Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 36
Born
30/06/2015
Như Nguyệt về nhà với vẻ mặt đằng đằng sát khí, Như ngọc và Hoàng Tuấn nhìn nhau mắt tròn mắt dẹp, không ai dám nói với ai lời nào hết. Như Ngọc thấy Như nguyệt đầu tóc ẩm ướt thì nhíu mày, lại thấy Như Nguyệt cởi áo khoát thì tròn cả mắt nhìn ra bên ngoài trời nắng, lắp bắp nói:
– Này, bên ngoài trời có mưa à?
– Hồ bơi – Như Nguyệt cộc lốc đáp lại.
– Khỏi hỏi cũng biết, bà bị cái tên Viễn Hinh đó hành thê thảm như vậy rồi đúng không? – Hoàng Tuấn nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Như Nguyệt thì khoái chí vỗ tay cười nói – Đã bảo mà, đừng có chọc vào người ta mà không nghe, còn lấy anh đây ra chịu trận thay, giờ thì gặp báo ứng rồi thấy chưa.
Nghe Hoàng Tuấn nói, Như Ngọc nhún vai đi lên trên lầu lấy giúp Như Nguyệt một bộ quần áo để thay ra, không muốn chứng kiến cảnh tàn sát của đôi chị em này.
Như Nguyệt bị Hoàng Tuấn trêu, tức quá dùng chân đá Hoàng Tuấn một phát cho hả giận, nhưng Hoàng Tuấn đã có sự chuẩn bị rồi nên né tránh ngay lập tức, lùi ra xa nhìn Như Nguyệt cười trêu tiếp:
– Sao hả? Bị hành kiểu gì kể nghe cho vui coi. Không phải bị nhận chìm vào hồ bơi đó chứ.
Như Nguyệt nhìn Hoàng Tuấn thật lâu một hồi từ trên xuống dưới, đến mức Hoàng Tuấn thấy ớn lạnh da gà. Hoàng Tuấn đang còn nghĩ bụng dù gì Như Nguyệt bị như thế rồi, cậu còn trêu thì hơi có lỗi, định xin lỗi nhưng chưa kịp mở miệng thì thấy Như Nguyệt nhào về phía mình.
Hoàng Tuấn giật mình, tưởng Như Nguyệt muốn đánh mình, dù sao Như Nguyệt cũng chịu ấm ức ở chỗ Viễn Hinh rồi, Hoàng Tuấn miễn cưỡng đứng yên để Như Nguyệt được xã giận một chút. Nào ngờ, Như Nguyệt không nhào đến đánh cậu mà là nhào đến lột áo cậu.
– Nè, nè…bà bị gì vậy hả?
Hoàng Tuấn vừa níu giữ áo vừa nhìn Như Nguyệt la lớn, nhưng thái độ của Như Nguyệt chính là không lấy được cái áo thí quyết không dừng tay. Hoàng Tuấn nhìn cái áo thì nhớ ra, đó là áo do Như Nguyệt đã mua tặng vào ngày sinh nhật của mình. Cậu tưởng Như Nguyệt vì tức giận mà muốn đòi lại quà, cậu cũng thích cái áo, lúc đầu còn không muốn trả, nhưng thấy Như Nguyệt quyết chí quá nên đành đứng im cho Như Nguyệt lột áo. Còn hờn dỗi nói:
– Trả đó, đồ xấu xa, mai mốt có năn nỉ tui lấy tui cũng không thèm đâu.
Nhưng có dè đâu, Như Nguyệt có thèm để ý lời của cậu đâu, vừa lột áo xong thì quăng bỏ luôn, tiếp tục lao đến bên cậu đưa tay quyết chí tuột …quần của cậu xuống.
Hoàng Tuấn kinh hãi khi thấy Như Nguyệt như thế vội vàng thế chết cũng giữ lại quần, miệng mếu máo nói:
– Quần này tui mua chứ bộ.
Nhưng Như Nguyệt đã cắn mạnh vào tay đang giữ quần của Hoàng Tuấn, khiến cậu hét lớn rồi buông tay, sợi dây nịt cuối cùng bị Như Nguyệt kéo ra được.
Hoàng Tuấn nhìn Như Nguyệt mếu máo nói:
– Tui về méc mẹ tui cho coi.
Như Nguyệt cứ như người mất trí lao đến tiếp tục quần thảo lôi cái quần của Hoàng Tuấn xuống thì mới hả giận. Hoàng Tuấn mặt mày xanh mét tay nữa muốn giữ quần, nữa muốn chặn tay Như Nguyệt lại, nhưng cũng sợ Như Nguyệt cắn như lúc nãy nên cũng không dứt khoát giữ quần cho lắm, dở khóc dở cười nói:
– Bà biến thái kia, còn tiếp tục nữa, tui không khách sáo đâu nha. Tui tuyệt dao với bà cho xem.
– Rẹt…
Dây kéo quần đã được kéo xuống, nút quần cũng bị tháo, chiếc quần trong màu xanh thẫm của Hoàng Tuấn đã lộ ra, chỉ cần Như Nguyệt lôi cái quần ra nữa là xem như Hoàng Tuấn chỉ còn chiếc quần tam giác để che thân mà thôi.
Như Ngọc lên lấy quần áo cho Như Nguyệt thay nghe tiếng Hoàng Tuấn gào thì chạy xuống xem, vừa đúng cái cảnh Như Nguyệt đang định tuột quần Hoàng Tuấn xuống thì bưng mặt kêu lên một tiếng khiến Như Nguyệt và Hoàng Tuấn kẻ kéo người giữ đếu dừng tay.
Hoàng Tuấn tức giận lẫn xấu hổ đỏ mặt kéo lại quần rồi gào lên:
– Bà có còn là con gái hay không vậy hả, xém chút là hủy hoại đời trai của tui rồi. Huhu…
– Ai thèm cái đời trai không đáng một đồng của ông, im miệng đi – Như Nguyệt dáng mắt nhìn Hoàng Tuấn từ trên xuống dưới, Hoàng Tuấn vội vàng đứng dậy kéo quần lại đàng hoàng rồi nhanh chóng cách xa Như Nguyệt mấy thước, nhìn Như Nguyệt như người hành tinh khác tới.
Như Nguyệt chẳng để ý đến ánh mắt của Hoàng Tuấn và Như Ngọc, cô lẩm bẩm:
– Thân hình của Hoàng Tuấn cũng đẹp lắm mà, nhưng mình đâu có cảm giác gì đâu ta. Hay là vì hai đứa là chị em nên không có cảm giác gì. Á trời ơi, bực mình quá …mất mặt chết đi được…
Hoàng Tuấn và Như Ngọc đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều lo lắng không biết Như Nguyệt đã chịu ấm ức gì mà tự nhiên trở về lại như thế.
– Này, bên ngoài trời có mưa à?
– Hồ bơi – Như Nguyệt cộc lốc đáp lại.
– Khỏi hỏi cũng biết, bà bị cái tên Viễn Hinh đó hành thê thảm như vậy rồi đúng không? – Hoàng Tuấn nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Như Nguyệt thì khoái chí vỗ tay cười nói – Đã bảo mà, đừng có chọc vào người ta mà không nghe, còn lấy anh đây ra chịu trận thay, giờ thì gặp báo ứng rồi thấy chưa.
Nghe Hoàng Tuấn nói, Như Ngọc nhún vai đi lên trên lầu lấy giúp Như Nguyệt một bộ quần áo để thay ra, không muốn chứng kiến cảnh tàn sát của đôi chị em này.
Như Nguyệt bị Hoàng Tuấn trêu, tức quá dùng chân đá Hoàng Tuấn một phát cho hả giận, nhưng Hoàng Tuấn đã có sự chuẩn bị rồi nên né tránh ngay lập tức, lùi ra xa nhìn Như Nguyệt cười trêu tiếp:
– Sao hả? Bị hành kiểu gì kể nghe cho vui coi. Không phải bị nhận chìm vào hồ bơi đó chứ.
Như Nguyệt nhìn Hoàng Tuấn thật lâu một hồi từ trên xuống dưới, đến mức Hoàng Tuấn thấy ớn lạnh da gà. Hoàng Tuấn đang còn nghĩ bụng dù gì Như Nguyệt bị như thế rồi, cậu còn trêu thì hơi có lỗi, định xin lỗi nhưng chưa kịp mở miệng thì thấy Như Nguyệt nhào về phía mình.
Hoàng Tuấn giật mình, tưởng Như Nguyệt muốn đánh mình, dù sao Như Nguyệt cũng chịu ấm ức ở chỗ Viễn Hinh rồi, Hoàng Tuấn miễn cưỡng đứng yên để Như Nguyệt được xã giận một chút. Nào ngờ, Như Nguyệt không nhào đến đánh cậu mà là nhào đến lột áo cậu.
– Nè, nè…bà bị gì vậy hả?
Hoàng Tuấn vừa níu giữ áo vừa nhìn Như Nguyệt la lớn, nhưng thái độ của Như Nguyệt chính là không lấy được cái áo thí quyết không dừng tay. Hoàng Tuấn nhìn cái áo thì nhớ ra, đó là áo do Như Nguyệt đã mua tặng vào ngày sinh nhật của mình. Cậu tưởng Như Nguyệt vì tức giận mà muốn đòi lại quà, cậu cũng thích cái áo, lúc đầu còn không muốn trả, nhưng thấy Như Nguyệt quyết chí quá nên đành đứng im cho Như Nguyệt lột áo. Còn hờn dỗi nói:
– Trả đó, đồ xấu xa, mai mốt có năn nỉ tui lấy tui cũng không thèm đâu.
Nhưng có dè đâu, Như Nguyệt có thèm để ý lời của cậu đâu, vừa lột áo xong thì quăng bỏ luôn, tiếp tục lao đến bên cậu đưa tay quyết chí tuột …quần của cậu xuống.
Hoàng Tuấn kinh hãi khi thấy Như Nguyệt như thế vội vàng thế chết cũng giữ lại quần, miệng mếu máo nói:
– Quần này tui mua chứ bộ.
Nhưng Như Nguyệt đã cắn mạnh vào tay đang giữ quần của Hoàng Tuấn, khiến cậu hét lớn rồi buông tay, sợi dây nịt cuối cùng bị Như Nguyệt kéo ra được.
Hoàng Tuấn nhìn Như Nguyệt mếu máo nói:
– Tui về méc mẹ tui cho coi.
Như Nguyệt cứ như người mất trí lao đến tiếp tục quần thảo lôi cái quần của Hoàng Tuấn xuống thì mới hả giận. Hoàng Tuấn mặt mày xanh mét tay nữa muốn giữ quần, nữa muốn chặn tay Như Nguyệt lại, nhưng cũng sợ Như Nguyệt cắn như lúc nãy nên cũng không dứt khoát giữ quần cho lắm, dở khóc dở cười nói:
– Bà biến thái kia, còn tiếp tục nữa, tui không khách sáo đâu nha. Tui tuyệt dao với bà cho xem.
– Rẹt…
Dây kéo quần đã được kéo xuống, nút quần cũng bị tháo, chiếc quần trong màu xanh thẫm của Hoàng Tuấn đã lộ ra, chỉ cần Như Nguyệt lôi cái quần ra nữa là xem như Hoàng Tuấn chỉ còn chiếc quần tam giác để che thân mà thôi.
Như Ngọc lên lấy quần áo cho Như Nguyệt thay nghe tiếng Hoàng Tuấn gào thì chạy xuống xem, vừa đúng cái cảnh Như Nguyệt đang định tuột quần Hoàng Tuấn xuống thì bưng mặt kêu lên một tiếng khiến Như Nguyệt và Hoàng Tuấn kẻ kéo người giữ đếu dừng tay.
Hoàng Tuấn tức giận lẫn xấu hổ đỏ mặt kéo lại quần rồi gào lên:
– Bà có còn là con gái hay không vậy hả, xém chút là hủy hoại đời trai của tui rồi. Huhu…
– Ai thèm cái đời trai không đáng một đồng của ông, im miệng đi – Như Nguyệt dáng mắt nhìn Hoàng Tuấn từ trên xuống dưới, Hoàng Tuấn vội vàng đứng dậy kéo quần lại đàng hoàng rồi nhanh chóng cách xa Như Nguyệt mấy thước, nhìn Như Nguyệt như người hành tinh khác tới.
Như Nguyệt chẳng để ý đến ánh mắt của Hoàng Tuấn và Như Ngọc, cô lẩm bẩm:
– Thân hình của Hoàng Tuấn cũng đẹp lắm mà, nhưng mình đâu có cảm giác gì đâu ta. Hay là vì hai đứa là chị em nên không có cảm giác gì. Á trời ơi, bực mình quá …mất mặt chết đi được…
Hoàng Tuấn và Như Ngọc đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều lo lắng không biết Như Nguyệt đã chịu ấm ức gì mà tự nhiên trở về lại như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.