Chương 63: Người em yêu thương, sao anh không hiểu (2)
Loạn
29/08/2017
Tiến về phía trước vài bước, tôi kiễng chân lên, quấn chặt lấy cổ của Lam Trinh Liệt, hôn người nào đó dữ dội, đầu lưỡi của tôi và đầu lưỡi của người ấy quấn quýt lấy nhau, như những chú cá hăng hái vận động, Rita nói với tôi cánh đàn ông đôi khi thích
người phụ nữ của mình nhiệt tình như lửa.
Khi cả hai chúng tôi đều đang thở gấp vẫn không nỡ rời nhau ra, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu.
“ Lại nữa rồi, hai người cứ thích cái trò nước bọt đến thế kia à ?”
Nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia, cách chúng tôi không xa hiển nhiên có bốn lớn một nhỏ, lớn thì sắc mặt ngượng ngùng, nhỏ thì không mấy hài lòng.
Qua thần sắc đắc ý của Lam Trinh Liệt vào lúc này đây cùng với biểu cảm tâm ý lĩnh hội của Hứa Viễn, tôi ý thức được đây là cái bẫy của Lam Trinh Liệt. Nhưng vì sao giây phút này trong lòng tôi lại vui phơi phới, phụ nữ trên thế gian đều thích người ấy trong lòng vì mình mà dụng chút tâm tư, không quang minh lỗi lạc thì đã làm sao nào ?
Khoác tay Lam Trinh Liệt tôi đến trước mặt dì : “ Dì Cao, đây là Lam Trinh Liệt, bạn trai của con.”
Lam Trinh Liệt bên cạnh tôi mặt tươi roi rói. Trong nét mặt có mùi vị của hạnh phúc, niềm hạnh phúc kia giống như làn gió xuân ung dung muộn màng, sưởi ấm cho tôi, khiến tôi hân hoan háo hức, người bên cạnh tôi giờ đang vì tôi mà hạnh phúc, còn tôi, vì hạnh phúc của người ấy cũng thấy hạnh phúc. Tôi nghĩ, đây chính là yêu nhau.
Tối đó, Hứa Viễn sắp xếp cho dì và Tố Cúc ở lại khách sạn nhà họ, tôi cũng ở cùng, tôi biết dì nhất định có rất nhiều lời muốn hỏi.
“ Tứ Nguyệt, chị thật là ngưỡng mộ em, tình yêu của em cứ như chuyện tình trong phim. Người yêu của em chính là ngôi sao sáng chói.” Tố Cúc nằm trên chiếc giường xa hoa trong khách sạn, lẩm bẩm nói.
Tôi khẽ nhìn dì đang ngồi bên cạnh, dì cũng đang nhìn tôi, thần sắc phức tạp.
“ Tứ Nguyệt, cậu trai ấy làm nghề gì, vừa nhìn đã biết gia thế rất tốt, bố mẹ cậu ấy ấn tượng về con ra sao ? Nghe những lời Tiểu Hổ nói, tuổi tác của cậu trai ấy cũng nhỏ hơn con, cậu ấy nhỏ hơn con bao nhiêu ? Hiện giờ con đang sống ở nhà cậu ấy là chuyện thế nào ?”
Tôi đã dùng thời gian cực dài để kể với dì những chuyện về Lam Trinh Liệt, bao gồm gia thế của người nào đó, tuổi tác của người nào đó, cũng bao gồm luôn chuyện trước mắt tôi và người nào đó đang sống cùng nhau.
Sau khi nghe xong những chuyện kia, dì thở ra một hơi thật dài, vuốt ve mái tóc tôi : “ Con bé này đường tình cảm quá trắc trở mà .”
Sau đó, dì yên lòng cười lên : “ Dì Cao cũng ngưỡng mộ con, có thể nhìn ra, cậu trai ấy rất để ý con, chỉ là, tuổi tác hơi nhỏ chút thôi.”
“ Trời ạ, Lâm Tứ Nguyệt, hoàn toàn là truyện cổ tích, hoàn toàn là truyện cổ tích.” Tố Cúc không biết từ lúc nào đã nhảy xuống giường lặng thinh cả nửa ngày, dường như mới hoàn hồn về, lại bắt đầu lẩm bẩm một mình.
Cổ tích ? Tôi cũng hi vọng nó là cổ tích, trong truyện cổ tích chẳng phải đều có những kết cục tốt đẹp hết sao ?
Mười một giờ hơn, tôi nhận được cuộc điện thoại thứ ba của Lam Trinh Liệt.
“ Tứ Nguyệt, anh đến đón em được không ?” Lam Trinh Liệt lại bắt đầu không biết mệt mỏi, trong ba cuộc điện thoại người nào đó đều nói những lời như nhau.
“ Chẳng phải em nói, tối nay em sẽ ở lại đây à ?” Tôi hạ thấp giọng.
“ Anh mặc kệ, dù sao, người và xe của anh đã ở trước cổng khách sạn rồi.” Bên kia cất cao giọng.
“ Em cũng mặc kệ, dù sao tối nay em phải ở lại đây.” Tôi không nhịn được rít giọng lên. Sau đó, tôi nhìn thấy ánh mắt ám muội của dì và Tố Cúc.
Dì đưa tay lấy đi điện thoại của tôi, sắc mặt tươi tắn nói vào điện thoại : “ Nó sẽ về nhà thôi.”
Tố Cúc ở bên cạnh không nhịn được trêu chọc : “ Ngưỡng mộ quá, ngưỡng mộ quá.”
Dì tiễn tôi đến cửa thang máy.
“ Tứ Nguyệt, lần này nhất định phải cố nắm chắc hạnh phúc của mình, nhớ kĩ nhé, phải tin tưởng bản thân, con xứng đáng được sánh duyên cùng chàng trai ưu tú nhất trên đời.” Dì đã dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn tôi nói chắc chắn.
Tôi khẽ gật đầu, người phụ nữ này đặt cho tôi cái tên, từ khi tôi cất tiếng chào đời, chứng kiến sự trưởng thành của tôi, chứng kiến sự tuyệt vọng của tôi, dì hiểu rõ tôi, hiểu rõ những đau đớn và khổ sở tôi đã gánh chịu.
Lam Trinh Liệt không biết từ lúc nào cũng đã trở thành chiếc bánh gato của Lâm Tứ Nguyệt, khiến tôi say mê không thôi, lưu luyến muôn phần, cũng khiến cho tôi lo được lo mất.
* * *
Đến giữa tháng ba, tôi nộp hồ sơ vào một vài bệnh viện công ở Thượng Hải, cũng đã tiến hành phỏng vấn tới lui liên tục. Lam Trinh Liệt vào giai đoạn này cũng trở nên bận rộn, thường về nhà rất muộn, có lúc còn mang luôn công việc về nhà, thỉnh thoảng Triệu Tiên Đế cũng đến tìm người nào đó. Bọn họ ở trong phòng làm việc của Lam Trinh Liệt bận suốt một thời gian dài, tôi từng quan sát cách thức tương tác giữa hai người họ. Lam Trinh Liệt nói với tôi, Triệu Tiên Đế với mình càng giống như anh em hơn, một người anh em khiến cho người nào đó không có gánh nặng.
Lam Trinh Liệt khi đối diện với Triệu Tiên Đế biểu hiện rất thoải mái, giữa hai người họ tương tác ăn ý, tôi biết đằng sau sự ăn ý kia đại diện cho cái gì, là thời gian. Một quá trình thời gian lâu dài.
Đây là một buổi tối cuối tuần, Lam Trinh Liệt xong việc sớm hơn bình thường một chút. Người nào đó gối đầu lên chân tôi, sắc mặt mệt mỏi.
“ Đuối lắm à ?” Tôi xoa xoa huyệt thái dương của người nào đó.
“ Uhm. Anh muốn nghỉ vài ngày phép vào dịp sinh nhật.” Người nào đó đưa tay ra ôm lấy eo, kê đầu lên bụng tôi.
Ngày kia là sinh nhật của Lam Trinh Liệt.
Tay chải chuốt mái tóc của người nào đó, âm nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, không khí lãng mạn ấm cúng.
“ Trinh Liệt, anh muốn em tặng quà gì cho anh ?”
Người nào đó đưa tay đặt lên cổ tay tôi : “ Có phải đến lúc đó anh muốn gì em đều sẽ cho ?”
“ Chỉ cần trong khả năng có thể, anh muốn cái gì em đều sẽ cho.” Chỉ e rằng anh cái gì cũng không thiếu.
Tay của Lam Trinh Liệt từ từ di chuyển, cuối cùng dừng lại trên vết sẹo kia, vuốt ve một cách tỉ mỉ.
“ Nếu như, anh nói dùng chiếc đồng hồ anh đang đeo đổi lấy chiếc đồng hồ em đang đeo, em đồng ý không ?”
Bầu không khí chợt trở nên cứng nhắc, có gì đó đang lưu chuyển trong không khí.
Tay tôi hơi khựng lại, tôi nói : “ Anh ngốc quá, của anh là đồng hộ hiệu.” Nói xong tôi còn cười khô khang vài tiếng, tôi thừa nhận tôi đã đưa ra câu trả lời quá tệ hại. Tệ hại lại còn ngu xuẩn.
“ Trinh Liệt, em không thể.” Tôi nói. Đúng vậy, em không thể, Lam Trinh Liệt. Theo năm tháng dần trôi, Joe đã trở thành một đoạn quỹ tích trong cuộc đời tôi, lan rộng đến nơi sâu thẳm trong kí ức, có lẽ đã không còn liên quan đến tình yêu, nhưng tôi tưởng niệm anh ấy, trong những đêm khuya tôi luôn tưởng niệm anh ấy, tưởng niệm gương mặt tươi cười của anh ấy dưới ánh nắng miền Nam California, bởi vì quá rạng rỡ thế nên vẫn luôn tưởng niệm, như một người luống tuổi phải dùng đến tâm trạng tươi đẹp để hồi tưởng về thời thanh xuân của mình.
Vết thương trên cổ tay tôi và chiếc đồng hồ Joe từng đeo đang che lấp vết thương kia thuộc về quyển nhật ký thanh xuân của Lâm Tứ Nguyệt.
Lam Trinh Liệt ngồi dậy, trên gương mặt là nụ cười mỉm bình tĩnh : “ Anh cũng biết em không thể.”
Nhìn thẳng tôi người ấy buông từng câu từng chữ : “ Lâm Tứ Nguyệt, nực cười quá nhỉ ! Anh cũng không ngờ có một ngày anh lại đi so đo với một người đã khuất như vậy.”
Đến nửa đêm thức giấc, qua ánh sáng trong phòng sách, Lam Trinh Liệt đang gom mây thả khói.
Tôi bước đến, áp mặt lên sau lưng của người nào đó, vòng tay quanh eo người ấy, đêm khuya thanh vắng, thế giới cơ hồ chỉ còn lại hai chúng tôi.
“ Tứ Nguyệt, hay là chúng ta kết hôn đi.” Tay của người nào đó phủ lên tay tôi, thì thầm thủ thỉ.
Cứ mỗi lần tôi áp mặt lên lưng của Lam Trinh Liệt, luôn cảm thấy bản thân không suy nghĩ được gì, bật cười ngây ngô : “ Sao lại muốn kết hôn, chúng ta hiện giờ chẳng phải rất tốt ha ?”
“ Vậy còn sau này ?” Lam Trinh Liệt tóm lấy tay tôi bắt đầu siết chặt.
“ Sau này ? Em cũng không biết nữa.”
Tôi đưa mặt cạ lung tung trên lưng người nào đó, muốn tìm một vị trí thật dễ chịu, rồi thì, thân thể tôi nhẹ bổng trên không, Lam Trinh Liệt bế xốc tôi quay về phòng.
Tối đêm nay, Lâm Trinh Liệt rất điên cuồng, mồ hôi lấm tấm rơi trên người tôi, khi tôi sắp đạt cao trào, người nào đó mạnh mẽ cắn lên vai tôi một cái, đau đến nỗi tôi không nhịn được bật kêu lên, còn chưa đợi tôi bật ra khỏi miệng, người nào đó liền chặn tôi lại, trong miệng mang theo vị tanh nồng của máu.
Loáng thoáng, người nào đó nói bên tai tôi.
“ Lâm Tứ Nguyệt, tuy rằng, anh không phải là người đàn ông đầu tiên em yêu, cũng không phải người đàn ông đầu tiên có được em. Nhưng anh muốn em nhớ kĩ, anh là người đàn ông đầu tiên để lại lạc ấn trên người em.”
Tối đêm nay, chúng tôi như hai đứa trẻ từ thế giới văn minh quay trở về thời nguyên thủy, trên thân thể của nhau đạt được trận cuồng hoan như ngày tận cùng.
Khi cả hai chúng tôi đều đang thở gấp vẫn không nỡ rời nhau ra, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu.
“ Lại nữa rồi, hai người cứ thích cái trò nước bọt đến thế kia à ?”
Nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia, cách chúng tôi không xa hiển nhiên có bốn lớn một nhỏ, lớn thì sắc mặt ngượng ngùng, nhỏ thì không mấy hài lòng.
Qua thần sắc đắc ý của Lam Trinh Liệt vào lúc này đây cùng với biểu cảm tâm ý lĩnh hội của Hứa Viễn, tôi ý thức được đây là cái bẫy của Lam Trinh Liệt. Nhưng vì sao giây phút này trong lòng tôi lại vui phơi phới, phụ nữ trên thế gian đều thích người ấy trong lòng vì mình mà dụng chút tâm tư, không quang minh lỗi lạc thì đã làm sao nào ?
Khoác tay Lam Trinh Liệt tôi đến trước mặt dì : “ Dì Cao, đây là Lam Trinh Liệt, bạn trai của con.”
Lam Trinh Liệt bên cạnh tôi mặt tươi roi rói. Trong nét mặt có mùi vị của hạnh phúc, niềm hạnh phúc kia giống như làn gió xuân ung dung muộn màng, sưởi ấm cho tôi, khiến tôi hân hoan háo hức, người bên cạnh tôi giờ đang vì tôi mà hạnh phúc, còn tôi, vì hạnh phúc của người ấy cũng thấy hạnh phúc. Tôi nghĩ, đây chính là yêu nhau.
Tối đó, Hứa Viễn sắp xếp cho dì và Tố Cúc ở lại khách sạn nhà họ, tôi cũng ở cùng, tôi biết dì nhất định có rất nhiều lời muốn hỏi.
“ Tứ Nguyệt, chị thật là ngưỡng mộ em, tình yêu của em cứ như chuyện tình trong phim. Người yêu của em chính là ngôi sao sáng chói.” Tố Cúc nằm trên chiếc giường xa hoa trong khách sạn, lẩm bẩm nói.
Tôi khẽ nhìn dì đang ngồi bên cạnh, dì cũng đang nhìn tôi, thần sắc phức tạp.
“ Tứ Nguyệt, cậu trai ấy làm nghề gì, vừa nhìn đã biết gia thế rất tốt, bố mẹ cậu ấy ấn tượng về con ra sao ? Nghe những lời Tiểu Hổ nói, tuổi tác của cậu trai ấy cũng nhỏ hơn con, cậu ấy nhỏ hơn con bao nhiêu ? Hiện giờ con đang sống ở nhà cậu ấy là chuyện thế nào ?”
Tôi đã dùng thời gian cực dài để kể với dì những chuyện về Lam Trinh Liệt, bao gồm gia thế của người nào đó, tuổi tác của người nào đó, cũng bao gồm luôn chuyện trước mắt tôi và người nào đó đang sống cùng nhau.
Sau khi nghe xong những chuyện kia, dì thở ra một hơi thật dài, vuốt ve mái tóc tôi : “ Con bé này đường tình cảm quá trắc trở mà .”
Sau đó, dì yên lòng cười lên : “ Dì Cao cũng ngưỡng mộ con, có thể nhìn ra, cậu trai ấy rất để ý con, chỉ là, tuổi tác hơi nhỏ chút thôi.”
“ Trời ạ, Lâm Tứ Nguyệt, hoàn toàn là truyện cổ tích, hoàn toàn là truyện cổ tích.” Tố Cúc không biết từ lúc nào đã nhảy xuống giường lặng thinh cả nửa ngày, dường như mới hoàn hồn về, lại bắt đầu lẩm bẩm một mình.
Cổ tích ? Tôi cũng hi vọng nó là cổ tích, trong truyện cổ tích chẳng phải đều có những kết cục tốt đẹp hết sao ?
Mười một giờ hơn, tôi nhận được cuộc điện thoại thứ ba của Lam Trinh Liệt.
“ Tứ Nguyệt, anh đến đón em được không ?” Lam Trinh Liệt lại bắt đầu không biết mệt mỏi, trong ba cuộc điện thoại người nào đó đều nói những lời như nhau.
“ Chẳng phải em nói, tối nay em sẽ ở lại đây à ?” Tôi hạ thấp giọng.
“ Anh mặc kệ, dù sao, người và xe của anh đã ở trước cổng khách sạn rồi.” Bên kia cất cao giọng.
“ Em cũng mặc kệ, dù sao tối nay em phải ở lại đây.” Tôi không nhịn được rít giọng lên. Sau đó, tôi nhìn thấy ánh mắt ám muội của dì và Tố Cúc.
Dì đưa tay lấy đi điện thoại của tôi, sắc mặt tươi tắn nói vào điện thoại : “ Nó sẽ về nhà thôi.”
Tố Cúc ở bên cạnh không nhịn được trêu chọc : “ Ngưỡng mộ quá, ngưỡng mộ quá.”
Dì tiễn tôi đến cửa thang máy.
“ Tứ Nguyệt, lần này nhất định phải cố nắm chắc hạnh phúc của mình, nhớ kĩ nhé, phải tin tưởng bản thân, con xứng đáng được sánh duyên cùng chàng trai ưu tú nhất trên đời.” Dì đã dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn tôi nói chắc chắn.
Tôi khẽ gật đầu, người phụ nữ này đặt cho tôi cái tên, từ khi tôi cất tiếng chào đời, chứng kiến sự trưởng thành của tôi, chứng kiến sự tuyệt vọng của tôi, dì hiểu rõ tôi, hiểu rõ những đau đớn và khổ sở tôi đã gánh chịu.
Lam Trinh Liệt không biết từ lúc nào cũng đã trở thành chiếc bánh gato của Lâm Tứ Nguyệt, khiến tôi say mê không thôi, lưu luyến muôn phần, cũng khiến cho tôi lo được lo mất.
* * *
Đến giữa tháng ba, tôi nộp hồ sơ vào một vài bệnh viện công ở Thượng Hải, cũng đã tiến hành phỏng vấn tới lui liên tục. Lam Trinh Liệt vào giai đoạn này cũng trở nên bận rộn, thường về nhà rất muộn, có lúc còn mang luôn công việc về nhà, thỉnh thoảng Triệu Tiên Đế cũng đến tìm người nào đó. Bọn họ ở trong phòng làm việc của Lam Trinh Liệt bận suốt một thời gian dài, tôi từng quan sát cách thức tương tác giữa hai người họ. Lam Trinh Liệt nói với tôi, Triệu Tiên Đế với mình càng giống như anh em hơn, một người anh em khiến cho người nào đó không có gánh nặng.
Lam Trinh Liệt khi đối diện với Triệu Tiên Đế biểu hiện rất thoải mái, giữa hai người họ tương tác ăn ý, tôi biết đằng sau sự ăn ý kia đại diện cho cái gì, là thời gian. Một quá trình thời gian lâu dài.
Đây là một buổi tối cuối tuần, Lam Trinh Liệt xong việc sớm hơn bình thường một chút. Người nào đó gối đầu lên chân tôi, sắc mặt mệt mỏi.
“ Đuối lắm à ?” Tôi xoa xoa huyệt thái dương của người nào đó.
“ Uhm. Anh muốn nghỉ vài ngày phép vào dịp sinh nhật.” Người nào đó đưa tay ra ôm lấy eo, kê đầu lên bụng tôi.
Ngày kia là sinh nhật của Lam Trinh Liệt.
Tay chải chuốt mái tóc của người nào đó, âm nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, không khí lãng mạn ấm cúng.
“ Trinh Liệt, anh muốn em tặng quà gì cho anh ?”
Người nào đó đưa tay đặt lên cổ tay tôi : “ Có phải đến lúc đó anh muốn gì em đều sẽ cho ?”
“ Chỉ cần trong khả năng có thể, anh muốn cái gì em đều sẽ cho.” Chỉ e rằng anh cái gì cũng không thiếu.
Tay của Lam Trinh Liệt từ từ di chuyển, cuối cùng dừng lại trên vết sẹo kia, vuốt ve một cách tỉ mỉ.
“ Nếu như, anh nói dùng chiếc đồng hồ anh đang đeo đổi lấy chiếc đồng hồ em đang đeo, em đồng ý không ?”
Bầu không khí chợt trở nên cứng nhắc, có gì đó đang lưu chuyển trong không khí.
Tay tôi hơi khựng lại, tôi nói : “ Anh ngốc quá, của anh là đồng hộ hiệu.” Nói xong tôi còn cười khô khang vài tiếng, tôi thừa nhận tôi đã đưa ra câu trả lời quá tệ hại. Tệ hại lại còn ngu xuẩn.
“ Trinh Liệt, em không thể.” Tôi nói. Đúng vậy, em không thể, Lam Trinh Liệt. Theo năm tháng dần trôi, Joe đã trở thành một đoạn quỹ tích trong cuộc đời tôi, lan rộng đến nơi sâu thẳm trong kí ức, có lẽ đã không còn liên quan đến tình yêu, nhưng tôi tưởng niệm anh ấy, trong những đêm khuya tôi luôn tưởng niệm anh ấy, tưởng niệm gương mặt tươi cười của anh ấy dưới ánh nắng miền Nam California, bởi vì quá rạng rỡ thế nên vẫn luôn tưởng niệm, như một người luống tuổi phải dùng đến tâm trạng tươi đẹp để hồi tưởng về thời thanh xuân của mình.
Vết thương trên cổ tay tôi và chiếc đồng hồ Joe từng đeo đang che lấp vết thương kia thuộc về quyển nhật ký thanh xuân của Lâm Tứ Nguyệt.
Lam Trinh Liệt ngồi dậy, trên gương mặt là nụ cười mỉm bình tĩnh : “ Anh cũng biết em không thể.”
Nhìn thẳng tôi người ấy buông từng câu từng chữ : “ Lâm Tứ Nguyệt, nực cười quá nhỉ ! Anh cũng không ngờ có một ngày anh lại đi so đo với một người đã khuất như vậy.”
Đến nửa đêm thức giấc, qua ánh sáng trong phòng sách, Lam Trinh Liệt đang gom mây thả khói.
Tôi bước đến, áp mặt lên sau lưng của người nào đó, vòng tay quanh eo người ấy, đêm khuya thanh vắng, thế giới cơ hồ chỉ còn lại hai chúng tôi.
“ Tứ Nguyệt, hay là chúng ta kết hôn đi.” Tay của người nào đó phủ lên tay tôi, thì thầm thủ thỉ.
Cứ mỗi lần tôi áp mặt lên lưng của Lam Trinh Liệt, luôn cảm thấy bản thân không suy nghĩ được gì, bật cười ngây ngô : “ Sao lại muốn kết hôn, chúng ta hiện giờ chẳng phải rất tốt ha ?”
“ Vậy còn sau này ?” Lam Trinh Liệt tóm lấy tay tôi bắt đầu siết chặt.
“ Sau này ? Em cũng không biết nữa.”
Tôi đưa mặt cạ lung tung trên lưng người nào đó, muốn tìm một vị trí thật dễ chịu, rồi thì, thân thể tôi nhẹ bổng trên không, Lam Trinh Liệt bế xốc tôi quay về phòng.
Tối đêm nay, Lâm Trinh Liệt rất điên cuồng, mồ hôi lấm tấm rơi trên người tôi, khi tôi sắp đạt cao trào, người nào đó mạnh mẽ cắn lên vai tôi một cái, đau đến nỗi tôi không nhịn được bật kêu lên, còn chưa đợi tôi bật ra khỏi miệng, người nào đó liền chặn tôi lại, trong miệng mang theo vị tanh nồng của máu.
Loáng thoáng, người nào đó nói bên tai tôi.
“ Lâm Tứ Nguyệt, tuy rằng, anh không phải là người đàn ông đầu tiên em yêu, cũng không phải người đàn ông đầu tiên có được em. Nhưng anh muốn em nhớ kĩ, anh là người đàn ông đầu tiên để lại lạc ấn trên người em.”
Tối đêm nay, chúng tôi như hai đứa trẻ từ thế giới văn minh quay trở về thời nguyên thủy, trên thân thể của nhau đạt được trận cuồng hoan như ngày tận cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.