Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 112: Thế Giới Đêm 12
Lãnh Thiên Băng
07/12/2019
Cô quay lại , từ phía sau một nhóm xe màu đen lao tới . Trên tay mỗi người cầm súng bắn về phía cô và Ngọc Diện , cô ôm eo Ngọc Diện lên xe , chạy đi . Xe đạp thì làm sao có thể chạy nhanh hơn mô tô ... Cô rẽ vào con
hẻm .
Bằng bằng ! Đoàng !
Ngọc Diện lo lắng , bàn tay lấy ra điện thoại nhắn tin cho ai đó . Cô chạy đi , đám người truy sát đi đường vòng đuổi theo . Ngọc Diện tức giận ...
" Là kẻ nào chứ ... "
Cô lấy súng bắn về phía bánh xe bọn họ , từ phía sau ném lên một quả bom
Bùm !
Cô và Ngọc Diện ngã xuống đất , chiếc xe văng ra . Đám người truy sát bước xuống , nhìn cô lạnh giọng
- Mảnh pha lê đâu ?
Cô nheo mày , nụ cười miệt vươn lên
" Muốn lấy ? Nói các ngươi là người của ai trước "
- Hừ ! Nói nhiều , không nói thì chết
Đoàng ! Bằng !
Cô né đi , xoay ngươi gạt chân bọn chúng . Cầm súng bắn chết từng tên , Ngọc Diện cũng ra tay .
Đoàng ! Vèo ...
Cô nhìn quả bom đang lao xuống , kéo Ngọc Diện vào lòng nhảy qua chỗ khác
Bùm !
Đám lửa bốc lên , cô nhìn đám người chế dầu hỏa vào . Khiến ngọn lửa lan ra , bọn chúng bỏ đi . Cô đưa tay nâng gọng kính , Ngọc Diện ho khan
" Khụ khụ ... khặc ... "
" Em không sao chứ ? "
Cô quan tâm hỏi , Ngọc Diện lắc đầu . Từ xa một chiếc xe chạy tới , từ trên bước xuống những cô gái mặc đồ đen bó sát cơ thể , đeo kính đen cứu bọn cô ra .
" Đại tỷ "
Một cô gái tóc đuôi ngựa , thân hình cao ráo , nóng bỏng . Từ đầu đến chân đều một màu đen , gỡ kính xuống nhìn qua cô
" Herlly ! Chị đến đúng lúc lắm "
Ngọc Diện vỗ vai người con gái được gọi là Herlly
" Cậu ta là ai ? "
" Hử ? Đây là bạn trai của em "
Ngọc Diện vui vẻ nói , cô nhăn mày khó chịu ôm vết thương trên cổ tay đang chảy máu . Herlly lạnh lùng
" Chúng ta nên đi thôi "
" Phải phải ! Anh mau lên xe "
Chiếc xe phóng đi , cô nhắm mắt dưỡng thần . Ngọc Diện lo lắng nhìn bàn tay cô
" Anh sao rồi ? Đau lắm không ? Xin lỗi , là tại em "
" Anh không sao "
Cô đưa tay vuốt tóc Ngọc Diện , Herlly đang láy xe nhìn qua kính . Đôi mắt ánh lên sát khí rồi rất nhanh biến mất . Cô nâng gọng kính , ý cười nơi đáy mắt hiện lên
' Một con chốt ... '
_________________
Chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thự trong rừng núi , cô bước xuống nhìn cảnh vật tráng lệ . Đám vệ sĩ nữ xếp thành hàng dài từ ngoài cổng , cúi đầu
- ĐẠI TỶ
Ngọc Diện cười nhẹ phất tay , đưa cô vào trong .
" Lấy hộp cứu thương lại đây "
Ngọc Diện nói với một người , mình thì xem xét vết thương trên tay trái của cô . Gương mặt lo lắng đau lòng
- Đại tỷ ! Đây ...
Ngọc Diện cầm lấy hộp cứu thương , lấy ra thuốc sát trùng và bông băng . Dùng bông gòn chấm thuốc vào tay cô
" Phùzz ... anh có đau không ? "
Ngọc Diện vừa thổi hỏi , nhẹ nhàng nhất có thể . Cô cười mỉm vuốt tóc Ngọc Diện
" Anh không yếu đuối như vậy "
" Hừ ! Tất cả do anh ngốc thôi "
Ngọc Diện phụng phịu nói , cô mỉm cười . Herlly đứng bên cạnh nhìn thấy màn này lạnh lùng
" Xin chào ! Tôi là Herlly , là trợ tá đắc lực của Đại tỷ "
" Đại tỷ ... ? "
Cô nheo mày lại , Ngọc Diện nhìn cô
" Em ... sao này em nói cho anh . Herlly , đây là Đông Phương Hắc Nguyệt "
Ngọc Diện đứng lên , mỉm cười
" Em đi đâu sao ? "
" Anh ở đây một lát , các người chăm sóc cho anh ấy cẩn thận "
Ngọc Diện ra lệnh rồi đi lên lầu cùng Herlly , cô mỉm cười nhạt dựa vào ghế ... Đôi mắt khẽ nhắm hờ ...
_________________
" Đại tỷ ! Chuyện này là sao ? "
" Herlly ! Em đã nói rồi , khi không có ai thì đừng kêu em là đại tỷ "
Ngọc Diện ngồi xuống giường nói
" Được ! Ngọc nhi , tên đó là ai ? "
" Là bạn trai em "
" Bạn trai ? Hắn có thân phận thế nào ? "
" Thân phận ? ... "
Ngọc Diện cầm ly rượu uống , không nói . Herlly ngồi xuống
" Từ lúc em bị tập kích trở về liền kì lạ . Khi trước ngày nào cũng buồn bã , sau khi đi buổi đấu giá về lại vui tươi . Là do hắn ? "
" Phải ! Anh ấy vì em mà lao mình xuống biển lửa , cũng là anh ấy cứu em . Khi gặp lại anh ấy , lòng em mới nhẹ nhàng "
Ngọc Diện nói , đôi mắt ánh lên tia yêu thương . Herlly ngẩn ra
" Em ... không giống em gì cả "
" Phải ! Vì em đã biết yêu "
" Yêu ? Em là đại tỷ bang phái đứng thứ 4 thế giới . Biết bao nhiêu kẻ muốn lợi dụng em ? Em lại đi tin tên đó ? "
" Nhưng anh ấy đã nhiều lần bỏ mạng cứu em . Những tên khi trước chưa bao giờ dám làm như vậy "
Ngọc Diện nheo mày nói
" Ngọc nhi ! Mỗi một người đều có chiêu trò riêng . Họ là những thợ săn tài ba đầy vũ khí và thừa sức biết con mồi mình nhắm có đặc điểm gì mà truy bắt . Còn em chỉ là một con mồi ngu ngốc bị óng nhắm nhòm ngó "
Herlly lạnh lùng nói , Ngọc Diện quay đi
" Em không tin anh ấy đối xử với em như vậy ... "
" Ngọc nhi ! Em thử nghĩ lại xem . Lần cậu ta cứu em ở biển , cũng là lúc mà bang phái bị người ta chặn đường . Khiến chúng ta không thể tìm thấy em , em không thấy chuyện này là quá trùng hợp sao ? "
" Điều đó cũng không nói lên điều gì cả "
" Ngọc nhi ! Em đừng ngu ngốc như vậy , em cần phải sáng suốt để làm rõ mọi việc "
" Em không cần làm rõ gì cả ! Em tin anh ấy . Em tin vào trái tim mình "
Ngọc Diện đứng dậy đi ra cửa , Herlly nhìn theo , giọng nói cất lên khiến Ngọc Diện khựng lại
" Những kẻ nghe theo trái tim mà bỏ đi lý trí là những kẻ lạc mất sự sống . Ngu ngốc chôn vùi bản thân vào hầm ngục đầy xiềng xích "
Ngọc Diện kéo lên nụ cười lạnh
" Chị cũng vậy thôi "
Cạch !
Cánh cửa đóng lại , Herlly trong phòng âm trầm nắm chặt lòng bàn tay . Nhìn ra cửa , đôi mắt ánh lên đau lòng cùng tức giận ...
_________________
Ngọc Diện bước xuống nhìn cô , dịu dàng cười
" Để anh đợi lâu rồi "
" Em lại đây "
Cô lạnh nhạt nói , Ngọc Diện ngồi xuống cạnh cô . Lo lắng
" Thật ra ... em là Đại Tỷ của Ngọc Diện bang "
" Ha ... ! Quả nhiên ... "
Cô cười lạnh , Ngọc Diện sợ hãi
" Anh đã biết ? Anh có ghét bỏ em không ? "
Cô đưa tay búng nhẹ trán Ngọc Diện
" Ngốc ! Làm sao anh ghét em được , vì tên em và tên bang phái giống nhau nên anh nghi ngờ "
" Vậy ... anh sẽ không bỏ em ? "
" Tất nhiên "
Ngọc Diện nhào vào lòng cô , từ bên ngoài một người đi vào
- Đại tỷ ! Đã điều tra được . Là do Bạch gia làm
" Bạch gia ? Hừ ! Lũ đáng ghét . Chuẩn bị lực lượng , lần này phải khiến Bạch gia thốn đốn "
Cô cười nhạt , đưa tay nâng gọng kính sáng lạnh
' Có kịch hay xem '
_________________
Khi cô trở về đã là khuya , Ngọc Diện bảo cô ở lại nhưng cô từ chối . Ngồi xuống ghế , cô nâng ly rượu lên uống . Từ không trung tiểu Bát Đản xuất hiện nhào vào lòng cô
" Ký chủ ! "
Cô vuốt bộ lông mượt mà của nó
" Sao ? Chuyện gì ? "
" Ciara ! Hic ... Ciara nghe lời con rắn thúi . Không làm shushi cho ta ăn nữa kìa ... Còn chê ta mập Q_Q "
Tiểu Bát Đản nước mắt lưng tròng nói , cô cười nhẹ
" Trong tủ lạnh có bánh , ngươi lấy ra ăn đi "
" Hử ? Yeazzz ! Ký chủ là tuyệt nhất "
Tiểu Bát Đản vui vẻ nói , phóng vào tủ lạnh lấy đồ ăn ra ăn . Cô đưa tay , từ không trung tấm bảng màu xanh trong suốt xuất hiện . Trong đó là hình ảnh của Nhược Liên ...
_________ _________
" Ưm ... a~ ... Tử ... Tử Du ... "
Tiếng rên rỉ của người con gái vang lên , trên chiếc giường lớn là hai thân ảnh đang quấn lấy nhau . Tử Du đưa thứ đó vào luân động trong nơi tư mật của Nhược Liên , hơi thở trở nên gấp gáp
" Hộc ... "
" Ah~ ... đ...đau quá ... Tử ... hic ... Du ... "
Nhược Liên nắm lấy ga giường , cảm nhận nhũ hoa bị một khuôn miệng ngậm lấy cắn mút .
" Liên nhi ... hộc ... "
Tử Du ôm Nhược Liên vào lòng , nhìn người con gái đang khóc
" Đừng khóc ! "
" Em ...em ... không còn trong sạch . Không xứng với anh ... anh đừng như vậy "
" Không ! Là do anh , anh xin lỗi . Anh không bảo vệ được em, em đánh anh , mắng anh đều được . Tên khốn đó , anh sẽ không tha cho hắn "
" Không ! Anh ... hic ... "
Tử Du ôm chặt Nhược Liên vào lòng , đè cô ta xuống tiếp tục . Đáy mắt Nhược Liên ánh lên sát ý cùng hận thù , sau đó biến mất . Trở lại một bộ dạng ngây thơ trong sáng ...
_________________
" Ý ủ ! Nữ9 uốn rả ù ó , nười ông làm ì ao ( Ký chủ ! Nữ9 muốn trả thù đó , người không làm gì sao ? ) "
Tiểu Bát Đản ngốn một miệng bánh trong họng , nói . Cô vuốt ve bộ lông mượt mà của nó , phất tay tắt màn ảnh đi
" Tất nhiên phải làm , mà còn phải giúp nữa kìa "
Nụ cười cô vươn lên bí hiểm , tiểu Bát Đản lạnh tóc gáy
_________________
Ngày hôm sau :
Cô mặc đồ xong , nhìn đồng hồ đã điểm 7h sáng , đưa tay gọi cho ai đó
" Alo ? "
Giọng nói bên kia vang lên , là một nữ nhân
" Thẩm tiểu thư "
" Ai ? "
Cô cười nhạt ngồi xuống ghế
" Tôi sẽ giúp cô theo đuổi Bạch Thiển "
" Cái gì ? Anh là ai ? "
" Tôi là Hắc Nguyệt "
" ... Thì ra là cậu , nhưng tại sao lại giúp tôi ? Mảnh pha lê lần trước , tôi chưa tính sổ vớ cậu "
" Tạm bỏ qua ân oán thù hận , Và cũng vì ... tôi muốn nhìn bạn mình có một người vợ xinh đẹp "
" Hừ ! Đơn giản vậy sao ? Thế gian còn có chuyện làm không công như vậy ? "
" Thật ra ... Bạch gia bấy giờ đang trong tình cảnh nguy cấp . Tôi không nỡ nhìn bạn mình bị truy cùng giết tận . Vì vậy , muốn tìm cho hắn một chỗ dựa . Và Thẩm tiểu thư là lựa chọn tốt nhất "
" ... Được ! Chỉ cần Bạch Thiển yêu tôi , cậu muốn gì đều được "
" Ha ha ! 8h ở công viên Tầm Ngư "
Tút tút tút ...
Cô dập máy , nụ cười vươn lên ý vị . Điện cho một người khác
" Mẹ nó ! Thằng chó nào phá giấc ngủ của ông ? "
Vừa bắt máy , cô đã nghe tiếng chửi rủa . Lạnh lùng
" 8h tại công viên Tầm Ngư "
Cô tắt máy , chưa kịp đợi Bạch Thiển ú ớ gì . Đứng lên cô ra ngoài ...
_________________
Cô ngồi trên ghế đá đợi sẵn , Bạch Thiển chạy tới thở hồng hộc
" Hộc ... xi...xin lỗi ... khi sáng ... không biết là cậu ... "
" Hừ "
Cô hừ lạnh , tay nâng gọng kính . Bạch Thiển ngồi xuống , đấm bóp vai cho cô
" Xin lỗi mà ! Tôi không biết là cậu . Tại cậu chưa bao giờ điện cho tôi nên ... "
" Được rồi ! Khỏi nịnh nữa "
" Hắc Nguyệt ! Sao hôm nay cậu lại rãnh hẹn tôi vậy . Cậu muốn cùng tôi đi chơi , bồi đắp tình cảm sao ? "
Bạch Thiển choàng vai cô nói , cười tươi . Cô đứng dậy , nhìn từ phía xa có bóng dáng nữ nhân xinh đẹp đi đến . Mọi người đều hướng mắt tới nữ nhân đó , cô cười nhạt
" Tới rồi "
Bạch Thiển quay lại , khi thấy Thẩm Nhược Giai liền đứng hình . Cô ta bước đến bên cô , nhìn Bạch Thiển cười dịu dàng
" Hai người chơi vui vẻ "
Cô nói rồi quay đi , Bạch Thiển bừng tĩnh đứng lên kéo tay cô
" Chuyện này là sao ? "
" Giúp cậu "
Cô nâng gọng kính nói , kéo tay Bạch Thiển ra quay đi . Bạch Thiển nhìn qua Nhược Giai mà máu dồn lên não
" Cô ... "
Bạch Thiển tính nói gì đó nhưng lại không thể mở lời , cô từ phía xa nở nụ cười nhạt . Ngón tay đưa xuống ... Nhược Giai nhìn Bạch Thiển vui vẻ
" Chúng ta đi chơi nha "
" ...K....Được ! "
Bạch Thiển muốn nói không nhưng miệng lại không làm theo ý mình , cô từ xa hài lòng
[ Ký chủ ! Người đúng là độc ]
' Hừ ! Ngươi lập trình lại đi , những gì nên nói và đồng ý hãy cho hắn nói . Còn không thì cưỡng ép lời hoặc cho nín luôn '
Cô lạnh lùng quay đi
[ … ]
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
Thời gian trôi qua , cô nhìn lên bầu trời trong xanh . Cô đang ngồi tại một băng ghế đá trên phố , ánh chiều tà cũng đã ngã xuống , một màu vàng cam ấm áp bao phủ . Những con người thưa thớt lướt qua ... Nhược Liên và Bạch Tử Du đang trao dồi tình cảm , cô hiện tại chỉ chờ đợi ...
Một bóng dáng bước tới , Herlly tháo mắt kính đen . Để lộ đôi mắt đầy sát ý
" Tới rồi ? "
Cô nâng gọng kính cười lạnh , Herlly nheo mắt
" Cậu biết tôi sẽ đến ? "
" Ha ! Nói đi "
" Hừ ! Cậu tiếp cận Ngọc nhi có mục đích gì ? "
" Sao lại hỏi vậy ? "
" Đừng giả vờ ! Cậu là người của Thẩm bang "
Herlly lạnh giọng , cô liếc qua phía cô ta . Đôi mắt đỏ như máu ánh lên ý cười
" Phải ! Tôi là người của hắc đạo "
" Cậu muốn mảnh pha lê đen ? "
" Phải "
Cô nhếch môi , Herlly nghe câu trả lời liền ngẩn ra .
" Cậu thừa nhận ? "
" Phải ! Thì sao ? Chị làm gì được tôi ? "
" Tôi sẽ giết cậu trước khi quá muộn "
Herlly chĩa súng vào đầu cô , cô lạnh nhạt không phản ứng
" Chị nghĩ khi giết tôi rồi , Ngọc nhi sẽ tha thứ cho chị ? "
" Tôi không cần biết em ấy tha thứ hay không , tôi sẽ bảo vệ em ấy thoát khỏi kẻ thợ săn như cậu "
" Ồh "
Cô đứng lên , bước lại gần Herlly . Nụ cười lạnh lẽo
" Chị không biết sao ? Một con mồi sẽ không thể nào thoát khỏi thợ săn , càng chống cự thì chỉ càng khiến cho kẻ thợ săn muốn có được . Một kẻ đứng ra bảo vệ con mồi , cũng chỉ là một bao cát chết thay "
Herlly kinh ngạc , cô đưa tay cầm lấy thanh súng ngắm nghía
" Cậu ... "
" Chị đừng nóng như vậy , yên tâm . Tôi sẽ không giết chị , mà còn muốn xem . Chị cứu vớt Ngọc nhi như thế nào "
Cô trả súng lại vào tay Herlly , quay người bỏ đi , Herlly nhìn theo nắm chặt khẩu súng , đôi mắt mang theo tức giận cùng sát ý . Cô cười lạnh cảm nhận được ánh mắt phía sau , nâng nhẹ gọng kính ...
' Cũng chỉ là một con chốt để cho những con cờ khác đi qua ... '
________________
Tại một nơi khác :
Chiếc máy bay hạ cánh xuống căn biệt thự trên một hòn đảo . Từ trên Kì Ngôn và Ngô quản gia đi xuống , đám vệ sĩ nhìn thấy cúi đầu . Kì Ngôn chống cây gậy , hai mắt nhìn về phía trước một mảng tĩnh mịch , Ngô quản gia đưa Kì Ngôn vào trong ...
Căn biệt thự phủ cây cối xung quanh , sóng biển êm tai đưa lòng người vào sự yên bình . Những hàng vệ sĩ xung quanh canh gác khắp nơi , tạo ra cảm giác bí ẩn . Kì Ngôn đi vào , một ông lão ngồi trên ghế . Nhìn thấy hắn liền cười tươi
" Sao rồi ? Chơi vui chứ ? "
" Gia gia "
Kì Ngôn cung kính nói , ông lão ngồi trên ghế cười gật đầu . Cầm tách trà nhấm nháp
" Hả dạ chưa ? "
" Gia gia ! Tên đó khiến con trở thành người mù , mối hận này . Con thấy vẫn chưa đủ "
" Haizz ! Con được lão nhận nuôi , có cốt khí anh tài . Nhưng lại bị thù hận che mất , ta cũng hết cách với con "
Lão già trên ghế uống trà nói , Ngô quản gia nghiêm nghị
" Lão gia ! Tôi nghe theo ông bảo vệ Mạc thiếu , nhưng lần trước sao ông ngăn cản việc tôi giết một cậu thanh niên ? "
" Phải đó gia gia , chẳng phải người không nhúng tay để mắt vào chuyện của con sao ? "
Kì Ngôn gật đầu , lão già đặt tách trà xuống . Cầm tấm ảnh lên cười nhạt , đưa cho Ngô quản gia
" Điều tra cho ta "
_________________
Cô nằm trên giường , hàng mày nheo lại . Trong giấc ngủ , không gian tối đen xuất hiện . Lại là quả cầu ánh sáng chiếu rọi khắp nơi , cô đứng nhìn nó đang tỏa ra hào quang
" NHỮNG ĐÔI MẮT ĐANG NHÌN VÀO NGƯỜI , NHỮNG KẺ CÓ VÀ KHÔNG NHƯ VÔ HÌNH . TÂM TƯ TRỐNG TRÃI MỘT MẢNG CHƠI ĐÙA ... "
Cô bừng tỉnh , nhìn ra cửa sổ . Một bóng dáng xè ra đôi cánh xinh đẹp , lướt qua bay đi , cô vén màng nhìn vào ánh trăng sáng và màn đêm . Đôi mắt đỏ như máu hiện lên chờ đợi cùng sự tàn bạo . Lâu ngày , cô cũng đã biết được những ma pháp trong mơ có thể tiên tri . Chúng biết mọi việc xung quanh cô và cảnh báo ...
Cơn gió lướt qua , cô đưa tay cầm lấy một nhánh lông màu đỏ xinh đẹp từ trên rơi xuống . Nắm chặt trong lòng bàn tay , hóa thành cát bụi bay đi , nụ cười cô vươn lên lạnh lẽo
" Ha ! ... "
Bằng bằng ! Đoàng !
Ngọc Diện lo lắng , bàn tay lấy ra điện thoại nhắn tin cho ai đó . Cô chạy đi , đám người truy sát đi đường vòng đuổi theo . Ngọc Diện tức giận ...
" Là kẻ nào chứ ... "
Cô lấy súng bắn về phía bánh xe bọn họ , từ phía sau ném lên một quả bom
Bùm !
Cô và Ngọc Diện ngã xuống đất , chiếc xe văng ra . Đám người truy sát bước xuống , nhìn cô lạnh giọng
- Mảnh pha lê đâu ?
Cô nheo mày , nụ cười miệt vươn lên
" Muốn lấy ? Nói các ngươi là người của ai trước "
- Hừ ! Nói nhiều , không nói thì chết
Đoàng ! Bằng !
Cô né đi , xoay ngươi gạt chân bọn chúng . Cầm súng bắn chết từng tên , Ngọc Diện cũng ra tay .
Đoàng ! Vèo ...
Cô nhìn quả bom đang lao xuống , kéo Ngọc Diện vào lòng nhảy qua chỗ khác
Bùm !
Đám lửa bốc lên , cô nhìn đám người chế dầu hỏa vào . Khiến ngọn lửa lan ra , bọn chúng bỏ đi . Cô đưa tay nâng gọng kính , Ngọc Diện ho khan
" Khụ khụ ... khặc ... "
" Em không sao chứ ? "
Cô quan tâm hỏi , Ngọc Diện lắc đầu . Từ xa một chiếc xe chạy tới , từ trên bước xuống những cô gái mặc đồ đen bó sát cơ thể , đeo kính đen cứu bọn cô ra .
" Đại tỷ "
Một cô gái tóc đuôi ngựa , thân hình cao ráo , nóng bỏng . Từ đầu đến chân đều một màu đen , gỡ kính xuống nhìn qua cô
" Herlly ! Chị đến đúng lúc lắm "
Ngọc Diện vỗ vai người con gái được gọi là Herlly
" Cậu ta là ai ? "
" Hử ? Đây là bạn trai của em "
Ngọc Diện vui vẻ nói , cô nhăn mày khó chịu ôm vết thương trên cổ tay đang chảy máu . Herlly lạnh lùng
" Chúng ta nên đi thôi "
" Phải phải ! Anh mau lên xe "
Chiếc xe phóng đi , cô nhắm mắt dưỡng thần . Ngọc Diện lo lắng nhìn bàn tay cô
" Anh sao rồi ? Đau lắm không ? Xin lỗi , là tại em "
" Anh không sao "
Cô đưa tay vuốt tóc Ngọc Diện , Herlly đang láy xe nhìn qua kính . Đôi mắt ánh lên sát khí rồi rất nhanh biến mất . Cô nâng gọng kính , ý cười nơi đáy mắt hiện lên
' Một con chốt ... '
_________________
Chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thự trong rừng núi , cô bước xuống nhìn cảnh vật tráng lệ . Đám vệ sĩ nữ xếp thành hàng dài từ ngoài cổng , cúi đầu
- ĐẠI TỶ
Ngọc Diện cười nhẹ phất tay , đưa cô vào trong .
" Lấy hộp cứu thương lại đây "
Ngọc Diện nói với một người , mình thì xem xét vết thương trên tay trái của cô . Gương mặt lo lắng đau lòng
- Đại tỷ ! Đây ...
Ngọc Diện cầm lấy hộp cứu thương , lấy ra thuốc sát trùng và bông băng . Dùng bông gòn chấm thuốc vào tay cô
" Phùzz ... anh có đau không ? "
Ngọc Diện vừa thổi hỏi , nhẹ nhàng nhất có thể . Cô cười mỉm vuốt tóc Ngọc Diện
" Anh không yếu đuối như vậy "
" Hừ ! Tất cả do anh ngốc thôi "
Ngọc Diện phụng phịu nói , cô mỉm cười . Herlly đứng bên cạnh nhìn thấy màn này lạnh lùng
" Xin chào ! Tôi là Herlly , là trợ tá đắc lực của Đại tỷ "
" Đại tỷ ... ? "
Cô nheo mày lại , Ngọc Diện nhìn cô
" Em ... sao này em nói cho anh . Herlly , đây là Đông Phương Hắc Nguyệt "
Ngọc Diện đứng lên , mỉm cười
" Em đi đâu sao ? "
" Anh ở đây một lát , các người chăm sóc cho anh ấy cẩn thận "
Ngọc Diện ra lệnh rồi đi lên lầu cùng Herlly , cô mỉm cười nhạt dựa vào ghế ... Đôi mắt khẽ nhắm hờ ...
_________________
" Đại tỷ ! Chuyện này là sao ? "
" Herlly ! Em đã nói rồi , khi không có ai thì đừng kêu em là đại tỷ "
Ngọc Diện ngồi xuống giường nói
" Được ! Ngọc nhi , tên đó là ai ? "
" Là bạn trai em "
" Bạn trai ? Hắn có thân phận thế nào ? "
" Thân phận ? ... "
Ngọc Diện cầm ly rượu uống , không nói . Herlly ngồi xuống
" Từ lúc em bị tập kích trở về liền kì lạ . Khi trước ngày nào cũng buồn bã , sau khi đi buổi đấu giá về lại vui tươi . Là do hắn ? "
" Phải ! Anh ấy vì em mà lao mình xuống biển lửa , cũng là anh ấy cứu em . Khi gặp lại anh ấy , lòng em mới nhẹ nhàng "
Ngọc Diện nói , đôi mắt ánh lên tia yêu thương . Herlly ngẩn ra
" Em ... không giống em gì cả "
" Phải ! Vì em đã biết yêu "
" Yêu ? Em là đại tỷ bang phái đứng thứ 4 thế giới . Biết bao nhiêu kẻ muốn lợi dụng em ? Em lại đi tin tên đó ? "
" Nhưng anh ấy đã nhiều lần bỏ mạng cứu em . Những tên khi trước chưa bao giờ dám làm như vậy "
Ngọc Diện nheo mày nói
" Ngọc nhi ! Mỗi một người đều có chiêu trò riêng . Họ là những thợ săn tài ba đầy vũ khí và thừa sức biết con mồi mình nhắm có đặc điểm gì mà truy bắt . Còn em chỉ là một con mồi ngu ngốc bị óng nhắm nhòm ngó "
Herlly lạnh lùng nói , Ngọc Diện quay đi
" Em không tin anh ấy đối xử với em như vậy ... "
" Ngọc nhi ! Em thử nghĩ lại xem . Lần cậu ta cứu em ở biển , cũng là lúc mà bang phái bị người ta chặn đường . Khiến chúng ta không thể tìm thấy em , em không thấy chuyện này là quá trùng hợp sao ? "
" Điều đó cũng không nói lên điều gì cả "
" Ngọc nhi ! Em đừng ngu ngốc như vậy , em cần phải sáng suốt để làm rõ mọi việc "
" Em không cần làm rõ gì cả ! Em tin anh ấy . Em tin vào trái tim mình "
Ngọc Diện đứng dậy đi ra cửa , Herlly nhìn theo , giọng nói cất lên khiến Ngọc Diện khựng lại
" Những kẻ nghe theo trái tim mà bỏ đi lý trí là những kẻ lạc mất sự sống . Ngu ngốc chôn vùi bản thân vào hầm ngục đầy xiềng xích "
Ngọc Diện kéo lên nụ cười lạnh
" Chị cũng vậy thôi "
Cạch !
Cánh cửa đóng lại , Herlly trong phòng âm trầm nắm chặt lòng bàn tay . Nhìn ra cửa , đôi mắt ánh lên đau lòng cùng tức giận ...
_________________
Ngọc Diện bước xuống nhìn cô , dịu dàng cười
" Để anh đợi lâu rồi "
" Em lại đây "
Cô lạnh nhạt nói , Ngọc Diện ngồi xuống cạnh cô . Lo lắng
" Thật ra ... em là Đại Tỷ của Ngọc Diện bang "
" Ha ... ! Quả nhiên ... "
Cô cười lạnh , Ngọc Diện sợ hãi
" Anh đã biết ? Anh có ghét bỏ em không ? "
Cô đưa tay búng nhẹ trán Ngọc Diện
" Ngốc ! Làm sao anh ghét em được , vì tên em và tên bang phái giống nhau nên anh nghi ngờ "
" Vậy ... anh sẽ không bỏ em ? "
" Tất nhiên "
Ngọc Diện nhào vào lòng cô , từ bên ngoài một người đi vào
- Đại tỷ ! Đã điều tra được . Là do Bạch gia làm
" Bạch gia ? Hừ ! Lũ đáng ghét . Chuẩn bị lực lượng , lần này phải khiến Bạch gia thốn đốn "
Cô cười nhạt , đưa tay nâng gọng kính sáng lạnh
' Có kịch hay xem '
_________________
Khi cô trở về đã là khuya , Ngọc Diện bảo cô ở lại nhưng cô từ chối . Ngồi xuống ghế , cô nâng ly rượu lên uống . Từ không trung tiểu Bát Đản xuất hiện nhào vào lòng cô
" Ký chủ ! "
Cô vuốt bộ lông mượt mà của nó
" Sao ? Chuyện gì ? "
" Ciara ! Hic ... Ciara nghe lời con rắn thúi . Không làm shushi cho ta ăn nữa kìa ... Còn chê ta mập Q_Q "
Tiểu Bát Đản nước mắt lưng tròng nói , cô cười nhẹ
" Trong tủ lạnh có bánh , ngươi lấy ra ăn đi "
" Hử ? Yeazzz ! Ký chủ là tuyệt nhất "
Tiểu Bát Đản vui vẻ nói , phóng vào tủ lạnh lấy đồ ăn ra ăn . Cô đưa tay , từ không trung tấm bảng màu xanh trong suốt xuất hiện . Trong đó là hình ảnh của Nhược Liên ...
_________ _________
" Ưm ... a~ ... Tử ... Tử Du ... "
Tiếng rên rỉ của người con gái vang lên , trên chiếc giường lớn là hai thân ảnh đang quấn lấy nhau . Tử Du đưa thứ đó vào luân động trong nơi tư mật của Nhược Liên , hơi thở trở nên gấp gáp
" Hộc ... "
" Ah~ ... đ...đau quá ... Tử ... hic ... Du ... "
Nhược Liên nắm lấy ga giường , cảm nhận nhũ hoa bị một khuôn miệng ngậm lấy cắn mút .
" Liên nhi ... hộc ... "
Tử Du ôm Nhược Liên vào lòng , nhìn người con gái đang khóc
" Đừng khóc ! "
" Em ...em ... không còn trong sạch . Không xứng với anh ... anh đừng như vậy "
" Không ! Là do anh , anh xin lỗi . Anh không bảo vệ được em, em đánh anh , mắng anh đều được . Tên khốn đó , anh sẽ không tha cho hắn "
" Không ! Anh ... hic ... "
Tử Du ôm chặt Nhược Liên vào lòng , đè cô ta xuống tiếp tục . Đáy mắt Nhược Liên ánh lên sát ý cùng hận thù , sau đó biến mất . Trở lại một bộ dạng ngây thơ trong sáng ...
_________________
" Ý ủ ! Nữ9 uốn rả ù ó , nười ông làm ì ao ( Ký chủ ! Nữ9 muốn trả thù đó , người không làm gì sao ? ) "
Tiểu Bát Đản ngốn một miệng bánh trong họng , nói . Cô vuốt ve bộ lông mượt mà của nó , phất tay tắt màn ảnh đi
" Tất nhiên phải làm , mà còn phải giúp nữa kìa "
Nụ cười cô vươn lên bí hiểm , tiểu Bát Đản lạnh tóc gáy
_________________
Ngày hôm sau :
Cô mặc đồ xong , nhìn đồng hồ đã điểm 7h sáng , đưa tay gọi cho ai đó
" Alo ? "
Giọng nói bên kia vang lên , là một nữ nhân
" Thẩm tiểu thư "
" Ai ? "
Cô cười nhạt ngồi xuống ghế
" Tôi sẽ giúp cô theo đuổi Bạch Thiển "
" Cái gì ? Anh là ai ? "
" Tôi là Hắc Nguyệt "
" ... Thì ra là cậu , nhưng tại sao lại giúp tôi ? Mảnh pha lê lần trước , tôi chưa tính sổ vớ cậu "
" Tạm bỏ qua ân oán thù hận , Và cũng vì ... tôi muốn nhìn bạn mình có một người vợ xinh đẹp "
" Hừ ! Đơn giản vậy sao ? Thế gian còn có chuyện làm không công như vậy ? "
" Thật ra ... Bạch gia bấy giờ đang trong tình cảnh nguy cấp . Tôi không nỡ nhìn bạn mình bị truy cùng giết tận . Vì vậy , muốn tìm cho hắn một chỗ dựa . Và Thẩm tiểu thư là lựa chọn tốt nhất "
" ... Được ! Chỉ cần Bạch Thiển yêu tôi , cậu muốn gì đều được "
" Ha ha ! 8h ở công viên Tầm Ngư "
Tút tút tút ...
Cô dập máy , nụ cười vươn lên ý vị . Điện cho một người khác
" Mẹ nó ! Thằng chó nào phá giấc ngủ của ông ? "
Vừa bắt máy , cô đã nghe tiếng chửi rủa . Lạnh lùng
" 8h tại công viên Tầm Ngư "
Cô tắt máy , chưa kịp đợi Bạch Thiển ú ớ gì . Đứng lên cô ra ngoài ...
_________________
Cô ngồi trên ghế đá đợi sẵn , Bạch Thiển chạy tới thở hồng hộc
" Hộc ... xi...xin lỗi ... khi sáng ... không biết là cậu ... "
" Hừ "
Cô hừ lạnh , tay nâng gọng kính . Bạch Thiển ngồi xuống , đấm bóp vai cho cô
" Xin lỗi mà ! Tôi không biết là cậu . Tại cậu chưa bao giờ điện cho tôi nên ... "
" Được rồi ! Khỏi nịnh nữa "
" Hắc Nguyệt ! Sao hôm nay cậu lại rãnh hẹn tôi vậy . Cậu muốn cùng tôi đi chơi , bồi đắp tình cảm sao ? "
Bạch Thiển choàng vai cô nói , cười tươi . Cô đứng dậy , nhìn từ phía xa có bóng dáng nữ nhân xinh đẹp đi đến . Mọi người đều hướng mắt tới nữ nhân đó , cô cười nhạt
" Tới rồi "
Bạch Thiển quay lại , khi thấy Thẩm Nhược Giai liền đứng hình . Cô ta bước đến bên cô , nhìn Bạch Thiển cười dịu dàng
" Hai người chơi vui vẻ "
Cô nói rồi quay đi , Bạch Thiển bừng tĩnh đứng lên kéo tay cô
" Chuyện này là sao ? "
" Giúp cậu "
Cô nâng gọng kính nói , kéo tay Bạch Thiển ra quay đi . Bạch Thiển nhìn qua Nhược Giai mà máu dồn lên não
" Cô ... "
Bạch Thiển tính nói gì đó nhưng lại không thể mở lời , cô từ phía xa nở nụ cười nhạt . Ngón tay đưa xuống ... Nhược Giai nhìn Bạch Thiển vui vẻ
" Chúng ta đi chơi nha "
" ...K....Được ! "
Bạch Thiển muốn nói không nhưng miệng lại không làm theo ý mình , cô từ xa hài lòng
[ Ký chủ ! Người đúng là độc ]
' Hừ ! Ngươi lập trình lại đi , những gì nên nói và đồng ý hãy cho hắn nói . Còn không thì cưỡng ép lời hoặc cho nín luôn '
Cô lạnh lùng quay đi
[ … ]
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
Thời gian trôi qua , cô nhìn lên bầu trời trong xanh . Cô đang ngồi tại một băng ghế đá trên phố , ánh chiều tà cũng đã ngã xuống , một màu vàng cam ấm áp bao phủ . Những con người thưa thớt lướt qua ... Nhược Liên và Bạch Tử Du đang trao dồi tình cảm , cô hiện tại chỉ chờ đợi ...
Một bóng dáng bước tới , Herlly tháo mắt kính đen . Để lộ đôi mắt đầy sát ý
" Tới rồi ? "
Cô nâng gọng kính cười lạnh , Herlly nheo mắt
" Cậu biết tôi sẽ đến ? "
" Ha ! Nói đi "
" Hừ ! Cậu tiếp cận Ngọc nhi có mục đích gì ? "
" Sao lại hỏi vậy ? "
" Đừng giả vờ ! Cậu là người của Thẩm bang "
Herlly lạnh giọng , cô liếc qua phía cô ta . Đôi mắt đỏ như máu ánh lên ý cười
" Phải ! Tôi là người của hắc đạo "
" Cậu muốn mảnh pha lê đen ? "
" Phải "
Cô nhếch môi , Herlly nghe câu trả lời liền ngẩn ra .
" Cậu thừa nhận ? "
" Phải ! Thì sao ? Chị làm gì được tôi ? "
" Tôi sẽ giết cậu trước khi quá muộn "
Herlly chĩa súng vào đầu cô , cô lạnh nhạt không phản ứng
" Chị nghĩ khi giết tôi rồi , Ngọc nhi sẽ tha thứ cho chị ? "
" Tôi không cần biết em ấy tha thứ hay không , tôi sẽ bảo vệ em ấy thoát khỏi kẻ thợ săn như cậu "
" Ồh "
Cô đứng lên , bước lại gần Herlly . Nụ cười lạnh lẽo
" Chị không biết sao ? Một con mồi sẽ không thể nào thoát khỏi thợ săn , càng chống cự thì chỉ càng khiến cho kẻ thợ săn muốn có được . Một kẻ đứng ra bảo vệ con mồi , cũng chỉ là một bao cát chết thay "
Herlly kinh ngạc , cô đưa tay cầm lấy thanh súng ngắm nghía
" Cậu ... "
" Chị đừng nóng như vậy , yên tâm . Tôi sẽ không giết chị , mà còn muốn xem . Chị cứu vớt Ngọc nhi như thế nào "
Cô trả súng lại vào tay Herlly , quay người bỏ đi , Herlly nhìn theo nắm chặt khẩu súng , đôi mắt mang theo tức giận cùng sát ý . Cô cười lạnh cảm nhận được ánh mắt phía sau , nâng nhẹ gọng kính ...
' Cũng chỉ là một con chốt để cho những con cờ khác đi qua ... '
________________
Tại một nơi khác :
Chiếc máy bay hạ cánh xuống căn biệt thự trên một hòn đảo . Từ trên Kì Ngôn và Ngô quản gia đi xuống , đám vệ sĩ nhìn thấy cúi đầu . Kì Ngôn chống cây gậy , hai mắt nhìn về phía trước một mảng tĩnh mịch , Ngô quản gia đưa Kì Ngôn vào trong ...
Căn biệt thự phủ cây cối xung quanh , sóng biển êm tai đưa lòng người vào sự yên bình . Những hàng vệ sĩ xung quanh canh gác khắp nơi , tạo ra cảm giác bí ẩn . Kì Ngôn đi vào , một ông lão ngồi trên ghế . Nhìn thấy hắn liền cười tươi
" Sao rồi ? Chơi vui chứ ? "
" Gia gia "
Kì Ngôn cung kính nói , ông lão ngồi trên ghế cười gật đầu . Cầm tách trà nhấm nháp
" Hả dạ chưa ? "
" Gia gia ! Tên đó khiến con trở thành người mù , mối hận này . Con thấy vẫn chưa đủ "
" Haizz ! Con được lão nhận nuôi , có cốt khí anh tài . Nhưng lại bị thù hận che mất , ta cũng hết cách với con "
Lão già trên ghế uống trà nói , Ngô quản gia nghiêm nghị
" Lão gia ! Tôi nghe theo ông bảo vệ Mạc thiếu , nhưng lần trước sao ông ngăn cản việc tôi giết một cậu thanh niên ? "
" Phải đó gia gia , chẳng phải người không nhúng tay để mắt vào chuyện của con sao ? "
Kì Ngôn gật đầu , lão già đặt tách trà xuống . Cầm tấm ảnh lên cười nhạt , đưa cho Ngô quản gia
" Điều tra cho ta "
_________________
Cô nằm trên giường , hàng mày nheo lại . Trong giấc ngủ , không gian tối đen xuất hiện . Lại là quả cầu ánh sáng chiếu rọi khắp nơi , cô đứng nhìn nó đang tỏa ra hào quang
" NHỮNG ĐÔI MẮT ĐANG NHÌN VÀO NGƯỜI , NHỮNG KẺ CÓ VÀ KHÔNG NHƯ VÔ HÌNH . TÂM TƯ TRỐNG TRÃI MỘT MẢNG CHƠI ĐÙA ... "
Cô bừng tỉnh , nhìn ra cửa sổ . Một bóng dáng xè ra đôi cánh xinh đẹp , lướt qua bay đi , cô vén màng nhìn vào ánh trăng sáng và màn đêm . Đôi mắt đỏ như máu hiện lên chờ đợi cùng sự tàn bạo . Lâu ngày , cô cũng đã biết được những ma pháp trong mơ có thể tiên tri . Chúng biết mọi việc xung quanh cô và cảnh báo ...
Cơn gió lướt qua , cô đưa tay cầm lấy một nhánh lông màu đỏ xinh đẹp từ trên rơi xuống . Nắm chặt trong lòng bàn tay , hóa thành cát bụi bay đi , nụ cười cô vươn lên lạnh lẽo
" Ha ! ... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.