Chương 14: Hi vọng
Monlun_2004
01/07/2018
Hôm nay là chủ nhật nên nó quyết định đi chơi. 7h nó đã dậy rồi cơ, tự
động dậy đấy, không phải mẹ gọi nữa đâu. Hôm nay nó chọn một chiếc đầm
xuông dài màu xanh dương sọc trắng. Điểm nhấn là phần bèo nhún ở ngức và rớt vai. Thêm đôi giày búp bê nữa là tuyệt cú mèo. Không quá cầu kì
nhưng lại đem lại cảm giác thoải mái, và đặc biệt là không sợ lộ vòng 2
khi ăn nhiều nữa chứ.
Nó lôi theo một túi vải màu trắng đựng vài cuốn sách và vô số đồ ăn vặt nữa. Thật chỉnh chu để ra khỏi nhà.
- Sao, mày đi chơi với Tuấn á, thế còn tao thì sao, mày hẹn tao trước rồi mà. Nó nhăn mày khó chịu khi nhận được điện thoại từ nhỏ.
- Tao xin lỗi mà, có gì mai tao bao mày ăn tiếp.
- Nhớ nhá.
Nó chu môi cất điện thoại vào túi. Hứ, bà đây đi một mình được nhá. Nó bắt một chiếc taxi đi tới hiệu sách.
À, mà quên, hôm nay nó có makeup đấy. Một chút son với má hồng thôi mà trông chẳng giống heo gì cả.
- Cháu chào cô, dạo này cô bán được không ạ! Nó nở nụ cười tươi với cô chủ tiệm sách.
- Vi đấy à, dạo này Vi không đến cửa hàng cô đông hẳn đấy. Cô chủ cười đùa.
- Cô này, à mà những cuốn sách đó cô tìm giúp cháu chưa.
- Rồi rồi, con vào xem đi.
Nó đi qua kệ sách mà cô bán hàng chỉ. Nó vui vẻ với lấy cuốn hội họa cổ xưa. Nó hậu đậu thế nào mà lại làm rơi một cuốn sách khác. Nó nhặt lên. Gì đây, con heo cầm dĩa thức ăn bị rượt bởi một chàng hoàng tử. " Heo kia em không được ăn nữa"" cái tên nghe chả hay tí nào. Vì tính táy máy tò mò nên nó mua luôn quyển đó về. Nó vẫy tay với cô chủ cửa hàng rồi đi đến nhà hàng Châu Âu hôm trước. Thực ra nó cảm thấy cách bố trí rất thú vị và đặc biệt. Có điều gì đó thôi thúc cô quay lại đây. Nay nó gọi đúng chuẩn một thiếu nữ. Vén tóc sang tai, tay lật quyển menu. Gọi 2 món capuchino và bánh kem dâu. Nó cảm nhận như có ai đó đang nhìn nó thì phải. Nó quay đầu lại thì chẳng có ai cả. Nó cầm cuốn sách hội họa ra đọc chăm chú. Sau khi đã chén sạch cái bánh thì nó xách mông ra thanh toán. Thật bất ngờ là bánh và capuchino của nó lại được ai đó trả rồi. Nó gặng hỏi nhưng chị nhân viên không nói.
Nó đi ra khỏi nhà hàng thì gặp một chú bán kẹo bông gòn. Trông chú ấy rất tội nghiệp nên nó mua hẳn cho chú ấy mười cây luôn.
Nó vừa đi bộ vừa nhâm nhi chiến lợi phẩm của bản thân. Bỗng nó thấy một bé gái đang đứng khóc ở vỉa hè.
- Em ơi, sao em lại khóc?
- Hức hức... em lạc mẹ rồi... hức hức. Cô bé nấc lên thành tiếng
Nó bối rối không biết phải làm thế nào. Nó lấy từ trong túi ra những cây kẹo đưa cho cô bé. Dĩ nhiên là con nít thấy kẹo là sẽ thích ngay nên em bé nín khóc luôn.
- Ngoan, chị dắt em đi tìm mẹ nhé.
Nó nắm tay bé gái đi xung quanh công viên với hi vọng tìm ra mẹ của bé. Nó biết chắc là khi lạc con thì người mẹ sẽ quay lại chỗ thất lạc để tìm.
- Con ơi, mẹ mẹ xin lỗi. Bỗng từ đâu một người phụ nữ tầm 30 chạy đến, đứa bé cũng khóc òa lên súng sướng khi thấy mẹ. Hai mẹ con tạm biệt nó. Nó đi được thêm một đoạn nữa thì một thằng nào đó đã giựt túi tiền của nó chạy.
- Đứng lại. Hôm nay bà mang giày đế bệt là mày chết chắc rồi.(Câu muôn thuở, ai đời đứng lại bao giờ cơ chứ).
Thế là nó ba chân bốn cẳng rượt theo tên đó. Tên trộm chạy một đoạn đường khá xa, nhưng rất kì lạ, hắn lại chạy vào một con hẽm cụt.
- Mày chết rồi con à, trả túi lại cho bà.
Thấy có gì đó rất lạ nhưng tên trộm đó dù sao cũng chạy vào đường cụt nên nó định nhanh lấy lại túi rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
- ƯM.... ƯM......
Nó bị ai đó dùng khăn có tẩm thuốc mê bịt miệng. Trước khi lâm vào hôn mê hoàn toàn, nó nghe loáng thoáng những người đó nhắc đến hắn.
==================
Khi nó tỉnh dậy thì mắt đã bị bịt kín.
- Đại ca, nó tỉnh rồi đại ca.
Có người giựt phăng tấm bịt mắt của nó ra. Trước mặt nó là một người đàn ông khuôn mặt đầy vết tích, ông nhìn vào cô ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy thèm khát.
- Xem ra mắt của thằng Phong đó không tệ, nó có được vị hôn phu thân thể thật đẹp.
Ông vừa nói vừa dùng lưỡi liếm liếm môi.
Nó đang hoảng sợ cực độ, dù biết trong thời khắc này phải bình tĩnh nhưng thật sự nó không làm được.
- Tại sao ông lại bắt tôi, tôi chẳng có thù gì với ông cả.
- Mày không có nhưng hôn phu của mày có, nó đã làm cho công ty của tao lâm vào đường cùng đến mức phá sản. Nó khiến gia đình tao lăn lóc đầu đường xó chợ. Xem nó sẽ đau khổ thế nào. Ha Ha.
Nói rồi ông ngậm lấy vành tao của nó, tay hắn thì vuốt ve đùi của nó. Nó khóc, nó không muốn như thế, nó phun nước bọt vào mặt ông. Ông tức giận tát nó bạt tai.
- Đã thế tao không thương hoa tiếc ngọc nữa.
Ông xé toạc váy của nó. Đưa tay ra sau lưng gỡ nịt cực của nó. Ông tiện tay nhét miếng vải vào miệng nó để nhỡ nó cắn ông. Lúc này nó chẳng biết làm gì nữa, nó thực sự muốn gặp hắn, thực sự hi vọng hắn sẽ đến cứu nó. Mỗi lần tay ông đi qua trên cơ thể nó nước mắt nó lại tuôn trào. Ông cắn ngậm tai của nó, tay đưa dọc sống lưng.
Haiza, tại ta còn nhỏ nên viết về mấy phần hơi nhạy cảm này chắc không thỏa được lòng các mị đúng không. Nhưng ta đã cố gắng lắm rồi. Xin lỗi vì không thỏa lòng được cả nhà *Cúi đầu*
Nó lôi theo một túi vải màu trắng đựng vài cuốn sách và vô số đồ ăn vặt nữa. Thật chỉnh chu để ra khỏi nhà.
- Sao, mày đi chơi với Tuấn á, thế còn tao thì sao, mày hẹn tao trước rồi mà. Nó nhăn mày khó chịu khi nhận được điện thoại từ nhỏ.
- Tao xin lỗi mà, có gì mai tao bao mày ăn tiếp.
- Nhớ nhá.
Nó chu môi cất điện thoại vào túi. Hứ, bà đây đi một mình được nhá. Nó bắt một chiếc taxi đi tới hiệu sách.
À, mà quên, hôm nay nó có makeup đấy. Một chút son với má hồng thôi mà trông chẳng giống heo gì cả.
- Cháu chào cô, dạo này cô bán được không ạ! Nó nở nụ cười tươi với cô chủ tiệm sách.
- Vi đấy à, dạo này Vi không đến cửa hàng cô đông hẳn đấy. Cô chủ cười đùa.
- Cô này, à mà những cuốn sách đó cô tìm giúp cháu chưa.
- Rồi rồi, con vào xem đi.
Nó đi qua kệ sách mà cô bán hàng chỉ. Nó vui vẻ với lấy cuốn hội họa cổ xưa. Nó hậu đậu thế nào mà lại làm rơi một cuốn sách khác. Nó nhặt lên. Gì đây, con heo cầm dĩa thức ăn bị rượt bởi một chàng hoàng tử. " Heo kia em không được ăn nữa"" cái tên nghe chả hay tí nào. Vì tính táy máy tò mò nên nó mua luôn quyển đó về. Nó vẫy tay với cô chủ cửa hàng rồi đi đến nhà hàng Châu Âu hôm trước. Thực ra nó cảm thấy cách bố trí rất thú vị và đặc biệt. Có điều gì đó thôi thúc cô quay lại đây. Nay nó gọi đúng chuẩn một thiếu nữ. Vén tóc sang tai, tay lật quyển menu. Gọi 2 món capuchino và bánh kem dâu. Nó cảm nhận như có ai đó đang nhìn nó thì phải. Nó quay đầu lại thì chẳng có ai cả. Nó cầm cuốn sách hội họa ra đọc chăm chú. Sau khi đã chén sạch cái bánh thì nó xách mông ra thanh toán. Thật bất ngờ là bánh và capuchino của nó lại được ai đó trả rồi. Nó gặng hỏi nhưng chị nhân viên không nói.
Nó đi ra khỏi nhà hàng thì gặp một chú bán kẹo bông gòn. Trông chú ấy rất tội nghiệp nên nó mua hẳn cho chú ấy mười cây luôn.
Nó vừa đi bộ vừa nhâm nhi chiến lợi phẩm của bản thân. Bỗng nó thấy một bé gái đang đứng khóc ở vỉa hè.
- Em ơi, sao em lại khóc?
- Hức hức... em lạc mẹ rồi... hức hức. Cô bé nấc lên thành tiếng
Nó bối rối không biết phải làm thế nào. Nó lấy từ trong túi ra những cây kẹo đưa cho cô bé. Dĩ nhiên là con nít thấy kẹo là sẽ thích ngay nên em bé nín khóc luôn.
- Ngoan, chị dắt em đi tìm mẹ nhé.
Nó nắm tay bé gái đi xung quanh công viên với hi vọng tìm ra mẹ của bé. Nó biết chắc là khi lạc con thì người mẹ sẽ quay lại chỗ thất lạc để tìm.
- Con ơi, mẹ mẹ xin lỗi. Bỗng từ đâu một người phụ nữ tầm 30 chạy đến, đứa bé cũng khóc òa lên súng sướng khi thấy mẹ. Hai mẹ con tạm biệt nó. Nó đi được thêm một đoạn nữa thì một thằng nào đó đã giựt túi tiền của nó chạy.
- Đứng lại. Hôm nay bà mang giày đế bệt là mày chết chắc rồi.(Câu muôn thuở, ai đời đứng lại bao giờ cơ chứ).
Thế là nó ba chân bốn cẳng rượt theo tên đó. Tên trộm chạy một đoạn đường khá xa, nhưng rất kì lạ, hắn lại chạy vào một con hẽm cụt.
- Mày chết rồi con à, trả túi lại cho bà.
Thấy có gì đó rất lạ nhưng tên trộm đó dù sao cũng chạy vào đường cụt nên nó định nhanh lấy lại túi rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
- ƯM.... ƯM......
Nó bị ai đó dùng khăn có tẩm thuốc mê bịt miệng. Trước khi lâm vào hôn mê hoàn toàn, nó nghe loáng thoáng những người đó nhắc đến hắn.
==================
Khi nó tỉnh dậy thì mắt đã bị bịt kín.
- Đại ca, nó tỉnh rồi đại ca.
Có người giựt phăng tấm bịt mắt của nó ra. Trước mặt nó là một người đàn ông khuôn mặt đầy vết tích, ông nhìn vào cô ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy thèm khát.
- Xem ra mắt của thằng Phong đó không tệ, nó có được vị hôn phu thân thể thật đẹp.
Ông vừa nói vừa dùng lưỡi liếm liếm môi.
Nó đang hoảng sợ cực độ, dù biết trong thời khắc này phải bình tĩnh nhưng thật sự nó không làm được.
- Tại sao ông lại bắt tôi, tôi chẳng có thù gì với ông cả.
- Mày không có nhưng hôn phu của mày có, nó đã làm cho công ty của tao lâm vào đường cùng đến mức phá sản. Nó khiến gia đình tao lăn lóc đầu đường xó chợ. Xem nó sẽ đau khổ thế nào. Ha Ha.
Nói rồi ông ngậm lấy vành tao của nó, tay hắn thì vuốt ve đùi của nó. Nó khóc, nó không muốn như thế, nó phun nước bọt vào mặt ông. Ông tức giận tát nó bạt tai.
- Đã thế tao không thương hoa tiếc ngọc nữa.
Ông xé toạc váy của nó. Đưa tay ra sau lưng gỡ nịt cực của nó. Ông tiện tay nhét miếng vải vào miệng nó để nhỡ nó cắn ông. Lúc này nó chẳng biết làm gì nữa, nó thực sự muốn gặp hắn, thực sự hi vọng hắn sẽ đến cứu nó. Mỗi lần tay ông đi qua trên cơ thể nó nước mắt nó lại tuôn trào. Ông cắn ngậm tai của nó, tay đưa dọc sống lưng.
Haiza, tại ta còn nhỏ nên viết về mấy phần hơi nhạy cảm này chắc không thỏa được lòng các mị đúng không. Nhưng ta đã cố gắng lắm rồi. Xin lỗi vì không thỏa lòng được cả nhà *Cúi đầu*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.