Hẹn Anh Trong Hồi Ức [Bts] [Yoongi]
Chương 5: Ngoảnh Lại Hoá Hư Không
Ân Nguyễn
06/08/2021
Giật mình tỉnh dậy sau cơn mê ấy
Dù là chân thực, dù là sâu sắc
Nhưng người cuối cùng vẫn không phải là cô...
----------------------------------
Những ngày đầu thu tiết trời dần trở nên se lạnh, Yoongi vì muốn thay đổi không khí mà sau khi tan học đã mang sách vở xuống sân thể chất học thay vì ngồi lại trên lớp. Hôm nay không có Sunhwa ở lại cũng anh.
Tan học, mọi người đều ra về hết, trên sân tập chỉ lác đác vài học sinh ở lại. Yoongi ngồi trên bậc thềm gần đó mở quyển sách chi chít các số cùng tờ công thức ra đặt bút làm bài, sau một hồi gạch gạch xóa xóa vẫn không ra kết quả thì thở dài gấp sách lại, đôi mắt hướng nhìn về phía trước.
"Trời đẹp thế này ngồi học ở đây đúng là lý tưởng."
Yoongi nhận ra giọng nói đó là của Nasun, anh quay đầu gọi cô, "Là em à, mau lại đây một chút, anh cũng đang định gọi em."
Cô bước đến ngồi xuống cạnh anh cười cười trêu, "Sao? Không phải anh muốn gia thêm hạn làm bài tập đấy chứ?"
Thế nhưng vẻ mặt Yoongi lại vô cùng nghiêm túc, anh đặt hết sách vở sang bên cạnh rồi nói, "Trải qua những ngày vừa rồi anh mới nhận ra, anh không thể tiếp tục như thế này mãi được, cuộc đời anh nếu không gắn với âm nhạc thì sẽ chẳng là gì cả..."
Nasun không quá bất ngờ với những lời này của anh, cuối cùng anh cũng quyết định lại, cô mỉm cười, "Anh suy nghĩ lại như vậy là quá tốt rồi."
Thật ra thời gian vừa rồi cô cố tình bảo anh học cũng chỉ là mong anh có thể củng cố lại tinh thần, kiên định với sự lựa chọn của mình. Bởi cô biết tai nạn của bố anh có lẽ đã khiến anh suy nghĩa nhiều, nếu ngăn cản quyết định từ bỏ âm nhạc của anh ngay từ đầu chưa chắc đã có thể thành công.
"...Vậy nên..." Yoongi nói tiếp, "... Anh đã tìm hiểu nhiều thông tin, cuối cùng quyết định sẽ chuyển trường lên Seoul vừa học nốt phổ thông vừa làm nhạc, có thể tháng 10 này sẽ chuyển tới đó."
Nasun nghe những lời này thì không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi, cô cảm giác như những lời mình vừa nghe đều không phải là thật, "Tháng 10, vậy chỉ còn gần 1 tháng nữa thôi sao? Tại sao lại phải đi gấp gáp như vậy?" Lần đầu tiên cô cảm giác thấy thứ gì đó ở ngay trước mắt mình nhưng lại thật mong manh. Những tưởng là rất thân thuộc gần gũi, nhưng lại có thể vụt mất bất cứ lúc nào.
"Đúng là gấp thật, nhưng anh muốn lên đó càng sớm càng tốt. Thời gian còn lại ở đây anh sẽ thu xêp xong mọi chuyện. Còn cả Sunhwa nữa, anh và cô ấy vừa xác nhận mối quan hệ vậy mà đã chuẩn bị phải xa rồi. Anh sẽ cố gắng giành thời gian cho cô ấy nhưng sau khi anh đi, vẫn phải nhờ em quan tâm đến cô ấy giúp anh."
"Chị Sunhwa sao? Vậy còn em?" Đó là câu hỏi mà cô muốn thốt ra ngay lúc này. Nói không có tình cảm với anh là nói dối, nhưng sau những lời vừa rồi anh vừa nói với cô thì cô còn có tư cách gì để đòi hỏi anh giành sự quan tâm đặc biệt đó đến mình cơ chứ?
Cô bây giờ chỉ đóng vai một người hâm mộ. Mà người hâm mộ thì phải ủng hộ anh đi tìm những cơ hội mới cho mình.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, "Được, em hứa với anh. Anh cứ yên tâm đi, dù anh lên đó rồi thì em sẽ vẫn luôn ủng hộ anh. Sau này anh nhất định sẽ thành công."
"Được, cảm ơn em nhiều."
Nasun đứng dậy chuẩn bị rời đi thì anh bỗng gọi lại, "Nasun à... Đừng sống cuộc đời của ai khác mà hãy sống cuộc đời của chính mình. Em biết một người sống mà thiếu đi một phần tâm hồn sẽ đau khổ như thế nào rồi đấy."
Cô không đáp chỉ im lặng quay đầu bỏ đi.
Sống cuộc đời của mình à? Cô cười thầm. Bản thân cô từ lâu đã đánh mất chính mình rồi thì giờ còn tìm lại thế nào được cơ chứ. Từ nhỏ đến giờ ngước lên vọng tưởng thì thấy bản lĩnh cùng ước mơ của anh, ngó xuống hiện tại lại là sự kỳ vọng của bố mẹ và bao người thân quanh mình. Cô cứ cố gắng làm tốt làm tốt, đến cuối cùng vẫn không hiểu mình đang nỗ lực vì cái gì.
Vậy đấy, rốt cuộc mối quan hệ của họ sau bao năm qua chỉ dừng lại ở mức như vậy, niềm mộng tưởng cô vẫn ôm ấp nâng niu bỗng hóa tro tàn. Nasun bước đi một cách máy móc trên con đường quen thuộc, khóe mắt dù đỏ hoe cũng không rơi lấy một giọt lệ nào. Những điều này xảy đến với cô một cách chậm rãi, tựa như một thứ thuốc độc mà dù biết trước kết cục cô vẫn nguyện uống vào. Ban đầu là cảm giác thoải mái giả tạo, rồi nó ngày càng ngấm sâu, lan ra toàn bộ cơ thể, khiến bản thân bị dày vò trong đau đớn.
Duy chỉ có một điều cô không thể ngờ tới, những tưởng chỉ có cô từ trước đến nay ở bên anh, là người thấu hiểu anh, nhưng hóa ra lại không phải người duy nhất, hóa ra vẫn còn người có thể bước vào cuộc đời anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Tâm trí cảm thấy bị sụp đổ thì đã sao? Lồng ngực như bị trống đi một khoảng thì đã sao? Suy cho cùng vẫn là do cô đáng phải một mình chịu đựng.
Hoàng hôn cuối thu ngày hôm đó dù đẹp biết bao nhưng sẽ chẳng bao giờ xoa dịu được cho những tâm hồn đang rạn rứt, không lau khô được những giọt nước mắt chày ngược vào trong, và càng không thể chữa được những trái tim đang rỉ máu...
Thôi thì tất cả mọi chuyện, hãy cứ gói gọn lại trong ký ức đi.
"Min Yoongi, tạm biệt anh..."
Dù là chân thực, dù là sâu sắc
Nhưng người cuối cùng vẫn không phải là cô...
----------------------------------
Những ngày đầu thu tiết trời dần trở nên se lạnh, Yoongi vì muốn thay đổi không khí mà sau khi tan học đã mang sách vở xuống sân thể chất học thay vì ngồi lại trên lớp. Hôm nay không có Sunhwa ở lại cũng anh.
Tan học, mọi người đều ra về hết, trên sân tập chỉ lác đác vài học sinh ở lại. Yoongi ngồi trên bậc thềm gần đó mở quyển sách chi chít các số cùng tờ công thức ra đặt bút làm bài, sau một hồi gạch gạch xóa xóa vẫn không ra kết quả thì thở dài gấp sách lại, đôi mắt hướng nhìn về phía trước.
"Trời đẹp thế này ngồi học ở đây đúng là lý tưởng."
Yoongi nhận ra giọng nói đó là của Nasun, anh quay đầu gọi cô, "Là em à, mau lại đây một chút, anh cũng đang định gọi em."
Cô bước đến ngồi xuống cạnh anh cười cười trêu, "Sao? Không phải anh muốn gia thêm hạn làm bài tập đấy chứ?"
Thế nhưng vẻ mặt Yoongi lại vô cùng nghiêm túc, anh đặt hết sách vở sang bên cạnh rồi nói, "Trải qua những ngày vừa rồi anh mới nhận ra, anh không thể tiếp tục như thế này mãi được, cuộc đời anh nếu không gắn với âm nhạc thì sẽ chẳng là gì cả..."
Nasun không quá bất ngờ với những lời này của anh, cuối cùng anh cũng quyết định lại, cô mỉm cười, "Anh suy nghĩ lại như vậy là quá tốt rồi."
Thật ra thời gian vừa rồi cô cố tình bảo anh học cũng chỉ là mong anh có thể củng cố lại tinh thần, kiên định với sự lựa chọn của mình. Bởi cô biết tai nạn của bố anh có lẽ đã khiến anh suy nghĩa nhiều, nếu ngăn cản quyết định từ bỏ âm nhạc của anh ngay từ đầu chưa chắc đã có thể thành công.
"...Vậy nên..." Yoongi nói tiếp, "... Anh đã tìm hiểu nhiều thông tin, cuối cùng quyết định sẽ chuyển trường lên Seoul vừa học nốt phổ thông vừa làm nhạc, có thể tháng 10 này sẽ chuyển tới đó."
Nasun nghe những lời này thì không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi, cô cảm giác như những lời mình vừa nghe đều không phải là thật, "Tháng 10, vậy chỉ còn gần 1 tháng nữa thôi sao? Tại sao lại phải đi gấp gáp như vậy?" Lần đầu tiên cô cảm giác thấy thứ gì đó ở ngay trước mắt mình nhưng lại thật mong manh. Những tưởng là rất thân thuộc gần gũi, nhưng lại có thể vụt mất bất cứ lúc nào.
"Đúng là gấp thật, nhưng anh muốn lên đó càng sớm càng tốt. Thời gian còn lại ở đây anh sẽ thu xêp xong mọi chuyện. Còn cả Sunhwa nữa, anh và cô ấy vừa xác nhận mối quan hệ vậy mà đã chuẩn bị phải xa rồi. Anh sẽ cố gắng giành thời gian cho cô ấy nhưng sau khi anh đi, vẫn phải nhờ em quan tâm đến cô ấy giúp anh."
"Chị Sunhwa sao? Vậy còn em?" Đó là câu hỏi mà cô muốn thốt ra ngay lúc này. Nói không có tình cảm với anh là nói dối, nhưng sau những lời vừa rồi anh vừa nói với cô thì cô còn có tư cách gì để đòi hỏi anh giành sự quan tâm đặc biệt đó đến mình cơ chứ?
Cô bây giờ chỉ đóng vai một người hâm mộ. Mà người hâm mộ thì phải ủng hộ anh đi tìm những cơ hội mới cho mình.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, "Được, em hứa với anh. Anh cứ yên tâm đi, dù anh lên đó rồi thì em sẽ vẫn luôn ủng hộ anh. Sau này anh nhất định sẽ thành công."
"Được, cảm ơn em nhiều."
Nasun đứng dậy chuẩn bị rời đi thì anh bỗng gọi lại, "Nasun à... Đừng sống cuộc đời của ai khác mà hãy sống cuộc đời của chính mình. Em biết một người sống mà thiếu đi một phần tâm hồn sẽ đau khổ như thế nào rồi đấy."
Cô không đáp chỉ im lặng quay đầu bỏ đi.
Sống cuộc đời của mình à? Cô cười thầm. Bản thân cô từ lâu đã đánh mất chính mình rồi thì giờ còn tìm lại thế nào được cơ chứ. Từ nhỏ đến giờ ngước lên vọng tưởng thì thấy bản lĩnh cùng ước mơ của anh, ngó xuống hiện tại lại là sự kỳ vọng của bố mẹ và bao người thân quanh mình. Cô cứ cố gắng làm tốt làm tốt, đến cuối cùng vẫn không hiểu mình đang nỗ lực vì cái gì.
Vậy đấy, rốt cuộc mối quan hệ của họ sau bao năm qua chỉ dừng lại ở mức như vậy, niềm mộng tưởng cô vẫn ôm ấp nâng niu bỗng hóa tro tàn. Nasun bước đi một cách máy móc trên con đường quen thuộc, khóe mắt dù đỏ hoe cũng không rơi lấy một giọt lệ nào. Những điều này xảy đến với cô một cách chậm rãi, tựa như một thứ thuốc độc mà dù biết trước kết cục cô vẫn nguyện uống vào. Ban đầu là cảm giác thoải mái giả tạo, rồi nó ngày càng ngấm sâu, lan ra toàn bộ cơ thể, khiến bản thân bị dày vò trong đau đớn.
Duy chỉ có một điều cô không thể ngờ tới, những tưởng chỉ có cô từ trước đến nay ở bên anh, là người thấu hiểu anh, nhưng hóa ra lại không phải người duy nhất, hóa ra vẫn còn người có thể bước vào cuộc đời anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Tâm trí cảm thấy bị sụp đổ thì đã sao? Lồng ngực như bị trống đi một khoảng thì đã sao? Suy cho cùng vẫn là do cô đáng phải một mình chịu đựng.
Hoàng hôn cuối thu ngày hôm đó dù đẹp biết bao nhưng sẽ chẳng bao giờ xoa dịu được cho những tâm hồn đang rạn rứt, không lau khô được những giọt nước mắt chày ngược vào trong, và càng không thể chữa được những trái tim đang rỉ máu...
Thôi thì tất cả mọi chuyện, hãy cứ gói gọn lại trong ký ức đi.
"Min Yoongi, tạm biệt anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.