Chương 9: Trận Chiến Đầu Tiên
๖ۣۜl̠a̠z̠y̠ঔ
13/08/2021
Tình cảnh hiện tại của Mục Vân, đúng hơn là Thiên Vân hiện tại thảm vô cùng, tay chân nơi đâu cũng có vết thương do vũ khí gây ra. Nhưng những vết thương này không phải là chảy máu mà gây bầm tím và thậm chí còn ảnh hưởng một chút tới xương cốt.
Và nguyên nhân dẫn đến vết thương kiểu này đối với Thiên Vân mặc dù hắn đang ở trong U Ám rừng rậm nơi tu sĩ ít khi đi vào chính là do một cái tiểu thất mà Mục Vân bắt gặp sau khi rời khỏi hang động được vài giây, đúng hơn là tiểu thất đã đứng đợi sẵn ngoài hang động, khi thấy Mục Vân đi ra thì ra tay đánh hắn.
Xét về khía cạnh Mục Vân, sau khi nhớ ra bản thân mình bỗng vô ý quên đi Hoàng Dung đang chờ đợi mình và kiểm tra hoàn tất tình trạng cơ thể, võ kỹ thì nhanh chóng đi ra để hít thở không khí ngoài trời sau khoảng thời gian dài bế quan trong cái hang động vừa tối vừa ẩm ướt, thậm chí còn đầy bụi bẩn, mạng nhện, sâu rết,...
Khi hắn ra khỏi hang và đón ánh nắng mặt trời, thứ hắn cảm nhận đầu tiên không phải là không khí trong lành hay là ánh sáng nhàn nhạt của mặt trời khi bị che của tán lá cây trong rừng mà lại chính là một cú đấm thẳng vào mặt của một cái tiểu thất không biết đứng trước hang từ bao giờ.
Thân từng là một binh vương từng tham gia hàng trăm hàng ngàn cuộc chiến, sự cảnh giác và nhanh nhạy của Mục Vân không phải như người mới lần đầu đánh nhau, hắn liền nhanh chóng phản kích bằng cách dùng tay phải chặn cú đấm đó lại còn chân thì nhanh chóng gạt chân đối phương để khiến mất thăng bằng làm cho Mục Vân chiếm lợi thế trong chiến đấu.
Nhưng đối thủ của hắn có vẻ cũng không phải dạng vừa, thấy cú đấm bất ngờ của mình không thành công, nàng nhanh chóng phản kích và tránh ra xa Mục Vân bởi xét về chiều cao và tầm đánh thì Mục Vân hơn xa nàng, cùng với qua quan sát thì nàng thấy Mục Vân có vẻ khá quen thuộc trong việc đánh tay đôi mà không dùng võ kỹ, vũ khí mà chỉ đơn thuần dùng kỹ thuật tay chân và một chút thủ thuật để lấy lợi thế cho bản thân.
Đúng vậy, đối thủ của Mục Vân ở đây được xưng là nàng chứ không phải hắn là vì người này không ai khác chính là tiểu cô nương hai năm trước đã hứa sẽ bảo vệ Mục Vân trong khi hắn bế quan mà giờ đây đã trở thành một cô gái quyễn rũ, xinh đẹp nếu không phải vì Mục Vân có khi bây giờ nàng đang được tự do làm điều bản thân thích rồi. Vì vậy dù vẫn yêu Mục Vân (do hệ thống, gặp mình là mình bỏ rồi,p/s: mình là trai không phải gái đừng nhầm) nhưng nàng vẫn tức giận vì hắn bắt nàng phải chờ lâu như vậy dù đây là bất đắc dĩ.
Đó là vì sao khi thấy Mục Vân đi ra, nàng cũng khá bất ngờ trước sự thay đổi của Mục Vân nhưng vẫn đấm tới mặt hắn nhưng nàng không ngờ rằng tên yếu đuối Mục Vân trước đây giờ lại giỏi đấm đá như vậy, xém nữa nàng lại bị hắn chiếm tiện nghi. Càng nghĩ nàng lại càng tức giận, thậm chí bây giờ nàng còn không lo lắng hắn sẽ bị thương nữa mà lại ra tay mạnh mẽ hơn nhưng chỉ sau vài chiêu ra tay tưởng dễ dàng hạ hắn nhưng lại không thành. Hoàng Dung liền không ngần ngại mang thiên cấp vũ khú duy nhất của bản thân là [Đả Cẩu Bổng] để bán hành cho Mục Vân.
Về phần Thiên Vân dù bất ngờ vì tên thất cái ra tay nhưng bản thân hắn cũng không dễ bị hạ. Lúc đầu hắn đã bán tín bán nghi người trước mắt chính là Hoàng Dung, dù hiện tại nàng trông dơ bẩn vô cùng nhưng nhớ trong nguyên tác Hoàng Dung cũng từng giả làm cái ăn mày để rồi làm quen với Quách Tĩnh nên Thiên Vân cũng có phần nào tin rằng người trước mắt là cô nương đã mong chờ hắn hơn hai năm qua.
Thấy được nàng dù đã trôi qua lâu như vậy nhưng vẫn ngóng chờ hắn thì Thiên Vân cảm động vô cùng. Nhưng cảm xúc ấy trào lên chưa được bao lâu thì Thiên Vân lại đổ mồ hôi hột khi thấy Hoàng Dung sử dụng [Đả Cẩu Bổng]. Thiên Vân vô cùng rõ ràng, nếu nói về đánh tay đôi không so sánh tu vi, linh căn mà chỉ thuần túy kỹ thuật và độ dẻo dai của cơ thể thì hắn có khả năng chiến thắng Hoàng Dung nhưng nếu thực sự đánh lên thì khả năng hắn bị nàng hành hạ thảm thương là rất cao.
Đầu hàng hoặc quỳ xuống xin lỗi nàng sao? Không!!! Thân là nam nhân, nếu hắn thực lực còn không mạnh hơn nữ nhân của chính mình thì làm sao có thể bảo vệ các nàng được chứ. Với lại Thiên Vân cảm thấy tình cảnh trước mắt vô cùng phù hợp với hắn để luyện tập võ kỹ mới nhận được.
Thế là cuộc chiến của hai người xảy ra với hai mục đích khác nhau và thế trận thì tất nhiên là nghiêng về hướng của Hoàng Dung bởi Thiên Vân còn chưa hoàn toàn quen với phong cách chiến đấu phải dùng linh khí để chiến đấu.
Thời điểm đầu, dù Thiên Vân nhiều lần sử dụng Thổ Linh khí gia vận chuyển xung quanh thân thể để làm một lớp bảo vệ cùng với thân là thể tu nên hắn mới có thể ăn hơn liện ba cái đập của Hoàng Dung mà không bị thương quá nặng. Nhưng khi lựa chọn phản kích thì hắn phát hiện điểm yếu chí mạng của chính bản thân thông qua [Vĩnh Hằng chi mâu] chính là thời gian hắn cần để vận chuyển từ Thổ Linh Khí sang Phong Linh khí để gia tăng tốc độ thì cần tới 3 giây. Trong khoảng thời gian trông ngắn ngủ nhưng lại vô cùng lâu này chính là khoảng khắc tốt nhất của Hoàng Dung để tấn công hắn.
Dù vậy nhưng Thiên Vân vẫn cố gắng chống chịu thêm một gậy rồi tiến hành phản kích, nhưng lần tấn công này của Thiên Vân do có sự ảnh hưởng bởi một gậy vào vai của Hoàng Dung mà thay vì đánh vô vai nhỏ của nàng lại lệch hướng qua phần ngực của nàng. Nhưng may mắn đây chỉ là linh khí gia cấp không phải võ kỹ nên Thiên Vân vẫn có thể dừng tay lại.
" Vân ca ca dâm tặc, háo sắc,... Hừ!!!" Sau khi giữ khoảng cách với Mục Vân, Hoàng Dung liền nhỏ tiếng mắng hắn, nhưng có vẻ nàng chưa bao giờ tiếp xúc với mấy lời lẽ tục tĩu của mấy tên tu sĩ ngoài kia nên cũng không có quá nhiều từ ngữ để chửi hắn. (Bị triệu hoán chỉ có ý thức về hoàn cảnh + một chút thông tin về thế giới + thân phận chứ mấy cái phương thức sống với một số thứ vẫn là giống nhé.)
Dù nàng nói rất nhỏ nhân thân là một hồn tu, thậm chí tu vi hồn tu của hắn còn cao hơn Hoàng Dung, hắn làm sao có thể không nghe rõ được Hoàng Dung đang mắng hắn chứ. Khóe mắt khẽ giật giật vài cái, hắn thầm nghĩ: " Nếu không phải nàng đánh vào vai khiến ta bị lệch chiêu thức thì cũng đâu đến nỗi. Với lại ta đã dừng tay rồi mà. Nói chung đây đâu phải lỗi của ta!!!". Nghĩ là nghĩ vậy chứ hắn cũng chẳng dám nói ra, có trời mới biết cô nàng mà nghe được thì không biết giận hắn đến thế nào nữa.
" Dung nhi, ta với nàng thử kết thúc trong một chiêu. Thế nào?" Thiên Vân nói với Hoàng Dung, biết được bản thân mình đã sai sót ở đâu, hắn cũng không cần phải đánh nữa. Vấn đề trước mắt là cần tẩy rửa sạch sẽ cho cả hắn với Hoàng Dung. Thân là một sĩ quan hắn không sợ bẩn, nhưng hắn cũng không thích bản thân lại bị bẩn trong cuộc sống thường ngày, với lại làm gì có nam nhân nào lại muốn thấy nữ nhân của mình dơ dáy với mặc một bộ đồ rách nát đâu chứ.
" Hảo!" Hoàng Dung to giọng trả lời. Dù tức giận hắn là thật, nhưng khi đánh hắn bị thương thì tâm nàng cũng không có chút vui nào mà lại ẩn ẩn lo lắng.
Không nói nhiều, hai người bắt đầu chuẩn bị cho chiêu thức của mình.
[Đả Cẩu Bổng] trong tay Hoàng Dung bắt đầu trở nên âm u và sắc bén hơn, hiển nhiên Hoàng Dung đang dùng Ám cùng với Phong linh căn cho chiêu thức [Chọc trời] của võ ký [Đả cẩu bổng pháp]. Chỉ thấy nàng giơ cao cây bổng, chuẩn bị một chiêu chí mạng vào ngay thân ảnh Thiên Vân.
Còn Thiên Vân khoa trương hơn rất nhiều, xung quanh hắn bây giờ tràn ngập linh khí Hỏa đang cố tụ thành hình một cái tiểu Phượng Hoàng xung quanh tay phải của hắn, hắn biết trước sức công phá mạnh mẽ của [Đả cẩu bổng pháp] thì hiện tại chỉ có [Phượng Hoàng Quyền] sau khi được trợ giúp bởi khí tức Hỗn độn của bản thân hắn cùng với [Nham Minh chi Hỏa] may ra mới có khả năng ngang tay.
Về phần tụ lực thì có Cấm Kỵ Thiên Vân sẽ nhanh hơn nên hắn ra tay trước, hắn biết Hoàng Dung cũng đã tụ lực thành công nếu hắn không ra tay trước chỉ sợ hắn sẽ không có cơ hội ra tay nữa bởi hắn biết chiêu thức này của Hoàng Dung không chỉ mạnh mà còn rất nhanh. Và như thế thân ảnh tiểu Phượng Hoàng hòa làm một với cánh tay Thiên Vân thành một đường thẳng tới vị trí Hoàng Dung, quan sát kĩ ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng còn mang chút sắc nâu, đó là màu đặc trưng của [Nham Minh chi Hỏa]. Mà Hoàng Dung lúc này bình tĩnh vô cùng, nàng dù có chút bất ngờ khi thấy Thiên Vân có khả năng dùng võ kỹ mạnh tới mức này dù với suy đoán của nàng, võ kỹ chỉ là Địa cấp nhưng uy lực có thể sánh ngang với Thiên cấp võ kỹ nhưng võ kỹ của nàng cũng không phải dạng thường vì vậy Hoàng Dung liền vung một gậy xuống.
Trong thời gian ngắn ấy, hai chiêu thức có uy lực đạt tới Thiên cấp cao cấp võ kỹ chạm vào nhau khiến cho một vụ nổ nhỏ diễn ra bắn hai thân ảnh ra xa, một người thì có cây ngăn lại, còn một người thì đâm thẳng vào đá và người đen đủi này lại chính là Thiên Vân, nhưng bản thân là tam cấp Thể tu, hắn bản thân cũng không có sao cả còn linh khí trong cơ thể do có nhiều linh căn nên có thể nói là nhiều vô cùng cộng với việc cơ thể hắn tự tu luyện một cách bị động nên linh khí gần như không cạn kiệt, còn bản thân Hoàng Dung thì đã hao tổn hơn bảy phần linh khí trong cơ thể, và nàng ở gần vụ nổ hơn nên bản thân bây giờ khá chật vật, bộ quần áo giống thất cái giờ đây lại có thêm vài mảnh rách làm lộ ra một vài nơi trắng khiết khác hẳn với bộ đồ với khuôn mặt nàng hiện tại.
Bất ngờ xảy ra, bỗng có một vài ngân châm từ một hướng bay thẳng vào chỗ của Hoàng Dung, bởi vì lúc nãy nàng đã tập trung phá chiêu thức của Thiên Vân mà có chút lơ là xung quanh cộng với hiện tại bị suy yếu nên không biết bản thân bị tập kích, khi thấy ngân châm bắn đến nàng cơ thể đã vô pháp hoạt động nên đành nhắm mắt chờ chết. Nhưng chỉ một hồi nàng không cảm thấy đau đớn gì cả, liền to gan hở chút mắt để lấy tầm nhìn thì lại vô cùng bất ngờ và cảm động muốn khóc bởi có một thân ảnh đã che cho nàng, người này không ai khác chính là Thiên Vân, người mà bị nàng đánh thảm vì tức giận.
" Ngươi vì sao lại che chở cho kẻ địch." Có một giọng nữ trắng trẻo nhưng có chút lạnh lùng vang lên.
" Nàng không phải kẻ địch, nàng chính là nữ nhân của ta. ... Kể cả nàng cũng vậy Tiểu Long Nữ."
Hoàng Dung rất cảm động khi nghe được câu đầu của Thiên Vân nhưng khi nghe được câu sau, hình tượng đẹp đẽ của Thiên Vân mà nàng mới tưởng tượng bỗng sụp đổ. Nàng không ngờ hắn có nàng rồi lại đi làm quen với cô gái khác, máu ghen nổi lên, Hoàng Dung mặc kệ hiện tại Thiên Vân đang che chắn cho nàng liền cố thò đầu ra để quan sát nữ nhân trước mắt thậm chí còn không quên véo hắn một cái thật mạnh chỗ thịt phần lưng làm Thiên Vân kêu khổ không ngừng. Trong phút chốc, Thiên Vân cảm thấy phục sát đất mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết trên mạng có năng lực khiến cho hậu cung của hắn không có tranh chấp gì cả, mà bây giờ chỉ có hai người mà hắn cảm thấy sắp có chiến tranh tới nơi rồi.
Trong đôi mắt đẹp mang nét tinh nghịch chưa phai của Hoàng Dung lúc này nhìn thấy Thiếu nữ mặc bộ đồ lụa màu trắng, tưởng như thân hình ấy đang trong một lớp sương mù. Nàng trạc mười bảy, mười tám tuổi. Trừ mái tóc đen, toàn thân nàng trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, có điều da dẻ trắng xanh, thiếu màu hồng. Ánh mắt của nàng thật thanh lệ tú nhã, càng nhìn càng ưa thích, song thần sắc lại lạnh lùng. Đúng là thanh khiết như băng tuyết, giá lạnh như băng tuyết. Thật chẳng biết nàng mừng hay giận, buồn hay vui. (Đoạn này copy trong ... thôi mọi người tự tìm chứ mình lười miêu tả lắm. Bản thân còn chưa đọc truyện nói gì miêu tả chi tiết.)
" Hừ nếu nàng là nữ nhân của ngươi vì sao vừa nãy nàng lại tấn công ngươi." Tiểu Long Nữ lạnh lùng hỏi Thiên Vân. Hiển nhiên là vậy bởi độ hào cảm của nàng đối với Thiên Vân hiện tại là 80/200 do lúc nãy Thiên Vân trêu chọc khiến nàng có chút hào cảm với hắn.
" Chuyện này có chút dài dòng, nàng chỉ cần biết nàng ấy chính là nữ nhân ta và cũng là tỷ tỷ nàng là được rồi." Thiên Vân vô sỉ trả lời, hắn biết đối với những người lạnh lùng như Tiểu Long Nữ, vô sỉ mới là phương pháp tốt nhất để khiến hào cảm của nàng nhanh chóng tăng.
" Hừ!" Tiểu Long Nữ tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng dừng tay. Cuộc sống của nàng gắn liền với cổ mộ nên vô cùng lạnh lùng với người khác, nhưng nàng lại ngây thơ vô cùng, khi nghe Thiên Vân nói lời đó nàng ẩn ẩn có chút vui nhưng cũng không bộc lộ ra quá nhiều. Nếu Thiên Vân là người duy nhất nàng không cảm thấy chán ghét thì chỉ vài lời nói trêu chọc kiểu đó, nàng xác định đã rút kiếm đâm chết hắn rồi.
Cả ba người đang nói chuyện bỗng lại có thêm tình huống xảy ra, cả ba người đều cảm thấy có thứ gì đó đang đến đây, ngửng đầu lên thì không biết từ bên phải họ đã có người từ bao giờ. Khi cả Tiểu Long Nữ và Hoàng Dung đã phục hồi nhờ [Hồi Khí đan] và [Phục Hồi đan] mà Thiên Vân đưa cho đang trong tư thế phòng ngự dù các nàng biết người trước mắt còn Thiên Vân lại bất ngờ vô cùng bởi hắn biết rõ người trước mắt bọn hắn là ai, người này là người mà Thiên Vân không biết nói như thế nào, yêu có, hận có. Thiên Vân thật không ngờ lại gặp được người đó ở đây, ở trong U Ám rừng rậm, rõ ràng hắn phải ở nơi đó cùng với những tên kia chứ.
Và nguyên nhân dẫn đến vết thương kiểu này đối với Thiên Vân mặc dù hắn đang ở trong U Ám rừng rậm nơi tu sĩ ít khi đi vào chính là do một cái tiểu thất mà Mục Vân bắt gặp sau khi rời khỏi hang động được vài giây, đúng hơn là tiểu thất đã đứng đợi sẵn ngoài hang động, khi thấy Mục Vân đi ra thì ra tay đánh hắn.
Xét về khía cạnh Mục Vân, sau khi nhớ ra bản thân mình bỗng vô ý quên đi Hoàng Dung đang chờ đợi mình và kiểm tra hoàn tất tình trạng cơ thể, võ kỹ thì nhanh chóng đi ra để hít thở không khí ngoài trời sau khoảng thời gian dài bế quan trong cái hang động vừa tối vừa ẩm ướt, thậm chí còn đầy bụi bẩn, mạng nhện, sâu rết,...
Khi hắn ra khỏi hang và đón ánh nắng mặt trời, thứ hắn cảm nhận đầu tiên không phải là không khí trong lành hay là ánh sáng nhàn nhạt của mặt trời khi bị che của tán lá cây trong rừng mà lại chính là một cú đấm thẳng vào mặt của một cái tiểu thất không biết đứng trước hang từ bao giờ.
Thân từng là một binh vương từng tham gia hàng trăm hàng ngàn cuộc chiến, sự cảnh giác và nhanh nhạy của Mục Vân không phải như người mới lần đầu đánh nhau, hắn liền nhanh chóng phản kích bằng cách dùng tay phải chặn cú đấm đó lại còn chân thì nhanh chóng gạt chân đối phương để khiến mất thăng bằng làm cho Mục Vân chiếm lợi thế trong chiến đấu.
Nhưng đối thủ của hắn có vẻ cũng không phải dạng vừa, thấy cú đấm bất ngờ của mình không thành công, nàng nhanh chóng phản kích và tránh ra xa Mục Vân bởi xét về chiều cao và tầm đánh thì Mục Vân hơn xa nàng, cùng với qua quan sát thì nàng thấy Mục Vân có vẻ khá quen thuộc trong việc đánh tay đôi mà không dùng võ kỹ, vũ khí mà chỉ đơn thuần dùng kỹ thuật tay chân và một chút thủ thuật để lấy lợi thế cho bản thân.
Đúng vậy, đối thủ của Mục Vân ở đây được xưng là nàng chứ không phải hắn là vì người này không ai khác chính là tiểu cô nương hai năm trước đã hứa sẽ bảo vệ Mục Vân trong khi hắn bế quan mà giờ đây đã trở thành một cô gái quyễn rũ, xinh đẹp nếu không phải vì Mục Vân có khi bây giờ nàng đang được tự do làm điều bản thân thích rồi. Vì vậy dù vẫn yêu Mục Vân (do hệ thống, gặp mình là mình bỏ rồi,p/s: mình là trai không phải gái đừng nhầm) nhưng nàng vẫn tức giận vì hắn bắt nàng phải chờ lâu như vậy dù đây là bất đắc dĩ.
Đó là vì sao khi thấy Mục Vân đi ra, nàng cũng khá bất ngờ trước sự thay đổi của Mục Vân nhưng vẫn đấm tới mặt hắn nhưng nàng không ngờ rằng tên yếu đuối Mục Vân trước đây giờ lại giỏi đấm đá như vậy, xém nữa nàng lại bị hắn chiếm tiện nghi. Càng nghĩ nàng lại càng tức giận, thậm chí bây giờ nàng còn không lo lắng hắn sẽ bị thương nữa mà lại ra tay mạnh mẽ hơn nhưng chỉ sau vài chiêu ra tay tưởng dễ dàng hạ hắn nhưng lại không thành. Hoàng Dung liền không ngần ngại mang thiên cấp vũ khú duy nhất của bản thân là [Đả Cẩu Bổng] để bán hành cho Mục Vân.
Về phần Thiên Vân dù bất ngờ vì tên thất cái ra tay nhưng bản thân hắn cũng không dễ bị hạ. Lúc đầu hắn đã bán tín bán nghi người trước mắt chính là Hoàng Dung, dù hiện tại nàng trông dơ bẩn vô cùng nhưng nhớ trong nguyên tác Hoàng Dung cũng từng giả làm cái ăn mày để rồi làm quen với Quách Tĩnh nên Thiên Vân cũng có phần nào tin rằng người trước mắt là cô nương đã mong chờ hắn hơn hai năm qua.
Thấy được nàng dù đã trôi qua lâu như vậy nhưng vẫn ngóng chờ hắn thì Thiên Vân cảm động vô cùng. Nhưng cảm xúc ấy trào lên chưa được bao lâu thì Thiên Vân lại đổ mồ hôi hột khi thấy Hoàng Dung sử dụng [Đả Cẩu Bổng]. Thiên Vân vô cùng rõ ràng, nếu nói về đánh tay đôi không so sánh tu vi, linh căn mà chỉ thuần túy kỹ thuật và độ dẻo dai của cơ thể thì hắn có khả năng chiến thắng Hoàng Dung nhưng nếu thực sự đánh lên thì khả năng hắn bị nàng hành hạ thảm thương là rất cao.
Đầu hàng hoặc quỳ xuống xin lỗi nàng sao? Không!!! Thân là nam nhân, nếu hắn thực lực còn không mạnh hơn nữ nhân của chính mình thì làm sao có thể bảo vệ các nàng được chứ. Với lại Thiên Vân cảm thấy tình cảnh trước mắt vô cùng phù hợp với hắn để luyện tập võ kỹ mới nhận được.
Thế là cuộc chiến của hai người xảy ra với hai mục đích khác nhau và thế trận thì tất nhiên là nghiêng về hướng của Hoàng Dung bởi Thiên Vân còn chưa hoàn toàn quen với phong cách chiến đấu phải dùng linh khí để chiến đấu.
Thời điểm đầu, dù Thiên Vân nhiều lần sử dụng Thổ Linh khí gia vận chuyển xung quanh thân thể để làm một lớp bảo vệ cùng với thân là thể tu nên hắn mới có thể ăn hơn liện ba cái đập của Hoàng Dung mà không bị thương quá nặng. Nhưng khi lựa chọn phản kích thì hắn phát hiện điểm yếu chí mạng của chính bản thân thông qua [Vĩnh Hằng chi mâu] chính là thời gian hắn cần để vận chuyển từ Thổ Linh Khí sang Phong Linh khí để gia tăng tốc độ thì cần tới 3 giây. Trong khoảng thời gian trông ngắn ngủ nhưng lại vô cùng lâu này chính là khoảng khắc tốt nhất của Hoàng Dung để tấn công hắn.
Dù vậy nhưng Thiên Vân vẫn cố gắng chống chịu thêm một gậy rồi tiến hành phản kích, nhưng lần tấn công này của Thiên Vân do có sự ảnh hưởng bởi một gậy vào vai của Hoàng Dung mà thay vì đánh vô vai nhỏ của nàng lại lệch hướng qua phần ngực của nàng. Nhưng may mắn đây chỉ là linh khí gia cấp không phải võ kỹ nên Thiên Vân vẫn có thể dừng tay lại.
" Vân ca ca dâm tặc, háo sắc,... Hừ!!!" Sau khi giữ khoảng cách với Mục Vân, Hoàng Dung liền nhỏ tiếng mắng hắn, nhưng có vẻ nàng chưa bao giờ tiếp xúc với mấy lời lẽ tục tĩu của mấy tên tu sĩ ngoài kia nên cũng không có quá nhiều từ ngữ để chửi hắn. (Bị triệu hoán chỉ có ý thức về hoàn cảnh + một chút thông tin về thế giới + thân phận chứ mấy cái phương thức sống với một số thứ vẫn là giống nhé.)
Dù nàng nói rất nhỏ nhân thân là một hồn tu, thậm chí tu vi hồn tu của hắn còn cao hơn Hoàng Dung, hắn làm sao có thể không nghe rõ được Hoàng Dung đang mắng hắn chứ. Khóe mắt khẽ giật giật vài cái, hắn thầm nghĩ: " Nếu không phải nàng đánh vào vai khiến ta bị lệch chiêu thức thì cũng đâu đến nỗi. Với lại ta đã dừng tay rồi mà. Nói chung đây đâu phải lỗi của ta!!!". Nghĩ là nghĩ vậy chứ hắn cũng chẳng dám nói ra, có trời mới biết cô nàng mà nghe được thì không biết giận hắn đến thế nào nữa.
" Dung nhi, ta với nàng thử kết thúc trong một chiêu. Thế nào?" Thiên Vân nói với Hoàng Dung, biết được bản thân mình đã sai sót ở đâu, hắn cũng không cần phải đánh nữa. Vấn đề trước mắt là cần tẩy rửa sạch sẽ cho cả hắn với Hoàng Dung. Thân là một sĩ quan hắn không sợ bẩn, nhưng hắn cũng không thích bản thân lại bị bẩn trong cuộc sống thường ngày, với lại làm gì có nam nhân nào lại muốn thấy nữ nhân của mình dơ dáy với mặc một bộ đồ rách nát đâu chứ.
" Hảo!" Hoàng Dung to giọng trả lời. Dù tức giận hắn là thật, nhưng khi đánh hắn bị thương thì tâm nàng cũng không có chút vui nào mà lại ẩn ẩn lo lắng.
Không nói nhiều, hai người bắt đầu chuẩn bị cho chiêu thức của mình.
[Đả Cẩu Bổng] trong tay Hoàng Dung bắt đầu trở nên âm u và sắc bén hơn, hiển nhiên Hoàng Dung đang dùng Ám cùng với Phong linh căn cho chiêu thức [Chọc trời] của võ ký [Đả cẩu bổng pháp]. Chỉ thấy nàng giơ cao cây bổng, chuẩn bị một chiêu chí mạng vào ngay thân ảnh Thiên Vân.
Còn Thiên Vân khoa trương hơn rất nhiều, xung quanh hắn bây giờ tràn ngập linh khí Hỏa đang cố tụ thành hình một cái tiểu Phượng Hoàng xung quanh tay phải của hắn, hắn biết trước sức công phá mạnh mẽ của [Đả cẩu bổng pháp] thì hiện tại chỉ có [Phượng Hoàng Quyền] sau khi được trợ giúp bởi khí tức Hỗn độn của bản thân hắn cùng với [Nham Minh chi Hỏa] may ra mới có khả năng ngang tay.
Về phần tụ lực thì có Cấm Kỵ Thiên Vân sẽ nhanh hơn nên hắn ra tay trước, hắn biết Hoàng Dung cũng đã tụ lực thành công nếu hắn không ra tay trước chỉ sợ hắn sẽ không có cơ hội ra tay nữa bởi hắn biết chiêu thức này của Hoàng Dung không chỉ mạnh mà còn rất nhanh. Và như thế thân ảnh tiểu Phượng Hoàng hòa làm một với cánh tay Thiên Vân thành một đường thẳng tới vị trí Hoàng Dung, quan sát kĩ ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng còn mang chút sắc nâu, đó là màu đặc trưng của [Nham Minh chi Hỏa]. Mà Hoàng Dung lúc này bình tĩnh vô cùng, nàng dù có chút bất ngờ khi thấy Thiên Vân có khả năng dùng võ kỹ mạnh tới mức này dù với suy đoán của nàng, võ kỹ chỉ là Địa cấp nhưng uy lực có thể sánh ngang với Thiên cấp võ kỹ nhưng võ kỹ của nàng cũng không phải dạng thường vì vậy Hoàng Dung liền vung một gậy xuống.
Trong thời gian ngắn ấy, hai chiêu thức có uy lực đạt tới Thiên cấp cao cấp võ kỹ chạm vào nhau khiến cho một vụ nổ nhỏ diễn ra bắn hai thân ảnh ra xa, một người thì có cây ngăn lại, còn một người thì đâm thẳng vào đá và người đen đủi này lại chính là Thiên Vân, nhưng bản thân là tam cấp Thể tu, hắn bản thân cũng không có sao cả còn linh khí trong cơ thể do có nhiều linh căn nên có thể nói là nhiều vô cùng cộng với việc cơ thể hắn tự tu luyện một cách bị động nên linh khí gần như không cạn kiệt, còn bản thân Hoàng Dung thì đã hao tổn hơn bảy phần linh khí trong cơ thể, và nàng ở gần vụ nổ hơn nên bản thân bây giờ khá chật vật, bộ quần áo giống thất cái giờ đây lại có thêm vài mảnh rách làm lộ ra một vài nơi trắng khiết khác hẳn với bộ đồ với khuôn mặt nàng hiện tại.
Bất ngờ xảy ra, bỗng có một vài ngân châm từ một hướng bay thẳng vào chỗ của Hoàng Dung, bởi vì lúc nãy nàng đã tập trung phá chiêu thức của Thiên Vân mà có chút lơ là xung quanh cộng với hiện tại bị suy yếu nên không biết bản thân bị tập kích, khi thấy ngân châm bắn đến nàng cơ thể đã vô pháp hoạt động nên đành nhắm mắt chờ chết. Nhưng chỉ một hồi nàng không cảm thấy đau đớn gì cả, liền to gan hở chút mắt để lấy tầm nhìn thì lại vô cùng bất ngờ và cảm động muốn khóc bởi có một thân ảnh đã che cho nàng, người này không ai khác chính là Thiên Vân, người mà bị nàng đánh thảm vì tức giận.
" Ngươi vì sao lại che chở cho kẻ địch." Có một giọng nữ trắng trẻo nhưng có chút lạnh lùng vang lên.
" Nàng không phải kẻ địch, nàng chính là nữ nhân của ta. ... Kể cả nàng cũng vậy Tiểu Long Nữ."
Hoàng Dung rất cảm động khi nghe được câu đầu của Thiên Vân nhưng khi nghe được câu sau, hình tượng đẹp đẽ của Thiên Vân mà nàng mới tưởng tượng bỗng sụp đổ. Nàng không ngờ hắn có nàng rồi lại đi làm quen với cô gái khác, máu ghen nổi lên, Hoàng Dung mặc kệ hiện tại Thiên Vân đang che chắn cho nàng liền cố thò đầu ra để quan sát nữ nhân trước mắt thậm chí còn không quên véo hắn một cái thật mạnh chỗ thịt phần lưng làm Thiên Vân kêu khổ không ngừng. Trong phút chốc, Thiên Vân cảm thấy phục sát đất mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết trên mạng có năng lực khiến cho hậu cung của hắn không có tranh chấp gì cả, mà bây giờ chỉ có hai người mà hắn cảm thấy sắp có chiến tranh tới nơi rồi.
Trong đôi mắt đẹp mang nét tinh nghịch chưa phai của Hoàng Dung lúc này nhìn thấy Thiếu nữ mặc bộ đồ lụa màu trắng, tưởng như thân hình ấy đang trong một lớp sương mù. Nàng trạc mười bảy, mười tám tuổi. Trừ mái tóc đen, toàn thân nàng trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, có điều da dẻ trắng xanh, thiếu màu hồng. Ánh mắt của nàng thật thanh lệ tú nhã, càng nhìn càng ưa thích, song thần sắc lại lạnh lùng. Đúng là thanh khiết như băng tuyết, giá lạnh như băng tuyết. Thật chẳng biết nàng mừng hay giận, buồn hay vui. (Đoạn này copy trong ... thôi mọi người tự tìm chứ mình lười miêu tả lắm. Bản thân còn chưa đọc truyện nói gì miêu tả chi tiết.)
" Hừ nếu nàng là nữ nhân của ngươi vì sao vừa nãy nàng lại tấn công ngươi." Tiểu Long Nữ lạnh lùng hỏi Thiên Vân. Hiển nhiên là vậy bởi độ hào cảm của nàng đối với Thiên Vân hiện tại là 80/200 do lúc nãy Thiên Vân trêu chọc khiến nàng có chút hào cảm với hắn.
" Chuyện này có chút dài dòng, nàng chỉ cần biết nàng ấy chính là nữ nhân ta và cũng là tỷ tỷ nàng là được rồi." Thiên Vân vô sỉ trả lời, hắn biết đối với những người lạnh lùng như Tiểu Long Nữ, vô sỉ mới là phương pháp tốt nhất để khiến hào cảm của nàng nhanh chóng tăng.
" Hừ!" Tiểu Long Nữ tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng dừng tay. Cuộc sống của nàng gắn liền với cổ mộ nên vô cùng lạnh lùng với người khác, nhưng nàng lại ngây thơ vô cùng, khi nghe Thiên Vân nói lời đó nàng ẩn ẩn có chút vui nhưng cũng không bộc lộ ra quá nhiều. Nếu Thiên Vân là người duy nhất nàng không cảm thấy chán ghét thì chỉ vài lời nói trêu chọc kiểu đó, nàng xác định đã rút kiếm đâm chết hắn rồi.
Cả ba người đang nói chuyện bỗng lại có thêm tình huống xảy ra, cả ba người đều cảm thấy có thứ gì đó đang đến đây, ngửng đầu lên thì không biết từ bên phải họ đã có người từ bao giờ. Khi cả Tiểu Long Nữ và Hoàng Dung đã phục hồi nhờ [Hồi Khí đan] và [Phục Hồi đan] mà Thiên Vân đưa cho đang trong tư thế phòng ngự dù các nàng biết người trước mắt còn Thiên Vân lại bất ngờ vô cùng bởi hắn biết rõ người trước mắt bọn hắn là ai, người này là người mà Thiên Vân không biết nói như thế nào, yêu có, hận có. Thiên Vân thật không ngờ lại gặp được người đó ở đây, ở trong U Ám rừng rậm, rõ ràng hắn phải ở nơi đó cùng với những tên kia chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.