Hẹn Anh Trong Hồi Ức [Bts] [Yoongi]
Chương 6: Min Yoongi
Ân Nguyễn
06/08/2021
Cảm giác trải qua những ngày cuối năm ở một đất nước xa lạ vốn đã trở nên quen thuộc với Yoongi. Anh và BTS trở về khách sạn sau lễ trao giải âm nhạc quốc tế với bao nhiêu giải thưởng danh giá.
Anh ở trong phòng khách sạn sang trọng, đứng bên ô của kính lớn từ trên cao nhìn xuống thành phố hoa lệ trời Tây, nghe chương trình phát nhạc chuyển tới một ca khúc trong album vừa mới phát hành của nhóm. Là một bản ballad do anh sáng tác, dù không phải ca khúc chủ đề nhưng dường như lại được rất nhiều người đón nhận. Yoongi lặng nghe, giai điệu nhè nhẹ như đưa tâm trí anh trở về với quá khứ.
10 năm rồi, đã hơn 10 năm kể từ những ngày đầu anh còn chân ướt chân ráo rời quê nhà tới vùng đất mới xây dựng sự nghiệp. Rời bỏ quê hương, rời bỏ những người thân thiết, bỏ cả người con gái cùng với mối quan hệ chưa bao giờ được đặt tên, cùng thứ tình cảm tựa khói sương ảo ảnh. Phải, anh là người lý trí, phải trái đứng sai luôn phân minh rõ ràng, nhưng như vậy không có nghĩa anh là người vô cảm. Cảm xúc dù không nói ra nhưng không phải là không có, kí ức dù chôn sâu dưới đáy lòng đến mức hoen gỉ thì cũng chẳng bao giờ mất đi.
Thành công ngày hôm nay anh có được một phần là nhờ những người đã đồng hành cùng anh, cô là một trong số đó. Anh từ khi còn là một cậu bé hay phụ mẹ bán hàng đã để ý tới một cô nhóc thường xuyên sang nhà mình mua đồ, đôi mắt to tròn còn thỉnh thoảng vờ như lướt qua anh, có lúc lại lén nhìn anh một hồi. Cậu nhóc Min Yoongi khi ấy đều cảm nhận được hết, chẳng quá là không dám ngước lên cho đến khi cô bé kia thanh toán tiền rời khỏi tiệm. Cô cứ như vậy từng bước tiến đến gần anh, không phải là một kẻ bám đuôi, cô xuất hiện không thường xuyên nhưng lại luôn đúng thời điểm, như một người âm thầm quan sát để làm thiên thần hộ mệnh.
Năm đó, khi anh định buông bỏ, quay trở lại con đường mà người ta đã vẽ sẵn cho mình, anh biết chính cô là người đã kéo anh ra khỏi vũng lầy ấy. Đến giờ nghĩ lại anh vẫn phải bật cười, cách thuyết phục người khác của cô thật chả giống ai, cứ như vậy chẳng nói chẳng rằng mà thuận theo anh, cuối cùng lại chính anh mới là người bị cô dẫn dắt.
Cũng năm đó, ngày anh lần đầu tiên bán nhạc của mình với một đồng tiền rẻ mạt, anh đã nói với cô rằng mai này mình phải có bài hát tiền triệu, nhưng đó chỉ là nửa đầu câu nói, nửa còn lại, anh tự nói với bản thân, "... còn phải tự mình sản xuất một ca khúc chỉ giành riêng cho em." Lời hứa ấy, giờ anh đã thực hiện được, cô cũng có thể đã nghe thấy ca khúc đó, chẳng qua cô sẽ vĩnh viễn không biết được chủ nhân thực sự của nó lại chính là mình mà thôi.
Bản tính cô anh hiểu rõ, trong nhu có cương, một khi đã quyết tâm thì chẳng bao giờ từ bỏ. Chỉ có điều anh không muốn khiến cô chịu đựng thêm vì mình nữa. Ngày bố anh tai nạn, anh quay trở về nhà đúng lúc gia đình cô đang cãi nhau. Anh đứng ngoài cổng nghe rõ mồn một nội dung cuộc cãi vã, hình như đây là lần đầu tiên cô cãi lời bố mẹ thì phải. Vào lúc đó anh đã nghĩ nếu cô có thể rời bỏ mình thì tốt cho cô biết bao. Anh biết đây là loại suy nghĩ hèn nhát nhất trên đời, nhưng khi đó anh cũng đủ thực tế để hiểu rằng có lúc tình yêu là thứ mà người ta không nên nói ra thì hơn, bởi khi cả hai vốn đã có một khoảng cách lớn thì nếu tham lam tiến tới sẽ càng khó xử thêm mà thôi. Anh từ trước đến này đều không sợ trời không sợ đất, nhưng lần này vì cô, anh có trở thành kẻ yếu đuối sợ sệt cũng chẳng sao. Thế nên anh mới dựng nên màn kịch nọ...
Người ta thường nói "Xa mặt cách lòng", có lẽ đúng. Nhưng phải đến khi gặp lại rồi mới thực sự hiểu được lòng mình ra sao. Anh đã gặp lại cô.
-------------------------------------
Nasun sau khi đi du học đã quyết định ở lại luôn bên Mỹ để tìm việc làm, cô cảm thấy môi trường làm việc ở đây phù hợp với bản thân, mặc dù cũng chẳng dễ dàng gì. Sau hơn 3 năm chật vật làm việc, cuối cùng cô cũng trở thành nhân viên chính thức trong bộ phận truyền thông của một thương hiệu thời trang nổi tiếng. Dù cơ hội làm việc trực tiếp với người nổi tiếng không phải là nhiều, nhưng là một nhân viên mới nhưng việc phải tự sát sao tất cả các hoạt động cũng là chuyện bình thường. BTS giờ đã là nhóm nhạc toàn cầu, vậy nên một ngày nào đó có thể gặp lại anh cũng sẽ không khiến cô quá bất ngờ.
Ngày hôm đó anh với vai trò là gương mặt đại diện cho thương hiệu, đã xuất hiện trước mặt cô. Một giây Nasun thoáng ngây người, vẫn là đôi mắt một mí và nụ cười hở lợi năm nào, anh trong mắt cô vẫn chẳng đổi khác là bao. Thế nhưng dù giờ khoảng cách có chỉ là một cái với tay những cô biết mình sẽ luôn với hụt.
Công việc vẫn phải tiến hành nên cô không thể giữ cảm xúc đó được lâu. Khi nhóm bắt đầu vào chụp hình cô để ý sang ê kip. Nhìn thoáng trong nhóm stylist lại thấy có thêm một dáng người quen quen. Dù cô gái kia đã đeo khẩu trang nhưng nhìn mái tóc tỉa ngắn chấm vai cùng phong cách năng động đó, không phải là chị Sunhwa sao? Trái đất đúng thật là nhỏ bé.
Từ ngày anh lên Seoul cô đã giữ đúng lời hứa, liên lạc với Sunhwa hỏi han tình hình. Nhưng nhìn chị có vẻ ổn, hơn nữa cảm giác tích cánh của hai người cũng không thể trở nên thân thiết hơn được nên chỉ liên lạc vài ba bữa rồi dừng hẳn.
"Chị Sunhwa đúng không?" Có lẽ do ở nước ngoài lâu ngày nên cảm giác gặp được đồng hương là người quen khiến Nasun không còn nghĩ ngợi gì nhiều về mối quan hệ ngày xưa nữa mà chủ động đến chào hỏi.
Sunhwa dường như vô cùng thích hợp làm công việc này, chị vẫn vậy, vẻ năng động sáng tạo có thể khiến người ta nhìn mà cảm thấy tích cực lây. Chị nhận ngay ra cô ánh mắt sáng lên nói, "Ôi Nasun à, thật là trùng hợp quá. Giờ em làm việc ở đây à?"
"Vâng, vậy là chị làm stylist cho BTS sao?"
"Ừm, nhưng là làm hợp đồng thôi. Em biết đấy tính chị hay thích thay đổi, làm cho nhiều idol rồi giờ lại chạy sang bên này." Sunhwa nói một cách tự nhiên.
Vì không có nhiều thời gian nên hai người trao đổi số điện thoại hẹn sau gặp lại.
Cả ngày hôm đó Nasun cố gắng tập trung vào công việc, mọi việc đều hoàn thành suôn sẻ. Cho đến buổi tối về nhà, cô không ngờ anh đã gọi điện cho mình.
"Em dạo này thế nào?" Vẫn là chất giọng trầm trầm quen thuộc đó của anh.
"Anh thấy rồi đó, cuộc sống của em bên này đang dần ổn định rồi." Nasun cố gắng đáp bằng một thái độ bình tĩnh nhất. Cô không biết đây chỉ là cảm giác sau lâu ngày gặp một người quen hay là thứ cảm xúc của ngày xưa trở lại nữa.
"Anh không nghĩ là em chọn ở lại Mỹ làm việc. Em có tính định cư ở đây không?"
"Em cũng chưa biết, chỉ là đang thấy cuộc sống ở đây rất phù hợp với em. Có điều bố mẹ em lại đang phản đối."
"Nếu là anh thì anh cũng sẽ làm vậy, bố mẹ chỉ có mình em, hơn nữa lại là con gái. Ở bên này càng lâu sau này càng không muốn về quê, chưa nói đến phải lập gia đình."
"Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình."
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi chần chừ, "À... em giờ đã..."
"Yoongi, giờ không còn sớm nữa, em nghĩ anh cũng mệt rồi. Anh mau đi nghỉ đi." Cô ngắt lời anh không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện ngượng nghịu này.
"Đừng cúp máy." Anh vội nói.
"Sao? Anh còn chuyện gì nữa?"
"Anh vừa chỉnh sửa xong một bài hát, em có muốn nghe không?"
Nasun hơi khựng lại rồi nhíu mày đáp, "Anh như vậy là có ý gì? Em bảo rồi em không muốn nói chuyện nữa, anh không mệt nhưng em thì mệt rồi." Cô nói xong liền cúp máy. Đây là một trong số những lần vô cùng hiếm hoi cô không kiểm soát được cảm xúc của mình. Không hiểu sao cô cảm thấy có chút giận dữ. Giờ thì anh sống quá như ý rồi, công việc tình yêu đủ cả, đã thế bạn gái còn làm làm việc luôn cùng mình ngày ngày kề bên nữa. Còn cô một mình nơi đất khách quê người, rồi đột nhiên sau bao năm anh lại liên lạc hỏi cô mấy câu này. Anh cứ làm như khoảng trống giữ hai người trong suốt thời gian qua là bé nhỏ lắm vậy.
Ở bên này Yoongi lặng im nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Là trước đó Sunhwa đã nhắn cho anh số của cô.
============
"Cậu nhắn cho tớ làm gì?"
"Thì là để liên lạc đó. Sao? Hôm nay gặp em ấy cảm giác thế nào?" Giọng cô bạn sang sảng ở đầu dây bên kia. Thấy anh im lặng cô càng được đà nói tiếp, "Thôi nào. Hồi đấy cậu một là vì em ấy hai là vì sự nghiệp, giờ cậu thành công mà em ấy cũng ổn định rồi thì cả hai nên tạo cơ hội cho nhau đi chứ. Cậu có thể không thấy áy náy nhưng tớ thì có. Mang tiếng được làm nữ chính của nam chính mà tớ thấy mình cứ như tiểu tam vậy. Sáng nay gặp em ấy là "bóng đen tâm lý" đó lại ùa về đấy. Nên là còn yêu thì mau liên lạc đi. Mà chắc chắn là yêu được, cả nghìn triệu fan ngoài kia cậu còn được nữa là một cô fan bé bỏng này..."
Cuối cùng Yoongi vì không chịu được sự nhiều lời của bạn mình mà cúp máy, và quyết định gọi cho Nasun.
==============
Những ngày cuối năm ở Mỹ thật nhộn nhịp, không khí năm mới đã tràn trên khắp các nẻo đường góc phố. Hôm Giáng sinh Nasun nhận được cuộc hẹn từ Sunhwa, dù sao hôm nay cô chưa có dự kiến làm gì nên đã đồng ý. Hai người gặp nhau tại cửa tiệm bánh ngọt.
"Phong cách sống ở bên này khác mình thật đấy." Sunhwa cho miếng dây tây trên bánh vào miệng rồi nói.
"Vâng. Văn hóa của họ khác biệt nhiều lắm."
"Ừm, chị thì thấy rất thú vị. Nếu là một mình mình sống ở đây thì đúng là không còn gì bằng. Nhưng vì còn gia đình họ hàng ở quê nữa... trông chị như vậy nhưng thật ra lại là người rất truyền thống. Chứ mình ở đây lâu sau này mà đưa một chàng rể tây về cho bố mẹ thì đau đầu lắm. Em nói đúng không?"
"Vâng. Thế nên từ ngày sang đây em cũng chưa xác định sẽ yêu ai lâu dài cả."
"Thế là em còn độc thân sao?" Sunhwa nghe mà mắt sáng lên như vớ được vàng, thấy Nasun nhìn mình hơi kỳ quặc đành vội hắng giọng thu biểu cảm lại, "À, hôm trước em gặp lại Yoongi thế nào? Còn có cảm giác như ngày trước không?"
Nasun tròn mắt, "Dạ? Chị hỏi thế là sao?"
"À... thì là... hồi ở quê chị thấy hai người cũng thân thiết nên chắc gặp lại sẽ có nhiều chuyện để nói lắm."
Cô cụp mắt trầm giọng. "À... không hẳn là vậy. Em thấy bây giờ với vị trí của anh ấy thì không tiện để qua lại quá nhiều nữa. Vả lại anh ý cũng có chị ở bên cạnh rồi..."
Sunhwa thở dài. Hai con người này vốn dĩ đều còn nghĩ về đối phương, vậy mà chẳng ai muốn công nhận điều đó. Nhìn họ như thế này cô thật sự không nỡ.
"Nasun à, chị muốn kể cho em nghe một sự thật... Thật ra..."
...
Nasun im lặng nghe Sunhwa nói xong dường như không tin được vào tai mình, "Chị nói thật không?"
"Thật. Hơn nữa lần này chị làm việc cùng anh cũng chỉ là do chị lựa chọn vì công việc. Có lẽ ông trời đã sắp đặt chị gặp lại em để nói chuyện này. Chị không rõ hai người giờ còn bao nhiêu tình cảm nhưng dù sao cũng phải gỡ bỏ hiểu lầm giữa em và cậu ấy. Tìm được một người phù hợp với mình trong đời không phải là dễ, nếu còn yêu thì cứ thổ lộ thôi."
...
Suốt mấy ngày sau đó Nasun đã duy nghĩ rất nhiều, nhìn vào lịch, theo như lịch trình Sunhwa cung cấp cho cô thì hôm nay là ngày cuối cùng anh ở lại đây rồi.
Tay mân mê chiếc điện thoại, cuối cùng cô nhấc máy lên, "Chị, em muốn hỏi một chút."
Nasun sau khi hỏi thông tin khách sạn anh đang ở thì gọi điện hẹn gặp anh ở đó. Để tránh rắc rối truyền thông cô đã đặt một phòng khác ngay trong khách sạn để anh chỉ việc qua.
Nasun ngồi trong phòng chờ anh, đến tối muộn mới thấy có tiếng chuông cửa, anh tới rồi.
Yoongi thấy cô nói muốn gặp anh thì hơi bất ngờ, vừa về khách sạn anh liền tới thẳng phòng này luôn. Anh tiến đến ngồi bên bàn. Trên đó đã bày sẵn một đĩa hoa quả và và một tách trà. Có lẽ nghĩ anh bận rộn cả ngày về sẽ mệt nên cô đã chuẩn bị sẵn. Cô vẫn luôn chu đáo như vậy.
"Chuyện ngày trước khi lên Seoul của anh và chị Sunhwa, chị ấy đã nói cho em biết hết rồi."
Yoongi nghe vậy sững lại một chút nhưng trong lòng lại cười thầm, không hiểu sao khi nghe cô nói vậy anh lại có chút vui mừng. "Rồi em nghĩ sao?" Anh nhướn mày hỏi cô.
"Em muốn hỏi anh trước. Em biết ngày đó và bây giờ hoàn toàn không giống nhau, nhưng em vẫn muốn biết là..." Cô bắt đầu ngập ngừng, "...liệu bây giờ, anh có còn... à, là anh đối với em có..."
"Anh thích em." Yoongi cắt ngang cô luôn bằng một lời nói chắc nịch, "...còn thích rất nhiều."
Anh đứng dậy cầm tay cô đứng lên, nhìn vào mắt cô nói, "Lúc trước hay bây giờ đều vẫn không thay đổi, cảm xúc của anh vẫn là như thế."
Nasun không giấu nổi nụ cười nhưng sau đó hắng giọng che đi vẻ lúng túng, "Anh là đồ tồi tệ."
Anh mỉm cười, "Phải, anh đã khiến em phải chịu đựng nhiều. Còn nhớ món nợ khi trước của anh với em không?"
"À phải rồi. Sao em là chủ nợ mà lại quên được nhỉ. Trả lãi gấp 3." Số tiền ngày nào với anh còn vô cùng quan trọng giờ đã thành bé tý.
"Nhưng theo lý mà nói với lãi suất đấy mà để đến tận bây giờ thì số tiền lớn lắm. Thôi hay để anh bán thân vậy, cả đời này bán hết cho em tùy ý sử dụng." Anh nói vẻ gian xảo.
Cô bật cười, "Ông già Min Yoongi mồm miệng lúc nào cũng đáng sợ. Nhưng mà em nghĩ rồi." Cô nghiêm túc hơn, "Anh giờ vẫn còn đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, không nên vướng vào những chuyện tình cảm như này. Anh hãy cứ thương yêu fan đi, làm việc hết mình đi, em sẽ cho anh muộn nhất đến năm 35 tuổi, em cũng sẽ bay nhảy ở đây ngần nấy thời gian. Đến khi đó nếu không còn gì thay đổi chúng ta sẽ đăng ký kết hôn không tổ chức lễ cưới. Anh có cổ phần ở Bighit rồi, lại vẫn luôn thích soạn nhạc, nếu không muốn nhảy hát nữa dù sao vẫn có thể lui về hậu trường làm sản xuất. Còn em tất nhiên không sợ không kiếm được tiền. Như vậy đến khi chúng ta có con không lo chết đói."
Yoongi nhướn mày nhìn cô, "Chờ anh đến 35 tuổi? Như vậy thiệt em quá."
"Em đâu có nói em chờ anh. Biết đâu sau em đổi ý với ai khác sẽ báo anh kịp thời mà."
"Vậy thì càng phải quyết sớm, chỉ là đăng ký kết hôn thôi mà, năm sau làm luôn đi."
"Không được, như vậy thì em thành gái đã có chồng, quá mất tự do rồi."
"Thế không phải anh cũng thành trai đã có vợ à? Đã thế anh còn phải gặp nhiều người con gái khác hơn em nữa."
"Yoongi em có có thể thỏa hiệp với anh bất cứ điều gì nhưng cái này thì không."
"Em đừng nói nhiều nữa, cứ chuẩn bị về gặp lại bố mẹ anh đi là vừa."
"..."
"..."
Thôi thì hai con người với tâm hồn già cả, thi thoảng cãi nhau một chút cho thêm gia vị cũng không sao.
Mặc khi đó là ai thắng ai thua, cuối cùng nhiều năm về sau, Nasun vẫn phải trông coi một Yoongi nhỏ suốt ngày thích ngồi táy máy với cây đàn piano của bố. Đã thế hàng đêm thay vì nghe chuyện cổ tích còn muốn nghe kể về chuyện của bố mẹ rồi trẻ, nằng nặc đòi mẹ kể rồi mới chịu đi ngủ.
Giống như lời anh nói năm nào, hai người họ chỉ sinh một cậu con trai, nhưng anh nói mình sẽ tập trung nuôi dạy đứa con trai này thật tốt... thành một người giống như anh.
-----End----
Anh ở trong phòng khách sạn sang trọng, đứng bên ô của kính lớn từ trên cao nhìn xuống thành phố hoa lệ trời Tây, nghe chương trình phát nhạc chuyển tới một ca khúc trong album vừa mới phát hành của nhóm. Là một bản ballad do anh sáng tác, dù không phải ca khúc chủ đề nhưng dường như lại được rất nhiều người đón nhận. Yoongi lặng nghe, giai điệu nhè nhẹ như đưa tâm trí anh trở về với quá khứ.
10 năm rồi, đã hơn 10 năm kể từ những ngày đầu anh còn chân ướt chân ráo rời quê nhà tới vùng đất mới xây dựng sự nghiệp. Rời bỏ quê hương, rời bỏ những người thân thiết, bỏ cả người con gái cùng với mối quan hệ chưa bao giờ được đặt tên, cùng thứ tình cảm tựa khói sương ảo ảnh. Phải, anh là người lý trí, phải trái đứng sai luôn phân minh rõ ràng, nhưng như vậy không có nghĩa anh là người vô cảm. Cảm xúc dù không nói ra nhưng không phải là không có, kí ức dù chôn sâu dưới đáy lòng đến mức hoen gỉ thì cũng chẳng bao giờ mất đi.
Thành công ngày hôm nay anh có được một phần là nhờ những người đã đồng hành cùng anh, cô là một trong số đó. Anh từ khi còn là một cậu bé hay phụ mẹ bán hàng đã để ý tới một cô nhóc thường xuyên sang nhà mình mua đồ, đôi mắt to tròn còn thỉnh thoảng vờ như lướt qua anh, có lúc lại lén nhìn anh một hồi. Cậu nhóc Min Yoongi khi ấy đều cảm nhận được hết, chẳng quá là không dám ngước lên cho đến khi cô bé kia thanh toán tiền rời khỏi tiệm. Cô cứ như vậy từng bước tiến đến gần anh, không phải là một kẻ bám đuôi, cô xuất hiện không thường xuyên nhưng lại luôn đúng thời điểm, như một người âm thầm quan sát để làm thiên thần hộ mệnh.
Năm đó, khi anh định buông bỏ, quay trở lại con đường mà người ta đã vẽ sẵn cho mình, anh biết chính cô là người đã kéo anh ra khỏi vũng lầy ấy. Đến giờ nghĩ lại anh vẫn phải bật cười, cách thuyết phục người khác của cô thật chả giống ai, cứ như vậy chẳng nói chẳng rằng mà thuận theo anh, cuối cùng lại chính anh mới là người bị cô dẫn dắt.
Cũng năm đó, ngày anh lần đầu tiên bán nhạc của mình với một đồng tiền rẻ mạt, anh đã nói với cô rằng mai này mình phải có bài hát tiền triệu, nhưng đó chỉ là nửa đầu câu nói, nửa còn lại, anh tự nói với bản thân, "... còn phải tự mình sản xuất một ca khúc chỉ giành riêng cho em." Lời hứa ấy, giờ anh đã thực hiện được, cô cũng có thể đã nghe thấy ca khúc đó, chẳng qua cô sẽ vĩnh viễn không biết được chủ nhân thực sự của nó lại chính là mình mà thôi.
Bản tính cô anh hiểu rõ, trong nhu có cương, một khi đã quyết tâm thì chẳng bao giờ từ bỏ. Chỉ có điều anh không muốn khiến cô chịu đựng thêm vì mình nữa. Ngày bố anh tai nạn, anh quay trở về nhà đúng lúc gia đình cô đang cãi nhau. Anh đứng ngoài cổng nghe rõ mồn một nội dung cuộc cãi vã, hình như đây là lần đầu tiên cô cãi lời bố mẹ thì phải. Vào lúc đó anh đã nghĩ nếu cô có thể rời bỏ mình thì tốt cho cô biết bao. Anh biết đây là loại suy nghĩ hèn nhát nhất trên đời, nhưng khi đó anh cũng đủ thực tế để hiểu rằng có lúc tình yêu là thứ mà người ta không nên nói ra thì hơn, bởi khi cả hai vốn đã có một khoảng cách lớn thì nếu tham lam tiến tới sẽ càng khó xử thêm mà thôi. Anh từ trước đến này đều không sợ trời không sợ đất, nhưng lần này vì cô, anh có trở thành kẻ yếu đuối sợ sệt cũng chẳng sao. Thế nên anh mới dựng nên màn kịch nọ...
Người ta thường nói "Xa mặt cách lòng", có lẽ đúng. Nhưng phải đến khi gặp lại rồi mới thực sự hiểu được lòng mình ra sao. Anh đã gặp lại cô.
-------------------------------------
Nasun sau khi đi du học đã quyết định ở lại luôn bên Mỹ để tìm việc làm, cô cảm thấy môi trường làm việc ở đây phù hợp với bản thân, mặc dù cũng chẳng dễ dàng gì. Sau hơn 3 năm chật vật làm việc, cuối cùng cô cũng trở thành nhân viên chính thức trong bộ phận truyền thông của một thương hiệu thời trang nổi tiếng. Dù cơ hội làm việc trực tiếp với người nổi tiếng không phải là nhiều, nhưng là một nhân viên mới nhưng việc phải tự sát sao tất cả các hoạt động cũng là chuyện bình thường. BTS giờ đã là nhóm nhạc toàn cầu, vậy nên một ngày nào đó có thể gặp lại anh cũng sẽ không khiến cô quá bất ngờ.
Ngày hôm đó anh với vai trò là gương mặt đại diện cho thương hiệu, đã xuất hiện trước mặt cô. Một giây Nasun thoáng ngây người, vẫn là đôi mắt một mí và nụ cười hở lợi năm nào, anh trong mắt cô vẫn chẳng đổi khác là bao. Thế nhưng dù giờ khoảng cách có chỉ là một cái với tay những cô biết mình sẽ luôn với hụt.
Công việc vẫn phải tiến hành nên cô không thể giữ cảm xúc đó được lâu. Khi nhóm bắt đầu vào chụp hình cô để ý sang ê kip. Nhìn thoáng trong nhóm stylist lại thấy có thêm một dáng người quen quen. Dù cô gái kia đã đeo khẩu trang nhưng nhìn mái tóc tỉa ngắn chấm vai cùng phong cách năng động đó, không phải là chị Sunhwa sao? Trái đất đúng thật là nhỏ bé.
Từ ngày anh lên Seoul cô đã giữ đúng lời hứa, liên lạc với Sunhwa hỏi han tình hình. Nhưng nhìn chị có vẻ ổn, hơn nữa cảm giác tích cánh của hai người cũng không thể trở nên thân thiết hơn được nên chỉ liên lạc vài ba bữa rồi dừng hẳn.
"Chị Sunhwa đúng không?" Có lẽ do ở nước ngoài lâu ngày nên cảm giác gặp được đồng hương là người quen khiến Nasun không còn nghĩ ngợi gì nhiều về mối quan hệ ngày xưa nữa mà chủ động đến chào hỏi.
Sunhwa dường như vô cùng thích hợp làm công việc này, chị vẫn vậy, vẻ năng động sáng tạo có thể khiến người ta nhìn mà cảm thấy tích cực lây. Chị nhận ngay ra cô ánh mắt sáng lên nói, "Ôi Nasun à, thật là trùng hợp quá. Giờ em làm việc ở đây à?"
"Vâng, vậy là chị làm stylist cho BTS sao?"
"Ừm, nhưng là làm hợp đồng thôi. Em biết đấy tính chị hay thích thay đổi, làm cho nhiều idol rồi giờ lại chạy sang bên này." Sunhwa nói một cách tự nhiên.
Vì không có nhiều thời gian nên hai người trao đổi số điện thoại hẹn sau gặp lại.
Cả ngày hôm đó Nasun cố gắng tập trung vào công việc, mọi việc đều hoàn thành suôn sẻ. Cho đến buổi tối về nhà, cô không ngờ anh đã gọi điện cho mình.
"Em dạo này thế nào?" Vẫn là chất giọng trầm trầm quen thuộc đó của anh.
"Anh thấy rồi đó, cuộc sống của em bên này đang dần ổn định rồi." Nasun cố gắng đáp bằng một thái độ bình tĩnh nhất. Cô không biết đây chỉ là cảm giác sau lâu ngày gặp một người quen hay là thứ cảm xúc của ngày xưa trở lại nữa.
"Anh không nghĩ là em chọn ở lại Mỹ làm việc. Em có tính định cư ở đây không?"
"Em cũng chưa biết, chỉ là đang thấy cuộc sống ở đây rất phù hợp với em. Có điều bố mẹ em lại đang phản đối."
"Nếu là anh thì anh cũng sẽ làm vậy, bố mẹ chỉ có mình em, hơn nữa lại là con gái. Ở bên này càng lâu sau này càng không muốn về quê, chưa nói đến phải lập gia đình."
"Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình."
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi chần chừ, "À... em giờ đã..."
"Yoongi, giờ không còn sớm nữa, em nghĩ anh cũng mệt rồi. Anh mau đi nghỉ đi." Cô ngắt lời anh không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện ngượng nghịu này.
"Đừng cúp máy." Anh vội nói.
"Sao? Anh còn chuyện gì nữa?"
"Anh vừa chỉnh sửa xong một bài hát, em có muốn nghe không?"
Nasun hơi khựng lại rồi nhíu mày đáp, "Anh như vậy là có ý gì? Em bảo rồi em không muốn nói chuyện nữa, anh không mệt nhưng em thì mệt rồi." Cô nói xong liền cúp máy. Đây là một trong số những lần vô cùng hiếm hoi cô không kiểm soát được cảm xúc của mình. Không hiểu sao cô cảm thấy có chút giận dữ. Giờ thì anh sống quá như ý rồi, công việc tình yêu đủ cả, đã thế bạn gái còn làm làm việc luôn cùng mình ngày ngày kề bên nữa. Còn cô một mình nơi đất khách quê người, rồi đột nhiên sau bao năm anh lại liên lạc hỏi cô mấy câu này. Anh cứ làm như khoảng trống giữ hai người trong suốt thời gian qua là bé nhỏ lắm vậy.
Ở bên này Yoongi lặng im nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Là trước đó Sunhwa đã nhắn cho anh số của cô.
============
"Cậu nhắn cho tớ làm gì?"
"Thì là để liên lạc đó. Sao? Hôm nay gặp em ấy cảm giác thế nào?" Giọng cô bạn sang sảng ở đầu dây bên kia. Thấy anh im lặng cô càng được đà nói tiếp, "Thôi nào. Hồi đấy cậu một là vì em ấy hai là vì sự nghiệp, giờ cậu thành công mà em ấy cũng ổn định rồi thì cả hai nên tạo cơ hội cho nhau đi chứ. Cậu có thể không thấy áy náy nhưng tớ thì có. Mang tiếng được làm nữ chính của nam chính mà tớ thấy mình cứ như tiểu tam vậy. Sáng nay gặp em ấy là "bóng đen tâm lý" đó lại ùa về đấy. Nên là còn yêu thì mau liên lạc đi. Mà chắc chắn là yêu được, cả nghìn triệu fan ngoài kia cậu còn được nữa là một cô fan bé bỏng này..."
Cuối cùng Yoongi vì không chịu được sự nhiều lời của bạn mình mà cúp máy, và quyết định gọi cho Nasun.
==============
Những ngày cuối năm ở Mỹ thật nhộn nhịp, không khí năm mới đã tràn trên khắp các nẻo đường góc phố. Hôm Giáng sinh Nasun nhận được cuộc hẹn từ Sunhwa, dù sao hôm nay cô chưa có dự kiến làm gì nên đã đồng ý. Hai người gặp nhau tại cửa tiệm bánh ngọt.
"Phong cách sống ở bên này khác mình thật đấy." Sunhwa cho miếng dây tây trên bánh vào miệng rồi nói.
"Vâng. Văn hóa của họ khác biệt nhiều lắm."
"Ừm, chị thì thấy rất thú vị. Nếu là một mình mình sống ở đây thì đúng là không còn gì bằng. Nhưng vì còn gia đình họ hàng ở quê nữa... trông chị như vậy nhưng thật ra lại là người rất truyền thống. Chứ mình ở đây lâu sau này mà đưa một chàng rể tây về cho bố mẹ thì đau đầu lắm. Em nói đúng không?"
"Vâng. Thế nên từ ngày sang đây em cũng chưa xác định sẽ yêu ai lâu dài cả."
"Thế là em còn độc thân sao?" Sunhwa nghe mà mắt sáng lên như vớ được vàng, thấy Nasun nhìn mình hơi kỳ quặc đành vội hắng giọng thu biểu cảm lại, "À, hôm trước em gặp lại Yoongi thế nào? Còn có cảm giác như ngày trước không?"
Nasun tròn mắt, "Dạ? Chị hỏi thế là sao?"
"À... thì là... hồi ở quê chị thấy hai người cũng thân thiết nên chắc gặp lại sẽ có nhiều chuyện để nói lắm."
Cô cụp mắt trầm giọng. "À... không hẳn là vậy. Em thấy bây giờ với vị trí của anh ấy thì không tiện để qua lại quá nhiều nữa. Vả lại anh ý cũng có chị ở bên cạnh rồi..."
Sunhwa thở dài. Hai con người này vốn dĩ đều còn nghĩ về đối phương, vậy mà chẳng ai muốn công nhận điều đó. Nhìn họ như thế này cô thật sự không nỡ.
"Nasun à, chị muốn kể cho em nghe một sự thật... Thật ra..."
...
Nasun im lặng nghe Sunhwa nói xong dường như không tin được vào tai mình, "Chị nói thật không?"
"Thật. Hơn nữa lần này chị làm việc cùng anh cũng chỉ là do chị lựa chọn vì công việc. Có lẽ ông trời đã sắp đặt chị gặp lại em để nói chuyện này. Chị không rõ hai người giờ còn bao nhiêu tình cảm nhưng dù sao cũng phải gỡ bỏ hiểu lầm giữa em và cậu ấy. Tìm được một người phù hợp với mình trong đời không phải là dễ, nếu còn yêu thì cứ thổ lộ thôi."
...
Suốt mấy ngày sau đó Nasun đã duy nghĩ rất nhiều, nhìn vào lịch, theo như lịch trình Sunhwa cung cấp cho cô thì hôm nay là ngày cuối cùng anh ở lại đây rồi.
Tay mân mê chiếc điện thoại, cuối cùng cô nhấc máy lên, "Chị, em muốn hỏi một chút."
Nasun sau khi hỏi thông tin khách sạn anh đang ở thì gọi điện hẹn gặp anh ở đó. Để tránh rắc rối truyền thông cô đã đặt một phòng khác ngay trong khách sạn để anh chỉ việc qua.
Nasun ngồi trong phòng chờ anh, đến tối muộn mới thấy có tiếng chuông cửa, anh tới rồi.
Yoongi thấy cô nói muốn gặp anh thì hơi bất ngờ, vừa về khách sạn anh liền tới thẳng phòng này luôn. Anh tiến đến ngồi bên bàn. Trên đó đã bày sẵn một đĩa hoa quả và và một tách trà. Có lẽ nghĩ anh bận rộn cả ngày về sẽ mệt nên cô đã chuẩn bị sẵn. Cô vẫn luôn chu đáo như vậy.
"Chuyện ngày trước khi lên Seoul của anh và chị Sunhwa, chị ấy đã nói cho em biết hết rồi."
Yoongi nghe vậy sững lại một chút nhưng trong lòng lại cười thầm, không hiểu sao khi nghe cô nói vậy anh lại có chút vui mừng. "Rồi em nghĩ sao?" Anh nhướn mày hỏi cô.
"Em muốn hỏi anh trước. Em biết ngày đó và bây giờ hoàn toàn không giống nhau, nhưng em vẫn muốn biết là..." Cô bắt đầu ngập ngừng, "...liệu bây giờ, anh có còn... à, là anh đối với em có..."
"Anh thích em." Yoongi cắt ngang cô luôn bằng một lời nói chắc nịch, "...còn thích rất nhiều."
Anh đứng dậy cầm tay cô đứng lên, nhìn vào mắt cô nói, "Lúc trước hay bây giờ đều vẫn không thay đổi, cảm xúc của anh vẫn là như thế."
Nasun không giấu nổi nụ cười nhưng sau đó hắng giọng che đi vẻ lúng túng, "Anh là đồ tồi tệ."
Anh mỉm cười, "Phải, anh đã khiến em phải chịu đựng nhiều. Còn nhớ món nợ khi trước của anh với em không?"
"À phải rồi. Sao em là chủ nợ mà lại quên được nhỉ. Trả lãi gấp 3." Số tiền ngày nào với anh còn vô cùng quan trọng giờ đã thành bé tý.
"Nhưng theo lý mà nói với lãi suất đấy mà để đến tận bây giờ thì số tiền lớn lắm. Thôi hay để anh bán thân vậy, cả đời này bán hết cho em tùy ý sử dụng." Anh nói vẻ gian xảo.
Cô bật cười, "Ông già Min Yoongi mồm miệng lúc nào cũng đáng sợ. Nhưng mà em nghĩ rồi." Cô nghiêm túc hơn, "Anh giờ vẫn còn đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, không nên vướng vào những chuyện tình cảm như này. Anh hãy cứ thương yêu fan đi, làm việc hết mình đi, em sẽ cho anh muộn nhất đến năm 35 tuổi, em cũng sẽ bay nhảy ở đây ngần nấy thời gian. Đến khi đó nếu không còn gì thay đổi chúng ta sẽ đăng ký kết hôn không tổ chức lễ cưới. Anh có cổ phần ở Bighit rồi, lại vẫn luôn thích soạn nhạc, nếu không muốn nhảy hát nữa dù sao vẫn có thể lui về hậu trường làm sản xuất. Còn em tất nhiên không sợ không kiếm được tiền. Như vậy đến khi chúng ta có con không lo chết đói."
Yoongi nhướn mày nhìn cô, "Chờ anh đến 35 tuổi? Như vậy thiệt em quá."
"Em đâu có nói em chờ anh. Biết đâu sau em đổi ý với ai khác sẽ báo anh kịp thời mà."
"Vậy thì càng phải quyết sớm, chỉ là đăng ký kết hôn thôi mà, năm sau làm luôn đi."
"Không được, như vậy thì em thành gái đã có chồng, quá mất tự do rồi."
"Thế không phải anh cũng thành trai đã có vợ à? Đã thế anh còn phải gặp nhiều người con gái khác hơn em nữa."
"Yoongi em có có thể thỏa hiệp với anh bất cứ điều gì nhưng cái này thì không."
"Em đừng nói nhiều nữa, cứ chuẩn bị về gặp lại bố mẹ anh đi là vừa."
"..."
"..."
Thôi thì hai con người với tâm hồn già cả, thi thoảng cãi nhau một chút cho thêm gia vị cũng không sao.
Mặc khi đó là ai thắng ai thua, cuối cùng nhiều năm về sau, Nasun vẫn phải trông coi một Yoongi nhỏ suốt ngày thích ngồi táy máy với cây đàn piano của bố. Đã thế hàng đêm thay vì nghe chuyện cổ tích còn muốn nghe kể về chuyện của bố mẹ rồi trẻ, nằng nặc đòi mẹ kể rồi mới chịu đi ngủ.
Giống như lời anh nói năm nào, hai người họ chỉ sinh một cậu con trai, nhưng anh nói mình sẽ tập trung nuôi dạy đứa con trai này thật tốt... thành một người giống như anh.
-----End----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.