Chương 65
Ngọc Duyên
14/12/2017
Bốn người Vân Túc đứng trước đảo Phượng Vu, trong tay cầm một tấm ngọc
bài giơ lên trước pháp trận phòng ngự, trong chớp mắt, bốn người liền
xuất hiện trong vòng trận pháp. Mọi người nhìn mảnh đất bằng phẳng trống trải trước mặt, không có cây cối sinh sôi như những nơi khác, quái
thạch khí thế (?), chỉ có một lớp lá khô rất dày và cỏ dại,
hiển nhiên là nơi tu sĩ trước đây thuê đảo đặt động phủ, thế nên mới
sạch sẽ hơn các nơi khác.
Nơi họ xuất hiện này là nơi cao nhất của một đỉnh núi trên đảo Phượng Vu, linh khí nơi này cũng là linh khí nồng nhất cả đảo Phượng Vu, là điểm giao của ba linh mạch, không chỉ dưới đất, mà ngay cả trong không khí cũng có linh khí cực nồng. Từ nơi này có thể quan sát được toàn bộ đảo, nhìn xuống phía dưới, lọt vào tầm mắt là các loại ốc xá, khói bếp lượn lờ, chó kêu gà gáy lẫn lộn, còn có thể nhìn thấy một vài phàm nhân qua qua lại lại, dáng vẻ có chút vội vàng, có người đang cày cấy, thần thái thản nhiên.
Không sai! Quần đảo Bích Ba này không chỉ có tu sĩ mà còn có phàm nhân, trước đây khi Tất Vân tông còn chưa quản lý quần đảo Bích Ba này, sinh hoạt chủ yếu ở nơi này đều là phàm nhân, họ sinh ra và lớn lên ở nơi này, mặt trời mọc bắt đầu một ngày mới, từng thế hệ cứ sinh sôi như thế, sinh sinh không dứt. Khi Tất Vân tông nhét quần đảo Bích Ba vào phạm vi quản lý của tông môn, cũng không hề đuổi phàm nhân tựa như những con kiến trong mắt tu sĩ đi, mà nhét phàm nhân vào trong phạm vi bảo vệ của mình. Không những vậy, họ còn bố trí một pháp trận phòng ngự trên mỗi đảo nhỏ giúp chống lại sự tấn công của động vật biển và sự ăn mòn của sóng biển, giảm bớt nguy cơ gặp tai họa của đảo, khiến cho phàm nhân nơi này tôn kính tu sĩ như thần tiên, không dám có nửa điểm coi thường.
Đương nhiên, hơn phân nửa việc làm này của Tất Vân tông cũng không phải là làm cho phàm nhân mà là bởi ích lợi cho bản thân, vì sự phát triển của sản nghiệp Tất Vân tông, nhưng quả thật là điều này đem lại rất nhiều lợi ích cho phàm nhân, chính là cái gọi là lợi người lợi ta, chính là đạo lý này.
Vân Túc nhìn cảnh sắc nơi này, cảm nhận được linh khí nồng đậm, trên nét mặt bất giác lộ ra một vẻ vừa lòng, y ném mô hình động phủ trong tay lên trên không trung, động phủ kia liền dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà biến ngày càng lớn hơn, một lát sau, mô hình động phủ kia đã hóa thành một tòa đại điện huy hoàng, cao ngất trong mây, vừa nhìn lên trên cổng, đã thấy bức hoành phi trên khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa “Thương Khung điện”, bên ngoài động phủ là một tầng hào quang, chỉ lóe lên hai ba lần rồi biến mất.
Chưa đợi mấy người kịp vào trong đại điện, thì đã có một chấm đen như một ngôi sao rơi bay tới từ dưới chân núi, nháy mắt đã tới trước mặt mọi người, hóa ra là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Tu sĩ này tóc trắng xóa, trên mặt là các nếp nhăn, nếu cẩn thận nhìn, có thể nhìn ra thọ nguyên của lão sắp hết, nhưng tinh thần của lão lại không tệ, nhìn không ra một chút u sầu, tựa như cũng không hề lo cho bản thân tiền đồ vô vọng.
Người này tới trước mặt bọn Vân Túc, khom người hành lễ mà nói, “Thuộc hạ cung nghênh các vị đảo chủ.” Sau đó cầm một ngọc giản ra đưa tới trước mặt mọi người, “Thuộc hạ là quản sự nơi này, phụ trách quản lý sự vụ lớn nhỏ trên đảo Phượng Vu, về sau các vị đảo chủ có chuyện gì cũng đều do thuộc hạ chịu trách nhiệm, các vị đảo chủ cần làm gì cũng có thể sai thủ hạ làm, ngọc giản này là giới thiệu về toàn bộ đảo Phượng Vu và những điều các vị đảo chủ cần chú ý tới.”
Lão giả như vậy lại xưng hô như thế với mọi người, chính là quy định tồn tại đã lâu ở Tất Vân tông, đảo chủ chưa tới, đệ tử Trúc Cơ kỳ trong môn phái cai quản đảo nhỏ, có đảo chủ rồi tuy rằng hơn phân nửa chuyện quản sự sẽ phải nghe đảo chủ chỉ đạo, nhưng có rất nhiều đảo chủ sẽ không quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh trên đảo, mục đích chủ yếu của họ là tới tu luyện chứ không phải là phục vụ cho Tất Vân tông. Hơn nữa đảo chủ chỉ là đảo chủ trên danh nghĩa, không có thực quyền nhưng nếu quản sự xin đảo chủ giúp đỡ vẫn có thể xét theo tình huống mà giúp, nếu thật sự đảo chủ không xử lý được hoặc là không muốn xử lý thì cũng chỉ có thể thông tri với thành chủ.
Vân Túc vung tay lên, ngọc giản kia liền được y nắm trong tay, lão giả kia thấy vậy liền đứng bên cạnh chờ.
Vân Túc đọc hết nội dung bên trong ngọc giản sau đó liền biết thêm rất nhiều chi tiết, có thể biết được, xung quanh quần đảo Bích Ba thỉnh thoảng có thể có rất nhiều động vật biển đột kích, trước khi Tất Vân tông chưa cai quản, phàm nhân nơi này đều dùng sức người mà chống chọi với động vật biển xâm nhập, mỗi lần thương vong đều thảm trọng, cho dù có vài tán tu chống lại cũng như muối bỏ biển, dù sao tài nguyên của tán tu cũng hữu hạn.
Mà sau khi Tất Vân tông bố trí trận pháp cho đảo nhỏ này xong, phàm nhân chỉ cần giao thuế ứng với một nửa số linh thạch dùng duy trì cho trận pháp là được, không có linh thạch cũng có thể giao vật đồng giá trị. Thế nên họ dù cho muốn siết chặt thắt lưng quần mà sống thì cũng vẫn có thể trả được thuế, dù sao tính mạng không thành vấn đề, sinh hoạt cũng tốt hơn trước kia nhiều.
Nửa số linh thạch còn lại khi đảo nhỏ chưa được cho thuê thì Tất Vân tông sẽ chi trả, sau khi có người thuê thì người thuê trả, hàng năm chỉ cần năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, điều này đối với bọn Vân Túc mà nói thì hoàn toàn không phải là vấn đề.
Sở dĩ phàm nhân và tông môn hoặc người thuê chia nửa là vì muốn giảm bớt gánh nặng cho phàm nhân, nếu không làm vậy, chỉ sợ bán hết phàm nhân trên đảo đi cũng không thanh toán nổi nhiều linh thạch như vậy.
Ngoài chuyện đó ra, trong tay đệ tử quản sự còn có rất nhiều khôi lỗi dành cho đảo chủ sử dụng, quy cách ở từng đảo nhỏ khác biệt, số lượng của khôi lỗi có tu vi cũng khác biệt. Loại khôi lỗi các vị khách hàng cho thuê đảo nhỏ ưa thích này là một khoản lợi nhuận kiếm về khá nhiều linh thạch cho Tất Vân tông, khôi lỗi được mua từ Khôi Lỗi môn, tất cả chúng đều được chế tác từ hồn phách của yêu thú cộng thêm một vài tài liệu quý giá, ngoại hình có thể thay đổi tùy theo sở thích của người chế tác, có thể là nữ tử, nam tử hoặc là yêu thú.
Có điều, vì mỹ quan, Tất Vân tông mua rất nhiều khôi lỗi đa số đều là hình người nữ tỳ và nam phó, bộ dạng đều rất mỹ mạo và anh tuấn, vừa đẹp mà làm việc cũng tiện.
Đương nhiên, phí dụng khôi lỗi của người thuê đã được tính trong phí dụng thuê đảo nhỏ, ngay cả thủ tục sau này có rất nhiều điều khoản thì cũng là khoản thu duy nhất (câu này QT t hoàn toàn k hiểu, đành chém bừa =))Đảo Phượng Vu mà bọn Vân Túc thuê này là đảo nhỏ nhất phẩm diện tích lại là lớn nhất, thế nên trình độ phục vụ cũng khá cao so với các đảo khác, không cần biết số lượng chủ nhân là bao nhiêu thì nữ tỳ và nam phó số lượng mỗi nhóm đều là hai mươi.
Không chỉ vậy, mỗi đảo nhỏ đều có số lượng yêu thú nhất định ẩn thân, khách hàng hoàn toàn có thể di chuyển trên đảo, chỉ cần phát hiện ra yêu thú đều có thể săn bắt, tài liệu từ yêu thú cá nhân có thể sở hữu, có thể tự dụng, cũng có thể bán lấy linh thạch. Có điều tu vi của yêu thú cũng có thể cao hơn một vài tu sĩ, do đó trái lại có thể giết chết tu sĩ, trong ngọc giản cũng đã cường điệu nhắc tới chuyện khách hàng trong lúc săn bắt yêu thú trên đảo, sinh tử thế nào, tất cả hậu quả cá nhân đều phải tự chịu trách nhiệm, Tất Vân tông không liên can.
Tất Vân tông dám nói, dám làm như vậy mà không thấy ngượng hoàn toàn là bởi ở đại lục Huyền Thiên này không người nào có đủ địa vị để lay chuyển được, cho dù muốn nói lý lẽ, cũng phải xem thực lực có đủ hay không. Thêm vào đó danh tiếng của quần đảo Bích Ba cũng đã vang xa, dù có quy định hà khắc này thì chuyện làm ăn cũng không cần phải lo.
May mà yêu thú trên đảo nhỏ chủ yếu đều ở sâu trong rừng, bình thường không dễ xuất hiện trước mặt phàm nhân, hơn nữa chúng cũng đã mở linh trí, khinh thường việc ra tay với phàm nhân, cũng biết nếu làm phàm nhân tay trói gà không chặt bị thương, lôi kiếp lúc Độ Kiếp sẽ vô cùng nghiêm trọng, thế nên phàm nhân trên đảo hoàn toàn không cần lo tới chuyện bị yêu thú tập kích.
Chờ tới lúc mấy người Cung Tiểu Trúc lần lượt xem xong nội dung trong ngọc giản, đệ tử Trúc Cơ kỳ kia lại vung tay lên, hai hàng khôi lỗi Trúc Cơ kỳ đứng trước mặt mấy người cũng khom lưng hành lễ chỉnh tề, dung mạo của tất cả khôi lỗi đều rất tuấn tú, làn da cũng giống như da của người bình thường, trắng nõn, vô cùng mịn màng, mặc áo dài thuần một màu thủy lam, tóc đen mượt như mây, buộc cao cao, vẻ mặt chất phác, hai mắt vô thần, tuy tướng mạo không giống nhau nhưng chiều cao lại không hề có sự khác biệt.
Tất cả khôi lỗi này đều không có tư duy và tình cảm, phục tùng mọi điều kiện mà người sai bảo, rất nghe lời, nhưng cũng biết tùy cơ ứng biến, làm việc không hề xoi mói. Chỉ là người thuê đảo nhỏ cũng không thể mang khôi lỗi đi, quyền sở hữu vẫn thuộc về Tất Vân tông, người thuê chỉ có quyền sử dụng.
Năng lượng của khôi lỗi đều là từ linh thạch, khôi lỗi tu vi càng cao yêu cầu phẩm chất của linh thạch càng cao, tốc độ tiêu hao càng nhanh, loại khôi lỗi Trúc Cơ kỳ này, linh thạch yêu cầu tuy là hạ phẩm nhưng tốc độ tiêu hao nhanh hơn rất nhiều so với Luyện Khí kỳ. Hơn nữa ngọc giản cũng đã cho biết, linh thạch khởi động khôi lỗi Tất Vân tông chỉ chịu trách nhiệm một lần, sau này dù là ở trên đảo bao lâu, linh thạch của khôi lỗi đều cần phải đổi mới, tuy rằng thoạt nhìn mục nào cũng cần đến linh thạch, nhưng Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đều có thể thanh toán được.
Sau đó, đệ tử kia lại đưa một ngọc phù truyền âm cho Vân Túc, “Nếu đảo chủ có gì sai bảo, có thể dùng ngọc phù này câu thông với thuộc hạ, nếu các vị đảo chủ không còn gì muốn nói, vậy thuộc hạ cáo từ.”
Vân Túc cất ngọc phù truyền âm vào trữ vật giới, giọng nói lãnh đạm “ừ” một tiếng, đệ tử kia lại một lần nữa lấy phi kiếm ra, cưỡi kiếm mà đi.
Mọi người đi qua cửa lớn, hai hàng khôi lỗi đằng sau cũng ngoan ngoãn đi theo. Vào trong đại điện, mấy người liền nhìn thấy bên trong đại điện vô cùng trống trải và rộng lớn, hai bên có mấy cây cột Bàn Long cao tới tận đỉnh đại điện, gam màu chính của đại điện là màu đỏ, lại không hề tục khí một chút nào, sàn điện sáng bóng, gần như có thể dùng làm gương. Chậm rãi hướng tầm mắt, cuối đại điện có một loạt bậc thang, đi lên cầu thang là một loạt ghế dựa khí phái lại xa hoa, trên ghế có nhuyễn điếm màu vàng, y thân trình ám kim sắc, vừa nhìn đã biết là dành cho người có thực lực ngồi, tựa như long ỷ trong hoàng cung, sang trọng lại uy nghiêm.
Có điều đối với mấy thứ này, tầm mắt bốn người chỉ thoáng lia qua rồi tiếp tục đi tới một cửa khác trong đại điện, đi tới động phủ hậu viện, đình viện nơi này chỉ có một vài hoa cỏ và cây cối thường trồng làm cảnh, trong đó có một cây cổ thụ, đường kính ước chừng cũng phải hai mét, cành lá rậm rạp, nhưng lại không phải là loài cây gì quý giá, chỉ là cây bình thường, nhưng vẫn rất khó mà có thể nhìn thấy ở phàm giới.
Đình viện này rất lớn, mấy người mang theo một đám khôi lỗi vượt qua một cửa vòm hình tròn tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua một cái hành lang, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện ba cửa vòm hình tròn, mọi người dùng thần thức quét toàn tòa trạch viện, phát hiện có một cửa vào đối diện với một đình viện, mà trong từng đình viện đều có vài gian phòng, bốn người họ cùng vào ở cũng được, có điều vì để lúc tu luyện không quấy rầy tới người khác, tốt nhất vẫn nên chia ra mỗi người ở một viện.
“Ta và Tiểu Trúc ở viện này, hai cái còn lại các ngươi tùy tiện chọn.” Vân Túc một tay kéo Cung Tiểu Trúc, một tay chỉ vào cái viện ở giữa lớn hơn hai cái viện còn lại một chút mà nói, chỉ sợ Tiểu Trúc sẽ không ở cùng một viện với y. Y và Tiểu Trúc mấy ngày nay đã sớm tập thành thói quen như hình với bóng, lúc tu luyện cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng không cần thiết cho đối phương, hơn nữa như vậy cũng có lợi cho việc trao đổi tình cảm giữa hai người họ, huống hồ y còn muốn tránh không cho Tư Mộng Hàm tiếp xúc với Tiểu Trúc quá nhiều, tuy rằng không ở cùng một căn phòng nhưng ở cùng một viện cũng được rồi.
Y cảm thấy động phủ này chọn thật tốt, quả là phù hợp cho y và Tiểu Trúc, Vân Túc lặng lẽ tán thưởng đệ tử Kim Đan kỳ vừa rồi.
Tư Mộng Hàm thu cái chân đang muốn đi tới cạnh Vân Túc lại, ngoan ngoãn chọn một viện khác đi vào, còn nhiều thời gian, tu sĩ gọi là Vân Hoa kia sớm hay muộn cũng sẽ quỳ dưới váy nàng mà thôi, ừ! Đêm nay nhất định phải đi thử xem.
Tác giả có lời muốn nói: mọi người tết Trung thu vui vẻ nha, moa moa moa!
Nơi họ xuất hiện này là nơi cao nhất của một đỉnh núi trên đảo Phượng Vu, linh khí nơi này cũng là linh khí nồng nhất cả đảo Phượng Vu, là điểm giao của ba linh mạch, không chỉ dưới đất, mà ngay cả trong không khí cũng có linh khí cực nồng. Từ nơi này có thể quan sát được toàn bộ đảo, nhìn xuống phía dưới, lọt vào tầm mắt là các loại ốc xá, khói bếp lượn lờ, chó kêu gà gáy lẫn lộn, còn có thể nhìn thấy một vài phàm nhân qua qua lại lại, dáng vẻ có chút vội vàng, có người đang cày cấy, thần thái thản nhiên.
Không sai! Quần đảo Bích Ba này không chỉ có tu sĩ mà còn có phàm nhân, trước đây khi Tất Vân tông còn chưa quản lý quần đảo Bích Ba này, sinh hoạt chủ yếu ở nơi này đều là phàm nhân, họ sinh ra và lớn lên ở nơi này, mặt trời mọc bắt đầu một ngày mới, từng thế hệ cứ sinh sôi như thế, sinh sinh không dứt. Khi Tất Vân tông nhét quần đảo Bích Ba vào phạm vi quản lý của tông môn, cũng không hề đuổi phàm nhân tựa như những con kiến trong mắt tu sĩ đi, mà nhét phàm nhân vào trong phạm vi bảo vệ của mình. Không những vậy, họ còn bố trí một pháp trận phòng ngự trên mỗi đảo nhỏ giúp chống lại sự tấn công của động vật biển và sự ăn mòn của sóng biển, giảm bớt nguy cơ gặp tai họa của đảo, khiến cho phàm nhân nơi này tôn kính tu sĩ như thần tiên, không dám có nửa điểm coi thường.
Đương nhiên, hơn phân nửa việc làm này của Tất Vân tông cũng không phải là làm cho phàm nhân mà là bởi ích lợi cho bản thân, vì sự phát triển của sản nghiệp Tất Vân tông, nhưng quả thật là điều này đem lại rất nhiều lợi ích cho phàm nhân, chính là cái gọi là lợi người lợi ta, chính là đạo lý này.
Vân Túc nhìn cảnh sắc nơi này, cảm nhận được linh khí nồng đậm, trên nét mặt bất giác lộ ra một vẻ vừa lòng, y ném mô hình động phủ trong tay lên trên không trung, động phủ kia liền dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà biến ngày càng lớn hơn, một lát sau, mô hình động phủ kia đã hóa thành một tòa đại điện huy hoàng, cao ngất trong mây, vừa nhìn lên trên cổng, đã thấy bức hoành phi trên khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa “Thương Khung điện”, bên ngoài động phủ là một tầng hào quang, chỉ lóe lên hai ba lần rồi biến mất.
Chưa đợi mấy người kịp vào trong đại điện, thì đã có một chấm đen như một ngôi sao rơi bay tới từ dưới chân núi, nháy mắt đã tới trước mặt mọi người, hóa ra là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Tu sĩ này tóc trắng xóa, trên mặt là các nếp nhăn, nếu cẩn thận nhìn, có thể nhìn ra thọ nguyên của lão sắp hết, nhưng tinh thần của lão lại không tệ, nhìn không ra một chút u sầu, tựa như cũng không hề lo cho bản thân tiền đồ vô vọng.
Người này tới trước mặt bọn Vân Túc, khom người hành lễ mà nói, “Thuộc hạ cung nghênh các vị đảo chủ.” Sau đó cầm một ngọc giản ra đưa tới trước mặt mọi người, “Thuộc hạ là quản sự nơi này, phụ trách quản lý sự vụ lớn nhỏ trên đảo Phượng Vu, về sau các vị đảo chủ có chuyện gì cũng đều do thuộc hạ chịu trách nhiệm, các vị đảo chủ cần làm gì cũng có thể sai thủ hạ làm, ngọc giản này là giới thiệu về toàn bộ đảo Phượng Vu và những điều các vị đảo chủ cần chú ý tới.”
Lão giả như vậy lại xưng hô như thế với mọi người, chính là quy định tồn tại đã lâu ở Tất Vân tông, đảo chủ chưa tới, đệ tử Trúc Cơ kỳ trong môn phái cai quản đảo nhỏ, có đảo chủ rồi tuy rằng hơn phân nửa chuyện quản sự sẽ phải nghe đảo chủ chỉ đạo, nhưng có rất nhiều đảo chủ sẽ không quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh trên đảo, mục đích chủ yếu của họ là tới tu luyện chứ không phải là phục vụ cho Tất Vân tông. Hơn nữa đảo chủ chỉ là đảo chủ trên danh nghĩa, không có thực quyền nhưng nếu quản sự xin đảo chủ giúp đỡ vẫn có thể xét theo tình huống mà giúp, nếu thật sự đảo chủ không xử lý được hoặc là không muốn xử lý thì cũng chỉ có thể thông tri với thành chủ.
Vân Túc vung tay lên, ngọc giản kia liền được y nắm trong tay, lão giả kia thấy vậy liền đứng bên cạnh chờ.
Vân Túc đọc hết nội dung bên trong ngọc giản sau đó liền biết thêm rất nhiều chi tiết, có thể biết được, xung quanh quần đảo Bích Ba thỉnh thoảng có thể có rất nhiều động vật biển đột kích, trước khi Tất Vân tông chưa cai quản, phàm nhân nơi này đều dùng sức người mà chống chọi với động vật biển xâm nhập, mỗi lần thương vong đều thảm trọng, cho dù có vài tán tu chống lại cũng như muối bỏ biển, dù sao tài nguyên của tán tu cũng hữu hạn.
Mà sau khi Tất Vân tông bố trí trận pháp cho đảo nhỏ này xong, phàm nhân chỉ cần giao thuế ứng với một nửa số linh thạch dùng duy trì cho trận pháp là được, không có linh thạch cũng có thể giao vật đồng giá trị. Thế nên họ dù cho muốn siết chặt thắt lưng quần mà sống thì cũng vẫn có thể trả được thuế, dù sao tính mạng không thành vấn đề, sinh hoạt cũng tốt hơn trước kia nhiều.
Nửa số linh thạch còn lại khi đảo nhỏ chưa được cho thuê thì Tất Vân tông sẽ chi trả, sau khi có người thuê thì người thuê trả, hàng năm chỉ cần năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, điều này đối với bọn Vân Túc mà nói thì hoàn toàn không phải là vấn đề.
Sở dĩ phàm nhân và tông môn hoặc người thuê chia nửa là vì muốn giảm bớt gánh nặng cho phàm nhân, nếu không làm vậy, chỉ sợ bán hết phàm nhân trên đảo đi cũng không thanh toán nổi nhiều linh thạch như vậy.
Ngoài chuyện đó ra, trong tay đệ tử quản sự còn có rất nhiều khôi lỗi dành cho đảo chủ sử dụng, quy cách ở từng đảo nhỏ khác biệt, số lượng của khôi lỗi có tu vi cũng khác biệt. Loại khôi lỗi các vị khách hàng cho thuê đảo nhỏ ưa thích này là một khoản lợi nhuận kiếm về khá nhiều linh thạch cho Tất Vân tông, khôi lỗi được mua từ Khôi Lỗi môn, tất cả chúng đều được chế tác từ hồn phách của yêu thú cộng thêm một vài tài liệu quý giá, ngoại hình có thể thay đổi tùy theo sở thích của người chế tác, có thể là nữ tử, nam tử hoặc là yêu thú.
Có điều, vì mỹ quan, Tất Vân tông mua rất nhiều khôi lỗi đa số đều là hình người nữ tỳ và nam phó, bộ dạng đều rất mỹ mạo và anh tuấn, vừa đẹp mà làm việc cũng tiện.
Đương nhiên, phí dụng khôi lỗi của người thuê đã được tính trong phí dụng thuê đảo nhỏ, ngay cả thủ tục sau này có rất nhiều điều khoản thì cũng là khoản thu duy nhất (câu này QT t hoàn toàn k hiểu, đành chém bừa =))Đảo Phượng Vu mà bọn Vân Túc thuê này là đảo nhỏ nhất phẩm diện tích lại là lớn nhất, thế nên trình độ phục vụ cũng khá cao so với các đảo khác, không cần biết số lượng chủ nhân là bao nhiêu thì nữ tỳ và nam phó số lượng mỗi nhóm đều là hai mươi.
Không chỉ vậy, mỗi đảo nhỏ đều có số lượng yêu thú nhất định ẩn thân, khách hàng hoàn toàn có thể di chuyển trên đảo, chỉ cần phát hiện ra yêu thú đều có thể săn bắt, tài liệu từ yêu thú cá nhân có thể sở hữu, có thể tự dụng, cũng có thể bán lấy linh thạch. Có điều tu vi của yêu thú cũng có thể cao hơn một vài tu sĩ, do đó trái lại có thể giết chết tu sĩ, trong ngọc giản cũng đã cường điệu nhắc tới chuyện khách hàng trong lúc săn bắt yêu thú trên đảo, sinh tử thế nào, tất cả hậu quả cá nhân đều phải tự chịu trách nhiệm, Tất Vân tông không liên can.
Tất Vân tông dám nói, dám làm như vậy mà không thấy ngượng hoàn toàn là bởi ở đại lục Huyền Thiên này không người nào có đủ địa vị để lay chuyển được, cho dù muốn nói lý lẽ, cũng phải xem thực lực có đủ hay không. Thêm vào đó danh tiếng của quần đảo Bích Ba cũng đã vang xa, dù có quy định hà khắc này thì chuyện làm ăn cũng không cần phải lo.
May mà yêu thú trên đảo nhỏ chủ yếu đều ở sâu trong rừng, bình thường không dễ xuất hiện trước mặt phàm nhân, hơn nữa chúng cũng đã mở linh trí, khinh thường việc ra tay với phàm nhân, cũng biết nếu làm phàm nhân tay trói gà không chặt bị thương, lôi kiếp lúc Độ Kiếp sẽ vô cùng nghiêm trọng, thế nên phàm nhân trên đảo hoàn toàn không cần lo tới chuyện bị yêu thú tập kích.
Chờ tới lúc mấy người Cung Tiểu Trúc lần lượt xem xong nội dung trong ngọc giản, đệ tử Trúc Cơ kỳ kia lại vung tay lên, hai hàng khôi lỗi Trúc Cơ kỳ đứng trước mặt mấy người cũng khom lưng hành lễ chỉnh tề, dung mạo của tất cả khôi lỗi đều rất tuấn tú, làn da cũng giống như da của người bình thường, trắng nõn, vô cùng mịn màng, mặc áo dài thuần một màu thủy lam, tóc đen mượt như mây, buộc cao cao, vẻ mặt chất phác, hai mắt vô thần, tuy tướng mạo không giống nhau nhưng chiều cao lại không hề có sự khác biệt.
Tất cả khôi lỗi này đều không có tư duy và tình cảm, phục tùng mọi điều kiện mà người sai bảo, rất nghe lời, nhưng cũng biết tùy cơ ứng biến, làm việc không hề xoi mói. Chỉ là người thuê đảo nhỏ cũng không thể mang khôi lỗi đi, quyền sở hữu vẫn thuộc về Tất Vân tông, người thuê chỉ có quyền sử dụng.
Năng lượng của khôi lỗi đều là từ linh thạch, khôi lỗi tu vi càng cao yêu cầu phẩm chất của linh thạch càng cao, tốc độ tiêu hao càng nhanh, loại khôi lỗi Trúc Cơ kỳ này, linh thạch yêu cầu tuy là hạ phẩm nhưng tốc độ tiêu hao nhanh hơn rất nhiều so với Luyện Khí kỳ. Hơn nữa ngọc giản cũng đã cho biết, linh thạch khởi động khôi lỗi Tất Vân tông chỉ chịu trách nhiệm một lần, sau này dù là ở trên đảo bao lâu, linh thạch của khôi lỗi đều cần phải đổi mới, tuy rằng thoạt nhìn mục nào cũng cần đến linh thạch, nhưng Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đều có thể thanh toán được.
Sau đó, đệ tử kia lại đưa một ngọc phù truyền âm cho Vân Túc, “Nếu đảo chủ có gì sai bảo, có thể dùng ngọc phù này câu thông với thuộc hạ, nếu các vị đảo chủ không còn gì muốn nói, vậy thuộc hạ cáo từ.”
Vân Túc cất ngọc phù truyền âm vào trữ vật giới, giọng nói lãnh đạm “ừ” một tiếng, đệ tử kia lại một lần nữa lấy phi kiếm ra, cưỡi kiếm mà đi.
Mọi người đi qua cửa lớn, hai hàng khôi lỗi đằng sau cũng ngoan ngoãn đi theo. Vào trong đại điện, mấy người liền nhìn thấy bên trong đại điện vô cùng trống trải và rộng lớn, hai bên có mấy cây cột Bàn Long cao tới tận đỉnh đại điện, gam màu chính của đại điện là màu đỏ, lại không hề tục khí một chút nào, sàn điện sáng bóng, gần như có thể dùng làm gương. Chậm rãi hướng tầm mắt, cuối đại điện có một loạt bậc thang, đi lên cầu thang là một loạt ghế dựa khí phái lại xa hoa, trên ghế có nhuyễn điếm màu vàng, y thân trình ám kim sắc, vừa nhìn đã biết là dành cho người có thực lực ngồi, tựa như long ỷ trong hoàng cung, sang trọng lại uy nghiêm.
Có điều đối với mấy thứ này, tầm mắt bốn người chỉ thoáng lia qua rồi tiếp tục đi tới một cửa khác trong đại điện, đi tới động phủ hậu viện, đình viện nơi này chỉ có một vài hoa cỏ và cây cối thường trồng làm cảnh, trong đó có một cây cổ thụ, đường kính ước chừng cũng phải hai mét, cành lá rậm rạp, nhưng lại không phải là loài cây gì quý giá, chỉ là cây bình thường, nhưng vẫn rất khó mà có thể nhìn thấy ở phàm giới.
Đình viện này rất lớn, mấy người mang theo một đám khôi lỗi vượt qua một cửa vòm hình tròn tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua một cái hành lang, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện ba cửa vòm hình tròn, mọi người dùng thần thức quét toàn tòa trạch viện, phát hiện có một cửa vào đối diện với một đình viện, mà trong từng đình viện đều có vài gian phòng, bốn người họ cùng vào ở cũng được, có điều vì để lúc tu luyện không quấy rầy tới người khác, tốt nhất vẫn nên chia ra mỗi người ở một viện.
“Ta và Tiểu Trúc ở viện này, hai cái còn lại các ngươi tùy tiện chọn.” Vân Túc một tay kéo Cung Tiểu Trúc, một tay chỉ vào cái viện ở giữa lớn hơn hai cái viện còn lại một chút mà nói, chỉ sợ Tiểu Trúc sẽ không ở cùng một viện với y. Y và Tiểu Trúc mấy ngày nay đã sớm tập thành thói quen như hình với bóng, lúc tu luyện cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng không cần thiết cho đối phương, hơn nữa như vậy cũng có lợi cho việc trao đổi tình cảm giữa hai người họ, huống hồ y còn muốn tránh không cho Tư Mộng Hàm tiếp xúc với Tiểu Trúc quá nhiều, tuy rằng không ở cùng một căn phòng nhưng ở cùng một viện cũng được rồi.
Y cảm thấy động phủ này chọn thật tốt, quả là phù hợp cho y và Tiểu Trúc, Vân Túc lặng lẽ tán thưởng đệ tử Kim Đan kỳ vừa rồi.
Tư Mộng Hàm thu cái chân đang muốn đi tới cạnh Vân Túc lại, ngoan ngoãn chọn một viện khác đi vào, còn nhiều thời gian, tu sĩ gọi là Vân Hoa kia sớm hay muộn cũng sẽ quỳ dưới váy nàng mà thôi, ừ! Đêm nay nhất định phải đi thử xem.
Tác giả có lời muốn nói: mọi người tết Trung thu vui vẻ nha, moa moa moa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.