Chương 111: Làm phiền tổ trưởng tránh mặt!
BóngMa ĐộcHành
06/12/2021
Tuyết vẫn chầm chậm rơi, Thanh Mao sơn đã đắm mình trong màu tuyết trắng.
Phương Chính mang theo chiến lợi phẩm quay lại sơn trại.
Thanh Thư chuyên tâm tu hành, tiểu tổ của hắn cũng ít khi đi làm nhiệm vụ. Gần đây thu nhập của Phương Chính cũng giảm mạnh.
Hắn phải dựa vào việc buôn bán nanh sói, da sói để kiếm nguyên thạch. Hơn nữa gần đây Phương Chính cũng bắt đầu buôn bán sinh cơ diệp ra ngoài.
Lang triều đến gần, nhu cầu sinh cơ diệp cũng sẽ tăng. Trong tay Phương Chính có cửu diệp sinh cơ thảo cũng liền thu hút cổ sư đến hỏi mua.
Phương Chính cũng không có nâng giá, hắn chỉ bán hơn giá bán của gia tộc hai khối nguyên thạch một phiếm sinh cơ diệp. Hơn nữa mỗi lần đều như có như không bảo những cổ sư đến tìm hắn đi mua từ gia tộc.
Việc này thể hiện hắn không có ý gì là cạnh tranh mau bán với gia tộc, dù sau trong tộc cũng không phải chỉ có mình hắn có cửu diệp sinh cơ thảo.
- Bất quá, đây cũng là một cái phiền phức. Nếu ta có người bán thay thì tốt rồi, có thể tiếp kiệm không ít thời gian. Cũng giống như Phương Nguyên có Giang Nha trợ giúp vậy.
Phương Nguyên buôn bán sinh cơ diệp, trước nay đều giao cho Giang Nha phụ trách. Giang Nha chịu trách nhiệm qua lại với người mua, thay Phương Nguyên giao hàng và nhận nguyên thạch. Còn sản lượng và giá cả bán ra đều do một mình Phương Nguyên định đoạt.
Như vậy, Phương Nguyên hoàn toàn có thể tiếp kiệm được thời gian buôn bán để dùng trong tu hành, tránh được không ít phiền phức. Trong khi Phương Chính lại thường xuyên bị làm phiền, việc này cũng ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn.
- Cũng may trước đây lúc rảnh ta vẫn hay dự trữ sinh cơ diệp. Gần đây bán ra cũng đã đặt ra quy định số lượng mỗi ngày bán. Ít nhất cũng không đến mức làm đảo lộn thứ tự giữa tu hành và sản xuất sinh cơ diệp.
Phương Chính tại trong lòng thở dài.
- Hiện tại mỗi phiếm sinh cơ diệp bán được năm mươi bảy khối nguyên thạch, mỗi ngày ta bán ra chín phiếm, cũng được năm trăm mười ba khối nguyên thạch. Buôn bán nanh cùng da sói, mỗi ngày cũng được khoảng mười khối nguyên thạch. Mà ta vốn không thường dùng nguyên thạch lắm, cho nên hiện tại tích góp được khá nhiều.
- Lầu trúc không thể để được nữa, ta cần gấp một con cổ trùng có thể chứa nguyên thạch. Nhưng biết đi đâu mà tìm bây giờ?
Phương Chính vừa đi vừa tính. Hắn có hệ thống, có túi đồ, nhưng lại không muốn để nguyên thạch vào trong đó. Hơn nữa hiện tại hắn còn đang tích góp nguyên điểm cho mục tiêu lớn hơn, cho nên cũng chẳng muốn bỏ nguyên điểm ra mua cổ trùng.
Ngoài ra, mua cổ trùng từ hệ thống xong lại chẳng biết phải giải thích thế nào thì nguy.
- Chỉ có thể cố gắng chờ đến lúc ba gia trại liên minh, tin rằng lúc đó sẽ có một số cổ trùng dự trữ.
Phương Chính biết, thời điểm lang triều bùng phát, ba gia trại sẽ tiến hành liên minh, sau đó lập ra bảng chiến công cùng bảng vật tư, cổ vũ cổ sư săn giết điện lang. Chỉ cần có điểm chiến công, có thể đổi được các vật phẩm trên bảng vật tư.
Trong bảng vật tư có không ít cổ trùng đến từ ba gia trại, đương nhiên loại cổ trùng chấn tộc như nguyệt quang cổ của Cổ Nguyệt bộ tộc, hùng lực cổ của Hùng gia trại, khuê lưu cổ của Bạch gia trại không nằm trong số đó. Nhưng cổ trùng dự trữ chắc chắn sẽ có một ít.
Cùng lúc này, Phương Nguyên ở trong phòng thuê cũng đang nghĩ đến việc bảng chiến công. Hắn đang cần một con ngư lân cổ để có thể hợp luyện cùng ẩn thạch cổ thành ẩn lân cổ.
— QUẢNG CÁO —
Ẩn thạch cổ là do Phương Nguyên giết ngọc nhãn thạch hầu vương đạt được. Nhưng vì sử dụng nó tất phải không được mặc gì trên người, cho nên Phương Nguyên vẫn chưa dùng.
Phương Nguyên vẫn đang đợi ngư lân cổ, chỉ cần hợp luyện thành ẩn lân cổ, thiếu hụt của ẩn thạch cổ mới được loại trừ. Cổ sư thúc dục sau, có thể che giấu luôn cả quần áo trên người.
Nghĩ đến ẩn thạch cổ, đột nhiên Phương Nguyên nghĩ đến Phương Chính.
- Trong tay Phương Chính cũng có ẩn thạch cổ, không biết hắn từ đâu có được nó. Nhưng quan trọng nhất không phải là việc hắn vì sau có được, mà là làm sao hắn biết được ẩn thạch cổ có thể thăng thành ẩn lân cổ.
Phương Nguyên hơi mị mắt.
Phương Chính trước nay chưa từng nói ra cái tên ẩn lân cổ, nhưng cũng có vài lần nói qua công dụng.
Phương Nguyên ban đầu còn không chú ý quá, đợi đến khi có ẩn thạch cổ mới ý thức được việc này.
Trước đây mỗi lần Phương Chính cùng Phương Nguyên đi đến bí động, hắn đều sẽ phàn nàn vấn đề khỏa thân, còn luôn miệng nói phải nhanh nhanh đem ẩn thạch cổ thăng lên nhị chuyển để khắc phục tình trạng này. Nói cách khác, Phương Chính biết ẩn lân cổ có thể làm được việc ẩn giấu trang phục.
- Nhưng cổ phương hợp luyện ẩn thạch cổ với ngư lân cổ thành ẩn lân cổ phải đến hai trăm năm sau mới có người tìm ra, Phương Chính làm cách nào biết được?
Đây chính là mấu chốt.
Phương Chính cẩn thận, như hắn lại quên mất việc này. Cuối cùng để lại một manh mối cực lớn nói với Phương Nguyên là hắn biết trước tương lai.
Phương Nguyên sáng suốt, từ sau khi có ẩn thạch cổ, ý thức được việc này, hắn liền điều chỉnh cách nghĩ về Phương Chính. Bằng không, trong mắt hắn Phương Chính là một kẻ cần loại bỏ chứ không phải là một kẻ thú vị.
Nhưng thú vị, không có nghĩa là phải giữ lại. Nếu có cơ hội, Phương Nguyên cũng thật muốn giết chết Phương Chính.
Giết người đoạt bảo so với giữ lại tốt hơn nhiều. Nhưng cho dù không đoạt được bảo, giết người trừ hậu họa lại càng tốt hơn vạn lần.
Nhưng cách tốt nhất, chính là giữ lại để lợi dụng. Đương nhiên điều kiện để làm được việc này vô cùng khó khăn, trước mắt Phương Nguyên là không có cách nào làm được như vậy.
Buổi tối cùng ngày.
Phòng thuê của Phương Nguyên tiếp đón hai vị khách bất ngờ.
Là Phương Chính và Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Việc này không chỉ Phương Nguyên hơi bất ngờ, mà Phương Chính cũng thật ngoài ý muốn.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính không bao giờ nghĩ Thanh Thư vậy mà lại mang theo hắn đi tìm Phương Nguyên. Dù sao, Phương Chính và Phương Nguyên cũng đã gần một năm chưa chân chính chạm mặt qua.
- Phương Nguyên, ta không dài dòng làm gì. Ta tới đây là thay mặt gia tộc mua lại tửu trùng, hắc thỉ cổ cùng cửu diệp sinh cơ thảo từ tay ngươi.
Thanh Thư trực tiếp vào thẳng vấn đề.
- Ngươi an tâm, gia tộc sẽ không để ngươi chịu thiệt. Gia tộc sẽ ra giá cao để mua chúng lại từ tay ngươi.
Nghe Thanh Thư nói, Phương Nguyên thoáng trầm tư, Phương Chính lại âm thầm thở dài.
Cửu diệp sinh cơ thảo là nguồn thu nhập chính của Phương Nguyên, hắn còn phải dựa vào đó để tu hành, đây tuyệt đối là hàng không thể bán. Tửu trùng lại bị Phương Nguyên hợp luyện thành tứ vị tửu trùng, cho dù Phương Nguyên muốn cũng không thể lấy ra được.
Nhưng hắc thỉ cổ thì khác...
Phương Nguyên hiện tại suy tư, cũng chính là nghĩ đến việc dùng con hắc thỉ cổ này đổi lấy thứ hắn muốn, vì vậy liền nói.
- Cửu diệp sinh cơ thảo và tửu trùng ta không bán. Nhưng hắc thỉ cổ thì có thể, tuy nhiên, ta muốn một con ngư lân cổ.
- Ngư lân cổ?
Thanh Thư hơi nhíu mày một cái, lại chợt gật nhẹ đầu.
- Ta đã biết, ngươi thật sự thiếu một con cổ trùng mang tính phòng ngự. Ngư lân cổ có thể hợp luyện thành lân giáp cổ nhị chuyển, ngược lại là tạo ra được hiệu quả phòng ngự tốt.
Thanh Thư đương nhiên không biết Phương Nguyên căn bản không phải nhắm tới phòng ngự của ngư lân cổ, mà là muốn hợp luyện ẩn lân cổ.
Phương Nguyên cũng không nghĩ đi nói ra mục đích của mình.
- Hắc thỉ cổ còn quý giá hơn ngư lân cổ nhiều, nếu như đổi, ngươi phải bồi thường giá nguyên thạch chênh lệch trong đó cho ta.
- Đây là đương nhiên.
Thanh Thư gật đầu rồi lại hỏi.
- Cửu diệp sinh cơ thảo thì coi như bỏ qua, thế nhưng ngươi thực sự không bán tửu trùng sao? Nó cũng đã vô dụng đối với ngươi, nuôi không công cũng tốn nguyên thạch.
Phương Nguyên lắc đầu:
— QUẢNG CÁO —
- Chuyện về tửu trùng, ngươi đừng nhắc lại nữa, nó là hàng không bán.
Thanh Thư sờ sờ mũi, không khỏi cười khổ:
- Phương Nguyên, chuyện này còn phức tạp hơn ngươi tưởng. Ngươi biết Cổ Nguyệt Dược Nhạc chứ? Nàng ta là cháu gái của gia lão dược đường - Cổ Nguyệt Dược Cơ, là học viên mới năm nay của học đường, có tư chất loại Ất. Cổ Nguyệt Dược Cơ vô cùng thương yêu cháu gái này, đã từng đấu giá mua một tửu trùng trong thụ ốc, đáng tiếc không thành công.
- Tửu trùng ngươi cũng đã sử dụng qua, lợi ích trong đó ngươi tự nhiên nhận thức rõ nhất, ta cũng không nói nhiều. Nhưng mà Dược Cơ đại nhân, vì cháu gái mà thực sự rất muốn có con cổ trùng này. Người già cả cưng chiều con cháu, hoàn toàn có thể hiểu được. Cho nên ta mới tìm đến nơi này của ngươi, bà ấy thật lòng muốn tìm mua, ra giá rất cao, thậm chí hứa hẹn nếu ngươi bị thương trong lang triều thì nhất định sẽ được dược đường hết lòng chăm sóc. Ngươi hãy suy nghĩ thêm chút nữa đi!
- Thì ra là như vậy.
Phương Nguyên sờ sờ cằm nhưng lại lắc đầu nói:
- Tửu trùng này của ta không bán. Nếu Dược Cơ khăng khăng muốn mua, không ngại cứ đi tìm vị cổ sư đã mua con tửu trùng kia đi.
Nghe lời nói này, sắc mặt Thanh Thư không khỏi tối lại.
- Cũng không biết là tộc nhân nào mua con tửu trùng đó, một mực giữ kín không nói ra. Chúng ta cũng không tra được, chẳng lẽ lại tuỳ tiện thăm dò không khiếu người khác sao? Đây là xâm phạm đời tư, phạm vào kiêng kị. Vì chuyện nhỏ như tửu trùng mà làm cho nhiều người tức giận cũng không tốt. Nhưng mà ta cũng hiểu được tộc nhân này, có bảo vật phải giấu diếm, đó cũng là chuyện thường tình của con người.
Thanh Thư đương nhiên không biết, người mua mà hắn nói hiện tại lại đang ngồi trước mặt hắn.
Hơn nữa Thanh Thư cũng chưa bao giờ nghi ngờ đến Phương Nguyên. Trong ý nghĩ của hắn, Phương Nguyên có tửu trùng, không thể nào lại mua con tửu trùng thứ hai, mua rồi thì có ích gì đâu?
Nếu hắn biết cổ phương hợp luyện tứ vị tửu trùng, hắn tuyệt đối sẽ nghi ngờ Phương Nguyên. Nhưng ở hiện tại, cổ phương này cũng chỉ Phương Chính và Phương Nguyên biết.
Chân chính biết Phương Nguyên là người mua ngoài Phương Chính ra cũng chỉ có Cổ Phú. Nhưng trong cái nhìn của Cổ Phú, Phương Nguyên hoàn toàn có thể là mua thay người khác, có thể là vì người thân, có thể là vì người yêu, chuyện này cũng không có gì đáng trách. Lúc đó Dược Cơ chẳng phải cũng là tình huống này, mua tửu trùng cho cháu gái hay sao?
- Mặc kệ nói thế nào, chuyện tửu trùng ta sẽ không nhượng bộ.
Phương Nguyên cười lạnh trong lòng, ngoài mặt tỏ thái độ kiên quyết, tuyệt đối không nhả ra.
Thanh Thư nhìn thấy như vậy, chỉ có thể âm thầm nhìn qua Phương Chính. Mục đích hắn gọi Phương Chính đi cùng, cũng chính là muốn nhờ Phương Chính nói tiếp việc này.
Phương Chính lúc này nhìn qua Thanh Thư, khẽ thở dài một tiếng, nói.
- Tổ trưởng, ngoài việc này ra, ngươi còn có việc gì muốn nói cùng ca ca không? Nếu không, phiền tổ trưởng tránh mặt, ta muốn nói chuyện riêng với ca ca!
Phương Chính mang theo chiến lợi phẩm quay lại sơn trại.
Thanh Thư chuyên tâm tu hành, tiểu tổ của hắn cũng ít khi đi làm nhiệm vụ. Gần đây thu nhập của Phương Chính cũng giảm mạnh.
Hắn phải dựa vào việc buôn bán nanh sói, da sói để kiếm nguyên thạch. Hơn nữa gần đây Phương Chính cũng bắt đầu buôn bán sinh cơ diệp ra ngoài.
Lang triều đến gần, nhu cầu sinh cơ diệp cũng sẽ tăng. Trong tay Phương Chính có cửu diệp sinh cơ thảo cũng liền thu hút cổ sư đến hỏi mua.
Phương Chính cũng không có nâng giá, hắn chỉ bán hơn giá bán của gia tộc hai khối nguyên thạch một phiếm sinh cơ diệp. Hơn nữa mỗi lần đều như có như không bảo những cổ sư đến tìm hắn đi mua từ gia tộc.
Việc này thể hiện hắn không có ý gì là cạnh tranh mau bán với gia tộc, dù sau trong tộc cũng không phải chỉ có mình hắn có cửu diệp sinh cơ thảo.
- Bất quá, đây cũng là một cái phiền phức. Nếu ta có người bán thay thì tốt rồi, có thể tiếp kiệm không ít thời gian. Cũng giống như Phương Nguyên có Giang Nha trợ giúp vậy.
Phương Nguyên buôn bán sinh cơ diệp, trước nay đều giao cho Giang Nha phụ trách. Giang Nha chịu trách nhiệm qua lại với người mua, thay Phương Nguyên giao hàng và nhận nguyên thạch. Còn sản lượng và giá cả bán ra đều do một mình Phương Nguyên định đoạt.
Như vậy, Phương Nguyên hoàn toàn có thể tiếp kiệm được thời gian buôn bán để dùng trong tu hành, tránh được không ít phiền phức. Trong khi Phương Chính lại thường xuyên bị làm phiền, việc này cũng ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn.
- Cũng may trước đây lúc rảnh ta vẫn hay dự trữ sinh cơ diệp. Gần đây bán ra cũng đã đặt ra quy định số lượng mỗi ngày bán. Ít nhất cũng không đến mức làm đảo lộn thứ tự giữa tu hành và sản xuất sinh cơ diệp.
Phương Chính tại trong lòng thở dài.
- Hiện tại mỗi phiếm sinh cơ diệp bán được năm mươi bảy khối nguyên thạch, mỗi ngày ta bán ra chín phiếm, cũng được năm trăm mười ba khối nguyên thạch. Buôn bán nanh cùng da sói, mỗi ngày cũng được khoảng mười khối nguyên thạch. Mà ta vốn không thường dùng nguyên thạch lắm, cho nên hiện tại tích góp được khá nhiều.
- Lầu trúc không thể để được nữa, ta cần gấp một con cổ trùng có thể chứa nguyên thạch. Nhưng biết đi đâu mà tìm bây giờ?
Phương Chính vừa đi vừa tính. Hắn có hệ thống, có túi đồ, nhưng lại không muốn để nguyên thạch vào trong đó. Hơn nữa hiện tại hắn còn đang tích góp nguyên điểm cho mục tiêu lớn hơn, cho nên cũng chẳng muốn bỏ nguyên điểm ra mua cổ trùng.
Ngoài ra, mua cổ trùng từ hệ thống xong lại chẳng biết phải giải thích thế nào thì nguy.
- Chỉ có thể cố gắng chờ đến lúc ba gia trại liên minh, tin rằng lúc đó sẽ có một số cổ trùng dự trữ.
Phương Chính biết, thời điểm lang triều bùng phát, ba gia trại sẽ tiến hành liên minh, sau đó lập ra bảng chiến công cùng bảng vật tư, cổ vũ cổ sư săn giết điện lang. Chỉ cần có điểm chiến công, có thể đổi được các vật phẩm trên bảng vật tư.
Trong bảng vật tư có không ít cổ trùng đến từ ba gia trại, đương nhiên loại cổ trùng chấn tộc như nguyệt quang cổ của Cổ Nguyệt bộ tộc, hùng lực cổ của Hùng gia trại, khuê lưu cổ của Bạch gia trại không nằm trong số đó. Nhưng cổ trùng dự trữ chắc chắn sẽ có một ít.
Cùng lúc này, Phương Nguyên ở trong phòng thuê cũng đang nghĩ đến việc bảng chiến công. Hắn đang cần một con ngư lân cổ để có thể hợp luyện cùng ẩn thạch cổ thành ẩn lân cổ.
— QUẢNG CÁO —
Ẩn thạch cổ là do Phương Nguyên giết ngọc nhãn thạch hầu vương đạt được. Nhưng vì sử dụng nó tất phải không được mặc gì trên người, cho nên Phương Nguyên vẫn chưa dùng.
Phương Nguyên vẫn đang đợi ngư lân cổ, chỉ cần hợp luyện thành ẩn lân cổ, thiếu hụt của ẩn thạch cổ mới được loại trừ. Cổ sư thúc dục sau, có thể che giấu luôn cả quần áo trên người.
Nghĩ đến ẩn thạch cổ, đột nhiên Phương Nguyên nghĩ đến Phương Chính.
- Trong tay Phương Chính cũng có ẩn thạch cổ, không biết hắn từ đâu có được nó. Nhưng quan trọng nhất không phải là việc hắn vì sau có được, mà là làm sao hắn biết được ẩn thạch cổ có thể thăng thành ẩn lân cổ.
Phương Nguyên hơi mị mắt.
Phương Chính trước nay chưa từng nói ra cái tên ẩn lân cổ, nhưng cũng có vài lần nói qua công dụng.
Phương Nguyên ban đầu còn không chú ý quá, đợi đến khi có ẩn thạch cổ mới ý thức được việc này.
Trước đây mỗi lần Phương Chính cùng Phương Nguyên đi đến bí động, hắn đều sẽ phàn nàn vấn đề khỏa thân, còn luôn miệng nói phải nhanh nhanh đem ẩn thạch cổ thăng lên nhị chuyển để khắc phục tình trạng này. Nói cách khác, Phương Chính biết ẩn lân cổ có thể làm được việc ẩn giấu trang phục.
- Nhưng cổ phương hợp luyện ẩn thạch cổ với ngư lân cổ thành ẩn lân cổ phải đến hai trăm năm sau mới có người tìm ra, Phương Chính làm cách nào biết được?
Đây chính là mấu chốt.
Phương Chính cẩn thận, như hắn lại quên mất việc này. Cuối cùng để lại một manh mối cực lớn nói với Phương Nguyên là hắn biết trước tương lai.
Phương Nguyên sáng suốt, từ sau khi có ẩn thạch cổ, ý thức được việc này, hắn liền điều chỉnh cách nghĩ về Phương Chính. Bằng không, trong mắt hắn Phương Chính là một kẻ cần loại bỏ chứ không phải là một kẻ thú vị.
Nhưng thú vị, không có nghĩa là phải giữ lại. Nếu có cơ hội, Phương Nguyên cũng thật muốn giết chết Phương Chính.
Giết người đoạt bảo so với giữ lại tốt hơn nhiều. Nhưng cho dù không đoạt được bảo, giết người trừ hậu họa lại càng tốt hơn vạn lần.
Nhưng cách tốt nhất, chính là giữ lại để lợi dụng. Đương nhiên điều kiện để làm được việc này vô cùng khó khăn, trước mắt Phương Nguyên là không có cách nào làm được như vậy.
Buổi tối cùng ngày.
Phòng thuê của Phương Nguyên tiếp đón hai vị khách bất ngờ.
Là Phương Chính và Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Việc này không chỉ Phương Nguyên hơi bất ngờ, mà Phương Chính cũng thật ngoài ý muốn.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính không bao giờ nghĩ Thanh Thư vậy mà lại mang theo hắn đi tìm Phương Nguyên. Dù sao, Phương Chính và Phương Nguyên cũng đã gần một năm chưa chân chính chạm mặt qua.
- Phương Nguyên, ta không dài dòng làm gì. Ta tới đây là thay mặt gia tộc mua lại tửu trùng, hắc thỉ cổ cùng cửu diệp sinh cơ thảo từ tay ngươi.
Thanh Thư trực tiếp vào thẳng vấn đề.
- Ngươi an tâm, gia tộc sẽ không để ngươi chịu thiệt. Gia tộc sẽ ra giá cao để mua chúng lại từ tay ngươi.
Nghe Thanh Thư nói, Phương Nguyên thoáng trầm tư, Phương Chính lại âm thầm thở dài.
Cửu diệp sinh cơ thảo là nguồn thu nhập chính của Phương Nguyên, hắn còn phải dựa vào đó để tu hành, đây tuyệt đối là hàng không thể bán. Tửu trùng lại bị Phương Nguyên hợp luyện thành tứ vị tửu trùng, cho dù Phương Nguyên muốn cũng không thể lấy ra được.
Nhưng hắc thỉ cổ thì khác...
Phương Nguyên hiện tại suy tư, cũng chính là nghĩ đến việc dùng con hắc thỉ cổ này đổi lấy thứ hắn muốn, vì vậy liền nói.
- Cửu diệp sinh cơ thảo và tửu trùng ta không bán. Nhưng hắc thỉ cổ thì có thể, tuy nhiên, ta muốn một con ngư lân cổ.
- Ngư lân cổ?
Thanh Thư hơi nhíu mày một cái, lại chợt gật nhẹ đầu.
- Ta đã biết, ngươi thật sự thiếu một con cổ trùng mang tính phòng ngự. Ngư lân cổ có thể hợp luyện thành lân giáp cổ nhị chuyển, ngược lại là tạo ra được hiệu quả phòng ngự tốt.
Thanh Thư đương nhiên không biết Phương Nguyên căn bản không phải nhắm tới phòng ngự của ngư lân cổ, mà là muốn hợp luyện ẩn lân cổ.
Phương Nguyên cũng không nghĩ đi nói ra mục đích của mình.
- Hắc thỉ cổ còn quý giá hơn ngư lân cổ nhiều, nếu như đổi, ngươi phải bồi thường giá nguyên thạch chênh lệch trong đó cho ta.
- Đây là đương nhiên.
Thanh Thư gật đầu rồi lại hỏi.
- Cửu diệp sinh cơ thảo thì coi như bỏ qua, thế nhưng ngươi thực sự không bán tửu trùng sao? Nó cũng đã vô dụng đối với ngươi, nuôi không công cũng tốn nguyên thạch.
Phương Nguyên lắc đầu:
— QUẢNG CÁO —
- Chuyện về tửu trùng, ngươi đừng nhắc lại nữa, nó là hàng không bán.
Thanh Thư sờ sờ mũi, không khỏi cười khổ:
- Phương Nguyên, chuyện này còn phức tạp hơn ngươi tưởng. Ngươi biết Cổ Nguyệt Dược Nhạc chứ? Nàng ta là cháu gái của gia lão dược đường - Cổ Nguyệt Dược Cơ, là học viên mới năm nay của học đường, có tư chất loại Ất. Cổ Nguyệt Dược Cơ vô cùng thương yêu cháu gái này, đã từng đấu giá mua một tửu trùng trong thụ ốc, đáng tiếc không thành công.
- Tửu trùng ngươi cũng đã sử dụng qua, lợi ích trong đó ngươi tự nhiên nhận thức rõ nhất, ta cũng không nói nhiều. Nhưng mà Dược Cơ đại nhân, vì cháu gái mà thực sự rất muốn có con cổ trùng này. Người già cả cưng chiều con cháu, hoàn toàn có thể hiểu được. Cho nên ta mới tìm đến nơi này của ngươi, bà ấy thật lòng muốn tìm mua, ra giá rất cao, thậm chí hứa hẹn nếu ngươi bị thương trong lang triều thì nhất định sẽ được dược đường hết lòng chăm sóc. Ngươi hãy suy nghĩ thêm chút nữa đi!
- Thì ra là như vậy.
Phương Nguyên sờ sờ cằm nhưng lại lắc đầu nói:
- Tửu trùng này của ta không bán. Nếu Dược Cơ khăng khăng muốn mua, không ngại cứ đi tìm vị cổ sư đã mua con tửu trùng kia đi.
Nghe lời nói này, sắc mặt Thanh Thư không khỏi tối lại.
- Cũng không biết là tộc nhân nào mua con tửu trùng đó, một mực giữ kín không nói ra. Chúng ta cũng không tra được, chẳng lẽ lại tuỳ tiện thăm dò không khiếu người khác sao? Đây là xâm phạm đời tư, phạm vào kiêng kị. Vì chuyện nhỏ như tửu trùng mà làm cho nhiều người tức giận cũng không tốt. Nhưng mà ta cũng hiểu được tộc nhân này, có bảo vật phải giấu diếm, đó cũng là chuyện thường tình của con người.
Thanh Thư đương nhiên không biết, người mua mà hắn nói hiện tại lại đang ngồi trước mặt hắn.
Hơn nữa Thanh Thư cũng chưa bao giờ nghi ngờ đến Phương Nguyên. Trong ý nghĩ của hắn, Phương Nguyên có tửu trùng, không thể nào lại mua con tửu trùng thứ hai, mua rồi thì có ích gì đâu?
Nếu hắn biết cổ phương hợp luyện tứ vị tửu trùng, hắn tuyệt đối sẽ nghi ngờ Phương Nguyên. Nhưng ở hiện tại, cổ phương này cũng chỉ Phương Chính và Phương Nguyên biết.
Chân chính biết Phương Nguyên là người mua ngoài Phương Chính ra cũng chỉ có Cổ Phú. Nhưng trong cái nhìn của Cổ Phú, Phương Nguyên hoàn toàn có thể là mua thay người khác, có thể là vì người thân, có thể là vì người yêu, chuyện này cũng không có gì đáng trách. Lúc đó Dược Cơ chẳng phải cũng là tình huống này, mua tửu trùng cho cháu gái hay sao?
- Mặc kệ nói thế nào, chuyện tửu trùng ta sẽ không nhượng bộ.
Phương Nguyên cười lạnh trong lòng, ngoài mặt tỏ thái độ kiên quyết, tuyệt đối không nhả ra.
Thanh Thư nhìn thấy như vậy, chỉ có thể âm thầm nhìn qua Phương Chính. Mục đích hắn gọi Phương Chính đi cùng, cũng chính là muốn nhờ Phương Chính nói tiếp việc này.
Phương Chính lúc này nhìn qua Thanh Thư, khẽ thở dài một tiếng, nói.
- Tổ trưởng, ngoài việc này ra, ngươi còn có việc gì muốn nói cùng ca ca không? Nếu không, phiền tổ trưởng tránh mặt, ta muốn nói chuyện riêng với ca ca!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.