Hi Du Hoa Tùng

Quyển 15 - Chương 6: Đối chọi gay gắt

Xích Tuyết

04/06/2013

Trong mắt Thái tử phi hiện lên vẻ kinh hoảng e sợ bị bệ hạ bắt gian tại trận.

“Phong nhi, ngươi đi nhanh lên—!” Thái tử phi đẩy Lưu Phong ra mà vội vàng nói.

Lưu Phong nhổm dậy khỏi người Thái tử phi mỉm cười nói: “Ta không đi, để xem rốt cuộc bệ hạ muốn làm gì?” Vốn Lưu Phong biết nữ nhân như Thái tử phi sẽ thích nam nhân mạnh mẽ nên cuối cùng để lộ vài bản lĩnh cho nàng chấn động một chút.

“Phong nhi, ngươi nên đi thôi?” Thái tử phi lo lắng chuyện to ra vạn nhất không còn đường sống thì tất cả kế hoạch sẽ không có dịp thực thi nữa.

Lưu Phong cười lạnh nhạt: “Không việc gì đâu mọi thứ có ta.”

...

...

“Ra đi, nam nhân ra đi. Điềm nhi, ta biết ngươi đang cất giấu nam nhân ở trong cung” Âm thanh phẫn nộ của lão Hoàng đế từ bên ngoài truyền vào.

Thái tử phi hơi biến sắc quát Á Đương mở đường: “Cho lão vào”

Rất nhanh, lão Hoàng đế nổi giận đùng đùng đã đến, mười mấy tên Chân Long vệ đằng đằng sát khí theo sau. Chỉ thấy lão vừa vào tẩm cung đã ra lệnh: “Vây kín—!”

“Vi thần khấu kiến bệ hạ—!” Lưu Phong từ đằng sau Thái tử phi đi ra, tiến lên cung kính hành lễ với lão Hoàng đế.

“Là khanh? Tại sao lại là khanh?” Sau khi lão Hoàng đế thấy Lưu Phong thì hơi kinh hãi, sắc mặt có chút sa sầm nên quát hỏi: “Lưu ái khanh, sao khanh lại ở chỗ này? Khanh cũng biết, nơi này là Đông cung, khanh là một ngoại thần làm sao có thể có mặt ở đây?”

Thái tử phi cũng giả bộ hành lễ với lão Hoàng đế rồi lập tức cười lạnh nói: “Bệ hạ, ngài muốn làm gì. Ngài dẫn người vây Đông cung của ta để làm gì?”

“Trẫm nhận được tin tức, nói ngươi không tuân thủ nữ tắc. Tại Đông cung giấu nam nhân nên trẫm đến xem?” Lão Hoàng đế cũng không thèm giữ mặt mũi cho Thái tử phi mà nói thẳng ra ý đồ mình đến.

“Hanh—!”

Thái tử phi nghe vậy thì hừ một tiếng, có vẻ không vui mà lạnh giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài có được tin tức đó từ đâu. Bản thân ta phải biết một chút, rốt cuộc là ai phá hoại thanh danh của ta?”

Lưu Phong cũng nhân cơ hội nói rằng: “Bệ hạ, thần nghĩ người hiểu lầm. Vi thần đến Đông cung thương nghị với Điện hạ việc kiến thiết Tế Thiên tháp. Đã được một lúc mà không hề thấy qua nam nhân khác tới chơi.”

Ngươi chẳng phài là nam nhân a. Lão Hoàng đế tức giận không ngớt, từ tình huống hiện tại mà xét thì Lưu Phong chính là gian phu kia. Điểm này là không thể nghi ngờ. Lúc trước lão đã nghe chính miệng Thái tử phi con tiện nhân kia chứng thực. Hôm nay cũng đã bắt quả tang.

Ngươi xem ra tiện nhân kia mặt mũi sáng bừng, sắc mặt ửng đỏ, kẻ ngốc cũng biết bọn họ trước đó đã làm gì.

Lão Hoàng đế trong lòng tức giận a. Thế nhưng Lưu Phong lại không phải người khác a. Không nói việc hắn có thể là cháu của mình. Riêng chuỵện hắn gánh vác trọng trách xây Tế Thiên tháp đã đủ để lão Hoàng đế không dám đơn giản hạ thủ hắn.

“Lưu ái khanh, khanh nói tới Đông cung tìm Thái tử phi thương nghị chuyện xây Tế Thiên tháp là thực sao?” Chuyện tới nước này nên lão Hoàng đế cũng chỉ tìm cách xuống thang. Dù sao vẫn chưa đến mức phải hoàn toàn trở mặt. Cho dù mình cố vạch mặt, đánh bạc tất cả, thế nhưng vị di nương phía sau Lưu Phong không dễ chọc như vậy. Ngay cả Hoàng Đình Đấu Ti cũng có chút kiêng dè vị đại thần thông kia a.

Cẩu nam nữ. Vì đại nghiệp ta đành chịu đựng. Tương lai ta sẽ trả lại gấp bội cho các ngươi.

“Bệ hạ, những gì vi thần nói đều là sự thật.” Lưu Phong hỏi ngược lại: “Nếu không phải như vậy thì bệ hạ cho rằng vi thần đến đây tìm Điện hạ vì chuyện gì?”

Lưu Phong nói những lời này có chút ý tứ khiêu khích. Thế nhưng lão Hoàng đế cũng không thể làm gì khác hơn là cắn răng nuốt xuống bụng.

Lão Hoàng đế ra sức ổn định tâm tình của mình để bình tĩnh lại rồi thản nhiên nói: “Nếu đã là chuyện hiểu lầm thì trẫm đi, các ngươi tiếp tục thương nghị”

“Chờ một chút—!”

Lưu Phong gọi lại bệ hạ, cung kính hỏi: “Bệ hạ, người có thể nói cho vi thần, rốt cuộc là ai tố cáo tin này với ngài, cố ý vu cáo sự trong sạch của vi thần và Điện hạ?”



Lão hoàng đế theo bản năng quay đầu lại, nghĩ một chút rồi nói: “Là Hoàng hậu—!”

Không sai, lão Hoàng đế sở dĩ nổi giận đùng đùng xông tới, đích thật là do Trần Hoàng hậu báo tin. Có điều nàng không nói rõ nam nhân là Lưu Phong.

Bằng không lão Hoàng đế cũng sẽ không vội tới đó để rồi bị mất mặt.

Đừng chỉ nhìn lão là thiên tử, thế nhưng đối với Lưu Phong nhưng lại không có cách nào. Chí ít, trước khi Tế Thiên tháp hoàn thành và nắm chắc cách đối phó với Thu Sương thì căn bản là lão không có khả năng làm gì được Lưu Phong.

Hai người chỉ có thể tiếp tục vẫn duy trì kiểu quan hệ tế nhị thế này.

“Đa tạ bệ hạ báo cho biết—!” Lưu Phong mỉm cười tạ ơn.

“Lưu ái khanh, chiều nay khanh tới Thượng thư phòng, trẫm muốn cùng khanh nói chuyện” Đến lúc ra cửa, lão Hoàng đế đột nhiên xoay người lại, căn dặn một câu.

Lão muốn nói với Lưu Phong chuyện thân phận của hắn để lập quan hệ gần gũi hơn giữa hai người. Làm như vậy rất có lợi cho việc xây Tế Thiên tháp.

“Bệ hạ yên tâm, vi thần chắc chắn diện thánh đúng giờ—!”

...

...

Sau khi đợi lão Hoàng đế đi xa, Thái tử phi oán hận nói: “Con tiện nhân Hoàng hậu kia, thực sự là tức chết ta. Luôn luôn đối nghịch với ta. Nỗi hận này ta nuốt không trôi, ta phải đi tìm nàng tính sổ.”

“Điềm nhi, không cần sốt ruột, chuyện này để ta xử lý.” Lưu Phong ôm lấy lưng nữ nhân, bàn tay xoa nắn vài cái trên eo bụng bằng phẳng cười nói: “Trước tiên xin nàng bớt giận, ta phải đi cung Phượng Nghi” Từ sau khi quan hệ với Trần Hoàng hậu thì vừa rồi hai người cũng hiếm khi gặp nhau. Lưu Phong đến lần này, thứ nhất là muốn nhắc nhở nàng, thứ hai là muốn thám thính một ít tin túc giá trị từ nàng.

“Phong nhi, tiện nhân kia như ngọn đèn không dầu, ngươi nghìn vạn lần đừng tới chỗ nàng ta” Trần Hoàng hậu thật dâm đãng, Thái tử phi rõ ràng lo lắng cho tiểu nam nhân của mình mà đến thì bị con hồ ly tinh mê hoặc. Thương thay cho Thái tử phi đến giờ còn không biết, hai người bọn họ đã sớm hành sự chuyện nam nữ với nhau rồi.

“Điềm nhi, nàng cứ yên tâm đi. Có một đại mỹ nhân như nàng thì sao ta còn có thể bị mụ dâm đãng kia mê hoặc. Nàng hãy chờ tin tốt của ta” Nói xong, Lưu Phong lại sờ soạng mấy cái lên cặp mông nảy nở của nữ nhân rồi mới vội rời đi.

...

...

Khi tới cung Phượng Nghi, Trần hoàng hậu đã sớm chờ ở đó. Hiển nhiên, nàng đã nghĩ tới Lưu Phong sẽ đến cung Phượng Nghi tìm nàng.

“Quốc công gia, ngươi rốt cục đã tới?” Trần Hoàng hậu tao nhã mê người bước tới, dịu dàng cười nói: “Ngươi không biết rằng. Nhân gia mỗi ngày nghĩ tới ngươi, hàng đêm nghĩ về ngươi. Nếu ngươi không đến thì ta muốn tới quý phủ để thấy ngươi...”

Thân thể mềm mại của Trần hoàng hậu khẽ lay đông uyển chuyển đi tới bên người Lưu Phong, một đôi mắt to câu hồn long lanh liếc về phía hắn, thân thiết nói: “Quốc công gia, mau mau mời ngồi, bản cung thực sự là rất vui mừng”

Lưu Phong thản nhiên cười cười. Y theo ý của Trần Hoàng hậu đến ngồi trên giường nhung gấm.

“Quốc công gia, ngươi định tới hỏi tội sao?” Trần Hoàng hậu xua xua tay, ý bảo tả hữu lui ra. Còn mình ghé mông ngồi ở bên cạnh Lưu Phong. Rất tự nhiên ôm lấy cánh tay phải của nam nhân, vờ cười thản nhiên, vẻ mặt tao nhã mà vô cùng thân thiết. Nhìn qua giống như thê tử của Lưu Phong.

“Nương nương, người cứ nói đi?” Lưu Phong trầm giọng hỏi: “Cùng là nữ nhân, ta vẫn không hiểu vì sao người luôn luôn làm khó dễ Thái tử phi Điện hạ?”

Trần Hoàng hậu sắc mặt hơi buồn bã, trong mắt hiện lên một vẻ thống thiết nói yếu ớt: “Chẳng phải cũng vì ngươi sao. Ngươi đã làm gì với nhân gia cũng chẳng nhớ sao. Trái lại ba ngày hai buổi đều đến chỗ con tiện nhân Điềm nhi kia khiến trong lòng ta thực khó chịu a. Ta cũng không mong muốn cao xa là ngươi chỉ có mình ta. Thế nhưng ngươi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được. Nếu sớm biết vậy thì lúc đó nhân gia sẽ không mang thân thể băng thanh ngọc khiết giao cho ngươi.”

Ta kháo. Băng thanh ngọc khiết? Mụ nội nó chứ. Ngôn từ thuần khiết như vậy mà ngươi cũng dám dùng để nói về mình sao, thực sự là trắng trợn bôi nhọ từ hảo a.

Tuy nói như vậy, nhưng Lưu Phong cũng không định nói rõ ra. Nếu đã tới thì dù sao cũng phải tìm hiểu một ít tin tức giá trị đã.

Lưu Phong cười sảng khoái đưa tay chộp khuôn ngực căng tròn của nữ nhân sờ nắn một chút. Cười nói: “Chẳng phải bây giờ ta đã tới sao?”

Trần Hoàng hậu khinh thường liếc Lưu Phong khẽ gắt: “Ngươi a. Chỉ biết dỗ cho ta hài lòng. Tới đây, theo ta uống vài chén. Cũng không uổng phí tâm tư của ta đối với ngươi”



Lưu Phong buồn bực, có lúc nào ta định dỗ cho ngươi hài lòng đâu.

Nhưng mụ dâm đãng này thật là bậc thầy tự khen mình a.

“Quốc công gia, lại đây. Bản cung mời ngươi một ngụm.” Nâng chén quỳnh tương mời mọc, Trần Hoàng hậu hớp một ngụm rượu nhỏ trông thật quyến rũ mê người.

Lưu Phong cũng không cự tuyệt, hào hiệp nâng chén cười vang nói: “Nương nương, thỉnh—!” Nói xong, hắn đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Trần Hoàng hậu mỉm cười, đôi mắt đẹp sóng sánh chớp chớp cười nói: “Quốc công gia, nghe nói ngươi là người Hoàng tộc chính thống. Nhưng đối với ngươi thì ta không biết rằng thân phận chân thật của ngươi rốt cuộc là ai?” Nét mặt đầy vẻ ngượng ngùng, Trần Hoàng hậu chủ động cầm tay nam nhân nâng lên đặt vào ngực mình.

Lưu Phong hiểu ý, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, cười nói: “Nương nương cũng biết sao? Theo ý của nàng thì thân phận chân thật của ta rốt cuộc là thế nào?”

“Có người nói ngươi là Trịnh Vương Thế tử, đáng tiếc ta cũng không tin. Ta đã từng nghe trộm bệ hạ lẩm bẩm. Nếu như suy đoán của ta không sai thì rất có thể ngươi là nhi tử của Thái tử Điện hạ” Trần Hoàng hậu nói ra suy đoán của mình.

Lưu Phong nao nao, mụ dâm đãng này nói cũng đúng tám chín phần mười. Xét tình hình hiện tại, xem ra lão Hoàng đế dường như cũng biết thân phận chân thật của mình. Chỉ có điều vì sao lão lại yên lặng không đề cập tới.

Nghĩ đến lời dặn của lão trước khi đi, Lưu Phong người lớn mật suy đoán, chân tướng e là ngày mai sẽ rõ thôi.

Lưu Phong nhìn Trần Hoàng hậu, trầm giọng nói: “Nương nương, nếu như ta nói là không phải thì nàng có tin không?”

Trần Hoàng hậu khẽ mỉm cười, dáng vẻ thoải mái mà nói rằng: “Tin, Quốc công gia nói gì ta cũng tin. Kỳ thực, thân phận chân thật của ngươi với ta mà nói, cũng không phải là quan trọng. Điểm mấu chốt là trong lòng của ngươi có ta. Quốc công gia, kỳ thực ta đã cẩn thận suy nghĩ tới cái chết của Thái Tử năm đó. Khẳng định đó là một âm mưu lớn lao. Có đúng không?”

“Quên đi, không nói việc này nữa. Dù sao ta cũng không có quan hệ gì.”

Trần Hoàng hậu đột nhiên cười nói: “Quốc công gia, ngày hôm nay ta muốn nói cho ngươi một chuyện trọng đai. Đương nhiên, ta phải xem trước một chút biểu hiện của ngươi?”

Nói đến đây, Trần Hoàng hậu đưa tay đến giữa hai đùi của nam nhân.

“Năng lực của ngươi cho dù về mặt nào so với nam nhân đều hùng hậu, ta thích ngươi như vậy” Trần Hoàng hậu trườn vào lòng Lưu Phong kiều mị nói: “Quốc công gia, ngươi biết không? Dục Ma khí tức đối với ta là vô dụng, nhưng mà nó cũng rất tốt để thúc dục chuyện làm tình”

Lưu Phong hơi kinh hãi, bàn tay đang vuốt ve nữ nhân lập tức dừng lại, quát lên:

“Ngươi muốn nói gì?”

“Có ý tứ gì?”

Trần Hoàng hậu ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân, hai tay tiếp tục xoa nắn tiểu bổng bổng của nam nhân đang không ngừng lớn lên, môi anh đào khẽ mấp máy như muốn được nếm thử sức sống của hùng thương.

Lưu Phong rất ghét mụ dâm đãng này. Lần đầu tiên cũng đã ghét rồi nhưng mà không đến mức khó chịu như lần này.

Vì sao?

Lưu Phong không nghĩ tới nữ nhân đã cùng mình giao đấu rồi lại còn có thể tiếp tục phát sinh quan hệ cùng nam nhân khác. Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, nữ nhân này tựa hồ không hề đơn giản. Nàng biết Dục Ma khí tức, nhưng lại nói nó không hề có tác dụng lên nàng. (Dục Ma-con ma tình dục ở trong cung đã nhập vào Thường Quí phi giao đấu với LP)

Lưu Phong đột nhiên phát hiện, lúc trước tựa hồ hắn đã đánh giá thấp mụ dâm phụ này.

“Quốc công gia, có phải ngài giật mình?” Trần Hoàng hậu cười cười thản nhiên: “Vẫn còn nhiều thứ làm ngươi giật mình. Quên đi, ta biết ngày hôm nay ngươi cũng không có tâm tư cùng ta làm chuyện kia. Ta cũng không ép buộc. Nói thật cho ngươi biết, bệ hạ đã bị ta hạ Sinh Tử kết.”

“Sinh Tử kết?”

Lưu Phong hơi kinh hãi: “Nói rõ hơn một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện?”

“Nói đơn giản một chút, trong cơ thể của bệ hạ ta đã dùng máu huyết để yếm bùa. Đừng nhìn lão luôn luôn đề phòng hết mức, là vương giả của đế quốc thế nhưng bây giờ lão đã nằm trong khống chế của ta. Vận mệnh của hắn, thậm chí sinh mệnh cũng đã buộc chặt vào cùng một chỗ với ta. Nếu ta có một điểm sai lầm nho nhỏ thì lão cũng không sống được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hi Du Hoa Tùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook