Chương 160: Chap 160
An Ngôn
15/05/2024
Tắt điện thoại, cô do dự không biết có nên đi gặp anh hay không, giờ này mà đến thì chắc ăn sẽ bị anh làm thịt.
Đang lúc do dự, Khương Hà Đồ đi ra, đưa cho cô sắp tài liệu, đứng bên cạnh làm việc: "Hiểu Nhiên giúp anh pho-to sắp tài liệu này, mỗi thứ ba bản rồi dùng cơm trưa sau nhé, anh đang cần gấp".
" Dạ, để em đi liền". Lạc Hiểu Nhiên liền lập tức đứng ôm sấp tài liệu bước đi." Làm phiền em rồi". Khương Hà Đồ khách sáo nói." không sao đâu ạ".Nhiều tài liệu như vậy, mà mỗi tài liệu còn phải photo ra ba bản, một mình Lạc Hiểu Nhiên dù có bốn tay cũng không xử lý xong trước giờ ăn trưa.
Còn việc Hoắc Cao Lãng bảo cô đến phòng làm việc, cô cũng đã quên sạch trơn rồi.
Đến khi cô photo xong hết tài liệu mà Khương Hà Đồ giao phó, đã là hai tiếng sau.
Giơ tay nhìn đồng hồ, giờ ăn trưa vẫn còn hai mươi phút, chưa muộn lắm, chắc vẫn còn đồ ăn.
Lạc Hiểu Nhiên thở phào một hơi, thực sự cảm thấy hơi đói.
Đem tất cả tài liệu giao cho Khương Hà Đồ.
- "Anh Khương tài liệu của anh".
Khương Hà Đồ nhận tài liệu liền nói: " cám ơn em, buổi trưa đã trễ rồi, hay là anh mời cơm em nhé".
- " Dạ không cần đâu, vẫn còn hai mươi phút, vẫn ăn kịp ạ." Lạc Hiểu Nhiên thắc mắc hỏi thêm: " việc gấp lắm sao mà anh không đi ăn cơm , vẫn còn làm việc ạ"
Khương Hà Đồ thở dài: " anh cũng muốn lắm chứ, nhưng gần cuối năm rồi, tất cả sổ sách đều phải làm". Ngưng một chút rồi nói tiếp: "em đi ăn cơm đi, không cần để ý đến anh. Anh đã nhờ Tiểu Cường lấy sandwish cho anh rồi"
- " Dạ vậy em đi trước".
Không ngờ vừa ra khỏi phòng làm việc thì gặp ngay Lưu Hiểu đến tìm mình, rủ cô cùng đi ăn.
Hôm nay Lưu Hiểu cũng bị công việc quấn chân, nên cũng đi ăn muộn.
Hai cô gái đã mấy ngày không gặp nhau, Lưu Hiểu cứ lẽo nhẽo bên tai cô, Lạc Hiểu Nhiên qua loa mấy câu cho xong.
Hai người lấy cơm xong, liền tìm một chỗ ngồi xuống, Lưu Hiểu thấy xung quanh vắng lặng, lại ghé sát vào Lạc Hiểu Nhiên, khẽ hỏi: "..Này, cậu làm sao mà gần đây xanh xao dữ vậy. Hoắc Cao Lãng quấn lấy cậu không buông à".
Lạc Hiểu Nhiên vừa mới ăn một miếng cơm, nghe Lưu Hiểu nhắc đến Hoắc Cao Lãng, cô liền nhớ ra, cô giật thóp rồi ho sặc sụa.
Lưu Hiểu vội đưa cốc nước chanh bên cạnh để Lạc Hiểu Nhiên uống cho xuôi, nhưng vẫn không quên tranh thủ moi tin: " mình nói đúng rồi à".
"Đúng cái đầu nhà cậu, suy nghĩ vớ vẫn"." vớ vẫn à, cả công ty này đồn khắp lên rồi, buổi trưa nào cậu không từ phòng chủ tịch đi ra"." làm gì có, ai nói thế..." Lạc Hiểu Nhiên trối bỏ.Lưu Hiểu liếc mắt nhìn cô: "Cả công ty đang đồn ẩm lên kia kìa. Họ còn đồn cậu là tình nhân được bao nuôi của chủ tịch đây"
"...Ừ, khụ, cậu đừng nghe người ta nói linh tinh, không có đâu". Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt nói dối.
"Thật à?". Lưu Hiểu nháy nháy mắt, hiển nhiên là không tin: "Cậu chắc không?. Vậy cậu nói xem tới giờ trưa là cậu chạy đi đâu, mình tìm cậu đi ăn có lần nào gặp đâu".
- " Lạc Hiểu Nhiên, vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới".
Lưu Hiểu bỗng chỉ về phía cửa nhà ăn nhan viên, nhìn bóng người cao ráo đang đi thẳng về phía các cô, đôi mắt quyến rũ vẫn luôn dừng lại ở....
Rõ ràng là dừng lại trên người Lạc Hiểu Nhiên.
Lưu Hiểu thầm nghĩ, trưa nay chạy xuống đây ăn, thì đi tìm là đúng rồi.
"Cậu còn gì để nói, cậu đừng nói là không đi tìm cậu đấy nhé". Lưu Hiểu nhìn Hoắc Cao Lãng càng ngày càng gần, xấu xa huých huých mắt với Lạc Hiều Nhiên: "cậu nói xem, còn chuyện gì của cậu mà mình không biết, ở đó còn giấu giấu giếm giếm với mình. Hôm nay, tới đây thôi, hồm khác mình chỉnh cậu. Không phá chuyện tốt của cậu nữa, mình lượn đầy. Bình an nhé tình nhân của chủ tịch"." Hiểu Hiểu..."Lạc Hiểu Nhiên gọi một tiếng, Lưu Hiểu cực kì biết điều, đúng lúc Hoắc Cao Lãng đi đến bàn bọn họ, chân đã phóng vèo đi.
Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy sống lưng cứng đờ, cảm giác như có gai đâm sau lưng, khiến cô đứng ngồi không yên.
Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, không dám quay đầu nhìn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vững vàng hình như ngày càng gần, cô lập tức có tâm lý trốn tránh, đặt mạnh đôi đũa xuống, đi về hướng ngược lại.
Anh sợ tin đồn chưa đủ nhiều hay sao, mà lại xuống tận đây tìm cô.
Hoắc Cao Lãng trơ mắt nhìn bóng lưng của Lạc Hiểu Nhiên chạy trối chết, đôi mắt sắc bén nheo lại.
Anh gọi cô không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, thư ký gọi báo cô lên phòng làm việc, cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Cao Lãng sa sầm, băng qua bàn ăn đuổi theo cô.
Các nhân viên xung quanh nhìn hai người trước sau rời khỏi nhà ăn, nhất thời liền nhốn nháo.
Lạc Hiểu Nhiên chạy một mạch tới cửa thang máy, vừa định xoay người xem phía sau có ai theo không, liền bị bàn tay đặt bên hông nâng lên, chưa kịp định thần đã kinh hãi bị anh ôm ngang.
"A". Cô vừa kêu lên một tiếng đã bị anh ôm vào thang máy, hai tay theo bản năng ôm lấy lưng Hoắc Cao Lãng, đôi mi thanh tú nhíu chặt: "Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống. Đây là công ty!"."công ty thì thế nào." Vừa nói Hoắc Cao Lãng vừa đưa tay ấn nút đóng thang máy lại: " hửm, công ty thì thế nào, em nói xem."Lạc Hiểu Nhiên không trả lời.
Hoắc Cao Lãng lại tiếp tục: "em cũng biết đây là công ty, ông chủ tìm em cả buổi em lại dám không đến, gan em cũng to thật".
Hoắc Cao Lãng không vui, giọng nói trầm khàn: " điện thoại em đâu, anh tìm em không được đã đành, thư ký bảo em lên phòng làm việc của anh em cũng không lên?. Nếu em nói đây là công ty em làm đúng bổn phận của mình chưa".
Lạc Hiểu Nhiên nghẹn họng, sao nói một hồi, thành ra cô vô lý vậy. Rõ ràng anh tìm cô đầu phải chuyện tốt.
"Anh đang chờ nghe em giải thích"."Em có gì mà phải giải thích, em phải làm việc mà". Lạc Hiểu Nhiên chắn tay trước ngực anh, hắt mặt lên nói:" Hoắc tổng, nếu anh nói tìm em có việc công, vậy anh ôm em làm gì".
-"Hả? Em vừa gọi anh là gì?". Chân mày anh nhướng lên, bàn tay ôm cô dần rời xuống, mười ngón tay thon dài không mạnh không nhẹ đỡ lấy mông cô - khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô gái trong ngực, chiếc cằm nhỏ hơi ngước lên, con ngươi đen lánh hoàn toàn không có vẻ kiêng dè mình, ngược lại còn có chút tinh quái, tâm trạng u ám của anh dường như đã được mặt trời chiếu rọi, xua tan lớp mây mù.
- "Chẳng phải anh nói tìm em nói việc công sao, nói việc công đương nhiên phải gọi là Hoắc tổng rồi".
" Được, hôm nay lại biết lật ngược tình thế rồi". Hoắc Cao Lãng không giận mà cười, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái trong lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương mà chính anh cũng không nhận ra: " để xem lát em cầu xin anh thế nào".
Đang lúc do dự, Khương Hà Đồ đi ra, đưa cho cô sắp tài liệu, đứng bên cạnh làm việc: "Hiểu Nhiên giúp anh pho-to sắp tài liệu này, mỗi thứ ba bản rồi dùng cơm trưa sau nhé, anh đang cần gấp".
" Dạ, để em đi liền". Lạc Hiểu Nhiên liền lập tức đứng ôm sấp tài liệu bước đi." Làm phiền em rồi". Khương Hà Đồ khách sáo nói." không sao đâu ạ".Nhiều tài liệu như vậy, mà mỗi tài liệu còn phải photo ra ba bản, một mình Lạc Hiểu Nhiên dù có bốn tay cũng không xử lý xong trước giờ ăn trưa.
Còn việc Hoắc Cao Lãng bảo cô đến phòng làm việc, cô cũng đã quên sạch trơn rồi.
Đến khi cô photo xong hết tài liệu mà Khương Hà Đồ giao phó, đã là hai tiếng sau.
Giơ tay nhìn đồng hồ, giờ ăn trưa vẫn còn hai mươi phút, chưa muộn lắm, chắc vẫn còn đồ ăn.
Lạc Hiểu Nhiên thở phào một hơi, thực sự cảm thấy hơi đói.
Đem tất cả tài liệu giao cho Khương Hà Đồ.
- "Anh Khương tài liệu của anh".
Khương Hà Đồ nhận tài liệu liền nói: " cám ơn em, buổi trưa đã trễ rồi, hay là anh mời cơm em nhé".
- " Dạ không cần đâu, vẫn còn hai mươi phút, vẫn ăn kịp ạ." Lạc Hiểu Nhiên thắc mắc hỏi thêm: " việc gấp lắm sao mà anh không đi ăn cơm , vẫn còn làm việc ạ"
Khương Hà Đồ thở dài: " anh cũng muốn lắm chứ, nhưng gần cuối năm rồi, tất cả sổ sách đều phải làm". Ngưng một chút rồi nói tiếp: "em đi ăn cơm đi, không cần để ý đến anh. Anh đã nhờ Tiểu Cường lấy sandwish cho anh rồi"
- " Dạ vậy em đi trước".
Không ngờ vừa ra khỏi phòng làm việc thì gặp ngay Lưu Hiểu đến tìm mình, rủ cô cùng đi ăn.
Hôm nay Lưu Hiểu cũng bị công việc quấn chân, nên cũng đi ăn muộn.
Hai cô gái đã mấy ngày không gặp nhau, Lưu Hiểu cứ lẽo nhẽo bên tai cô, Lạc Hiểu Nhiên qua loa mấy câu cho xong.
Hai người lấy cơm xong, liền tìm một chỗ ngồi xuống, Lưu Hiểu thấy xung quanh vắng lặng, lại ghé sát vào Lạc Hiểu Nhiên, khẽ hỏi: "..Này, cậu làm sao mà gần đây xanh xao dữ vậy. Hoắc Cao Lãng quấn lấy cậu không buông à".
Lạc Hiểu Nhiên vừa mới ăn một miếng cơm, nghe Lưu Hiểu nhắc đến Hoắc Cao Lãng, cô liền nhớ ra, cô giật thóp rồi ho sặc sụa.
Lưu Hiểu vội đưa cốc nước chanh bên cạnh để Lạc Hiểu Nhiên uống cho xuôi, nhưng vẫn không quên tranh thủ moi tin: " mình nói đúng rồi à".
"Đúng cái đầu nhà cậu, suy nghĩ vớ vẫn"." vớ vẫn à, cả công ty này đồn khắp lên rồi, buổi trưa nào cậu không từ phòng chủ tịch đi ra"." làm gì có, ai nói thế..." Lạc Hiểu Nhiên trối bỏ.Lưu Hiểu liếc mắt nhìn cô: "Cả công ty đang đồn ẩm lên kia kìa. Họ còn đồn cậu là tình nhân được bao nuôi của chủ tịch đây"
"...Ừ, khụ, cậu đừng nghe người ta nói linh tinh, không có đâu". Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt nói dối.
"Thật à?". Lưu Hiểu nháy nháy mắt, hiển nhiên là không tin: "Cậu chắc không?. Vậy cậu nói xem tới giờ trưa là cậu chạy đi đâu, mình tìm cậu đi ăn có lần nào gặp đâu".
- " Lạc Hiểu Nhiên, vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới".
Lưu Hiểu bỗng chỉ về phía cửa nhà ăn nhan viên, nhìn bóng người cao ráo đang đi thẳng về phía các cô, đôi mắt quyến rũ vẫn luôn dừng lại ở....
Rõ ràng là dừng lại trên người Lạc Hiểu Nhiên.
Lưu Hiểu thầm nghĩ, trưa nay chạy xuống đây ăn, thì đi tìm là đúng rồi.
"Cậu còn gì để nói, cậu đừng nói là không đi tìm cậu đấy nhé". Lưu Hiểu nhìn Hoắc Cao Lãng càng ngày càng gần, xấu xa huých huých mắt với Lạc Hiều Nhiên: "cậu nói xem, còn chuyện gì của cậu mà mình không biết, ở đó còn giấu giấu giếm giếm với mình. Hôm nay, tới đây thôi, hồm khác mình chỉnh cậu. Không phá chuyện tốt của cậu nữa, mình lượn đầy. Bình an nhé tình nhân của chủ tịch"." Hiểu Hiểu..."Lạc Hiểu Nhiên gọi một tiếng, Lưu Hiểu cực kì biết điều, đúng lúc Hoắc Cao Lãng đi đến bàn bọn họ, chân đã phóng vèo đi.
Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy sống lưng cứng đờ, cảm giác như có gai đâm sau lưng, khiến cô đứng ngồi không yên.
Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, không dám quay đầu nhìn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vững vàng hình như ngày càng gần, cô lập tức có tâm lý trốn tránh, đặt mạnh đôi đũa xuống, đi về hướng ngược lại.
Anh sợ tin đồn chưa đủ nhiều hay sao, mà lại xuống tận đây tìm cô.
Hoắc Cao Lãng trơ mắt nhìn bóng lưng của Lạc Hiểu Nhiên chạy trối chết, đôi mắt sắc bén nheo lại.
Anh gọi cô không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, thư ký gọi báo cô lên phòng làm việc, cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Cao Lãng sa sầm, băng qua bàn ăn đuổi theo cô.
Các nhân viên xung quanh nhìn hai người trước sau rời khỏi nhà ăn, nhất thời liền nhốn nháo.
Lạc Hiểu Nhiên chạy một mạch tới cửa thang máy, vừa định xoay người xem phía sau có ai theo không, liền bị bàn tay đặt bên hông nâng lên, chưa kịp định thần đã kinh hãi bị anh ôm ngang.
"A". Cô vừa kêu lên một tiếng đã bị anh ôm vào thang máy, hai tay theo bản năng ôm lấy lưng Hoắc Cao Lãng, đôi mi thanh tú nhíu chặt: "Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống. Đây là công ty!"."công ty thì thế nào." Vừa nói Hoắc Cao Lãng vừa đưa tay ấn nút đóng thang máy lại: " hửm, công ty thì thế nào, em nói xem."Lạc Hiểu Nhiên không trả lời.
Hoắc Cao Lãng lại tiếp tục: "em cũng biết đây là công ty, ông chủ tìm em cả buổi em lại dám không đến, gan em cũng to thật".
Hoắc Cao Lãng không vui, giọng nói trầm khàn: " điện thoại em đâu, anh tìm em không được đã đành, thư ký bảo em lên phòng làm việc của anh em cũng không lên?. Nếu em nói đây là công ty em làm đúng bổn phận của mình chưa".
Lạc Hiểu Nhiên nghẹn họng, sao nói một hồi, thành ra cô vô lý vậy. Rõ ràng anh tìm cô đầu phải chuyện tốt.
"Anh đang chờ nghe em giải thích"."Em có gì mà phải giải thích, em phải làm việc mà". Lạc Hiểu Nhiên chắn tay trước ngực anh, hắt mặt lên nói:" Hoắc tổng, nếu anh nói tìm em có việc công, vậy anh ôm em làm gì".
-"Hả? Em vừa gọi anh là gì?". Chân mày anh nhướng lên, bàn tay ôm cô dần rời xuống, mười ngón tay thon dài không mạnh không nhẹ đỡ lấy mông cô - khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô gái trong ngực, chiếc cằm nhỏ hơi ngước lên, con ngươi đen lánh hoàn toàn không có vẻ kiêng dè mình, ngược lại còn có chút tinh quái, tâm trạng u ám của anh dường như đã được mặt trời chiếu rọi, xua tan lớp mây mù.
- "Chẳng phải anh nói tìm em nói việc công sao, nói việc công đương nhiên phải gọi là Hoắc tổng rồi".
" Được, hôm nay lại biết lật ngược tình thế rồi". Hoắc Cao Lãng không giận mà cười, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái trong lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương mà chính anh cũng không nhận ra: " để xem lát em cầu xin anh thế nào".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.