Chương 10: Trò Chuyện
๖ۣۜl̠a̠z̠y̠ঔ
13/08/2021
Tại U Ám rừng rậm bên trong, trong một sơn động của một ngọn núi ở vùng trung tâm và cũng là nơi nguy hiểm nhất của khu rừng bởi theo đồn đoán nơi đây tồn tại một linh thú họ gấu mang tên [Cự Sơn Hùng] mang trong mình thổ hẹ linh khí đã đạt đến tu vi cấp 4 đỉnh phong nhưng với độ dày của lớp da và mỡ, cho dù là Thuế Phàm đỉnh phòng tu sĩ cũng không dễ dành gì đánh được nó và cũng có thể lật thuyền trong mương.
Nhưng tại thời điểm này lại có bốn thân ảnh cùng một cái xác gấu. Trong đó có hai nam, hai nữ.
Năm thì một người thì tóc bạc trông đã già, khí tức tỏa ra xung quanh cho biết tu vi hắn rất cao, cao nhất trong bốn người nhưng lại yếu ớt, cạn kiệt. Hiển nhiên, sinh mệnh của người này sắp hết. Mà một người con lại lại là nam thanh niên trẻ tuổi, dù tóc hắn cũng màu trắng nhưng khí tức vẫn sung mãn và mang theo nét thần bí, khuôn mặt của hai người có đôi nét giống nhau nếu nhìn kĩ càng nhưng lại mang chút khác biệt ở một số bộ phận.
Còn về phần hai nữ, cả hai đều có khí tức gần ngang nhau, đều có cảnh giới gần giống nhau và đều là trăm năm hiếm gặp tuyệt mĩ giải nhân, nếu có năm tu sĩ nào đi ngang qua thì sẽ thèm nhỏ dãi. Dù một người thì mang trên mình bộ đồ rách rưới nhưng đường cống cơ thể vẫn ẩn ẩn hiện lộ và khuôn mặt nàng sau khi rửa thì trắng trẻo, xinh đẹp vô cùng. Mặc dù bây giờ đôi môi hồng tự nhiên của vẫn còn cong tỏ vẻ giận dỗi, ghen tức nhưng ánh mắt với con ngươi đến huyền ấy vẫn có chút bất ngờ đối với tình cảnh trước mắt. Còn cô gái còn lại mang trên mình một bộ đồ lụa màu trắng, tưởng như thân hình ấy đang trong một lớp sương mù. Nàng trạc mười bảy, mười tám tuổi. Trừ mái tóc đen, toàn thân nàng trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, có điều da dẻ trắng xanh, thiếu màu hồng. (Nói thật, mình muốn viết đồng nhân về XĐAH vs TĐĐH lắm nhưng chưa đọc full nên không biết nhân vật như thế nào chứ cảnh TLN bị rape nghe cay ko tả được)
Và nhóm người này không ai khác chính là nhóm Thiên Vân, Hoàng Dung và mới được triệu hoán Tiểu Long Nữ. Còn lão già kia không ai khác chính là kẻ đã đào tẩu khỏi Mục Gia sau khi phản kháng thất bại và cũng là cha của nhân vật chính Mục Vân à nhầm giờ là Thiên Vân, Mục Niệm. Mà xác gấu đó chính là [Cự Sơn Hùng] kẻ mới bị Luyện Hư Kỳ tu sĩ Mục Niệm cho một chiêu băng kiếm đã chết.
Phải nói bản thân Mục Niệm sau khi rời khỏi Mục gia bằng cách dùng xé không giận để chạy đi thì vô tình rơi vào trong sơn động này. Khi [Cự Sơn Hùng] bắt gặp ông thì cảm thấy nguy hiểm muốn rời đi nhưng vì Mục Niệm đang điên cuồng vì mất con nên đã ra tay hạ sát nó.
Mà trong lúc ông đang bế quan để tránh vết thương trở nên nặng hơn với hy vọng nếu ông chết thù sẽ được chết bên cạnh mộ của thê tử của mình. Còn xác của Mục Vân thì ông nhầm với đống tro giả mà Mục Vân tạo ra tại hiện trường vụ nổ mà đưa theo mình để chôn bôn cạnh mẫu thân hắn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, dù Thiên Vân lựa chọn bế quan ở trong rừng để trốn tránh Mục Gia tại mắt nhưng Mục Niệm cũng vô tình bế quan tại đây.
Do ảnh hưởng của việc hấp thú linh khí của Cấm Kỵ công pháp của bản thân Mục Vân nên ông rất nhanh chóng tìm ra nơi Mục Vân bế quan. Mục Niệm cũng vô cùng bất ngờ khi thấy Mục Vân còn sống, việc đầu tiên mà ông muốn làm là chạy đến hỏi thăm hắn nhưng khi phát hiện Mục Vân đang trải qua quá trình quan trọng nào đó thì ông đành kìm nén bản thân lại. Trong hơn 1 năm liền, thấy vì tập trung bế quan để giữ gìn vết thương không hở ra, ông lại dùng tình lực của mình trong việc thủ hộ Mục Vân, nếu không cho dù Hoàng Dung có đạt đến Thuế Phàm Hậu Kỳ thì cũng chưa chắc là đối thủ của lũ linh thú trong rừng liên tục tấn công trong đó có cả một vài linh thú cấp 4 sơ, trung, thậm chí cao cấp.
Và khi thấy Thiên Vân xuất quan, thấy được cuộc chiến nhỏ giữa Hoàng Dung và Thiên Vân, ông biết con trai mình đã trưởng thành, đến lúc này ông mới buông lòng hết những gánh nặng trong lòng đi. Nhưng ông biết rằng bản thân mình sẽ không còn bảo lâu nữa nên đã cố tình giả điên và đi ra kiểm tra trình độ của con trai và 2 cô gái bên cạnh con trai mình. Thấy được sức mạnh hiên tại của con trai và các con dâu của ông thì ông lại dẫn bọn chúng tới đây.
" Lão già, lão dẫn bọn ta đến đây làm gì?" Thiên Vân lên tiếng, lần đầu tiên thấy lão già này xuất hiện, hắn đã biết được người này chính là cha ruột của cỗ cơ thể này chính là Mục Niệm. Dù lão không bắt bẻ hay chê bài Mục Vân nhưng từ việc lão không bảo vệ hắn khỏi lũ đệ tử trong gia tộc thì vẫn có một chút oán khí đến từ Mục Vân đối với lão dù cho thân phận hiện tại là phụ thân hắn.
Mục Niệm nghe con trai mình hỏi vậy cũng không nói gì nhiều, ông chỉ im lặng dẫn ba người vào trong sơn động. Thiên Vân càng đi càng thấy trong đây đầy rẫy tài nguyên tu luyện như đan dược, một số thảo dược mang trong mình thổ linh khí, hiển nhiên đây chính là những gì mà [Cự Sơn Hùng] thu thập được trong từng đó năm sống trong U Ám rừng rậm bằng cách chiếm đoạt lãnh thổ cùng với giết tu sĩ loài người xâm nhập và đây. Nhưng cuối cùng nó cũng không thể tận hưởng hết những đồ vật này mà đã chết một cách lãng xẹt dưới tay của Mục Niệm. (p/s: yêu thú cấp 5 mới bắt đầu hóa hình nhé. Hình như ngang cấp với Ngưng Đan tu sĩ đúng không nhỉ? Mọi người thông cảm chứ mình kém phần đặt tên với hay quên cảnh giới lắm. Không rõ vì sao bị vậy luôn.)
Khi vào sâu trong sơn động, Mục Niệm chỉ nhóm Thiên Vân vào chỗ đất sạch ý như bảo họ tùy ý ngồi xuống.
Dù thắc mắc nhưng Thiên Vân cũng vâng theo bởi hắn có cảm giác Mục Niệm như đang muốn nói với hắn một điều quan trọng nào đó, với lại Linh Nhi cũng sớm nói với hắn có người đã giúp bảo vệ hắn lẫn Hoàng Dung trong khi bản thân hắn đang bế quan để tiếp nhận Cấm Kỵ công pháp. Còn hai người Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ vốn là người thông minh, các nàng biết nếu người trước mắt muốn giết họ thì đã ra tay lâu rồi, không cần tốn công dẫn họ về đây, cộng với việc quan sát thái độ của Thiên Vân nên họ cũng đoán chắc được hai người quen nhau thậm chí còn có quan hệ mật thiết như gia đình hoặc họ hàng nên cũng không quá câu nệ mà ngồi hai bên Thiên Vân nhưng cả hai vẫn không buông lỏng đề phòng.
Thấy nhóm Thiên Vân như vậy, Mục Niệm cũng chỉ cười nhẹ mà không tỏ thái độ gì nhiều, lão biết con trai mình chắc chắn đã chịu rất nhiều đau khổ sau khi lão bế quan, với lại để bảo vệ tính mạng của Thiên Vân nên lão mới lạnh nhạt với hắn khi ở trong gia tộc nhưng thực chất lão lại yêu thương đứa con duy nhất của mình với nàng ấy. (Mẹ của Thiên Vân {Mục Vân})
Trong phút chốc, không gian bên trong sơn động bỗng im lặng khác thường, chỉ có một vài âm thanh suối chảy cùng với âm thanh di chuyển của một số động vật nhỏ với vai trò là hàng cuối trong chuỗi thức ăn.
Người đánh vỡ sự im lặng ấy không phải là Thiên Vân hay người cha tưởng đã mất đứa con nhưng bỗng lần nữa nhìn thấy hắn hoàn cảnh này Mục Niệm và là to gan trí lớn Hoàng Dung, nàng vô cùng thắc mắc vì sao lão già trước mắt lại đưa họ đến đây, và nhìn thái độ của lão tại sao lại có vẻ thân quen với Vân ca ca của nàng như vậy.
Nghe được thắc mắc của Hoàng Dung, Mục Niệm chỉ ha ha cười rồi nhìn vào Thiên Vân mà nói:
" Có vẻ trong lúc ta bế quan, con đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ?"
Lúc này khuôn mặt của Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ lão già trước mắt lại chính là người quen của Thiên Vân, Hoàng Dung càng bất ngờ hơn bởi hiện tại Vân ca ca của nàng đã thay đổi rất nhiều so với trước, từ chiều cao, vóc dáng đến khuôn mặt lẫn khí chất nếu so với lúc trước thì như cóc ghẻ mà so với thiên nga vậy.
Thiên Vân cũng không bất ngờ quá nhiều, Linh Nhi cũng đã nói qua cho hắn, vì vậy hắn liền lạnh lùng đáp trả:
" Đúng vậy đấy lão già, trong lúc lão bế quan ta mệnh thiếu chút nữa táng mạng ở Mục gia, nếu không phải có một vị cao nhân lúc đấy đi ngang qua thấy ta có thiên phú trợ giúp ta rời khỏi Mục gia thì hiện tại có lẽ ta đã trở thành một đống xương khô rồi."
Câu nói này của Mục Vân không phải tùy tiện mà đã suy nghĩ rất kỹ, sẽ không có ai tin tưởng rằng một người bỗng nhiên thay đổi nhiều như vậy mà không có công pháp hay một bảo vật nghịch thiên hỗ trợ vì vậy hiện tại Thiên Vân liền lấy lý do là kết bái sư phụ rồi được hắn trợ giúp để đề phòng bất trắc. Dù người trước mắt là cha của hắn nhưng đúng hơn là cha của chủ nhân trước của cơ thể này còn hắn hiện nay lại không phải Mục Vân mà là Thiên Vân, cái tên khác và cũng là con người khác, dù vậy một số tình cảm cũng không thể nói dứt là dứt ngay được.
Nghe Thiên Vân nói vậy, Mục Niệm cũng bán tín bán nghi, bởi suốt hơn một năm lão âm thầm bảo vệ hắn nhưng không hề phát hiện sự tồn tại của ai cả nhưng nếu là người có thể khiến con trai mình mạnh mẽ như vậy hiển nhiên cũng không phải người phàm, con trai của hắn có chỗ dựa, có thực lực cũng khiến hắn yên tâm phần nào. Hắn cảm thấy có lẽ chính bản thân mình đã đến cực hạn rồi, nếu Thiên Vân không xuất quan ngay hiện tại có lẽ lão sẽ không bao giờ được nói chuyện với con trai mình một lần nào nữa.
" Tiểu Vân, ta biết con hận ta rất nhiều. Nhưng những việc ta làm chính là bảo vệ con dù việc đó đối với con là vô cùng tàn nhẫn. Ta biết thân là một phụ thân, ta đã thất bại khi không bảo vệ được đứa con của mình, thân là một người chồng, ta cũng không thể bảo vệ được mẫu thân con cùng với gia tộc của nàng. Đây cũng chính là một trong những tâm ma lớn nhất của ta. Trong khoảng thời gian ta bế quan, ta không lúc nào không nhớ về nàng." Trong khoảng thời gian tiếp theo chỉ có âm thanh của một mình Mục Niệm vang lên trong sơn động, lão kể từ khi gặp lần đầu tiên gặp mẫu thân của Thiên Vân và những gì họ đã trải qua cùng với nỗi đau đớn tận cùng của lão khi chứng kiến Mục gia ra tay diệt sạch gia tộc của nàng dù lão muốn trả thù nhưng vì đó là gia tộc của chính lão nên lão không biết nên làm thế nào cả. Chỉ khi nghe tin Thiên Vân chết, tức nước vỡ bờ, trong cơn tức giận kìm nén đã lâu lão mới tiêu hao ngọn lửa sinh mệnh của mình để phản kháng lại Mục gia nhưng vẫn nhận thất bại. Lão trốn đi không phải vì sợ sệt mà lão chỉ muốn chết bên cạnh mộ của thê tử mình.
Nghe đến đây, hai cô nàng bên cạnh Thiên Vân cũng có chút ươn ướt ở khóe mắt, họ không ngờ cha của Thiên Vân lại trải qua những điều như vậy, thậm chí bản thân Thiên Vân cũng không ngờ người cha mà hắn hận lại phải hy sinh nhiều như vậy, một bên là người yêu, một bên là gia tộc đã nuôi nấng mình lão không biết chọn về bên nào cả. Có lẽ lão đã phải sống trong dằn vặt cùng với đau khổ rất lâu, thậm chí bây giờ hắn mới biết hắn còn có một người họ hàng bên ngoại, một người em họ đã được cha hắn nhanh tay cứu giúp khỏi sự truy sát của Mục gia, nhưng hiện tại đến cả Mục Niệm cũng không rõ nàng ấy đang ở đâu, chỉ biết nàng có một vết bớt hình con bướm ngay chính giữa bàn tay.
Nhưng điều bất ngờ hơn đã xảy ra, chỉ thấy sinh mệnh lực của Mục Niệm đã tiêu tán một cách nhanh chóng, có lẽ lão đã lựa chọn tự kết thúc sinh mệnh mình khi biết được hậu nhân duy nhất của lão vẫn còn sống và vẫn còn tương lai tốt đẹp, hiện tại lão có thể xuống suối vàng để gặp được thê tử của mình và xin lỗi nàng vì bắt nàng phải chờ đợi hắn lâu như vậy cùng với chia sẻ với nàng về con trai của hai người.
Khi Thiên Vân thấy hắn sắp mất đi, việc đầu tiên hắn làm là muốn giữ Mục Niệm còn sống nhưng khi hỏi hệ thống về đan dược thì chỉ có âm thanh lạnh lùng vang lên:
" Hiện tại ký chủ chưa đủ điều kiện để có thể mua những vật phẩm có thể kéo dài sinh mệnh, nếu ký chủ sở hữu [Vĩnh Hằng dòng suối] hoặc [Vĩnh Hằng chi thụ] mới có thể thay đổi được kết quả trước mắt."
Vì vậy Thiên Vân chỉ có thể dùng một chút đan dược chữa thương mà hắn quay được để đưa cho Mục Niệm nhưng Mục Niệm từ chối hắn mà nói:
" Cơ thể ta, ta rõ ràng hơn ai hết. Ta biết hiện tại ta cũng đã đạt tới giới hạn, không còn sống bao lâu nữa. Ta không hy vọng con có thể tha thứ cho những việc ta đã làm, ta chỉ mong con có thể chôn ta bên cạnh một của mẹ con ở khu vực cũ của Thiên gia (nhà ngoại Thiên Vân họ Thiên nha, trùng hợp thật đấy, nếu chương trước kêu họ khác thì mọi người hãy quên đi.)." Nói tới đây, ông liền gục ngã trên tay của Thiên Vân, những điều cần nói ông cũng đã nói hết, dù không thể thấy được sự trưởng thành trong tương lai của con mình nhưng khi nhìn thấy phong cách của hắn ông cũng biết con trai mình sớm sẽ trở thành rồng trong loài người. Thân là người cha có lẽ trách nhiệm của ông cũng chỉ có thể ở bên kia và chúc phúc cho con trai mình.
Một thời gian sau, không biết do vô tình hay hữu tình mà trời đột nhiên đổ mưa rất to, xung quanh ngọn núi ấy cũng chỉ vang lên tiếng mưa cùng với tiếng hét gọi "cha" của một người thanh niên vang lên xung quanh chốn rừng cây.
Và như thế một trong tam kiệt của Mục gia đã ra đi. Và là sự khởi đầu cho thế hệ thiên kiêu mới của Hằng Long Tinh bắt đầu xuất hiện và Mục gia sắp sửa đón nhận tai nạn chưa từng có trong suốt 1000 năm qua. (Cái tinh cầu là chém, có dính bản quyền thì cũng đừng ai kêu tui copy nha phiền lắm.)
Nhưng tại thời điểm này lại có bốn thân ảnh cùng một cái xác gấu. Trong đó có hai nam, hai nữ.
Năm thì một người thì tóc bạc trông đã già, khí tức tỏa ra xung quanh cho biết tu vi hắn rất cao, cao nhất trong bốn người nhưng lại yếu ớt, cạn kiệt. Hiển nhiên, sinh mệnh của người này sắp hết. Mà một người con lại lại là nam thanh niên trẻ tuổi, dù tóc hắn cũng màu trắng nhưng khí tức vẫn sung mãn và mang theo nét thần bí, khuôn mặt của hai người có đôi nét giống nhau nếu nhìn kĩ càng nhưng lại mang chút khác biệt ở một số bộ phận.
Còn về phần hai nữ, cả hai đều có khí tức gần ngang nhau, đều có cảnh giới gần giống nhau và đều là trăm năm hiếm gặp tuyệt mĩ giải nhân, nếu có năm tu sĩ nào đi ngang qua thì sẽ thèm nhỏ dãi. Dù một người thì mang trên mình bộ đồ rách rưới nhưng đường cống cơ thể vẫn ẩn ẩn hiện lộ và khuôn mặt nàng sau khi rửa thì trắng trẻo, xinh đẹp vô cùng. Mặc dù bây giờ đôi môi hồng tự nhiên của vẫn còn cong tỏ vẻ giận dỗi, ghen tức nhưng ánh mắt với con ngươi đến huyền ấy vẫn có chút bất ngờ đối với tình cảnh trước mắt. Còn cô gái còn lại mang trên mình một bộ đồ lụa màu trắng, tưởng như thân hình ấy đang trong một lớp sương mù. Nàng trạc mười bảy, mười tám tuổi. Trừ mái tóc đen, toàn thân nàng trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, có điều da dẻ trắng xanh, thiếu màu hồng. (Nói thật, mình muốn viết đồng nhân về XĐAH vs TĐĐH lắm nhưng chưa đọc full nên không biết nhân vật như thế nào chứ cảnh TLN bị rape nghe cay ko tả được)
Và nhóm người này không ai khác chính là nhóm Thiên Vân, Hoàng Dung và mới được triệu hoán Tiểu Long Nữ. Còn lão già kia không ai khác chính là kẻ đã đào tẩu khỏi Mục Gia sau khi phản kháng thất bại và cũng là cha của nhân vật chính Mục Vân à nhầm giờ là Thiên Vân, Mục Niệm. Mà xác gấu đó chính là [Cự Sơn Hùng] kẻ mới bị Luyện Hư Kỳ tu sĩ Mục Niệm cho một chiêu băng kiếm đã chết.
Phải nói bản thân Mục Niệm sau khi rời khỏi Mục gia bằng cách dùng xé không giận để chạy đi thì vô tình rơi vào trong sơn động này. Khi [Cự Sơn Hùng] bắt gặp ông thì cảm thấy nguy hiểm muốn rời đi nhưng vì Mục Niệm đang điên cuồng vì mất con nên đã ra tay hạ sát nó.
Mà trong lúc ông đang bế quan để tránh vết thương trở nên nặng hơn với hy vọng nếu ông chết thù sẽ được chết bên cạnh mộ của thê tử của mình. Còn xác của Mục Vân thì ông nhầm với đống tro giả mà Mục Vân tạo ra tại hiện trường vụ nổ mà đưa theo mình để chôn bôn cạnh mẫu thân hắn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, dù Thiên Vân lựa chọn bế quan ở trong rừng để trốn tránh Mục Gia tại mắt nhưng Mục Niệm cũng vô tình bế quan tại đây.
Do ảnh hưởng của việc hấp thú linh khí của Cấm Kỵ công pháp của bản thân Mục Vân nên ông rất nhanh chóng tìm ra nơi Mục Vân bế quan. Mục Niệm cũng vô cùng bất ngờ khi thấy Mục Vân còn sống, việc đầu tiên mà ông muốn làm là chạy đến hỏi thăm hắn nhưng khi phát hiện Mục Vân đang trải qua quá trình quan trọng nào đó thì ông đành kìm nén bản thân lại. Trong hơn 1 năm liền, thấy vì tập trung bế quan để giữ gìn vết thương không hở ra, ông lại dùng tình lực của mình trong việc thủ hộ Mục Vân, nếu không cho dù Hoàng Dung có đạt đến Thuế Phàm Hậu Kỳ thì cũng chưa chắc là đối thủ của lũ linh thú trong rừng liên tục tấn công trong đó có cả một vài linh thú cấp 4 sơ, trung, thậm chí cao cấp.
Và khi thấy Thiên Vân xuất quan, thấy được cuộc chiến nhỏ giữa Hoàng Dung và Thiên Vân, ông biết con trai mình đã trưởng thành, đến lúc này ông mới buông lòng hết những gánh nặng trong lòng đi. Nhưng ông biết rằng bản thân mình sẽ không còn bảo lâu nữa nên đã cố tình giả điên và đi ra kiểm tra trình độ của con trai và 2 cô gái bên cạnh con trai mình. Thấy được sức mạnh hiên tại của con trai và các con dâu của ông thì ông lại dẫn bọn chúng tới đây.
" Lão già, lão dẫn bọn ta đến đây làm gì?" Thiên Vân lên tiếng, lần đầu tiên thấy lão già này xuất hiện, hắn đã biết được người này chính là cha ruột của cỗ cơ thể này chính là Mục Niệm. Dù lão không bắt bẻ hay chê bài Mục Vân nhưng từ việc lão không bảo vệ hắn khỏi lũ đệ tử trong gia tộc thì vẫn có một chút oán khí đến từ Mục Vân đối với lão dù cho thân phận hiện tại là phụ thân hắn.
Mục Niệm nghe con trai mình hỏi vậy cũng không nói gì nhiều, ông chỉ im lặng dẫn ba người vào trong sơn động. Thiên Vân càng đi càng thấy trong đây đầy rẫy tài nguyên tu luyện như đan dược, một số thảo dược mang trong mình thổ linh khí, hiển nhiên đây chính là những gì mà [Cự Sơn Hùng] thu thập được trong từng đó năm sống trong U Ám rừng rậm bằng cách chiếm đoạt lãnh thổ cùng với giết tu sĩ loài người xâm nhập và đây. Nhưng cuối cùng nó cũng không thể tận hưởng hết những đồ vật này mà đã chết một cách lãng xẹt dưới tay của Mục Niệm. (p/s: yêu thú cấp 5 mới bắt đầu hóa hình nhé. Hình như ngang cấp với Ngưng Đan tu sĩ đúng không nhỉ? Mọi người thông cảm chứ mình kém phần đặt tên với hay quên cảnh giới lắm. Không rõ vì sao bị vậy luôn.)
Khi vào sâu trong sơn động, Mục Niệm chỉ nhóm Thiên Vân vào chỗ đất sạch ý như bảo họ tùy ý ngồi xuống.
Dù thắc mắc nhưng Thiên Vân cũng vâng theo bởi hắn có cảm giác Mục Niệm như đang muốn nói với hắn một điều quan trọng nào đó, với lại Linh Nhi cũng sớm nói với hắn có người đã giúp bảo vệ hắn lẫn Hoàng Dung trong khi bản thân hắn đang bế quan để tiếp nhận Cấm Kỵ công pháp. Còn hai người Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ vốn là người thông minh, các nàng biết nếu người trước mắt muốn giết họ thì đã ra tay lâu rồi, không cần tốn công dẫn họ về đây, cộng với việc quan sát thái độ của Thiên Vân nên họ cũng đoán chắc được hai người quen nhau thậm chí còn có quan hệ mật thiết như gia đình hoặc họ hàng nên cũng không quá câu nệ mà ngồi hai bên Thiên Vân nhưng cả hai vẫn không buông lỏng đề phòng.
Thấy nhóm Thiên Vân như vậy, Mục Niệm cũng chỉ cười nhẹ mà không tỏ thái độ gì nhiều, lão biết con trai mình chắc chắn đã chịu rất nhiều đau khổ sau khi lão bế quan, với lại để bảo vệ tính mạng của Thiên Vân nên lão mới lạnh nhạt với hắn khi ở trong gia tộc nhưng thực chất lão lại yêu thương đứa con duy nhất của mình với nàng ấy. (Mẹ của Thiên Vân {Mục Vân})
Trong phút chốc, không gian bên trong sơn động bỗng im lặng khác thường, chỉ có một vài âm thanh suối chảy cùng với âm thanh di chuyển của một số động vật nhỏ với vai trò là hàng cuối trong chuỗi thức ăn.
Người đánh vỡ sự im lặng ấy không phải là Thiên Vân hay người cha tưởng đã mất đứa con nhưng bỗng lần nữa nhìn thấy hắn hoàn cảnh này Mục Niệm và là to gan trí lớn Hoàng Dung, nàng vô cùng thắc mắc vì sao lão già trước mắt lại đưa họ đến đây, và nhìn thái độ của lão tại sao lại có vẻ thân quen với Vân ca ca của nàng như vậy.
Nghe được thắc mắc của Hoàng Dung, Mục Niệm chỉ ha ha cười rồi nhìn vào Thiên Vân mà nói:
" Có vẻ trong lúc ta bế quan, con đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ?"
Lúc này khuôn mặt của Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ lão già trước mắt lại chính là người quen của Thiên Vân, Hoàng Dung càng bất ngờ hơn bởi hiện tại Vân ca ca của nàng đã thay đổi rất nhiều so với trước, từ chiều cao, vóc dáng đến khuôn mặt lẫn khí chất nếu so với lúc trước thì như cóc ghẻ mà so với thiên nga vậy.
Thiên Vân cũng không bất ngờ quá nhiều, Linh Nhi cũng đã nói qua cho hắn, vì vậy hắn liền lạnh lùng đáp trả:
" Đúng vậy đấy lão già, trong lúc lão bế quan ta mệnh thiếu chút nữa táng mạng ở Mục gia, nếu không phải có một vị cao nhân lúc đấy đi ngang qua thấy ta có thiên phú trợ giúp ta rời khỏi Mục gia thì hiện tại có lẽ ta đã trở thành một đống xương khô rồi."
Câu nói này của Mục Vân không phải tùy tiện mà đã suy nghĩ rất kỹ, sẽ không có ai tin tưởng rằng một người bỗng nhiên thay đổi nhiều như vậy mà không có công pháp hay một bảo vật nghịch thiên hỗ trợ vì vậy hiện tại Thiên Vân liền lấy lý do là kết bái sư phụ rồi được hắn trợ giúp để đề phòng bất trắc. Dù người trước mắt là cha của hắn nhưng đúng hơn là cha của chủ nhân trước của cơ thể này còn hắn hiện nay lại không phải Mục Vân mà là Thiên Vân, cái tên khác và cũng là con người khác, dù vậy một số tình cảm cũng không thể nói dứt là dứt ngay được.
Nghe Thiên Vân nói vậy, Mục Niệm cũng bán tín bán nghi, bởi suốt hơn một năm lão âm thầm bảo vệ hắn nhưng không hề phát hiện sự tồn tại của ai cả nhưng nếu là người có thể khiến con trai mình mạnh mẽ như vậy hiển nhiên cũng không phải người phàm, con trai của hắn có chỗ dựa, có thực lực cũng khiến hắn yên tâm phần nào. Hắn cảm thấy có lẽ chính bản thân mình đã đến cực hạn rồi, nếu Thiên Vân không xuất quan ngay hiện tại có lẽ lão sẽ không bao giờ được nói chuyện với con trai mình một lần nào nữa.
" Tiểu Vân, ta biết con hận ta rất nhiều. Nhưng những việc ta làm chính là bảo vệ con dù việc đó đối với con là vô cùng tàn nhẫn. Ta biết thân là một phụ thân, ta đã thất bại khi không bảo vệ được đứa con của mình, thân là một người chồng, ta cũng không thể bảo vệ được mẫu thân con cùng với gia tộc của nàng. Đây cũng chính là một trong những tâm ma lớn nhất của ta. Trong khoảng thời gian ta bế quan, ta không lúc nào không nhớ về nàng." Trong khoảng thời gian tiếp theo chỉ có âm thanh của một mình Mục Niệm vang lên trong sơn động, lão kể từ khi gặp lần đầu tiên gặp mẫu thân của Thiên Vân và những gì họ đã trải qua cùng với nỗi đau đớn tận cùng của lão khi chứng kiến Mục gia ra tay diệt sạch gia tộc của nàng dù lão muốn trả thù nhưng vì đó là gia tộc của chính lão nên lão không biết nên làm thế nào cả. Chỉ khi nghe tin Thiên Vân chết, tức nước vỡ bờ, trong cơn tức giận kìm nén đã lâu lão mới tiêu hao ngọn lửa sinh mệnh của mình để phản kháng lại Mục gia nhưng vẫn nhận thất bại. Lão trốn đi không phải vì sợ sệt mà lão chỉ muốn chết bên cạnh mộ của thê tử mình.
Nghe đến đây, hai cô nàng bên cạnh Thiên Vân cũng có chút ươn ướt ở khóe mắt, họ không ngờ cha của Thiên Vân lại trải qua những điều như vậy, thậm chí bản thân Thiên Vân cũng không ngờ người cha mà hắn hận lại phải hy sinh nhiều như vậy, một bên là người yêu, một bên là gia tộc đã nuôi nấng mình lão không biết chọn về bên nào cả. Có lẽ lão đã phải sống trong dằn vặt cùng với đau khổ rất lâu, thậm chí bây giờ hắn mới biết hắn còn có một người họ hàng bên ngoại, một người em họ đã được cha hắn nhanh tay cứu giúp khỏi sự truy sát của Mục gia, nhưng hiện tại đến cả Mục Niệm cũng không rõ nàng ấy đang ở đâu, chỉ biết nàng có một vết bớt hình con bướm ngay chính giữa bàn tay.
Nhưng điều bất ngờ hơn đã xảy ra, chỉ thấy sinh mệnh lực của Mục Niệm đã tiêu tán một cách nhanh chóng, có lẽ lão đã lựa chọn tự kết thúc sinh mệnh mình khi biết được hậu nhân duy nhất của lão vẫn còn sống và vẫn còn tương lai tốt đẹp, hiện tại lão có thể xuống suối vàng để gặp được thê tử của mình và xin lỗi nàng vì bắt nàng phải chờ đợi hắn lâu như vậy cùng với chia sẻ với nàng về con trai của hai người.
Khi Thiên Vân thấy hắn sắp mất đi, việc đầu tiên hắn làm là muốn giữ Mục Niệm còn sống nhưng khi hỏi hệ thống về đan dược thì chỉ có âm thanh lạnh lùng vang lên:
" Hiện tại ký chủ chưa đủ điều kiện để có thể mua những vật phẩm có thể kéo dài sinh mệnh, nếu ký chủ sở hữu [Vĩnh Hằng dòng suối] hoặc [Vĩnh Hằng chi thụ] mới có thể thay đổi được kết quả trước mắt."
Vì vậy Thiên Vân chỉ có thể dùng một chút đan dược chữa thương mà hắn quay được để đưa cho Mục Niệm nhưng Mục Niệm từ chối hắn mà nói:
" Cơ thể ta, ta rõ ràng hơn ai hết. Ta biết hiện tại ta cũng đã đạt tới giới hạn, không còn sống bao lâu nữa. Ta không hy vọng con có thể tha thứ cho những việc ta đã làm, ta chỉ mong con có thể chôn ta bên cạnh một của mẹ con ở khu vực cũ của Thiên gia (nhà ngoại Thiên Vân họ Thiên nha, trùng hợp thật đấy, nếu chương trước kêu họ khác thì mọi người hãy quên đi.)." Nói tới đây, ông liền gục ngã trên tay của Thiên Vân, những điều cần nói ông cũng đã nói hết, dù không thể thấy được sự trưởng thành trong tương lai của con mình nhưng khi nhìn thấy phong cách của hắn ông cũng biết con trai mình sớm sẽ trở thành rồng trong loài người. Thân là người cha có lẽ trách nhiệm của ông cũng chỉ có thể ở bên kia và chúc phúc cho con trai mình.
Một thời gian sau, không biết do vô tình hay hữu tình mà trời đột nhiên đổ mưa rất to, xung quanh ngọn núi ấy cũng chỉ vang lên tiếng mưa cùng với tiếng hét gọi "cha" của một người thanh niên vang lên xung quanh chốn rừng cây.
Và như thế một trong tam kiệt của Mục gia đã ra đi. Và là sự khởi đầu cho thế hệ thiên kiêu mới của Hằng Long Tinh bắt đầu xuất hiện và Mục gia sắp sửa đón nhận tai nạn chưa từng có trong suốt 1000 năm qua. (Cái tinh cầu là chém, có dính bản quyền thì cũng đừng ai kêu tui copy nha phiền lắm.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.