Chương 159: Chap 159
An Ngôn
15/05/2024
Trái tim cô đập rất rất mạnh.
Dường như nhiệt độ trong phòng ngủ đột nhiên tăng cao, cả hai người đều cảm thấy nóng bức.
Lạc Hiểu Nhiên đưa tay tháo áo của Hoắc Cao Lãng, động tác chút chắt của cô càng làm anh thêm nóng, anh dựt mạnh một cái, nút áo liền bung ra, anh cởi phắt chiếc áo ra rồi ném xuống đất, anh cũng nhanh chóng cởi chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô và không thương tiếc ném đi.
Thân thể yểu điệu thướt tha của Lạc Hiểu Nhiên dựa sát vào người Hoắc Cao Lãng, muốn biến thân thể cứng rắn như thép luyện nghìn năm của anh thành mềm mại như tơ lụa.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt như muốn thổi bùng lên ngọn lửa tình.
Hoắc Cao Lãng vẫn không thấy thỏa mãn, dứt khoát hôn xuống ngực cô, hôn triển miên không dứt, giống như chỉ
muon nuot luon ca ngudi co vao bung vay.
Cảm nhận được lực bộc phát tích tụ trong cơ thể Hoắc Cao Lãng, trong lòng Lạc Hiểu Nhiên càng rung động hơn.
Cô đưa tay ôm lấy đầu anh, nhiệt tình đáp trả anh.
- "ưm.mmm".
Lạc Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy đầu nụ hoa có chút ngứa ngáy, theo bản năng ngọ nguậy một chút, khó khăn mà phun ra một câu nhưng kèm theo đó là những âm thanh rên rỉ kiểu mị.
Đôi mắt vốn đen trầm của Hoắc Cao Lãng lại càng u ám thêm vài phần, bàn tay to lớn của anh đã trực tiếp thăm dò bên trong tư mật của cô, bởi vì vừa mới tắm xong, nên đến cả quần lót cô cũng không mặc, thế là giảm bớt cho anh sự phiền phức của việc phải cởi ra.
Hoắc Cao Lãng từ từ tách hai chân cô ra, chỉ một cú nhấn người, bộ phận đàn ông sớm đã cương cứng của anh chìm trong khao khát của cô.
Cuộc ân ái sau đó vô cùng mãnh liệt, Hoắc Cao Lãng ôm chặt lưng cô, trong tiếng rên rỉ của cô, anh không chút do dự, hết lần này đến lần khác tiến sâu vào cơ thể cô. Sau đó, cô ngồi trên người anh, cơ thể không ngừng lắc lư.
Đôi đồng tử đen thẫm của anh trở nên hỗn loạn, khoái cảm dồn nén bùng phát, như đêm đen được ánh đèn chiếu sáng, đẹp đẽ vô cùng.
Giữa hai cơ thể không còn chút khoảng cách, một cuộc ái ân khắc cốt ghi tâm.
Hai người quấn quýt tới khi Lạc Hiểu Nhiên toàn thân mềm nhũn, phải mở miệng van xin anh mới buông tha cho cô.
Trên giường, sau khi cả hai vệ sinh sạch sẽ Lạc Hiểu Nhiên đang được Hoắc Cao Lãng ôm trong lòng,
Anh cúi đầu lẳng lặng nhìn Lạc Hiểu Nhiên, chậm rãi nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ thấp giọng nói, "... Cảm ơn em."
" sao thế". Lạc Hiểu Nhiên lè nhè hỏi lại, cô đã buồn ngủ rồi." cám ơn vì thế giới của em chứa đầy anh."Lạc Hiểu Nhiên vội lắc đầu, "Đó thật sự là suy nghĩ trong lòng em". Cô ngước mắt lên nhìn anh: " em không biết cách yêu một người đến suốt đời, nhưng trong khoảnh khắc nào đó em muốn cả đời này chỉ yêu anh."
- " Lạc Hiểu Nhiên, anh không nghĩ em lại cuồng anh như thế". Hoắc Cao Lãng cong môi cười.
Lạc Hiểu Nhiên trừng mắt lườm anh một cái, không ngờ anh lại trêu ghẹo cô như vậy.!. Vừa rồi chẳng phải uổng công cô đi bày tỏ cõi lòng mình sao?
Lạc Hiểu Nhiên khẽ mím môi, ngón tay chọc chọc vào lồng ngực Hoắc Cao Lãng: ""Vậy anh muốn làm thế nào?
Nếu như anh không chịu nhận lời bày tỏ của em, thì em thu lại. Ở đó mà trêu ghẹo em."
- " em đột nhiên như vậy, anh phải suy nghĩ kĩ đã." Hoắc Cao Lãng bình tĩnh nói.
Cho dù anh rất cảm động, nhưng rõ ràng Lạc Hiểu Nhiên rất khác, có cái gì đó rất không đúng, Lạc Hiểu Nhiên trước giờ chưa từng ủỷ khuất với anh như vậy.
Mọi hành động lời nói của cô ngày hôm nay đều nằm ngoài dự liệu của anh.
"Suy nghĩ kĩ gì chứ, anh không tin tưởng em sao?". Lạc Hiểu Nhiên có chút băn khoăn nói: "em cũng không biết, chúng ta có thể bên nhau đến bao lâu, em chỉ muốn lúc còn có thể, em muốn nói cho anh biết"."Xảy ra chuyện gì đúng không, Hiều Nhiên". Hoắc Cao Lãng nhìn sâu vào mắt cô." Không có". Lạc Hiều Nhiên lắc đầu " chỉ là em luôn sợ một ngày nào đó anh không cần em nữa"." Sẽ không". Anh kiên định nói: "anh không bao giờ bỏ em đâu, chỉ sợ em bỏ anh trước thôi".Hoắc Cao Lãng dùng ngón cái vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng: "Cuộc sống của anh vốn đã được lên kế hoạch rõ ràng rồi, nhưng sự xuất hiện của em lại không nằm trong đó, em muốn biết là tốt hay xấu sao? Vậy thì hãy cảm nhận trái tim anh nhiều hơn một chút..."
Lạc Hiểu Nhiên vội vàng đưa mắt lên nhìn, ánh mắt của Hoắc Cao Lãng vô cùng thâm thúy, dường như ánh mắt đó đã bao phủ cô.
Cô đắm chìm vào trong ánh mắt đó, phát hiện bản thân không cách nào thoát ra được, chỉ có thể để mặc bản thần càng lún càng sầu.
- " Đi ngủ thôi, đã trễ lắm rồi". Hoắc Cao Lãng cúi đầu cắn môi cô, sau đó giúp cô nằm xuống ngay ngắn.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn chưa thoát ra được vẫn còn nhìn vào anh.
Hoắc Cao Lãng hôn lên trán cô: " Bà xã, ngủ ngon."
Nói xong, anh liền ôm chặt cô vào lòng, giữa hai cơ thể không còn khe hở, Lạc Hiểu Nhiên mới từ từ nhắm mắt lại.
Chớp mắt, Lạc Hiều Nhiên đã đi thực tập được gần một tháng, thời gian này khá là yên bình, chỉ có một hai lần cô đụng mặt Kiều Khả Mỹ trong trung tâm thương mại, còn lại bà ta cũng không tìm cô gây rắc rối, mặt biển yên lặng thường mang theo những cơn sóng ngầm rất dữ dội.
Ở công ty, không có gì khó khăn ngoài việc chỉ cần ngày nào Hoắc Cao Lãng có ở công ty là cứ quấn chặt lấy cô.
Cũng như hôm nay, cứ một lúc là tìm cô lên phòng, với lý do a, b, c các kiểu.
Lạc Hiểu Nhiên đang chăm chú coi giấy tờ dịch thuật trên máy, điện thoại trên bàn reo lên cô liếc nhìn sang liền lập tức bấm yên lặng, cuộc gọi vừa tắt không bao lâu, tin nhắn liền được gửi tới, một tin hai tin ing ỏi, cô chịu hết nổi đành mở ra xem.
Bà xã, anh nhớ em, lên phòng một chút nhé.Bà xã, em đâu rồi.Bà xã, em muốn tìm chết sao".Cô cũng không trả lời lại, anh thật rảnh rỗi như vậy sao, cô cứ nghĩ chủ tịch là phải rất bận rộn, còn ông xã nhà cô sao lại rảnh rồi thế này.
Mạc Lâm mà biết Lạc Hiểu Nhiên suy nghĩ như vậy, anh ta liền tức chết. Mọi công việc ông xã nhà cô đều đổ lên đầu Mạc Lâm.
Chẳng mấy đã đến buổi trưa, thư ký gọi thẳng vào điện thoại để bàn của Lạc Hiểu Nhiên.
- " Cô Lạc, Hoắc tổng nói điện thoại của cô không liên lạc được, Hoắc tổng tìm cô."
Lạc Hiểu Nhiên nhìn điện thoại trên bàn, cô cố ý không nghe.
"Anh ấy có nói là tìm tôi có việc gì không."" Cái này thì tôi không rõ"." Vâng, tôi biết rồi, cám ơn".
Dường như nhiệt độ trong phòng ngủ đột nhiên tăng cao, cả hai người đều cảm thấy nóng bức.
Lạc Hiểu Nhiên đưa tay tháo áo của Hoắc Cao Lãng, động tác chút chắt của cô càng làm anh thêm nóng, anh dựt mạnh một cái, nút áo liền bung ra, anh cởi phắt chiếc áo ra rồi ném xuống đất, anh cũng nhanh chóng cởi chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô và không thương tiếc ném đi.
Thân thể yểu điệu thướt tha của Lạc Hiểu Nhiên dựa sát vào người Hoắc Cao Lãng, muốn biến thân thể cứng rắn như thép luyện nghìn năm của anh thành mềm mại như tơ lụa.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt như muốn thổi bùng lên ngọn lửa tình.
Hoắc Cao Lãng vẫn không thấy thỏa mãn, dứt khoát hôn xuống ngực cô, hôn triển miên không dứt, giống như chỉ
muon nuot luon ca ngudi co vao bung vay.
Cảm nhận được lực bộc phát tích tụ trong cơ thể Hoắc Cao Lãng, trong lòng Lạc Hiểu Nhiên càng rung động hơn.
Cô đưa tay ôm lấy đầu anh, nhiệt tình đáp trả anh.
- "ưm.mmm".
Lạc Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy đầu nụ hoa có chút ngứa ngáy, theo bản năng ngọ nguậy một chút, khó khăn mà phun ra một câu nhưng kèm theo đó là những âm thanh rên rỉ kiểu mị.
Đôi mắt vốn đen trầm của Hoắc Cao Lãng lại càng u ám thêm vài phần, bàn tay to lớn của anh đã trực tiếp thăm dò bên trong tư mật của cô, bởi vì vừa mới tắm xong, nên đến cả quần lót cô cũng không mặc, thế là giảm bớt cho anh sự phiền phức của việc phải cởi ra.
Hoắc Cao Lãng từ từ tách hai chân cô ra, chỉ một cú nhấn người, bộ phận đàn ông sớm đã cương cứng của anh chìm trong khao khát của cô.
Cuộc ân ái sau đó vô cùng mãnh liệt, Hoắc Cao Lãng ôm chặt lưng cô, trong tiếng rên rỉ của cô, anh không chút do dự, hết lần này đến lần khác tiến sâu vào cơ thể cô. Sau đó, cô ngồi trên người anh, cơ thể không ngừng lắc lư.
Đôi đồng tử đen thẫm của anh trở nên hỗn loạn, khoái cảm dồn nén bùng phát, như đêm đen được ánh đèn chiếu sáng, đẹp đẽ vô cùng.
Giữa hai cơ thể không còn chút khoảng cách, một cuộc ái ân khắc cốt ghi tâm.
Hai người quấn quýt tới khi Lạc Hiểu Nhiên toàn thân mềm nhũn, phải mở miệng van xin anh mới buông tha cho cô.
Trên giường, sau khi cả hai vệ sinh sạch sẽ Lạc Hiểu Nhiên đang được Hoắc Cao Lãng ôm trong lòng,
Anh cúi đầu lẳng lặng nhìn Lạc Hiểu Nhiên, chậm rãi nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ thấp giọng nói, "... Cảm ơn em."
" sao thế". Lạc Hiểu Nhiên lè nhè hỏi lại, cô đã buồn ngủ rồi." cám ơn vì thế giới của em chứa đầy anh."Lạc Hiểu Nhiên vội lắc đầu, "Đó thật sự là suy nghĩ trong lòng em". Cô ngước mắt lên nhìn anh: " em không biết cách yêu một người đến suốt đời, nhưng trong khoảnh khắc nào đó em muốn cả đời này chỉ yêu anh."
- " Lạc Hiểu Nhiên, anh không nghĩ em lại cuồng anh như thế". Hoắc Cao Lãng cong môi cười.
Lạc Hiểu Nhiên trừng mắt lườm anh một cái, không ngờ anh lại trêu ghẹo cô như vậy.!. Vừa rồi chẳng phải uổng công cô đi bày tỏ cõi lòng mình sao?
Lạc Hiểu Nhiên khẽ mím môi, ngón tay chọc chọc vào lồng ngực Hoắc Cao Lãng: ""Vậy anh muốn làm thế nào?
Nếu như anh không chịu nhận lời bày tỏ của em, thì em thu lại. Ở đó mà trêu ghẹo em."
- " em đột nhiên như vậy, anh phải suy nghĩ kĩ đã." Hoắc Cao Lãng bình tĩnh nói.
Cho dù anh rất cảm động, nhưng rõ ràng Lạc Hiểu Nhiên rất khác, có cái gì đó rất không đúng, Lạc Hiểu Nhiên trước giờ chưa từng ủỷ khuất với anh như vậy.
Mọi hành động lời nói của cô ngày hôm nay đều nằm ngoài dự liệu của anh.
"Suy nghĩ kĩ gì chứ, anh không tin tưởng em sao?". Lạc Hiểu Nhiên có chút băn khoăn nói: "em cũng không biết, chúng ta có thể bên nhau đến bao lâu, em chỉ muốn lúc còn có thể, em muốn nói cho anh biết"."Xảy ra chuyện gì đúng không, Hiều Nhiên". Hoắc Cao Lãng nhìn sâu vào mắt cô." Không có". Lạc Hiều Nhiên lắc đầu " chỉ là em luôn sợ một ngày nào đó anh không cần em nữa"." Sẽ không". Anh kiên định nói: "anh không bao giờ bỏ em đâu, chỉ sợ em bỏ anh trước thôi".Hoắc Cao Lãng dùng ngón cái vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng: "Cuộc sống của anh vốn đã được lên kế hoạch rõ ràng rồi, nhưng sự xuất hiện của em lại không nằm trong đó, em muốn biết là tốt hay xấu sao? Vậy thì hãy cảm nhận trái tim anh nhiều hơn một chút..."
Lạc Hiểu Nhiên vội vàng đưa mắt lên nhìn, ánh mắt của Hoắc Cao Lãng vô cùng thâm thúy, dường như ánh mắt đó đã bao phủ cô.
Cô đắm chìm vào trong ánh mắt đó, phát hiện bản thân không cách nào thoát ra được, chỉ có thể để mặc bản thần càng lún càng sầu.
- " Đi ngủ thôi, đã trễ lắm rồi". Hoắc Cao Lãng cúi đầu cắn môi cô, sau đó giúp cô nằm xuống ngay ngắn.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn chưa thoát ra được vẫn còn nhìn vào anh.
Hoắc Cao Lãng hôn lên trán cô: " Bà xã, ngủ ngon."
Nói xong, anh liền ôm chặt cô vào lòng, giữa hai cơ thể không còn khe hở, Lạc Hiểu Nhiên mới từ từ nhắm mắt lại.
Chớp mắt, Lạc Hiều Nhiên đã đi thực tập được gần một tháng, thời gian này khá là yên bình, chỉ có một hai lần cô đụng mặt Kiều Khả Mỹ trong trung tâm thương mại, còn lại bà ta cũng không tìm cô gây rắc rối, mặt biển yên lặng thường mang theo những cơn sóng ngầm rất dữ dội.
Ở công ty, không có gì khó khăn ngoài việc chỉ cần ngày nào Hoắc Cao Lãng có ở công ty là cứ quấn chặt lấy cô.
Cũng như hôm nay, cứ một lúc là tìm cô lên phòng, với lý do a, b, c các kiểu.
Lạc Hiểu Nhiên đang chăm chú coi giấy tờ dịch thuật trên máy, điện thoại trên bàn reo lên cô liếc nhìn sang liền lập tức bấm yên lặng, cuộc gọi vừa tắt không bao lâu, tin nhắn liền được gửi tới, một tin hai tin ing ỏi, cô chịu hết nổi đành mở ra xem.
Bà xã, anh nhớ em, lên phòng một chút nhé.Bà xã, em đâu rồi.Bà xã, em muốn tìm chết sao".Cô cũng không trả lời lại, anh thật rảnh rỗi như vậy sao, cô cứ nghĩ chủ tịch là phải rất bận rộn, còn ông xã nhà cô sao lại rảnh rồi thế này.
Mạc Lâm mà biết Lạc Hiểu Nhiên suy nghĩ như vậy, anh ta liền tức chết. Mọi công việc ông xã nhà cô đều đổ lên đầu Mạc Lâm.
Chẳng mấy đã đến buổi trưa, thư ký gọi thẳng vào điện thoại để bàn của Lạc Hiểu Nhiên.
- " Cô Lạc, Hoắc tổng nói điện thoại của cô không liên lạc được, Hoắc tổng tìm cô."
Lạc Hiểu Nhiên nhìn điện thoại trên bàn, cô cố ý không nghe.
"Anh ấy có nói là tìm tôi có việc gì không."" Cái này thì tôi không rõ"." Vâng, tôi biết rồi, cám ơn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.