Hi Du Hoa Tùng

Quyển 15 - Chương 7: Thân phận đích thực Trần hoàng hậu

Xích Tuyết

04/06/2013

Nói tới đây, Trần Hoàng hậu ôn nhu nói: “Quốc công gia, ta thừa nhận sau khi làm với ngươi thì ta vẫn phát sinh quan hệ cùng nam nhân khác. Thế nhưng ta lợi dụng Túc Vương chỉ để qua hắn đạt được long khí của Hoàng tộc cuối cũng là vì giúp ngươi kìm chế bệ hạ. Ngươi cũng đừng có vô lương tâm a. Đúng rồi, Túc Vương đã bị xét nhà thì ngươi nên biết. Như vậy ta cũng vì ngươi mà loại trừ một đại phiền toái” Trần Hoàng hậu nói như vậy cũng nửa giả nửa thật. Sở dĩ nàng lên giường với Túc Vương là để hấp thụ hoàn toàn long khí Hoàng gia trong cơ thế hắn. Như thế mới có thể thành công hạ Sinh Tử kết lên người lão Hoàng đế. Chẳng qua nàng làm như vậy, không phải vì Lưu Phong, mà là vì chính mình.

Dã tâm của Trần Hoàng hậu kỳ thực so với Thái tử phi cũng không nhỏ. Chỉ là từ trước tới nay nàng vẫn ở thế yếu, bị người kiềm chế nên vẫn chưa có cơ hội. Dã tâm ở sâu trong lòng cũng không có dịp bộc lộ ra.

Hiện giờ, từ khi nàng vào cung Phượng Nghi nắm giữ Phượng ấn, từ từ thoát khỏi sự kiềm chế của chủ công nên dã tâm tự nhiên cũng dần xuất hiện.

Thật ra lòng dạ của Trần Hoàng hậu rất sâu sắc, có thể nói năng khép nép

nhỏ nhẹ nhiều năm như vậy, đủ thấy tính nhẫn nại và nghị lực của nàng. Nàng và Thái tử phi có cái nhìn như nhau, nam nhân là không đáng tin cậy. Cho nên đừng nhìn nàng tìm nhiều chỗ ẩn náu như thể đang tìm chỗ dựa vững chắc, kỳ thực nàng chỉ tin tưởng mình.

Những chỗ dựa được gọi là vững chắc chẳng qua chỉ là mây khói, đơn thuần là một biểu hiện giả dối mà thôi.

Đồng thời nàng cũng rõ ràng mình là gì. Nàng tự hiểu là tay của mình còn ngắn. Cho dù là Yến vương hay Lưu Phong, trong bọn họ ai làm Hoàng đế thì nàng cũng không thể tiếp tục tin một bề. Hai nam nhân sở dĩ giao du với nàng, chẳng qua là cho rằng nàng còn có giới trị lợi dụng mà thôi. Điểm này nàng rất rõ ràng.

Cho nên nàng dày công bày ra Sinh Tử kết.

Lão Hoàng đế bây giờ tuy rằng là lẩm cẩm vô đạo, nhưng trước sau lão vẫn là Hoàng đế của đế quốc, là chí cao vô thượng. Điểm này cũng không thể nghi ngờ được. So ra trong ba nam nhân quyền thế nhất của đế quốc thì lão là người mà nàng dễ dàng đối phó nhất. Đồng thời nàng biết lão Hoàng đế sớm muộn sau khi chán nàng thì cũng biến nàng thành đối tượng thải bổ của mình. Vì thế nên nàng lựa chọn tiên hạ thủ vi cường. Tuy rằng đó là phản bội lão Hoàng đế nhưng lại đảm bảo lợi ích của nàng. Chí ít khi lão Hoàng đế còn tại vị thì cuộc sống của Trần Hoàng hậu vẫn có thể vô tư.

Nói đơn giản một chút, bây giờ Trần Hoàng hậu thực ra vô cùng hi vọng nghi thức cầu phúc tại Tế Thiên tháp của lão Hoàng đế có thể thành công. Nói như vậy cuộc đời quyền quí của nàng được bảo đảm vĩnh cửu.

Nói về xuất xứ của Sinh Tử kết thì Trần Hoàng hậu còn phải cảm tạ một bạn hữu chí cốt trong Huyết Ti. Có điều bạn hữu đó đã bị nàng tự tay tiễn xuống suối vàng. Người chết mới có thể giữ được bí mật.

“Nương nương hình như có vẻ rất chân thành?” Lưu Phong cười lạnh nói: “Lẽ nào nàng không sợ ta giết nàng?”

“Ngươi sẽ không làm”

Trần Hoàng hậu cười nói: “Sở dĩ ta dám nói cho ngươi biết bí mật này là bởi vì ta biết, ngươi sẽ không để cho bệ hạ chết. Chí ít là vào lúc này thì cho tới giờ ngươi đều bảo vệ bệ hạ. Nếu như không có sự bảo vệ của ngươi thì ta nghĩ bệ hạ cũng đã chết vài lần rồi”

“Quốc công gia, tất cả mọi người đều là người thông minh. Ngươi biết mục đích của ta khi cho ngươi biết bí mật này không?” Trần Hoàng hậu áp sát người vào, lắc lư thân hình như rắn nước mà phô trương vẻ lẳng lơ.

“Nàng muốn ta bảo hộ mình?” Lưu Phong khẽ nhíu mày.

“Không sai, đúng là như thế—!” Trần Hoàng hậu bước tới phía sau Lưu Phong, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn dùng chính bộ ngực sữa tì vào sau lưng nam nhân cười đùa: “Người muốn ta chết thì nhiều lắm.”

“Nói như vậy địch nhân của nàng hẳn là rất mạnh mẽ rồi. Bằng không sao ngay cả sự bảo vệ của bệ hạ cũng không làm nàng yên tâm?” Lưu Phong âm thầm bội phục nữ nhân này. Dám sắp xếp tài tình khiến cho mình và lão Hoàng đế đều phải bảo vệ chặt chẽ an toàn cho nàng.

“Quốc công gia, ta vẫn coi ngươi là người một nhà nên nói thật với ngài, người muốn giết ta đã từng là chủ công của ta. Hắn biết ta đã thoát ly sự khống chế của hắn cho nên luôn luôn tìm cơ hội giết ta. Thế lực của hắn rất lớn, dã tâm cũng rất lớn, nếu chỉ riêng bệ hạ bảo hộ, thì ta thực sự còn lo lắng.”

Lưu Phong gật đầu, xoay người, trầm giọng cười nói: “Không sai, kế hoạch của nàng rất hoàn mỹ, hơn nữa sự lựa chọn của nàng cũng rất đúng chỗ. Ta đáp ứng nàng, từ giờ trở đi sẽ bảo vệ nàng”

“Tốt—!”

Trần Hoàng hậu cười hắc hắc: “Có cam đoan của ngươi thì từ nay ta có thể vô tư.”



Ngừng một chút, Trần hoàng hậu lại cười nói: “Quốc công gia, ta mong muốn ngươi có thể tha thứ cho ta đã không giữ gìn. Ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ chỉ để tự bảo vệ mình. Ta mong muốn từ giờ trở đi ta vẫn là nữ nhân của ngươi?”

Ta kháo, ngươi nghĩ rằng ta chịu thu nhận đàn bà dâm đãng sao.

Lưu Phong cũng không có hứng thú lên giường với nữ nhân lăng loàn như vậy. Đừng xem trong nữ nhân của Lưu Phong có rất nhiều người đã là đàn bà, nhưng người ta đều giữ đạo nữ nhân. Còn mụ dâm đãng này hắn từng đồng ý chỉ để cắm sừng cho Hoàng đế thôi.

Lưu Phong cũng không trả lời Trần hoàng hậu mà chỉ hỏi: “Nương nương, ta muốn biết làm sao nàng lại biết Dục Ma khí tức, mà làm sao nàng không bị ảnh hưởng của nó”

“Máu độc—!”

Trần Hoàng hậu mỉm cười đột nhiên hé miệng để lộ ra hai cái nanh, cười nói: “Ta nghĩ ngươi không xa lạ gì với Huyết Ti của Huyền Hoàng môn. Nói đúng ra ta thuộc Huyết tộc, bên trong cơ thể của ta có máu độc. Vì vậy khí tức dục vọng tác động trong máu thì máu độc của ta lại có thể hóa giải được nó”

Mụ nội nó chứ, lão tử lại lên giường ăn nằm với hấp huyết quỷ (quỷ hút máu).

Lưu Phong quá phiền muộn, nhìn thoáng qua Trần Hoàng hậu mà nói: “Trước đây đích thực là ta đánh giá thấp nàng, không nghĩ tới nàng lại là Huyết tộc. Rôt cuộc làm sao nàng lại che giấu được khí tức Huyết tộc” Lưu Phong rất kỳ quái, lẽ ra khí tức Huyết tộc không thể nào bị che giấu. Chí ít, với tu vi của hắn thì không thể nào nhìn nhầm được.

“Đó là ngươi không hiểu rõ nguyên cớ của Huyết tộc”

Trần Hoàng hậu mỉm cười, thu hồi lại răng nanh, giải thích: “Trước khi trở thành người Huyết tộc, ta là thân thuần âm. Lúc mới vào tộc thì trong máu ta sinh sôi máu độc, nhưng lại không hoàn toàn biến thành Huyết tộc. Mãi đến ba năm trước đây ta mới phát giác được. Khi đó, ta rất sợ. Ta sợ chính toàn thân đều rậm rạp lông xanh, sợ chính biến thành người quái dị. Thế nhưng về sau ta mới hiểu về nỗi lo của mình.

Bởi vì ta là thân thuần âm, cho nên máu trong cơ thể luôn duy trì một phần máu người bình thường. Sau này trải qua việc không ngừng tìm kiếm mà rốt cục ta đã điều chỉnh được thân thể mình. Ta có thể tùy ý chuyển hóa Huyết tộc với máu người bình thường. Trong lúc ta giữ hình thái của người thì trên thân thể tuyệt đối sẽ không xuất hiện một chút khí tức Huyết tộc”

“Vì sao lại nói cho ta biết những điều này?” Lưu Phong lặng lẽ hỏi.

“Đừng có vội ta còn phải nói ra suy nghĩ của mình.” Trần Hoàng hậu đắc ý nói:

“Hôm nay, ta đã thành nữ hoàng của đế quốc Huyết tộc”

Ta kháo, ngươi không phải là muốn nói cho ta biết, ngươi còn muốn làm nữ hoàng của nhân loại sao?

Thái tử phi a Thái tử phi. Nàng lại có thêm một tỷ muội điên.

Trần Hoàng hậu dường như nhìn thấu tâm tư Lưu Phong, thản nhiên cười cười: “Ta nghĩ ngươi có thể là hiểu lầm ý tứ của ta, ta không có hứng làm nữ hoàng. Nếu như có thể thì ta tình nguyện làm Hoàng hậu của ngươi”

Nữ nhân vô sỉ. Ngươi nghĩ sai rồi.

Tương lai nếu ta thật sự đăng cơ làm Hoàng đế thì vị trí Hoàng hậu cũng không tới phiên ngươi a. Bên người lão tử mĩ nữ nhiều như vậy. Tùy tiện chọn ra một người so ra đều hơn ngươi nhiều.

Nói đến chọn người làm Hoàng hậu kì thật Lưu Phong đã sớm có quyết định. Ngoài Đình Nhi không ai có thể hơn. Hai kiếp đều yêu nhau không phải là chuyện đùa.

Đương nhiên bây giờ nghĩ đến vấn đề này. Tựa hồ có chút sớm.

“Ý của nương nương là?” Lưu Phong cũng không định nói chuyện để nàng làm Hoàng hậu, với nữ nhân vô sỉ như vậy thì không cần nói. Thật kinh tởm.



Hơn nữa nàng còn là một kẻ hút máu.

Nghĩ tới đây mà Lưu Phong đích thực muốn lộn mửa.

Trần Hoàng hậu thấy Lưu Phong không muốn nói về việc của mình đề thì hơi giận dữ nói: “Quốc công gia, tựa hồ không xem trọng đối với ta a. Kỳ thực, ý tứ của ta rất đơn giản, nếu như ngươi muốn làm Hoàng đế, ta có thể giúp ngươi. Sinh mệnh của lão Hoàng đế nằm trong tay ta. Ta để hắn sống thì hắn được sống. Muốn cho hắn chết, thì hắn phải chết. Ta có thể gây áp lực khiến lão Hoàng đế phải tốt với ngươi. Dù sao ngươi cũng có tư cách ngồi lên ghế đó. Nếu như ngươi thực sự là Thái tôn thì ghế đó vốn là của ngươi. Thế nào? Chỉ cần ngươi nói một câu nói, ngôi vị Hoàng đế sẽ dễ như trở bàn tay?”

Mụ nội nó chứ, hung vô đại não (to ngực rỗng đầu), ngươi cho là sự tình thực sự đơn giản như vậy sao.

Lưu Phong cũng không cho rằng kế hoạnh của Trần hoàng hậu có thể làm được. Trước hết không nói lão Hoàng đế coi quyền thế như tính mạng để còn có thể nói về chuyện này. Cho dù điều này là sự thực thì cũng như vậy. Thế cục của đế quốc vẫn là quần hùng tranh nhau. Yến Vương đang nhìn chằm chằm như lang sói tuyệt sẽ không vì có tân Hoàng đế mà từ bỏ dã tâm của mình.

Hơn nữa, làm Hoàng đế cũng không phải mục đích trực tiếp của Lưu Phong.

Ngoài ra, Lưu Phong biết Trần hoàng hậu tất nhiên cũng sẽ bắt hắn phải trả giá tương ứng.

Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí.

“Quốc công, ngươi còn do dự gì, tất cả đều ở do ý niệm trong lòng của ngươi” Trần Hoàng hậu kiều mị cười nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý để ta hạ Sinh tử kết trong cơ thể ngươi thì khi xong việc ta lập tức đi thương lượng với lão Hoàng đế. Nếu lão muốn sống, nhất định phải đáp ứng ta.”

Ta kháo, mịa nó chứ. Ta đâm đầu xuống nước sao mà để cho ngươi hạ Sinh Tử kết? Ta đâu có ngu a.

“Quốc công, xin đừng nóng giận, hãy nghe ta nói đã” Trần Hoàng hậu tựa hồ ý thức được điều gì, vội vàng giải thích: “Quốc công, là như vậy. Ta hạ loại Sinh Tử kết trong cơ thể ngươi khác với loại trong người lão Hoàng đế. Ta dự định trong cơ thể hạ loại Đồng tâm Sinh Tử kết. Không có phân chia chủ tớ mà là cộng đồng sinh tử, vinh nhục. Nếu ngươi chết hay bị thương thì ta cũng sẽ phải chịu như vậy. Vì thế nên không tồn tại tình huống ta ước chế ngươi” Lúc trước Trần Hoàng hậu đã từng nghĩ tới yểm bùa khi đang cùng Lưu Phong giao hoan. Thế nhưng sau khi âm thầm thử mới phát hiện không làm được. Cho nên giờ nàng phải nói thẳng ra hi vọng hắn tự nguyện để cho nàng thi triển yểm bùa. (ND: may quá bây giờ không có Huyết tộc)

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Nàng nghĩ rằng ta có đáp ứng không? Nàng suy nghĩ vấn đề rất đơn giản?”

Trần Hoàng hậu vốn cũng không trông cậy vào việc Lưu Phong có thể đồng ý ngay nên nói rất nghiêm túc: “Quốc công, ngươi đừng vội cự tuyệt ta. Ngươi có thể trở về hảo hảo ngẫm lại. Kỳ thực chuyện này, đối với ngươi trăm điều lợi mà không có hại. Mỹ nhân, giang sơn đến với ngươi dễ như trở bàn tay a.”

Nào có khác gì một giang sơn vứt đi.

Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Nương nương, thật cao hứng khi người có thể nói cho ta biết nhiều như vậy về bí mật của mình. Người yên tâm, bất kể là vì nàng hay vì bệ hạ, từ lúc này ta sẽ phái cao thủ âm thầm bảo vệ an nguy cho nàng. Về chuyện nàng vừa mới nói thì ta sẽ không suy nghĩ. Sự tình không đơn giản như nàng nghĩ, hơn nữa ta cung không có hứng thú với Đồng tâm Sinh Tử kết. Ta không mong muốn ràng buộc với người khác. Nếu như có thể nói thì bản thân ta rất muốn biết, nàng làm thế nào mà biết Dục Ma khí tức...”

Trần Hoàng hậu lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tạm thời ta không có ý định nói cho ngươi biết. Trừ phi ngươi đáp ứng ta?”

“Thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi. Nương nương cũng nên nghỉ sớm một chút” Lưu Phong xoay người định đi. Ngươi không nói thì lão tử cùng không có hứng thú biết. Cho dù có biết thân phận đích thực của Trần Hoàng hậu thì Lưu Phong cũng không có hứng thú với thân thể nàng rồi.

Lúc ra cửa, hắn vẫn nghe được lời căn dặn của Trần Hoàng hậu: “Quốc công gia, ngươi trở lại hảo hảo ngẫm lại lời của ta. Ta đợi quyết định của ngươi. Hãy tin ta, tin sự trợ giúp của ta. So với các nữ nhân bên cạnh ngươi, ta sẽ là người giúp đỡ tốt nhất”

“Nếu tin tưởng ngươi thì ta là kẻ ngu” Lưu Phong nhỏ giọng thì thầm một tiếng, phi thân thâm nhập Đông cung.

Thái tử phi đang lo lắng chờ tin của hắn. Nàng thật sự lo lắng Lưu Phong và Trần Hoàng hậu cũng làm việc gì đó.

“Phong nhi, ngươi đã đến rồi. Thế nào, có giáo huấn được mụ dâm đãng không?” Mắt thấy Lưu Phong quay lại, Thái tử phi ân cần tiến lên hỏi, thừa cơ nhào vào lòng nam nhân.

Lưu Phong ôm lấy lưng thon thả của nữ nhân mỉm cười mà nói: “Yên tâm, ta đã cảnh cáo Hậu đừng gây khó dễ cho nàng. Tin tưởng sau đó Hậu sẽ không gây phiền phức cho nàng. Được rồi, nàng cũng không nên có ý định trêu chọc Hậu. Không cần lãng phí công sức vì một nữ nhân như vậy, không đáng.” Lưu Phong cũng không có đem chuyện nói cho Thái tử phi vì nàng đang mong chờ lão Hoàng đế chết. Nếu để cho nàng biết thì Bất Tử Chiến sĩ chẳng phải sẽ liền phá hủy cung Phượng Nghi hay sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hi Du Hoa Tùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook