Chương 131
An Ngôn
13/04/2023
Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ bật một cái đèn tường, Lạc Hiểu Nhiên đang
nghiêng người nằm ở trên giường, cô thở đều đều chắc là ngủ say rồi.
Hoắc Cao Lãng nhẹ nhàng lại gần rồi nằm xuống ở bên cạnh cô. Vì vừa tắm xong nên trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm rất dễ chịu. Mùi hương này cứ chui vào trong mũi của cô, cô vừa mới ngủ nhưng cơ thể lại bị anh chạm vào nên cô liền tỉnh lại.
- “ anh xong việc rồi hả”. Giọng nói có chút mơ hồ.
Cô quay người lạ tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, cô nhắm hờ mắt tùy tiện nói một câu.
- “ bà xã, công việc anh xong rồi, còn một việc chúng ta chưa làm xong”. Anh hôn lên bàn tay đeo nhẫn của cô,chất giọng trầm thấp hòa của anh hòa vào ánh đèn ấm áp dường như cũng đặc biệt dịu dàng: “ chúng ta sinh con nhé”.
“ ừm”. Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ ừm một tiếng, một chút như đã hiểu rõ thì mở mắt tỉnh táo: “ hả, nhanh vậy sao”.
- “ sao lại là nhanh”.
- “ em còn đang đi học mà, sắp tới còn phải đi thực tập, em thấy chưa phải thời gian thích hợp”.
- “ mang thai em vẫn có thể đi học, cùng lắm anh sắp xếp cho em.”.
- “ em không muốn”. Lạc Hiểu Nhiên nép vào lòng anh nhẹ giọng gần như là thủ thỉ: “ ông xã, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, anh có thể chờ em một thời gian nữa không. Em không muốn mình làm gánh nặng cho anh, cũng không phải em không thể tốt nghiệp tại sao phải để anh sắp xếp làm gì”.
Hoắc Cao Lãng thở dài một hơi cuối cùng vẫn đồng ý: “ ừm”. Anh liền không nói gì nữa.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh lo được lo mất ngẩng đầu lên nhìn: “ anh buồn sao”.
- “ anh không buồn, đã trễ rồi ngủ đi”. Nói rồi ôm đầu cô ấn vào ngực mình.
Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ đáp một tiếng: “Ừ.” Bởi vì cô rất buồn ngủ nên đầu óc cô rất chậm chạp, không biết bây giờ cô có biết Hoắc Cao Lãng đang có tâm sự không.
Khi sống cùng một người, nếu anh ta khiến bạn mỗi ngày đều phấn chấn lúc thức dậy, an tâm chìm vào giấc ngủ khi về đêm, làm bất kì việc gì cũng tràn đầy động lực, dạt dào kì vào tương lại, vậy thì bạn đã không yêu sai người. Tình cảm phù hợp nhất sẽ không bao giờ dùng danh nghĩa người yêu để giày vò lẫn nhau, mà là sự đồng hành, trở thành ánh mặt trời của đối phương ( sưu tầm: 999 lá thư gửi cho chính mình)
Lạc Hiểu Nhiên của bây giờ chính là đã yêu đúng người, mỗi ngày chỉ cần mở mắt ra đều cảm thấy vui vẻ, nhắm mắt lại an lòng mà ngủ.
Hoắc Cao Lãng cảm nhận được cô thở đều đều trở lại một cách rất nhanh liền biết cô đã ngủ say rồi. Anh lặng lẽ kéo cái chăn ở bên cạnh đắp lên người anh và cô sau đó cũng nhắm mắt lại.
Để cô mang thai thực ra cũng chưa chắc là việc không tốt.
Bây giờ tình hình ở Hoắc thị và anh rất phức tạp, tuy anh đã bảo đảm với cô nhiều như vậy nhưng có rất nhiều việc anh biết không hề đơn giản như vậy.
Để cô một mình ở bên ngoài, thêm vào đó còn đến Hoắc thị thực tập, sẽ làm anh bị phân tâm. Hiện giờ anh cũng không nỡ để cô mang thai, cô còn quá nhỏ, cô còn nhiều thời gian để hưởng thụ, nhưng chỉ có lý do cô mang thai mới có thể để cô một lòng một dạ ở nhà, nếu có thể anh sẽ đưa cô sang nước ngoài dưỡng thai.
Hoắc Cao Lãng lại một lần nữa dịu dàng hôn lên trán cô.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lạc Hiểu Nhiên thức rất sớm, khi cô chuẩn bị xong xuôi, thì Hoắc Cao Lãng mới tỉnh dậy, nhìn cô đang đứng trước bàn trang điểm trên người là bộ quần áo công sở, áo sơ mi màu trắng chân váy màu đen dài đến đầu gối, tóc được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, cả bộ đồ vừa vặn ôm trọn đường cong cơ thể cô.
Hoắc Cao Lãng cau mày hỏi: “ em đi đâu vậy.”
- “ Hoắc tổng à, hôm nay là ngày đầu tiên em đi thực tập, phải đến sớm trình diện.” Lạc Hiểu Nhiên vừa nhìn gương thoa son vừa trả lời
Hoắc Cao Lãng đưa tay day trán: “ trình diện với ai”.
- “ tức nhiên là cấp trên của em rồi”.
Hoắc Cao Lãng hứng thú khẽ cười: “ qua đây”.
Lạc Hiểu Nhiên “ ừm” một tiếng ngoan ngoãn đi qua, nhưng cô lại nói: “ anh đã trễ giờ em rồi, anh có việc gì”.
Hoắc Cao Lãng tựa lưng vào đầu giường đợi đến khi cô đi tới gần thì nắm lấy tay cô kéo cô ngồi lên đùi mình, khẽ cười: “ trễ giờ sao”.
- “ ừm”.
- “ bà Hoắc à, ông chủ cũng chính là chồng em còn chưa ngủ dậy, em đi trình diện cho ai xem. Chi bằng em trình diện ở đây được rồi”.
Đây có được tính là lạm dụng chức vụ không.
Mặt Lạc Hiểu Nhiên hơi đỏ lên, còn khóe miệng cô thì cong lên: “ Hoắc tổng à, em chỉ là thực tập sinh nhỏ bé làm sao dám đuổi theo giờ giấc đi làm của ông chủ được chứ. Em muốn thuận lợi tốt nghiệp”.
- “ anh cho phép em đi làm cùng giờ với ông chủ. Đặt cách này chỉ dành riêng cho mình em”.
- “ xì”. Cô giúp anh chỉnh lại mấy sợi tóc: “ em vốn dĩ đâu có cần, anh để cho bình yên khi ở công ty là đặt ân lớn nhất dành cho em rồi”.
Hoắc Cao Lãng lại vòng hai ôm sát eo cô, nhướng mày hỏi: “ ý em thế nào, nói rõ ràng xem”.
- “ là anh bảo em nói đó nha”. Lạc Hiểu Nhiên đưa mắt nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng suýt chết vì nét mặt nũng nịu này, anh khẽ hít sâu, đưa tay cưng nựng má cô: “ từ lúc nào mà em thích bày cái dáng vẻ này trước mắt anh vậy, thật là làm người ta muốn phạm tội mà”.
- “ em làm gì chứ”. Lạc Hiểu Nhiên thật tình không biết hỏi lại.
- “ em nói đi”.
- “ buổi sáng không cần đi chung, buổi chiều không cần anh đón, ở công ty không thể tuỳ ý tìm em, làm như không quen biết em càng tốt.” Lạc Hiểu Nhiên liền nhanh nói.
Hoắc Cao Lãng nghe cô nói một mạch: “ em nói trôi chảy như vậy, em đã chuẩn bị trước từ khi nào rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên đưa tay đỡ trán, đúng là nói chuyện với người thông minh thật là mệt, cô né tránh: “ làm gì có chuẩn bị. Anh có đồng ý không?”.
- “ né tránh”. Hoắc Cao Lãng chỉ vào trán cô: “ được, anh đồng ý”.
- “ thật sao”. Lạc Hiểu Nhiên đương nhiên không tin anh sẽ đồng ý dễ dàng: “ anh có lừa gạt em không”.
- “ không lừa em, anh đảm bảo”.
Cô im lặng chớp mắt một cái, đẩy anh ra muốn đứng dậy: “ vậy được rồi, em đi trước đây”.
Hoắc Cao Lãng không đáp, chỉ nhìn sâu vào mắt cô, khiến người ta hoàn toàn không đoán ra.
Một lát sau, anh giơ tay nhéo má cô: "Bà Hoắc à, chúng ta còn đang trong giai đoạn tân hôn đó”.
- “ ừm, vậy thì sao”.
Tay Hoắc Cao Lãng dừng lại trên môi cô, ngón tay ấm áp mơn trớn môi cô, chậm rãi nói: “ anh còn đang trong giai đoạn nghỉ phép?. Em nỡ lòng bỏ anh ở nhà sao, hử”.
Tim Lạc Hiểu Nhiên thắt lại bởi hơi ấm trên môi: "Câu trả lời này của anh là sao đây?. Chẳng lẽ, em phải ở nhà cùng anh”.
Câu trả lời là…" Hoắc Cao Lãng đưa mặt gần sát khóe môi cô, nhìn vào mắt cô bằng đôi mắt sâu thẳm âm u: " ông chủ còn đang ở nhà, thì làm sao em có thể đi làm.”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi trố mắt, một giây sau, anh đã hôn xuống.
- “ anh, hôn cái gì mà hôn, em muốn đi làm”.
Hoắc Cao Lãng nheo mắt nhìn cô gái ngồi trên đùi mình: “ không gấp, ba ngày nữa anh cho em đi làm”.
Nói xong liền ôm người cô lên đặt cô ngồi xuống giường anh liền vào phòng vệ sinh.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo bóng lưng anh nói: “ anh, tại sao phải ba ngày nữa”.
Nhưng trả lời cô chỉ là tiếng đóng cửa.
Hoắc Cao Lãng nhẹ nhàng lại gần rồi nằm xuống ở bên cạnh cô. Vì vừa tắm xong nên trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm rất dễ chịu. Mùi hương này cứ chui vào trong mũi của cô, cô vừa mới ngủ nhưng cơ thể lại bị anh chạm vào nên cô liền tỉnh lại.
- “ anh xong việc rồi hả”. Giọng nói có chút mơ hồ.
Cô quay người lạ tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, cô nhắm hờ mắt tùy tiện nói một câu.
- “ bà xã, công việc anh xong rồi, còn một việc chúng ta chưa làm xong”. Anh hôn lên bàn tay đeo nhẫn của cô,chất giọng trầm thấp hòa của anh hòa vào ánh đèn ấm áp dường như cũng đặc biệt dịu dàng: “ chúng ta sinh con nhé”.
“ ừm”. Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ ừm một tiếng, một chút như đã hiểu rõ thì mở mắt tỉnh táo: “ hả, nhanh vậy sao”.
- “ sao lại là nhanh”.
- “ em còn đang đi học mà, sắp tới còn phải đi thực tập, em thấy chưa phải thời gian thích hợp”.
- “ mang thai em vẫn có thể đi học, cùng lắm anh sắp xếp cho em.”.
- “ em không muốn”. Lạc Hiểu Nhiên nép vào lòng anh nhẹ giọng gần như là thủ thỉ: “ ông xã, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, anh có thể chờ em một thời gian nữa không. Em không muốn mình làm gánh nặng cho anh, cũng không phải em không thể tốt nghiệp tại sao phải để anh sắp xếp làm gì”.
Hoắc Cao Lãng thở dài một hơi cuối cùng vẫn đồng ý: “ ừm”. Anh liền không nói gì nữa.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh lo được lo mất ngẩng đầu lên nhìn: “ anh buồn sao”.
- “ anh không buồn, đã trễ rồi ngủ đi”. Nói rồi ôm đầu cô ấn vào ngực mình.
Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ đáp một tiếng: “Ừ.” Bởi vì cô rất buồn ngủ nên đầu óc cô rất chậm chạp, không biết bây giờ cô có biết Hoắc Cao Lãng đang có tâm sự không.
Khi sống cùng một người, nếu anh ta khiến bạn mỗi ngày đều phấn chấn lúc thức dậy, an tâm chìm vào giấc ngủ khi về đêm, làm bất kì việc gì cũng tràn đầy động lực, dạt dào kì vào tương lại, vậy thì bạn đã không yêu sai người. Tình cảm phù hợp nhất sẽ không bao giờ dùng danh nghĩa người yêu để giày vò lẫn nhau, mà là sự đồng hành, trở thành ánh mặt trời của đối phương ( sưu tầm: 999 lá thư gửi cho chính mình)
Lạc Hiểu Nhiên của bây giờ chính là đã yêu đúng người, mỗi ngày chỉ cần mở mắt ra đều cảm thấy vui vẻ, nhắm mắt lại an lòng mà ngủ.
Hoắc Cao Lãng cảm nhận được cô thở đều đều trở lại một cách rất nhanh liền biết cô đã ngủ say rồi. Anh lặng lẽ kéo cái chăn ở bên cạnh đắp lên người anh và cô sau đó cũng nhắm mắt lại.
Để cô mang thai thực ra cũng chưa chắc là việc không tốt.
Bây giờ tình hình ở Hoắc thị và anh rất phức tạp, tuy anh đã bảo đảm với cô nhiều như vậy nhưng có rất nhiều việc anh biết không hề đơn giản như vậy.
Để cô một mình ở bên ngoài, thêm vào đó còn đến Hoắc thị thực tập, sẽ làm anh bị phân tâm. Hiện giờ anh cũng không nỡ để cô mang thai, cô còn quá nhỏ, cô còn nhiều thời gian để hưởng thụ, nhưng chỉ có lý do cô mang thai mới có thể để cô một lòng một dạ ở nhà, nếu có thể anh sẽ đưa cô sang nước ngoài dưỡng thai.
Hoắc Cao Lãng lại một lần nữa dịu dàng hôn lên trán cô.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lạc Hiểu Nhiên thức rất sớm, khi cô chuẩn bị xong xuôi, thì Hoắc Cao Lãng mới tỉnh dậy, nhìn cô đang đứng trước bàn trang điểm trên người là bộ quần áo công sở, áo sơ mi màu trắng chân váy màu đen dài đến đầu gối, tóc được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, cả bộ đồ vừa vặn ôm trọn đường cong cơ thể cô.
Hoắc Cao Lãng cau mày hỏi: “ em đi đâu vậy.”
- “ Hoắc tổng à, hôm nay là ngày đầu tiên em đi thực tập, phải đến sớm trình diện.” Lạc Hiểu Nhiên vừa nhìn gương thoa son vừa trả lời
Hoắc Cao Lãng đưa tay day trán: “ trình diện với ai”.
- “ tức nhiên là cấp trên của em rồi”.
Hoắc Cao Lãng hứng thú khẽ cười: “ qua đây”.
Lạc Hiểu Nhiên “ ừm” một tiếng ngoan ngoãn đi qua, nhưng cô lại nói: “ anh đã trễ giờ em rồi, anh có việc gì”.
Hoắc Cao Lãng tựa lưng vào đầu giường đợi đến khi cô đi tới gần thì nắm lấy tay cô kéo cô ngồi lên đùi mình, khẽ cười: “ trễ giờ sao”.
- “ ừm”.
- “ bà Hoắc à, ông chủ cũng chính là chồng em còn chưa ngủ dậy, em đi trình diện cho ai xem. Chi bằng em trình diện ở đây được rồi”.
Đây có được tính là lạm dụng chức vụ không.
Mặt Lạc Hiểu Nhiên hơi đỏ lên, còn khóe miệng cô thì cong lên: “ Hoắc tổng à, em chỉ là thực tập sinh nhỏ bé làm sao dám đuổi theo giờ giấc đi làm của ông chủ được chứ. Em muốn thuận lợi tốt nghiệp”.
- “ anh cho phép em đi làm cùng giờ với ông chủ. Đặt cách này chỉ dành riêng cho mình em”.
- “ xì”. Cô giúp anh chỉnh lại mấy sợi tóc: “ em vốn dĩ đâu có cần, anh để cho bình yên khi ở công ty là đặt ân lớn nhất dành cho em rồi”.
Hoắc Cao Lãng lại vòng hai ôm sát eo cô, nhướng mày hỏi: “ ý em thế nào, nói rõ ràng xem”.
- “ là anh bảo em nói đó nha”. Lạc Hiểu Nhiên đưa mắt nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng suýt chết vì nét mặt nũng nịu này, anh khẽ hít sâu, đưa tay cưng nựng má cô: “ từ lúc nào mà em thích bày cái dáng vẻ này trước mắt anh vậy, thật là làm người ta muốn phạm tội mà”.
- “ em làm gì chứ”. Lạc Hiểu Nhiên thật tình không biết hỏi lại.
- “ em nói đi”.
- “ buổi sáng không cần đi chung, buổi chiều không cần anh đón, ở công ty không thể tuỳ ý tìm em, làm như không quen biết em càng tốt.” Lạc Hiểu Nhiên liền nhanh nói.
Hoắc Cao Lãng nghe cô nói một mạch: “ em nói trôi chảy như vậy, em đã chuẩn bị trước từ khi nào rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên đưa tay đỡ trán, đúng là nói chuyện với người thông minh thật là mệt, cô né tránh: “ làm gì có chuẩn bị. Anh có đồng ý không?”.
- “ né tránh”. Hoắc Cao Lãng chỉ vào trán cô: “ được, anh đồng ý”.
- “ thật sao”. Lạc Hiểu Nhiên đương nhiên không tin anh sẽ đồng ý dễ dàng: “ anh có lừa gạt em không”.
- “ không lừa em, anh đảm bảo”.
Cô im lặng chớp mắt một cái, đẩy anh ra muốn đứng dậy: “ vậy được rồi, em đi trước đây”.
Hoắc Cao Lãng không đáp, chỉ nhìn sâu vào mắt cô, khiến người ta hoàn toàn không đoán ra.
Một lát sau, anh giơ tay nhéo má cô: "Bà Hoắc à, chúng ta còn đang trong giai đoạn tân hôn đó”.
- “ ừm, vậy thì sao”.
Tay Hoắc Cao Lãng dừng lại trên môi cô, ngón tay ấm áp mơn trớn môi cô, chậm rãi nói: “ anh còn đang trong giai đoạn nghỉ phép?. Em nỡ lòng bỏ anh ở nhà sao, hử”.
Tim Lạc Hiểu Nhiên thắt lại bởi hơi ấm trên môi: "Câu trả lời này của anh là sao đây?. Chẳng lẽ, em phải ở nhà cùng anh”.
Câu trả lời là…" Hoắc Cao Lãng đưa mặt gần sát khóe môi cô, nhìn vào mắt cô bằng đôi mắt sâu thẳm âm u: " ông chủ còn đang ở nhà, thì làm sao em có thể đi làm.”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi trố mắt, một giây sau, anh đã hôn xuống.
- “ anh, hôn cái gì mà hôn, em muốn đi làm”.
Hoắc Cao Lãng nheo mắt nhìn cô gái ngồi trên đùi mình: “ không gấp, ba ngày nữa anh cho em đi làm”.
Nói xong liền ôm người cô lên đặt cô ngồi xuống giường anh liền vào phòng vệ sinh.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo bóng lưng anh nói: “ anh, tại sao phải ba ngày nữa”.
Nhưng trả lời cô chỉ là tiếng đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.