Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 96: Diệt Vong Thời Mạt Thế 15
Lãnh Thiên Băng
06/11/2019
Cô lật người nhảy bật ra , lạnh lẽo nhìn móng tay sắc nhọn của Đình Lan
đang ghim vào giường của cô . Hàng mày nheo lại , tiểu Hắc bay đến bên
cô
" Chủ nhân có sao không ? "
' Không '
Cô bật đèn lên , nhìn Đình Lan đang tràn đầy căm hận nhìn mình . Móng tay dài sắc nhọn , đôi mắt chán ghét cùng căm phẫn
" Chủ nhân , cô ta rõ ràng không mất đi ý thức . Là cố ý muốn giết người "
' Ừ ... '
Cô đứng thẳng người nhìn Đình Lan , cây súng chỉa vào đầu cô ta . Mọi người từ ngoài chạy vào , Chu Vũ kinh ngạc đánh vào gáy Đình Lan khiến cô ta ngất xỉu ...
________________
Sáng hôm sau :
Mọi người ngồi tập trung lại , Âu Nghi nhìn Đình Lan
" Tại sao cậu lại tấn công Dao Sương ? "
Đình Lan nheo mày ôm đầu , sợ hãi nói
" Tớ ... tớ đã làm gì sao ? "
" Dao Sương ! Chị của tớ chắc chỉ bị mất ý thức mới làm vậy . Cậu đừng trách chị ấy "
Diệp Cơ lo lắng nói , Âu Nghi nheo mày
" Nhưng nếu đêm qua cô ta giết Dao Sương thì sao ? Đâu phải mất ý thức là không có tội "
Đình Lan nước mắt chảy dài ôm lấy Chu Vũ , Di Anh đập bàn nói
" Đình Lan đã nói là không biết , sao cứ làm khó vậy chứ "
" Cô thì biết gì , cô ta luôn không ưa thích chúng tôi . Hay là các người cố tình muốn lợi dụng cái cớ hóa thành zoombie mất đi ý thức để giết người "
Âu Nghi khó chịu nói , Di Anh tức giận
" Mày nói gì hả ? Đình Lan không phải loại người đó "
" Không phải ? Lần cô ta bỏ Dao Sương lại đã chứng minh điều đó "
" Mày ... "
Di Anh và Âu Nghi trừng nhau , Diệp Cơ bên cạnh Âu Nghi khuyên can
" Cậu đừng nói nữa "
Đình Lan khóc nức nở , nghẹn ngào nói
" Tớ ... tớ thật ... hức ... thật sự không ... không có biết mình đã ... làm gì ... Hức ... xin ... lỗi "
Chu Vũ ôm lấy Đình Lan nhìn cô hỏi
" Có bị thương không ? "
Cô lạnh nhạt lắc đầu , Tử Ân nãy giờ không nói gì lên tiếng
" Bỏ qua , không bị thương là ổn rồi "
Cô lạnh nhạt đứng lên , bọn cô chuẩn bị ra xe . Bên ngoài ánh nắng yếu ớt chiếu rọi , Diệp Cơ nhìn xung quanh nói
" Chúng ta nên đi đâu để tìm đây ? "
Mọi người bước lên xe , Chu Vũ lạnh lùng
" Đến sở nghiên cứu , chắc sẽ có manh mối "
Chiếc xe lao đi như gió , cô tựa đầu vào ghế nhìn qua Tử Khang vẫn im lặng từ sáng đến giờ . Diệp Cơ lo lắng
" Em không sao chứ ? "
" ... "
Tử Khang lắc đầu , Diệp Cơ mỉm cười xoa đầu nó
" Em đừng buồn nữa , không sao đâu mà "
Thời gian trôi qua , bọn cô đang trên đường đi thì đi vào một thành phố . Mọi thứ vắng vẻ , không khí ảm đạm đến bất ngờ . Điều đặc biệt là ở đây không có ánh nắng mà chỉ bao phủ một màu đen . Âu Nghi kinh ngạc nhìn lên trời
" Mọi người nhìn kìa "
Trên trời giờ đây có một cái gì đó che lại cả thành phố , nó giống như một cái nắp sắt vậy . Rất lớn và vô cùng kín đáo , một tia sáng nhỏ cũng không thể chiếu vào . Cô nheo mày lại , Diệp Cơ hoảng hốt
" Zoombie , nhiều quá "
Bọn cô chú ý đến đường phố , giờ đây khắp nơi là zoombie lác đác thờ thẩn đi khắp nơi , tiếng gầm gừ vang vọng . Đây như một thành phố của zoombie ...
" Kinh khủng quá , nếu như không phải ở đây có nhiều xe bị bỏ hoang thì không chừng chúng đã biết chúng ta "
Âu Nghi sợ hãi nói , nhìn ra bên ngoài . Bỗng một con zoombie áp mặt vào cửa kính phía của Diệp Cơ
" Ah "
" Không sao đâu , loại kính này nhìn ra ngoài được chứ nhìn vào sẽ không thấy gì "
Tử Ân lên tiếng trấn an , cô nheo mày lại . Di Anh hốt hoảng nói
" Vậy phải làm sao đây ? Chúng ta không thể ra khỏi thành phố "
" Phải giải quyết chúng đã "
Tử Ân lạnh lùng nói , cô xách Tử Khang lên xoay xuống Âu Nghi nói
" Đi cùng tớ "
" Hả ? À ừ "
Cô mở cửa xe ra , Diệp Cơ lo lắng nói
" Tớ đi cùng cậu "
" Không cần , ngoan ngoãn ở trong xe "
Cô nói rồi cùng Âu Nghi đi thám thính
" Cậu có thấu thị mà , xem xem chúng đi đâu "
Cô nói , Âu Nghi gật đầu nhìn xung quanh . Sao đó đưa tay lên chỉ về một hướng , cô cùng Âu Nghi đi theo hướng đó . Đây là một bệnh viện lớn , Âu Nghi nói
" Bọn chúng ở trong đó "
Cô gật nhẹ đầu , kéo tay Âu Nghi và Tử Khang núp vào một góc . Một đám zoombie lểnh đểnh đi vào , cô thấy vậy cũng vừa trốn vừa vào trong ...
Bệnh viện này rất rộng lớn , khắp nơi toàn là zoombie . Cô kéo tay Âu Nghi và Tử Khang đi theo bọn chúng , nơi bọn chúng vào là một căn phòng trống rộng mênh mông . Cô cùng Âu Nghi nhân lúc đông đúc mà trà trộn vào , Âu Nghi sợ hãi nói
" E là phải khoản mấy trăm con zoombie , chắc chết vì mùi thối quá "
Cô nheo mài , dùng một lá bùa đốt đi . Lập tức xung quanh cô bao phủ một lớp màn bảo vệ vô hình . Âu Nghi thả lỏng cơ mặt
" Sao hết hôi rồi ? Bọn zoombie ăn chay rồi hả , hay chúng dùng bình xịt thơm làm át đi mùi thối "
Từ trên đài hai con zoombie ghinh một chiếc ghế nằm vào , trên chiếc ghế đó có một con zoombie đang nằm chảm chệ . Khi con zoombie đó vào thì những con phía dưới đều gào rống kịch liệt , Âu Nghi kinh hãi
" Vua zoombie ? "
" Không thể "
Cô lạnh nhạt nói , nhìn con zoombie thân hình sạch sẽ kia . Mái tóc hơi rối bù . Da xanh ... Nói chung ngoài móng tay dài và răng nanh ra thì con zoombie này khá sạch sẽ ... Nó nằm dài đó , cất miệng gào rống
" Gràooooo !!!!! "
- Grừ ... rống ...
Bọn zoombie phía dưới gào rống tung hô , con zoombie ngồi dậy dang hai tay
" Rốngggggggg "
- Grừ .... gràooo .... grừ
Âu Nghi đưa tay bịnh miệng cười nhẹ , nói
" Con zoombie đó mắc cười quá , hay gọi nó là zoombie quái đản đi "
Tử Khang ngước lên nhìn cô
" Chị ơi , chúng đang nói gì vậy ? "
Cô liếc xuống sau đó lắc đầu
" Tôi không phải zoombie "
Tử Khang bĩu môi , tiếp tục nhìn lên . Từ ngoài 4 con zoombie khác đưa khoảng 5 người sống vào . Âu Nghi kinh ngạc , con zoombie quái đản nhìn đến bứt đầu một người quăng xuống dưới . Những con zoombie khác thấy đồ ăn liền nhào tới như chết đói mấy ngày . Tiếp tục zoombie quái đản bứt tay chân người sống kia ra quăng xuống , máu chảy dài khắp nơi . Tiếng la hét thống khổ vang vọng , một con zoombie bước lên liếm sạch máu trên đất . Âu Nghi nheo mày sợ hãi
" Tàn độc quá "
Cô nhếch môi , nói
" E là ở đây có người sống dự trữ ( Bị bắt ) "
" Cái gì ? Vậy chúng ta phải làm sao ? Phải cứu họ chứ ? "
Cô nhếch môi , đưa tay nâng nhẹ gọng kính .
" Cứu ? Tại sao phải cứu ? "
" Cậu nói gì vậy ? Họ cũng là con người như chúng ta mà "
Âu Nghi sững sờ nói , cô nhìn qua
" Rồi bọn chúng cũng sẽ chết dưới tay những con zoombie khác "
Âu Nghi sững người , tiếp tục nói
" Chúng ta có thể đưa họ đến căn cứ "
" Giờ nơi ta đến không phải là căn cứ , vả lại trên đường đi nguy hiểm trùng trùng . Bọn họ sẽ sống an toàn sao ? "
Cô vẫn lạnh nhạt nói , Âu Nghi hàng mày nheo lại nắm chặt tay cúi đầu
" Nhưng ... bất quá chúng ta cứu họ còn hơn là nhìn họ chết "
Cô nhìn qua Âu Nghi không nói gì nữa , tiểu Hắc bên cạnh cô chế nhạo Âu Nghi
" Ngu xuẩn "
Cô nhìn những con người bị zoombie ăn thịt , lại còn bị xé tay xé chân khi còn sống sờ sờ ra đấy . Nhìn xuống Tử Khang
" Đi dò la đi "
Tử Khang và Âu Nghi kinh ngạc , Âu Nghi hoảng hốt nói
" Cậu làm gì vậy ? Ở đây zoombie nhiều như vậy . Cậu lại muốn để Tử Khang đi thám thính ? "
" Bây giờ đã không có khái niệm lớn hay nhỏ . Mà là mạnh hay yếu , sống hay chết từ giờ sẽ nằm trong tay nó . Chúng ta không thể bảo vệ nó mãi được "
Lời nói cô lạnh nhạt , Tử Khang nhìn lên cô đôi mắt dao động . Nắm chặt lòng bàn tay
" Nhưng ... "
" Em đi "
Âu Nghi muốn nói gì đó nhưng lại bị lời nói của Tử Khang làm kinh hãi , Tử Khang đôi mắt kiên định ngước lên
" Cảm ơn chị đã tin em , em sẽ không để bản thân chết . Em còn phải giết hết zoombie để lấy lại hòa bình cho nhân loại ... "
Tử Khang nói rồi lẩn ra đám đông chạy đi , Âu Nghi nhìn Tử Khang cười nhẹ dịu dàng
" Cậu nói đúng ... em ấy cần phải lớn hơn "
Cô liếc qua Âu Nghi , tiểu Hắc bên cạnh cô
" Trong đầu họ nghĩ người tốt đó chủ nhân "
' Ngươi có ý gì ? Ta không tốt sao ? '
" Ta không dám có ý đó ( ̄- ̄) "
Cô cười nhẹ , đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh . Cô cùng Âu Nghi từ từ thoát ra ngoài trở về xe ...
Vừa ngồi vào ghế Diệp Cơ đã nhìn cô lo lắng hỏi
" Tử Khang đâu ? Em ấy xảy ra chuyện gì sao ? "
" Không ! Cho đi thám thính tình hình rồi "
Cô cầm chai nước uống , Diệp Cơ kinh ngạc nhưng không nói gì . Tử Ân nhìn qua kiến chiếu hậu hỏi
" Có thông tin gì không ? "
" Có ! Chúng em thấy có một con zoombie sạch sẽ được những con zoombie khác kính ngưỡng . Dường như là zoombie biến dị "
Âu Nghi gật đầu nói , Di Anh nhìn qua
" Zoombie ở sạch sao ? "
" Phải "
" Hừ ! Chắc nó là kẻ che đi thành phố này . Cũng thông minh đó , chắc Tinh Thạch sẽ lớn lắm "
Di Anh cười nói , Âu Nghi nhìn qua khinh thường . Diệp Cơ hỏi
" Giờ chúng ta phải làm gì ? "
" Phải tìm một chỗ nghỉ chân trước đã . Chờ tin tức của Tử Khang "
Chu Vũ lên tiếng , Tử Ân bắt đầu lái xe . Bọn cô tìm thấy một nhà kho khá rộng , liền trú ẩn tại đó . Ăn uống trong sự tĩnh lặng ...
Bỗng Đình Lan khó chịu , thân thể nóng lên dựa vào lòng Chu Vũ . Tiếng nói yêu kiều mất kiểm soát
" Vũ ... a~ ... em ... em khó ... khó chịu quá ... a~ ... "
Di Anh kinh ngạc lo lắng
" Đình Lan , cậu không sao chứ ? "
" Vũ ... em ... em nóng ... chạm ... chạm vào em ... ư~ "
Gương mặt Chu Vũ vẫn lạnh lùng
" Đây là di chứng do virut , không thể loại bỏ hoàn toàn nên mới kích phát cảm xúc và giác quan của con người ... "
Diệp Cơ nhìn Chu Vũ , cười nhẹ
" Vậy chúng em ra ngoài ... "
Bọn cô đứng lên , Chu Vũ nhìn cô nói
" Không cần ... "
Chu Vũ lấy ra một ống tiêm , tiêm vào người Đình Lan khiến cô ta ngủ thiếp đi . Di Anh kinh ngạc
" Phong Dương thiếu , anh ... "
" Tôi không có hứng thú , có ý kiến gì ? "
" Không ... không có "
Di Anh sợ hãi không nói gì nữa ...
____________
Buổi tối , mọi người đều tìm một chỗ nghỉ ngơi . Cô chìm vào giấc ngủ , bóng đêm bao trùm . Hai quả cầu ánh sáng lơ lửng giữa không trung , cô lần này quyết định chạy đi . Nhưng tại sao cô chạy mãi thì vẫn bị đuổi kịp . Hai quả cầu tỏa sáng ...
" ÁNH SÁNG TỐI THƯỢNG , BÓNG ĐÊM TỐI CAO . CẢ HAI MÃI MÃI TRÁI LẬP ... "
Quả cầu đen tiếp tục xuyên qua người cô , cô tỉnh giấc . Trước mặt cô là Tử Ân , hắn lạnh lùng
" Sao vậy ? Mồ hôi đổ ra rất nhiều "
Cô ngồi dậy cầm lấy khăn giấy hắn đưa lau trán , nâng nhẹ mắt kính
" Không sao "
Tử Ân nhìn cô , sau đó lạnh lùng quay đi . Cô nắm tay hắn lại , Tử Ân quay đầu nhìn cô . Đôi mắt cô đỏ thẳm chạm vào ánh mắt hắn . Cô hạ mi buông tay
" Ngủ ngon "
Tử Ân quay đi , tiểu Hắc bay đến
" Chủ nhân , người sao vậy ? "
' Ta định căn dặn hắn vài điều '
" Người muốn bảo hắn đừng cản trở mình sao ? "
' Phải '
" Vậy sao người không nói ? "
' Không cần , đến lúc hắn cản trở ta thêm lần nữa thì trực tiếp giết đi '
Cô nhếch môi nằm xuống , nhắm mắt lại . Bầu trời đêm lạnh lẽo thổi qua , mọi thứ sẽ đi về đâu ? ...
" Chủ nhân có sao không ? "
' Không '
Cô bật đèn lên , nhìn Đình Lan đang tràn đầy căm hận nhìn mình . Móng tay dài sắc nhọn , đôi mắt chán ghét cùng căm phẫn
" Chủ nhân , cô ta rõ ràng không mất đi ý thức . Là cố ý muốn giết người "
' Ừ ... '
Cô đứng thẳng người nhìn Đình Lan , cây súng chỉa vào đầu cô ta . Mọi người từ ngoài chạy vào , Chu Vũ kinh ngạc đánh vào gáy Đình Lan khiến cô ta ngất xỉu ...
________________
Sáng hôm sau :
Mọi người ngồi tập trung lại , Âu Nghi nhìn Đình Lan
" Tại sao cậu lại tấn công Dao Sương ? "
Đình Lan nheo mày ôm đầu , sợ hãi nói
" Tớ ... tớ đã làm gì sao ? "
" Dao Sương ! Chị của tớ chắc chỉ bị mất ý thức mới làm vậy . Cậu đừng trách chị ấy "
Diệp Cơ lo lắng nói , Âu Nghi nheo mày
" Nhưng nếu đêm qua cô ta giết Dao Sương thì sao ? Đâu phải mất ý thức là không có tội "
Đình Lan nước mắt chảy dài ôm lấy Chu Vũ , Di Anh đập bàn nói
" Đình Lan đã nói là không biết , sao cứ làm khó vậy chứ "
" Cô thì biết gì , cô ta luôn không ưa thích chúng tôi . Hay là các người cố tình muốn lợi dụng cái cớ hóa thành zoombie mất đi ý thức để giết người "
Âu Nghi khó chịu nói , Di Anh tức giận
" Mày nói gì hả ? Đình Lan không phải loại người đó "
" Không phải ? Lần cô ta bỏ Dao Sương lại đã chứng minh điều đó "
" Mày ... "
Di Anh và Âu Nghi trừng nhau , Diệp Cơ bên cạnh Âu Nghi khuyên can
" Cậu đừng nói nữa "
Đình Lan khóc nức nở , nghẹn ngào nói
" Tớ ... tớ thật ... hức ... thật sự không ... không có biết mình đã ... làm gì ... Hức ... xin ... lỗi "
Chu Vũ ôm lấy Đình Lan nhìn cô hỏi
" Có bị thương không ? "
Cô lạnh nhạt lắc đầu , Tử Ân nãy giờ không nói gì lên tiếng
" Bỏ qua , không bị thương là ổn rồi "
Cô lạnh nhạt đứng lên , bọn cô chuẩn bị ra xe . Bên ngoài ánh nắng yếu ớt chiếu rọi , Diệp Cơ nhìn xung quanh nói
" Chúng ta nên đi đâu để tìm đây ? "
Mọi người bước lên xe , Chu Vũ lạnh lùng
" Đến sở nghiên cứu , chắc sẽ có manh mối "
Chiếc xe lao đi như gió , cô tựa đầu vào ghế nhìn qua Tử Khang vẫn im lặng từ sáng đến giờ . Diệp Cơ lo lắng
" Em không sao chứ ? "
" ... "
Tử Khang lắc đầu , Diệp Cơ mỉm cười xoa đầu nó
" Em đừng buồn nữa , không sao đâu mà "
Thời gian trôi qua , bọn cô đang trên đường đi thì đi vào một thành phố . Mọi thứ vắng vẻ , không khí ảm đạm đến bất ngờ . Điều đặc biệt là ở đây không có ánh nắng mà chỉ bao phủ một màu đen . Âu Nghi kinh ngạc nhìn lên trời
" Mọi người nhìn kìa "
Trên trời giờ đây có một cái gì đó che lại cả thành phố , nó giống như một cái nắp sắt vậy . Rất lớn và vô cùng kín đáo , một tia sáng nhỏ cũng không thể chiếu vào . Cô nheo mày lại , Diệp Cơ hoảng hốt
" Zoombie , nhiều quá "
Bọn cô chú ý đến đường phố , giờ đây khắp nơi là zoombie lác đác thờ thẩn đi khắp nơi , tiếng gầm gừ vang vọng . Đây như một thành phố của zoombie ...
" Kinh khủng quá , nếu như không phải ở đây có nhiều xe bị bỏ hoang thì không chừng chúng đã biết chúng ta "
Âu Nghi sợ hãi nói , nhìn ra bên ngoài . Bỗng một con zoombie áp mặt vào cửa kính phía của Diệp Cơ
" Ah "
" Không sao đâu , loại kính này nhìn ra ngoài được chứ nhìn vào sẽ không thấy gì "
Tử Ân lên tiếng trấn an , cô nheo mày lại . Di Anh hốt hoảng nói
" Vậy phải làm sao đây ? Chúng ta không thể ra khỏi thành phố "
" Phải giải quyết chúng đã "
Tử Ân lạnh lùng nói , cô xách Tử Khang lên xoay xuống Âu Nghi nói
" Đi cùng tớ "
" Hả ? À ừ "
Cô mở cửa xe ra , Diệp Cơ lo lắng nói
" Tớ đi cùng cậu "
" Không cần , ngoan ngoãn ở trong xe "
Cô nói rồi cùng Âu Nghi đi thám thính
" Cậu có thấu thị mà , xem xem chúng đi đâu "
Cô nói , Âu Nghi gật đầu nhìn xung quanh . Sao đó đưa tay lên chỉ về một hướng , cô cùng Âu Nghi đi theo hướng đó . Đây là một bệnh viện lớn , Âu Nghi nói
" Bọn chúng ở trong đó "
Cô gật nhẹ đầu , kéo tay Âu Nghi và Tử Khang núp vào một góc . Một đám zoombie lểnh đểnh đi vào , cô thấy vậy cũng vừa trốn vừa vào trong ...
Bệnh viện này rất rộng lớn , khắp nơi toàn là zoombie . Cô kéo tay Âu Nghi và Tử Khang đi theo bọn chúng , nơi bọn chúng vào là một căn phòng trống rộng mênh mông . Cô cùng Âu Nghi nhân lúc đông đúc mà trà trộn vào , Âu Nghi sợ hãi nói
" E là phải khoản mấy trăm con zoombie , chắc chết vì mùi thối quá "
Cô nheo mài , dùng một lá bùa đốt đi . Lập tức xung quanh cô bao phủ một lớp màn bảo vệ vô hình . Âu Nghi thả lỏng cơ mặt
" Sao hết hôi rồi ? Bọn zoombie ăn chay rồi hả , hay chúng dùng bình xịt thơm làm át đi mùi thối "
Từ trên đài hai con zoombie ghinh một chiếc ghế nằm vào , trên chiếc ghế đó có một con zoombie đang nằm chảm chệ . Khi con zoombie đó vào thì những con phía dưới đều gào rống kịch liệt , Âu Nghi kinh hãi
" Vua zoombie ? "
" Không thể "
Cô lạnh nhạt nói , nhìn con zoombie thân hình sạch sẽ kia . Mái tóc hơi rối bù . Da xanh ... Nói chung ngoài móng tay dài và răng nanh ra thì con zoombie này khá sạch sẽ ... Nó nằm dài đó , cất miệng gào rống
" Gràooooo !!!!! "
- Grừ ... rống ...
Bọn zoombie phía dưới gào rống tung hô , con zoombie ngồi dậy dang hai tay
" Rốngggggggg "
- Grừ .... gràooo .... grừ
Âu Nghi đưa tay bịnh miệng cười nhẹ , nói
" Con zoombie đó mắc cười quá , hay gọi nó là zoombie quái đản đi "
Tử Khang ngước lên nhìn cô
" Chị ơi , chúng đang nói gì vậy ? "
Cô liếc xuống sau đó lắc đầu
" Tôi không phải zoombie "
Tử Khang bĩu môi , tiếp tục nhìn lên . Từ ngoài 4 con zoombie khác đưa khoảng 5 người sống vào . Âu Nghi kinh ngạc , con zoombie quái đản nhìn đến bứt đầu một người quăng xuống dưới . Những con zoombie khác thấy đồ ăn liền nhào tới như chết đói mấy ngày . Tiếp tục zoombie quái đản bứt tay chân người sống kia ra quăng xuống , máu chảy dài khắp nơi . Tiếng la hét thống khổ vang vọng , một con zoombie bước lên liếm sạch máu trên đất . Âu Nghi nheo mày sợ hãi
" Tàn độc quá "
Cô nhếch môi , nói
" E là ở đây có người sống dự trữ ( Bị bắt ) "
" Cái gì ? Vậy chúng ta phải làm sao ? Phải cứu họ chứ ? "
Cô nhếch môi , đưa tay nâng nhẹ gọng kính .
" Cứu ? Tại sao phải cứu ? "
" Cậu nói gì vậy ? Họ cũng là con người như chúng ta mà "
Âu Nghi sững sờ nói , cô nhìn qua
" Rồi bọn chúng cũng sẽ chết dưới tay những con zoombie khác "
Âu Nghi sững người , tiếp tục nói
" Chúng ta có thể đưa họ đến căn cứ "
" Giờ nơi ta đến không phải là căn cứ , vả lại trên đường đi nguy hiểm trùng trùng . Bọn họ sẽ sống an toàn sao ? "
Cô vẫn lạnh nhạt nói , Âu Nghi hàng mày nheo lại nắm chặt tay cúi đầu
" Nhưng ... bất quá chúng ta cứu họ còn hơn là nhìn họ chết "
Cô nhìn qua Âu Nghi không nói gì nữa , tiểu Hắc bên cạnh cô chế nhạo Âu Nghi
" Ngu xuẩn "
Cô nhìn những con người bị zoombie ăn thịt , lại còn bị xé tay xé chân khi còn sống sờ sờ ra đấy . Nhìn xuống Tử Khang
" Đi dò la đi "
Tử Khang và Âu Nghi kinh ngạc , Âu Nghi hoảng hốt nói
" Cậu làm gì vậy ? Ở đây zoombie nhiều như vậy . Cậu lại muốn để Tử Khang đi thám thính ? "
" Bây giờ đã không có khái niệm lớn hay nhỏ . Mà là mạnh hay yếu , sống hay chết từ giờ sẽ nằm trong tay nó . Chúng ta không thể bảo vệ nó mãi được "
Lời nói cô lạnh nhạt , Tử Khang nhìn lên cô đôi mắt dao động . Nắm chặt lòng bàn tay
" Nhưng ... "
" Em đi "
Âu Nghi muốn nói gì đó nhưng lại bị lời nói của Tử Khang làm kinh hãi , Tử Khang đôi mắt kiên định ngước lên
" Cảm ơn chị đã tin em , em sẽ không để bản thân chết . Em còn phải giết hết zoombie để lấy lại hòa bình cho nhân loại ... "
Tử Khang nói rồi lẩn ra đám đông chạy đi , Âu Nghi nhìn Tử Khang cười nhẹ dịu dàng
" Cậu nói đúng ... em ấy cần phải lớn hơn "
Cô liếc qua Âu Nghi , tiểu Hắc bên cạnh cô
" Trong đầu họ nghĩ người tốt đó chủ nhân "
' Ngươi có ý gì ? Ta không tốt sao ? '
" Ta không dám có ý đó ( ̄- ̄) "
Cô cười nhẹ , đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh . Cô cùng Âu Nghi từ từ thoát ra ngoài trở về xe ...
Vừa ngồi vào ghế Diệp Cơ đã nhìn cô lo lắng hỏi
" Tử Khang đâu ? Em ấy xảy ra chuyện gì sao ? "
" Không ! Cho đi thám thính tình hình rồi "
Cô cầm chai nước uống , Diệp Cơ kinh ngạc nhưng không nói gì . Tử Ân nhìn qua kiến chiếu hậu hỏi
" Có thông tin gì không ? "
" Có ! Chúng em thấy có một con zoombie sạch sẽ được những con zoombie khác kính ngưỡng . Dường như là zoombie biến dị "
Âu Nghi gật đầu nói , Di Anh nhìn qua
" Zoombie ở sạch sao ? "
" Phải "
" Hừ ! Chắc nó là kẻ che đi thành phố này . Cũng thông minh đó , chắc Tinh Thạch sẽ lớn lắm "
Di Anh cười nói , Âu Nghi nhìn qua khinh thường . Diệp Cơ hỏi
" Giờ chúng ta phải làm gì ? "
" Phải tìm một chỗ nghỉ chân trước đã . Chờ tin tức của Tử Khang "
Chu Vũ lên tiếng , Tử Ân bắt đầu lái xe . Bọn cô tìm thấy một nhà kho khá rộng , liền trú ẩn tại đó . Ăn uống trong sự tĩnh lặng ...
Bỗng Đình Lan khó chịu , thân thể nóng lên dựa vào lòng Chu Vũ . Tiếng nói yêu kiều mất kiểm soát
" Vũ ... a~ ... em ... em khó ... khó chịu quá ... a~ ... "
Di Anh kinh ngạc lo lắng
" Đình Lan , cậu không sao chứ ? "
" Vũ ... em ... em nóng ... chạm ... chạm vào em ... ư~ "
Gương mặt Chu Vũ vẫn lạnh lùng
" Đây là di chứng do virut , không thể loại bỏ hoàn toàn nên mới kích phát cảm xúc và giác quan của con người ... "
Diệp Cơ nhìn Chu Vũ , cười nhẹ
" Vậy chúng em ra ngoài ... "
Bọn cô đứng lên , Chu Vũ nhìn cô nói
" Không cần ... "
Chu Vũ lấy ra một ống tiêm , tiêm vào người Đình Lan khiến cô ta ngủ thiếp đi . Di Anh kinh ngạc
" Phong Dương thiếu , anh ... "
" Tôi không có hứng thú , có ý kiến gì ? "
" Không ... không có "
Di Anh sợ hãi không nói gì nữa ...
____________
Buổi tối , mọi người đều tìm một chỗ nghỉ ngơi . Cô chìm vào giấc ngủ , bóng đêm bao trùm . Hai quả cầu ánh sáng lơ lửng giữa không trung , cô lần này quyết định chạy đi . Nhưng tại sao cô chạy mãi thì vẫn bị đuổi kịp . Hai quả cầu tỏa sáng ...
" ÁNH SÁNG TỐI THƯỢNG , BÓNG ĐÊM TỐI CAO . CẢ HAI MÃI MÃI TRÁI LẬP ... "
Quả cầu đen tiếp tục xuyên qua người cô , cô tỉnh giấc . Trước mặt cô là Tử Ân , hắn lạnh lùng
" Sao vậy ? Mồ hôi đổ ra rất nhiều "
Cô ngồi dậy cầm lấy khăn giấy hắn đưa lau trán , nâng nhẹ mắt kính
" Không sao "
Tử Ân nhìn cô , sau đó lạnh lùng quay đi . Cô nắm tay hắn lại , Tử Ân quay đầu nhìn cô . Đôi mắt cô đỏ thẳm chạm vào ánh mắt hắn . Cô hạ mi buông tay
" Ngủ ngon "
Tử Ân quay đi , tiểu Hắc bay đến
" Chủ nhân , người sao vậy ? "
' Ta định căn dặn hắn vài điều '
" Người muốn bảo hắn đừng cản trở mình sao ? "
' Phải '
" Vậy sao người không nói ? "
' Không cần , đến lúc hắn cản trở ta thêm lần nữa thì trực tiếp giết đi '
Cô nhếch môi nằm xuống , nhắm mắt lại . Bầu trời đêm lạnh lẽo thổi qua , mọi thứ sẽ đi về đâu ? ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.