[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 109: An Cư Lạc Nghiệp
Tô Du Bính
23/04/2017
CHƯƠNG 109: AN CƯ LẠC NGHIỆP
Đào Mặc quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Kim sư gia thì phát hiện lão không đi ra cùng.
Cố Xạ lại mở miệng hỏi:
“Bọn họ đã phạm tội gì?”
Thôi Quýnh ngẩn ra, giống như không ngờ hắn sẽ đột nhiên nhúng tay vào hỏi đến việc này. Năm chữ ‘Cố Xạ Cố Huyền Chi’ hiện tại đã truyền khắp cả huyện Đàm Dương, hắn là Điển sử ở địa phương nên đương nhiên là không thể không biết, bởi vậy sau khi giật mình sững ra thì hắn hoàn hồn rất nhanh.
“Cái này… bọn họ vốn là nguyên cáo của vụ án, nhưng hiện giờ vụ án chưa kết thúc mà bọn họ lại đột nhiên chạy trốn, bên trong chắc chắn có chỗ kỳ lạ.”
Cố Xạ:
“Ta hỏi ngươi là bọn họ đã phạm tội gì?”
Thôi Quýnh nói không nên lời.
Trên đời này kẻ chạy thường là bên bị kiện, bên kiện chạy trốn vẫn là lần đầu tiên. Thôi Quýnh tuy biết vợ chồng Võ thị chạy trốn là vì chột dạ nhưng cũng không đưa ra được chứng cứ nào rõ ràng.
Đào Mặc nghi hoặc liếc nhìn Cố Xạ một cái. Y cũng hiểu được việc chạy trốn của vợ chồng Võ thị là vô cùng kỳ lạ, nhưng không biết vì sao Cố Xạ lại làm khó Thôi Quýnh.
Cố Xạ:
“Nếu bọn họ vô tội, vì sao ngươi không để bọn họ đi?”
Thôi Quýnh không nhịn được nhìn về phía Đào Mặc.
Đào Mặc do dự nói:
“Cái đó… vụ án còn chưa kết thúc, nếu như bọn họ đi rồi thì chẳng lẽ vụ án này lại thành vụ án không giải quyết được?”
Cố Xạ:
“Nếu bên tố cáo không muốn tố nữa, vì sao ngươi không thành toàn cho bọn họ?”
Đào Mặc ngẩn người. Y cảm thấy có chỗ không đúng nhưng nhất thời lại không nói rõ ra được.
Tiên sinh Nhất Chuy bỗng cười nói:
“Vợ chồng Võ thị này có lai lịch ra sao?”
Cố Xạ:
“Người của thôn Võ gia.”
Tiên sinh Nhất Chuy tung hoành chốn quan trường nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không bị câu trả lời có lệ như thế lừa gạt. Ông hỏi:
“Chắc không phải là sau lưng họ còn có kẻ khác sai khiến chứ?”
Đào Mặc kinh ngạc, nhớ đến lời Sử Thiên Sơn từng nói.
Sử Thiên Sơn từng nói, người đứng sau lưng vợ chồng Võ thị thực sựcó thể là Cửu Hoàng tử. Chẳng lẽ ý của Cố Xạ là kêu y đừng có chọc vào Cửu Hoàng tử? Vừa nghĩ đến đây thì y cũng đã hiểu vì sao lúc trước lại cảm thấy có chút không hợp lí. Bởi vì nếu như vợ chồng Võ thị giăng bẫy hãm hại Sử Thiên Sơn, như vậy Sử Thiên Sơn chính là người bị hại, mà vợ chồng Võ thị lại thành người đi hãm hại. Nói cách khác, Sử Thiên Sơn thành bên tố cáo, mà vợ chồng Võ thị thành bên bị tố. Bên tố cáo có thể bỏ qua, nhưng bên bị tố đương nhiên là không thể tha được.
“Không. Không thể thả bọn họ đi.”
Đào Mặc bật thốt lên.
Thôi Quýnh không biết tình hình bên trong, thấy Đào Mặc đứng ở bên đã biết thì thầm thở phào.
Vẻ mặt Cố Xạ không hề thay đổi nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Ta biết ý của huynh, nhưng ta thân là quan phụ mẫu, bất kể bên kiện hay bên bị kiện là ai thì ta đều phải phá án theo lẽ công bằng.”
Cố Xạ:
“Bây giờ ngươi chuẩn bị đi xử lý vụ án?”
Lúc này Đào Mặc mới nhớ ra hôm nay là ngày bọn họ thành thân, nhất thời khó xử mà nhìn Thôi Quýnh.
Thôi Quýnh vẫn phải có chút mắt nhìn, hắn nói:
“Dù sao vợ chồng Võ thị cũng đã bị bắt, đại nhân có thể chờ tiệc Đan Sa kết thúc rồi đến cũng được.”
Đào Mặc:
“Vậy đành nhờ Thôi Điển sử trông chừng bọn họ nhiều hơn.”
“Vâng.”
Thôi Quýnh nói xong thì lập tức khoanh tay đứng ở một bên.
Cố Xạ nhìn về phía tiên sinh Nhất Chuy và Lâm Chính Dung vẫn còn ở lại không chịu đi.
Lâm Chính Dung cười nói:
“Bức tranh của Cố công tử quả nhiên là đệ nhất thiên hạ, ta muốn ở lại thưởng thức thêm một chút.”
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Lâm huynh nói như vậy thật hợp ý ta. Giờ đã là giữa trưa, ta cảm thấy bụng trống rỗng rồi, chi bằng chúng ta đều tự về phủ dùng xong bữa trưa rồi lại đến?”
Miệng ông thì nói hồi phủ, nhưng chân lại không hề có chút ý định di chuyển nào, rõ ràng là chờ Cố Xạ giữ lại dùng cơm.
Lâm Chính Dung không quen biết Cố Xạ, ngượng ngùng mà mở miệng nói ra một câu vừa rồi, nghe tiên sinh Nhất Chuy nói như vậy thì lập tức không lên tiếng nữa.
Cố Xạ:
“Trong phủ xảy ra chuyện lớn như thế, ta cũng không tiện giữ hai vị lại. Tiệc Đan Sa đổi sang ngày khác tổ chức lại.”
Tiên sinh Nhất Chuy không ngờ nổi là mình đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà vẫn bị từ chối, nụ cười nhất thời mang theo vài phần gượng gạo:
“Nếu đã như vậy thì vi sư cũng không tiện quấy rầy nữa.”
Nhất Chuy phu nhân sao lại không nghe ra ám chỉ của hai người, lập tức cảm thấy vô cùng bất mãn:
“Không ngờ Cố phủ không thể giữ phu thê chúng ta lại dùng cơm một bữa hay sao?”
Tiên sinh Nhất Chuy kéo nhẹ tay áo phu nhân một cái, phu nhân liền trừng mắt liếc ông, giật tay áo trong tay ông lại.
Lâm Chính Dung vốn ở lại là muốn chuẩn bị đục nước béo cò, nhưng thấy nước đã đục mà cá vẫn không thấy đâu thì nhanh chóng thức thời cáo từ. Dù sao ông ta không thân cũng chẳng quen Cố Xạ, lại không có danh phận thầy trò, nhỡ như thầy trò bọn họ ồn ào thì người đầu tiên bị hại trong hồ cá có thể là chính ông ta.
Sau khi ông ta rời đi thì tiên sinh Nhất Chuy đột nhiên nói một câu:
“Hôm nay thật ra là một ngày Hoàng đạo.”
Lão Đào chỉ huy gia đinh trói chặt đám thích khách đưa đến hậu viện vì lo lắng nên quay lại, nghe thấy thế thì không khỏi nhạy bén nhìn về phía ông.
Tiên sinh Nhất Chuy cười giống hệt một con hồ ly.
“Không biết lễ vật ta tặng hôm nay có khiến ngươi hài lòng hay không?”
Có lẽ là trước đó đã không còn động tĩnh rất lâu, sau đó mọi chuyện lại được thu dọn không tệ, đám người Nhạc Lăng và Kim sư gia đều đã đến.
Nhạc Lăng nghe tiên sinh Nhất Chuy nói như vậy thì vội lên tiếng:
“Đôi bạch ngọc như ý tiên sinh tặng được chạm trổ tinh tế, vô cùng hiếm có.”
Cố Xạ chắp tay:
“Cảm tạ sư phụ.”
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Với tính cách của sư phụ ngươi, vào những ngày như thế này thì đương nhiên là phải chúc mừng.”
Lời này nghe vào trong tai người khác thì đương nhiên chỉ nghĩ đến tiệc Đan Sa, nhưng những người biết sự thật phía sau tiệc Đan Sa ngoại trừ Thôi Quýnh và Nhất Chuy phu nhân thì đương nhiên là hiểu ngụ ý của ông.
Lão Đào và Kim sư gia không khỏi nhìn ông ta thêm vài lần.
Huyện Đàm Dương quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
Cố Xạ cười lạnh nhạt:
“Cảm tạ sư phụ.”
Tiên sinh thấy hắn vẫn ôn hòa như trước thì cũng biết hắn không muốn tự mình nói rõ chuyện này, ông liền thức thời chắp tay:
“Ta thấy thích khách đến hôm nay không đơn giản, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Ông vừa dứt lời liền cùng Nhất Chuy phu nhân cáo từ rời đi.
“Cảm ơn sư phụ đã quan tâm.”
Cố Xạ phái Cố Tiểu Giáp đi tiễn khách.
Đám người tiên sinh Nhất Chuy và Lâm Chính Dung đi rồi, Đào Mặc cũng đuổi Thôi Quýnh đi, những người còn lại ở đây đều là những người hiểu rõ đến ăn tiệc mừng.
Lão Đào nói với Cố Xạ:
“Thích khách cứ giao cho ta xử lý.”
Đào Mặc:
“Ta cũng đi thôi.”
Lão Đào:
“Đám thích khách này vừa nhìn đã biết là mấy tên liều mạng chốn giang hồ, chỉ e dùng chút thủ đoạn này không thể khiến chúng khai thật ra. Việc này thiếu gia đừng bận tâm, giao cho ta là được. Hôm nay là ngày vui của ngài và Cố công tử, đương nhiên nên an tâm vui vẻ mới đúng.”
Đào Mặc chần chừ:
“Nhưng…”
“Có từng nghe câu ‘Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng’ chưa?”
Nhạc Lăng cười như không cười.
“Đào đại nhân ngàn vạn lần đừng có vung tiền như rác mà ném bỏ nó đấy.”
Mặt Đào Mặc đỏ lên, lén nhìn sang Cố Xạ.
Kim sư gia vội ho một tiếng:
“Chủ nhân cứ yên tâm, việc này giao cho ta với lão Đào là được.”
Hách Quả Tử cũng hùa theo.
Nghe mọi người nói như vậy rồi, Đào Mặc đành phải đồng ý.
Bởi vì Đào Mặc và Cố Xạ đều là nam tử, bởi vậy Nhạc Lăng chỉ chuẩn bị màn đỏ, chăn đỏ cùng rượu hợp cẩn, chữ ‘Hỉ’ được dán khắp nơi, canh táo đỏ nấu với đậu phộng, long nhãn và hạt sen không hề được chuẩn bị.
Vào tân phòng, hơi thở của Đào Mặc liền trở nên dồn dập, đầu cúi thấp sát trước ngực, quai hàm thiếu chút nữa là cùng màu với chăn đỏ.
Cố Xạ ung dung rót rượu rồi đưa một ly cho y.
Đào Mặc đón lấy.
Cố Xạ thấy y cầm rượu thì cổ tay run bắn, đầu vẫn không chịu ngẩng lên thì lập tức chủ động vươn ngón tay nâng cằm y lên.
Đào Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, căng thẳng đến mức răng nanh cắn chặt môi dưới, cổ họng càng nuốt nước miếng không ngừng.
“Rượu giao bôi.”
Đào Mặc nghe theo.
Cố Xạ vòng lấy cánh tay y, đưa chén rượu đến bên môi.
Đào Mặc cảm nhận được nhiệt độ không ngừng truyền đến từ cánh tay hắn thì càng hồi hộp hơn, rượu ở trong chén cũng run rẩy không ngừng, thật vất vả mới đưa được đến bên môi mình.
Cố Xạ uống một hơi cạn sạch.
Đào Mặc cũng uống cạn.
Rượu này là rượu mạnh, sau khi trôi xuống bụng thì Đào Mặc cảm thấy một luồng hơi nóng bốc thẳng từ dạ dày lên đến đỉnh đầu, cảm giác hồi hộp lại bớt đi một chút.
Cố Xạ:
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ nắm tay nhau đến già.”
Đào Mặc gật đầu.
Cố Xạ:
“Ngươi ta cũng sẽ không cưới vợ sinh con.”
Đào Mặc có chút lo lắng nhìn hắn.
Cố Xạ:
“Chỉ cầm tay nhau cùng trải qua một đời này.”
Vẻ mặt hắn rõ ràng là bình thản như thế, nhưng vì sao lời nói ra lại ngọt ngào đến vậy? Đào Mặc nhìn hắn mà hai mắt cay cay, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt lại phải cố nén không để rơi xuống.
Cố Xạ chợt nâng tay lên quệt nhẹ bên khóe mắt y.
Đào Mặc theo bản năng nhắm mắt lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Hôm nay không nên khóc.”
Ngón tay của Cố Xạ nhẹ nhàng lau nước mắt của y đi.
Đào Mặc:
“Ta là vui quá mới khóc…”
Ngón tay Cố Xạ chậm rãi lướt qua vạt áo của y.
“Ngươi hẳn là nên tiết kiệm chút sức lực.”
Thân thể Đào Mặc run lên, giống như đã đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra kế tiếp.
Ngón tay Cố Xạ dịu dàng cởi bỏ y phục của y, nói với Đào Mặc đang nhắm nghiền hai mắt không dám mở ra:
“Ngươi có biết ta muốn làm gì không?”
Lông mi Đào Mặc giống như cánh bướm run nhẹ lên, thật lâu sau mới khẽ gật đầu.
Hỉ phục rơi xuống đất, Cố Xạ từ từ đến gần y.
Đào Mặc không kìm được lùi về phía sau, cho đến khi chân đụng đến bên giường, thân thể ngã ngồi xuống giường thì mới mở to mắt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Cố Xạ từ từ áp xuống…
Trước ly rượu, nến long phượng đối diện nhau.
Bóng hình in trên cửa, hân hoan kết thành đôi.
Trong trướng đỏ dâng tràn từng đợt sóng.
Cảnh xuân tươi đẹp tràn ngập trong phòng. Đăng bởi: admin
Đào Mặc quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Kim sư gia thì phát hiện lão không đi ra cùng.
Cố Xạ lại mở miệng hỏi:
“Bọn họ đã phạm tội gì?”
Thôi Quýnh ngẩn ra, giống như không ngờ hắn sẽ đột nhiên nhúng tay vào hỏi đến việc này. Năm chữ ‘Cố Xạ Cố Huyền Chi’ hiện tại đã truyền khắp cả huyện Đàm Dương, hắn là Điển sử ở địa phương nên đương nhiên là không thể không biết, bởi vậy sau khi giật mình sững ra thì hắn hoàn hồn rất nhanh.
“Cái này… bọn họ vốn là nguyên cáo của vụ án, nhưng hiện giờ vụ án chưa kết thúc mà bọn họ lại đột nhiên chạy trốn, bên trong chắc chắn có chỗ kỳ lạ.”
Cố Xạ:
“Ta hỏi ngươi là bọn họ đã phạm tội gì?”
Thôi Quýnh nói không nên lời.
Trên đời này kẻ chạy thường là bên bị kiện, bên kiện chạy trốn vẫn là lần đầu tiên. Thôi Quýnh tuy biết vợ chồng Võ thị chạy trốn là vì chột dạ nhưng cũng không đưa ra được chứng cứ nào rõ ràng.
Đào Mặc nghi hoặc liếc nhìn Cố Xạ một cái. Y cũng hiểu được việc chạy trốn của vợ chồng Võ thị là vô cùng kỳ lạ, nhưng không biết vì sao Cố Xạ lại làm khó Thôi Quýnh.
Cố Xạ:
“Nếu bọn họ vô tội, vì sao ngươi không để bọn họ đi?”
Thôi Quýnh không nhịn được nhìn về phía Đào Mặc.
Đào Mặc do dự nói:
“Cái đó… vụ án còn chưa kết thúc, nếu như bọn họ đi rồi thì chẳng lẽ vụ án này lại thành vụ án không giải quyết được?”
Cố Xạ:
“Nếu bên tố cáo không muốn tố nữa, vì sao ngươi không thành toàn cho bọn họ?”
Đào Mặc ngẩn người. Y cảm thấy có chỗ không đúng nhưng nhất thời lại không nói rõ ra được.
Tiên sinh Nhất Chuy bỗng cười nói:
“Vợ chồng Võ thị này có lai lịch ra sao?”
Cố Xạ:
“Người của thôn Võ gia.”
Tiên sinh Nhất Chuy tung hoành chốn quan trường nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không bị câu trả lời có lệ như thế lừa gạt. Ông hỏi:
“Chắc không phải là sau lưng họ còn có kẻ khác sai khiến chứ?”
Đào Mặc kinh ngạc, nhớ đến lời Sử Thiên Sơn từng nói.
Sử Thiên Sơn từng nói, người đứng sau lưng vợ chồng Võ thị thực sựcó thể là Cửu Hoàng tử. Chẳng lẽ ý của Cố Xạ là kêu y đừng có chọc vào Cửu Hoàng tử? Vừa nghĩ đến đây thì y cũng đã hiểu vì sao lúc trước lại cảm thấy có chút không hợp lí. Bởi vì nếu như vợ chồng Võ thị giăng bẫy hãm hại Sử Thiên Sơn, như vậy Sử Thiên Sơn chính là người bị hại, mà vợ chồng Võ thị lại thành người đi hãm hại. Nói cách khác, Sử Thiên Sơn thành bên tố cáo, mà vợ chồng Võ thị thành bên bị tố. Bên tố cáo có thể bỏ qua, nhưng bên bị tố đương nhiên là không thể tha được.
“Không. Không thể thả bọn họ đi.”
Đào Mặc bật thốt lên.
Thôi Quýnh không biết tình hình bên trong, thấy Đào Mặc đứng ở bên đã biết thì thầm thở phào.
Vẻ mặt Cố Xạ không hề thay đổi nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Ta biết ý của huynh, nhưng ta thân là quan phụ mẫu, bất kể bên kiện hay bên bị kiện là ai thì ta đều phải phá án theo lẽ công bằng.”
Cố Xạ:
“Bây giờ ngươi chuẩn bị đi xử lý vụ án?”
Lúc này Đào Mặc mới nhớ ra hôm nay là ngày bọn họ thành thân, nhất thời khó xử mà nhìn Thôi Quýnh.
Thôi Quýnh vẫn phải có chút mắt nhìn, hắn nói:
“Dù sao vợ chồng Võ thị cũng đã bị bắt, đại nhân có thể chờ tiệc Đan Sa kết thúc rồi đến cũng được.”
Đào Mặc:
“Vậy đành nhờ Thôi Điển sử trông chừng bọn họ nhiều hơn.”
“Vâng.”
Thôi Quýnh nói xong thì lập tức khoanh tay đứng ở một bên.
Cố Xạ nhìn về phía tiên sinh Nhất Chuy và Lâm Chính Dung vẫn còn ở lại không chịu đi.
Lâm Chính Dung cười nói:
“Bức tranh của Cố công tử quả nhiên là đệ nhất thiên hạ, ta muốn ở lại thưởng thức thêm một chút.”
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Lâm huynh nói như vậy thật hợp ý ta. Giờ đã là giữa trưa, ta cảm thấy bụng trống rỗng rồi, chi bằng chúng ta đều tự về phủ dùng xong bữa trưa rồi lại đến?”
Miệng ông thì nói hồi phủ, nhưng chân lại không hề có chút ý định di chuyển nào, rõ ràng là chờ Cố Xạ giữ lại dùng cơm.
Lâm Chính Dung không quen biết Cố Xạ, ngượng ngùng mà mở miệng nói ra một câu vừa rồi, nghe tiên sinh Nhất Chuy nói như vậy thì lập tức không lên tiếng nữa.
Cố Xạ:
“Trong phủ xảy ra chuyện lớn như thế, ta cũng không tiện giữ hai vị lại. Tiệc Đan Sa đổi sang ngày khác tổ chức lại.”
Tiên sinh Nhất Chuy không ngờ nổi là mình đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà vẫn bị từ chối, nụ cười nhất thời mang theo vài phần gượng gạo:
“Nếu đã như vậy thì vi sư cũng không tiện quấy rầy nữa.”
Nhất Chuy phu nhân sao lại không nghe ra ám chỉ của hai người, lập tức cảm thấy vô cùng bất mãn:
“Không ngờ Cố phủ không thể giữ phu thê chúng ta lại dùng cơm một bữa hay sao?”
Tiên sinh Nhất Chuy kéo nhẹ tay áo phu nhân một cái, phu nhân liền trừng mắt liếc ông, giật tay áo trong tay ông lại.
Lâm Chính Dung vốn ở lại là muốn chuẩn bị đục nước béo cò, nhưng thấy nước đã đục mà cá vẫn không thấy đâu thì nhanh chóng thức thời cáo từ. Dù sao ông ta không thân cũng chẳng quen Cố Xạ, lại không có danh phận thầy trò, nhỡ như thầy trò bọn họ ồn ào thì người đầu tiên bị hại trong hồ cá có thể là chính ông ta.
Sau khi ông ta rời đi thì tiên sinh Nhất Chuy đột nhiên nói một câu:
“Hôm nay thật ra là một ngày Hoàng đạo.”
Lão Đào chỉ huy gia đinh trói chặt đám thích khách đưa đến hậu viện vì lo lắng nên quay lại, nghe thấy thế thì không khỏi nhạy bén nhìn về phía ông.
Tiên sinh Nhất Chuy cười giống hệt một con hồ ly.
“Không biết lễ vật ta tặng hôm nay có khiến ngươi hài lòng hay không?”
Có lẽ là trước đó đã không còn động tĩnh rất lâu, sau đó mọi chuyện lại được thu dọn không tệ, đám người Nhạc Lăng và Kim sư gia đều đã đến.
Nhạc Lăng nghe tiên sinh Nhất Chuy nói như vậy thì vội lên tiếng:
“Đôi bạch ngọc như ý tiên sinh tặng được chạm trổ tinh tế, vô cùng hiếm có.”
Cố Xạ chắp tay:
“Cảm tạ sư phụ.”
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Với tính cách của sư phụ ngươi, vào những ngày như thế này thì đương nhiên là phải chúc mừng.”
Lời này nghe vào trong tai người khác thì đương nhiên chỉ nghĩ đến tiệc Đan Sa, nhưng những người biết sự thật phía sau tiệc Đan Sa ngoại trừ Thôi Quýnh và Nhất Chuy phu nhân thì đương nhiên là hiểu ngụ ý của ông.
Lão Đào và Kim sư gia không khỏi nhìn ông ta thêm vài lần.
Huyện Đàm Dương quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
Cố Xạ cười lạnh nhạt:
“Cảm tạ sư phụ.”
Tiên sinh thấy hắn vẫn ôn hòa như trước thì cũng biết hắn không muốn tự mình nói rõ chuyện này, ông liền thức thời chắp tay:
“Ta thấy thích khách đến hôm nay không đơn giản, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Ông vừa dứt lời liền cùng Nhất Chuy phu nhân cáo từ rời đi.
“Cảm ơn sư phụ đã quan tâm.”
Cố Xạ phái Cố Tiểu Giáp đi tiễn khách.
Đám người tiên sinh Nhất Chuy và Lâm Chính Dung đi rồi, Đào Mặc cũng đuổi Thôi Quýnh đi, những người còn lại ở đây đều là những người hiểu rõ đến ăn tiệc mừng.
Lão Đào nói với Cố Xạ:
“Thích khách cứ giao cho ta xử lý.”
Đào Mặc:
“Ta cũng đi thôi.”
Lão Đào:
“Đám thích khách này vừa nhìn đã biết là mấy tên liều mạng chốn giang hồ, chỉ e dùng chút thủ đoạn này không thể khiến chúng khai thật ra. Việc này thiếu gia đừng bận tâm, giao cho ta là được. Hôm nay là ngày vui của ngài và Cố công tử, đương nhiên nên an tâm vui vẻ mới đúng.”
Đào Mặc chần chừ:
“Nhưng…”
“Có từng nghe câu ‘Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng’ chưa?”
Nhạc Lăng cười như không cười.
“Đào đại nhân ngàn vạn lần đừng có vung tiền như rác mà ném bỏ nó đấy.”
Mặt Đào Mặc đỏ lên, lén nhìn sang Cố Xạ.
Kim sư gia vội ho một tiếng:
“Chủ nhân cứ yên tâm, việc này giao cho ta với lão Đào là được.”
Hách Quả Tử cũng hùa theo.
Nghe mọi người nói như vậy rồi, Đào Mặc đành phải đồng ý.
Bởi vì Đào Mặc và Cố Xạ đều là nam tử, bởi vậy Nhạc Lăng chỉ chuẩn bị màn đỏ, chăn đỏ cùng rượu hợp cẩn, chữ ‘Hỉ’ được dán khắp nơi, canh táo đỏ nấu với đậu phộng, long nhãn và hạt sen không hề được chuẩn bị.
Vào tân phòng, hơi thở của Đào Mặc liền trở nên dồn dập, đầu cúi thấp sát trước ngực, quai hàm thiếu chút nữa là cùng màu với chăn đỏ.
Cố Xạ ung dung rót rượu rồi đưa một ly cho y.
Đào Mặc đón lấy.
Cố Xạ thấy y cầm rượu thì cổ tay run bắn, đầu vẫn không chịu ngẩng lên thì lập tức chủ động vươn ngón tay nâng cằm y lên.
Đào Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, căng thẳng đến mức răng nanh cắn chặt môi dưới, cổ họng càng nuốt nước miếng không ngừng.
“Rượu giao bôi.”
Đào Mặc nghe theo.
Cố Xạ vòng lấy cánh tay y, đưa chén rượu đến bên môi.
Đào Mặc cảm nhận được nhiệt độ không ngừng truyền đến từ cánh tay hắn thì càng hồi hộp hơn, rượu ở trong chén cũng run rẩy không ngừng, thật vất vả mới đưa được đến bên môi mình.
Cố Xạ uống một hơi cạn sạch.
Đào Mặc cũng uống cạn.
Rượu này là rượu mạnh, sau khi trôi xuống bụng thì Đào Mặc cảm thấy một luồng hơi nóng bốc thẳng từ dạ dày lên đến đỉnh đầu, cảm giác hồi hộp lại bớt đi một chút.
Cố Xạ:
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ nắm tay nhau đến già.”
Đào Mặc gật đầu.
Cố Xạ:
“Ngươi ta cũng sẽ không cưới vợ sinh con.”
Đào Mặc có chút lo lắng nhìn hắn.
Cố Xạ:
“Chỉ cầm tay nhau cùng trải qua một đời này.”
Vẻ mặt hắn rõ ràng là bình thản như thế, nhưng vì sao lời nói ra lại ngọt ngào đến vậy? Đào Mặc nhìn hắn mà hai mắt cay cay, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt lại phải cố nén không để rơi xuống.
Cố Xạ chợt nâng tay lên quệt nhẹ bên khóe mắt y.
Đào Mặc theo bản năng nhắm mắt lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Hôm nay không nên khóc.”
Ngón tay của Cố Xạ nhẹ nhàng lau nước mắt của y đi.
Đào Mặc:
“Ta là vui quá mới khóc…”
Ngón tay Cố Xạ chậm rãi lướt qua vạt áo của y.
“Ngươi hẳn là nên tiết kiệm chút sức lực.”
Thân thể Đào Mặc run lên, giống như đã đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra kế tiếp.
Ngón tay Cố Xạ dịu dàng cởi bỏ y phục của y, nói với Đào Mặc đang nhắm nghiền hai mắt không dám mở ra:
“Ngươi có biết ta muốn làm gì không?”
Lông mi Đào Mặc giống như cánh bướm run nhẹ lên, thật lâu sau mới khẽ gật đầu.
Hỉ phục rơi xuống đất, Cố Xạ từ từ đến gần y.
Đào Mặc không kìm được lùi về phía sau, cho đến khi chân đụng đến bên giường, thân thể ngã ngồi xuống giường thì mới mở to mắt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Cố Xạ từ từ áp xuống…
Trước ly rượu, nến long phượng đối diện nhau.
Bóng hình in trên cửa, hân hoan kết thành đôi.
Trong trướng đỏ dâng tràn từng đợt sóng.
Cảnh xuân tươi đẹp tràn ngập trong phòng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.