Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 113: Thế Giới Đêm 13
Lãnh Thiên Băng
10/12/2019
Cô ngồi uống cà phê trong một quán nhỏ , Bạch
Thiển nhìn cô bằng ánh mắt tức giận . Trong đôi mắt vươn lên tia máu và
mệt mỏi , đập bàn
Rầm !
" Cậu làm vậy là có ý gì ? "
" Giúp ngươi "
" Giúp tôi ? Tại sao lại là ả Nhược Giai đó ? Mấy ngày nay ả dính lấy tôi như cái bóng . Quấn lấy không rời , khiến tôi mệt mỏi như vậy . Còn gọi là giúp sao ? "
" Dạo gần đây Bạch gia đang gặp nạn . Cậu ở bên Thẩm tiểu thư sẽ không bị đả động đến "
Cô lạnh nhạt đặt tách cà phê xuống , Bạch Thiển nổi trận lôi đình
" Tôi là thằng hèn nhát đến nỗi cần một con đàn bà bảo vệ ? Hắc Nguyệt , tôi không ngờ bấy lâu nay cậu xem thường tôi như vậy "
" ... Nghĩ sao thì tùy "
" Cậu ... "
" Chẳng phải cũng rất vui vẻ sao ? Cậu cũng đâu từ chối "
Cô nâng gọng kính cười nhạt , Bạch Thiển ngẩn ra , chống bàn xoa trán
" Mấy ngày nay tôi chắc bị tà nhập rồi , không thể thoát khỏi con mụ đó . Hên lắm mới chạy được "
" Ha ! Thế nào cũng bị truy sát . Rồi liên lụy tới tôi "
" Đó là điều cậu sợ ? "
Bạch Thiển nghi hoặc , cô nhếch môi . Từ cửa kính vang lên
Choang !
Cửa kính vỡ ra từng mảnh , cô và Bạch Thiển nhanh nhẹn phóng đi . Bạch Thiển cắn răng tức giận
" Mẹ nó ! Là thằng chó nào ? "
Bằng ! Bằng ...
Bạch Thiển né đi , từ xung quanh tứ phía một đám áo đen xuất hiện . Chúng xông lên đánh với Bạch Thiển , cô cũng hạ vài tên rồi đứng nhìn ...
Bạch Thiển ra tay ngoan độc , một con dao găm trên tay ghim vào cổ họng bọn chúng . Máu chảy ra , đôi mắt nhìn thấy máu đỏ càng trở nên điên cuồng . Nụ cười vươn lên vô thức , máu văng đầy mặt . Đám thi thể ngã xuống chết không nhắm mắt , Bạch Thiển đâm một lần là 10 nhát vào thân mỗi tên mới chịu giết chết tên khác . Động tác tay nhanh đến mức người thường khó thấy được ...
Cô đứng một bên cảm thán trong lòng
' Quả nhiên cái danh cuồng sát không phải hư ảo '
Xẹt ! Phập ...
Bạch Thiển lau tay và máu trên mặt , hắn đã cẩn thận né cơ thể đi nên không bị dính máu . Thân xác nằm chồng chất , bước đến bên kéo cô đi
" Mẹ nó ! Đi tìm lão đại "
_________________
Thẩm Lăng ngồi trên ghế , liếc qua Bạch Thiển
" Chuyện gì nữa ? "
" Lão đại ! Sao anh không quản con em của anh đi . Để nó chạy khắp nơi đi cắn người "
Phi Thanh nghe thấy cười
" Cậu cũng độc mồm thật "
Thẩm Lăng hút điếu thuốc , phả ra làn khói trắng lượn lờ . Phi Long bước đến cầm gạt tàn . Cô lạnh lùng uống rượu ...
" Nó bây giờ có nhìn mặt người anh này sao ? "
Thẩm Lăng kéo Phi Long ngồi trên đùi mình , vô tư ôm eo như đã quen . Cô nhìn đến không quan tâm , Phi Thanh cười nhạt nhìn cô nói
" Lão đại thích nam nhân a~ "
Cô gật nhẹ đầu , Bạch Thiển tức giận
" Này ! Chuyện của tôi mới quan trọng đó . Mau tìm cách kéo con ả đó ra đi "
" Ha ! Chẳng phải do người bạn chí cốt của cậu làm ra sao ? "
Thẩm Lăng xoa eo Phi Long nói , cái mũi chà nhẹ vào người Phi Long như ngửi hương thơm . Liếc qua cô nói ...
" ... Nhưng ... nhưng đó là em gái của anh "
Bạch Thiển nhìn qua cô không dám nói gì , Phi Thanh híp mắt cười gian
" Ái chà ! Hay là không dám mắng chửi ? He he ! Nghi lắm nha "
" Cô im đi , ai mượn xen mỗm vào "
Bạch Thiển tức giận , Phi Thanh lè lưỡi .
Cạch !
Cửa mở ra , Thẩm Nhược Giai đi vào chạy tới chỗ Bạch Thiển . Nhìn thấy Thẩm Lăng lạnh lùng
" Anh hai "
" Cô ... sao lại đến đây ? Cút về đi "
Bạch Thiển cố thoát ra khỏi cánh tay Nhược Giai , Thẩm Lăng dụi điếu thuốc , miệng phả ra làn khói . Ánh mắt nhìn Nhược Giai thâm trầm
" Tự lập bang phái , xem ra đã có thể mọc cánh bay rồi "
" Ha ! Anh hai cũng giỏi rồi ! Chẳng phải lấy lại được mảnh pha lê rồi sao ? "
Nhược Giai nhếch môi liếc qua cô , cô nâng nhẹ gọng kính không quan tâm . Thẩm Lăng buông Phi Long ra , đứng dậy
Bốp ! Bịch ... !
Nhược Giai kinh ngạc bị tát một cái , Thẩm Lăng nhanh chân đá vào bụng Nhược Giai văng vào vách tường . Hàn khí tỏa ra , Nhược Giai lau vết máu trên khóe môi , cười lạnh
" Nếu không phải tao nể mặt lão già , thì đứa em như mày tao đã giết từ nhiều năm trước rồi "
Tiếng nói âm trầm lạnh lẽo , Nhược Giai chống tường đứng lên
" Ha ha ! Vậy cứ giết đi , giết ngay bây giờ "
" Mày thách tao ? "
Thẩm Lăng ngồi xuống ghế , chéo chân lại . Khí thái như mãnh hổ dọa người , Bạch Thiển nở nụ cười thỏa mãn nhìn Nhược Giai
" Không dám ! Đứa em gái này sao dám lên đầu anh hai ngồi ? "
Nhược Giai như chế nhạo , Thẩm Lăng híp lại đôi mắt
" Tạo lập bang phái , đánh cắp pha lê . Mày còn chuyện gì không dám làm ? Tao nghĩ khi tao chết , mày sẽ đem cái đầu này chặt xuống làm ghế ngồi thật đó "
Nhược Giai nắm chặt lòng bàn tay , nhếch môi
" Chuyện đó tạm bỏ qua , tôi chỉ muốn Bạch Thiển "
" Cô nghĩ tôi là chó à , muốn là muốn ? "
Bạch Thiển tức giận , Phi Long bước đến bỏ điếu thuốc vào miệng của Thẩm Lăng , châm lửa . Thẩm Lăng phả ra làn khói , cắn nhẹ vào tai Phi Long , cô nhìn qua . Thấy được mảng ửng hồng trên gương mặt lạnh lùng đó của Phi Long mà cười nhạt . Đặt ly rượu xuống , chán nản liếc qua Bạch Thiển
" Là tôi đề nghị Thẩm tiểu thư , nếu cậu không thích thì thôi "
Cô đứng dậy , Thẩm Nhược Giai cũng quay đi , đôi mắt luyến tiếc nhìn qua Bạch Thiển .
" Hắc Nguyệt ... "
Bạch Thiển nhìn theo lo lắng , sao đó chạy theo
_________________
" Cậu định nói gì với tôi ? "
Thẩm Nhược Giai liếc qua cô lạnh lẽo , đáy mắt ánh lên sát ý . Cô nâng gọng kính cười lạnh
" Yên tâm ! Đối với nam nhân cứng thì Thẩm tiểu thư nên mềm . Chỉ cần gạo nấu thành cơm , với tính cách ngay thẳng của Bạch Thiển . Chắc gì đã không chịu trách nhiệm ? Chỉ muốn xem Thẩm tiểu thư có chấp nhận trao thứ quý giá của mình cho hắn hay không thôi "
Lời nói của cô khiến Nhược Giai ngẩn ra , cười
" Được ! Chỉ cần có được anh ấy . Tôi sẽ làm tất cả . Nhưng ... những thủ đoạn này . Thật sự chỉ đơn giản là muốn bảo vệ bạn thôi sao ? "
Nhược Giai như chế nhạo , cô nhìn đến nhếch môi
" Chờ tin tôi "
" Được "
Nhược Giai bỏ đi , cô đứng đó nhìn theo bóng lưng Nhược Giai , nụ cười âm hiểm vươn lên . Từ phía sau Bạch Thiển chạy đến , giọng nói hối lỗi
" Hắc Nguyệt ... tôi ... tôi biết là cậu lo cho tôi . Tôi rất vui ... nhưng tôi thật sự không cần Thẩm Nhược Giai bảo vệ . Cậu cứ an tâm "
Cô quay lại nhìn Bạch Thiển đang lo lắng nhìn cô , cô cười
" Là lỗi của tôi , đi uống vài ly đi "
" Được "
Bạch Thiển vui ra mặt , choàng vai cô kéo đi ...
________________
Sau khi uống về , cô bước vào nhà . Vừa mở cửa liền thấy một bóng dáng lao tới ôm cô
" Hắc Nguyệt "
Cô cười nhẹ xoa đầu Ngọc Diện , trên tay là hộp bánh đưa lên
" Anh biết em sẽ tới , nên chuẩn bị sẵn rồi "
" Hi ! Anh thật tốt "
Cô kéo Ngọc Diện lại ngồi lên giường , vuốt mặt Ngọc Diện đang vui vẻ lấy bánh ra .
Ngọc Diện bỏ vào miệng miếng bánh kem , gương mặt hạnh phúc
" Ngon quá "
" Vậy sao "
Cô nâng gọng kính , Ngọc Diện đút bánh vào miệng cô .
" Ah đi "
Cô há miệng ra , miếng bánh đưa vào . Mỉm cười dịu dàng
" Ngon lắm , em đút nên ăn rất ngon "
Ngọc Diện đỏ mặt , nhéo mũi cô . Sau khi ăn bánh xong liền ôm cô một hồi , đứng lên định về
Bộp !
Cô nắm tay Ngọc Diện khiến cô ta bất ngờ , cô nhìn đến
" Em ở lại với anh "
Ngọc Diện hơi ngẩn ra rồi gật đầu ...
Thời gian trôi qua , màn đêm với ánh trăng bao phủ cả khoảng trời . Cô nằm , đưa tay ra sau đầu gối lên . Nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh ôm lấy eo cô . Cô nhếch môi , hôm nay đã là ngày cuối cùng của 2 tháng quy định . Cũng nên để trái bom hẹn giờ này nổ rồi ...
Nụ cười lạnh lẽo , đôi mắt đỏ như máu ánh lên mong chờ ...
________________
Tại một nơi khác :
- Phó tỷ , đại tỷ hôm nay sẽ không về
Herlly ngồi trên ghế nắm chặt lòng bàn tay , ly rượu bị bóp nát
" Hừ "
- Phó tỷ ! Xem ra tên nhóc đó đã mê hoặc đại tỷ rồi
Herlly lạnh lẽo , tức giận đến nỗi khiến tròng mắt dường như có máu đỏ .
Bùm bùm !
" Chuyện gì ? "
- Không xong rồi phó tỷ , từ đâu không biết lại có thứ gì tấn công chúng ta
Một nhóm nữ chạy vào hốt hoảng , Herlly đứng lên sững sờ
" Cái gì ? Mau ! Mau thoát ra "
Herlly cất tiếng , đôi mắt ánh lên nghi hoạc lạnh lùng ...
Từ bên ngoài , Ciara lơ lửng giữa không trung . Đôi mắt tĩnh mịch nhìn trụ sở đang bốc cháy , bàn tay chưởng về hướng đó . Như ép lại cơn gió , đánh mạnh vào trụ sở . Mọi thứ đổ sập trong phút chốc , cháy lên cả khoảng trời . Dây xích trên người kêu lên leng keng nhưng không ai có thể nghe thấy . Từ phía dưới bỗng xuất hiện những ảo ảnh con người mặc đồ đen và xe . Trên tay là bom , một số ít người thoát được . Thân thể chồng chất vết thương
- Phó tỷ ! Nhìn kìa
Herlly ôm lấy cánh tay , gương mặt lạnh lẽo
" Bạch gia ? "
Nhìn thấy bộ đồ của Bạch gia , Herlly liền cắn răng nhìn chiếc xe đang chạy đi
" Mẹ nó ! Giỏi lắm "
Ciara xoay người , bỗng dừng lại nhìn về nơi xa . Đôi mắt tĩnh mịch khiến người phải run rẩy , sau đó biến mất
_________________
[ Ký chủ ! Đã tạo ảo ảnh thành công ]
Cô cười nhạt trước lời nói của tiểu Bát Đản vang lên trong đầu , từ không trung Ciara xuất hiện
" Vương ! Đã diệt sạch các bang của Ngọc bang "
" Tốt lắm "
" Đa tạ vương đã khen "
Ciara quỳ giữa không trung cung kính , cô híp mắt
" Có chuyện gì sao ? "
" Vương ! Theo lệnh người đã để một ít sống sót . Khi ta làm nhiệm vụ , có kẻ từ phía xa quan sát "
Cô nhẹ nhàng nhìn ra ngoài , phất tay
" Vâng ! "
Ciara biến mất , cô nhìn qua người con gái đang an lành yên giấc .
" Ha ... "
________________
Trên núi :
Một đôi cánh đáp xuống , ánh hào quang màu đỏ tỏa ra sau đó biến mất . Bóng cây che phủ thân ảnh của thứ đó
" Chủ nhân ! Uy lực đó ... "
" Ha ! Không ngờ Huyết vương lại có thể tạo ra được sức mạnh như vậy . Ta tự hỏi không bằng "
Tiếng nói nữ nhân mang theo kính phục , thứ đó lên tiếng
" Chủ nhân ! Huyết vương chỉ mới có được ma pháp Hắc Ám không lâu . Lại tạo ra được một thuộc hạ mang sức mạnh Hủy Hoại như vậy . Chúng ta không nên dây vào "
" Ái chà ! Cũng đã lâu rồi không gặp , ta cũng phải nên chào hỏi một chút "
Nữ nhân giễu cợt , lọn tóc hồng bay lên xinh đẹp . Phần cúi khúc đuôi uốn lượn có màu xanh dương phản phất giữa cơn gió
" Không được ! Nếu người xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ biến mất theo "
" Đừng lo , đừng lo "
" Hừ ! Việc người quan sát Huyết vương chắc chắn đã bị phát hiện . Ta khuyên người nên đi làm nhiệm vụ . Đừng lãng phí thời gian để chờ chết "
" Ha ! Ngươi lạnh lùng quá , ngươi là hệ thống của ta mà . Ta đang trong thời gian nghĩ ngơi , ngươi không thấy sao ? "
Nữ nhân mang theo ý cười
" Rốt cuộc người muốn gì ? "
" Ta ... không biết "
Dưới ánh trăng , đôi mắt xanh dương trong veo mang theo suy tư . Nụ cười nhạt vươn lên
" Huyết vương ... lòng ta có một cảm giác ... phải phục tùng người này ... Một sứ mệnh ... tuyệt đối ... "
_________________
Sáng hôm sau :
Khi cô tỉnh dậy thì Ngọc Diện đã biến mất , cô xoay lọn tóc tím của mình . Cầm lấy mảnh giấy trên bàn
" Hắc Nguyệt ! Bang có chuyện , em phải về "
Cô nở nụ cười nhạt , tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên
[ Rõ ràng ký chủ có thể tìm ra nơi cất giữ mảnh pha lê đen rồi giết hết bọn họ . Sao người phải làm nữa chừng như vậy ? ]
" Ha ! Làm như vậy , mới có thể có lý do giúp đỡ "
Cô cười lạnh , đứng lên thay quần áo ...
_________________
Trong không gian :
" Ký chủ kì lạ thật "
Tiểu Bát Đản đang ăn shushi nói , cái đầu nhỏ lắc lắc . Tiểu Hắc bên cạnh đậu trên một thành ghế
" Chủ nhân làm gì đều có tính toán , ý vị thâm sâu khó lường . Ngươi làm sao hiểu được ? "
Tiểu Huyết đang chơi cờ với Ciara gật gật đầu
" Phải phải ! Chủ nhân của chúng ta là giỏi nhất "
" Ký chủ lúc nào cũng bí hiểm , ta thật sự không hiểu được "
Tiểu Bát Đản ngoe ngoảy đuôi . Tiểu Huyết khinh bỉ liếc qua
" Hừ ! Đồ đầu heo sao hiểu cho được "
" Ngươi nói cái gì hả con rắn thúi ? "
" Ta nói ngươi ngu như heo "
" Ngươi mới ngu nhá , cả dòng họ ngươi đều ngu "
" Đồ hồ ly mập , dám lôi cả dòng họ của ta vào ? "
Tiểu Huyết tức giận , cái miệng rắn khè lưỡi
" Gì gì ! Muốn cắn hả ? Nè ! Cắn đi , cắn đi . Ta mách ký chủ "
Tiểu Bát Đản lắc lắc cái mông chọc tức tiểu Huyết , cuộc chiến cãi mồm diễn ra . Ciara nhìn qua tiểu Hắc đang đọc sách
" Có kẻ theo dõi vương "
" Ngươi không cần lo , chủ nhân chắc chắn đã biết "
Ciara gật đầu nhìn lên màn hình trong suốt đang phản chiếu hình ảnh của cô ...
Rầm !
" Cậu làm vậy là có ý gì ? "
" Giúp ngươi "
" Giúp tôi ? Tại sao lại là ả Nhược Giai đó ? Mấy ngày nay ả dính lấy tôi như cái bóng . Quấn lấy không rời , khiến tôi mệt mỏi như vậy . Còn gọi là giúp sao ? "
" Dạo gần đây Bạch gia đang gặp nạn . Cậu ở bên Thẩm tiểu thư sẽ không bị đả động đến "
Cô lạnh nhạt đặt tách cà phê xuống , Bạch Thiển nổi trận lôi đình
" Tôi là thằng hèn nhát đến nỗi cần một con đàn bà bảo vệ ? Hắc Nguyệt , tôi không ngờ bấy lâu nay cậu xem thường tôi như vậy "
" ... Nghĩ sao thì tùy "
" Cậu ... "
" Chẳng phải cũng rất vui vẻ sao ? Cậu cũng đâu từ chối "
Cô nâng gọng kính cười nhạt , Bạch Thiển ngẩn ra , chống bàn xoa trán
" Mấy ngày nay tôi chắc bị tà nhập rồi , không thể thoát khỏi con mụ đó . Hên lắm mới chạy được "
" Ha ! Thế nào cũng bị truy sát . Rồi liên lụy tới tôi "
" Đó là điều cậu sợ ? "
Bạch Thiển nghi hoặc , cô nhếch môi . Từ cửa kính vang lên
Choang !
Cửa kính vỡ ra từng mảnh , cô và Bạch Thiển nhanh nhẹn phóng đi . Bạch Thiển cắn răng tức giận
" Mẹ nó ! Là thằng chó nào ? "
Bằng ! Bằng ...
Bạch Thiển né đi , từ xung quanh tứ phía một đám áo đen xuất hiện . Chúng xông lên đánh với Bạch Thiển , cô cũng hạ vài tên rồi đứng nhìn ...
Bạch Thiển ra tay ngoan độc , một con dao găm trên tay ghim vào cổ họng bọn chúng . Máu chảy ra , đôi mắt nhìn thấy máu đỏ càng trở nên điên cuồng . Nụ cười vươn lên vô thức , máu văng đầy mặt . Đám thi thể ngã xuống chết không nhắm mắt , Bạch Thiển đâm một lần là 10 nhát vào thân mỗi tên mới chịu giết chết tên khác . Động tác tay nhanh đến mức người thường khó thấy được ...
Cô đứng một bên cảm thán trong lòng
' Quả nhiên cái danh cuồng sát không phải hư ảo '
Xẹt ! Phập ...
Bạch Thiển lau tay và máu trên mặt , hắn đã cẩn thận né cơ thể đi nên không bị dính máu . Thân xác nằm chồng chất , bước đến bên kéo cô đi
" Mẹ nó ! Đi tìm lão đại "
_________________
Thẩm Lăng ngồi trên ghế , liếc qua Bạch Thiển
" Chuyện gì nữa ? "
" Lão đại ! Sao anh không quản con em của anh đi . Để nó chạy khắp nơi đi cắn người "
Phi Thanh nghe thấy cười
" Cậu cũng độc mồm thật "
Thẩm Lăng hút điếu thuốc , phả ra làn khói trắng lượn lờ . Phi Long bước đến cầm gạt tàn . Cô lạnh lùng uống rượu ...
" Nó bây giờ có nhìn mặt người anh này sao ? "
Thẩm Lăng kéo Phi Long ngồi trên đùi mình , vô tư ôm eo như đã quen . Cô nhìn đến không quan tâm , Phi Thanh cười nhạt nhìn cô nói
" Lão đại thích nam nhân a~ "
Cô gật nhẹ đầu , Bạch Thiển tức giận
" Này ! Chuyện của tôi mới quan trọng đó . Mau tìm cách kéo con ả đó ra đi "
" Ha ! Chẳng phải do người bạn chí cốt của cậu làm ra sao ? "
Thẩm Lăng xoa eo Phi Long nói , cái mũi chà nhẹ vào người Phi Long như ngửi hương thơm . Liếc qua cô nói ...
" ... Nhưng ... nhưng đó là em gái của anh "
Bạch Thiển nhìn qua cô không dám nói gì , Phi Thanh híp mắt cười gian
" Ái chà ! Hay là không dám mắng chửi ? He he ! Nghi lắm nha "
" Cô im đi , ai mượn xen mỗm vào "
Bạch Thiển tức giận , Phi Thanh lè lưỡi .
Cạch !
Cửa mở ra , Thẩm Nhược Giai đi vào chạy tới chỗ Bạch Thiển . Nhìn thấy Thẩm Lăng lạnh lùng
" Anh hai "
" Cô ... sao lại đến đây ? Cút về đi "
Bạch Thiển cố thoát ra khỏi cánh tay Nhược Giai , Thẩm Lăng dụi điếu thuốc , miệng phả ra làn khói . Ánh mắt nhìn Nhược Giai thâm trầm
" Tự lập bang phái , xem ra đã có thể mọc cánh bay rồi "
" Ha ! Anh hai cũng giỏi rồi ! Chẳng phải lấy lại được mảnh pha lê rồi sao ? "
Nhược Giai nhếch môi liếc qua cô , cô nâng nhẹ gọng kính không quan tâm . Thẩm Lăng buông Phi Long ra , đứng dậy
Bốp ! Bịch ... !
Nhược Giai kinh ngạc bị tát một cái , Thẩm Lăng nhanh chân đá vào bụng Nhược Giai văng vào vách tường . Hàn khí tỏa ra , Nhược Giai lau vết máu trên khóe môi , cười lạnh
" Nếu không phải tao nể mặt lão già , thì đứa em như mày tao đã giết từ nhiều năm trước rồi "
Tiếng nói âm trầm lạnh lẽo , Nhược Giai chống tường đứng lên
" Ha ha ! Vậy cứ giết đi , giết ngay bây giờ "
" Mày thách tao ? "
Thẩm Lăng ngồi xuống ghế , chéo chân lại . Khí thái như mãnh hổ dọa người , Bạch Thiển nở nụ cười thỏa mãn nhìn Nhược Giai
" Không dám ! Đứa em gái này sao dám lên đầu anh hai ngồi ? "
Nhược Giai như chế nhạo , Thẩm Lăng híp lại đôi mắt
" Tạo lập bang phái , đánh cắp pha lê . Mày còn chuyện gì không dám làm ? Tao nghĩ khi tao chết , mày sẽ đem cái đầu này chặt xuống làm ghế ngồi thật đó "
Nhược Giai nắm chặt lòng bàn tay , nhếch môi
" Chuyện đó tạm bỏ qua , tôi chỉ muốn Bạch Thiển "
" Cô nghĩ tôi là chó à , muốn là muốn ? "
Bạch Thiển tức giận , Phi Long bước đến bỏ điếu thuốc vào miệng của Thẩm Lăng , châm lửa . Thẩm Lăng phả ra làn khói , cắn nhẹ vào tai Phi Long , cô nhìn qua . Thấy được mảng ửng hồng trên gương mặt lạnh lùng đó của Phi Long mà cười nhạt . Đặt ly rượu xuống , chán nản liếc qua Bạch Thiển
" Là tôi đề nghị Thẩm tiểu thư , nếu cậu không thích thì thôi "
Cô đứng dậy , Thẩm Nhược Giai cũng quay đi , đôi mắt luyến tiếc nhìn qua Bạch Thiển .
" Hắc Nguyệt ... "
Bạch Thiển nhìn theo lo lắng , sao đó chạy theo
_________________
" Cậu định nói gì với tôi ? "
Thẩm Nhược Giai liếc qua cô lạnh lẽo , đáy mắt ánh lên sát ý . Cô nâng gọng kính cười lạnh
" Yên tâm ! Đối với nam nhân cứng thì Thẩm tiểu thư nên mềm . Chỉ cần gạo nấu thành cơm , với tính cách ngay thẳng của Bạch Thiển . Chắc gì đã không chịu trách nhiệm ? Chỉ muốn xem Thẩm tiểu thư có chấp nhận trao thứ quý giá của mình cho hắn hay không thôi "
Lời nói của cô khiến Nhược Giai ngẩn ra , cười
" Được ! Chỉ cần có được anh ấy . Tôi sẽ làm tất cả . Nhưng ... những thủ đoạn này . Thật sự chỉ đơn giản là muốn bảo vệ bạn thôi sao ? "
Nhược Giai như chế nhạo , cô nhìn đến nhếch môi
" Chờ tin tôi "
" Được "
Nhược Giai bỏ đi , cô đứng đó nhìn theo bóng lưng Nhược Giai , nụ cười âm hiểm vươn lên . Từ phía sau Bạch Thiển chạy đến , giọng nói hối lỗi
" Hắc Nguyệt ... tôi ... tôi biết là cậu lo cho tôi . Tôi rất vui ... nhưng tôi thật sự không cần Thẩm Nhược Giai bảo vệ . Cậu cứ an tâm "
Cô quay lại nhìn Bạch Thiển đang lo lắng nhìn cô , cô cười
" Là lỗi của tôi , đi uống vài ly đi "
" Được "
Bạch Thiển vui ra mặt , choàng vai cô kéo đi ...
________________
Sau khi uống về , cô bước vào nhà . Vừa mở cửa liền thấy một bóng dáng lao tới ôm cô
" Hắc Nguyệt "
Cô cười nhẹ xoa đầu Ngọc Diện , trên tay là hộp bánh đưa lên
" Anh biết em sẽ tới , nên chuẩn bị sẵn rồi "
" Hi ! Anh thật tốt "
Cô kéo Ngọc Diện lại ngồi lên giường , vuốt mặt Ngọc Diện đang vui vẻ lấy bánh ra .
Ngọc Diện bỏ vào miệng miếng bánh kem , gương mặt hạnh phúc
" Ngon quá "
" Vậy sao "
Cô nâng gọng kính , Ngọc Diện đút bánh vào miệng cô .
" Ah đi "
Cô há miệng ra , miếng bánh đưa vào . Mỉm cười dịu dàng
" Ngon lắm , em đút nên ăn rất ngon "
Ngọc Diện đỏ mặt , nhéo mũi cô . Sau khi ăn bánh xong liền ôm cô một hồi , đứng lên định về
Bộp !
Cô nắm tay Ngọc Diện khiến cô ta bất ngờ , cô nhìn đến
" Em ở lại với anh "
Ngọc Diện hơi ngẩn ra rồi gật đầu ...
Thời gian trôi qua , màn đêm với ánh trăng bao phủ cả khoảng trời . Cô nằm , đưa tay ra sau đầu gối lên . Nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh ôm lấy eo cô . Cô nhếch môi , hôm nay đã là ngày cuối cùng của 2 tháng quy định . Cũng nên để trái bom hẹn giờ này nổ rồi ...
Nụ cười lạnh lẽo , đôi mắt đỏ như máu ánh lên mong chờ ...
________________
Tại một nơi khác :
- Phó tỷ , đại tỷ hôm nay sẽ không về
Herlly ngồi trên ghế nắm chặt lòng bàn tay , ly rượu bị bóp nát
" Hừ "
- Phó tỷ ! Xem ra tên nhóc đó đã mê hoặc đại tỷ rồi
Herlly lạnh lẽo , tức giận đến nỗi khiến tròng mắt dường như có máu đỏ .
Bùm bùm !
" Chuyện gì ? "
- Không xong rồi phó tỷ , từ đâu không biết lại có thứ gì tấn công chúng ta
Một nhóm nữ chạy vào hốt hoảng , Herlly đứng lên sững sờ
" Cái gì ? Mau ! Mau thoát ra "
Herlly cất tiếng , đôi mắt ánh lên nghi hoạc lạnh lùng ...
Từ bên ngoài , Ciara lơ lửng giữa không trung . Đôi mắt tĩnh mịch nhìn trụ sở đang bốc cháy , bàn tay chưởng về hướng đó . Như ép lại cơn gió , đánh mạnh vào trụ sở . Mọi thứ đổ sập trong phút chốc , cháy lên cả khoảng trời . Dây xích trên người kêu lên leng keng nhưng không ai có thể nghe thấy . Từ phía dưới bỗng xuất hiện những ảo ảnh con người mặc đồ đen và xe . Trên tay là bom , một số ít người thoát được . Thân thể chồng chất vết thương
- Phó tỷ ! Nhìn kìa
Herlly ôm lấy cánh tay , gương mặt lạnh lẽo
" Bạch gia ? "
Nhìn thấy bộ đồ của Bạch gia , Herlly liền cắn răng nhìn chiếc xe đang chạy đi
" Mẹ nó ! Giỏi lắm "
Ciara xoay người , bỗng dừng lại nhìn về nơi xa . Đôi mắt tĩnh mịch khiến người phải run rẩy , sau đó biến mất
_________________
[ Ký chủ ! Đã tạo ảo ảnh thành công ]
Cô cười nhạt trước lời nói của tiểu Bát Đản vang lên trong đầu , từ không trung Ciara xuất hiện
" Vương ! Đã diệt sạch các bang của Ngọc bang "
" Tốt lắm "
" Đa tạ vương đã khen "
Ciara quỳ giữa không trung cung kính , cô híp mắt
" Có chuyện gì sao ? "
" Vương ! Theo lệnh người đã để một ít sống sót . Khi ta làm nhiệm vụ , có kẻ từ phía xa quan sát "
Cô nhẹ nhàng nhìn ra ngoài , phất tay
" Vâng ! "
Ciara biến mất , cô nhìn qua người con gái đang an lành yên giấc .
" Ha ... "
________________
Trên núi :
Một đôi cánh đáp xuống , ánh hào quang màu đỏ tỏa ra sau đó biến mất . Bóng cây che phủ thân ảnh của thứ đó
" Chủ nhân ! Uy lực đó ... "
" Ha ! Không ngờ Huyết vương lại có thể tạo ra được sức mạnh như vậy . Ta tự hỏi không bằng "
Tiếng nói nữ nhân mang theo kính phục , thứ đó lên tiếng
" Chủ nhân ! Huyết vương chỉ mới có được ma pháp Hắc Ám không lâu . Lại tạo ra được một thuộc hạ mang sức mạnh Hủy Hoại như vậy . Chúng ta không nên dây vào "
" Ái chà ! Cũng đã lâu rồi không gặp , ta cũng phải nên chào hỏi một chút "
Nữ nhân giễu cợt , lọn tóc hồng bay lên xinh đẹp . Phần cúi khúc đuôi uốn lượn có màu xanh dương phản phất giữa cơn gió
" Không được ! Nếu người xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ biến mất theo "
" Đừng lo , đừng lo "
" Hừ ! Việc người quan sát Huyết vương chắc chắn đã bị phát hiện . Ta khuyên người nên đi làm nhiệm vụ . Đừng lãng phí thời gian để chờ chết "
" Ha ! Ngươi lạnh lùng quá , ngươi là hệ thống của ta mà . Ta đang trong thời gian nghĩ ngơi , ngươi không thấy sao ? "
Nữ nhân mang theo ý cười
" Rốt cuộc người muốn gì ? "
" Ta ... không biết "
Dưới ánh trăng , đôi mắt xanh dương trong veo mang theo suy tư . Nụ cười nhạt vươn lên
" Huyết vương ... lòng ta có một cảm giác ... phải phục tùng người này ... Một sứ mệnh ... tuyệt đối ... "
_________________
Sáng hôm sau :
Khi cô tỉnh dậy thì Ngọc Diện đã biến mất , cô xoay lọn tóc tím của mình . Cầm lấy mảnh giấy trên bàn
" Hắc Nguyệt ! Bang có chuyện , em phải về "
Cô nở nụ cười nhạt , tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên
[ Rõ ràng ký chủ có thể tìm ra nơi cất giữ mảnh pha lê đen rồi giết hết bọn họ . Sao người phải làm nữa chừng như vậy ? ]
" Ha ! Làm như vậy , mới có thể có lý do giúp đỡ "
Cô cười lạnh , đứng lên thay quần áo ...
_________________
Trong không gian :
" Ký chủ kì lạ thật "
Tiểu Bát Đản đang ăn shushi nói , cái đầu nhỏ lắc lắc . Tiểu Hắc bên cạnh đậu trên một thành ghế
" Chủ nhân làm gì đều có tính toán , ý vị thâm sâu khó lường . Ngươi làm sao hiểu được ? "
Tiểu Huyết đang chơi cờ với Ciara gật gật đầu
" Phải phải ! Chủ nhân của chúng ta là giỏi nhất "
" Ký chủ lúc nào cũng bí hiểm , ta thật sự không hiểu được "
Tiểu Bát Đản ngoe ngoảy đuôi . Tiểu Huyết khinh bỉ liếc qua
" Hừ ! Đồ đầu heo sao hiểu cho được "
" Ngươi nói cái gì hả con rắn thúi ? "
" Ta nói ngươi ngu như heo "
" Ngươi mới ngu nhá , cả dòng họ ngươi đều ngu "
" Đồ hồ ly mập , dám lôi cả dòng họ của ta vào ? "
Tiểu Huyết tức giận , cái miệng rắn khè lưỡi
" Gì gì ! Muốn cắn hả ? Nè ! Cắn đi , cắn đi . Ta mách ký chủ "
Tiểu Bát Đản lắc lắc cái mông chọc tức tiểu Huyết , cuộc chiến cãi mồm diễn ra . Ciara nhìn qua tiểu Hắc đang đọc sách
" Có kẻ theo dõi vương "
" Ngươi không cần lo , chủ nhân chắc chắn đã biết "
Ciara gật đầu nhìn lên màn hình trong suốt đang phản chiếu hình ảnh của cô ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.