Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 37
Born
30/06/2015
Tại nhà Viễn Hinh.
Tiếng cười vang lên cả căn phòng, thỉnh thoảng lại có vài câu vang lên đoại lại như.
– Tấm này nhìn anh hai như đang ngồi bô vậy, mắc cười quá…
– Tấm này lúc anh hai đang học bơi à, nhìn anh hai uống nước thấy mà thương.
– Tấm này đúng là muốn dìm hàng anh hai mà xấu quá đi thôi, cười chết mất…
Viễn Hinh nhìn cô em gái nhỏ đang nằm dài trên giường của mình lật xem album hình lúc nhỏ của mình lúc cười khúc khích, lúc lại cười chê…. Đó là mấy tấm hình được bà nội chụp lại để gọi là kỷ niệm, nhưng bà nội toàn rửa những tấm hình mà cậu nhìn vào chỉ muốn khóc để làm album mà thôi. Bà nội nói, hình đẹp nên để lúc lớn, lúc nhỏ nên giữ lại những bức hình chân thật nhất mới vui. Mỗi năm Viễn Hinh có đến mấy cuốn album, tính đến nay đã gần 30 cuốn, mà cuốn nào cuốn nấy dày chết đi được.
Viễn Hinh hơi cáu tiết nhìn em gái nói:
– Về xem hình của em ý. Có muốn anh đem mấy tấm hình xinh đẹp chết người của em cho bạn bè em xem không?
Bà nội cũng chụp và rửa khá nhiều bức hình rất ư là ba chấm của em gái Viễn Hinh lại để làm kỷ niệm.
– Anh hai xấu tính quá. Người ta chỉ cười có một chút mà làm thấy ghê. Người gì chỉ được cái mã bề ngoài, bề trong thì đáng ghét. Anh hai mà đem hình cho bạn em xem, họ cười em, em nghỉ chơi với anh hai luôn – Thiên Di mếu máo ngồi dậy nhìn Viễn Hinh ức uất nói. Thiên Di tuy cũng thích những tấm hình bà nội chụp ình, thế nhưng mấy tấm hình đó đúng là chỉ nên để bản thân tự xem lại mà thôi, chứ người ngoài mà xem thì ….
Viễn Hinh thấy em gái mếu máo thì than thầm trong đầu, làm cô công chú nhỏ này khóc, cậu chính là tự tìm mồ chôn mình. Nên đứng dậy dỗ dành:
– Anh Hai xin lỗi mà. Anh Hai chỉ đùa thôi , bé Di của anh hai chẳng có tấm hình nào xấu xí hết.
Thiên Di bĩu môi làm mặt giận. Viễn Hinh liền nắm lấy hai cái mà bầu bĩnh của em gái lúc nhẹ bảo:
– Xem cái mặt yêu chưa kìa. Lát nữa anh hai dẫn em đi ăn kem có chịu không?
Thiên Di nghe nói ăn kem thì lập tức hết mếu máo nói:
– Hứa đó nha.
– Có bao giờ anh hai thất hứa với em chưa – Viễn Hinh lườm Thiên Di rồi cười xòa bảo.
Thiên Di vui vẻ cười tươi rồi chỉ tay vào một bức hình bảo:
– Anh hai của em là người đẹp trai nhất, tốt bụng nhất. Nhiều tấm hình anh hai đẹp trai quá, như tấm này nè, nhìn anh hai ngầu ơi là ngầu. Tụi bạn em ai cũng ganh tỵ vì em có một người anh hai đẹp trai như vậy đó.
Viễn Hinh nghe em gái khen thì cười có chút đắc ý xoa đầu em gái rồi lại tiếp tục lật mấy album hình của mình tìm kiếm . Thiên Di nhìn anh hai gần như muốn bới tung mấy cuốn album ra thí tròn mắt bèn hỏi:
– Anh hai tìm cái gì vậy?
– Anh hai tìm hình chứ tìm gì?
– Chắc là không có hình rồi, nếu không thì đã tìm ra rồi. Đừng tìm nữa, hai anh em mình đi ăn kem đi anh. Em gnhe bạn em nói có một quán kem mới mở rất là ngon, đưa em đi ăn thử nha anh hai – Thiên Di bước đến bên cạnh Viễn Hinh lay lay tay cậu nài nỉ. Nghe tụi bạn nhắc đến quán kem đó nhiều lần nhưng vẫn chưa có dịp đi ăn thử, Thiên Di rất nôn nóng được đi một lần.
Viễn Hinh không để ý đến, anh bỗng nhớ ra một chuyện nên đứng vụt dậy bỏ đi, chỉ để lại một câu:
– Cất album vào cho anh.
Thiên Di nhìn theo bóng Viễn Hinh dậm chân phụng phịu nói:
– Anh hai đáng ghét.
Viễn Hinh chạy ào ào xuống lầu gặp ba mình đang ngồi trên sofa xem tivi thì lên tiếng hỏi ngay:
– Ba, mẹ đâu rồi hả ba?
– Mẹ con dưới bếp – Ba Vĩnh Phong đáp rồi quay lại nhìn Viễn Hinh hỏi – Chuyện ở trường ổn chứ con?
– Ổn ạ – Viễn Hinh đang định quay xuống bếp, nghe ba hỏi vậy thì dừng bước đáp.
Hai cha con hỏi đáp vài câu thân tình, Viễn Hinh chợt nghĩ rồi đi lại gần ba mình hỏi nhỏ:
– Hôm nay mẹ thế nào hả ba.
Vĩnh Phong nhìn con trai hỏi với tâm trạng bồn chồn thì khẽ cười, biết ngay cậu con trai của mình đã làm chuyện gì đó sợ đến tai mẹ. Vĩnh Phong bây giờ đã vứt bỏ hình dạng của một anh chàng công tử ngạo đời khi xưa, hiện tại Vĩnh Phong là một người đàn ông thành đạt, chững chạc, làm bố của hai đứa con nhỏ, Viễn Hinh gần như là bản sao của Vĩnh Phong khi còn trẻ, vẫn cái bất cần đời và ngông cuồng. Cho nên Vĩnh Phong rất hiểu tâm trạng của con trai.
Vĩnh Phong nheo mắt hỏi con trai:
– Con làm gì rồi.
Viễn Hinh chỉ sợ chuyện ở hồ bơi truyền đến tai mẹ mình, mặc dù biết bạn bè sẽ không nói ra, nhưng người giúp việc trong biệt thự lại rất sợ bà chủ. Chuyện cậu đến biệt thự, tất nhiên mẹ cậu sẽ biết, nếu mẹ cậu hỏi đến thì chắc chắn người làm sẽ khai ra hết, hơn nữa nhỏ cận thị đó chưa chắc chịu bỏ qua cho cậu.
Nếu là bình thường thì Viễn Hinh cũng chẳng sợ việc nhỏ cận thị đó làm ầm lên, nhưng hiện tại cậu có nguy cơ bị tống đi nước ngoài, cho nên không dám chọc giận mẹ của mình.
Nghe ba đặt ra câu nghi vấn như vậy, Viễn Hinh cười cười gãi đầu bảo:
– Con có làm gì đâu ba. Chỉ là con tìm mẹ hỏi về 1 cuốn album, nhưng lại sợ mẹ mắng cái tội quăng bừa bãi nên mới hỏi trước tâm trạng của mẹ mà thôi.
– Ờ, tùy con – Vĩnh Phong hờ hững đáp rồi quay lại xem tivi tiếp, dù sao chuyện gì đến sẽ đến, biết trước cũng chẳng được gì?
Thiên Di từ trên lầu sà xuống lòng Vĩnh Phong nũng nịu nói:
– Ba, anh hai hổng chịu dẫn con đi ăn kem. Còn làm album sốc xổ lung tung cả lên nữa đó ba. Đã vậy còn bắt con dọn nữa.
Vừa nói vừa đưa ánh mắt khiển trách về phái Viễn Hinh, Viễn Hinh trợn mắt nhìn đứa em gái lúc nãy còn ngọt ngào , chỉ chút lát đã trở mặt như thế. Nhưng Thiên Di đâu có sợ cậu, ỷ mình ở trong lòng ba còn bĩu môi với Viễn Hinh.
Vĩnh Phong vuốt đầu con gái yêu , rồi bẹo má nói đầy yêu thương:
– Đến giờ cơm rồi, đi ăn kem sẽ bị mẹ con mắng đó. Anh kem nhiều cũng sẽ bị sâu răng.
– Ăn xong con sẽ đánh răng mà. Ăn cơm xong thì đi ăn kem nha ba – Thiên Di chớp chớp mắt giọng nũng nịu cầu xin.
Vĩnh Phong định lắc đầu nhưng thấy đôi mắt tròn xoe của con gái thì yêu không chịu được bèn gật đầu. Thiên Di vui mừng hò reo.
– Ăn gì mà ăn. Tối ăn kem sẽ lạnh bụng lắm – Hiểu Đồng từ dưới bếp đi lên ngăn cản.
– Chỉ một ly kem thôi mà mẹ – Thiên Di mếu máo phân bua trước sự ngăn cản sắt thép của mẹ.
– Bị đau bụng thì con tự chịu nhé – Hiểu Đồng lắc đầu cương quyết nói.
– Ba…- Thiên Di quay sang nhìn ba mình cầu cứu, Vĩnh Phong tằng hắng một cái mắt dán lên tivi xem như không nghe gì hết. Cái nhà này nhất vợ nhì trời mà.
– Đáng đời – Viễn hinh cười cười nhìn em gái nhếch mép.
Thiên Di tức giận trừng mắt lại với Viễn Hinh, hai anh em cứ thế đấu mắt với nhau, cho đến khi Hiểu Đồng lên tiếng:
– Dọn cơm rồi, ba cha con xuống ăn cơm đi.
Ba cha con tất nhiên vâng lệnh đứng dậy xuống bếp ăn cơm ngay lập tức. Trong bàn cơm, Thiên Di vẫn còn buồn vì không được đi ăn kem, cô bé ngồi gãy gãy đũa cơm.
– Mẹ, con nhớ con có một cuốn album lớp 5 đúng không? Sao con không thấy nó nhỉ – viễn Hinh đang ăn thì dừng đũa nhìn mẹ hiểu Đồng hỏi.
– Chẳng phải có hai cuốn hay sao? Hôm kia dọn dẹp mẹ còn nhìn thấy mà – Hiểu Đồng dừng đũa,
– Không phải hai cuốn đó, là cuốn album tốt nghiệp của con đó – Viễn Hinh đang nói chợt dừng lại, ký ức đau thương năm nào vẫn còn đó.
Hiểu Đồng chợt nhớ đến khoảnh khắc con trai tốt nghiệp cấp 1 năm nào, mới đây đã là một chàng trai cao lớn và điển trai rồi. Cô giờ đã là một người phụ nữ có tuổi, tuy nhiên thời gian không bào mòn vẻ đẹp của cô mà còn khiến nó trở nên mặn mòi hơn. Thời gian trôi qua thật nhanh, cô giờ có được một mái ấm hạnh phúc, nhớ lại những hồi ức xưa mà không khỏi chạnh lòng. Cô đưa mát nhìn chồng mình và hai đứa con mà mĩm cười thỏa mãn.
– Chắc là bà nội con giữ rồi. Con đến nhà nội mà tìm – Hiểu Đồng nhẹ nhàng đáp.
Vĩnh Phong thấy con gái vẫn còn buồn, bèn khều tay Hiểu Đồng hất đầu chỉ. Hiểu Đồng lắc đầu nói:
– Thôi được rồi. Muốn ăn gì thì cũng phải ăn cơm xong đã.
– Yeah…Vui quá đi – Thiên Di hí hửng reo lên, làm rơi cả đũa xuống đất.
Hiểu Đồng chau mày khẽ nói:
– Thật là con gái giống ai không biết nữa.
– Giống em
– Giống mẹ
Cả ba cha con cùng lúc lên tiếng.
– Ba cha con nhà này thật là – Hiểu Đồng bật cười, cả nhà cũng bật cười vang đầy hạnh phúc.
Tiếng cười vang lên cả căn phòng, thỉnh thoảng lại có vài câu vang lên đoại lại như.
– Tấm này nhìn anh hai như đang ngồi bô vậy, mắc cười quá…
– Tấm này lúc anh hai đang học bơi à, nhìn anh hai uống nước thấy mà thương.
– Tấm này đúng là muốn dìm hàng anh hai mà xấu quá đi thôi, cười chết mất…
Viễn Hinh nhìn cô em gái nhỏ đang nằm dài trên giường của mình lật xem album hình lúc nhỏ của mình lúc cười khúc khích, lúc lại cười chê…. Đó là mấy tấm hình được bà nội chụp lại để gọi là kỷ niệm, nhưng bà nội toàn rửa những tấm hình mà cậu nhìn vào chỉ muốn khóc để làm album mà thôi. Bà nội nói, hình đẹp nên để lúc lớn, lúc nhỏ nên giữ lại những bức hình chân thật nhất mới vui. Mỗi năm Viễn Hinh có đến mấy cuốn album, tính đến nay đã gần 30 cuốn, mà cuốn nào cuốn nấy dày chết đi được.
Viễn Hinh hơi cáu tiết nhìn em gái nói:
– Về xem hình của em ý. Có muốn anh đem mấy tấm hình xinh đẹp chết người của em cho bạn bè em xem không?
Bà nội cũng chụp và rửa khá nhiều bức hình rất ư là ba chấm của em gái Viễn Hinh lại để làm kỷ niệm.
– Anh hai xấu tính quá. Người ta chỉ cười có một chút mà làm thấy ghê. Người gì chỉ được cái mã bề ngoài, bề trong thì đáng ghét. Anh hai mà đem hình cho bạn em xem, họ cười em, em nghỉ chơi với anh hai luôn – Thiên Di mếu máo ngồi dậy nhìn Viễn Hinh ức uất nói. Thiên Di tuy cũng thích những tấm hình bà nội chụp ình, thế nhưng mấy tấm hình đó đúng là chỉ nên để bản thân tự xem lại mà thôi, chứ người ngoài mà xem thì ….
Viễn Hinh thấy em gái mếu máo thì than thầm trong đầu, làm cô công chú nhỏ này khóc, cậu chính là tự tìm mồ chôn mình. Nên đứng dậy dỗ dành:
– Anh Hai xin lỗi mà. Anh Hai chỉ đùa thôi , bé Di của anh hai chẳng có tấm hình nào xấu xí hết.
Thiên Di bĩu môi làm mặt giận. Viễn Hinh liền nắm lấy hai cái mà bầu bĩnh của em gái lúc nhẹ bảo:
– Xem cái mặt yêu chưa kìa. Lát nữa anh hai dẫn em đi ăn kem có chịu không?
Thiên Di nghe nói ăn kem thì lập tức hết mếu máo nói:
– Hứa đó nha.
– Có bao giờ anh hai thất hứa với em chưa – Viễn Hinh lườm Thiên Di rồi cười xòa bảo.
Thiên Di vui vẻ cười tươi rồi chỉ tay vào một bức hình bảo:
– Anh hai của em là người đẹp trai nhất, tốt bụng nhất. Nhiều tấm hình anh hai đẹp trai quá, như tấm này nè, nhìn anh hai ngầu ơi là ngầu. Tụi bạn em ai cũng ganh tỵ vì em có một người anh hai đẹp trai như vậy đó.
Viễn Hinh nghe em gái khen thì cười có chút đắc ý xoa đầu em gái rồi lại tiếp tục lật mấy album hình của mình tìm kiếm . Thiên Di nhìn anh hai gần như muốn bới tung mấy cuốn album ra thí tròn mắt bèn hỏi:
– Anh hai tìm cái gì vậy?
– Anh hai tìm hình chứ tìm gì?
– Chắc là không có hình rồi, nếu không thì đã tìm ra rồi. Đừng tìm nữa, hai anh em mình đi ăn kem đi anh. Em gnhe bạn em nói có một quán kem mới mở rất là ngon, đưa em đi ăn thử nha anh hai – Thiên Di bước đến bên cạnh Viễn Hinh lay lay tay cậu nài nỉ. Nghe tụi bạn nhắc đến quán kem đó nhiều lần nhưng vẫn chưa có dịp đi ăn thử, Thiên Di rất nôn nóng được đi một lần.
Viễn Hinh không để ý đến, anh bỗng nhớ ra một chuyện nên đứng vụt dậy bỏ đi, chỉ để lại một câu:
– Cất album vào cho anh.
Thiên Di nhìn theo bóng Viễn Hinh dậm chân phụng phịu nói:
– Anh hai đáng ghét.
Viễn Hinh chạy ào ào xuống lầu gặp ba mình đang ngồi trên sofa xem tivi thì lên tiếng hỏi ngay:
– Ba, mẹ đâu rồi hả ba?
– Mẹ con dưới bếp – Ba Vĩnh Phong đáp rồi quay lại nhìn Viễn Hinh hỏi – Chuyện ở trường ổn chứ con?
– Ổn ạ – Viễn Hinh đang định quay xuống bếp, nghe ba hỏi vậy thì dừng bước đáp.
Hai cha con hỏi đáp vài câu thân tình, Viễn Hinh chợt nghĩ rồi đi lại gần ba mình hỏi nhỏ:
– Hôm nay mẹ thế nào hả ba.
Vĩnh Phong nhìn con trai hỏi với tâm trạng bồn chồn thì khẽ cười, biết ngay cậu con trai của mình đã làm chuyện gì đó sợ đến tai mẹ. Vĩnh Phong bây giờ đã vứt bỏ hình dạng của một anh chàng công tử ngạo đời khi xưa, hiện tại Vĩnh Phong là một người đàn ông thành đạt, chững chạc, làm bố của hai đứa con nhỏ, Viễn Hinh gần như là bản sao của Vĩnh Phong khi còn trẻ, vẫn cái bất cần đời và ngông cuồng. Cho nên Vĩnh Phong rất hiểu tâm trạng của con trai.
Vĩnh Phong nheo mắt hỏi con trai:
– Con làm gì rồi.
Viễn Hinh chỉ sợ chuyện ở hồ bơi truyền đến tai mẹ mình, mặc dù biết bạn bè sẽ không nói ra, nhưng người giúp việc trong biệt thự lại rất sợ bà chủ. Chuyện cậu đến biệt thự, tất nhiên mẹ cậu sẽ biết, nếu mẹ cậu hỏi đến thì chắc chắn người làm sẽ khai ra hết, hơn nữa nhỏ cận thị đó chưa chắc chịu bỏ qua cho cậu.
Nếu là bình thường thì Viễn Hinh cũng chẳng sợ việc nhỏ cận thị đó làm ầm lên, nhưng hiện tại cậu có nguy cơ bị tống đi nước ngoài, cho nên không dám chọc giận mẹ của mình.
Nghe ba đặt ra câu nghi vấn như vậy, Viễn Hinh cười cười gãi đầu bảo:
– Con có làm gì đâu ba. Chỉ là con tìm mẹ hỏi về 1 cuốn album, nhưng lại sợ mẹ mắng cái tội quăng bừa bãi nên mới hỏi trước tâm trạng của mẹ mà thôi.
– Ờ, tùy con – Vĩnh Phong hờ hững đáp rồi quay lại xem tivi tiếp, dù sao chuyện gì đến sẽ đến, biết trước cũng chẳng được gì?
Thiên Di từ trên lầu sà xuống lòng Vĩnh Phong nũng nịu nói:
– Ba, anh hai hổng chịu dẫn con đi ăn kem. Còn làm album sốc xổ lung tung cả lên nữa đó ba. Đã vậy còn bắt con dọn nữa.
Vừa nói vừa đưa ánh mắt khiển trách về phái Viễn Hinh, Viễn Hinh trợn mắt nhìn đứa em gái lúc nãy còn ngọt ngào , chỉ chút lát đã trở mặt như thế. Nhưng Thiên Di đâu có sợ cậu, ỷ mình ở trong lòng ba còn bĩu môi với Viễn Hinh.
Vĩnh Phong vuốt đầu con gái yêu , rồi bẹo má nói đầy yêu thương:
– Đến giờ cơm rồi, đi ăn kem sẽ bị mẹ con mắng đó. Anh kem nhiều cũng sẽ bị sâu răng.
– Ăn xong con sẽ đánh răng mà. Ăn cơm xong thì đi ăn kem nha ba – Thiên Di chớp chớp mắt giọng nũng nịu cầu xin.
Vĩnh Phong định lắc đầu nhưng thấy đôi mắt tròn xoe của con gái thì yêu không chịu được bèn gật đầu. Thiên Di vui mừng hò reo.
– Ăn gì mà ăn. Tối ăn kem sẽ lạnh bụng lắm – Hiểu Đồng từ dưới bếp đi lên ngăn cản.
– Chỉ một ly kem thôi mà mẹ – Thiên Di mếu máo phân bua trước sự ngăn cản sắt thép của mẹ.
– Bị đau bụng thì con tự chịu nhé – Hiểu Đồng lắc đầu cương quyết nói.
– Ba…- Thiên Di quay sang nhìn ba mình cầu cứu, Vĩnh Phong tằng hắng một cái mắt dán lên tivi xem như không nghe gì hết. Cái nhà này nhất vợ nhì trời mà.
– Đáng đời – Viễn hinh cười cười nhìn em gái nhếch mép.
Thiên Di tức giận trừng mắt lại với Viễn Hinh, hai anh em cứ thế đấu mắt với nhau, cho đến khi Hiểu Đồng lên tiếng:
– Dọn cơm rồi, ba cha con xuống ăn cơm đi.
Ba cha con tất nhiên vâng lệnh đứng dậy xuống bếp ăn cơm ngay lập tức. Trong bàn cơm, Thiên Di vẫn còn buồn vì không được đi ăn kem, cô bé ngồi gãy gãy đũa cơm.
– Mẹ, con nhớ con có một cuốn album lớp 5 đúng không? Sao con không thấy nó nhỉ – viễn Hinh đang ăn thì dừng đũa nhìn mẹ hiểu Đồng hỏi.
– Chẳng phải có hai cuốn hay sao? Hôm kia dọn dẹp mẹ còn nhìn thấy mà – Hiểu Đồng dừng đũa,
– Không phải hai cuốn đó, là cuốn album tốt nghiệp của con đó – Viễn Hinh đang nói chợt dừng lại, ký ức đau thương năm nào vẫn còn đó.
Hiểu Đồng chợt nhớ đến khoảnh khắc con trai tốt nghiệp cấp 1 năm nào, mới đây đã là một chàng trai cao lớn và điển trai rồi. Cô giờ đã là một người phụ nữ có tuổi, tuy nhiên thời gian không bào mòn vẻ đẹp của cô mà còn khiến nó trở nên mặn mòi hơn. Thời gian trôi qua thật nhanh, cô giờ có được một mái ấm hạnh phúc, nhớ lại những hồi ức xưa mà không khỏi chạnh lòng. Cô đưa mát nhìn chồng mình và hai đứa con mà mĩm cười thỏa mãn.
– Chắc là bà nội con giữ rồi. Con đến nhà nội mà tìm – Hiểu Đồng nhẹ nhàng đáp.
Vĩnh Phong thấy con gái vẫn còn buồn, bèn khều tay Hiểu Đồng hất đầu chỉ. Hiểu Đồng lắc đầu nói:
– Thôi được rồi. Muốn ăn gì thì cũng phải ăn cơm xong đã.
– Yeah…Vui quá đi – Thiên Di hí hửng reo lên, làm rơi cả đũa xuống đất.
Hiểu Đồng chau mày khẽ nói:
– Thật là con gái giống ai không biết nữa.
– Giống em
– Giống mẹ
Cả ba cha con cùng lúc lên tiếng.
– Ba cha con nhà này thật là – Hiểu Đồng bật cười, cả nhà cũng bật cười vang đầy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.