Chương 132
An Ngôn
16/04/2023
Ăn sáng xong, Hoắc Cao Lãng căn dặn Lạc Hiểu Nhiên chuẩn bị một chút anh đưa cô ra ngoài.
Lạc Hiểu Nhiên vừa xuống khỏi xe của Hoắc Cao Lãng đã nhìn thấy phía trước là một nghĩa trang tọa lạc trong khu cao cấp của thành phố D. Tuy nói là nghĩa trang, nhưng đây là nơi có tiền cũng không mua được ở thành phố D. Ở đây không có nhiều người bởi vì không phải ai cũng có thể vào đây chôn cất.
- “ sao anh lại đưa em đến nơi này”. Lạc Hiểu Nhiên nghi ngờ mình bị anh lừa, liền quay đầu hỏi.
Hoắc Cao Lãng đỗ xe xong trên tay ôm một bó hoa trắng bước tới: “ nên dẫn em đi ra mắt mẹ rồi”.
- “ à, dạ”. Lạc Hiểu Nhiên ngạc nhiên.
Hoắc Cao Lãng dẫn cô đi vào, con đường vắng người, nhưnh hai bên đường cây xanh che phủ rất mát, Lạc Hiểu Nhiên nhìn xung quanh, cô thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên đúng là chỉ dành cho người giàu, cô thấy mỗi ngôi mộ ở đây được xây cất rất có đường lối rất trang nghiêm.
Hệ thống kiểm soát ra vào của khu nghĩa trang này rất nghiêm ngặt, may mà đi cùng Hoắc Cao Lãng, vừa đến cổng Hoắc Cao Lãng đã lăn dấu tay vào hệ thống, người bảo vệ nhìn màn hình, rồi nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên sau đó nói: “ được rồi, hai người vào đi”.
Sau khi được cho phép, Lạc Hiểu Nhiên liền đi theo Hoắc Cao Lãng vào. Đi thêm một đoạn hai người dừng lại trước một ngôi mộ, Hoắc Cao Lãng dùng khăn tay trong túi áo lau bụi trên tấm hình rồi đặt bó hoa xuống.
Anh quay lại cạnh Lạc Hiểu Nhiên, cả hai kính cẩn cúi đầu, sau đó Hoắc Cao Lãng ở trước mặt người phụ nữ trong tấm ảnh, khẽ mỉm cười ôm lấy eo Lạc Hiểu Nhiên: “ mẹ, con kết hôn rồi, cô ấy là con dâu của mẹ. Mẹ nhìn xem, cô ấy có xinh đẹp không, mắt nhìn người của con không tệ đúng không”.
Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt lên nhìn Hoắc Cao Lãng, cô chưa từng thấy một Hoắc Cao Lãng như vậy.
- “ em chào mẹ đi”. Hoắc Cao Lãng thâm tình nhìn cô.
- “ chào bác”. Lạc Hiểu Nhiên lỡ miệng: “ chào mẹ, con tên Lạc Hiểu Nhiên. Mẹ cứ yên tâm, sau này con sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho anh ấy”.
Hoắc Cao Lãng mỉm cười: “ mẹ nhìn xem con dâu của mẹ, miệng thật ngọt ngào đúng không”.
- “ anh đừng có trêu chọc em nữa”.
Hoắc Cao Lãng liền cưng chiều cười.
Hai người ở thêm một lúc rồi mới đi về, lên xe Lạc Hiểu Nhiên hỏi: “ mẹ anh mất rất sớm sao”.
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng vừa nhìn gương chiếu hậu vừa đánh lái vô lăng trả lời: “ rất lâu rồi, anh cũng không nhớ rõ, nói thật ra là anh không muốn nhớ đến. Anh chưa bao giờ nghĩ là mình đã mất mẹ. Anh chỉ nghĩ bà ấy không muốn sống cùng anh”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên chợt co rút, cô sững sờ, thì ra Hoắc Cao Lãng, anh không mạnh mẽ như cô nghĩ, anh cũng là người khao khát tình thân giống như cô. Phải khao khát đến mức nào, mà anh không dám đối diện gần mẹ anh đã mất. Hoá ra, cô không có mẹ, nhưng thật sự vẫn chưa đau đớn bằng anh.
Hoắc Cao Lãng nhìn ánh mắt đau đớn của cô, bình tĩnh nói: “ không sao, chuyện đã qua rồi. Đừng nhìn anh như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên trong phút chốc không nói được lời nào chỉ đành dời ánh mắt đi.
Hoắc Cao Lãng vẫn nhìn phía trước: “ em có muốn đi đâu không”.
- “ dạ, không”.
- “ vậy anh đưa em đi một nơi”.
- “ dạ”.
Hoắc Cao Lãng tập trung lái xe, chạy rất lâu vẫn chưa đến nơi cần đến, Lạc Hiểu Nhiên đã ngủ từ lúc nào.
Điện thoại của Hoắc Cao Lãng reo lên, anh nhăn mày bắt máy, bởi vì anh không muốn đánh thức Lạc Hiểu Nhiên: “ chuyện gì”.
- “ bao lâu cậu đến”. Bên kia giọng nói của Giang Kiêu truyền đến.
- “ sắp đến rồi”. Nói xong liền cúp máy.
Trong lúc mơ màng ngủ, Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, cô từ từ mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung.
Lạc Hiểu Nhiên vừa định ngồi dậy, thì lúc này Hoắc Cao Lãng lại nói: “ em ngủ thêm một lúc nữa đi”.
Lạc Hiểu Nhiên buồn ngủ mắt nhập nhèm hỏi: “ ông xã, vẫn chưa tới sao”.
Hoắc Cao Lãng dịu dàng nhìn cô: “ vẫn chưa, em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi”
Lạc Hiểu Nhiên hé mắt nhìn ra cửa sổ, cô nhấp nhen hỏi: “ có phải anh đi lạc đường rồi không”. Bởi vì trời hiện giờ cũng đã tầm bốn, năm giờ chiều.
Hoắc Cao Lãng cười nhẹ một tiếng: “ bà xã à, thái độ không tin tưởng chồng thế này là không được đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn nhắm mắt lười biếng trả lời: “ là do anh thôi.”
- “ tại anh hửm”.
- “ đúng vậy, anh chở em đi đâu mà từ buổi trưa đến bây giờ sắp buổi tối luôn rồi mà vẫn chưa đến nơi”.
Hoắc Cao Lãng giảm tốc độ xe, nghiêng người qua hôn lên môi cô một cái thoả mãn nói: “ chở em đi chơi. Ngoan ngủ thêm một lúc nữa, đến nơi có bất ngờ cho em”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói bất ngờ thì lập tức khẩn trương mở mắt nhìn anh: “ bất ngờ gì nữa vậy anh”.
- “ đã nói là bất ngờ thì không được nói trước. Đến nơi em sẽ biết”.
Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi.
Trong một khu nhà nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô, Thẩm Ý Hiên, David, Mạc Lâm, Giang Kiêu đã có mặt ở đây từ rất sớm, còn thêm hai người nữa cũng được Hoắc Cao Lãng mời đến.
Mạc Lâm huýt vào eo Thẩm Ý Hiên: “ nhìn gì dữ vậy, không qua chào hỏi một chút à”.
- “ chào hỏi cái gì, ngay cả nhìn còn không thèm nhìn”.
Giang Kiêu, David, Mạc Lâm cười cợt.
- “ cô ấy là do ai mời đến”. Thẩm Ý Hiên hỏi.
- “ Lão Hoắc”. Giang Kiêu hờ hững nói: “ cậu ta không muốn bảo bối của mình bị buồn”.
- “ mẹ nó, sao các cậu biết mà không nói với tôi một tiếng”.
- “ nói làm gì”. David luôn là người ít nói, nhưng nói câu nào thì chất lượng câu đó: “chúng tôi thích xem náo nhiệt mà”.
Thẩm Ý Hiên ánh mắt đầy hận thù nhìn David.
Ở đằng kia, Lưu Hiểu đang quấn lấy Lưu Mẫn: “ chị, anh rể kìa, anh ấy trở về lúc nào vậy.”
Lưu Mẫn liếc mắt nhìn Lưu Hiểu: “ chị làm sao biết”.
- “ chị sao có thể trả lời như thế”.
- “ vậy em muốn chị trả lời thế nào, anh ta muốn về lúc nào, đi lúc nào liên quan gì đến chị.”
- “ dù sao cũng là chồng cũ không quan tâm một chút sao”.
- “ Lưu Hiểu”. Lưu Mẫn nghiến răng gọi tên cô: “ em ăn nói đàng hoàng cho chị. Đừng nhắc anh ta trước mặt chị, đây là lần cuối chị cảnh cáo em.”
Lưu Hiểu nghe giọng điệu của Lưu Mẫn liền sợ sệt cúi đầu lí nhí nói: “ em xin lỗi”.
Có thể giọng nói của Lưu Mẫn hơi lớn làm thu hút bốn người đàn ông đằng kia. Lúc Lưu Mẫn vừa ngước mắt lên đã thấy bốn người nhìn mình, và đặc biệt có một ánh mắt không mong muốn nhìn chằm chằm vào cô. Cô bất đắc dĩ quay mặt đi chỗ khác, ngay cả nhìn mặt cô cũng không muốn.
Nhìn thái độ của Lưu Mẫn, Thẩm Ý Hiên chán nản thở dài, người phụ nữ này anh rất muốn có được, nhưng anh càng muốn lại gần thì cô lại càng xa cách.
Mạc Lâm nhìn Lưu Hiểu cúi đầu ngồi một bên thì cười: “ Lưu Mẫn, cô đang dạy dỗ trẻ nhỏ đấy à”.
Nghe giọng nói đáng ghét của Mạc Lâm cất lên, Lưu Hiểu ngẩng cao đầu dậy, nhìn anh chán ghét nói: “ liên quan gì đến anh, ông chú”. Lưu Hiểu không đợi Lưu Mẫn trả lời lập tức xù lông nhím.
- “ tôi chỉ quan tâm trẻ nhỏ, sợ em bị phạt thôi.” Mạc Lâm ra vẻ thương xót nói.
Lưu Hiểu làm sao cho anh tội nguyện, cô chu môi lên nói: “ anh lo hơi nhiều rồi, anh lo quản tốt nữa người dưới của anh đi. Ông chú”.
Câu nói của Lưu Hiểu làm Lưu Mẫn sững sốt vừa buồn cười, khoé môi nhẹ mím nhưng vẫn dạy dỗ: “ Hiểu Hiểu, không được nói như vậy.”
- “ nói sao chứ, em nói sự thật mà. Hôm đó, em thấy anh gấp đến nỗi ở trên xe trước quán của chị mà”. Lưu Mẫn liếc mắt: “ hư đốn như vậy, lúc về già chắc chắn sẽ không được tốt lành rồi”.
Lưu Mẫn thật sự không còn lời nào dạy dỗ được, bởi vì Lưu Hiểu nói không sai.
Bên kia, Mạc Lâm cũng không tốt hơn, bị ba người bạn cười cợt.
Thẩm Ý Hiên vỗ vỗ vai Mạc Lâm: “ hư đốn, về già chắc chắn sẽ không tốt lành”. Nói xong, liền cười ha hả.
Giang Kiêu cười đến đau bụng: “ quản tốt nữa người dưới. Cậu ăn chơi làm sao để cô bé ấy bắt gặp thế, đúng là mất hết mặt mũi”.
Mạc Lâm mặt đen như đít nồi, nhưng rất nhanh liền nói: “ có phải em thích tôi rồi không, nên mới quan tâm tôi nhiều như vậy.”
- “ thích cái đầu heo nhà anh, ông chú, tôi nói cho anh biết, thế giới này hết đàn ông, còn lại mình anh, tôi sẽ tình nguyện đi xuất gia làm ni cô.” Lưu Hiểu nỗi giận nói, có điên cô mới thích Mạc Lâm.
- “ haha”. Giang Kiêu ôm bụng cười: “ cậu tệ như vậy sao”.
Lưu Hiểu vẫn còn tức tối: “ anh rể, anh làm sao có người bạn xấu xa như vậy.”
Nghe Lưu Hiểu gọi mình là anh rể Thẩm Ý Hiên cao hứng lập tức: “ là anh bị ép”.
- “ mẹ nó, Thẩm Ý Hiên cậu tạo phản à”. Mạc Lâm nghiến răng nói.
Lạc Hiểu Nhiên vừa xuống khỏi xe của Hoắc Cao Lãng đã nhìn thấy phía trước là một nghĩa trang tọa lạc trong khu cao cấp của thành phố D. Tuy nói là nghĩa trang, nhưng đây là nơi có tiền cũng không mua được ở thành phố D. Ở đây không có nhiều người bởi vì không phải ai cũng có thể vào đây chôn cất.
- “ sao anh lại đưa em đến nơi này”. Lạc Hiểu Nhiên nghi ngờ mình bị anh lừa, liền quay đầu hỏi.
Hoắc Cao Lãng đỗ xe xong trên tay ôm một bó hoa trắng bước tới: “ nên dẫn em đi ra mắt mẹ rồi”.
- “ à, dạ”. Lạc Hiểu Nhiên ngạc nhiên.
Hoắc Cao Lãng dẫn cô đi vào, con đường vắng người, nhưnh hai bên đường cây xanh che phủ rất mát, Lạc Hiểu Nhiên nhìn xung quanh, cô thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên đúng là chỉ dành cho người giàu, cô thấy mỗi ngôi mộ ở đây được xây cất rất có đường lối rất trang nghiêm.
Hệ thống kiểm soát ra vào của khu nghĩa trang này rất nghiêm ngặt, may mà đi cùng Hoắc Cao Lãng, vừa đến cổng Hoắc Cao Lãng đã lăn dấu tay vào hệ thống, người bảo vệ nhìn màn hình, rồi nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên sau đó nói: “ được rồi, hai người vào đi”.
Sau khi được cho phép, Lạc Hiểu Nhiên liền đi theo Hoắc Cao Lãng vào. Đi thêm một đoạn hai người dừng lại trước một ngôi mộ, Hoắc Cao Lãng dùng khăn tay trong túi áo lau bụi trên tấm hình rồi đặt bó hoa xuống.
Anh quay lại cạnh Lạc Hiểu Nhiên, cả hai kính cẩn cúi đầu, sau đó Hoắc Cao Lãng ở trước mặt người phụ nữ trong tấm ảnh, khẽ mỉm cười ôm lấy eo Lạc Hiểu Nhiên: “ mẹ, con kết hôn rồi, cô ấy là con dâu của mẹ. Mẹ nhìn xem, cô ấy có xinh đẹp không, mắt nhìn người của con không tệ đúng không”.
Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt lên nhìn Hoắc Cao Lãng, cô chưa từng thấy một Hoắc Cao Lãng như vậy.
- “ em chào mẹ đi”. Hoắc Cao Lãng thâm tình nhìn cô.
- “ chào bác”. Lạc Hiểu Nhiên lỡ miệng: “ chào mẹ, con tên Lạc Hiểu Nhiên. Mẹ cứ yên tâm, sau này con sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho anh ấy”.
Hoắc Cao Lãng mỉm cười: “ mẹ nhìn xem con dâu của mẹ, miệng thật ngọt ngào đúng không”.
- “ anh đừng có trêu chọc em nữa”.
Hoắc Cao Lãng liền cưng chiều cười.
Hai người ở thêm một lúc rồi mới đi về, lên xe Lạc Hiểu Nhiên hỏi: “ mẹ anh mất rất sớm sao”.
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng vừa nhìn gương chiếu hậu vừa đánh lái vô lăng trả lời: “ rất lâu rồi, anh cũng không nhớ rõ, nói thật ra là anh không muốn nhớ đến. Anh chưa bao giờ nghĩ là mình đã mất mẹ. Anh chỉ nghĩ bà ấy không muốn sống cùng anh”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên chợt co rút, cô sững sờ, thì ra Hoắc Cao Lãng, anh không mạnh mẽ như cô nghĩ, anh cũng là người khao khát tình thân giống như cô. Phải khao khát đến mức nào, mà anh không dám đối diện gần mẹ anh đã mất. Hoá ra, cô không có mẹ, nhưng thật sự vẫn chưa đau đớn bằng anh.
Hoắc Cao Lãng nhìn ánh mắt đau đớn của cô, bình tĩnh nói: “ không sao, chuyện đã qua rồi. Đừng nhìn anh như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên trong phút chốc không nói được lời nào chỉ đành dời ánh mắt đi.
Hoắc Cao Lãng vẫn nhìn phía trước: “ em có muốn đi đâu không”.
- “ dạ, không”.
- “ vậy anh đưa em đi một nơi”.
- “ dạ”.
Hoắc Cao Lãng tập trung lái xe, chạy rất lâu vẫn chưa đến nơi cần đến, Lạc Hiểu Nhiên đã ngủ từ lúc nào.
Điện thoại của Hoắc Cao Lãng reo lên, anh nhăn mày bắt máy, bởi vì anh không muốn đánh thức Lạc Hiểu Nhiên: “ chuyện gì”.
- “ bao lâu cậu đến”. Bên kia giọng nói của Giang Kiêu truyền đến.
- “ sắp đến rồi”. Nói xong liền cúp máy.
Trong lúc mơ màng ngủ, Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, cô từ từ mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung.
Lạc Hiểu Nhiên vừa định ngồi dậy, thì lúc này Hoắc Cao Lãng lại nói: “ em ngủ thêm một lúc nữa đi”.
Lạc Hiểu Nhiên buồn ngủ mắt nhập nhèm hỏi: “ ông xã, vẫn chưa tới sao”.
Hoắc Cao Lãng dịu dàng nhìn cô: “ vẫn chưa, em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi”
Lạc Hiểu Nhiên hé mắt nhìn ra cửa sổ, cô nhấp nhen hỏi: “ có phải anh đi lạc đường rồi không”. Bởi vì trời hiện giờ cũng đã tầm bốn, năm giờ chiều.
Hoắc Cao Lãng cười nhẹ một tiếng: “ bà xã à, thái độ không tin tưởng chồng thế này là không được đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn nhắm mắt lười biếng trả lời: “ là do anh thôi.”
- “ tại anh hửm”.
- “ đúng vậy, anh chở em đi đâu mà từ buổi trưa đến bây giờ sắp buổi tối luôn rồi mà vẫn chưa đến nơi”.
Hoắc Cao Lãng giảm tốc độ xe, nghiêng người qua hôn lên môi cô một cái thoả mãn nói: “ chở em đi chơi. Ngoan ngủ thêm một lúc nữa, đến nơi có bất ngờ cho em”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói bất ngờ thì lập tức khẩn trương mở mắt nhìn anh: “ bất ngờ gì nữa vậy anh”.
- “ đã nói là bất ngờ thì không được nói trước. Đến nơi em sẽ biết”.
Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi.
Trong một khu nhà nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô, Thẩm Ý Hiên, David, Mạc Lâm, Giang Kiêu đã có mặt ở đây từ rất sớm, còn thêm hai người nữa cũng được Hoắc Cao Lãng mời đến.
Mạc Lâm huýt vào eo Thẩm Ý Hiên: “ nhìn gì dữ vậy, không qua chào hỏi một chút à”.
- “ chào hỏi cái gì, ngay cả nhìn còn không thèm nhìn”.
Giang Kiêu, David, Mạc Lâm cười cợt.
- “ cô ấy là do ai mời đến”. Thẩm Ý Hiên hỏi.
- “ Lão Hoắc”. Giang Kiêu hờ hững nói: “ cậu ta không muốn bảo bối của mình bị buồn”.
- “ mẹ nó, sao các cậu biết mà không nói với tôi một tiếng”.
- “ nói làm gì”. David luôn là người ít nói, nhưng nói câu nào thì chất lượng câu đó: “chúng tôi thích xem náo nhiệt mà”.
Thẩm Ý Hiên ánh mắt đầy hận thù nhìn David.
Ở đằng kia, Lưu Hiểu đang quấn lấy Lưu Mẫn: “ chị, anh rể kìa, anh ấy trở về lúc nào vậy.”
Lưu Mẫn liếc mắt nhìn Lưu Hiểu: “ chị làm sao biết”.
- “ chị sao có thể trả lời như thế”.
- “ vậy em muốn chị trả lời thế nào, anh ta muốn về lúc nào, đi lúc nào liên quan gì đến chị.”
- “ dù sao cũng là chồng cũ không quan tâm một chút sao”.
- “ Lưu Hiểu”. Lưu Mẫn nghiến răng gọi tên cô: “ em ăn nói đàng hoàng cho chị. Đừng nhắc anh ta trước mặt chị, đây là lần cuối chị cảnh cáo em.”
Lưu Hiểu nghe giọng điệu của Lưu Mẫn liền sợ sệt cúi đầu lí nhí nói: “ em xin lỗi”.
Có thể giọng nói của Lưu Mẫn hơi lớn làm thu hút bốn người đàn ông đằng kia. Lúc Lưu Mẫn vừa ngước mắt lên đã thấy bốn người nhìn mình, và đặc biệt có một ánh mắt không mong muốn nhìn chằm chằm vào cô. Cô bất đắc dĩ quay mặt đi chỗ khác, ngay cả nhìn mặt cô cũng không muốn.
Nhìn thái độ của Lưu Mẫn, Thẩm Ý Hiên chán nản thở dài, người phụ nữ này anh rất muốn có được, nhưng anh càng muốn lại gần thì cô lại càng xa cách.
Mạc Lâm nhìn Lưu Hiểu cúi đầu ngồi một bên thì cười: “ Lưu Mẫn, cô đang dạy dỗ trẻ nhỏ đấy à”.
Nghe giọng nói đáng ghét của Mạc Lâm cất lên, Lưu Hiểu ngẩng cao đầu dậy, nhìn anh chán ghét nói: “ liên quan gì đến anh, ông chú”. Lưu Hiểu không đợi Lưu Mẫn trả lời lập tức xù lông nhím.
- “ tôi chỉ quan tâm trẻ nhỏ, sợ em bị phạt thôi.” Mạc Lâm ra vẻ thương xót nói.
Lưu Hiểu làm sao cho anh tội nguyện, cô chu môi lên nói: “ anh lo hơi nhiều rồi, anh lo quản tốt nữa người dưới của anh đi. Ông chú”.
Câu nói của Lưu Hiểu làm Lưu Mẫn sững sốt vừa buồn cười, khoé môi nhẹ mím nhưng vẫn dạy dỗ: “ Hiểu Hiểu, không được nói như vậy.”
- “ nói sao chứ, em nói sự thật mà. Hôm đó, em thấy anh gấp đến nỗi ở trên xe trước quán của chị mà”. Lưu Mẫn liếc mắt: “ hư đốn như vậy, lúc về già chắc chắn sẽ không được tốt lành rồi”.
Lưu Mẫn thật sự không còn lời nào dạy dỗ được, bởi vì Lưu Hiểu nói không sai.
Bên kia, Mạc Lâm cũng không tốt hơn, bị ba người bạn cười cợt.
Thẩm Ý Hiên vỗ vỗ vai Mạc Lâm: “ hư đốn, về già chắc chắn sẽ không tốt lành”. Nói xong, liền cười ha hả.
Giang Kiêu cười đến đau bụng: “ quản tốt nữa người dưới. Cậu ăn chơi làm sao để cô bé ấy bắt gặp thế, đúng là mất hết mặt mũi”.
Mạc Lâm mặt đen như đít nồi, nhưng rất nhanh liền nói: “ có phải em thích tôi rồi không, nên mới quan tâm tôi nhiều như vậy.”
- “ thích cái đầu heo nhà anh, ông chú, tôi nói cho anh biết, thế giới này hết đàn ông, còn lại mình anh, tôi sẽ tình nguyện đi xuất gia làm ni cô.” Lưu Hiểu nỗi giận nói, có điên cô mới thích Mạc Lâm.
- “ haha”. Giang Kiêu ôm bụng cười: “ cậu tệ như vậy sao”.
Lưu Hiểu vẫn còn tức tối: “ anh rể, anh làm sao có người bạn xấu xa như vậy.”
Nghe Lưu Hiểu gọi mình là anh rể Thẩm Ý Hiên cao hứng lập tức: “ là anh bị ép”.
- “ mẹ nó, Thẩm Ý Hiên cậu tạo phản à”. Mạc Lâm nghiến răng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.