Chương 112: Ngươi sẽ cần đến ta
BóngMa ĐộcHành
07/12/2021
Thanh Thư sửng sốt, hắn không ngờ Phương Chính không nói thì thôi, khi
nói liền trực tiếp muốn đuổi hắn ra ngoài. Nhưng khi nhìn vẻ mặt kiên
nghị của Phương Chính, Thanh Thư cuối cùng cũng chỉ gật đầu.
- Vậy ta đi trước!
Nói xong, liền đứng lên đi ra cửa. Dù sau mục đích tới đây của hắn cũng chỉ là hỏi mua ba con cổ của Phương Nguyên. Phương Nguyên hiện tại chỉ bán hắc thỉ cổ, còn lại không chịu nhả ra, hắn có nói thêm cũng vô dụng. Còn không bằng giao lại chỗ này cho Phương Chính.
Mặc dù hai huynh đệ Phương Nguyên, Phương Chính không gặp nhau nói chuyện, nhưng mỗi khi Phương Chính khiêu chiến, Phương Nguyên đều sẽ đến xem, việc này ai cũng nhìn thấy. Mà Phương Chính cũng thường hay lo lắng cho Phương Nguyên, việc này ai cũng xem trong mắt.
Cho nên trong sơn trại vẫn hay đồn đại, quan hệ của hai huynh đệ này vẫn rất tốt, chỉ là không thích thể hiện ra ngoài mà thôi.
Bất quá, đâu ai ngờ bên trong cái tốt này, chính là cả một hầm chứa dao gâm. Không đến mức ta chết ngươi sống, nhưng cũng đến được mức độ không lợi dụng chết ngươi thì thực có lỗi với bản thân.
Thanh Thư rời đi sau, trong phòng liền trở nên trầm mặt.
Phương Chính và Phương Nguyên mặt đối mặt, trong đôi con ngươi đen của cả hai phản chiếu ảnh ngược của đối phương.
Gương mặt Phương Chính đạm mạc, đáy mắt phẳng lặng như mặt hồ thu vào đêm không trăng. Gương mặt Phương Nguyên bình thản, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực cắt giấu một con quái thú hung tợn.
- Ca ca, ngươi thật sự không muốn bán tửu trùng sau?
Qua một khoảng thời gian đủ nhăm nhi một ly trà, Phương Chính mới mở miệng hỏi. Giọng nói hoàn toàn là lấy lệ cho qua, Phương Nguyên cũng chẳng nghe được ý vị nào trong đó. Dù sao, Phương Chính cũng là đang lấy lệ.
- Tửu trùng là vật không bán, cho dù là ai ta cũng không buông ra!
Phương Nguyên lắc đầu, bộ dạng cương quyết cự tuyệt.
Phương Chính trầm ngâm, ngón tay gõ lên bàn vài cái.
- Đúng là không có cách nào với ngươi, Phương Nguyên à!
- Nếu chỉ có như vậy, ngươi vẫn là nên về đi thôi!
Phương Nguyên hơi mị mắt, nhưng lại không có vẻ gì muốn đuổi khách.
Mặc dù hai bên ít khi nói chuyện, nhưng Phương Nguyên vẫn nhận ra, mỗi lần Phương Chính gọi thẳng tên hắn đều là lúc cần bàn bạc vấn đề chỉ của hai người. Bình thường, Phương Chính đều sẽ gọi là "ca ca" một cách vô cùng ngoan ngoãn.
- Hai...
Phương Chính thở dài một hơi.
Thật lòng thì lúc này hắn cũng không biết mình nên nói gì.
Thời điểm Phương Nguyên nói muốn ngư lân cổ, Phương Chính mới nhớ ra cổ phương ẩn lân cổ hiện tại còn chưa có. Cho nên hắn cũng biết được, Phương Nguyên đã phát giác vấn đề này.
— QUẢNG CÁO —
- Họa tai từ miệng mà ra! Lúc nói không nghĩ, giờ hối không kịp. Ta con mẹ nó hối rồi a!
Phương Chính trong lòng than thở.
- Bây giờ làm sao với Phương Nguyên đây... Không bằng...
Đột nhiên ánh mắt Phương Chính chợt lóe, hắn nhìn Phương Nguyên, cũng không có ý định che giấu.
- Phương Nguyên, ngươi hẳn là ý thức được rồi nhỉ, về ẩn thạch cổ... Dù sao, trong tay ngươi cũng có một con ẩn thạch cổ. Nếu không ngươi cũng không cần ngư lân cổ làm gì. Ngươi nghĩ không sai, ta biết về ẩn lân cổ.
Phương Nguyên trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng giấu đi. Hắn quả thật không ngờ tới Phương Chính lại chơi bài ngửa, bài này, có chút không hợp quy tắc đi. Bất quá, nếu suy nghĩ của Phương Nguyên là đúng, Phương Chính đây là muốn bỏ mận giữ đào, mục đích chỉ là muốn nhả ra cái Phương Nguyên đã biết để che giấu việc hắn chưa biết.
- Nhưng càng như vậy, lại càng chứng tỏ suy đón của ta. Thật sự non nớt a.
Phương Nguyên tại trong lòng cười lạnh. Nếu Phương Chính không nói gì đến việc này, Phương Nguyên càng phải bận tậm suy xét tính chân thật. Nhưng một khi Phương Chính chủ động tìm tới, nghĩa là việc này đã được khẳng định.
- Làm sao ta biết được ẩn lân cổ, cái này ngươi không cần quan tâm. Còn làm sao ta biết ngươi biết về ẩn lân cổ, ngươi cũng chẳng cần quan tâm. Phương Nguyên, ta chỉ hy vọng ngươi đừng làm khó ta. Rất đơn giản mà phải không?
- Đệ đệ thân ái của ta, ta như thế nào lại làm khó ngươi đâu?
Phương Nguyên mỉm cười đáp.
- Là do ta nhiều lời đó chứ gì?
Phương Chính liếc mắt, sau đó thở dài.
- Tửu trùng trong tay ta cũng có, với ta bây giờ nó vô dụng, có thể bỏ ra thay ngươi. Tuy nói ngươi không cần ân tình gì của lão bà Dược Cơ, nhưng nếu bớt phiền phức chắc ngươi cũng không chê đâu nhỉ? Việc này ta cũng đã nghĩ từ lâu, chỉ là không có cơ hội làm mà thôi, vừa hay mượn ngươi giải quyết vấn đề nuôi nấng cũng tốt.
- Tùy ngươi!
Phương Nguyên nhún vai.
Phương Chính nhìn Phương Nguyên thật kỹ, liền đứng lên đi lại mở cửa.
Trước khi mở cửa, hắn hơi dừng lại, nói thêm một câu.
- Phương Nguyên, đường ngươi đi quá lớn, ta không đi được, cho nên ta đã chọn một con đường khác với ngươi!
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, sau đó thản nhiên đáp.
- Ngươi muốn đi thế nào thì tùy ngươi, chỉ cần đừng cản trở ta là được!
Phương Chính mỉm cười. — QUẢNG CÁO —
- Biết đâu đường của ta lại là một nhánh đường tắt dẫn ngươi tới đích đến thì sao? Tương lai khó nói, phúc họa khó lường. Phương Nguyên, nhất định có một ngày ngươi cần đến sự trợ giúp của ta! Cáo từ!
Phương Chính bỏ lại câu này, liền đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng lại cánh cửa.
Phương Nguyên im lặng nhìn theo, không khỏi nở nụ cười.
- Ta đương nhiên sẽ cần đến ngươi...
Kiếp trước của Phương Nguyên, hắn đã từng luyện chế một con tiên cổ, nhưng lại không thành, vì vậy chuyển sang luyện chế xuân thu thiền. Kết quả thành công có được xuân thu thiền, còn nhờ vào nó sống lại.
Kiếp này, nếu Phương Chính có thể sống tiếp tới lúc Phương Nguyên thành tiên, Phương Nguyên cũng đang muốn đem Phương Chính làm tài liệu luyện con tiên cổ kia. Đây chính là cần, còn rất cần nữa là đằng khác.
Phương Chính đi ra khỏi lầu trúc chỗ Phương Nguyên thuê, liền nhìn thấy Thanh Thư đang đứng đợi.
Thanh Thư cũng nhìn thấy Phương Chính, liền đi lại gần, ánh mắt dò hỏi. Phương Chính lập tức mỉm cười, nói.
- Ca ca đã giao lại tửu trùng cho ta!
- Phương Chính, quả thật đưa theo ngươi là đúng.
Thanh Thư mỉm cười, gật đầu.
Phương Chính trong lòng cười khổ, ngoài mặt nói.
- Ca ca nói tửu trùng là bán lại cho ta, không phải bán cho Dược Cơ đại nhân. Cho nên cái này cũng không tín là thành công. Bất quá, ta có thể bán nó lại, đương nhiên nếu được, ta muốn có một con cổ trùng chuyên dự trữ.
- Cổ trùng dự trữ?
Thanh Thư hơi nghĩ ngợi, liền gật đầu.
- Cũng đúng! Phương Chính ngươi để nhiều nguyên thạch trong phòng như vậy, đúng thật là nên có một con cổ trùng dự trữ. Yên tâm, ta sẽ nói lại với Dược Cơ đại nhân, giúp ngươi chọn một con cổ phù hợp. Bất quá, chỉ có thể là nhất chuyển cổ trùng.
- Không vấn đề!
Phương Chính lập tức gật đầu.
- Ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nó có thể tiện lợi cất giữ nguyên thạch để tiện mang theo người là được. Đương nhiên nếu giá cả so với tửu trùng có chênh lệch, ta hy vọng sẽ được bù thêm nguyên thạch. Dù sao cũng còn phải trả cho ca ca.
- Tất nhiên rồi!
Thanh Thư cười khẽ, vỗ vai Phương Chính liền cùng hắn bước đi. — QUẢNG CÁO —
- Đúng rồi Phương Chính, về cửu diệp sinh cơ thảo!
- Tổ trưởng là muốn nói sinh cơ diệp?
- Đúng là vậy!
- Tổ trưởng yên tâm, ta sẽ để lại sinh cơ diệp cho tiểu tổ!
Thanh Thư nghe vậy liền cười.
Trong tình hình lang triều sắp bộc phát, sinh cơ diệp tuy một giờ chỉ dùng được một phiếm, nhưng cũng là thủ đoạn bảo mệnh tuyệt hảo. Có thủ đoạn bảo mệnh, không ai lại chê nhiều cả. Cho nên nếu có thể giữ một ít sinh cơ diệp trong người, ai cũng sẽ bỏ tiền ra mua.
- Ta cũng không để Phương Chính cậu thiệt, ta sẽ dùng nguyên thạch mua lại.
- Vậy năm mươi khối một phiếm đi!
Phương Chính nói. Hắn không ngại giảm giá cho đám ngươi Thanh Thư, chủ yếu là để lại một chút tiếng tốt mà thôi.
- Cửu diệp sinh cơ thảo đối với ta mà nói cũng không trọng yếu, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ phải nhả nó ra. Còn về nguyên thạch tu hành, tuy thu thập ít một chút, nhưng với ta tạm thời là đủ dùng.
Phương Chính trong lòng suy tính, bên ngoài lại cùng Thanh Thư trao đổi thêm vài câu rồi từ biệt.
- Mấy ngày tới lại đi dạo một phen, vừa hay xem bố cục mấy năm nay của ta có thành công đánh lạc hướng Phương Nguyên không? Phương Nguyên là người thông minh, ta càng giấu giếm, càng tỏa ra bí ẩn ngược lại sẽ càng khiến hắn sinh ra sát ý. Cách tốt nhất là cho hắn thấy ta non nớt như thế nào? Trước sự non nớt này, hẳn là có thể thư thả một chút thời gian.
Phương Chính sắc mặt bình thản, trong lòng sớm đã trầm như nước.
Bản thân hắn hiểu rõ mình non nớt đến mức nào, đứng trước Phương Nguyên lại càng không có cách nào. Cho nên từ sớm, hắn đã chuẩn bị cho mình một đường lui. Nói đúng hơn, đó là một giải thích cho việc hắn có được những con cổ như tửu trùng, ẩn thạch cổ trước Phương Nguyên.
Phương Nguyên có tửu trùng, ngọc bì cổ, bạch thỉ cổ từ đâu? Đương nhiên là từ di tàng của Hoa Tửu hành giả. Vậy Phương Chính có từ đâu? Thì cũng phải là lấy từ di tàng.
Nhưng, di tàng so với truyền thừa ít hơn, cho nên, Phương Chính phải lấy được bọn chúng ở trong truyền thừa.
Chính vì vậy, từ khi bắt đầu vào rừng đi săn, Phương Chính đã tự tìm cho mình một chỗ truyền thừa. Sau này cho dù bị theo đuôi, hắn cũng sẽ cố ý như không hay biết, ghé qua đó vài lần. Mặc kệ sau này bị nghi ngờ thế nào, chung quy lại cũng sẽ có thể giải thích là do truyền thừa này mà ra.
Đương nhiên, phiền phức cũng sẽ có. Bất quá Phương Chính cũng đã tự vạch xong đường cho mình khi gặp phiền phức rồi.
Mười năm thời gian không phải ngắn, ngươi cảm thấy, Phương Chính sẽ để nó trôi qua chỉ bằng cách rèn luyện? Đối với một người biết trước bố cục chính của tương lai mà không chuẩn bị cho mình cái gì thì đúng là ngu xuẩn.
- Tự mình thiết lập cho mình một đạo truyền thừa là việc vô cùng thú vị! Phương Nguyên, ngươi sẽ cảm thấy giữa truyền thừa và sống lại, việc nào xảy ra trên người ta đang để tin hơn đây?
- Vậy ta đi trước!
Nói xong, liền đứng lên đi ra cửa. Dù sau mục đích tới đây của hắn cũng chỉ là hỏi mua ba con cổ của Phương Nguyên. Phương Nguyên hiện tại chỉ bán hắc thỉ cổ, còn lại không chịu nhả ra, hắn có nói thêm cũng vô dụng. Còn không bằng giao lại chỗ này cho Phương Chính.
Mặc dù hai huynh đệ Phương Nguyên, Phương Chính không gặp nhau nói chuyện, nhưng mỗi khi Phương Chính khiêu chiến, Phương Nguyên đều sẽ đến xem, việc này ai cũng nhìn thấy. Mà Phương Chính cũng thường hay lo lắng cho Phương Nguyên, việc này ai cũng xem trong mắt.
Cho nên trong sơn trại vẫn hay đồn đại, quan hệ của hai huynh đệ này vẫn rất tốt, chỉ là không thích thể hiện ra ngoài mà thôi.
Bất quá, đâu ai ngờ bên trong cái tốt này, chính là cả một hầm chứa dao gâm. Không đến mức ta chết ngươi sống, nhưng cũng đến được mức độ không lợi dụng chết ngươi thì thực có lỗi với bản thân.
Thanh Thư rời đi sau, trong phòng liền trở nên trầm mặt.
Phương Chính và Phương Nguyên mặt đối mặt, trong đôi con ngươi đen của cả hai phản chiếu ảnh ngược của đối phương.
Gương mặt Phương Chính đạm mạc, đáy mắt phẳng lặng như mặt hồ thu vào đêm không trăng. Gương mặt Phương Nguyên bình thản, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực cắt giấu một con quái thú hung tợn.
- Ca ca, ngươi thật sự không muốn bán tửu trùng sau?
Qua một khoảng thời gian đủ nhăm nhi một ly trà, Phương Chính mới mở miệng hỏi. Giọng nói hoàn toàn là lấy lệ cho qua, Phương Nguyên cũng chẳng nghe được ý vị nào trong đó. Dù sao, Phương Chính cũng là đang lấy lệ.
- Tửu trùng là vật không bán, cho dù là ai ta cũng không buông ra!
Phương Nguyên lắc đầu, bộ dạng cương quyết cự tuyệt.
Phương Chính trầm ngâm, ngón tay gõ lên bàn vài cái.
- Đúng là không có cách nào với ngươi, Phương Nguyên à!
- Nếu chỉ có như vậy, ngươi vẫn là nên về đi thôi!
Phương Nguyên hơi mị mắt, nhưng lại không có vẻ gì muốn đuổi khách.
Mặc dù hai bên ít khi nói chuyện, nhưng Phương Nguyên vẫn nhận ra, mỗi lần Phương Chính gọi thẳng tên hắn đều là lúc cần bàn bạc vấn đề chỉ của hai người. Bình thường, Phương Chính đều sẽ gọi là "ca ca" một cách vô cùng ngoan ngoãn.
- Hai...
Phương Chính thở dài một hơi.
Thật lòng thì lúc này hắn cũng không biết mình nên nói gì.
Thời điểm Phương Nguyên nói muốn ngư lân cổ, Phương Chính mới nhớ ra cổ phương ẩn lân cổ hiện tại còn chưa có. Cho nên hắn cũng biết được, Phương Nguyên đã phát giác vấn đề này.
— QUẢNG CÁO —
- Họa tai từ miệng mà ra! Lúc nói không nghĩ, giờ hối không kịp. Ta con mẹ nó hối rồi a!
Phương Chính trong lòng than thở.
- Bây giờ làm sao với Phương Nguyên đây... Không bằng...
Đột nhiên ánh mắt Phương Chính chợt lóe, hắn nhìn Phương Nguyên, cũng không có ý định che giấu.
- Phương Nguyên, ngươi hẳn là ý thức được rồi nhỉ, về ẩn thạch cổ... Dù sao, trong tay ngươi cũng có một con ẩn thạch cổ. Nếu không ngươi cũng không cần ngư lân cổ làm gì. Ngươi nghĩ không sai, ta biết về ẩn lân cổ.
Phương Nguyên trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng giấu đi. Hắn quả thật không ngờ tới Phương Chính lại chơi bài ngửa, bài này, có chút không hợp quy tắc đi. Bất quá, nếu suy nghĩ của Phương Nguyên là đúng, Phương Chính đây là muốn bỏ mận giữ đào, mục đích chỉ là muốn nhả ra cái Phương Nguyên đã biết để che giấu việc hắn chưa biết.
- Nhưng càng như vậy, lại càng chứng tỏ suy đón của ta. Thật sự non nớt a.
Phương Nguyên tại trong lòng cười lạnh. Nếu Phương Chính không nói gì đến việc này, Phương Nguyên càng phải bận tậm suy xét tính chân thật. Nhưng một khi Phương Chính chủ động tìm tới, nghĩa là việc này đã được khẳng định.
- Làm sao ta biết được ẩn lân cổ, cái này ngươi không cần quan tâm. Còn làm sao ta biết ngươi biết về ẩn lân cổ, ngươi cũng chẳng cần quan tâm. Phương Nguyên, ta chỉ hy vọng ngươi đừng làm khó ta. Rất đơn giản mà phải không?
- Đệ đệ thân ái của ta, ta như thế nào lại làm khó ngươi đâu?
Phương Nguyên mỉm cười đáp.
- Là do ta nhiều lời đó chứ gì?
Phương Chính liếc mắt, sau đó thở dài.
- Tửu trùng trong tay ta cũng có, với ta bây giờ nó vô dụng, có thể bỏ ra thay ngươi. Tuy nói ngươi không cần ân tình gì của lão bà Dược Cơ, nhưng nếu bớt phiền phức chắc ngươi cũng không chê đâu nhỉ? Việc này ta cũng đã nghĩ từ lâu, chỉ là không có cơ hội làm mà thôi, vừa hay mượn ngươi giải quyết vấn đề nuôi nấng cũng tốt.
- Tùy ngươi!
Phương Nguyên nhún vai.
Phương Chính nhìn Phương Nguyên thật kỹ, liền đứng lên đi lại mở cửa.
Trước khi mở cửa, hắn hơi dừng lại, nói thêm một câu.
- Phương Nguyên, đường ngươi đi quá lớn, ta không đi được, cho nên ta đã chọn một con đường khác với ngươi!
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, sau đó thản nhiên đáp.
- Ngươi muốn đi thế nào thì tùy ngươi, chỉ cần đừng cản trở ta là được!
Phương Chính mỉm cười. — QUẢNG CÁO —
- Biết đâu đường của ta lại là một nhánh đường tắt dẫn ngươi tới đích đến thì sao? Tương lai khó nói, phúc họa khó lường. Phương Nguyên, nhất định có một ngày ngươi cần đến sự trợ giúp của ta! Cáo từ!
Phương Chính bỏ lại câu này, liền đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng lại cánh cửa.
Phương Nguyên im lặng nhìn theo, không khỏi nở nụ cười.
- Ta đương nhiên sẽ cần đến ngươi...
Kiếp trước của Phương Nguyên, hắn đã từng luyện chế một con tiên cổ, nhưng lại không thành, vì vậy chuyển sang luyện chế xuân thu thiền. Kết quả thành công có được xuân thu thiền, còn nhờ vào nó sống lại.
Kiếp này, nếu Phương Chính có thể sống tiếp tới lúc Phương Nguyên thành tiên, Phương Nguyên cũng đang muốn đem Phương Chính làm tài liệu luyện con tiên cổ kia. Đây chính là cần, còn rất cần nữa là đằng khác.
Phương Chính đi ra khỏi lầu trúc chỗ Phương Nguyên thuê, liền nhìn thấy Thanh Thư đang đứng đợi.
Thanh Thư cũng nhìn thấy Phương Chính, liền đi lại gần, ánh mắt dò hỏi. Phương Chính lập tức mỉm cười, nói.
- Ca ca đã giao lại tửu trùng cho ta!
- Phương Chính, quả thật đưa theo ngươi là đúng.
Thanh Thư mỉm cười, gật đầu.
Phương Chính trong lòng cười khổ, ngoài mặt nói.
- Ca ca nói tửu trùng là bán lại cho ta, không phải bán cho Dược Cơ đại nhân. Cho nên cái này cũng không tín là thành công. Bất quá, ta có thể bán nó lại, đương nhiên nếu được, ta muốn có một con cổ trùng chuyên dự trữ.
- Cổ trùng dự trữ?
Thanh Thư hơi nghĩ ngợi, liền gật đầu.
- Cũng đúng! Phương Chính ngươi để nhiều nguyên thạch trong phòng như vậy, đúng thật là nên có một con cổ trùng dự trữ. Yên tâm, ta sẽ nói lại với Dược Cơ đại nhân, giúp ngươi chọn một con cổ phù hợp. Bất quá, chỉ có thể là nhất chuyển cổ trùng.
- Không vấn đề!
Phương Chính lập tức gật đầu.
- Ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nó có thể tiện lợi cất giữ nguyên thạch để tiện mang theo người là được. Đương nhiên nếu giá cả so với tửu trùng có chênh lệch, ta hy vọng sẽ được bù thêm nguyên thạch. Dù sao cũng còn phải trả cho ca ca.
- Tất nhiên rồi!
Thanh Thư cười khẽ, vỗ vai Phương Chính liền cùng hắn bước đi. — QUẢNG CÁO —
- Đúng rồi Phương Chính, về cửu diệp sinh cơ thảo!
- Tổ trưởng là muốn nói sinh cơ diệp?
- Đúng là vậy!
- Tổ trưởng yên tâm, ta sẽ để lại sinh cơ diệp cho tiểu tổ!
Thanh Thư nghe vậy liền cười.
Trong tình hình lang triều sắp bộc phát, sinh cơ diệp tuy một giờ chỉ dùng được một phiếm, nhưng cũng là thủ đoạn bảo mệnh tuyệt hảo. Có thủ đoạn bảo mệnh, không ai lại chê nhiều cả. Cho nên nếu có thể giữ một ít sinh cơ diệp trong người, ai cũng sẽ bỏ tiền ra mua.
- Ta cũng không để Phương Chính cậu thiệt, ta sẽ dùng nguyên thạch mua lại.
- Vậy năm mươi khối một phiếm đi!
Phương Chính nói. Hắn không ngại giảm giá cho đám ngươi Thanh Thư, chủ yếu là để lại một chút tiếng tốt mà thôi.
- Cửu diệp sinh cơ thảo đối với ta mà nói cũng không trọng yếu, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ phải nhả nó ra. Còn về nguyên thạch tu hành, tuy thu thập ít một chút, nhưng với ta tạm thời là đủ dùng.
Phương Chính trong lòng suy tính, bên ngoài lại cùng Thanh Thư trao đổi thêm vài câu rồi từ biệt.
- Mấy ngày tới lại đi dạo một phen, vừa hay xem bố cục mấy năm nay của ta có thành công đánh lạc hướng Phương Nguyên không? Phương Nguyên là người thông minh, ta càng giấu giếm, càng tỏa ra bí ẩn ngược lại sẽ càng khiến hắn sinh ra sát ý. Cách tốt nhất là cho hắn thấy ta non nớt như thế nào? Trước sự non nớt này, hẳn là có thể thư thả một chút thời gian.
Phương Chính sắc mặt bình thản, trong lòng sớm đã trầm như nước.
Bản thân hắn hiểu rõ mình non nớt đến mức nào, đứng trước Phương Nguyên lại càng không có cách nào. Cho nên từ sớm, hắn đã chuẩn bị cho mình một đường lui. Nói đúng hơn, đó là một giải thích cho việc hắn có được những con cổ như tửu trùng, ẩn thạch cổ trước Phương Nguyên.
Phương Nguyên có tửu trùng, ngọc bì cổ, bạch thỉ cổ từ đâu? Đương nhiên là từ di tàng của Hoa Tửu hành giả. Vậy Phương Chính có từ đâu? Thì cũng phải là lấy từ di tàng.
Nhưng, di tàng so với truyền thừa ít hơn, cho nên, Phương Chính phải lấy được bọn chúng ở trong truyền thừa.
Chính vì vậy, từ khi bắt đầu vào rừng đi săn, Phương Chính đã tự tìm cho mình một chỗ truyền thừa. Sau này cho dù bị theo đuôi, hắn cũng sẽ cố ý như không hay biết, ghé qua đó vài lần. Mặc kệ sau này bị nghi ngờ thế nào, chung quy lại cũng sẽ có thể giải thích là do truyền thừa này mà ra.
Đương nhiên, phiền phức cũng sẽ có. Bất quá Phương Chính cũng đã tự vạch xong đường cho mình khi gặp phiền phức rồi.
Mười năm thời gian không phải ngắn, ngươi cảm thấy, Phương Chính sẽ để nó trôi qua chỉ bằng cách rèn luyện? Đối với một người biết trước bố cục chính của tương lai mà không chuẩn bị cho mình cái gì thì đúng là ngu xuẩn.
- Tự mình thiết lập cho mình một đạo truyền thừa là việc vô cùng thú vị! Phương Nguyên, ngươi sẽ cảm thấy giữa truyền thừa và sống lại, việc nào xảy ra trên người ta đang để tin hơn đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.