Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 114: Thế Giới Đêm 14
Lãnh Thiên Băng
14/12/2019
Cô đứng đó , lạnh nhạt nhìn hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên ghế .
Thẩm Lăng cái áo trắng bung cúc , để lộ cơ ngực săn chắt . Phi Long bị
lật người lại , cái quần tuột xuống giữa đầu gối để lộ cái đùi trắng mịn . Thẩm Lăng cởi tia quần để thứ đó đi ra đang đâm vào giữa hai bờ mông
của Phi Long , đi vào trong luân động . Gương mặt Phi Long đỏ hồng , bàn tay nắm chặt ghế sô pha thở dốc . Mái tóc ướt đẫm mồ hôi chảy xuống cổ , những vết hôn đỏ lộ ra rõ ràng .
Phạch Phạch !
" Ah~ ... "
Tiếng rên rỉ vang lên , khi cửa mở ra Thẩm Lăng liếc qua cô . Bạch Thiển từ sau đi tới thấy cảnh này liền đỏ mặt quay đi , cô nâng nhẹ gọng kính . Giọng nói bình thản
" Xin lỗi ! Tiếp tục "
Cạch !
Cô đóng cửa lại , hai vệ sĩ nhìn cô với ánh mắt kì quái . Bạch Thiển cũng không khác họ , hỏi
" Cậu nhìn màn này mà không có cảm xúc gì sao ? "
" Cảm xúc gì ? "
Kì thật cô không có cảm xúc gì , vẫn thấy chuyện đó không có gì lạ . Con người Tham , Sân , Si , Ái , Ố , Hận ... Dục vọng là một điều kiện tất yếu không thể thiếu . Trong mắt cô những điều trước mắt đều như cát bụi , dường như nó có thể hóa thành hư không bất kì lúc nào . Cô không quan tâm , cũng bình thản mà nhìn ... Không có cảm giác gì cả ... Giống như ... cô không phải người ...
" Cậu kì lạ thật ! Đúng là quái nhân "
Bạch Thiển bĩu môi nói , nhìn gương mặt vẫn lạnh nhạt của cô . Nhớ lại cảnh khi nãy mà đỏ mặt , đưa tay ôm trán
" Lão đại cũng thật là ... mới sáng sớm đã có tinh lực rồi "
Cô nhìn qua Bạch Thiển , Phi Thanh từ xa đi tới cười cười choàng vai cô
" Hắc Nguyệt ! Sao đứng đây ? "
Thấy mọi người im lặng , Phi Thanh như hiểu ra . Cánh cửa lớn bật mở
Cạch !
Phi Long trở lại chỗ cũ , đứng bên cạnh Thẩm Lăng đang quần áo chỉnh tề . Lạnh lùng cầm điếu thuốc hút , phả ra làn khói . Bọn cô ngồi xuống ghế , Thẩm Lăng lạnh giọng
" Chuyện đêm qua , tôi biết rồi "
" Lão đại ! Thật không ngờ Hắc Nguyệt lại ra tay như vậy . Nhưng rốt cuộc làm sao để có thể trong một đêm phá hủy hết các chi nhánh của Ngọc bang ? "
Phi Thanh nói , ánh mắt mang theo kính ngưỡng . Cô nâng gọng kính
" Bí mật "
" Chà chà ! Người anh em , bí bí ẩn ẩn . Là người một nhà không , cần gì phải giấu ? "
Bạch Thiển choàng vai cô , cái mặt sát bên tai cô chế giễu nói . Thẩm Lăng nhìn cô ánh mắt mang theo ý cười
" Cậu làm tốt lắm "
" Quá khen "
" Nhưng Ngọc bang vẫn còn nơi bí mật cất giấu mảnh pha lê . Cậu hãy tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo , đi tìm mảnh pha lê "
" Rõ "
" Kìa lão đại , anh có phải hơi quá đáng không ? "
Bạch Thiển nheo mày nói , Thẩm Lăng gạt điếu thuốc
" Hiện cậu ta đang có được tình cảm của Ngọc Diện , nên cơ hội đi về phía trước lớn hơn "
" Hừ ! Anh cứ giao cho Hắc Nguyệt những nhiệm vụ nguy hiểm "
Bạch Thiển hừ lạnh nói , uống rượu . Phi Thanh liếc qua
" Sao ? Đau lòng à ? "
" Im đi ! Cứ chen cái mồm thối vào "
Phi Long lạnh lùng nhìn qua cô
" Bây giờ Ngọc bang đang rất nguy cấp , bước kế tiếp tùy cậu phân phó "
" Không cần ! Chuyện còn lại cứ giao cho tôi . Anh trở về với Lão Đại đi , tôi không muốn chia rẽ uyên ương "
Cô nâng gọng kính nhấp rượu , Thẩm Lăng khẽ nheo mày .
" Được rồi ! Chuyện còn lại giao cho các người "
Cô đứng dậy đi ra ngoài , Bạch Thiển đuổi theo choàng vai cô
" Đi uống vài chai không ? "
" Không ! Tôi phải đi tìm Ngọc Diện "
" Hừ ! Suốt ngày đi tìm ả ... "
Bạch Thiển cười lạnh khó chịu , cô lạnh nhạt bước đi . Bạch Thiển nhìn theo đá chân vào tường một cái mạnh đầy bất mãn
_________________
Cô điện thoại cho Ngọc Diện , giọng nói bên kia mang theo sự tức giận đang cố nén lại . Gượng cười
" Alo ? Hắc Nguyệt ? "
" Anh biết chuyện rồi , em đang ở đâu ? "
" ... "
___________ ___________
Cô dừng xe đi lên một ngọn đồi , nơi đây bầu trời trong xanh mát mẻ . Có thể nhìn rõ những áng mây trắng hồng lướt qua . Mặt trời nhạt chiếu xuống những đồng cỏ xanh mượt mà , cơn gió lướt nhẹ mang theo sự yên bình . Cô bước đến , nhìn bóng lưng người con gái cô tịch ngồi đó . Nỗi buồn tản ra man mát cùng sự tức giận được ẩn giấu . Cô ngồi xuống , vuốt nhẹ mái tóc Ngọc Diện . Cô ta quay qua nhìn cô , nước mắt chảy xuống nhào vào lòng cô khóc
" Hic ... H...Hắc Nguyệt ... e...em thật ... vô dụng ... "
Cô vuốt mái tóc Ngọc Diện , nụ cười nhạt vươn lên
" Em không vô dụng ... "
" Bạch gia ! Bọn chúng đã phá hủy toàn bộ chi nhánh của Ngọc bang "
" Anh biết "
" Hic ... em ....em không bảo vệ được bang ... thật vô dụng "
" Yên tâm ! Anh sẽ giúp em "
" Giúp em ? "
Ngọc Diện ngước mắt lên , đôi hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước long lanh . Cô mỉm cười lau đi nước mắt cho Ngọc Diện
" Anh sẽ khiến Bạch gia mãi mãi biến mất "
" Nhưng ... "
Ngọc Diện sững sờ kinh ngạc , cô xoa đầu Ngọc Diện
" Yên tâm ! Anh sẽ có cách . Em hãy tập trung vào việc xây dựng lại Ngọc bang "
Ngọc Diện hạ mi mắt , cõi lòng tràn ra nhưng tia ấm áp . Dựa vào lòng cô
" Em yêu anh ... anh thật sự rất tốt "
Cô nâng nụ cười nhìn lên bầu trời , gọng kính sáng lạnh mang theo tư vị đáng sợ
Cô chở Ngọc Diện về sau khi thấy tâm tình của cô ta tốt hơn , chiếc xe đạp dừng lại trước một căn biệt thự . Hai hàng nữ vệ sĩ cúi đầu
" Anh thật sự không vào ? "
" Không ! Ngoan , vào nhà đi "
" Ừ "
Ngọc Diện cúi đầu , chườm người hôn lên má cô . Đỏ mặt quay đi , cô nhếch môi đạp xe phóng đi . Đôi mắt sau gọng kính liếc qua phía sau mang theo hứng thú ...
_________________
Ngọc Diện đi vào , hai má ửng hồng . Herlly nhìn thấy , gương mặt lạnh giá
" Lại đi với tên đó ? "
" Chị đừng gọi như vậy chứ "
Ngọc Diện ngồi xuống , Herlly tức giận đập bàn
" Em có biết tình hình bang bây giờ không ? Còn hạnh phúc với tên đó ? Em có còn nhớ mình là bang chủ của bang không ? "
Ngọc Diện liếc qua , lạnh giọng
" Chị cũng đừng quên chị đang lớn tiếng với ai "
Herlly ngẩn ra , trấn tĩnh ngồi xuống
" Thuộc hạ xin lỗi "
" Chuyện này ... Hắc Nguyệt sẽ giúp em "
" Em tin cậu ta ? "
Herlly nắm chặt lòng bàn tay , đôi mắt nghi ngờ
" Phải "
" Nhưng em không thấy chuyện này lạ sao ? "
" Lạ ? Lạ chỗ nào ? Bạch gia hiện đang thốn đốn , muốn có một bang phái yếu hơn làm con mỗi trước để có thời gian củng cố thực lực . Điều đó có gì lạ ? "
Ngọc Diện nâng ly rượu trên tay nhấm nháp , Herlly lắc đầu
" Cũng chính lý do đó mới kì lạ . Bạch gia hiện đang suy yếu , thì làm sao lấy ra nhân lực như vậy ? Trong một đêm diệt sạch các chi nhánh của chúng ta ? "
" Ý chị là có kẻ giúp sức ? "
Ngọc Diện liếc qua Herlly
" Phải ! "
" Chị nghi ngờ Hắc Nguyệt ? "
" Đúng ! Thẩm gia là đáng nghi nhất "
" Ha ! Chị cũng đừng quên , hiện tại Thẩm gia có hai bang phái . "
Ngọc Diện nói khiến Herlly ngẩn người , bàn tay siết chặt . Đôi mắt nhìn Ngọc Diện thất vọng
" Em thật quá hồ đồ "
" Em tin vào người em yêu . Đủ rồi ! Chị đừng nói những điều này nữa . Mau chóng phái người đi xây dựng lại "
Ngọc Diện lên lầu , Herlly nhìn theo bóng lưng cô ta . Đôi mắt ánh lên tức giận cùng đau đớn
" Em quá ngốc rồi ... Hắc Nguyệt ... rốt cuộc cậu có mục đích gì ... "
Ánh mắt Herlly ánh lên độc ác , nhìn bóng dáng Ngọc Diện đã khuất . Siết chặt tay
" Ha ! Vậy thì chỉ còn đi bước đó thôi "
_________________
Cô đạp xe lên phố , cô đang dùng Thiên Thông Nhãn nghe cuộc đối thoại của Ngọc Diện và Herlly . Nụ cười vươn lên lạnh lẽo
" Ha ... "
Cơn gió mát mẽ lướt qua thân ảnh cô , dừng xe lại trước một quán cà phê . Cô bước vào , đôi mắt liếc về phía sau khá xa ...
Trên chiếc xe mui trần đen , Ngô quản gia thu óng nhòm lại
" Cậu chủ ! Bị phát hiện rồi "
" Cũng tốt ! Đi thôi "
Kì Ngôn cười nhạt , Ngô quản gia ra ngoài mở cửa xe đỡ hắn đi đến quán cà phê cô vừa bước vào . Nhân viên cúi đầu
- Mời quý khách đến bên đó
Ngô quản gia nhìn nhân viên chỉ qua chỗ cô đang ngồi , bình thản gật đầu đi tới . Đôi mắt Kì Ngôn vẫn một mảng tĩnh mịch , không có biểu cảm gì . Nhưng khí chất và phong phạm toát lên khiến hắn không giống một người đã mất đi ánh sáng ...
" Thanh niên ! Cậu phát hiện từ lúc nào ? "
Ngô quản gia ngồi xuống , gương mặt nghiêm nghị . Cô nhấp cà phê nóng hỏi cười nhạt
" Từ đầu ! Không biết hai vị tìm ta có chuyện gì ? "
" Ha ! Thẳng thắng lắm . Tôi quả thật có chuyện muốn thương nghị "
Kì Ngôn cũng cầm tách cà phê thổi uống , nụ cười vươn lên ngã lưng vào ghế .
" Mời nói "
Bịch !
Ngô quản gia quăng lên bàn một số tài liệu , cô liếc qua . Trong đó là hình ảnh những căn biệt thự nổ tan tành . Đó chính là việc đêm qua đã xảy ra , tin tức cũng được lan truyền rộng rãi . Cô híp mắt
" Không biết các vị có ý gì ? "
" Đây là do Bạch gia làm ? "
Kì Ngôn nhếch môi nghiêng đầu , đặt tách cà phê xuống .
" Phải ! Ta nghe tin là vậy "
" Ha ! Nhưng ta lại không nghĩ vậy "
" Ý của Mạc thiếu là ... ? "
Cô mỉm cười đặt cà phê xuống , nâng nhẹ gọng kính sáng lạnh
" Thẩm gia ... thật sự không liên quan ? "
" Có thì sao ? Không có thì sao ? Nói thẳng đi "
" Ha ! Tốt ! Lão thích người thẳng thắng . Chúng ta muốn cậu gia nhập vào tổ chức của chúng tôi "
Ngô quản gia nghiêm cẩn nói , cô liếc qua dứt khoát
" Không "
" Tại sao ? "
Mạc Kì Ngôn cười nhạt hỏi , cô lạnh nhạt
" Không hứng thú "
" Ha ha ha ! Thú vị lắm , nhưng hiện tại chúng ta đều chung mục đích là diệt Bạch gia . Tôi cũng không cần biết cậu có ý định gì , nhưng nếu cậu đã không đồng ý gia nhập . Vậy thì chúng ta hợp tác ? "
Mạc Kì Ngôn không nhanh không chậm nói , cô nhướn mày
" Hử ? "
" Tôi sẽ âm thầm hỗ trợ cậu . Cậu đưa Bạch Tử Du cho tôi , tôi muốn chính tay xử lý hắn "
" Làm vậy tôi có lợi ích gì ? "
" Ha ! Cậu có được người con gái của cậu . Tôi có được con mồi của tôi . Cả hai đều có lợi "
" Chậc ! Mạc thiếu sai rồi "
Cô đang tựa vào ghế liền chườm lên , nụ cười nhạt hiện hữu . Mạc Kì Ngôn cảm nhận được điều kì lạ liền trở nên phòng bị
" Hử ? "
" Mạc thiếu ! Nếu cậu đã biết tôi yêu thích Nhược Liên . Vậy mà ngài lại làm ra chuyện đó với người con gái của tôi . Ngài không nghĩ tôi sẽ tức giận như thế nào ? "
Ngô quản gia cầm chặt thanh kiếm Nhật bên hông , cảnh giác cao độ . Kì Ngôn ngẩn người sao đó cười lớn
" Ha ha ha ! Đông Phương Hắc Nguyệt ... Cậu nên nhớ , đàn bà là quần áo . Không nên vì một nữ nhân mà từ bỏ nghiệp lớn "
Cô dựa vào ghế lạnh nhạt thờ ơ
" Tôi biết ... Nhưng ngài không nghĩ mình nên bồi thường sao ? "
" Hử ? Cậu muốn gì ? "
" Mảnh pha lê đen "
Kì Ngôn nhíu mày , cô nhếch môi
" Ha ! Một ả đàn bà , đáng giá với mảnh pha lê đen ? "
Kì Ngôn bình thản nói , nhưng sâu trong lời nói mang theo khinh miệt
" Ah ! Tôi nên nhắc cho Mạc thiếu biết . Đây không hoàn toàn là ngài nợ tôi , mà là trao đổi "
" Trao đổi ? "
" Tôi đưa Bạch Tử Du cho ngài , giúp ngài đạt được việc trả thù . Lúc đó muốn đánh thì đánh , muốn giết thì giết . Hả dạ quá rồi ? Dù sao Mạc thiếu cũng đâu cần đến viên pha lê ... Mối thù hận đổi lấy một thứ mà ngài không cần đến . Xem ra cũng không lỗ "
Kì Ngôn ngẩn ra , cô cười nhạt uống hết tách cà phê . Đặt tiền xuống bàn , đứng lên bỏ đi . Mạc Kì Ngôn nắm chặt quai tách , Ngô quản gia lấy ra chiếc điện thoại nãy giờ vẫn kết nối . Một giọng nói nghiêm nghị già nua vang lên
" Đồng ý đi "
" Rõ ! Lão gia "
Ngô quản gia đỡ Kì Ngôn đứng lên , cô bước ra khỏi cửa định dắt xe đi thì bị một tên vệ sĩ chặn lại . Cô nhướn mày , Ngô quản gia từ sau đi lên
" Được "
" Ha ! Hợp tác vui vẻ "
Cô quay người bắt tay với Mạc Kì Ngôn
" Hợp tác vui vẻ "
" Vậy tôi đi trước "
Cô nói rồi lên xe phóng đi , Ngô quản gia nắm chặt kiếm . Đôi mắt ánh lên đề phòng và một chút phức tạp . Kì Ngôn xoa tóc nói
" Quả không tầm thường "
" Thiếu gia ! Cậu thật sự muốn đưa mảnh pha lê cho cậu thanh niên đó ? "
" Biết làm sao ? Gia gia đã nói vậy "
" Thật kì lạ ... lão gia sao lại quan tâm tới cậu thanh niên này "
Kì Ngôn cười nhạt , vỗ vai Ngô quản gia
" Ta tin gia gia tự có sắp xếp "
_________________
Cô đạp xe chạy đi , đi ngang qua một công viên . Dừng lại nhìn vào trong , dòng người tấp nập vui vẻ đi cùng nhau . Cô nhếch môi , Thiên Thông Nhãn nhìn về phía xa . Trong dòng người , Bạch Tử Du và Hi Nhược Liên đang vui vẻ chơi đùa với nhau , cả hai thân mật hạnh phúc . Nhược Liên choàng khăn cổ lên cho Tử Du , dịu dàng
" Trời se lạnh , anh đừng để bị cảm "
" Cảm ơn em "
Tử Du xoa tay Nhược Liên , ánh mắt mang theo yêu thương cùng sự ân hận được chôn dấu . Xoa mái tóc Nhược Liên , nhìn lên trời ngẩn người một lúc ... Nhược Liên cúi đầu , ánh mắt hiện lên chán ghét . Nhưng lại biến mất phút chốc , thay vào đó là sự buồn bã chua xót
" Anh nhớ về Thẩm tiểu thư sao ? "
Tử Du kinh ngạc giật mình , nhìn vào Nhược Liên lắc đầu
" Em nói gì vậy ? "
" Tử Du ! Em và anh đã chia tay ... Em cũng không còn xứng đáng với anh ... Thẩm tiểu thư xứng đáng ở cạnh anh hơn em . Em không muốn vì em , mà anh phải chịu đau khổ "
Nhược Liên nước mắt chảy dài , Tử Du thắt lòng ôm thân ảnh nhỏ nhắn đó vào lòng
" Không ! Em đừng nói vậy . Là lỗi của anh , đừng khóc "
" Tử ... Du ... em thật lòng muốn anh hạnh phúc "
" Em an tâm ! Có em là anh hạnh phúc rồi . Đừng lo , chúng ta đi chơi nào . Hử ? "
" Vâng "
Bạch Tử Du nắm tay Nhược Liên , cả hai tay trong tay mang lại cảm giác hạnh phúc vui vẻ . Cô nhếch môi , quay đầu về phía trước . Nâng nhẹ gọng kính
" Ha ! Nữ9 xem ra cũng khá lợi hại . Giờ chỉ cần triệt cái gai trong lòng Bạch Tử Du là Thẩm Nhược Giai nữa là xong ... "
Cô đạp xe chạy đi , điện thoại trên tay điện cho Bạch Thiển
" Hắc Nguyệt , cậu điện cho tôi có gì không ? "
Từ bên đầu dây kia đã nghe tiếng nói của Bạch Thiển vui vẻ vang lên , cô nhếch môi
" Có hứng ! Tối nay 20h uống rượu . Phòng Vip107 "
" Được được ! Tôi sẽ tới đúng giờ "
Cô tắt máy , cười lạnh ...
________________
Cô trở về nhà , vào không gian ngâm mình trong dòng nước ấm áp . Nhìn lên bầu trời trong xanh , mây trắng lướt qua . Cô đưa tay , xoay nhẹ . Dòng nước vì động tác của cô mà tạo thành hình lốc xoáy giữa không trung . Mạnh mẽ lại nhẹ nhàng , Ciara bước vào . Tiếng dây xích kêu lên , trên tay là trái cây và rượu
" Vương ! "
Cô nhẹ nhàng thả tay , cơn lốc nước biến mất . Ciara quỳ bên cạnh đặt đồ xuống , cầm chùm nho đút cho cô
" Ngươi thấy nhàm chán không ? "
" Không ạ "
" Nấu ăn sao rồi ? "
" Đã chuẩn bị xong , lát nữa mời Vương thưởng thức "
" Tốt ! Lấy áo choàng cho ta "
Ciara lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên cho cô , mái tóc tím mượt mà ướt sũng . Những giọt nước long lanh nhỏ xuống như trân châu ... Dung nhan tuyệt thế như muốn xoay chuyển càng khôn . Những bông hoa đung đưa như e thẹn , cá trong hồ lặn xuống . Cô rời khỏi phòng tắm rộng lớn , bàn tay lướt nhẹ qua mái tóc . Mái tóc lập tức khô ráo mượt mà , dịch chuyển xuống phòng ăn . Chiếc bàn dài đầy đủ những đĩa thức ăn đẹp mắt . Mùi thơm lan tỏa khắp nơi . Tiểu Bát Đản đã nhìn đến chảy nước miếng , nhìn qua cô hai mắt ủy khuất
" Ký chủ ! Người lâu quá , ta đói sắp chết rồi "
Cô cười nhạt ngồi vào chiếc ghế duy nhất ở đầu bàn , tiểu Huyết thân rắn trên bàn cúi đầu . Cả tiểu Hắc và Ciara đều làm thế
" Mời người dùng bữa "
Cô đưa tay gấp một miếng cá bỏ vào miệng , hương vị béo bở mặn mặn lan tỏa trong miệng . Cô gật đầu hài lòng , tiểu Bát Đản hưng phấn
" Ngon quá ! Tay nghề của ngươi giỏi thật "
" Đa tạ Bạch Cốt sứ "
Ciara ngồi đó , tiểu Hắc gật đầu lạnh lùng
" Ngon lắm "
Tiểu Bát Đản ăn hết 10 đĩa shushi cá ngừ trong chớp mắt , tốc độ ăn của nó như thiên thạch xẹt qua . Tiểu Huyết liếc mắt khinh thường
" Đúng là heo "
" Ói ì ả ắn húi ? ( Nói gì hả rắn thúi ? ) "
" Có ngày nghẹn chết "
" Ươi mớ ết ! Cả òng họ ươi ều ết ( Ngươi mới chết ! Cả dòng họ ngươi đều chết ) "
" Ngươi nói gì hả ? Ngươi dám trù loài rắn ta tuyệt chủng sao ? "
" Xí ! Ì ao ? ( Xí ! Thì sao ? ) "
" Ngươi đồ hồ ly mập "
Tiểu Huyết tức giận cong miệng chửi , tiểu Bát Đản liếc mắt qua . Cái đuôi đánh vào người tiểu Huyết tức giận
" ĐỒ ẮN ÚI ! ( ĐỒ RẮN THÚI ! ) "
Bọn nó lại cãi nhau , tiểu Hắc không quan tâm tiếp tục ăn hết phần ăn của mình . Cô lau miệng buông đũa , Ciara phất tay . Đĩa chén đều biến mất , chỉ còn lại chiếc bàn trống không . Tiểu Bát Đản đang đánh nhau với tiểu Huyết , nước mắt lưng tròng
" Ta chưa ăn xong mà ? "
" Hừ ! Đáng đời , ăn nhiều như vậy còn chưa no ? "
Tiểu Huyết đuôi rắn phe phẩy , ánh mắt khinh thường . Cô hai tay chống bàn nâng cằm . Sự uy nghiêm toát ra khiến mọi người trở nên nghiêm túc , cô liếc qua Ciara
" Ngươi nấu ăn rất ngon , nhưng cũng không thể suốt ngày bắt ngươi như vậy "
" Mệnh lệnh của vương là trời , bất cứ điều gì đều sẽ nghe theo người "
Ciara quỳ một chân xuống cung kính , cô phất tay cho Ciara đứng lên . Tiểu Hắc bay đến bên vai cô
" Chủ nhân ! Vậy người có ý gì ? "
" Ta không biết ... Các ngươi nói thử xem ? "
Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản nhìn nhau , thân ảnh tiểu Bát Đản mượt mà ngồi trên bàn
" Ký chủ ! Người cảm thấy chưa đủ gì à ? "
Cô im lặng suy tư , tiểu Hắc nhìn qua Ciara , cái đầu quạ khẽ gật . Sau đó nói
" Chủ nhân ! Dù hiện tại người chưa gặp nguy hiểm gì lớn . Nhưng Ciara được tạo ra cũng không thể để trưng . Huống hồ chúng ta là thần thú , hiện phải nói là pháp thuật chỉ khôi phục lại được một ít . Ngộ nhỡ lúc gặp nguy hiểm cận kề , chúng tôi cản chân người thì không tốt "
" Ý ngươi là gì ? "
Tiểu Huyết nheo mắt hỏi , tiểu Hắc tiếp tục nói
" Ta thấy ! Chúng ta nên tạo một đấu trường để tập luyện . Chủ nhân cũng cần tạo ra thêm những thuộc hạ trung thành để trụ vững không gian này "
" Tiểu Hắc Hắc ! Ngươi nói cũng có lý . Tuy không gian này do hệ thống ta tạo ra . Nhưng nói chung nó vẫn nằm trong những mảnh vỡ thời không , trôi nổi khắp nơi . Sớm hay muộn cũng bị phát hiện . Những kẻ khác sẽ đến đây xâm chiếm "
Tiểu Bát Đản gật đầu nhỏ , hai mắt to tròn nhìn cô . Cô nhìn qua Ciara
" Phải ! Các ngươi dù sao cũng là Sứ thần thú của không gian . Phải tạo ra những người có vai vế ngang bằng với Ciara để tiện bề làm việc sau này "
Tiểu Huyết nheo mắt , lên tiếng
" Chủ nhân ! Thế gian khó lường , không biết còn có bao nhiêu người mạnh . Có thể không bằng người , nhưng lại có thể ngang tầm với Ciara hoặc ... "
" Hoặc ? "
Cô nghi ngờ , nâng ly rượu mà Ciara đã chuẩn bị sẵn cho cô . Nhấm nháp nhìn tiểu Huyết
" Những thú thần khác sẽ đối địch với chúng ta "
" ... "
Cô im lặng nhìn sự ngưng trọng của tiểu Huyết , tiểu Hắc cũng hạ mắt lên tiếng
" Xích Xà nói đúng ! Dù chúng ta là hai thần thú thượng cổ . Nhưng vẫn còn những thú thần khác nhận chủ , sớm hay muộn người cũng sẽ gặp . Và có thể sẽ có cuộc chiến sinh tử , những loài rồng mạnh mẽ từ thời xa xưa . Hay những thần điêu bay lượn khắp trời . Muôn vàn loài thú có thể xuất hiện ... Nhất là rồng , có rất nhiều chủng loại . Thân như giáp sắt , mạnh mẽ uy hùng không thể tả . Máu của chúng là một thứ vô cùng quý giá ... Chủ nhân , khi trước người giết Hắc Long , đã phải dùng Huyết Tàn kiếm , lại cạn kiệt sức lực mất mấy ngày . Ngộ nhỡ một ngày nào đó người gặp một đàn rồng thì sao ? "
Tiểu Hắc nói vô cùng nghiêm túc , tiểu Bát Đản nãy giờ nghe mà sợ hãi . Nhớ ra
" Ký chủ ! Rồng thường hay sống theo bày đàn . Cũng giống như một vương quốc dành cho chúng , rất hiếm khi có những con rồng tách riêng . Chỉ có những con mạnh mẽ và cao ngạo mới tách khỏi đàn . Thông thường ít nhất là hai ba con đi cùng "
Cô lạnh lẽo nhìn vào ly rượu trên tay đã cạn , Ciara rót vào cho cô . Nhìn dòng rượu chảy vào ly thủy tinh , đôi mắt đỏ như máu ánh lên âm tàn
" Ý các ngươi là ta hiện tại chưa đủ mạnh ? "
Tiểu Huyết nhìn cô , bộ dạng nghiêm cẩn
" Phải ! Chủ nhân dù là không tầm thường . Nhưng suy ra người vẫn chỉ luyện ma pháp không lâu . Cho dù không tính người gặp những thú thần đó , nhưng những thần tiên , thánh thần của trời ... hay ma quỷ . Cũng có thể là những người trói buộc hệ thống lâu năm . Người cũng sẽ gặp nguy hiểm . "
Cạch !
Cô đặt ly rượu xuống , nụ cười vươn lên mang theo ý vị thâm sâu
" Phải ! Ta hiện tại chưa gặp kẻ địch nào mạnh . Nhỡ một ngày ta gặp họ , các ngươi lại như vậy . E rằng xoay sở không kịp "
" Ký chủ ! Người muốn làm sao ? "
Tiểu Bát Đản hỏi , cô liếc qua Ciara
" Các thú thần cần luyện tập . Ta sẽ tạo ra những trợ lực mới , nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời khắc . Các ngươi hãy giành thời gian mà luyện lại ma pháp "
" RÕ ! "
Ciara quỳ xuống cung kính , cô đứng lên biến mất giữa không trung . Trở lại nhà trọ , cô đưa tay nhìn , những ngón tay mịn màng xinh đẹp khẽ nắm lại . Đôi mắt cô dao động
" Ta ... chưa đủ thực lực ... ? "
Cô nhìn qua đồng hồ đã hiển thị 19h45 , liền đứng lên thay quần áo . Đeo chiếc kính trắng vào đẩy nhẹ , ánh sáng lạnh tỏa ra nguy hiểm
_________________
Cô bước vào quán bar , đưa thẻ cho nhân viên rồi dọc theo dãy hành lang mà đi . Dừng trước cửa phòng đã đặt sẵn , cô đưa tay mở cửa . Bạch Thiển đã ngồi đợi sẵn , gương mặt tuấn mĩ vui vẻ . Những chai rượu đã được để trên bàn , thức ăn cũng đầy đủ . Bạch Thiển nói
" Sao hôm nay rãnh rỗi rủ tôi đi uống vậy ? "
" Không có gì ! Đột nhiên có hứng thôi "
Cô bước đến ngồi xuống , Bạch Thiển hí hửng đưa cho cô chai rượu . Tự mình cũng cầm một chai đưa lên , cô cụng chai cùng hắn . Đưa lên miệng uống , liếc qua Bạch Thiển nốc hết một chai mà cười nhạt . Cô gắp thức ăn cho vào miệng
" Hắc Nguyệt ... cậu phải uống vớj tôi đến khi say đó "
" Được "
" Yô nào "
Keng !
•
•
•
•
•
•
•
Thời gian trôi qua , cô nhìn gương mặt Bạch Thiển đỏ ửng . Mùi rượu nồng nặc , cô đứng lên nâng gọng kính . Bàn tay bị Bạch Thiển giữ lại , đôi mắt mông lung nhìn cô . Cô cười nhạt buông tay hắn ra , nhắn tin cho Thẩm Nhược Giai
" Quán bar cũ , phòng Vip107 "
Cô nhìn người con trai đang gục trên bàn say khướt , bước tới bỏ vào miệng hắn một viên thuốc kích dục . Cho người dọn dẹp sạch sẽ , sau khi làm xong thì Nhược Giai đi vào . Nhìn cô cười
" Nhanh vậy sao ? "
" Phải ! Hôm nay cứ vui vẻ "
Cô nâng gọng kính , bước ra ngoài . Đang chuẩn bị đóng cửa thì Nhược Giai lên tiếng
" Ngộ nhỡ tình anh em của hai người bị tan vỡ ? "
" An tâm ! Tôi có cách giải thích rồi "
" Hừ "
Cạch !
Cánh cửa đóng lại , cô nhếch môi cầm điện thoại xem diễn biến bên trong . Nhược Giai nhìn quanh , cầm điện thoại kiểm tra xem có camara không . Cô biết trước nên đã chuẩn bị sẵn , nhờ tiểu Bát Đản che giấu sự hiện diện của camara thu nhỏ . Nhược Giai buông xuống điện thoại , nhìn người con trai trên giường nằm đó . Đôi mắt hạnh phúc , bàn tay đưa ra , cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi . Để lộ nội y màu kem nhạt quyến rũ . Đường cong xinh đẹp mê hoặc ánh nhìn , hai quả đồi nảy lên bước tới chỗ Bạch Thiển . Bàn tay vuốt ve mặt hắn , cởi bỏ cúc áo hắn ra . Hôn xuống đôu môi đỏ mọng đang mấp máy đó .
" Bạch Thiển ... em yêu anh ... "
Lời nói mị hoặc yêu kiều , Bạch Thiển cảm thấy cái chạm của Nhược Giai thật mát lạnh . Thân thể như có ngọn lửa dâng lên , mơ hồ nhìn Nhược Giai . Lắc mạnh đầu xem rõ đó là ai ...
" Ức ... "
Khẽ nấc lên , Nhược Giai cởi bỏ nội y . Để lộ nơi tư mật và vòng một xinh đẹp . Cổ họng Bạch Thiển nóng lên , không tự chủ nhào tới đè Nhược Giai xuống . Không cần biết đó là ai , lý trí như bị điều khiển ...
Cô nhếch môi tắt điện thoại , nâng nhẹ gọng kính
" Xem ra ... ngày mai có kịch hay cho Bạch đại thiếu gia xem rồi "
Cô bước đi , rời khỏi quan bar . Nhìn lên trời đêm , một màu đen đã bao phủ lấy khung trời . Ánh trăng sáng tỏa ra lạnh lẽo , cô điện cho Ngọc Diện
Tút tút túttttt !
Cô nghe tiếng khóa máy kéo dài , nụ cười vươn lên
" Ha ! Hành động nhanh thật ... "
_________________
Tại một nơi khác :
Cạch !
Cửa phòng mở ra , không gian tối tăm bao phủ . Bàn tay đưa ra bật đèn sáng , Herlly lạnh lùng nhìn người con gái trên giường . Hai tay và chân đều bị dây xích nhỏ trói lại ở 4 góc giường , mái tóc ngăn phủ đi gương mật căm phẫn . Nghe thấy tiếng động liền ngước lên , đôi mắt to tròn mang theo tức giận ... Herlly cười nhạt nhu hòa , nhưng lại có sương lạnh nơi đáy mắt
" Bang chủ ... "
Phạch Phạch !
" Ah~ ... "
Tiếng rên rỉ vang lên , khi cửa mở ra Thẩm Lăng liếc qua cô . Bạch Thiển từ sau đi tới thấy cảnh này liền đỏ mặt quay đi , cô nâng nhẹ gọng kính . Giọng nói bình thản
" Xin lỗi ! Tiếp tục "
Cạch !
Cô đóng cửa lại , hai vệ sĩ nhìn cô với ánh mắt kì quái . Bạch Thiển cũng không khác họ , hỏi
" Cậu nhìn màn này mà không có cảm xúc gì sao ? "
" Cảm xúc gì ? "
Kì thật cô không có cảm xúc gì , vẫn thấy chuyện đó không có gì lạ . Con người Tham , Sân , Si , Ái , Ố , Hận ... Dục vọng là một điều kiện tất yếu không thể thiếu . Trong mắt cô những điều trước mắt đều như cát bụi , dường như nó có thể hóa thành hư không bất kì lúc nào . Cô không quan tâm , cũng bình thản mà nhìn ... Không có cảm giác gì cả ... Giống như ... cô không phải người ...
" Cậu kì lạ thật ! Đúng là quái nhân "
Bạch Thiển bĩu môi nói , nhìn gương mặt vẫn lạnh nhạt của cô . Nhớ lại cảnh khi nãy mà đỏ mặt , đưa tay ôm trán
" Lão đại cũng thật là ... mới sáng sớm đã có tinh lực rồi "
Cô nhìn qua Bạch Thiển , Phi Thanh từ xa đi tới cười cười choàng vai cô
" Hắc Nguyệt ! Sao đứng đây ? "
Thấy mọi người im lặng , Phi Thanh như hiểu ra . Cánh cửa lớn bật mở
Cạch !
Phi Long trở lại chỗ cũ , đứng bên cạnh Thẩm Lăng đang quần áo chỉnh tề . Lạnh lùng cầm điếu thuốc hút , phả ra làn khói . Bọn cô ngồi xuống ghế , Thẩm Lăng lạnh giọng
" Chuyện đêm qua , tôi biết rồi "
" Lão đại ! Thật không ngờ Hắc Nguyệt lại ra tay như vậy . Nhưng rốt cuộc làm sao để có thể trong một đêm phá hủy hết các chi nhánh của Ngọc bang ? "
Phi Thanh nói , ánh mắt mang theo kính ngưỡng . Cô nâng gọng kính
" Bí mật "
" Chà chà ! Người anh em , bí bí ẩn ẩn . Là người một nhà không , cần gì phải giấu ? "
Bạch Thiển choàng vai cô , cái mặt sát bên tai cô chế giễu nói . Thẩm Lăng nhìn cô ánh mắt mang theo ý cười
" Cậu làm tốt lắm "
" Quá khen "
" Nhưng Ngọc bang vẫn còn nơi bí mật cất giấu mảnh pha lê . Cậu hãy tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo , đi tìm mảnh pha lê "
" Rõ "
" Kìa lão đại , anh có phải hơi quá đáng không ? "
Bạch Thiển nheo mày nói , Thẩm Lăng gạt điếu thuốc
" Hiện cậu ta đang có được tình cảm của Ngọc Diện , nên cơ hội đi về phía trước lớn hơn "
" Hừ ! Anh cứ giao cho Hắc Nguyệt những nhiệm vụ nguy hiểm "
Bạch Thiển hừ lạnh nói , uống rượu . Phi Thanh liếc qua
" Sao ? Đau lòng à ? "
" Im đi ! Cứ chen cái mồm thối vào "
Phi Long lạnh lùng nhìn qua cô
" Bây giờ Ngọc bang đang rất nguy cấp , bước kế tiếp tùy cậu phân phó "
" Không cần ! Chuyện còn lại cứ giao cho tôi . Anh trở về với Lão Đại đi , tôi không muốn chia rẽ uyên ương "
Cô nâng gọng kính nhấp rượu , Thẩm Lăng khẽ nheo mày .
" Được rồi ! Chuyện còn lại giao cho các người "
Cô đứng dậy đi ra ngoài , Bạch Thiển đuổi theo choàng vai cô
" Đi uống vài chai không ? "
" Không ! Tôi phải đi tìm Ngọc Diện "
" Hừ ! Suốt ngày đi tìm ả ... "
Bạch Thiển cười lạnh khó chịu , cô lạnh nhạt bước đi . Bạch Thiển nhìn theo đá chân vào tường một cái mạnh đầy bất mãn
_________________
Cô điện thoại cho Ngọc Diện , giọng nói bên kia mang theo sự tức giận đang cố nén lại . Gượng cười
" Alo ? Hắc Nguyệt ? "
" Anh biết chuyện rồi , em đang ở đâu ? "
" ... "
___________ ___________
Cô dừng xe đi lên một ngọn đồi , nơi đây bầu trời trong xanh mát mẻ . Có thể nhìn rõ những áng mây trắng hồng lướt qua . Mặt trời nhạt chiếu xuống những đồng cỏ xanh mượt mà , cơn gió lướt nhẹ mang theo sự yên bình . Cô bước đến , nhìn bóng lưng người con gái cô tịch ngồi đó . Nỗi buồn tản ra man mát cùng sự tức giận được ẩn giấu . Cô ngồi xuống , vuốt nhẹ mái tóc Ngọc Diện . Cô ta quay qua nhìn cô , nước mắt chảy xuống nhào vào lòng cô khóc
" Hic ... H...Hắc Nguyệt ... e...em thật ... vô dụng ... "
Cô vuốt mái tóc Ngọc Diện , nụ cười nhạt vươn lên
" Em không vô dụng ... "
" Bạch gia ! Bọn chúng đã phá hủy toàn bộ chi nhánh của Ngọc bang "
" Anh biết "
" Hic ... em ....em không bảo vệ được bang ... thật vô dụng "
" Yên tâm ! Anh sẽ giúp em "
" Giúp em ? "
Ngọc Diện ngước mắt lên , đôi hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước long lanh . Cô mỉm cười lau đi nước mắt cho Ngọc Diện
" Anh sẽ khiến Bạch gia mãi mãi biến mất "
" Nhưng ... "
Ngọc Diện sững sờ kinh ngạc , cô xoa đầu Ngọc Diện
" Yên tâm ! Anh sẽ có cách . Em hãy tập trung vào việc xây dựng lại Ngọc bang "
Ngọc Diện hạ mi mắt , cõi lòng tràn ra nhưng tia ấm áp . Dựa vào lòng cô
" Em yêu anh ... anh thật sự rất tốt "
Cô nâng nụ cười nhìn lên bầu trời , gọng kính sáng lạnh mang theo tư vị đáng sợ
Cô chở Ngọc Diện về sau khi thấy tâm tình của cô ta tốt hơn , chiếc xe đạp dừng lại trước một căn biệt thự . Hai hàng nữ vệ sĩ cúi đầu
" Anh thật sự không vào ? "
" Không ! Ngoan , vào nhà đi "
" Ừ "
Ngọc Diện cúi đầu , chườm người hôn lên má cô . Đỏ mặt quay đi , cô nhếch môi đạp xe phóng đi . Đôi mắt sau gọng kính liếc qua phía sau mang theo hứng thú ...
_________________
Ngọc Diện đi vào , hai má ửng hồng . Herlly nhìn thấy , gương mặt lạnh giá
" Lại đi với tên đó ? "
" Chị đừng gọi như vậy chứ "
Ngọc Diện ngồi xuống , Herlly tức giận đập bàn
" Em có biết tình hình bang bây giờ không ? Còn hạnh phúc với tên đó ? Em có còn nhớ mình là bang chủ của bang không ? "
Ngọc Diện liếc qua , lạnh giọng
" Chị cũng đừng quên chị đang lớn tiếng với ai "
Herlly ngẩn ra , trấn tĩnh ngồi xuống
" Thuộc hạ xin lỗi "
" Chuyện này ... Hắc Nguyệt sẽ giúp em "
" Em tin cậu ta ? "
Herlly nắm chặt lòng bàn tay , đôi mắt nghi ngờ
" Phải "
" Nhưng em không thấy chuyện này lạ sao ? "
" Lạ ? Lạ chỗ nào ? Bạch gia hiện đang thốn đốn , muốn có một bang phái yếu hơn làm con mỗi trước để có thời gian củng cố thực lực . Điều đó có gì lạ ? "
Ngọc Diện nâng ly rượu trên tay nhấm nháp , Herlly lắc đầu
" Cũng chính lý do đó mới kì lạ . Bạch gia hiện đang suy yếu , thì làm sao lấy ra nhân lực như vậy ? Trong một đêm diệt sạch các chi nhánh của chúng ta ? "
" Ý chị là có kẻ giúp sức ? "
Ngọc Diện liếc qua Herlly
" Phải ! "
" Chị nghi ngờ Hắc Nguyệt ? "
" Đúng ! Thẩm gia là đáng nghi nhất "
" Ha ! Chị cũng đừng quên , hiện tại Thẩm gia có hai bang phái . "
Ngọc Diện nói khiến Herlly ngẩn người , bàn tay siết chặt . Đôi mắt nhìn Ngọc Diện thất vọng
" Em thật quá hồ đồ "
" Em tin vào người em yêu . Đủ rồi ! Chị đừng nói những điều này nữa . Mau chóng phái người đi xây dựng lại "
Ngọc Diện lên lầu , Herlly nhìn theo bóng lưng cô ta . Đôi mắt ánh lên tức giận cùng đau đớn
" Em quá ngốc rồi ... Hắc Nguyệt ... rốt cuộc cậu có mục đích gì ... "
Ánh mắt Herlly ánh lên độc ác , nhìn bóng dáng Ngọc Diện đã khuất . Siết chặt tay
" Ha ! Vậy thì chỉ còn đi bước đó thôi "
_________________
Cô đạp xe lên phố , cô đang dùng Thiên Thông Nhãn nghe cuộc đối thoại của Ngọc Diện và Herlly . Nụ cười vươn lên lạnh lẽo
" Ha ... "
Cơn gió mát mẽ lướt qua thân ảnh cô , dừng xe lại trước một quán cà phê . Cô bước vào , đôi mắt liếc về phía sau khá xa ...
Trên chiếc xe mui trần đen , Ngô quản gia thu óng nhòm lại
" Cậu chủ ! Bị phát hiện rồi "
" Cũng tốt ! Đi thôi "
Kì Ngôn cười nhạt , Ngô quản gia ra ngoài mở cửa xe đỡ hắn đi đến quán cà phê cô vừa bước vào . Nhân viên cúi đầu
- Mời quý khách đến bên đó
Ngô quản gia nhìn nhân viên chỉ qua chỗ cô đang ngồi , bình thản gật đầu đi tới . Đôi mắt Kì Ngôn vẫn một mảng tĩnh mịch , không có biểu cảm gì . Nhưng khí chất và phong phạm toát lên khiến hắn không giống một người đã mất đi ánh sáng ...
" Thanh niên ! Cậu phát hiện từ lúc nào ? "
Ngô quản gia ngồi xuống , gương mặt nghiêm nghị . Cô nhấp cà phê nóng hỏi cười nhạt
" Từ đầu ! Không biết hai vị tìm ta có chuyện gì ? "
" Ha ! Thẳng thắng lắm . Tôi quả thật có chuyện muốn thương nghị "
Kì Ngôn cũng cầm tách cà phê thổi uống , nụ cười vươn lên ngã lưng vào ghế .
" Mời nói "
Bịch !
Ngô quản gia quăng lên bàn một số tài liệu , cô liếc qua . Trong đó là hình ảnh những căn biệt thự nổ tan tành . Đó chính là việc đêm qua đã xảy ra , tin tức cũng được lan truyền rộng rãi . Cô híp mắt
" Không biết các vị có ý gì ? "
" Đây là do Bạch gia làm ? "
Kì Ngôn nhếch môi nghiêng đầu , đặt tách cà phê xuống .
" Phải ! Ta nghe tin là vậy "
" Ha ! Nhưng ta lại không nghĩ vậy "
" Ý của Mạc thiếu là ... ? "
Cô mỉm cười đặt cà phê xuống , nâng nhẹ gọng kính sáng lạnh
" Thẩm gia ... thật sự không liên quan ? "
" Có thì sao ? Không có thì sao ? Nói thẳng đi "
" Ha ! Tốt ! Lão thích người thẳng thắng . Chúng ta muốn cậu gia nhập vào tổ chức của chúng tôi "
Ngô quản gia nghiêm cẩn nói , cô liếc qua dứt khoát
" Không "
" Tại sao ? "
Mạc Kì Ngôn cười nhạt hỏi , cô lạnh nhạt
" Không hứng thú "
" Ha ha ha ! Thú vị lắm , nhưng hiện tại chúng ta đều chung mục đích là diệt Bạch gia . Tôi cũng không cần biết cậu có ý định gì , nhưng nếu cậu đã không đồng ý gia nhập . Vậy thì chúng ta hợp tác ? "
Mạc Kì Ngôn không nhanh không chậm nói , cô nhướn mày
" Hử ? "
" Tôi sẽ âm thầm hỗ trợ cậu . Cậu đưa Bạch Tử Du cho tôi , tôi muốn chính tay xử lý hắn "
" Làm vậy tôi có lợi ích gì ? "
" Ha ! Cậu có được người con gái của cậu . Tôi có được con mồi của tôi . Cả hai đều có lợi "
" Chậc ! Mạc thiếu sai rồi "
Cô đang tựa vào ghế liền chườm lên , nụ cười nhạt hiện hữu . Mạc Kì Ngôn cảm nhận được điều kì lạ liền trở nên phòng bị
" Hử ? "
" Mạc thiếu ! Nếu cậu đã biết tôi yêu thích Nhược Liên . Vậy mà ngài lại làm ra chuyện đó với người con gái của tôi . Ngài không nghĩ tôi sẽ tức giận như thế nào ? "
Ngô quản gia cầm chặt thanh kiếm Nhật bên hông , cảnh giác cao độ . Kì Ngôn ngẩn người sao đó cười lớn
" Ha ha ha ! Đông Phương Hắc Nguyệt ... Cậu nên nhớ , đàn bà là quần áo . Không nên vì một nữ nhân mà từ bỏ nghiệp lớn "
Cô dựa vào ghế lạnh nhạt thờ ơ
" Tôi biết ... Nhưng ngài không nghĩ mình nên bồi thường sao ? "
" Hử ? Cậu muốn gì ? "
" Mảnh pha lê đen "
Kì Ngôn nhíu mày , cô nhếch môi
" Ha ! Một ả đàn bà , đáng giá với mảnh pha lê đen ? "
Kì Ngôn bình thản nói , nhưng sâu trong lời nói mang theo khinh miệt
" Ah ! Tôi nên nhắc cho Mạc thiếu biết . Đây không hoàn toàn là ngài nợ tôi , mà là trao đổi "
" Trao đổi ? "
" Tôi đưa Bạch Tử Du cho ngài , giúp ngài đạt được việc trả thù . Lúc đó muốn đánh thì đánh , muốn giết thì giết . Hả dạ quá rồi ? Dù sao Mạc thiếu cũng đâu cần đến viên pha lê ... Mối thù hận đổi lấy một thứ mà ngài không cần đến . Xem ra cũng không lỗ "
Kì Ngôn ngẩn ra , cô cười nhạt uống hết tách cà phê . Đặt tiền xuống bàn , đứng lên bỏ đi . Mạc Kì Ngôn nắm chặt quai tách , Ngô quản gia lấy ra chiếc điện thoại nãy giờ vẫn kết nối . Một giọng nói nghiêm nghị già nua vang lên
" Đồng ý đi "
" Rõ ! Lão gia "
Ngô quản gia đỡ Kì Ngôn đứng lên , cô bước ra khỏi cửa định dắt xe đi thì bị một tên vệ sĩ chặn lại . Cô nhướn mày , Ngô quản gia từ sau đi lên
" Được "
" Ha ! Hợp tác vui vẻ "
Cô quay người bắt tay với Mạc Kì Ngôn
" Hợp tác vui vẻ "
" Vậy tôi đi trước "
Cô nói rồi lên xe phóng đi , Ngô quản gia nắm chặt kiếm . Đôi mắt ánh lên đề phòng và một chút phức tạp . Kì Ngôn xoa tóc nói
" Quả không tầm thường "
" Thiếu gia ! Cậu thật sự muốn đưa mảnh pha lê cho cậu thanh niên đó ? "
" Biết làm sao ? Gia gia đã nói vậy "
" Thật kì lạ ... lão gia sao lại quan tâm tới cậu thanh niên này "
Kì Ngôn cười nhạt , vỗ vai Ngô quản gia
" Ta tin gia gia tự có sắp xếp "
_________________
Cô đạp xe chạy đi , đi ngang qua một công viên . Dừng lại nhìn vào trong , dòng người tấp nập vui vẻ đi cùng nhau . Cô nhếch môi , Thiên Thông Nhãn nhìn về phía xa . Trong dòng người , Bạch Tử Du và Hi Nhược Liên đang vui vẻ chơi đùa với nhau , cả hai thân mật hạnh phúc . Nhược Liên choàng khăn cổ lên cho Tử Du , dịu dàng
" Trời se lạnh , anh đừng để bị cảm "
" Cảm ơn em "
Tử Du xoa tay Nhược Liên , ánh mắt mang theo yêu thương cùng sự ân hận được chôn dấu . Xoa mái tóc Nhược Liên , nhìn lên trời ngẩn người một lúc ... Nhược Liên cúi đầu , ánh mắt hiện lên chán ghét . Nhưng lại biến mất phút chốc , thay vào đó là sự buồn bã chua xót
" Anh nhớ về Thẩm tiểu thư sao ? "
Tử Du kinh ngạc giật mình , nhìn vào Nhược Liên lắc đầu
" Em nói gì vậy ? "
" Tử Du ! Em và anh đã chia tay ... Em cũng không còn xứng đáng với anh ... Thẩm tiểu thư xứng đáng ở cạnh anh hơn em . Em không muốn vì em , mà anh phải chịu đau khổ "
Nhược Liên nước mắt chảy dài , Tử Du thắt lòng ôm thân ảnh nhỏ nhắn đó vào lòng
" Không ! Em đừng nói vậy . Là lỗi của anh , đừng khóc "
" Tử ... Du ... em thật lòng muốn anh hạnh phúc "
" Em an tâm ! Có em là anh hạnh phúc rồi . Đừng lo , chúng ta đi chơi nào . Hử ? "
" Vâng "
Bạch Tử Du nắm tay Nhược Liên , cả hai tay trong tay mang lại cảm giác hạnh phúc vui vẻ . Cô nhếch môi , quay đầu về phía trước . Nâng nhẹ gọng kính
" Ha ! Nữ9 xem ra cũng khá lợi hại . Giờ chỉ cần triệt cái gai trong lòng Bạch Tử Du là Thẩm Nhược Giai nữa là xong ... "
Cô đạp xe chạy đi , điện thoại trên tay điện cho Bạch Thiển
" Hắc Nguyệt , cậu điện cho tôi có gì không ? "
Từ bên đầu dây kia đã nghe tiếng nói của Bạch Thiển vui vẻ vang lên , cô nhếch môi
" Có hứng ! Tối nay 20h uống rượu . Phòng Vip107 "
" Được được ! Tôi sẽ tới đúng giờ "
Cô tắt máy , cười lạnh ...
________________
Cô trở về nhà , vào không gian ngâm mình trong dòng nước ấm áp . Nhìn lên bầu trời trong xanh , mây trắng lướt qua . Cô đưa tay , xoay nhẹ . Dòng nước vì động tác của cô mà tạo thành hình lốc xoáy giữa không trung . Mạnh mẽ lại nhẹ nhàng , Ciara bước vào . Tiếng dây xích kêu lên , trên tay là trái cây và rượu
" Vương ! "
Cô nhẹ nhàng thả tay , cơn lốc nước biến mất . Ciara quỳ bên cạnh đặt đồ xuống , cầm chùm nho đút cho cô
" Ngươi thấy nhàm chán không ? "
" Không ạ "
" Nấu ăn sao rồi ? "
" Đã chuẩn bị xong , lát nữa mời Vương thưởng thức "
" Tốt ! Lấy áo choàng cho ta "
Ciara lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên cho cô , mái tóc tím mượt mà ướt sũng . Những giọt nước long lanh nhỏ xuống như trân châu ... Dung nhan tuyệt thế như muốn xoay chuyển càng khôn . Những bông hoa đung đưa như e thẹn , cá trong hồ lặn xuống . Cô rời khỏi phòng tắm rộng lớn , bàn tay lướt nhẹ qua mái tóc . Mái tóc lập tức khô ráo mượt mà , dịch chuyển xuống phòng ăn . Chiếc bàn dài đầy đủ những đĩa thức ăn đẹp mắt . Mùi thơm lan tỏa khắp nơi . Tiểu Bát Đản đã nhìn đến chảy nước miếng , nhìn qua cô hai mắt ủy khuất
" Ký chủ ! Người lâu quá , ta đói sắp chết rồi "
Cô cười nhạt ngồi vào chiếc ghế duy nhất ở đầu bàn , tiểu Huyết thân rắn trên bàn cúi đầu . Cả tiểu Hắc và Ciara đều làm thế
" Mời người dùng bữa "
Cô đưa tay gấp một miếng cá bỏ vào miệng , hương vị béo bở mặn mặn lan tỏa trong miệng . Cô gật đầu hài lòng , tiểu Bát Đản hưng phấn
" Ngon quá ! Tay nghề của ngươi giỏi thật "
" Đa tạ Bạch Cốt sứ "
Ciara ngồi đó , tiểu Hắc gật đầu lạnh lùng
" Ngon lắm "
Tiểu Bát Đản ăn hết 10 đĩa shushi cá ngừ trong chớp mắt , tốc độ ăn của nó như thiên thạch xẹt qua . Tiểu Huyết liếc mắt khinh thường
" Đúng là heo "
" Ói ì ả ắn húi ? ( Nói gì hả rắn thúi ? ) "
" Có ngày nghẹn chết "
" Ươi mớ ết ! Cả òng họ ươi ều ết ( Ngươi mới chết ! Cả dòng họ ngươi đều chết ) "
" Ngươi nói gì hả ? Ngươi dám trù loài rắn ta tuyệt chủng sao ? "
" Xí ! Ì ao ? ( Xí ! Thì sao ? ) "
" Ngươi đồ hồ ly mập "
Tiểu Huyết tức giận cong miệng chửi , tiểu Bát Đản liếc mắt qua . Cái đuôi đánh vào người tiểu Huyết tức giận
" ĐỒ ẮN ÚI ! ( ĐỒ RẮN THÚI ! ) "
Bọn nó lại cãi nhau , tiểu Hắc không quan tâm tiếp tục ăn hết phần ăn của mình . Cô lau miệng buông đũa , Ciara phất tay . Đĩa chén đều biến mất , chỉ còn lại chiếc bàn trống không . Tiểu Bát Đản đang đánh nhau với tiểu Huyết , nước mắt lưng tròng
" Ta chưa ăn xong mà ? "
" Hừ ! Đáng đời , ăn nhiều như vậy còn chưa no ? "
Tiểu Huyết đuôi rắn phe phẩy , ánh mắt khinh thường . Cô hai tay chống bàn nâng cằm . Sự uy nghiêm toát ra khiến mọi người trở nên nghiêm túc , cô liếc qua Ciara
" Ngươi nấu ăn rất ngon , nhưng cũng không thể suốt ngày bắt ngươi như vậy "
" Mệnh lệnh của vương là trời , bất cứ điều gì đều sẽ nghe theo người "
Ciara quỳ một chân xuống cung kính , cô phất tay cho Ciara đứng lên . Tiểu Hắc bay đến bên vai cô
" Chủ nhân ! Vậy người có ý gì ? "
" Ta không biết ... Các ngươi nói thử xem ? "
Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản nhìn nhau , thân ảnh tiểu Bát Đản mượt mà ngồi trên bàn
" Ký chủ ! Người cảm thấy chưa đủ gì à ? "
Cô im lặng suy tư , tiểu Hắc nhìn qua Ciara , cái đầu quạ khẽ gật . Sau đó nói
" Chủ nhân ! Dù hiện tại người chưa gặp nguy hiểm gì lớn . Nhưng Ciara được tạo ra cũng không thể để trưng . Huống hồ chúng ta là thần thú , hiện phải nói là pháp thuật chỉ khôi phục lại được một ít . Ngộ nhỡ lúc gặp nguy hiểm cận kề , chúng tôi cản chân người thì không tốt "
" Ý ngươi là gì ? "
Tiểu Huyết nheo mắt hỏi , tiểu Hắc tiếp tục nói
" Ta thấy ! Chúng ta nên tạo một đấu trường để tập luyện . Chủ nhân cũng cần tạo ra thêm những thuộc hạ trung thành để trụ vững không gian này "
" Tiểu Hắc Hắc ! Ngươi nói cũng có lý . Tuy không gian này do hệ thống ta tạo ra . Nhưng nói chung nó vẫn nằm trong những mảnh vỡ thời không , trôi nổi khắp nơi . Sớm hay muộn cũng bị phát hiện . Những kẻ khác sẽ đến đây xâm chiếm "
Tiểu Bát Đản gật đầu nhỏ , hai mắt to tròn nhìn cô . Cô nhìn qua Ciara
" Phải ! Các ngươi dù sao cũng là Sứ thần thú của không gian . Phải tạo ra những người có vai vế ngang bằng với Ciara để tiện bề làm việc sau này "
Tiểu Huyết nheo mắt , lên tiếng
" Chủ nhân ! Thế gian khó lường , không biết còn có bao nhiêu người mạnh . Có thể không bằng người , nhưng lại có thể ngang tầm với Ciara hoặc ... "
" Hoặc ? "
Cô nghi ngờ , nâng ly rượu mà Ciara đã chuẩn bị sẵn cho cô . Nhấm nháp nhìn tiểu Huyết
" Những thú thần khác sẽ đối địch với chúng ta "
" ... "
Cô im lặng nhìn sự ngưng trọng của tiểu Huyết , tiểu Hắc cũng hạ mắt lên tiếng
" Xích Xà nói đúng ! Dù chúng ta là hai thần thú thượng cổ . Nhưng vẫn còn những thú thần khác nhận chủ , sớm hay muộn người cũng sẽ gặp . Và có thể sẽ có cuộc chiến sinh tử , những loài rồng mạnh mẽ từ thời xa xưa . Hay những thần điêu bay lượn khắp trời . Muôn vàn loài thú có thể xuất hiện ... Nhất là rồng , có rất nhiều chủng loại . Thân như giáp sắt , mạnh mẽ uy hùng không thể tả . Máu của chúng là một thứ vô cùng quý giá ... Chủ nhân , khi trước người giết Hắc Long , đã phải dùng Huyết Tàn kiếm , lại cạn kiệt sức lực mất mấy ngày . Ngộ nhỡ một ngày nào đó người gặp một đàn rồng thì sao ? "
Tiểu Hắc nói vô cùng nghiêm túc , tiểu Bát Đản nãy giờ nghe mà sợ hãi . Nhớ ra
" Ký chủ ! Rồng thường hay sống theo bày đàn . Cũng giống như một vương quốc dành cho chúng , rất hiếm khi có những con rồng tách riêng . Chỉ có những con mạnh mẽ và cao ngạo mới tách khỏi đàn . Thông thường ít nhất là hai ba con đi cùng "
Cô lạnh lẽo nhìn vào ly rượu trên tay đã cạn , Ciara rót vào cho cô . Nhìn dòng rượu chảy vào ly thủy tinh , đôi mắt đỏ như máu ánh lên âm tàn
" Ý các ngươi là ta hiện tại chưa đủ mạnh ? "
Tiểu Huyết nhìn cô , bộ dạng nghiêm cẩn
" Phải ! Chủ nhân dù là không tầm thường . Nhưng suy ra người vẫn chỉ luyện ma pháp không lâu . Cho dù không tính người gặp những thú thần đó , nhưng những thần tiên , thánh thần của trời ... hay ma quỷ . Cũng có thể là những người trói buộc hệ thống lâu năm . Người cũng sẽ gặp nguy hiểm . "
Cạch !
Cô đặt ly rượu xuống , nụ cười vươn lên mang theo ý vị thâm sâu
" Phải ! Ta hiện tại chưa gặp kẻ địch nào mạnh . Nhỡ một ngày ta gặp họ , các ngươi lại như vậy . E rằng xoay sở không kịp "
" Ký chủ ! Người muốn làm sao ? "
Tiểu Bát Đản hỏi , cô liếc qua Ciara
" Các thú thần cần luyện tập . Ta sẽ tạo ra những trợ lực mới , nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời khắc . Các ngươi hãy giành thời gian mà luyện lại ma pháp "
" RÕ ! "
Ciara quỳ xuống cung kính , cô đứng lên biến mất giữa không trung . Trở lại nhà trọ , cô đưa tay nhìn , những ngón tay mịn màng xinh đẹp khẽ nắm lại . Đôi mắt cô dao động
" Ta ... chưa đủ thực lực ... ? "
Cô nhìn qua đồng hồ đã hiển thị 19h45 , liền đứng lên thay quần áo . Đeo chiếc kính trắng vào đẩy nhẹ , ánh sáng lạnh tỏa ra nguy hiểm
_________________
Cô bước vào quán bar , đưa thẻ cho nhân viên rồi dọc theo dãy hành lang mà đi . Dừng trước cửa phòng đã đặt sẵn , cô đưa tay mở cửa . Bạch Thiển đã ngồi đợi sẵn , gương mặt tuấn mĩ vui vẻ . Những chai rượu đã được để trên bàn , thức ăn cũng đầy đủ . Bạch Thiển nói
" Sao hôm nay rãnh rỗi rủ tôi đi uống vậy ? "
" Không có gì ! Đột nhiên có hứng thôi "
Cô bước đến ngồi xuống , Bạch Thiển hí hửng đưa cho cô chai rượu . Tự mình cũng cầm một chai đưa lên , cô cụng chai cùng hắn . Đưa lên miệng uống , liếc qua Bạch Thiển nốc hết một chai mà cười nhạt . Cô gắp thức ăn cho vào miệng
" Hắc Nguyệt ... cậu phải uống vớj tôi đến khi say đó "
" Được "
" Yô nào "
Keng !
•
•
•
•
•
•
•
Thời gian trôi qua , cô nhìn gương mặt Bạch Thiển đỏ ửng . Mùi rượu nồng nặc , cô đứng lên nâng gọng kính . Bàn tay bị Bạch Thiển giữ lại , đôi mắt mông lung nhìn cô . Cô cười nhạt buông tay hắn ra , nhắn tin cho Thẩm Nhược Giai
" Quán bar cũ , phòng Vip107 "
Cô nhìn người con trai đang gục trên bàn say khướt , bước tới bỏ vào miệng hắn một viên thuốc kích dục . Cho người dọn dẹp sạch sẽ , sau khi làm xong thì Nhược Giai đi vào . Nhìn cô cười
" Nhanh vậy sao ? "
" Phải ! Hôm nay cứ vui vẻ "
Cô nâng gọng kính , bước ra ngoài . Đang chuẩn bị đóng cửa thì Nhược Giai lên tiếng
" Ngộ nhỡ tình anh em của hai người bị tan vỡ ? "
" An tâm ! Tôi có cách giải thích rồi "
" Hừ "
Cạch !
Cánh cửa đóng lại , cô nhếch môi cầm điện thoại xem diễn biến bên trong . Nhược Giai nhìn quanh , cầm điện thoại kiểm tra xem có camara không . Cô biết trước nên đã chuẩn bị sẵn , nhờ tiểu Bát Đản che giấu sự hiện diện của camara thu nhỏ . Nhược Giai buông xuống điện thoại , nhìn người con trai trên giường nằm đó . Đôi mắt hạnh phúc , bàn tay đưa ra , cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng và quần đùi . Để lộ nội y màu kem nhạt quyến rũ . Đường cong xinh đẹp mê hoặc ánh nhìn , hai quả đồi nảy lên bước tới chỗ Bạch Thiển . Bàn tay vuốt ve mặt hắn , cởi bỏ cúc áo hắn ra . Hôn xuống đôu môi đỏ mọng đang mấp máy đó .
" Bạch Thiển ... em yêu anh ... "
Lời nói mị hoặc yêu kiều , Bạch Thiển cảm thấy cái chạm của Nhược Giai thật mát lạnh . Thân thể như có ngọn lửa dâng lên , mơ hồ nhìn Nhược Giai . Lắc mạnh đầu xem rõ đó là ai ...
" Ức ... "
Khẽ nấc lên , Nhược Giai cởi bỏ nội y . Để lộ nơi tư mật và vòng một xinh đẹp . Cổ họng Bạch Thiển nóng lên , không tự chủ nhào tới đè Nhược Giai xuống . Không cần biết đó là ai , lý trí như bị điều khiển ...
Cô nhếch môi tắt điện thoại , nâng nhẹ gọng kính
" Xem ra ... ngày mai có kịch hay cho Bạch đại thiếu gia xem rồi "
Cô bước đi , rời khỏi quan bar . Nhìn lên trời đêm , một màu đen đã bao phủ lấy khung trời . Ánh trăng sáng tỏa ra lạnh lẽo , cô điện cho Ngọc Diện
Tút tút túttttt !
Cô nghe tiếng khóa máy kéo dài , nụ cười vươn lên
" Ha ! Hành động nhanh thật ... "
_________________
Tại một nơi khác :
Cạch !
Cửa phòng mở ra , không gian tối tăm bao phủ . Bàn tay đưa ra bật đèn sáng , Herlly lạnh lùng nhìn người con gái trên giường . Hai tay và chân đều bị dây xích nhỏ trói lại ở 4 góc giường , mái tóc ngăn phủ đi gương mật căm phẫn . Nghe thấy tiếng động liền ngước lên , đôi mắt to tròn mang theo tức giận ... Herlly cười nhạt nhu hòa , nhưng lại có sương lạnh nơi đáy mắt
" Bang chủ ... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.