Chương 62: Người em yêu thương, sao anh không hiểu (1)
Loạn
29/08/2017
Đầu tháng ba, những ngày mưa gió bất
tận của Thượng Hải cuối cùng cũng dừng lại, thành phố sau cơn mưa hé lộ
những tia nắng xuân rạng rỡ.
Con gái Tố Cúc của dì đưa dì đến Thượng Hải, hôm nay là sinh thần sáu mươi tuổi của dì, tôi vội đến trạm xe đón họ, lại phát hiện trên gương mặt họ mây đen dày đặc.
Tố Cúc lẳng lặng nói với tôi, vì không có khả năng bồi hoàn khoản vay, nửa tháng sau, căn nhà của dì sẽ bị ngân hàng phát mãi, trước khi đến Thượng Hải, dì và dượng vừa cãi nhau một trận.
Trong lòng tôi rất hổ thẹn, trong những ngày qua tôi chỉ chú tâm vào chuyện vướng mắc tình cảm của mình, gần như quên mất chuyện này, dì là người thân thiết nhất trong những tháng ngày tôi khôn lớn, trong cuộc đời của dì vốn chẳng có được bao nhiêu khoảng thời gian hạnh phúc, chồng là một tiểu thương, quanh năm ở bên ngoài, sau đó còn đam mê cổ phiếu, bởi vì cổ phiếu mà hiện giờ họ sắp mất đi căn nhà của mình.
Dì gặp được tôi vẫn rất đỗi vui mừng, dì nói Tứ Nguyệt, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu.
Sẽ đi đâu ? Tôi cảm thấy trong thời khắc này, tôi lại không nghĩ ra được nên đưa họ đi đâu ? Tôi vẫn cảm nhận được trong ý thức ngầm của mình đang phản kháng việc đưa họ đến chỗ của Lam Trinh Liệt, tôi cảm thấy bản thân vẫn không cách nào nói với dì, hiện giờ tôi đang sống chung với một chàng trai, mà chàng trai kia còn nhỏ hơn tôi những bảy tuổi.
Dì yêu thương tôi, có đôi khi tôi cảm thấy dì yêu thương tôi thậm chí còn hơn cả con gái mình. Bảy tuổi, trong mắt của một người mẹ, nó giống như một làn ranh rộng, biểu hiện rằng người bà luôn quan tâm lo lắng sẽ phải đi trên một đoạn đường quá đỗi gian nan.
Tôi cũng không thể nào đưa họ đến chỗ của Phương Hạo, Phương Hạo đã đi indonesia rồi. Tôi càng không muốn để họ phải ở khách sạn. Cuối cùng tôi đưa bọn họ đến nhà bà ngoại của Tiểu Hổ.
Bà ngoại của Tiểu Hổ nhiệt tình tiếp đón họ, tôi thu xếp cho họ ở lại đó, tiếp theo đến ngân hàng. Nhưng tôi bất lực phát hiện tài sản của mình chỉ có hơn mười vạn tệ, đây còn là số tiền ngày trước Joe đã tích cóp cho tôi.
Hơn mười vạn tệ nó còn thiếu quá nhiều.
Về đến nhà, tôi lấy túi hành lý của mình lật tung một lượt từ trong ra ngoài, phát hiện hóa ra tôi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chẳng có lấy một món đồ đáng giá có thể đem bán.
Suy đi nghĩ lại, tôi đưa mắt soi đến cái hộc tủ kia, tôi còn nhớ những món nữ trang dường như rất đáng giá trước đây Lam Trinh Liệt tặng và còn cả thẻ tôi đều để hết vào đó.
Cũng may, bọn chúng đều còn nguyên.
Tôi luôn biết những món đồ nhỏ bé kia rất đáng giá, nhưng tôi không ngờ chúng lại đáng giá đến thế, một chiếc lắc tay thêm một chiếc lắc chân lại để tôi đổi được tờ chi phiếu một triệu một trăm ngàn nhân dân tệ, mà trong túi xách của tôi vẫn còn để mấy món. Mấy món đó, có hoa tai, có dây chuyền.
Cầm tờ chi phiếu kia, tâm tình tôi phức tạp. Còn nhớ khi Lam Trinh Liệt lén lút mang chúng bỏ vào trong túi xách của tôi, lúc tôi hỏi đến, người nào đó trả lời bâng quơ nhẹ tênh rằng những món đồ kia thích thì đeo lên, không thích thì mang chúng đi đổi lấy chi phiếu. Hiện giờ, tôi không ngờ mình thật sự đã mang chúng đi đổi lấy chi phiếu rồi.
Dì nhận được tờ chi phiếu có hơi sửng sốt : “ Tứ Nguyệt, sao con lại có nhiều tiền đến vậy ?”
Bất luận thế nào dì cũng không chịu nhận tờ chi phiếu, cuối cùng tôi phải nói với dì số tiền kia là Phương Hạo giúp tôi đầu tư có được, dì mới chịu nhận lấy.
Đến khoảng gần sáu giờ, tôi đưa hai người nhà dì còn có Tiểu Hổ, bà ngoại Tiểu Hổ đến dùng bữa tại một nhà hàng khách sạn nổi tiếng chuyên tổ chức tiệc mừng thọ ở Thượng Hải.
Sáu mươi tuổi, với một người mà nói rất đặc biệt. Sáu mươi tuổi, theo truyền thống Trung Quốc nó tượng trưng cho sáu con giáp, một vòng luân hồi, một bước chuyển quan trọng. Tôi hi vọng ngày hôm nay dì có thể vui vẻ hạnh phúc.
Chúng tôi đặt chỗ trong một phòng bao dạng trung, sau khi giải quyết xong những chuyện phiền phức kia, dì nhẹ nhõm hơn nhiều, người phục vụ mang đến rất nhiều món ăn lạ lùng cổ quái, dì nhìn thấy chúng liền cười hết cỡ, luôn miệng khen ngợi bọn họ chu đáo, Tố Cúc nói với tôi những món kia đều là những món phải chuẩn bị cho sinh thần sáu mươi tuổi, rất có ý nghĩa tượng trưng.
Trong khi, dì và bà ngoại Tiểu Hổ đang chuyện trò vui vẻ , Tiểu Hổ lại chỉ chăm chú nghiên cứu những món ăn quái lạ trên bàn kia, Tố Cúc hỏi tôi những chuyện liên quan đến cuộc sống ở nước ngoài. Có vẻ cũng khá thú vị.
Muộn hơn một chút, cửa bị đẩy ra, người phục vụ mang đến một món quà được bao bọc rất trang trọng, nói là giám đốc của họ với tư cách cá nhân chúc Thọ Tinh Công năm nào cũng vậy.
Tôi hỏi giám đốc của họ là ai, người phục vụ chỉ cười không nói.
Đợi sau khi người phục vụ rời đi, chúng tôi mở quà ra xem, thật quá thất kinh hồn vía , bên trong lại gói một con rùa vàng không nhỏ, mà còn là vàng rồng nữa cơ, cầm lên nặng trình trịch, trông thấy nó, chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
Khi chúng tôi vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, cửa lại lần nữa bị đẩy ra. Trong mấy người bước vào tôi hiển nhiên nhìn thấy Lam Trinh Liệt. Sơ mi màu gạo, áo len cổ chữ V màu xanh ngọc, bên trong sơ mi mang cà vạt cùng màu, quần âu màu cà phê cộng thêm những đường nét rõ rệt kia, cái gương mặt với tỉ lệ hoàn hảo trong phút chốc khiến cho đồng bào nữ giới tại bàn trông đần hẳn ra.
Người nào đó bước về phía chúng tôi, trên mặt trưng ra nụ cười chí mạng : “ Tứ Nguyệt, họ hàng đến chơi, dù sao cũng phải báo với anh một tiếng.” Sau khi nói xong người ấy dừng lại bên cạnh dì, khẽ khom người xuống : “ Dì à, xin chào. Con là Lam Trinh Liệt.”
Tôi ngượng ngập đứng lên : “ Trinh Liệt, anh . . . sao anh lại ở đây ?”
Người trẻ tuổi vừa cùng bước vào với Lam Trinh Liệt cũng đi đến trước mặt tôi : “ Là tôi báo với Eric, tôi là giám đốc ở đây, khách sạn này là sản nghiệp của nhà chúng tôi.”
Cậu ta tên Hứa Viễn, một trong những người bạn của Lam Trinh Liệt, bình thường biểu hiện trầm lặng kiệm lời.
“ Là giám đốc à, đến thật đúng lúc, món quà cậu tặng chúng tôi xin ghi lòng, nhưng nó quá quý giá tôi không thể nhận.” Dì đặt con rùa vàng trở lại vào trong hộp quà, đẩy đến trước mặt Hứa Viễn.
Lam Trinh Liệt đưa tay chặn nó lại : “ Dì à, dì không cần phải khách sáo, cứ xem như món quà may mắn trúng thưởng trong ngày sinh nhật, xem nó như sổ số may mắn là được.”
Lam Trinh Liệt của lúc này đây giống như một thanh niên tốt am hiểu nhân tình thế thái, cử chỉ đúng mực, nho nhã lễ độ.
Hứa Viễn ở bên cạnh không ngừng gật đầu phụ họa.
“ Tứ Nguyệt,” Dì chỉ vào Lam Trinh Liệt : “ Vị này là . . .?”
Không khí trở nên có hơi gượng gạo, còn lặng im trong thoáng chốc. Lam Trinh Liệt ở bên cạnh nghiêm mặt nhìn tôi, còn trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
“ Ôi, bà ơi, anh ấy là bệnh nhân của Tứ Nguyệt.” Tiểu Hổ vẫn luôn rất im lặng bật thốt ra những ngôn từ rất chắc chắn : “ Tứ Nguyệt hiện giờ đang sống ở nhà anh ấy, con và anh ấy cùng là em trai của Tứ Nguyệt.”
Sau khi nói xong, Tiểu Hổ còn rất đắc ý nháy nháy mắt với tôi.
“ Tứ Nguyệt, như lời Tiểu Hổ đã nói phải không ?” Dì hỏi lại tôi lần nữa.
“ Dạ.” Câu trả lời phát ra còn bé hơn cả con muỗi, tôi bật cười khô khốc : “ Thức ăn đến rồi, mọi người nhanh lên, thức ăn nguội rồi sẽ đáng tiếc lắm.”
Dì lại ngồi trở xuống, vẫy gọi Lam Trinh Liệt và Hứa viễn bên cạnh : “ Hai chàng trai trẻ, các cậu cùng ngồi đi. Hôm nay sinh thần sáu mươi tuổi của bà già này, các cậu là bạn của Tứ Nguyệt nhà chúng tôi, vậy thì chúng ta là người nhà cả, đến đây, đến đây, đừng khách sáo.”
“ Tứ Nguyệt.” Tứ Cúc bên cạnh cũng chen vào xem náo nhiệt: “ Có bệnh nhân kiểu này, em đúng là số hưởng mãn nhãn rồi nha .”
Trong tích tắc, tôi nhìn thấy Lam Trinh Liệt sa sầm nét mặt, tôi kéo nhẹ người nào đó, người ấy mới không câu nệ ngồi xuống bên cạnh tôi. Nét mặt so với lúc mới vào đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Dì thao thao bất tuyệt kể những chuyện khi tôi còn bé, cũng nhẹ nhàng đánh tiếng nhờ Lam Trinh Liệt đừng quá so đo với tôi. Sau cùng dì đột nhiên hỏi tôi sao lại không thấy cậu Tiểu Phương, cũng chính là Phương Hạo. Mỗi lần dì gọi điện đều dặn dò tới lui, bảo tôi phải nắm chắc Phương Hạo.
Trong lòng tôi thầm kêu khổ. Lam Trinh Liệt đang ngồi bên cạnh tôi đột nhiên đứng lên, quay người bước đi, trước khi đi còn đưa cánh tay thúc mạnh vào tôi. Tôi đành phải đứng lên, nói một câu thất lễ, thục mạng theo sau người nào đó bước ra khỏi phòng bao.
Trong lối đi của phòng bao, Lam Trinh Liệt ép tôi vào tường, ngữ khí bốc hỏa : “ Lâm Tứ Nguyệt, anh khiến em mất mặt đến vậy ha, không thể xuất đầu lộ diện à ?”
Tôi cúi đầu im tiếng, không, không phải đâu, Trinh Liệt, chính bởi vì anh quá nổi bật để xuất đầu lộ diện, thế nên, em đã mặc cảm, đã tự ti.
“ Em nói thử xem, anh không tốt chỗ nào, chỗ nào khiến em không thể xuất đầu lộ diện ? Hửm ?” Ngữ khí bốc hỏa biến thành phẫn nộ : “ Khi Hứa Viễn nói em đưa theo trưởng bối trông có vẻ rất thân thiết với em đến khách sạn của cậu ta mừng thọ, anh vứt lại hết mọi thứ, đẩy toàn bộ việc xã giao với khách hàng cho Tiên Đế, anh còn hỏi những quản gia lớn tuổi của anh thường có ấn tượng tốt về một chàng trai như thế nào, ăn nói phải chú ý những điều chi ? Anh còn thay luôn chiếc áo trông có vẻ trịnh trọng hơn, vội vàng chạy đến đây, nhưng không ngờ được tình huống lại là thế này. Tại sao em có thể đưa cái tên họ Phương kia đến trước mặt họ, còn anh thì lại không thể ? Hay là, trong lòng em chỉ có ý nghĩ đùa cợt với anh mà thôi ? Hửm, Lâm Tứ Nguyệt ?”
Ba chữ Lâm Tứ Nguyệt sau cùng Lam Trinh Liệt nói đến nghiến răng nghiến lợi.
“ Em xin lỗi, Trinh Liệt.” Lần này là lỗi của tôi, tôi biết, đều là mặc cảm tự ti đáng chết, tôi điều chỉnh giọng nói êm ái đến lạ thường, đưa tay khẽ kéo áo của người nào đó : “ Trinh Liệt, tha thứ cho em đi mà, là lỗi của em, anh đừng so đo làm gì, hửm ?”
Người ấy buông tôi ra, bước lui vài bước, lạnh nhạt nói : “ Vậy thì, anh muốn em hôn anh.”
“ Hả . . .” Nuốt một ngụm nước bọt, tôi nhỏ giọng nói : “ Hôn anh anh sẽ không tức giận với em nữa ha.”
Người nào đó khẽ gật đầu.
“ Thế thì, cưng à, cưng nhắm mắt lại đi nào.”
Con gái Tố Cúc của dì đưa dì đến Thượng Hải, hôm nay là sinh thần sáu mươi tuổi của dì, tôi vội đến trạm xe đón họ, lại phát hiện trên gương mặt họ mây đen dày đặc.
Tố Cúc lẳng lặng nói với tôi, vì không có khả năng bồi hoàn khoản vay, nửa tháng sau, căn nhà của dì sẽ bị ngân hàng phát mãi, trước khi đến Thượng Hải, dì và dượng vừa cãi nhau một trận.
Trong lòng tôi rất hổ thẹn, trong những ngày qua tôi chỉ chú tâm vào chuyện vướng mắc tình cảm của mình, gần như quên mất chuyện này, dì là người thân thiết nhất trong những tháng ngày tôi khôn lớn, trong cuộc đời của dì vốn chẳng có được bao nhiêu khoảng thời gian hạnh phúc, chồng là một tiểu thương, quanh năm ở bên ngoài, sau đó còn đam mê cổ phiếu, bởi vì cổ phiếu mà hiện giờ họ sắp mất đi căn nhà của mình.
Dì gặp được tôi vẫn rất đỗi vui mừng, dì nói Tứ Nguyệt, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu.
Sẽ đi đâu ? Tôi cảm thấy trong thời khắc này, tôi lại không nghĩ ra được nên đưa họ đi đâu ? Tôi vẫn cảm nhận được trong ý thức ngầm của mình đang phản kháng việc đưa họ đến chỗ của Lam Trinh Liệt, tôi cảm thấy bản thân vẫn không cách nào nói với dì, hiện giờ tôi đang sống chung với một chàng trai, mà chàng trai kia còn nhỏ hơn tôi những bảy tuổi.
Dì yêu thương tôi, có đôi khi tôi cảm thấy dì yêu thương tôi thậm chí còn hơn cả con gái mình. Bảy tuổi, trong mắt của một người mẹ, nó giống như một làn ranh rộng, biểu hiện rằng người bà luôn quan tâm lo lắng sẽ phải đi trên một đoạn đường quá đỗi gian nan.
Tôi cũng không thể nào đưa họ đến chỗ của Phương Hạo, Phương Hạo đã đi indonesia rồi. Tôi càng không muốn để họ phải ở khách sạn. Cuối cùng tôi đưa bọn họ đến nhà bà ngoại của Tiểu Hổ.
Bà ngoại của Tiểu Hổ nhiệt tình tiếp đón họ, tôi thu xếp cho họ ở lại đó, tiếp theo đến ngân hàng. Nhưng tôi bất lực phát hiện tài sản của mình chỉ có hơn mười vạn tệ, đây còn là số tiền ngày trước Joe đã tích cóp cho tôi.
Hơn mười vạn tệ nó còn thiếu quá nhiều.
Về đến nhà, tôi lấy túi hành lý của mình lật tung một lượt từ trong ra ngoài, phát hiện hóa ra tôi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chẳng có lấy một món đồ đáng giá có thể đem bán.
Suy đi nghĩ lại, tôi đưa mắt soi đến cái hộc tủ kia, tôi còn nhớ những món nữ trang dường như rất đáng giá trước đây Lam Trinh Liệt tặng và còn cả thẻ tôi đều để hết vào đó.
Cũng may, bọn chúng đều còn nguyên.
Tôi luôn biết những món đồ nhỏ bé kia rất đáng giá, nhưng tôi không ngờ chúng lại đáng giá đến thế, một chiếc lắc tay thêm một chiếc lắc chân lại để tôi đổi được tờ chi phiếu một triệu một trăm ngàn nhân dân tệ, mà trong túi xách của tôi vẫn còn để mấy món. Mấy món đó, có hoa tai, có dây chuyền.
Cầm tờ chi phiếu kia, tâm tình tôi phức tạp. Còn nhớ khi Lam Trinh Liệt lén lút mang chúng bỏ vào trong túi xách của tôi, lúc tôi hỏi đến, người nào đó trả lời bâng quơ nhẹ tênh rằng những món đồ kia thích thì đeo lên, không thích thì mang chúng đi đổi lấy chi phiếu. Hiện giờ, tôi không ngờ mình thật sự đã mang chúng đi đổi lấy chi phiếu rồi.
Dì nhận được tờ chi phiếu có hơi sửng sốt : “ Tứ Nguyệt, sao con lại có nhiều tiền đến vậy ?”
Bất luận thế nào dì cũng không chịu nhận tờ chi phiếu, cuối cùng tôi phải nói với dì số tiền kia là Phương Hạo giúp tôi đầu tư có được, dì mới chịu nhận lấy.
Đến khoảng gần sáu giờ, tôi đưa hai người nhà dì còn có Tiểu Hổ, bà ngoại Tiểu Hổ đến dùng bữa tại một nhà hàng khách sạn nổi tiếng chuyên tổ chức tiệc mừng thọ ở Thượng Hải.
Sáu mươi tuổi, với một người mà nói rất đặc biệt. Sáu mươi tuổi, theo truyền thống Trung Quốc nó tượng trưng cho sáu con giáp, một vòng luân hồi, một bước chuyển quan trọng. Tôi hi vọng ngày hôm nay dì có thể vui vẻ hạnh phúc.
Chúng tôi đặt chỗ trong một phòng bao dạng trung, sau khi giải quyết xong những chuyện phiền phức kia, dì nhẹ nhõm hơn nhiều, người phục vụ mang đến rất nhiều món ăn lạ lùng cổ quái, dì nhìn thấy chúng liền cười hết cỡ, luôn miệng khen ngợi bọn họ chu đáo, Tố Cúc nói với tôi những món kia đều là những món phải chuẩn bị cho sinh thần sáu mươi tuổi, rất có ý nghĩa tượng trưng.
Trong khi, dì và bà ngoại Tiểu Hổ đang chuyện trò vui vẻ , Tiểu Hổ lại chỉ chăm chú nghiên cứu những món ăn quái lạ trên bàn kia, Tố Cúc hỏi tôi những chuyện liên quan đến cuộc sống ở nước ngoài. Có vẻ cũng khá thú vị.
Muộn hơn một chút, cửa bị đẩy ra, người phục vụ mang đến một món quà được bao bọc rất trang trọng, nói là giám đốc của họ với tư cách cá nhân chúc Thọ Tinh Công năm nào cũng vậy.
Tôi hỏi giám đốc của họ là ai, người phục vụ chỉ cười không nói.
Đợi sau khi người phục vụ rời đi, chúng tôi mở quà ra xem, thật quá thất kinh hồn vía , bên trong lại gói một con rùa vàng không nhỏ, mà còn là vàng rồng nữa cơ, cầm lên nặng trình trịch, trông thấy nó, chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
Khi chúng tôi vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, cửa lại lần nữa bị đẩy ra. Trong mấy người bước vào tôi hiển nhiên nhìn thấy Lam Trinh Liệt. Sơ mi màu gạo, áo len cổ chữ V màu xanh ngọc, bên trong sơ mi mang cà vạt cùng màu, quần âu màu cà phê cộng thêm những đường nét rõ rệt kia, cái gương mặt với tỉ lệ hoàn hảo trong phút chốc khiến cho đồng bào nữ giới tại bàn trông đần hẳn ra.
Người nào đó bước về phía chúng tôi, trên mặt trưng ra nụ cười chí mạng : “ Tứ Nguyệt, họ hàng đến chơi, dù sao cũng phải báo với anh một tiếng.” Sau khi nói xong người ấy dừng lại bên cạnh dì, khẽ khom người xuống : “ Dì à, xin chào. Con là Lam Trinh Liệt.”
Tôi ngượng ngập đứng lên : “ Trinh Liệt, anh . . . sao anh lại ở đây ?”
Người trẻ tuổi vừa cùng bước vào với Lam Trinh Liệt cũng đi đến trước mặt tôi : “ Là tôi báo với Eric, tôi là giám đốc ở đây, khách sạn này là sản nghiệp của nhà chúng tôi.”
Cậu ta tên Hứa Viễn, một trong những người bạn của Lam Trinh Liệt, bình thường biểu hiện trầm lặng kiệm lời.
“ Là giám đốc à, đến thật đúng lúc, món quà cậu tặng chúng tôi xin ghi lòng, nhưng nó quá quý giá tôi không thể nhận.” Dì đặt con rùa vàng trở lại vào trong hộp quà, đẩy đến trước mặt Hứa Viễn.
Lam Trinh Liệt đưa tay chặn nó lại : “ Dì à, dì không cần phải khách sáo, cứ xem như món quà may mắn trúng thưởng trong ngày sinh nhật, xem nó như sổ số may mắn là được.”
Lam Trinh Liệt của lúc này đây giống như một thanh niên tốt am hiểu nhân tình thế thái, cử chỉ đúng mực, nho nhã lễ độ.
Hứa Viễn ở bên cạnh không ngừng gật đầu phụ họa.
“ Tứ Nguyệt,” Dì chỉ vào Lam Trinh Liệt : “ Vị này là . . .?”
Không khí trở nên có hơi gượng gạo, còn lặng im trong thoáng chốc. Lam Trinh Liệt ở bên cạnh nghiêm mặt nhìn tôi, còn trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
“ Ôi, bà ơi, anh ấy là bệnh nhân của Tứ Nguyệt.” Tiểu Hổ vẫn luôn rất im lặng bật thốt ra những ngôn từ rất chắc chắn : “ Tứ Nguyệt hiện giờ đang sống ở nhà anh ấy, con và anh ấy cùng là em trai của Tứ Nguyệt.”
Sau khi nói xong, Tiểu Hổ còn rất đắc ý nháy nháy mắt với tôi.
“ Tứ Nguyệt, như lời Tiểu Hổ đã nói phải không ?” Dì hỏi lại tôi lần nữa.
“ Dạ.” Câu trả lời phát ra còn bé hơn cả con muỗi, tôi bật cười khô khốc : “ Thức ăn đến rồi, mọi người nhanh lên, thức ăn nguội rồi sẽ đáng tiếc lắm.”
Dì lại ngồi trở xuống, vẫy gọi Lam Trinh Liệt và Hứa viễn bên cạnh : “ Hai chàng trai trẻ, các cậu cùng ngồi đi. Hôm nay sinh thần sáu mươi tuổi của bà già này, các cậu là bạn của Tứ Nguyệt nhà chúng tôi, vậy thì chúng ta là người nhà cả, đến đây, đến đây, đừng khách sáo.”
“ Tứ Nguyệt.” Tứ Cúc bên cạnh cũng chen vào xem náo nhiệt: “ Có bệnh nhân kiểu này, em đúng là số hưởng mãn nhãn rồi nha .”
Trong tích tắc, tôi nhìn thấy Lam Trinh Liệt sa sầm nét mặt, tôi kéo nhẹ người nào đó, người ấy mới không câu nệ ngồi xuống bên cạnh tôi. Nét mặt so với lúc mới vào đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Dì thao thao bất tuyệt kể những chuyện khi tôi còn bé, cũng nhẹ nhàng đánh tiếng nhờ Lam Trinh Liệt đừng quá so đo với tôi. Sau cùng dì đột nhiên hỏi tôi sao lại không thấy cậu Tiểu Phương, cũng chính là Phương Hạo. Mỗi lần dì gọi điện đều dặn dò tới lui, bảo tôi phải nắm chắc Phương Hạo.
Trong lòng tôi thầm kêu khổ. Lam Trinh Liệt đang ngồi bên cạnh tôi đột nhiên đứng lên, quay người bước đi, trước khi đi còn đưa cánh tay thúc mạnh vào tôi. Tôi đành phải đứng lên, nói một câu thất lễ, thục mạng theo sau người nào đó bước ra khỏi phòng bao.
Trong lối đi của phòng bao, Lam Trinh Liệt ép tôi vào tường, ngữ khí bốc hỏa : “ Lâm Tứ Nguyệt, anh khiến em mất mặt đến vậy ha, không thể xuất đầu lộ diện à ?”
Tôi cúi đầu im tiếng, không, không phải đâu, Trinh Liệt, chính bởi vì anh quá nổi bật để xuất đầu lộ diện, thế nên, em đã mặc cảm, đã tự ti.
“ Em nói thử xem, anh không tốt chỗ nào, chỗ nào khiến em không thể xuất đầu lộ diện ? Hửm ?” Ngữ khí bốc hỏa biến thành phẫn nộ : “ Khi Hứa Viễn nói em đưa theo trưởng bối trông có vẻ rất thân thiết với em đến khách sạn của cậu ta mừng thọ, anh vứt lại hết mọi thứ, đẩy toàn bộ việc xã giao với khách hàng cho Tiên Đế, anh còn hỏi những quản gia lớn tuổi của anh thường có ấn tượng tốt về một chàng trai như thế nào, ăn nói phải chú ý những điều chi ? Anh còn thay luôn chiếc áo trông có vẻ trịnh trọng hơn, vội vàng chạy đến đây, nhưng không ngờ được tình huống lại là thế này. Tại sao em có thể đưa cái tên họ Phương kia đến trước mặt họ, còn anh thì lại không thể ? Hay là, trong lòng em chỉ có ý nghĩ đùa cợt với anh mà thôi ? Hửm, Lâm Tứ Nguyệt ?”
Ba chữ Lâm Tứ Nguyệt sau cùng Lam Trinh Liệt nói đến nghiến răng nghiến lợi.
“ Em xin lỗi, Trinh Liệt.” Lần này là lỗi của tôi, tôi biết, đều là mặc cảm tự ti đáng chết, tôi điều chỉnh giọng nói êm ái đến lạ thường, đưa tay khẽ kéo áo của người nào đó : “ Trinh Liệt, tha thứ cho em đi mà, là lỗi của em, anh đừng so đo làm gì, hửm ?”
Người ấy buông tôi ra, bước lui vài bước, lạnh nhạt nói : “ Vậy thì, anh muốn em hôn anh.”
“ Hả . . .” Nuốt một ngụm nước bọt, tôi nhỏ giọng nói : “ Hôn anh anh sẽ không tức giận với em nữa ha.”
Người nào đó khẽ gật đầu.
“ Thế thì, cưng à, cưng nhắm mắt lại đi nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.