Hệ Thống Xuyên Nhanh Tinh Tinh
Chương 4: THANH Ý VỊ CHI (4)
Noey Lạc Khiết
07/10/2019
Mục Y Đường hoàn toàn không thể nói gì được lúc này, cái vị hào hoa
phong nhã đang tiến tới mình lại chính là cha của thân thể này, à không, hiện tại là thân thể của cô.
Người nọ gương mặt ôn nhu bước đến bên cạnh Mục Y Đường hiện tại đang ngồi bệch trên thảm lớn. Đôi tay ấm áp khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô mà lo lắng hỏi:
– Thanh Thanh, vì sao lại ngồi ở đây?
Mục Đường đang mê mang ngắm nhìn dung nhan của “cha” mình trước mặt mà không khỏi xuất thần. Mày rậm, mắt sâu, ngũ quan thanh tú, râu quai nón kết hợp đôi mắt màu khói tuyệt nhiên không phải người Châu Á. Một vẻ đẹp nam tính của phương tây hoàn toàn hiện diện triệt để ngay trước mắt cô khiến Mục Y Đường trầm trồ ngắm đến nghiện.
Nhìn gương mặt con gái như còn đang mơ màng ngây ngốc. Hứa Minh không khỏi xót xa mà ôm lấy bảo bối đang ngồi dưới sàn bế lên giường.
Có trời mới biết, một động tác kia của Hứa Minh liền khiến cho Mục Y Đường đập một hồi trống ngực. Trong suy nghĩ đã vặn vẹo, quắn quéo đến mức nào. Ở cự ly gần như thế, Mục Y Đường mới thấy được đường nét quai hàm tinh tế, chưa kể đến bờ môi dày dặn này thật quyến rũ đến mức khiến cô không tự chủ được mà nghĩ về việc cắn lên nó một cái.
[Kí chủ!!! Kí chủ!!! Mau dừng lại những suy nghĩ đen tối đó lại a!! Hắn dù sao cũng là cha ngươi!!]
Mục Y Đường vẫn còn chưa tỉnh mộng sau khi được bế theo kiểu công chúa lên giường, gương mặt bỗng hiện một tầng hồng hồng trên má.
– Thanh Thanh, con khó chịu sao? Có phải chỗ nào không khỏe không?
Hứa Minh nhìn bộ dáng con gái đột nhiên ửng đỏ, miệng lại há hốc không thôi trông như người mất hồn trên thì trên trán liền nhíu một đường, vội vàng giơ tay sờ trán bảo bối nhỏ bé trước mắt.
– Thanh Thanh?!
[Kí chủ!! Mau tỉnh dậy ah!!! Hắn đang gọi người a!! Mau tỉnh dậy!!]
Mục Y Đường vẫn chìm trong hiệu ứng kẹo ngọt cùng cánh bướm bay lượm từ nãy đến giờ vẫn chưa thoát ra được. Nếu như từ trước đến giờ Mục Y Đường vẫn nghĩ rằng thể văn phụ tử thật suy đồi và khiến con người ta méo mó về đạo đức thì hiện tại chính cô cảm thấy bản thân thật nông cạn, nhân sinh quan của mình cũng quá cổ hủ và lạc hậu. Đứng trước những cái đẹp hoàn mỹ như vậy Mục Y Đường mới thấm thía một câu “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”
– Thanh Thanh, con làm sao vậy? Thanh Thanh? Chú Trần mau gọi bác sĩ tới!
Hứa Minh cảm thấy con gái biểu hiện lạ liền lay người Hứa Thanh Thanh vài cái rồi hướng ngoài cửa phòng gọi quan gia Trần đang đứng ngoài cửa.
[Kí chủ!!! Tỉnh dậy mau!! Nếu không đừng trách ta!]
Đột nhiên, một giây sau một giây tới Mục Y Đường cảm thấy bản thân bị một luồng điện cực mạnh xuyên qua khiến cho cả cơ thể giật nảy.
– Ahhh!! Ngươi làm gì?
[Cuối cùng cũng tỉnh rồi? Ta chính là đang giúp người thoát khỏi mộng cảnh tà môn đó a~]
– Ta không cần ngươi giúp!!!
– Thanh Thanh! Con làm sao vậy? Có cần ta gọi bác sĩ tới không?
[Kí chủ không cần khách sáo. Nhất định lần sau còn mất hồn như vậy ta đều sẽ giúp ngươi *cười haha*]
– Ngươi!!!
– Được, được, không gọi bác sĩ nữa. Nhưng con đây là làm sao? Có phải khó chịu chỗ nào đúng không?
Mục Y Đường lúc này mới định hình lại được tình huống trước mắt, cảm thấy không biết phải trả lời như thế nào, liền do dự thốt ra một câu yếu xìu:
– Con… con không sao…. Cha…
Hứa Minh đột nhiên nhíu mày một cái, đôi mắt thêm phần lo âu, chỉ nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc như mây của cô, khẽ thở dài:
– Xin lỗi con gái. Dạo này baba thật nhiều việc nên không dành thời gian với Thanh Thanh được rồi.
Mục Y Đường cảm thấy người trước mắt nhất định là mẫu người đàn ông quá hoàn hảo trên trái đất này lại còn là một single daddy chăm chỉ kiếm tiền để chăm sóc con gái. Thử hỏi có một người phụ nữ nào lại không đổ trước vẻ đẹp này cơ chứ.
Mục Y Đường khẽ cười ngước nhìn Hứa Minh, đôi mắt trong trẻo chậm rãi sửa cách xung hô mà đáp:
– Baba… con thật không sao. Người đừng lo cho con.
Hứa Minh lại nhìn con gái trước mặt mà trong lòng dâng lên một sự xót xa, áy náy không thôi. Bàn tay to lớn đặt lên vai nhỏ bé của Hứa Thanh Thanh, ánh mắt sâu hoắm cực kì nghiêm túc mà nói:
– Thanh Thanh à, chỉ cần con vui vẻ, bất cứ thứ gì con muốn, dù nó có là gì đi chăng nữa, ta nhất định sẽ đáp ứng cho con, con hiểu ý ta chứ?
Mục Y Đường cảm thấy ngoại trừ cảm động thì thật không nghĩ câu nói này có ý gì khác ngoài cưng chiều và yêu thương. Nhưng một kí ức xa xôi nào đó lại hiện về trong tâm trí của cô đánh vỡ cảm xúc nhất thời.
Là khung cảnh vào một buổi chiều mưa lất phất rơi. Một cô gái nhỏ đứng trước căn bếp bận rộn loay hoay, cạnh bên cô là hai người giúp việc lớn tuổi đang ôn tồn chỉ bảo cô gái nhỏ đập trứng rồi tách tròng đỏ. Vẻ mặt cô gái vô cùng nghiêm túc và cẩn thận. Đôi lúc cô bé lại bày vẻ mặt thất vọng vì đánh rơi một quả trứng gà rồi lại vụng về nhặt vỏ trứng còn sót trong chậu thủy tinh đựng lòng trắng một cách chi tiết. Đôi khi lại vì nhào bột mà ngân nga hát mấy câu nho nhỏ, có khi vì quá chuyên tâm mà làm dính bột lên khuôn mặt non nớt một vệt trắng xóa.
Hôm đó là một ngày chủ nhật bình thường trong tháng 5 nhưng lại đặc biệt đối với một số người. Đối với Hứa Thanh Thanh từ nhỏ đã là một công chúa được cưng chiều đối đãi thì một Hứa Thanh Thanh chăm chỉ học làm bánh kem bơ sữa để tặng cha thật hiếm thấy. Bởi vì cha của Hứa Thanh Thanh là chủ tịch của tập đoàn Cửu Minh chuyên về xây dựng và bất động sản ở thành phố Y, đồng thời cũng là thị trưởng của thành phố Y, gia thế hào môn từ nhiều đời Hứa thị đã trải qua bao thế hệ cũng không hề suy giảm. Chỉ cần một cái phất tay của Hứa Minh hay một cái lắc đầu của y cũng đủ làm cho cuộc đời của một người thay đổi trong chớp mắt.
Hứa Thanh Thanh bấy giờ là đại tiểu thư thiên kim duy nhất của Hứa Minh, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, người người nhà nhà có ai mà không biết Hứa Minh sủng ái con gái mình đến mức chỉ hận không thể bắt thang đem mặt trăng xuống cho cô. Thế nhưng phàm là gia đình hào môn nhất định cũng có cái khổ của hào môn, mà giá trị đau khổ của người giàu lại là thứ không tưởng của người nghèo.
Hứa Thanh Thanh lần đầu tiên trong cuộc đời tự mình làm bánh để tặng baba nhân ngày của mẹ, vì đối với cô kể từ khi mama mất, baba vừa là cha vừa là mẹ, vừa là bạn thân của cô. Hứa Thanh Thanh tuy còn bé nhưng nhận thức được rằng sau khi mẹ lên thiên đường cùng bà bà và gia gia thì baba luôn bận rộn không thôi, thậm chí không có thời gian để chải tóc cho cô hay có khi lại quên đọc truyện cho cô vào buổi tối. Nhưng cô biết đó là vì baba bận kiếm tiền nuôi cô, để mua quần áo và đồ chơi cho mình. Chính vì vậy, Hứa Thanh Thanh muốn làm một cái gì đó để thể hiện lòng biết ơn của mình, cô muốn nói rằng mình yêu baba nhất trên đời, cho dù mama không còn nữa thì hai cha con vẫn có thể chăm sóc nhau.
Thế nhưng, khoảnh khắc baba nắm tay một đứa bé gái khác bước vào cửa nhà, miệng thì lại tươi cười với một dì lạ mặt ở phía sau.
Giây phút đó, trong lòng Hứa Thanh Thanh như có một cái gì đó vừa nứt ra. Hứa Thanh Thanh 10 tuổi bỗng dưng cảm thấy cái bánh kem mình làm trông thật xấu xí và chẳng ngon tý nào.
Khi đó, Hứa Minh nhiều lần đề cập rằng cô cần một người chăm sóc khi ông vắng nhà và cần một người bạn nhỏ để vui đùa cùng. Hóa ra, baba trước giờ luôn chu đáo như vậy, chẳng mấy chốc đã tìm được người về cho cô. Ông ta trông thật vui vẻ nói chuyện cùng bọn họ, lại còn giới thiệu em gái nhỏ cho cô. A dì phía sau cũng mỉm cười làm thân với cô thế nhưng mùi hương của dì này lại không giống mama chút nào. Dì còn hay nhìn baba không ngừng, khiến cho Hứa Thanh Thanh tự hỏi baba bị dính gì trên mặt hay sao? Ngoại trừ những lúc ăn sáng, ăn trưa, ăn tối thì dì luôn nhắc tới tên cô nhưng khi bước xuống bàn lớn, thì một câu cũng là Tiểu Vân, hai câu là gọi Tiểu Vân.
Em gái nhỏ Tiểu Vân là con của dì, cô bé nhỏ hơn cô chỉ có 2 tuổi, sau khi nhìn thấy cô thì rụt rè nép về phía sau baba. Mặc cho Hứa Thanh Thanh kêu gọi chơi cùng cũng không trả lời, em gái nhỏ luôn im lặng nhìn cô khiến cô không thoải mái chút nào, nhất là những lúc chú Trần mua bánh ngọt cho cô, con bé cứ nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt to láy của nó khiến chú Trần phải chạy đi mua thêm một cái. Khi chơi xích đu thì con bé chỉ đu thật thấp, khiến cô cảm thấy thật vô vị mà giúp em gái đu cao hơn một chút. Nào ngờ chỉ mới té một cái liền ngủ mất tiêu. Sau đó baba đột nhiên nổi nóng với cô mà bắt cô ở trong phòng không cho chơi nữa.
Một lần, Đồng Đồng đến chơi nhà liền để quên sổ tay nhỏ ở trong phòng ngủ của mình, Đồng Đồng tức giận đổ lỗi cho em gái nhỏ, em gái nhỏ mặc dù không lấy nhưng nhất quyết không chịu nói khiến cho Đồng Đồng giận dữ xô một cái ngã nhào. Chỉ đến khi baba về nhà thì Tiểu Vân mới thút thít trong lòng baba như con mèo mướp bị ướt mưa ở nhà ngoại cố Hứa rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội. Khi khác, ở trường cô giáo phân cho mỗi bạn học sinh một dự án nho nho, Hứa Thanh Thanh quyết định làm bánh cup-cake để tặng cô thì hôm sau Hứa Vân được cô khen trước lớp về ý tưởng sáng tạo làm cup-cake có nhân red-velvet và kem trứng sữa rồi dùng chocolate để ghi lời chúc lên trên mặt bánh. Trong nhà, mỗi lần có thứ gì mới thì cô cũng là người đầu tiên chạm vào trước tiên mà nếu như thứ gì hư hỏng thì đều do cô cố ý nghịch ngợm mà hỏng.
Lần khác, baba mua tặng cô và tiểu Vân kẹp tóc mới. Cây kẹp tóc của cô có hình mèo con lông vàng lại đính vương miện nhỏ trên đầu vô cùng xinh đẹp, trong khi kẹp tóc của tiểu Vân là hình con thỏ trắng có đội cái nơ màu xanh. Hứa Thanh Thanh vừa nhìn đã thấy cái của mình đẹp hơn nên không ngày nào mà không đeo nó trên tóc. Baba nói rằng trông nó rất hợp với cô, cô là xinh đẹp nhất. Tiểu Vân cũng đeo kẹp tóc nhưng lại cứ nhìn kẹp tóc của cô mãi. Một hôm cô không tìm thấy kẹp tóc của mình ở đâu cả, đi một vòng tìm kiếm mới phát hiện là tiểu Vân mượn mà không xin phép cô, điều này khiến cô vô cùng tức giận mà cướp kẹp tóc về. Em gái tiểu Vân kia gầy gò yếu ớt đụng một cái liền ngã, a di lập tức chạy ra can ngăn cô nhưng không kịp, em gái lăn mấy vòng xuống cầu thang lớn rồi nằm im bất động. Cùng lúc đó, baba đột nhiên tiến vào, a di thì chạy hốt hoảng tới bên tiểu Vân rồi khóc lớn, sau đó thì cả 2 người lớn đều hướng ảnh mắt từ dưới nhìn lên bóng dáng bé nhỏ đang đứng trên cao.
Kể từ lúc đó, Hứa Thanh Thanh cảm thấy mọi thứ đứng phía dưới mình trông thật xấu xí, em gái đang chảy máu cũng thật xấu xí, a di khóc lóc lắm lem mặt mũi thật xấu xí. Ngay cả baba gương mặt tái nhợt nhìn cô chằm chằm cũng thật xấu xí.
Chỉ là cây kẹp tóc xấu xí, có gì đáng để khóc chứ?
Hứa Thanh Thanh bẻ gãy kẹp tóc trong tay rỉ máu nhếch mép cười đến vô vị. Lúc đó Hứa Thanh Thanh thầm nghĩ: Nếu như trong mắt mọi người Thanh Thanh là một người xấu thì cô nhất định sẽ không làm người tử tế nữa .
Kể từ giây phút đó trở về sau là một Hứa Thanh Thanh luôn kiếm cớ gây sự, bất cần và ngạo mạn dần trưởng thành mang theo cố chấp cũng một lớn dần.
Mục Y Đường cảm thấy mông lung sau một chuỗi kí ức liên hoàn rồi bỗng cảm thấy khó tin được một cô bé 10 tuổi đã hình thành tính cách ngang ngược này từ khi nào. Người lớn thường nghĩ trẻ nhỏ thì không biết gì hay “chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện đâu”, nhưng có thật như vậy không? Đôi khi có một số hành động và lời nói của người lớn đã vô tình đi sâu vào tiềm thức của con trẻ khi nào không hay để rồi từ đó theo thời gian phát triển, những vết thương lòng vô hình đó đã trưởng thành cùng con trẻ từ lúc nào không hay. Mục Y Đường cảm thấy có lẽ từ khoảnh khắc đó mà trong tâm lý của Hứa Thanh Thanh đã hình thành sự ích kỉ và độc tôn. Chung quy lại có lẽ cũng chính là do cha mẹ không tin tưởng con cái và không thực sự biết con muốn gì.
[Kí chủ nói đúng a! Đúng là con hư tại mẹ, nhưng ở trường hợp này con hư là tại cha mà *lắc đầu*]
– Ngươi câm miệng!!
Hứa Minh đột nhiên bị quát liền tròn mắt kinh ngạc.
Mục Y Đường vừa phát ngôn xong mới sực tỉnh khỏi suy nghĩ nãy giờ, liền vội vã bịt miệng mình lại. Trong lòng thầm mắng Tinh Tinh một trận không ra gì. Lại nghĩ cái trò thông linh này thật phiền phức.
[Kí chủ, người đừng có tự ý nghĩ gì nói nấy a! Người thường không thể nghe được tiếng của Tinh Tinh đâu! *làm mặt quỷ*]
(Ngươi bớt nói lại cho ta. Chờ ta giáo dục lại tư tưởng của người làm ba này rồi tính sổ với ngươi!)
– Ai nha…Haha baba à! Ý con là con biết là baba luôn quan tâm con. Nhưng mà baba, thật ra bản thân con không cần bất cứ thứ gì cả. Chỉ cần baba mỗi ngày làm việc xong đều một chút nhớ đến con là được…Người ta thật ra chỉ muốn baba quan tâm hơn một chút mà thôi ~
Nói đoạn, Mục Y Đường tự nhiên ngã vào lòng của Hứa Minh nũng nịu. Đôi mắt phượng sâu nhìn Hứa Minh đầy chân thành khiến cho lòng Hứa Minh bất giác mềm nhũn đến khó tin.
Vốn dĩ kể từ lần cuối xảy ra chuyện đó cũng đã 5 năm, cho đến giờ mối quan hệ giữa Hứa Minh và con gái ngày càng trở nên bất hòa. Ông thừa biết nguyên nhân chính là do ông mà ra nên không thể trách cứ được Hứa Thanh Thanh. Hứa Minh vuốt tóc con gái, trong lòng dâng một cỗ sủng nịch không thôi.
– Bảo bối ngoan, được được, baba hứa với Thanh Thanh chờ baba hoàn thành việc đấu thầu lần này sẽ dẫn con đi Disneyland có được không?
– Disneyland?!!!
Mục Y Đường ngẩn đầu kinh ngạc, cô cảm thấy hình như mình đang nghe nhầm, cả đời cô chưa từng được đi đến công viên giải trí nào ở trong nước chứ đừng nói tới Disneyland.
– Thanh Thanh không thích nhỉ? Cũng đúng rồi, hè nào cũng tới đó chắc Thanh Thanh cũng chán rồi. Vậy thì chúng ta sẽ đi trượt tuyết ở Switzland có chịu không?
– Trượt…trượt tuyết!!!?
– Mà không được, năm trước chúng ta đã đi rồi, năm nay nên đổi địa điểm vậy. À, lần trước con không phải muốn đặt may bộ váy mới để đi dự dạ tiệc của Đồng Đồng hay sao? Ta nghĩ vừa đúng lúc sang Paris chơi sẵn tiện cho con lấy váy mới, con xem có ổn không?
– Pa…Paris?
Mục Y Đường cảm thấy hô hấp mình có chút suy sụp, tai mình cũng có chút ngểnh ngang, nhất định là cô nghe lầm, ai đời lại đặt may váy ở Paris rồi lại còn nói chuyện đi tới nơi đó như đi chợ từ nhà ra ngoài đầu ngõ chứ…
[Kí chủ, ngài không nghe lầm đâu a, đây chính là cuộc sống thượng lưu của người giàu hào môn ah~ Kí chủ cũng đừng ngạc nhiên như vậy]
(Mẹ nó!! Ngươi nói làm sao không ngạc nhiên! Paris! Là Paris chứ không phải từ nhà ta tới tiệm tạp hóa của thím Từ xóm trên ah!!!)
– Thanh Thanh, con không thích sao? Vậy con muốn đi đâu?_Hứa Minh ôn tồn nhìn con gái.
– Hả … à, thật ra thì … con… con cũng không biết…
– Vậy ta sẽ kêu chú Trần kiếm mấy chỗ cho con lựa chọn có được không? Nếu được thì cuối tuần này cả chúng ta sẽ đi du lịch, con thấy sao?
Mục Y Đường ngơ ngác lại bối rối do dự đáp: “Được…”
Hứa Minh nhìn con gái bỗng dưng không hồ nháo như mọi ngày, lại còn làm nũng mình thì có chút không quen nhưng lại vô cùng vừa lòng. Bất cứ người cha nào trên thế giới khi có con gái đều vĩnh viễn không muốn con gái mình trưởng thành cả, Hứa Minh cũng không ngoại lệ, cho nên mới có câu con gái chính là nhân tình kiếp trước của cha.
– Thanh Thanh
Mục Y Đường còn lan man trong suy nghĩ thì nghe gọi mà lơ đễnh ngước nhìn Hứa Minh rồi chậm chạp đáp lại. Thật ra cô vẫn chưa quen với cái thân phận mới mẻ này.
– Thanh Thanh, ta nghe nói hôm qua ở trường học con lại nghịch ngợm tự ý thay đổi chỗ xuống cuối để không thấy bảng nữa đúng không?
– Chuyện này… Cha nghe ai nói?
– Con đó, suốt ngày nghịch ngợm phá phách, còn ra bộ dạng của tiểu thư nữa hay sao? Con coi Tiểu Vân thùy mị điềm đạm biết bao, ai mà suốt ngày chạy lung tung khắp nơi như con khỉ con vậy?
– Tiểu Vân?
(Là Hứa Vân Sao?)
[Kí chủ, còn ai khác vào đây ah, người có biết vì sao người nằm bất động trên giường không?]
(Người không phải nói là bản thân ta tự chọc vào hào quang của nữ chính mà tự mình ngã bệnh ah!)
– Được rồi, ta biết con không thích Tiểu Vân nhưng dù sao con bé cũng là em gái con, nên nhường nhịn một chút được không?
Mục Y Đường liếc nhìn Hứa Minh, đúng là bậc vương giả mấy ai mang chân tình, từ thuở xưa cho đến bây giờ, đàn ông cả người toát ra mùi tiền nếu không năm thê bảy thiếp, con rơi con rớt thì cũng là nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, kim ốc tàng kiều, mà loại người vừa nhiều tiền vừa đẹp mã, ngoại giao giỏi như Hứa Minh lại càng khiến cho Mục Y Đường hồ nghi là có biết bao nhiêu linh hồn thiếu nữ trẻ tuổi đã cam tâm tình nguyện bán cho cái người này.
Người nọ gương mặt ôn nhu bước đến bên cạnh Mục Y Đường hiện tại đang ngồi bệch trên thảm lớn. Đôi tay ấm áp khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô mà lo lắng hỏi:
– Thanh Thanh, vì sao lại ngồi ở đây?
Mục Đường đang mê mang ngắm nhìn dung nhan của “cha” mình trước mặt mà không khỏi xuất thần. Mày rậm, mắt sâu, ngũ quan thanh tú, râu quai nón kết hợp đôi mắt màu khói tuyệt nhiên không phải người Châu Á. Một vẻ đẹp nam tính của phương tây hoàn toàn hiện diện triệt để ngay trước mắt cô khiến Mục Y Đường trầm trồ ngắm đến nghiện.
Nhìn gương mặt con gái như còn đang mơ màng ngây ngốc. Hứa Minh không khỏi xót xa mà ôm lấy bảo bối đang ngồi dưới sàn bế lên giường.
Có trời mới biết, một động tác kia của Hứa Minh liền khiến cho Mục Y Đường đập một hồi trống ngực. Trong suy nghĩ đã vặn vẹo, quắn quéo đến mức nào. Ở cự ly gần như thế, Mục Y Đường mới thấy được đường nét quai hàm tinh tế, chưa kể đến bờ môi dày dặn này thật quyến rũ đến mức khiến cô không tự chủ được mà nghĩ về việc cắn lên nó một cái.
[Kí chủ!!! Kí chủ!!! Mau dừng lại những suy nghĩ đen tối đó lại a!! Hắn dù sao cũng là cha ngươi!!]
Mục Y Đường vẫn còn chưa tỉnh mộng sau khi được bế theo kiểu công chúa lên giường, gương mặt bỗng hiện một tầng hồng hồng trên má.
– Thanh Thanh, con khó chịu sao? Có phải chỗ nào không khỏe không?
Hứa Minh nhìn bộ dáng con gái đột nhiên ửng đỏ, miệng lại há hốc không thôi trông như người mất hồn trên thì trên trán liền nhíu một đường, vội vàng giơ tay sờ trán bảo bối nhỏ bé trước mắt.
– Thanh Thanh?!
[Kí chủ!! Mau tỉnh dậy ah!!! Hắn đang gọi người a!! Mau tỉnh dậy!!]
Mục Y Đường vẫn chìm trong hiệu ứng kẹo ngọt cùng cánh bướm bay lượm từ nãy đến giờ vẫn chưa thoát ra được. Nếu như từ trước đến giờ Mục Y Đường vẫn nghĩ rằng thể văn phụ tử thật suy đồi và khiến con người ta méo mó về đạo đức thì hiện tại chính cô cảm thấy bản thân thật nông cạn, nhân sinh quan của mình cũng quá cổ hủ và lạc hậu. Đứng trước những cái đẹp hoàn mỹ như vậy Mục Y Đường mới thấm thía một câu “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”
– Thanh Thanh, con làm sao vậy? Thanh Thanh? Chú Trần mau gọi bác sĩ tới!
Hứa Minh cảm thấy con gái biểu hiện lạ liền lay người Hứa Thanh Thanh vài cái rồi hướng ngoài cửa phòng gọi quan gia Trần đang đứng ngoài cửa.
[Kí chủ!!! Tỉnh dậy mau!! Nếu không đừng trách ta!]
Đột nhiên, một giây sau một giây tới Mục Y Đường cảm thấy bản thân bị một luồng điện cực mạnh xuyên qua khiến cho cả cơ thể giật nảy.
– Ahhh!! Ngươi làm gì?
[Cuối cùng cũng tỉnh rồi? Ta chính là đang giúp người thoát khỏi mộng cảnh tà môn đó a~]
– Ta không cần ngươi giúp!!!
– Thanh Thanh! Con làm sao vậy? Có cần ta gọi bác sĩ tới không?
[Kí chủ không cần khách sáo. Nhất định lần sau còn mất hồn như vậy ta đều sẽ giúp ngươi *cười haha*]
– Ngươi!!!
– Được, được, không gọi bác sĩ nữa. Nhưng con đây là làm sao? Có phải khó chịu chỗ nào đúng không?
Mục Y Đường lúc này mới định hình lại được tình huống trước mắt, cảm thấy không biết phải trả lời như thế nào, liền do dự thốt ra một câu yếu xìu:
– Con… con không sao…. Cha…
Hứa Minh đột nhiên nhíu mày một cái, đôi mắt thêm phần lo âu, chỉ nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc như mây của cô, khẽ thở dài:
– Xin lỗi con gái. Dạo này baba thật nhiều việc nên không dành thời gian với Thanh Thanh được rồi.
Mục Y Đường cảm thấy người trước mắt nhất định là mẫu người đàn ông quá hoàn hảo trên trái đất này lại còn là một single daddy chăm chỉ kiếm tiền để chăm sóc con gái. Thử hỏi có một người phụ nữ nào lại không đổ trước vẻ đẹp này cơ chứ.
Mục Y Đường khẽ cười ngước nhìn Hứa Minh, đôi mắt trong trẻo chậm rãi sửa cách xung hô mà đáp:
– Baba… con thật không sao. Người đừng lo cho con.
Hứa Minh lại nhìn con gái trước mặt mà trong lòng dâng lên một sự xót xa, áy náy không thôi. Bàn tay to lớn đặt lên vai nhỏ bé của Hứa Thanh Thanh, ánh mắt sâu hoắm cực kì nghiêm túc mà nói:
– Thanh Thanh à, chỉ cần con vui vẻ, bất cứ thứ gì con muốn, dù nó có là gì đi chăng nữa, ta nhất định sẽ đáp ứng cho con, con hiểu ý ta chứ?
Mục Y Đường cảm thấy ngoại trừ cảm động thì thật không nghĩ câu nói này có ý gì khác ngoài cưng chiều và yêu thương. Nhưng một kí ức xa xôi nào đó lại hiện về trong tâm trí của cô đánh vỡ cảm xúc nhất thời.
Là khung cảnh vào một buổi chiều mưa lất phất rơi. Một cô gái nhỏ đứng trước căn bếp bận rộn loay hoay, cạnh bên cô là hai người giúp việc lớn tuổi đang ôn tồn chỉ bảo cô gái nhỏ đập trứng rồi tách tròng đỏ. Vẻ mặt cô gái vô cùng nghiêm túc và cẩn thận. Đôi lúc cô bé lại bày vẻ mặt thất vọng vì đánh rơi một quả trứng gà rồi lại vụng về nhặt vỏ trứng còn sót trong chậu thủy tinh đựng lòng trắng một cách chi tiết. Đôi khi lại vì nhào bột mà ngân nga hát mấy câu nho nhỏ, có khi vì quá chuyên tâm mà làm dính bột lên khuôn mặt non nớt một vệt trắng xóa.
Hôm đó là một ngày chủ nhật bình thường trong tháng 5 nhưng lại đặc biệt đối với một số người. Đối với Hứa Thanh Thanh từ nhỏ đã là một công chúa được cưng chiều đối đãi thì một Hứa Thanh Thanh chăm chỉ học làm bánh kem bơ sữa để tặng cha thật hiếm thấy. Bởi vì cha của Hứa Thanh Thanh là chủ tịch của tập đoàn Cửu Minh chuyên về xây dựng và bất động sản ở thành phố Y, đồng thời cũng là thị trưởng của thành phố Y, gia thế hào môn từ nhiều đời Hứa thị đã trải qua bao thế hệ cũng không hề suy giảm. Chỉ cần một cái phất tay của Hứa Minh hay một cái lắc đầu của y cũng đủ làm cho cuộc đời của một người thay đổi trong chớp mắt.
Hứa Thanh Thanh bấy giờ là đại tiểu thư thiên kim duy nhất của Hứa Minh, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, người người nhà nhà có ai mà không biết Hứa Minh sủng ái con gái mình đến mức chỉ hận không thể bắt thang đem mặt trăng xuống cho cô. Thế nhưng phàm là gia đình hào môn nhất định cũng có cái khổ của hào môn, mà giá trị đau khổ của người giàu lại là thứ không tưởng của người nghèo.
Hứa Thanh Thanh lần đầu tiên trong cuộc đời tự mình làm bánh để tặng baba nhân ngày của mẹ, vì đối với cô kể từ khi mama mất, baba vừa là cha vừa là mẹ, vừa là bạn thân của cô. Hứa Thanh Thanh tuy còn bé nhưng nhận thức được rằng sau khi mẹ lên thiên đường cùng bà bà và gia gia thì baba luôn bận rộn không thôi, thậm chí không có thời gian để chải tóc cho cô hay có khi lại quên đọc truyện cho cô vào buổi tối. Nhưng cô biết đó là vì baba bận kiếm tiền nuôi cô, để mua quần áo và đồ chơi cho mình. Chính vì vậy, Hứa Thanh Thanh muốn làm một cái gì đó để thể hiện lòng biết ơn của mình, cô muốn nói rằng mình yêu baba nhất trên đời, cho dù mama không còn nữa thì hai cha con vẫn có thể chăm sóc nhau.
Thế nhưng, khoảnh khắc baba nắm tay một đứa bé gái khác bước vào cửa nhà, miệng thì lại tươi cười với một dì lạ mặt ở phía sau.
Giây phút đó, trong lòng Hứa Thanh Thanh như có một cái gì đó vừa nứt ra. Hứa Thanh Thanh 10 tuổi bỗng dưng cảm thấy cái bánh kem mình làm trông thật xấu xí và chẳng ngon tý nào.
Khi đó, Hứa Minh nhiều lần đề cập rằng cô cần một người chăm sóc khi ông vắng nhà và cần một người bạn nhỏ để vui đùa cùng. Hóa ra, baba trước giờ luôn chu đáo như vậy, chẳng mấy chốc đã tìm được người về cho cô. Ông ta trông thật vui vẻ nói chuyện cùng bọn họ, lại còn giới thiệu em gái nhỏ cho cô. A dì phía sau cũng mỉm cười làm thân với cô thế nhưng mùi hương của dì này lại không giống mama chút nào. Dì còn hay nhìn baba không ngừng, khiến cho Hứa Thanh Thanh tự hỏi baba bị dính gì trên mặt hay sao? Ngoại trừ những lúc ăn sáng, ăn trưa, ăn tối thì dì luôn nhắc tới tên cô nhưng khi bước xuống bàn lớn, thì một câu cũng là Tiểu Vân, hai câu là gọi Tiểu Vân.
Em gái nhỏ Tiểu Vân là con của dì, cô bé nhỏ hơn cô chỉ có 2 tuổi, sau khi nhìn thấy cô thì rụt rè nép về phía sau baba. Mặc cho Hứa Thanh Thanh kêu gọi chơi cùng cũng không trả lời, em gái nhỏ luôn im lặng nhìn cô khiến cô không thoải mái chút nào, nhất là những lúc chú Trần mua bánh ngọt cho cô, con bé cứ nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt to láy của nó khiến chú Trần phải chạy đi mua thêm một cái. Khi chơi xích đu thì con bé chỉ đu thật thấp, khiến cô cảm thấy thật vô vị mà giúp em gái đu cao hơn một chút. Nào ngờ chỉ mới té một cái liền ngủ mất tiêu. Sau đó baba đột nhiên nổi nóng với cô mà bắt cô ở trong phòng không cho chơi nữa.
Một lần, Đồng Đồng đến chơi nhà liền để quên sổ tay nhỏ ở trong phòng ngủ của mình, Đồng Đồng tức giận đổ lỗi cho em gái nhỏ, em gái nhỏ mặc dù không lấy nhưng nhất quyết không chịu nói khiến cho Đồng Đồng giận dữ xô một cái ngã nhào. Chỉ đến khi baba về nhà thì Tiểu Vân mới thút thít trong lòng baba như con mèo mướp bị ướt mưa ở nhà ngoại cố Hứa rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội. Khi khác, ở trường cô giáo phân cho mỗi bạn học sinh một dự án nho nho, Hứa Thanh Thanh quyết định làm bánh cup-cake để tặng cô thì hôm sau Hứa Vân được cô khen trước lớp về ý tưởng sáng tạo làm cup-cake có nhân red-velvet và kem trứng sữa rồi dùng chocolate để ghi lời chúc lên trên mặt bánh. Trong nhà, mỗi lần có thứ gì mới thì cô cũng là người đầu tiên chạm vào trước tiên mà nếu như thứ gì hư hỏng thì đều do cô cố ý nghịch ngợm mà hỏng.
Lần khác, baba mua tặng cô và tiểu Vân kẹp tóc mới. Cây kẹp tóc của cô có hình mèo con lông vàng lại đính vương miện nhỏ trên đầu vô cùng xinh đẹp, trong khi kẹp tóc của tiểu Vân là hình con thỏ trắng có đội cái nơ màu xanh. Hứa Thanh Thanh vừa nhìn đã thấy cái của mình đẹp hơn nên không ngày nào mà không đeo nó trên tóc. Baba nói rằng trông nó rất hợp với cô, cô là xinh đẹp nhất. Tiểu Vân cũng đeo kẹp tóc nhưng lại cứ nhìn kẹp tóc của cô mãi. Một hôm cô không tìm thấy kẹp tóc của mình ở đâu cả, đi một vòng tìm kiếm mới phát hiện là tiểu Vân mượn mà không xin phép cô, điều này khiến cô vô cùng tức giận mà cướp kẹp tóc về. Em gái tiểu Vân kia gầy gò yếu ớt đụng một cái liền ngã, a di lập tức chạy ra can ngăn cô nhưng không kịp, em gái lăn mấy vòng xuống cầu thang lớn rồi nằm im bất động. Cùng lúc đó, baba đột nhiên tiến vào, a di thì chạy hốt hoảng tới bên tiểu Vân rồi khóc lớn, sau đó thì cả 2 người lớn đều hướng ảnh mắt từ dưới nhìn lên bóng dáng bé nhỏ đang đứng trên cao.
Kể từ lúc đó, Hứa Thanh Thanh cảm thấy mọi thứ đứng phía dưới mình trông thật xấu xí, em gái đang chảy máu cũng thật xấu xí, a di khóc lóc lắm lem mặt mũi thật xấu xí. Ngay cả baba gương mặt tái nhợt nhìn cô chằm chằm cũng thật xấu xí.
Chỉ là cây kẹp tóc xấu xí, có gì đáng để khóc chứ?
Hứa Thanh Thanh bẻ gãy kẹp tóc trong tay rỉ máu nhếch mép cười đến vô vị. Lúc đó Hứa Thanh Thanh thầm nghĩ: Nếu như trong mắt mọi người Thanh Thanh là một người xấu thì cô nhất định sẽ không làm người tử tế nữa .
Kể từ giây phút đó trở về sau là một Hứa Thanh Thanh luôn kiếm cớ gây sự, bất cần và ngạo mạn dần trưởng thành mang theo cố chấp cũng một lớn dần.
Mục Y Đường cảm thấy mông lung sau một chuỗi kí ức liên hoàn rồi bỗng cảm thấy khó tin được một cô bé 10 tuổi đã hình thành tính cách ngang ngược này từ khi nào. Người lớn thường nghĩ trẻ nhỏ thì không biết gì hay “chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện đâu”, nhưng có thật như vậy không? Đôi khi có một số hành động và lời nói của người lớn đã vô tình đi sâu vào tiềm thức của con trẻ khi nào không hay để rồi từ đó theo thời gian phát triển, những vết thương lòng vô hình đó đã trưởng thành cùng con trẻ từ lúc nào không hay. Mục Y Đường cảm thấy có lẽ từ khoảnh khắc đó mà trong tâm lý của Hứa Thanh Thanh đã hình thành sự ích kỉ và độc tôn. Chung quy lại có lẽ cũng chính là do cha mẹ không tin tưởng con cái và không thực sự biết con muốn gì.
[Kí chủ nói đúng a! Đúng là con hư tại mẹ, nhưng ở trường hợp này con hư là tại cha mà *lắc đầu*]
– Ngươi câm miệng!!
Hứa Minh đột nhiên bị quát liền tròn mắt kinh ngạc.
Mục Y Đường vừa phát ngôn xong mới sực tỉnh khỏi suy nghĩ nãy giờ, liền vội vã bịt miệng mình lại. Trong lòng thầm mắng Tinh Tinh một trận không ra gì. Lại nghĩ cái trò thông linh này thật phiền phức.
[Kí chủ, người đừng có tự ý nghĩ gì nói nấy a! Người thường không thể nghe được tiếng của Tinh Tinh đâu! *làm mặt quỷ*]
(Ngươi bớt nói lại cho ta. Chờ ta giáo dục lại tư tưởng của người làm ba này rồi tính sổ với ngươi!)
– Ai nha…Haha baba à! Ý con là con biết là baba luôn quan tâm con. Nhưng mà baba, thật ra bản thân con không cần bất cứ thứ gì cả. Chỉ cần baba mỗi ngày làm việc xong đều một chút nhớ đến con là được…Người ta thật ra chỉ muốn baba quan tâm hơn một chút mà thôi ~
Nói đoạn, Mục Y Đường tự nhiên ngã vào lòng của Hứa Minh nũng nịu. Đôi mắt phượng sâu nhìn Hứa Minh đầy chân thành khiến cho lòng Hứa Minh bất giác mềm nhũn đến khó tin.
Vốn dĩ kể từ lần cuối xảy ra chuyện đó cũng đã 5 năm, cho đến giờ mối quan hệ giữa Hứa Minh và con gái ngày càng trở nên bất hòa. Ông thừa biết nguyên nhân chính là do ông mà ra nên không thể trách cứ được Hứa Thanh Thanh. Hứa Minh vuốt tóc con gái, trong lòng dâng một cỗ sủng nịch không thôi.
– Bảo bối ngoan, được được, baba hứa với Thanh Thanh chờ baba hoàn thành việc đấu thầu lần này sẽ dẫn con đi Disneyland có được không?
– Disneyland?!!!
Mục Y Đường ngẩn đầu kinh ngạc, cô cảm thấy hình như mình đang nghe nhầm, cả đời cô chưa từng được đi đến công viên giải trí nào ở trong nước chứ đừng nói tới Disneyland.
– Thanh Thanh không thích nhỉ? Cũng đúng rồi, hè nào cũng tới đó chắc Thanh Thanh cũng chán rồi. Vậy thì chúng ta sẽ đi trượt tuyết ở Switzland có chịu không?
– Trượt…trượt tuyết!!!?
– Mà không được, năm trước chúng ta đã đi rồi, năm nay nên đổi địa điểm vậy. À, lần trước con không phải muốn đặt may bộ váy mới để đi dự dạ tiệc của Đồng Đồng hay sao? Ta nghĩ vừa đúng lúc sang Paris chơi sẵn tiện cho con lấy váy mới, con xem có ổn không?
– Pa…Paris?
Mục Y Đường cảm thấy hô hấp mình có chút suy sụp, tai mình cũng có chút ngểnh ngang, nhất định là cô nghe lầm, ai đời lại đặt may váy ở Paris rồi lại còn nói chuyện đi tới nơi đó như đi chợ từ nhà ra ngoài đầu ngõ chứ…
[Kí chủ, ngài không nghe lầm đâu a, đây chính là cuộc sống thượng lưu của người giàu hào môn ah~ Kí chủ cũng đừng ngạc nhiên như vậy]
(Mẹ nó!! Ngươi nói làm sao không ngạc nhiên! Paris! Là Paris chứ không phải từ nhà ta tới tiệm tạp hóa của thím Từ xóm trên ah!!!)
– Thanh Thanh, con không thích sao? Vậy con muốn đi đâu?_Hứa Minh ôn tồn nhìn con gái.
– Hả … à, thật ra thì … con… con cũng không biết…
– Vậy ta sẽ kêu chú Trần kiếm mấy chỗ cho con lựa chọn có được không? Nếu được thì cuối tuần này cả chúng ta sẽ đi du lịch, con thấy sao?
Mục Y Đường ngơ ngác lại bối rối do dự đáp: “Được…”
Hứa Minh nhìn con gái bỗng dưng không hồ nháo như mọi ngày, lại còn làm nũng mình thì có chút không quen nhưng lại vô cùng vừa lòng. Bất cứ người cha nào trên thế giới khi có con gái đều vĩnh viễn không muốn con gái mình trưởng thành cả, Hứa Minh cũng không ngoại lệ, cho nên mới có câu con gái chính là nhân tình kiếp trước của cha.
– Thanh Thanh
Mục Y Đường còn lan man trong suy nghĩ thì nghe gọi mà lơ đễnh ngước nhìn Hứa Minh rồi chậm chạp đáp lại. Thật ra cô vẫn chưa quen với cái thân phận mới mẻ này.
– Thanh Thanh, ta nghe nói hôm qua ở trường học con lại nghịch ngợm tự ý thay đổi chỗ xuống cuối để không thấy bảng nữa đúng không?
– Chuyện này… Cha nghe ai nói?
– Con đó, suốt ngày nghịch ngợm phá phách, còn ra bộ dạng của tiểu thư nữa hay sao? Con coi Tiểu Vân thùy mị điềm đạm biết bao, ai mà suốt ngày chạy lung tung khắp nơi như con khỉ con vậy?
– Tiểu Vân?
(Là Hứa Vân Sao?)
[Kí chủ, còn ai khác vào đây ah, người có biết vì sao người nằm bất động trên giường không?]
(Người không phải nói là bản thân ta tự chọc vào hào quang của nữ chính mà tự mình ngã bệnh ah!)
– Được rồi, ta biết con không thích Tiểu Vân nhưng dù sao con bé cũng là em gái con, nên nhường nhịn một chút được không?
Mục Y Đường liếc nhìn Hứa Minh, đúng là bậc vương giả mấy ai mang chân tình, từ thuở xưa cho đến bây giờ, đàn ông cả người toát ra mùi tiền nếu không năm thê bảy thiếp, con rơi con rớt thì cũng là nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, kim ốc tàng kiều, mà loại người vừa nhiều tiền vừa đẹp mã, ngoại giao giỏi như Hứa Minh lại càng khiến cho Mục Y Đường hồ nghi là có biết bao nhiêu linh hồn thiếu nữ trẻ tuổi đã cam tâm tình nguyện bán cho cái người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.