Chương 161
An Ngôn
09/08/2024
Cửa thang máy cũng mở ra, Hoắc Cao Lãng vừa định ôm cô ra ngoài. Đã nhìn thấy hai người đứng ở ngoài khẽ cười.
Mạc Lâm tay bỏ trong túi quần, thong thả lên tiếng: “ gấp đến mức đích thân đi bắt người luôn à”.
Lạc Hiểu Nhiên đâu có ngờ được bị bắt gặp như vậy, da mặt cô mỏng, bị Mạc Lâm đùa như vậy, cô nói lắp bắp: “ ...cũng tại anh đấy, xấu hổ chết đi được”.
- “ Xấu hổ cái gì, anh đi tìm vợ mình có gì phải xấu hổ”. Hoắc Cao Lãng tỉnh bơ trả lời lại.
Giang Kiêu bên cạnh cũng cười đến đau bụng rồi, lên tiếng nói: “ Đi thôi, cậu ta chuẩn bị xa vợ cũng phải một tháng cho cậu ra hưởng thụ đi”.
Hoắc Cao Lãng lúc này không hơi đâu quan tâm nữa, vừa ôm vừa kéo cô đi ra khỏi thang máy, đi qua Mạc Lâm và Giang Kiêu không quên bỏ lại câu nói: “ Hai cậu lượn được rồi, đừng có phá chuyện tốt của tôi”.
- “ Anh đi đâu sao”. Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Anh không trả lời, ôm cô đến cửa, anh đạp phăng cánh cửa, rồi ôm người phụ nữ không chịu nghe lời này ném lên sofa.
Thân hình cao lớn chậm rãi bao phủ, cánh tay thon dài chống hai bên người cô, Lạc Hiểu Nhiên co vào một góc ghế sopha: "...Anh, anh muốn làm gì?"
- “ Nói tiếp vấn đề vừa rồi”.
- “ Vấn đề gì”. Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi.
- “ Anh tìm em tại sao lại không đến”. Giọng Hoắc Cao Lãng trầm ấm, khuôn mặt tỏa sáng gần như là hoàn mỹ, khí thế sẵn có trên người khiến ai cũng cảm thấy một áp lực vô hình: “ anh gọi em không nghe máy, anh gửi tin nhắn thì em không trả lời, thư ký tìm đến em, em vẫn không đến. Vừa rồi ở nhà ăn thấy anh làm gì bỏ chạy..
- “ Đâu có bỏ chạy”. Lạc Hiểu Nhiên bị anh doạ đến lắp bắp: “ anh có thể ngồi xuống nói chuyện bình thường được không.”
“ Anh thế nào mà không bình thường”. Khoé miệng Hoắc Cao Lãng nhếch lên một cách trào phúng: “ trả lời đi, nói dối một chữ liền sẽ phạt em”.
- “ Không phải là không muốn lên gặp anh”. Lạc Hiểu Nhiên lí nhí nói.
- “ Hửm, nói lớn lên anh không nghe rõ”.
- “ Lúc thư ký gọi tìm, em đang bận việc giúp anh Khương, sau khi xong thì em quên mất”. Lạc Hiểu Nhiên thành thật nói.
- “Bỏ qua chuyện đó, vậy tại sao anh gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Em nghĩ là anh không dám đến tìm em sao.”
- “ Em đâu có nghĩ như vậy”.
- “ Thật không”
- “ Anh đừng có hở chút là tìm em, cả công ty đang đồn ầm lên..
- “ Họ đồn chuyện gì”.Anh nheo mắt lại, mỉm cười áp sát cô.
Cô hơi tức giận, theo bản năng vươn tay đẩy anh ra: “ anh còn không biết sao”.
- “ Anh biết thì hỏi em làm gì”. Anh ngồi xuống kéo cô lại ôm cô vào lòng: “ nói anh nghe họ đồn chuyện gì”.Anh cách cô quá gần, lông mi dài đều tăm tắp gần như đã chạm vào mi mắt
cô, hai cơ thể dù đã nhiều lần tiếp xúc, chẳng những tiếp xúc còn bị anh hành đến mức van xin nhưng Lạc Hiểu Nhiên vẫn bị anh làm cho bối rối, vô thức ngừng thở, cắn môi, hồi lâu sau mới dám lí nhí nói: “ họ nói em là tình nhân được anh bao nuôi, còn nói trưa nào cũng thấy em từ phòng anh đi ra”.
Hoắc Cao Lãng bật cười: “ là vì chuyện này à, họ đâu có nói sai”.
- “Anh...” ” Lạc Hiểu Nhiên tức giận.
- “ Anh làm sao”. Người nào đó được nước lấn tới: “ Chẳng phải anh đang nuôi vợ mình sao. Cũng tại em, ẩn hôn làm gì cho họ đồn. Chẳng phải công khai em là Vợ chủ tịch không phải tốt hơn sao”.
- “ ọt ...ọt... Cuộc nói chuyện đang cao trào bụng Lạc Hiểu Nhiên đã kêu inh ỏi.
Mặt Hoắc Cao Lãng biến sắc, anh nhăn mày: “ em còn chưa ăn cơm sao.
- “ Anh còn hỏi, ăn làm sao được, em vừa ăn được mấy miếng thì anh đã chạy tới rồi”. Lạc Hiểu Nhiên oán trách lên tiếng.
- “ Đứng dậy, đi ra ngoài ăn với anh.”
Lạc Hiểu Nhiên nằm xuống sofa làm nũng nói: “ không đi, em mệt quá, đi không nổi”.
Hoắc Cao Lãng nhìn hành động của cô thì khẽ cười, lại bàn làm việc, bấm điện thoại cho thư ký, căn dặn đặt vài món ăn và cơm.
Chẳng bao lâu thức ăn được mang đến, Lạc Hiểu Nhiên bật dậy ăn ngấu nghiến, ngon lành.Thư ký cũng quá quen thuộc Lạc Hiểu Nhiên nói trắng ra họ cũng thầm hiểu mối quan hệ của cô và Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô ăn thì lắc đầu, anh lấy khăn giấy lau khoé miệng cho cô rồi cưng chiều nói: “ em ăn chậm thôi, không ai dành với em”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu mà miệng vẫn nhai một họng thức ăn.
Trong miệng Lạc Hiểu Nhiên còn đầy thức ăn, cô dừng lại một chút, chợt dùng đũa chọc vào cơm, cô như nhớ ra liền lẩm bẩm hỏi: “ Anh định đi đâu sao”.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng khẽ động, tay đưa lên vuốt vuốt đầu cô như trấn an, khẽ cười.
Nghe thấy anh bỗng nhiên bật cười, Lạc Hiểu Nhiên miễn cưỡng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh: “ anh cười cái gì, đi quấy rối buổi trưa của em, chỉ để nhìn em ăn cơm thôi sao. Anh đừng thấy em dễ mà ức hiếp em”.
- “ Ức hiếp em”. Anh vẫn đang cười, ngón tay chọc lên khuôn mặt đang nén giận của cô.
- “ Còn không phải sao”. Lạc Hiểu Nhiên chu môi lên nói.
- “ Được , là anh ức hiếp em. Em ăn tiếp đi.” Để tránh cho cô ăn cơm mà một bụng oán giận, anh đành nhận lỗi.
- “ Anh còn chưa trả lời em, anh định đi đâu sao”. Cô nhớ rõ Giang Kiêu nói là một tháng .
Tay Hoắc Cao Lãng đặt bên eo cô, trầm giọng nói: “ ừm, anh đi Anh quốc”Lạc Hiểu Nhiên hơi nghẹn, cô đưa tay lấy ly nước uống vài hóp, tay Hoắc Cao Lãng đặt lên lưng cô khẽ vuốt.
- “ Phải đi lâu sao”. Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh khẽ hỏi.
- “ Ừm, có thể là một tháng, anh sẽ cố gắng về sớm”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi ngẩn ra, có chút hụt hẫng: “ À”. Sau đó liền không nói gì
nữa.
Hoắc Cao Lãng khẽ xoa đầu cô: “ không vui sao”.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu, cô bỏ muỗng đũa trên tay xuống nghiêm túc nhìn anh: “ Cao Lãng, mọi chuyện có phải vì em không”.
Hoắc Cao Lãng hơi sựng lại, nhanh chóng lắc đầu: “ không phải, em đừng suy nghĩ nhiều”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên ngẩn ra: “ anh đừng giấu em, em có mắt nhìn mà, em cũng biết chứ”.
- “ Hửm, sao em lại nói vậy”.
- “ Thời gian này, anh không quay về Hoắc Thị. Anh sắp xếp cho em đến đây thực tập chứ không phải Hoắc thị, điều này em đã nhìn ra từ lâu, nhưng em không hỏi anh. Công ty này em nghe Lưu Hiểu nói chỉ mới được lên sàn chứng khoán gần đây, một con cá lớn như anh mà nguyện chôn chân ở cái công ty nhỏ này sao. Anh nhẫn tâm buông bỏ công sức của bà nội và ba anh sao. Hoắc Cao Lãng, em xin lỗi, đã gây cho anh nhiều phiền phức như vậy”
Thấy ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên chợt có chút áy náy, anh cười nhẹ: “ Lạc Hiểu Nhiên, đừng nói xin lỗi với anh, anh không thích nghe em nói điều này. Anh thừa nhận những suy nghĩ của em đều đúng cả. Nhưng lần này anh đi Anh quốc là để giải thích vấn đề của Hoắc thị”.
Hoắc Cao Lãng mỉm cười: “ Hiểu Nhiên, em thông minh như vậy, anh làm sao dám làm việc gì qua mắt em”.
Mạc Lâm tay bỏ trong túi quần, thong thả lên tiếng: “ gấp đến mức đích thân đi bắt người luôn à”.
Lạc Hiểu Nhiên đâu có ngờ được bị bắt gặp như vậy, da mặt cô mỏng, bị Mạc Lâm đùa như vậy, cô nói lắp bắp: “ ...cũng tại anh đấy, xấu hổ chết đi được”.
- “ Xấu hổ cái gì, anh đi tìm vợ mình có gì phải xấu hổ”. Hoắc Cao Lãng tỉnh bơ trả lời lại.
Giang Kiêu bên cạnh cũng cười đến đau bụng rồi, lên tiếng nói: “ Đi thôi, cậu ta chuẩn bị xa vợ cũng phải một tháng cho cậu ra hưởng thụ đi”.
Hoắc Cao Lãng lúc này không hơi đâu quan tâm nữa, vừa ôm vừa kéo cô đi ra khỏi thang máy, đi qua Mạc Lâm và Giang Kiêu không quên bỏ lại câu nói: “ Hai cậu lượn được rồi, đừng có phá chuyện tốt của tôi”.
- “ Anh đi đâu sao”. Lạc Hiểu Nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Anh không trả lời, ôm cô đến cửa, anh đạp phăng cánh cửa, rồi ôm người phụ nữ không chịu nghe lời này ném lên sofa.
Thân hình cao lớn chậm rãi bao phủ, cánh tay thon dài chống hai bên người cô, Lạc Hiểu Nhiên co vào một góc ghế sopha: "...Anh, anh muốn làm gì?"
- “ Nói tiếp vấn đề vừa rồi”.
- “ Vấn đề gì”. Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi.
- “ Anh tìm em tại sao lại không đến”. Giọng Hoắc Cao Lãng trầm ấm, khuôn mặt tỏa sáng gần như là hoàn mỹ, khí thế sẵn có trên người khiến ai cũng cảm thấy một áp lực vô hình: “ anh gọi em không nghe máy, anh gửi tin nhắn thì em không trả lời, thư ký tìm đến em, em vẫn không đến. Vừa rồi ở nhà ăn thấy anh làm gì bỏ chạy..
- “ Đâu có bỏ chạy”. Lạc Hiểu Nhiên bị anh doạ đến lắp bắp: “ anh có thể ngồi xuống nói chuyện bình thường được không.”
“ Anh thế nào mà không bình thường”. Khoé miệng Hoắc Cao Lãng nhếch lên một cách trào phúng: “ trả lời đi, nói dối một chữ liền sẽ phạt em”.
- “ Không phải là không muốn lên gặp anh”. Lạc Hiểu Nhiên lí nhí nói.
- “ Hửm, nói lớn lên anh không nghe rõ”.
- “ Lúc thư ký gọi tìm, em đang bận việc giúp anh Khương, sau khi xong thì em quên mất”. Lạc Hiểu Nhiên thành thật nói.
- “Bỏ qua chuyện đó, vậy tại sao anh gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Em nghĩ là anh không dám đến tìm em sao.”
- “ Em đâu có nghĩ như vậy”.
- “ Thật không”
- “ Anh đừng có hở chút là tìm em, cả công ty đang đồn ầm lên..
- “ Họ đồn chuyện gì”.Anh nheo mắt lại, mỉm cười áp sát cô.
Cô hơi tức giận, theo bản năng vươn tay đẩy anh ra: “ anh còn không biết sao”.
- “ Anh biết thì hỏi em làm gì”. Anh ngồi xuống kéo cô lại ôm cô vào lòng: “ nói anh nghe họ đồn chuyện gì”.Anh cách cô quá gần, lông mi dài đều tăm tắp gần như đã chạm vào mi mắt
cô, hai cơ thể dù đã nhiều lần tiếp xúc, chẳng những tiếp xúc còn bị anh hành đến mức van xin nhưng Lạc Hiểu Nhiên vẫn bị anh làm cho bối rối, vô thức ngừng thở, cắn môi, hồi lâu sau mới dám lí nhí nói: “ họ nói em là tình nhân được anh bao nuôi, còn nói trưa nào cũng thấy em từ phòng anh đi ra”.
Hoắc Cao Lãng bật cười: “ là vì chuyện này à, họ đâu có nói sai”.
- “Anh...” ” Lạc Hiểu Nhiên tức giận.
- “ Anh làm sao”. Người nào đó được nước lấn tới: “ Chẳng phải anh đang nuôi vợ mình sao. Cũng tại em, ẩn hôn làm gì cho họ đồn. Chẳng phải công khai em là Vợ chủ tịch không phải tốt hơn sao”.
- “ ọt ...ọt... Cuộc nói chuyện đang cao trào bụng Lạc Hiểu Nhiên đã kêu inh ỏi.
Mặt Hoắc Cao Lãng biến sắc, anh nhăn mày: “ em còn chưa ăn cơm sao.
- “ Anh còn hỏi, ăn làm sao được, em vừa ăn được mấy miếng thì anh đã chạy tới rồi”. Lạc Hiểu Nhiên oán trách lên tiếng.
- “ Đứng dậy, đi ra ngoài ăn với anh.”
Lạc Hiểu Nhiên nằm xuống sofa làm nũng nói: “ không đi, em mệt quá, đi không nổi”.
Hoắc Cao Lãng nhìn hành động của cô thì khẽ cười, lại bàn làm việc, bấm điện thoại cho thư ký, căn dặn đặt vài món ăn và cơm.
Chẳng bao lâu thức ăn được mang đến, Lạc Hiểu Nhiên bật dậy ăn ngấu nghiến, ngon lành.Thư ký cũng quá quen thuộc Lạc Hiểu Nhiên nói trắng ra họ cũng thầm hiểu mối quan hệ của cô và Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô ăn thì lắc đầu, anh lấy khăn giấy lau khoé miệng cho cô rồi cưng chiều nói: “ em ăn chậm thôi, không ai dành với em”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu mà miệng vẫn nhai một họng thức ăn.
Trong miệng Lạc Hiểu Nhiên còn đầy thức ăn, cô dừng lại một chút, chợt dùng đũa chọc vào cơm, cô như nhớ ra liền lẩm bẩm hỏi: “ Anh định đi đâu sao”.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng khẽ động, tay đưa lên vuốt vuốt đầu cô như trấn an, khẽ cười.
Nghe thấy anh bỗng nhiên bật cười, Lạc Hiểu Nhiên miễn cưỡng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh: “ anh cười cái gì, đi quấy rối buổi trưa của em, chỉ để nhìn em ăn cơm thôi sao. Anh đừng thấy em dễ mà ức hiếp em”.
- “ Ức hiếp em”. Anh vẫn đang cười, ngón tay chọc lên khuôn mặt đang nén giận của cô.
- “ Còn không phải sao”. Lạc Hiểu Nhiên chu môi lên nói.
- “ Được , là anh ức hiếp em. Em ăn tiếp đi.” Để tránh cho cô ăn cơm mà một bụng oán giận, anh đành nhận lỗi.
- “ Anh còn chưa trả lời em, anh định đi đâu sao”. Cô nhớ rõ Giang Kiêu nói là một tháng .
Tay Hoắc Cao Lãng đặt bên eo cô, trầm giọng nói: “ ừm, anh đi Anh quốc”Lạc Hiểu Nhiên hơi nghẹn, cô đưa tay lấy ly nước uống vài hóp, tay Hoắc Cao Lãng đặt lên lưng cô khẽ vuốt.
- “ Phải đi lâu sao”. Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh khẽ hỏi.
- “ Ừm, có thể là một tháng, anh sẽ cố gắng về sớm”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi ngẩn ra, có chút hụt hẫng: “ À”. Sau đó liền không nói gì
nữa.
Hoắc Cao Lãng khẽ xoa đầu cô: “ không vui sao”.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu, cô bỏ muỗng đũa trên tay xuống nghiêm túc nhìn anh: “ Cao Lãng, mọi chuyện có phải vì em không”.
Hoắc Cao Lãng hơi sựng lại, nhanh chóng lắc đầu: “ không phải, em đừng suy nghĩ nhiều”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên ngẩn ra: “ anh đừng giấu em, em có mắt nhìn mà, em cũng biết chứ”.
- “ Hửm, sao em lại nói vậy”.
- “ Thời gian này, anh không quay về Hoắc Thị. Anh sắp xếp cho em đến đây thực tập chứ không phải Hoắc thị, điều này em đã nhìn ra từ lâu, nhưng em không hỏi anh. Công ty này em nghe Lưu Hiểu nói chỉ mới được lên sàn chứng khoán gần đây, một con cá lớn như anh mà nguyện chôn chân ở cái công ty nhỏ này sao. Anh nhẫn tâm buông bỏ công sức của bà nội và ba anh sao. Hoắc Cao Lãng, em xin lỗi, đã gây cho anh nhiều phiền phức như vậy”
Thấy ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên chợt có chút áy náy, anh cười nhẹ: “ Lạc Hiểu Nhiên, đừng nói xin lỗi với anh, anh không thích nghe em nói điều này. Anh thừa nhận những suy nghĩ của em đều đúng cả. Nhưng lần này anh đi Anh quốc là để giải thích vấn đề của Hoắc thị”.
Hoắc Cao Lãng mỉm cười: “ Hiểu Nhiên, em thông minh như vậy, anh làm sao dám làm việc gì qua mắt em”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.