗ nào, tàn nhẫn giải Hướng Thiên Túng đi.
Sáu ngôi sao ở nơi khác cũng nghe được tiếng radio, người nào người nấy đều tỏ ra căng thẳng, không ai ngoại lệ.
"Nhanh vậy đã có người out rồi à?"
Vũ Châu Nhi và Biên Thành đang ở chung một chỗ.
Vũ Châu Nhi phân tích: "Chúng ta mới vừa tìm được 'giấy tố giác' viết rõ ràng Hướng Thiên Túng là ăn trộm, nói cách khác người xé anh ấy chắc chắn là cảnh sát. Tốt nhất chúng ta nên điều tra người vừa mới ở với cùng Hướng Thiên Túng là ai."
"Làm vậy e là không ổn." Biên Thành đưa ra ý kiến khác: "Tôi cảm thấy nên tìm vũ khí bí mật trước."
Vũ Châu Nhi hơi chần chờ, cuối cùng gật đầu: "Được rồi."
Bên kia, vận may của Vệ Tây Lẫm không tệ. Hắn tìm được đủ chín mảnh ghép, ghép lại thành bốn chữ "Diệu thủ không không" (Ý chỉ tên trộm), mặt đằng sau còn có giải thích, dùng kỹ năng diệu thủ không không có thể trộm vũ khí bí mật của cảnh sát.
Đi qua ngã rẽ, hắn gặp phải Triệu Dung Nhược đang đi xuống cầu thang bèn cười nghênh đón.
"Dung Nhược."
Triệu Dung Nhược làm động tác tay 'dừng' rồi cảnh giác nhìn hắn, đồng thời chỉ cười chứ không nói lời nào.
Vệ Tây Lẫm cười bất đắc dĩ, tự giác dừng lại khi còn cách anh ta ba mét. Hắn lấy hình đã ghép ra cho anh ta nhìn qua, nhưng không để anh ta thấy rõ ràng: "Tôi tìm được vũ khí bí mật của ăn trộm, nếu như anh cũng là ăn trộm thì tôi có thể chia sẻ vũ khí bí mật cùng anh."
"Cậu là ăn trộm?" Triệu Dung Nhược không tùy tiện tin tưởng hắn.
Vệ Tây Lẫm gật đầu, dùng ánh mắt chân thành nhìn anh ta.
Triệu Dung Nhược đột nhiên xoay người chạy.
Vệ Tây Lẫm nhanh chân đuổi theo.
Lúc này, loa phóng thanh vang lên lần nữa.
"Hạ Phong, OUT!"
Vệ Tây Lẫm hơi ngừng bước chân, Triệu Dung Nhược nắm lấy cơ hội xông vào thang máy, thành công chạy trốn.
Lúc này, người sống sót còn dư lại là Vệ Tây Lẫm, Triệu Dung Nhược, Đặng Đông, Vũ Châu Nhi, Biên Thành và Bách Lâm.
"Hạ Phong cũng out rồi." Vũ Châu Nhi khổ não cau mày: "Vấn đề là cứ cho là anh ta out rồi đi nhưng chúng ta vẫn không biết anh ta rốt cuộc là cảnh sát hay là ăn trộm. Đầu mối còn quá ít."
Biên Thành cũng bất đắc dĩ: "Phải tiếp tục tìm thôi, tôi cảm giác tình hình của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm."
Vệ Tây Lẫm giơ cái hộp về phía ống kính, mỉm cười nói: "Cuối cùng thì tối nay có thể ngủ an giấc rồi!"
Mọi người càng buồn cười.
Trò chơi tiếp tục.
Ván thứ hai, đội lam là phe diều hâu.
Đặng Đông là 'gà mẹ'. Cô và Triệu Dung Nhược, Hạ Phong nhất trí cho Vệ Tây Lẫm có tế bào vận động mạnh nhất ở vị trí cuối cùng.
Hướng Thiên Túng làm 'diều hâu', vì thường xuyên rèn luyện nên thể lực rất tốt, chạy cũng rất nhanh. Khẩu lệnh vừa vang lên, anh ta đã chạy về phía đàn 'gà con' như một cơn gió.
Anh ta nhanh thì Vệ Tây Lẫm còn nhanh hơn, chạy kéo theo cả Hạ Phong trước mặt đi. Vì trốn chạy, đàn 'gà con' cong thành một độ cong cực lớn, gần như là giảm một nửa độ dài. Chân trái của Vệ Tây Lẫm quẹt một đường như đánh Thái Cực quyền đến bên cạnh một quả bóng bay, chân phải đứng trụ dưới đất thế là giải quyết xong quả bóng thứ nhất, sau đó không hề ngơi nghỉ mà tiếp tục chạy trốn.
Hướng Thiên Túng bội phục cười to rồi đổi hướng chặn từ dưới lộn lên.
Đàn 'gà con' vội vàng lui về sau.
Vũ Châu Nhi, Biên Thành và Bách Lâm đung đưa quạt lá hô to: "Đội lam cố lên!"
Đội viên hai bên đều chơi rất nhập tâm, tiếng cười vang lên không ngừng.
Nhờ tế bào vận động của Vệ Tây Lẫm, đỏ đội chỉ dùng không tới năm mươi giây đã đạp vỡ hết mười quả bóng, ung dung chiến thắng. Vệ Tây Lẫm cũng ra mồ hôi ướt cả người.
Ván thứ ba, Đặng Đông và Vũ Châu Nhi dùng trò kéo búa bao để quyết định phe 'diều hâu' và phe 'gà con'.
Đặng Đông chiến thắng, đội đỏ làm 'diều hâu'. Vệ Tây Lẫm được vote vào vai trò 'diều hâu' và dễ dàng bắt được ba chú 'gà con'.
Đội đỏ lần nữa lấy được một đầu mối.
"Một ăn trộm đứng hàng thứ hai."
Bốn người Vệ Tây Lẫm, Hạ Phong, Đặng Đông và Triệu Dung Nhược cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Hạ Phong nhìn Vệ Tây Lẫm, mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lộ vẻ cảnh giác: "Đông Đông và Dung Nhược hình như là con một, ở nhà tôi là anh cả, chỉ có Vệ Tây Lẫm cậu..."
Triệu Dung Nhược và Hạ Phong sẽ không tùy tiện để lộ thân phận của mình. Cho nên họ sẽ không dễ để lộ hảo cảm hay ác cảm đối với ăn trộm nên chỉ dùng ánh mắt vô tội tò mò nhìn Vệ Tây Lẫm. Nom vẻ mặt của họ không thể đoán ra điều gì.
Vệ Tây Lẫm kinh ngạc lên tiếng chối: "Tại sao chỉ có thể là tôi? Đạo diễn có nói hàng này là ở nhà đâu, tôi nhớ anh Phong đây từng diễn vai cậu hai mà?"
Triệu Dung Nhược và Đặng Đông lại đánh mắt qua Hạ Phong.
Hạ Phong cười bất đắc dĩ: "Cái đầu mối này cũng có thể nói đến đội viên của đội lam chứ."
Ba người còn lại đều không tỏ ý kiến cho đến khi đạo diễn tuyên bố địa điểm diễn ra cuộc chơi tiếp theo.
Người từng xem [Chạy mau nào, anh em] đều biết sân chơi thứ tư này chính là nơi xé bảng tên, và địa chỉ xé bảng tên lần này là đại học Hán Vũ!
Đại học Hán Vũ là mô hình đại học nghiên cứu tổng hợp đứng đầu Trung Quốc có hơn trăm năm lịch sử. Đó là đại học trọng điểm trực thuộc quản lý của Bộ giáo dục quốc gia và liên kết chặt chẽ với đại học của Pháp, hợp tác đa phương. Còn được tập san uy tín thế giới [Science] tôn vinh là đại học số một nước Hoa. Không chỉ có vậy, đại học Hán Vũ còn là danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong nước tọa tại núi Lạc Già có nước Đông Hồ bao quanh, gồm những dãy nhà mang kiến trúc cung đình cổ xưa tao nhã hòa trộn văn hóa Trung Tây nguy nga, tráng lệ và được coi là khuôn viên đại học đẹp nhất Trung Quốc.
Hoa anh đào của đại học Hán Vũ là một trong những đặc sản đặc biệt được tán thưởng. Đám người Vệ Tây Lẫm tới đúng lúc nhiều đóa anh đào đang độ nở rộ, trắng tựa như mây, hồng tựa sắc gấm. Ở dưới ánh đèn chúng nổi bật như mộng như ảo, đẹp không tả xiết. Nếu như tới vào ban ngày, lại gặp thêm trời mưa thì cảnh sắc sẽ càng đẹp hơn. Mặt đất ẩm ướt phản chiếu sắc trời nhợt nhạt, sóng nước lăn tăn. Cánh hoa bay xuống, rơi trên đất rồi lướt trên vỉa hè như thả bước đi chậm cùng mặt hồ yên ả. Lãng mạn ngập tràn lòng người.
Chiến trường xé bảng tên diễn ra tại thư viện của đại học Hán Vũ. Quần áo của tám ngôi sao đổi thành quần áo thể thao với màu đen thống nhất.
Cuối cùng cũng bắt đầu xé bảng tên rồi, tám người đều lăm le, hồi hộp không chờ nổi.
Không phải do nghĩ nhiều nhưng Vệ Tây Lẫm thật sự cảm thấy bảy thành viên còn lại thỉnh thoảng lại liếc ắt nhòm hắn một lần, có hơi quai quái nên khiến hắn âm thầm phòng bị.
"Khi tìm ra ăn trộm phải bắt bọn họ lại ngay! Chú ý, cảnh sát có vũ khí bí mật, ăn trộm cũng có vũ khí bí mật nhưng phải xem các bạn có thể tìm được không." Đạo diễn cười tủm tỉm nói.
Người áo đen tàn bạo hiện thân, dùng chụp mắt che mắt của tám minh tinh lại rồi đưa bọn họ đi về những hướng khác nhau.
002 cảm thấy cái trò chơi này rất thú vị, bèn chòi ra ngồi trên bả vai Vệ Tây Lẫm : [Lẻ Loi nè, có cần em giúp một tay không?]
Vệ Tây Lẫm buồn cười đáp: [Để cưng giúp thì còn gì vui nữa?]
002 bĩu môi, nó cũng muốn chơi mà. Chẳng qua, bây giờ Lẻ Loi đã có rất nhiều danh vọng, tin chắc rằng không bao lâu nữa là có thể chạm mốc 100.000.000, chỉ cần Lẻ Loi tiêu phí danh vọng vượt qua con số này, nó sẽ có được thật thể. Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!
Chốc lát sau, Vệ Tây Lẫm cảm giác được người áo đen đỡ hắn ngồi xuống một cái ghế.
Đồng thời, hắn còn nghe được âm thanh cẩn trọng đè thấp: "Nam thần này, có thể ký cho tôi cái tên không?"
Vệ Tây Lẫm không ngờ đi quay show cũng gặp được fan của mình, bèn bật cười hào sảng đáp: "Dĩ nhiên có thể."
Lát sau, radio phát ra tiếng của đạo diễn: "Bây giờ các bạn có thể tháo chụp mắt xuống rồi."
Vệ Tây Lẫm tháo chụp mắt xuống và ký tên cho người áo đen trước rồi mới bắt đầu nhìn ngó trái phải. Vị trí hiện tại của hắn là một phòng khách nhỏ, có để một bộ ghế sô pha, một vài giá sách và mấy cái bàn đặt sát vách tường.
Hắn hướng về phía ống kính nói: "Không biết ai là đồng đội của tôi, cũng không biết bây giờ đang ở đâu nữa. Chẳng qua, trước tiên tôi phải tìm đi vũ khí bí mật cái đã. Mặc dù không biết vũ khí bí mật là cái gì nhưng tôi nghĩ chỉ cần tìm được đồ mang ký hiệu 'R' này là được. Cái này tôi tự tin lắm. Thị lực của tôi những 2.0 cơ mà!" Vẻ mặt của hắn hơi đắc ý.
Tìm trong phòng khách nhỏ nhưng không phát hiện gì, Vệ Tây Lẫm quyết định đổi sang nơi khác. Chuyên viên quay phim theo sát hắn.
Ra khỏi phòng khách nhỏ là phòng khách rộng, trần nhà cao gần năm mét. Đưa mắt nhìn quanh thấy số kệ sách nhiều không đếm xuể, tầng nào tầng nấy chen chúc đầy sách làm người ta nhìn mà phát hãi. Trên vách tường có gắn những ô vuông màu đen cỡ siêu lớn và trên mỗi ô là một chữ Hán được khắc ngay ngắn. Chúng xếp thành hàng không theo quy luật gì nhưng vẫn đem đến một loại mỹ cảm vừa sâu vừa sắc, tạo ra bầu không khí học thuật một cách rất tự nhiên.
"Thư viện của đại học Hán Vũ không hề thua kém thư viện của đại học Hoa Thanh chúng tôi chút nào. Nếu như không phải thời gian ngặt nghèo, tôi thật sự sẽ xúc động ngồi tại đây đọc sách luôn đấy." Vệ Tây Lẫm vừa đi về phía trước vừa nói, bỗng nhiên cặp mắt hắn sáng lên: "Có phát hiện!"
Ống kính chuyển động trên dưới trái phải, chuyên viên quay phim không nhìn thấy đồ mà hắn nói.
"Bên kia." Ngón tay Vệ Tây Lẫm chỉ cho chuyên viên quay phim thấy.
Chỉ thấy góc nhỏ của một 'tam giác' lộ ra ở trên nóc giá sách.
Bởi kệ sách quá cao, nên Vệ Tây Lẫm phải dùng thang chữ A leo lên mới có thể thuận lợi lấy được thứ đồ có gắn chữ R dạng phong thư trong mục tiêu, sau đó mở nó ra trước ống kính.
Trong phong thư là một mảnh giấy cứng có hình dáng khác lạ, mảnh giấy có màu trắng nhưng ở trên lại có một vài đường cong màu đen.
"Đây rõ ràng là trò ghép hình rồi. Tìm thêm nữa xem."
Vệ Tây Lẫm thuận tay bỏ mảnh ghép vào trong túi. Mới đi ra ngoài được mấy bước, hắn đã nhìn thấy Hướng Thiên Túng đang đi đến từ một hướng khác.
Hắn nháy mắt xấu xa mấy cái với phía ống kính, thấp giọng nói: "Thiên Túng tới đúng lúc quá, tôi thật sự muốn xin lỗi anh ấy."
Hướng Thiên Túng cũng nhìn thấy Vệ Tây Lẫm. Anh ta không hề biết Vệ Tây Lẫm đã để mắt tới mình thế nên từ xa đã cười, còn đi nhanh đến dò xét: "Tây Lẫm, cậu là cảnh sát hay ăn trộm?"
Vệ Tây Lẫm cong môi: "Cảnh sát, anh thì sao?"
Hướng Thiên Túng lộ vẻ vui mừng: "Tôi cũng là cảnh sát. Nếu như cậu tin tôi, chúng ta có thể hợp tác." Vệ Tây Lẫm không chút do dự: "Vô cùng sẵn lòng."
Hắn đáp lưu loát, làm Hướng Thiên Túng hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó anh ta cười vô lại: "Tôi vừa tìm mãi mà chẳng tìm được gì, cậu có tìm được vật gì không?"
Vệ Tây Lẫm thẳng thắn cầm mảnh ghép hắn tìm được ra: "Tìm được vật này, tạm thời chưa biết nó là cái gì."
Hướng Thiên Túng hơi dừng rồi nhận lấy nhìn một cách rất tự nhiên, anh ta cũng nghĩ đây là một mảnh ghép: "Tôi tìm ở bên kia rồi, không thì chúng ta lên lầu hai thử xem?"
Vệ Tây Lẫm gật đầu.
Hai người một trước một sau lên lầu.
Vừa mới lên lầu, bỗng nhiên 'roẹt' một tiếng. Bảng tên của Hướng Thiên Túng bị Vệ Tây Lẫm xé!
Hướng Thiên Túng bỗng nhiên xoay người, khó tin nhìn chòng chọc Vệ Tây Lẫm, khóc không ra nước mắt: "Tại sao?"
Radio kịp thời mà vô tình phát: "Hướng Thiên Túng, OUT!"
Vệ Tây Lẫm áy náy giơ hai tay lên: "Thật xin lỗi, người anh em."
Người áo đen tuyệt tình không biết chồi ra từ chỗ nào, tàn nhẫn giải Hướng Thiên Túng đi.
Sáu ngôi sao ở nơi khác cũng nghe được tiếng radio, người nào người nấy đều tỏ ra căng thẳng, không ai ngoại lệ.
"Nhanh vậy đã có người out rồi à?"
Vũ Châu Nhi và Biên Thành đang ở chung một chỗ.
Vũ Châu Nhi phân tích: "Chúng ta mới vừa tìm được 'giấy tố giác' viết rõ ràng Hướng Thiên Túng là ăn trộm, nói cách khác người xé anh ấy chắc chắn là cảnh sát. Tốt nhất chúng ta nên điều tra người vừa mới ở với cùng Hướng Thiên Túng là ai."
"Làm vậy e là không ổn." Biên Thành đưa ra ý kiến khác: "Tôi cảm thấy nên tìm vũ khí bí mật trước."
Vũ Châu Nhi hơi chần chờ, cuối cùng gật đầu: "Được rồi."
Bên kia, vận may của Vệ Tây Lẫm không tệ. Hắn tìm được đủ chín mảnh ghép, ghép lại thành bốn chữ "Diệu thủ không không" (Ý chỉ tên trộm), mặt đằng sau còn có giải thích, dùng kỹ năng diệu thủ không không có thể trộm vũ khí bí mật của cảnh sát.
Đi qua ngã rẽ, hắn gặp phải Triệu Dung Nhược đang đi xuống cầu thang bèn cười nghênh đón.
"Dung Nhược."
Triệu Dung Nhược làm động tác tay 'dừng' rồi cảnh giác nhìn hắn, đồng thời chỉ cười chứ không nói lời nào.
Vệ Tây Lẫm cười bất đắc dĩ, tự giác dừng lại khi còn cách anh ta ba mét. Hắn lấy hình đã ghép ra cho anh ta nhìn qua, nhưng không để anh ta thấy rõ ràng: "Tôi tìm được vũ khí bí mật của ăn trộm, nếu như anh cũng là ăn trộm thì tôi có thể chia sẻ vũ khí bí mật cùng anh."
"Cậu là ăn trộm?" Triệu Dung Nhược không tùy tiện tin tưởng hắn.
Vệ Tây Lẫm gật đầu, dùng ánh mắt chân thành nhìn anh ta.
Triệu Dung Nhược đột nhiên xoay người chạy.
Vệ Tây Lẫm nhanh chân đuổi theo.
Lúc này, loa phóng thanh vang lên lần nữa.
"Hạ Phong, OUT!"
Vệ Tây Lẫm hơi ngừng bước chân, Triệu Dung Nhược nắm lấy cơ hội xông vào thang máy, thành công chạy trốn.
Lúc này, người sống sót còn dư lại là Vệ Tây Lẫm, Triệu Dung Nhược, Đặng Đông, Vũ Châu Nhi, Biên Thành và Bách Lâm.
"Hạ Phong cũng out rồi." Vũ Châu Nhi khổ não cau mày: "Vấn đề là cứ cho là anh ta out rồi đi nhưng chúng ta vẫn không biết anh ta rốt cuộc là cảnh sát hay là ăn trộm. Đầu mối còn quá ít."
Biên Thành cũng bất đắc dĩ: "Phải tiếp tục tìm thôi, tôi cảm giác tình hình của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.