Chương 1: Nàng là người ta yêu nhất
Nhất Thế An Nhiên
19/10/2017
Ta bây giờ đang làm gì? Câu trả lời đương nhiên là trốn tránh cái nhìn soi mói của bà vợ Hera đanh đá hay ghen của mình để đi tìm tiểu tình nhân
bé nhỏ xinh đẹp rồi.
Mà đối tượng lần này của ta là ai? Một cô gái loài người, Helia, con của vua Sinda xứ Manga. Cô công chúa này năm nay vừa tròn mười sáu tuổi trăng, nghe nói đẹp khuynh quốc khuynh thành, mỹ danh lan xa khắp vùng. Nếu không thì sao có thể lọt vào mắt xanh của ta, vị thần tối cao ngự trị trên đỉnh Olympus?
Là một vị thần tiếng xấu đồn xa vì thói trăng hoa của mình, ta đương nhiên muốn cải trang một chuyến xuống phàm trần để tự thân chiêm ngưỡng sắc đẹp tuyệt trần có thể sánh ngang với các vị thần của Helia.
Nhân cơ hội Hera xuống nhân gian chúc phúc cho các tín đồ của mình, ta bắt đầu hành trình đi chinh phục người đẹp.
Chỉ vừa nhìn thấy cảnh mỹ nhân đang cùng thị nữ vui đùa bên dòng suối, ta quả thật phải "nghiêng ngả", quả không hổ là sắc nước hương trời, khuôn mặt đẹp như hoa, giọng nói thánh thót như tiếng hót của chim họa mi.
Nhưng mà, sánh ngang với các vị thần khác thì có thể chứ so với sắc đẹp của các nữ thần trên đỉnh Olympus thì còn kém xa, càng đừng nói tới vẻ đẹp diễm lệ kiêu kì của vợ ta, thần hậu Hera. Tuy nhiên, yêu đương vụng trộm mới là sở thích của ta, không phải lén lút mới kích thích sao?
Ta nhanh chóng biến thân thành một chàng thanh niên tuấn tú, trở thành khách quý của nhà vua Sinda. Chuyện sau đó không cần nhiều lời, Helia sao có thể thoát khỏi sức quyến rũ vô địch của ta, thu phục mỹ nhân cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc chắc chắn ta không thể ngờ rằng, thói lăng nhăng của mình sẽ đưa đến một hậu quả mà bản thân không thể thừa nhận.
--- ------ ------ ------ ---
Lần ngoại tình gần nhất của ta bị Hera bắt gian tại trận. Cô gái xấu số kia cũng không sống sót nổi dưới cơn thịnh nộ của nàng. Cả Olympus bị nàng náo loạn tới mức gà bay chó sủa. Không một vị thần nào dám lượn lờ trước mặt thần hậu, chỉ sợ mình vô ý sẽ trở thành kẻ trút giận tiếp theo.
Trước tình huống báo động, các vị thần phải sống trong bất an lo sợ, đỉnh Olympus khói thuốc súng tràn ngập, ta đương nhiên phải gánh nhiệm vụ dập tắt lửa giận của Hera, cứu mọi người ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Việc tương tự như thế này đã diễn ra hàng ngàn lần, công phu miệng lưỡi của ta đã luyện tới mức nước chảy mây trôi. Trước hết là ngoan ngoãn để Hera oán giận, sau đó phải thật chân thành nhận lỗi, cầu xin tha thứ, cuối cùng là luôn miệng thề sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, dùng mấy lời ngon ngọt dụ dỗ nàng kiểu như là"nàng là người ta yêu nhất"gì gì đó, cơn giận của nàng có lớn đến mấy cũng phải tiêu tan.
Qủa nhiên không ngoài ta dự liệu, sắc mặt đen sì của nàng giảm đi không ít, cuối cùng cũng chịu cười với ta một cái. Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, ta không phải là sợ người vợ này của mình, chỉ là không hiểu sao ta không muốn nhìn nàng đau lòng. Tuy rằng tật xấu lăng nhăng này ta không thể bỏ được nhưng nhất định ta sẽ làm những việc khác để bù đắp cho nàng.
Vậy nên ta mới cho nàng quyền lực sánh ngang với ta, sức mạnh của ta cũng cho nàng tùy ý sử dụng. Bởi vì ta biết nàng sẽ không bao giờ phản bội ta. Hơn nữa đám tiểu tình nhân của ta cũng không phải để cho nàng muốn xử lí thế nào cũng được đó sao? Như vậy chắc là được rồi chứ!
Nhưng hình như sự việc lần này có gì đó không đúng lắm. Nàng không những bắt ta thề không cho phép chuyện như thế xảy ra lần nữa rất nhiều lần mà còn nhìn ta với ánh mắt mà ta không hiểu nổi. Giống như có chút gì đó mệt mỏi, lại có chút bi thương cùng cầu xin. Ta nghĩ mình hình như hiểu được điều gì đó nhưng cuối cùng lại là chẳng hiểu gì.
Ta còn nhớ câu cuối cùng hôm đó nàng nói với ta : " Nhớ kĩ những gì chàng đã nói, nếu không, sau này chàng cũng không có cơ hội nói ra lần nữa" . Lúc đó sắc mặt nàng lạnh lùng đến kì lạ, câu nói này cũng không giống như một lời cảnh cáo đơn thuần mà giống như một lời thông báo đầy ẩn ý.
Ta chưa từng nghĩ tới hậu quả của việc tiếp tục lăng nhăng là gì, hay đúng hơn là không quan tâm lắm, cho rằng mọi việc vẫn sẽ tái diễn như trước thôi, ta phạm lỗi - nàng nổi giận - ta nhận lỗi - nàng tha thứ - ta lại lăng nhăng như cũ...Một vòng tuần hoàn không có điểm dừng. Đáng tiếc, ta đã sai rồi. Lòng bao dung bao giờ cũng có hạn thôi. Cho dù nàng có yêu ta đến mức nào, tha thứ cho ta hết lần này đến lần khác ra sao, cuối cùng cũng có ngày...nàng mệt mỏi, không muốn chơi trò đánh ghen này với ta nữa.
Mà lần này, ta ngoại tình với Helia, cũng đã quyết định hậu quả mà ta phải nhận. Đó chính là mất đi người vợ mà ta yêu quý mãi mãi, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nữa.
Hera chết rồi.
Nàng đã dùng chính sức mạnh của ta để kết liễu đời mình. Cho dù có là thần, cũng không có khả năng tái sinh lần nữa.
Nàng dùng chính sinh mạng của mình để cho ta thấy, ta ngu xuẩn biết nhường nào, ngu xuẩn đến mức...Đến khi hoàn toàn mất đi nàng, ta mới hiểu" nàng là người ta yêu nhất"...
Không phải lời dỗ ngọt mà là lời nói thật lòng duy nhất.
Hera, ta yêu nàng.
Mà đối tượng lần này của ta là ai? Một cô gái loài người, Helia, con của vua Sinda xứ Manga. Cô công chúa này năm nay vừa tròn mười sáu tuổi trăng, nghe nói đẹp khuynh quốc khuynh thành, mỹ danh lan xa khắp vùng. Nếu không thì sao có thể lọt vào mắt xanh của ta, vị thần tối cao ngự trị trên đỉnh Olympus?
Là một vị thần tiếng xấu đồn xa vì thói trăng hoa của mình, ta đương nhiên muốn cải trang một chuyến xuống phàm trần để tự thân chiêm ngưỡng sắc đẹp tuyệt trần có thể sánh ngang với các vị thần của Helia.
Nhân cơ hội Hera xuống nhân gian chúc phúc cho các tín đồ của mình, ta bắt đầu hành trình đi chinh phục người đẹp.
Chỉ vừa nhìn thấy cảnh mỹ nhân đang cùng thị nữ vui đùa bên dòng suối, ta quả thật phải "nghiêng ngả", quả không hổ là sắc nước hương trời, khuôn mặt đẹp như hoa, giọng nói thánh thót như tiếng hót của chim họa mi.
Nhưng mà, sánh ngang với các vị thần khác thì có thể chứ so với sắc đẹp của các nữ thần trên đỉnh Olympus thì còn kém xa, càng đừng nói tới vẻ đẹp diễm lệ kiêu kì của vợ ta, thần hậu Hera. Tuy nhiên, yêu đương vụng trộm mới là sở thích của ta, không phải lén lút mới kích thích sao?
Ta nhanh chóng biến thân thành một chàng thanh niên tuấn tú, trở thành khách quý của nhà vua Sinda. Chuyện sau đó không cần nhiều lời, Helia sao có thể thoát khỏi sức quyến rũ vô địch của ta, thu phục mỹ nhân cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc chắc chắn ta không thể ngờ rằng, thói lăng nhăng của mình sẽ đưa đến một hậu quả mà bản thân không thể thừa nhận.
--- ------ ------ ------ ---
Lần ngoại tình gần nhất của ta bị Hera bắt gian tại trận. Cô gái xấu số kia cũng không sống sót nổi dưới cơn thịnh nộ của nàng. Cả Olympus bị nàng náo loạn tới mức gà bay chó sủa. Không một vị thần nào dám lượn lờ trước mặt thần hậu, chỉ sợ mình vô ý sẽ trở thành kẻ trút giận tiếp theo.
Trước tình huống báo động, các vị thần phải sống trong bất an lo sợ, đỉnh Olympus khói thuốc súng tràn ngập, ta đương nhiên phải gánh nhiệm vụ dập tắt lửa giận của Hera, cứu mọi người ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Việc tương tự như thế này đã diễn ra hàng ngàn lần, công phu miệng lưỡi của ta đã luyện tới mức nước chảy mây trôi. Trước hết là ngoan ngoãn để Hera oán giận, sau đó phải thật chân thành nhận lỗi, cầu xin tha thứ, cuối cùng là luôn miệng thề sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, dùng mấy lời ngon ngọt dụ dỗ nàng kiểu như là"nàng là người ta yêu nhất"gì gì đó, cơn giận của nàng có lớn đến mấy cũng phải tiêu tan.
Qủa nhiên không ngoài ta dự liệu, sắc mặt đen sì của nàng giảm đi không ít, cuối cùng cũng chịu cười với ta một cái. Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, ta không phải là sợ người vợ này của mình, chỉ là không hiểu sao ta không muốn nhìn nàng đau lòng. Tuy rằng tật xấu lăng nhăng này ta không thể bỏ được nhưng nhất định ta sẽ làm những việc khác để bù đắp cho nàng.
Vậy nên ta mới cho nàng quyền lực sánh ngang với ta, sức mạnh của ta cũng cho nàng tùy ý sử dụng. Bởi vì ta biết nàng sẽ không bao giờ phản bội ta. Hơn nữa đám tiểu tình nhân của ta cũng không phải để cho nàng muốn xử lí thế nào cũng được đó sao? Như vậy chắc là được rồi chứ!
Nhưng hình như sự việc lần này có gì đó không đúng lắm. Nàng không những bắt ta thề không cho phép chuyện như thế xảy ra lần nữa rất nhiều lần mà còn nhìn ta với ánh mắt mà ta không hiểu nổi. Giống như có chút gì đó mệt mỏi, lại có chút bi thương cùng cầu xin. Ta nghĩ mình hình như hiểu được điều gì đó nhưng cuối cùng lại là chẳng hiểu gì.
Ta còn nhớ câu cuối cùng hôm đó nàng nói với ta : " Nhớ kĩ những gì chàng đã nói, nếu không, sau này chàng cũng không có cơ hội nói ra lần nữa" . Lúc đó sắc mặt nàng lạnh lùng đến kì lạ, câu nói này cũng không giống như một lời cảnh cáo đơn thuần mà giống như một lời thông báo đầy ẩn ý.
Ta chưa từng nghĩ tới hậu quả của việc tiếp tục lăng nhăng là gì, hay đúng hơn là không quan tâm lắm, cho rằng mọi việc vẫn sẽ tái diễn như trước thôi, ta phạm lỗi - nàng nổi giận - ta nhận lỗi - nàng tha thứ - ta lại lăng nhăng như cũ...Một vòng tuần hoàn không có điểm dừng. Đáng tiếc, ta đã sai rồi. Lòng bao dung bao giờ cũng có hạn thôi. Cho dù nàng có yêu ta đến mức nào, tha thứ cho ta hết lần này đến lần khác ra sao, cuối cùng cũng có ngày...nàng mệt mỏi, không muốn chơi trò đánh ghen này với ta nữa.
Mà lần này, ta ngoại tình với Helia, cũng đã quyết định hậu quả mà ta phải nhận. Đó chính là mất đi người vợ mà ta yêu quý mãi mãi, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nữa.
Hera chết rồi.
Nàng đã dùng chính sức mạnh của ta để kết liễu đời mình. Cho dù có là thần, cũng không có khả năng tái sinh lần nữa.
Nàng dùng chính sinh mạng của mình để cho ta thấy, ta ngu xuẩn biết nhường nào, ngu xuẩn đến mức...Đến khi hoàn toàn mất đi nàng, ta mới hiểu" nàng là người ta yêu nhất"...
Không phải lời dỗ ngọt mà là lời nói thật lòng duy nhất.
Hera, ta yêu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.